Tức Hồng Lệ bừng bừng tức giận xông tới, như một ngọn lửa xinh đẹp.
Cố Tích Triều lại nhớ không nổi đã đắc tội nàng thế nào, hắn không trả lời, thực kinh ngạc nhướn lên một bên mày.
“Ta phải đánh chết ngươi!” Tức Hồng Lệ lạnh lùng thốt, Thương Tâm Tiểu Tiễn đã đặt trên cổ họng hắn.
“Hồng Lệ!” Thích Thiếu Thương theo sau đuổi tới, “Nàng đừng xằng bậy, hắn đang có thương tích…”
“Hừ!” Tức Hồng Lệ khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chậm rãi chuyển từ trên người Cố Tích Triều đến trên người Thích Thiếu Thương, “Chàng còn cố quan tâm hắn nữa…”
“Chuyện của chúng ta không liên hệ tới hắn. Đừng tùy tiện giận chó đánh mèo.”
Cố Tích Triều gần như đã đoán được chuyện gì xảy ra. Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (*)! Hắn không có ý tránh né, ngược lại còn hào hứng xem cặp vợ chồng son tranh chấp.
“Giận chó đánh mèo?” Tức Hồng Lệ chậm rãi thu hồi thương tâm tiểu tiễn, còn chưa chờ Thích Thiếu Thương thở phào, lại quăng một cái tát! “Lúc này mới là giận chó đánh mèo!”
Cố Tích Triều bất ngờ, không kịp né tránh, đầu hơi nghiêng đi đỡ vài phần lực đạo của nàng. Đầu lại vẫn đập vào trên khung giường, nửa ngày không thở nổi.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương hô một câu, lại sợ Tức Hồng Lệ ở đó không dám tiến lên xem xét.
“Tích Triều!” Truy Mệnh không biết khi nào đã có mặt, nhìn Cố Tích Triều chẳng biết tại sao bị đánh liền chạy nhanh đến nâng hắn dậy, “Huynh không sao chứ, tại sao không né tránh?”
Một cái tát kia không đau, đau chính trán bị đụng! Hắn cau mày chạm thái dương mình, đáy mắt chậm rãi trồi lên một tầng hơi nước, “Vì sao nàng đánh ta?”
“Oa!” Truy Mệnh kinh sợ nhảy dựng lên, sùng bái nhìn Tức Hồng Lệ, “Hồng Lệ! Nàng thật lợi hại! Chẳng những đánh Tích Triều, còn một… cái tát khiến hắn có thể nói chuyện!”
Tức Hồng Lệ cũng không để ý, đem ánh mắt còn lợi hại hơn thương tâm tiểu tiễn bắn về phía Thích Thiếu Thương, “Hắn hỏi ta vì sao đánh hắn?… Hắn cái gì cũng không biết?”
“Hồng Lệ, thật sự không liên quan tới hắn… Hết thảy đều là ta sai…” Thích Thiếu Thương áy náy giải thích.
“Khinh người quá đáng!” Tức Hồng Lệ run rẩy đẫm lệ nhìn Thích Thiếu Thương, “Thích Thiếu Thương, chàng khinh người quá đáng!”
“Hồng Lệ, ta có lỗi với nàng…”
“Ba!” Toàn bộ phòng đều chấn động! Tức Hồng Lệ trong thời gian ngắn ngủi liên tiếp quăng người khác hai cái tát rồi khóc chạy ra, giống như nàng mới bị ức hiếp ghê gớm lắm.
Thích Thiếu Thương ngây cả người, phát giác vẻ mặt Cố Tích Triều lạnh như băng, rõ ràng không nghĩ nhìn hắn. Huống hồ, hắn không muốn nửa bên mặt kia cũng bị đánh đến không còn cảm giác… Vì thế, hắn hô tên Tức Hồng Lệ đuổi theo nàng.
“Thật lợi hại!” Truy Mệnh theo bản năng sờ sờ mặt mình, hoàn hảo! Hoàn hảo! Thực trơn bóng, xúc cảm cũng tốt lắm a! Quay đầu hỏi Cố Tích Triều, “Tích Triều, huynh thật sự không có việc gì? Có choáng váng hay không, muốn nôn không?”
“Không có!” Cố Tích Triều tức giận oán trách, “Vợ chồng son cãi nhau đùa giỡn làm trò, vì sao phải ồn ào đến trong phòng ta?”
