Hắn đi trên đường dài, lòng đầy bồi hồi lưỡng lự không mục đích, vào cuối ngày cửa tiệm bốn phía đều đã đóng, đường phố náo nhiệt trở lại vẻ vắng lặng, xa xa có tốp năm tốp ba đứa nhỏ đang châm ngòi pháo hoa, nhan sắc chói lọi, sinh mệnh lại mỏng manh…
Tới hoàn cảnh này rồi có phải nên nói là “Trường An mũ lọng rành rành, Riêng mình tiều tụy gánh phần đầy vơi” (*) hay không?
“Ngươi muốn gì?” Nhớ từng hỏi Thích Thiếu Thương điều này. Lúc hỏi không nghĩ hắn vẫn dây dưa mơ hồ như vậy, là vì sợ hãi phiền toái.
“Nơi này…” Thích Thiếu Thương cười chỉ vào ngực y, “Ta muốn tâm ngươi, như vậy thôi!”
Như vậy thôi? Thích Thiếu Thương, ngươi chọn thật không tốt, lại cố tình chọn thứ ta không có?! Thật không có sao? Đầu ngón tay run rẩy che ngực, tựa hồ có thể cảm giác được nơi đó nhảy lên, chính là nó? Là cái gì nhảy lên, chính hắn cũng không rõ ràng lắm…
Vô thức ngẩng đầu, Lục Phiến Môn! Lại chính là Lục Phiến Môn! Như thế nào vậy? Rõ ràng không muốn trở về…
Trở về? Khi nào thì tới Lục Phiến Môn lại biến thành trở về, biến thành trở về? Biến thành “Trở về”? Lòng bàn tay đẩy đại môn dường như hơi hơi nóng lên, cảm giác ấm áp, đã bao nhiêu lâu chưa từng cảm nhận qua?
“Hô!” Trong bóng đêm có một đạo chưởng phong bài sơn đảo hải đánh úp lại về phía hắn, cơ hồ khiến cho hắn không thể hô hấp.
Cố Tích Triều không tránh né, không nháy mắt nhìn về hướng chưởng phong đánh úp lại.
“Cố công tử, hảo định lực!” Chưởng phong dừng ở cách lồng ngực hắn chừng một tấc, dòng khí áp bức hô hấp của hắn biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện, cùng với đó là tiếng nói già nua mà trong trẻo của Gia Cát Thần Hầu.
“Đâu có, Tích Triều đa tạ Gia Cát Thần Hầu hạ thủ lưu tình.” Cố Tích Triều nhẹ nhàng vái chào, thản nhiên nói.
“Xin mời Cố công tử di giá tới thư phòng của lão phu, có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Cố Tích Triều chần chờ một chớp mắt, lập tức gật đầu. Giống như hắn chưa bao giờ chần chờ.
Gia Cát Thần Hầu chủ động rót cho hắn một ly chè Xuân Trà Long Tĩnh, hỏi: “Cố công tử nghĩ thiên hạ đại thế như thế nào?”
Cố Tích Triều mỉm cười, nói: “Gia Cát Thần Hầu không phải muốn khảo Tích Triều Long Trung đối sách sao (*)? Tích Triều không phải là Gia Cát Võ Hầu, khiến Thần Hầu chê cười.”
“Thế cục thiên hạ thay đổi trong nháy mắt, dù Gia Cát Võ Hầu sống đến ngày nay cũng chưa chắc có thể nhìn thông suốt. Cố công tử là người có tài, không cần tự coi nhẹ mình, cứ nói đừng ngại.”
“Một núi không thể chứa hai cọp!” Cố Tích Triều lạnh lùng thốt, gãi đúng chỗ ngứa.
“Hảo! Công tử không phải nói tiếp chuyện tam phân thiên hạ, bốn chữ ‘kinh tài tuyệt diễm’ coi như không thẹn!” Gia Cát Thần Hầu nở nụ cười rất chân thành.
“Kinh tài, Tích Triều hổ thẹn thật sự, về phần tuyệt diễm, Thần Hầu về sau không cần nhắc lại.” Ánh mắt Cố Tích Triều bỗng nhiên buồn bã, như cô đăng tịch diệt.