“Vợ chồng son?” Truy Mệnh nhanh nhảu sửa hắn, “Đã không phải từ lâu rồi! Đại khái hai năm trước, sau khi huynh đi không bao lâu, Thiếu Thương tới Hủy Nặc Thành một chuyến, sau rồi Tức thành chủ liền tuyên bố cùng Thích Thiếu Thương giải trừ hôn ước.”
“Vậy ư?” Ánh mắt Cố Tích Triều lại có chút mê mang, “Ta mệt rồi…”
“Vậy huynh nghỉ ngơi đi, ta còn muốn đến xem hạ màn!” Truy Mệnh cũng tự do vui vẻ.
“Ừ… Đừng tắt đèn.”
“Ngủ không được?” Vô Tình chậm rãi quay xe lăn lên đình viện, thấy Cố Tích Triều ngẩn người ôm gối ngồi ở hành lang dài, trên người chỉ mặc một bộ áo đơn, thoạt nhìn càng thêm yếu đuối. Nhìn hắn thần tình đạm bạc, vẻ mặt trong lúc đó có chút bi ai phù du, khiến người thương hại mà xót xa. Để ý thấy thái dương Cố Tích Triều sưng xanh tím liền nhíu mày, “Đi theo ta.”
Vô Tình lại tự mình giúp hắn bôi thuốc, mà không phải bảo người khác làm, điều này khiến Cố Tích Triều thực giật mình. Chính là… Đau quá! Hắn nhịn không được bắt cổ tay Vô Tình, hơi hơi quay đầu đi chỗ khác.
“Rốt cuộc chịu không nổi?” Vô Tình không những không tức giận, ngược lại mỉm cười hỏi hắn. Y rõ ràng cố ý phải làm hắn đau! Tiện tay đem dược bình đưa cho hắn, dặn dò, “Thuốc này tốt cho thương tích như thế kia, ngươi giữ đi. Ta muốn hỏi gì, ngươi hẳn đoán được. Ta cũng biết ngươi không muốn mở miệng. Như vậy, có muốn biết hai năm nay chúng ta làm những gì không?”
Cố Tích Triều lại nhướn mày, không phải vì tò mò, mà là bởi vì Vô Tình nói nhiều!
“Chúng ta luôn luôn tìm ngươi! Tìm ngươi lên trời xuống đất, hết ngày lại đêm, nhưng ngươi giống như hư không tiêu thất! Thiếu Thương càng không vui, bởi vì hắn là người đánh mất ngươi.” Vô Tình âm thầm quan sát biểu tình Cố Tích Triều, lại phát giác nhìn không ra điều gì, khuôn mặt Cố Tích Triều cứng nhắc so với Nhị sư đệ Thiết Thủ của hắn phải bằng nhau! Hay là năm đó thời điểm Thiết Thủ chiếu cố hắn lại phá hủy hắn? “Trên thực tế, Thiếu Thương hai năm nay chỉ làm hai việc. Việc thứ nhất, tìm ngươi; việc thứ hai, cũng là tìm người, tìm Tư Đồ Không! Ngươi tự động xuất hiện, cho nên không tính là công lao của Thích Thiếu Thương. Như vậy hai năm nay hắn chính là bỏ phí thời gian, chẳng làm nên trò trống gì!” Vô Tình khẽ lắc đầu, trên bàn cờ vây tàn cục trước mặt hạ xuống một con cờ.
Cố Tích Triều không đáp lời, nắm giữ quân đen, cũng hạ xuống một con. Vô Tình… Quả nhiên không lừa được ngươi! Ta đúng thật tự động xuất hiện, người tự động xuất hiện tất có sở đồ. Ngươi không nói, cũng không tỏ ra không biết, ngươi là muốn lấy tĩnh chế động. Buồn cười thay Thích Thiếu Thương cũng không hiểu được, nhất sương tình nguyện…
“Tư Đồ Không, võ công chỉ bình thường, khinh công lại rất tốt. Ta nghĩ cho Truy Mệnh tiếp nhận, Thiếu Thương không tán thành, nói cái gì ‘ân oán cá nhân’. Thiếu Thương vốn không phải người chấp nhất như vậy, lại cố tình đối Tư Đồ Không… A, đương nhiên, còn có ngươi! Thù hận giữa ngươi và hắn, trong thiên hạ không người không biết, không người không hiểu, lại không biết Tư Đồ Không kia đắc tội hắn như thế nào … Ân, Tư Đồ Không kia bên người có chuyên dược rất thú vị, nghe nói hắn am hiểu nhất chính là phối chế các loại mê hoan dược…”
Tay Cố Tích Triều run lên, hạ sai một con, nhưng lại ngăn toàn bộ đường lui của chính mình.
“Tích Triều!” Vô Tình nhanh chóng chế trụ tay hắn, “Ngươi rất lạnh? Tay lạnh như vậy?”
Cố Tích Triều tránh đi, lại không giãy ra được. Vô Tình đứng đầu tứ đại danh bộ, nhìn như thể nhu nhược, mà không phải thật sự nhu nhược!
“Tốt lắm, ngươi về nghỉ ngơi đi. Nhớ rõ luyện tập kì nghệ cho tốt, ở nơi này người có thể cùng ta đánh cờ cũng chỉ có mình ngươi, ta cũng không muốn mất đi một đối thủ tốt như vậy.” Vô Tình chậm rãi buông hắn, từng lời nói ra ý vị thâm trường.
Cố Tích Triều rốt cục trở lại, Thích Thiếu Thương cũng trở lại. Vô Tình khẽ cười. Muốn hay không bớt chút thời gian nói cho Cố Tích Triều rằng Tư Đồ Không có một loại mê dược rất có ý nghĩa gọi là “Vấn tâm”? … Thôi bỏ đi. Ngày mai, có lẽ hắn đề nghị thế bá đem tin Cố Tích Triều trở về bẩm báo lên triều đình, nói gì thì nói y cũng vẫn là khâm phạm bị truy nã của triều đình.
Thư đồng hầu hạ ở bên trên lưng thấm ra một thân mồ hôi lạnh, mỗi lần… Mỗi lần công tử cười như vậy… A di đà phật, thiện tai, thiện tai…
(*) thành môn thất hỏa ương cập trì ngư: cửa thành bị cháy, tai họa lây cả cá, ý rằng tai họa có thể giáng xuống cả người dường như không liên quan chút nào.
Cố Tích Triều lại nhớ không nổi đã đắc tội nàng thế nào, hắn không trả lời, thực kinh ngạc nhướn lên một bên mày.
“Ta phải đánh chết ngươi!” Tức Hồng Lệ lạnh lùng thốt, Thương Tâm Tiểu Tiễn đã đặt trên cổ họng hắn.
“Hồng Lệ!” Thích Thiếu Thương theo sau đuổi tới, “Nàng đừng xằng bậy, hắn đang có thương tích…”
“Hừ!” Tức Hồng Lệ khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chậm rãi chuyển từ trên người Cố Tích Triều đến trên người Thích Thiếu Thương, “Chàng còn cố quan tâm hắn nữa…”
“Chuyện của chúng ta không liên hệ tới hắn. Đừng tùy tiện giận chó đánh mèo.”
Cố Tích Triều gần như đã đoán được chuyện gì xảy ra. Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (*)! Hắn không có ý tránh né, ngược lại còn hào hứng xem cặp vợ chồng son tranh chấp.
“Giận chó đánh mèo?” Tức Hồng Lệ chậm rãi thu hồi thương tâm tiểu tiễn, còn chưa chờ Thích Thiếu Thương thở phào, lại quăng một cái tát! “Lúc này mới là giận chó đánh mèo!”
Cố Tích Triều bất ngờ, không kịp né tránh, đầu hơi nghiêng đi đỡ vài phần lực đạo của nàng. Đầu lại vẫn đập vào trên khung giường, nửa ngày không thở nổi.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương hô một câu, lại sợ Tức Hồng Lệ ở đó không dám tiến lên xem xét.
“Tích Triều!” Truy Mệnh không biết khi nào đã có mặt, nhìn Cố Tích Triều chẳng biết tại sao bị đánh liền chạy nhanh đến nâng hắn dậy, “Huynh không sao chứ, tại sao không né tránh?”
Một cái tát kia không đau, đau chính trán bị đụng! Hắn cau mày chạm thái dương mình, đáy mắt chậm rãi trồi lên một tầng hơi nước, “Vì sao nàng đánh ta?”