Chẳng lẽ thật sự là tình căn thâm chủng? Gia Cát Thần Hầu buồn rầu nhíu mi, không khỏi có chút tiếc hận. Có điều, chung quy đại sự vẫn quan trọng hơn, thần sắc tích cực, ông tiếp tục nói: “Trong trường hợp đó, Cố công tử nghĩ tương lai sẽ phát sinh đại sự gì đủ để ảnh hưởng tới thế cục thiên hạ?”
Cố Tích Triều đột nhiên ngẩng đầu, khó tin nhìn Gia Cát Thần Hầu trân trối, lão lại hỏi thẳng? Không che dấu chút nào, không một chút khéo léo? Lão dựa vào cái gì mà cho rằng ta nhất định sẽ nói ra? Lão dựa vào cái gì nhận định ta nhất định sẽ nói cho lão biết kế hoạch bước tiếp theo?
“Cố công tử ở Lục Phiến Môn vẫn tận lực chỉ dẫn cho đệ tử liên can của lão phu phương hướng tra án, lại âm thầm giúp đỡ, vậy không bằng mọi người dứt bỏ thành kiến, chân thành hợp tác. Hay là, Cố công tử cũng không tín nhiệm năng lực của lão phu?”
“Cho tại hạ một lý do, một lý do để giúp ngài!”
“Không phải giúp lão phu, là giúp chính công tử!”
“Giúp chính mình…” Cố Tích Triều yên lặng lặp lại, đôi mắt kia chuyển dần từ mê mang tới thanh minh, cho đến tuyệt tình! “Nếu Thần Hầu có tâm giúp đỡ, vậy cứu người cứu đến tận cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên. Tích Triều sẽ cầu Thần Hầu một việc, nếu ngài có thể đáp ứng, Tích Triều nhất định sẽ không cố chấp, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” (*)
“Nếu ta không thể..”
“Vậy việc hợp tác kia, cũng không tất nhắc lại!” Cố Tích Triều trả lời kiên quyết, như đinh đóng cột, không thể nghi ngờ!
“Mời nói!”
“Vô luận tương lai phát sinh chuyện gì giữa ta và Thích Thiếu Thương, không cần Thần Hầu nhúng tay, cũng không cần Thần Hầu xen vào nửa câu!”
“Tích Triều, công tử hà tất phải như vậy......”
“Thần Hầu chỉ cần nói đáp ứng hay không đáp ứng!” Thái độ cường ngạnh của Cố Tích Triều một phần cũng không thay đổi.
“Đứa trẻ ngu ngốc, vẫn u mê không tỉnh ngộ!” Trong lòng Gia Cát Thần Hầu bỗng nhiên dâng lên một loại lão phụ tình hoài.
“Thân bất do kỷ, ít nhất cũng để cho ta tâm năng do kỷ.” Cố Tích Triều chỉ cười.
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện tới đêm khuya vắng người, lúc ra Cố Tích Triều vẫn mỉm cười, mà Gia Cát Thần Hầu lại chỉ biết thở dài lắc đầu.
Xuyên qua phòng khách, Cố Tích Triều theo thói quen hướng phòng Thích Thiếu Thương đi tới.
“Cố công tử, đêm đã khuya, sớm trở về phòng chính mình nghỉ ngơi đi!” Ở phía sau, Gia Cát Thần Hầu lại gọi. Một câu bình thường không có gì lạ, lại cố ý nhấn mạnh hai chữ “chính mình”. Ngươi hẳn hiểu được Bích U Hàn Minh Công không thể động tình? Ngươi thật hiểu sao?
Cố Tích Triều ngẩn ra, thu hồi bước chân. “Nói rất đúng!” Hắn thấp giọng nói, “Đêm đã khuya, nên quay về địa phương của chính mình......” Ác quỷ đến từ địa phủ, chung quy vẫn phải trở về địa phủ. Ở nhân gian đã là vân nê lưỡng trọng thiên, kiều quy kiều, lộ quy lộ.
Quay lại gian phòng của mình, còn chưa đến gần, ánh sáng mờ nhạt ấp ám trong phòng đã thấy tỏa ra.”Thích Thiếu Thương......” Cố Tích Triều cúi đầu nói, dường như đã nhập ma, bị ngọn đèn dắt đi vào phòng.
“Đứa trẻ ngu ngốc, cả hai người!” Gia Cát Thần Hầu bất đắc dĩ cảm thán ở sau lưng hắn. Làm tri âm cả đời, có gì không tốt? Tội gì phải đem phần tình nghĩa này thăng hoa thành tình yêu, khổ chính mình cũng khổ người khác?
Thích Thiếu Thương, ngươi tại sao phải khổ như vậy mà chấp nhất? Người khăng khăng không tỉnh ngộ đến tột cùng là ngươi hay là ta? Cố Tích Triều kiệt lực dựa lưng vào trên ván cửa, ngươi cũng biết một ngọn đèn nho nhỏ này căn bản không đủ để chiếu sáng lên mảnh nhân sinh đen tối của ta? Ngươi dụng tâm như vậy, lại khiến ta làm sao chịu nổi! Làm sao chịu nổi!
Ngực đột nhiên nóng bừng, một búng máu dâng lên, chảy ra giữa những kẽ tay Cố Tích Triều, một giọt rơi trên mặt đất......
Thôi, thôi! Thân mình Cố Tích Triều theo ván cửa chậm rãi trượt xuống, nhưng hắn lại nở nụ cười, nụ cười từ nội tâm. Một khi đã cho rằng phải nhất sinh nhất thế, một tia kiên định ánh lên trên nụ cười thản nhiên, chính là quyết tâm phải cùng Thích Thiếu Thương tới niết bàn trong lửa dữ. Chỉ còn chong mắt tròn đêm thức, Báo đáp tình xưa những tủi lòng. (*) Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều ta nhất định phải phun tẫn một đời máu tươi, đáp trả ngươi một mảnh lưu luyến tình thâm......
* Quan cái mãn kinh hoa,
Tư nhân độc tiều tụy.
Trường An mũ lọng rành rành,
Riêng mình tiều tụy gánh phần đầy vơi
Trích bài Mộng Lí Bạch – Lại Quảng Nam dịch
* Long Trung đối sách: Là tên một chiến lược quân sự do Gia Cát Lượng đề ra thời Tam Quốc, chiến lược này được coi là nền tảng để Lưu Bị đánh chiếm đất nhằm tạo thế chân vạc với hai thế lực chính thời bấy giờ là Tào Tháo và Tôn Quyền. Mục tiêu tối thượng của Long Trung đối sách là một lần nữa thống nhất Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của họ Lưu, tuy nhiên kết quả cuối cùng chỉ dừng lại ở sự thành lập của nhà Thục Hán, một trong ba chân kiềng của Tam Quốc, để rồi cuối cùng bị nhà Ngụy thôn tính trước khi Trung Quốc thống nhất thời nhà Tấn.
* Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết.
*
Duy tương chung dạ trường khai nhãn,
Báo đáp bình sinh vị triển mi.
Chỉ còn chong mắt tròn đêm thức,
Báo đáp tình xưa những tủi lòng.
Trích Khiển bi hoài – Nguyên Chẩn, Nguyễn Thị Bích Hải dịch
Tới hoàn cảnh này rồi có phải nên nói là “Trường An mũ lọng rành rành, Riêng mình tiều tụy gánh phần đầy vơi” (*) hay không?
“Ngươi muốn gì?” Nhớ từng hỏi Thích Thiếu Thương điều này. Lúc hỏi không nghĩ hắn vẫn dây dưa mơ hồ như vậy, là vì sợ hãi phiền toái.
“Nơi này…” Thích Thiếu Thương cười chỉ vào ngực y, “Ta muốn tâm ngươi, như vậy thôi!”
Như vậy thôi? Thích Thiếu Thương, ngươi chọn thật không tốt, lại cố tình chọn thứ ta không có?! Thật không có sao? Đầu ngón tay run rẩy che ngực, tựa hồ có thể cảm giác được nơi đó nhảy lên, chính là nó? Là cái gì nhảy lên, chính hắn cũng không rõ ràng lắm…
Vô thức ngẩng đầu, Lục Phiến Môn! Lại chính là Lục Phiến Môn! Như thế nào vậy? Rõ ràng không muốn trở về…
Trở về? Khi nào thì tới Lục Phiến Môn lại biến thành trở về, biến thành trở về? Biến thành “Trở về”? Lòng bàn tay đẩy đại môn dường như hơi hơi nóng lên, cảm giác ấm áp, đã bao nhiêu lâu chưa từng cảm nhận qua?