“Oa!” Truy Mệnh kinh sợ nhảy dựng lên, sùng bái nhìn Tức Hồng Lệ, “Hồng Lệ! Nàng thật lợi hại! Chẳng những đánh Tích Triều, còn một… cái tát khiến hắn có thể nói chuyện!”
Tức Hồng Lệ cũng không để ý, đem ánh mắt còn lợi hại hơn thương tâm tiểu tiễn bắn về phía Thích Thiếu Thương, “Hắn hỏi ta vì sao đánh hắn?… Hắn cái gì cũng không biết?”
“Hồng Lệ, thật sự không liên quan tới hắn… Hết thảy đều là ta sai…” Thích Thiếu Thương áy náy giải thích.
“Khinh người quá đáng!” Tức Hồng Lệ run rẩy đẫm lệ nhìn Thích Thiếu Thương, “Thích Thiếu Thương, chàng khinh người quá đáng!”
“Hồng Lệ, ta có lỗi với nàng…”
“Ba!” Toàn bộ phòng đều chấn động! Tức Hồng Lệ trong thời gian ngắn ngủi liên tiếp quăng người khác hai cái tát rồi khóc chạy ra, giống như nàng mới bị ức hiếp ghê gớm lắm.
Thích Thiếu Thương ngây cả người, phát giác vẻ mặt Cố Tích Triều lạnh như băng, rõ ràng không nghĩ nhìn hắn. Huống hồ, hắn không muốn nửa bên mặt kia cũng bị đánh đến không còn cảm giác… Vì thế, hắn hô tên Tức Hồng Lệ đuổi theo nàng.
“Thật lợi hại!” Truy Mệnh theo bản năng sờ sờ mặt mình, hoàn hảo! Hoàn hảo! Thực trơn bóng, xúc cảm cũng tốt lắm a! Quay đầu hỏi Cố Tích Triều, “Tích Triều, huynh thật sự không có việc gì? Có choáng váng hay không, muốn nôn không?”
“Không có!” Cố Tích Triều tức giận oán trách, “Vợ chồng son cãi nhau đùa giỡn làm trò, vì sao phải ồn ào đến trong phòng ta?”
“Vợ chồng son?” Truy Mệnh nhanh nhảu sửa hắn, “Đã không phải từ lâu rồi! Đại khái hai năm trước, sau khi huynh đi không bao lâu, Thiếu Thương tới Hủy Nặc Thành một chuyến, sau rồi Tức thành chủ liền tuyên bố cùng Thích Thiếu Thương giải trừ hôn ước.”
“Vậy ư?” Ánh mắt Cố Tích Triều lại có chút mê mang, “Ta mệt rồi…”
“Vậy huynh nghỉ ngơi đi, ta còn muốn đến xem hạ màn!” Truy Mệnh cũng tự do vui vẻ.
“Ừ… Đừng tắt đèn.”
“Ngủ không được?” Vô Tình chậm rãi quay xe lăn lên đình viện, thấy Cố Tích Triều ngẩn người ôm gối ngồi ở hành lang dài, trên người chỉ mặc một bộ áo đơn, thoạt nhìn càng thêm yếu đuối. Nhìn hắn thần tình đạm bạc, vẻ mặt trong lúc đó có chút bi ai phù du, khiến người thương hại mà xót xa. Để ý thấy thái dương Cố Tích Triều sưng xanh tím liền nhíu mày, “Đi theo ta.”
Vô Tình lại tự mình giúp hắn bôi thuốc, mà không phải bảo người khác làm, điều này khiến Cố Tích Triều thực giật mình. Chính là… Đau quá! Hắn nhịn không được bắt cổ tay Vô Tình, hơi hơi quay đầu đi chỗ khác.
“Rốt cuộc chịu không nổi?” Vô Tình không những không tức giận, ngược lại mỉm cười hỏi hắn. Y rõ ràng cố ý phải làm hắn đau! Tiện tay đem dược bình đưa cho hắn, dặn dò, “Thuốc này tốt cho thương tích như thế kia, ngươi giữ đi. Ta muốn hỏi gì, ngươi hẳn đoán được. Ta cũng biết ngươi không muốn mở miệng. Như vậy, có muốn biết hai năm nay chúng ta làm những gì không?”