“Hô!” Trong bóng đêm có một đạo chưởng phong bài sơn đảo hải đánh úp lại về phía hắn, cơ hồ khiến cho hắn không thể hô hấp.
Cố Tích Triều không tránh né, không nháy mắt nhìn về hướng chưởng phong đánh úp lại.
“Cố công tử, hảo định lực!” Chưởng phong dừng ở cách lồng ngực hắn chừng một tấc, dòng khí áp bức hô hấp của hắn biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện, cùng với đó là tiếng nói già nua mà trong trẻo của Gia Cát Thần Hầu.
“Đâu có, Tích Triều đa tạ Gia Cát Thần Hầu hạ thủ lưu tình.” Cố Tích Triều nhẹ nhàng vái chào, thản nhiên nói.
“Xin mời Cố công tử di giá tới thư phòng của lão phu, có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Cố Tích Triều chần chờ một chớp mắt, lập tức gật đầu. Giống như hắn chưa bao giờ chần chờ.
Gia Cát Thần Hầu chủ động rót cho hắn một ly chè Xuân Trà Long Tĩnh, hỏi: “Cố công tử nghĩ thiên hạ đại thế như thế nào?”
Cố Tích Triều mỉm cười, nói: “Gia Cát Thần Hầu không phải muốn khảo Tích Triều Long Trung đối sách sao (*)? Tích Triều không phải là Gia Cát Võ Hầu, khiến Thần Hầu chê cười.”
“Thế cục thiên hạ thay đổi trong nháy mắt, dù Gia Cát Võ Hầu sống đến ngày nay cũng chưa chắc có thể nhìn thông suốt. Cố công tử là người có tài, không cần tự coi nhẹ mình, cứ nói đừng ngại.”
“Một núi không thể chứa hai cọp!” Cố Tích Triều lạnh lùng thốt, gãi đúng chỗ ngứa.
“Hảo! Công tử không phải nói tiếp chuyện tam phân thiên hạ, bốn chữ ‘kinh tài tuyệt diễm’ coi như không thẹn!” Gia Cát Thần Hầu nở nụ cười rất chân thành.
“Kinh tài, Tích Triều hổ thẹn thật sự, về phần tuyệt diễm, Thần Hầu về sau không cần nhắc lại.” Ánh mắt Cố Tích Triều bỗng nhiên buồn bã, như cô đăng tịch diệt.
Chẳng lẽ thật sự là tình căn thâm chủng? Gia Cát Thần Hầu buồn rầu nhíu mi, không khỏi có chút tiếc hận. Có điều, chung quy đại sự vẫn quan trọng hơn, thần sắc tích cực, ông tiếp tục nói: “Trong trường hợp đó, Cố công tử nghĩ tương lai sẽ phát sinh đại sự gì đủ để ảnh hưởng tới thế cục thiên hạ?”
Cố Tích Triều đột nhiên ngẩng đầu, khó tin nhìn Gia Cát Thần Hầu trân trối, lão lại hỏi thẳng? Không che dấu chút nào, không một chút khéo léo? Lão dựa vào cái gì mà cho rằng ta nhất định sẽ nói ra? Lão dựa vào cái gì nhận định ta nhất định sẽ nói cho lão biết kế hoạch bước tiếp theo?
“Cố công tử ở Lục Phiến Môn vẫn tận lực chỉ dẫn cho đệ tử liên can của lão phu phương hướng tra án, lại âm thầm giúp đỡ, vậy không bằng mọi người dứt bỏ thành kiến, chân thành hợp tác. Hay là, Cố công tử cũng không tín nhiệm năng lực của lão phu?”
“Cho tại hạ một lý do, một lý do để giúp ngài!”
“Không phải giúp lão phu, là giúp chính công tử!”
“Giúp chính mình…” Cố Tích Triều yên lặng lặp lại, đôi mắt kia chuyển dần từ mê mang tới thanh minh, cho đến tuyệt tình! “Nếu Thần Hầu có tâm giúp đỡ, vậy cứu người cứu đến tận cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên. Tích Triều sẽ cầu Thần Hầu một việc, nếu ngài có thể đáp ứng, Tích Triều nhất định sẽ không cố chấp, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” (*)
“Nếu ta không thể..”