Cố Tích Triều lại nhướn mày, không phải vì tò mò, mà là bởi vì Vô Tình nói nhiều!
“Chúng ta luôn luôn tìm ngươi! Tìm ngươi lên trời xuống đất, hết ngày lại đêm, nhưng ngươi giống như hư không tiêu thất! Thiếu Thương càng không vui, bởi vì hắn là người đánh mất ngươi.” Vô Tình âm thầm quan sát biểu tình Cố Tích Triều, lại phát giác nhìn không ra điều gì, khuôn mặt Cố Tích Triều cứng nhắc so với Nhị sư đệ Thiết Thủ của hắn phải bằng nhau! Hay là năm đó thời điểm Thiết Thủ chiếu cố hắn lại phá hủy hắn? “Trên thực tế, Thiếu Thương hai năm nay chỉ làm hai việc. Việc thứ nhất, tìm ngươi; việc thứ hai, cũng là tìm người, tìm Tư Đồ Không! Ngươi tự động xuất hiện, cho nên không tính là công lao của Thích Thiếu Thương. Như vậy hai năm nay hắn chính là bỏ phí thời gian, chẳng làm nên trò trống gì!” Vô Tình khẽ lắc đầu, trên bàn cờ vây tàn cục trước mặt hạ xuống một con cờ.
Cố Tích Triều không đáp lời, nắm giữ quân đen, cũng hạ xuống một con. Vô Tình… Quả nhiên không lừa được ngươi! Ta đúng thật tự động xuất hiện, người tự động xuất hiện tất có sở đồ. Ngươi không nói, cũng không tỏ ra không biết, ngươi là muốn lấy tĩnh chế động. Buồn cười thay Thích Thiếu Thương cũng không hiểu được, nhất sương tình nguyện…
“Tư Đồ Không, võ công chỉ bình thường, khinh công lại rất tốt. Ta nghĩ cho Truy Mệnh tiếp nhận, Thiếu Thương không tán thành, nói cái gì ‘ân oán cá nhân’. Thiếu Thương vốn không phải người chấp nhất như vậy, lại cố tình đối Tư Đồ Không… A, đương nhiên, còn có ngươi! Thù hận giữa ngươi và hắn, trong thiên hạ không người không biết, không người không hiểu, lại không biết Tư Đồ Không kia đắc tội hắn như thế nào … Ân, Tư Đồ Không kia bên người có chuyên dược rất thú vị, nghe nói hắn am hiểu nhất chính là phối chế các loại mê hoan dược…”
Tay Cố Tích Triều run lên, hạ sai một con, nhưng lại ngăn toàn bộ đường lui của chính mình.
“Tích Triều!” Vô Tình nhanh chóng chế trụ tay hắn, “Ngươi rất lạnh? Tay lạnh như vậy?”
Cố Tích Triều tránh đi, lại không giãy ra được. Vô Tình đứng đầu tứ đại danh bộ, nhìn như thể nhu nhược, mà không phải thật sự nhu nhược!
“Tốt lắm, ngươi về nghỉ ngơi đi. Nhớ rõ luyện tập kì nghệ cho tốt, ở nơi này người có thể cùng ta đánh cờ cũng chỉ có mình ngươi, ta cũng không muốn mất đi một đối thủ tốt như vậy.” Vô Tình chậm rãi buông hắn, từng lời nói ra ý vị thâm trường.
Cố Tích Triều rốt cục trở lại, Thích Thiếu Thương cũng trở lại. Vô Tình khẽ cười. Muốn hay không bớt chút thời gian nói cho Cố Tích Triều rằng Tư Đồ Không có một loại mê dược rất có ý nghĩa gọi là “Vấn tâm”? … Thôi bỏ đi. Ngày mai, có lẽ hắn đề nghị thế bá đem tin Cố Tích Triều trở về bẩm báo lên triều đình, nói gì thì nói y cũng vẫn là khâm phạm bị truy nã của triều đình.
Thư đồng hầu hạ ở bên trên lưng thấm ra một thân mồ hôi lạnh, mỗi lần… Mỗi lần công tử cười như vậy… A di đà phật, thiện tai, thiện tai…
(*) thành môn thất hỏa ương cập trì ngư: cửa thành bị cháy, tai họa lây cả cá, ý rằng tai họa có thể giáng xuống cả người dường như không liên quan chút nào.