“Vậy việc hợp tác kia, cũng không tất nhắc lại!” Cố Tích Triều trả lời kiên quyết, như đinh đóng cột, không thể nghi ngờ!
“Mời nói!”
“Vô luận tương lai phát sinh chuyện gì giữa ta và Thích Thiếu Thương, không cần Thần Hầu nhúng tay, cũng không cần Thần Hầu xen vào nửa câu!”
“Tích Triều, công tử hà tất phải như vậy......”
“Thần Hầu chỉ cần nói đáp ứng hay không đáp ứng!” Thái độ cường ngạnh của Cố Tích Triều một phần cũng không thay đổi.
“Đứa trẻ ngu ngốc, vẫn u mê không tỉnh ngộ!” Trong lòng Gia Cát Thần Hầu bỗng nhiên dâng lên một loại lão phụ tình hoài.
“Thân bất do kỷ, ít nhất cũng để cho ta tâm năng do kỷ.” Cố Tích Triều chỉ cười.
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện tới đêm khuya vắng người, lúc ra Cố Tích Triều vẫn mỉm cười, mà Gia Cát Thần Hầu lại chỉ biết thở dài lắc đầu.
Xuyên qua phòng khách, Cố Tích Triều theo thói quen hướng phòng Thích Thiếu Thương đi tới.
“Cố công tử, đêm đã khuya, sớm trở về phòng chính mình nghỉ ngơi đi!” Ở phía sau, Gia Cát Thần Hầu lại gọi. Một câu bình thường không có gì lạ, lại cố ý nhấn mạnh hai chữ “chính mình”. Ngươi hẳn hiểu được Bích U Hàn Minh Công không thể động tình? Ngươi thật hiểu sao?
Cố Tích Triều ngẩn ra, thu hồi bước chân. “Nói rất đúng!” Hắn thấp giọng nói, “Đêm đã khuya, nên quay về địa phương của chính mình......” Ác quỷ đến từ địa phủ, chung quy vẫn phải trở về địa phủ. Ở nhân gian đã là vân nê lưỡng trọng thiên, kiều quy kiều, lộ quy lộ.
Quay lại gian phòng của mình, còn chưa đến gần, ánh sáng mờ nhạt ấp ám trong phòng đã thấy tỏa ra.”Thích Thiếu Thương......” Cố Tích Triều cúi đầu nói, dường như đã nhập ma, bị ngọn đèn dắt đi vào phòng.
“Đứa trẻ ngu ngốc, cả hai người!” Gia Cát Thần Hầu bất đắc dĩ cảm thán ở sau lưng hắn. Làm tri âm cả đời, có gì không tốt? Tội gì phải đem phần tình nghĩa này thăng hoa thành tình yêu, khổ chính mình cũng khổ người khác?
Thích Thiếu Thương, ngươi tại sao phải khổ như vậy mà chấp nhất? Người khăng khăng không tỉnh ngộ đến tột cùng là ngươi hay là ta? Cố Tích Triều kiệt lực dựa lưng vào trên ván cửa, ngươi cũng biết một ngọn đèn nho nhỏ này căn bản không đủ để chiếu sáng lên mảnh nhân sinh đen tối của ta? Ngươi dụng tâm như vậy, lại khiến ta làm sao chịu nổi! Làm sao chịu nổi!
Ngực đột nhiên nóng bừng, một búng máu dâng lên, chảy ra giữa những kẽ tay Cố Tích Triều, một giọt rơi trên mặt đất......
Thôi, thôi! Thân mình Cố Tích Triều theo ván cửa chậm rãi trượt xuống, nhưng hắn lại nở nụ cười, nụ cười từ nội tâm. Một khi đã cho rằng phải nhất sinh nhất thế, một tia kiên định ánh lên trên nụ cười thản nhiên, chính là quyết tâm phải cùng Thích Thiếu Thương tới niết bàn trong lửa dữ. Chỉ còn chong mắt tròn đêm thức, Báo đáp tình xưa những tủi lòng. (*) Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều ta nhất định phải phun tẫn một đời máu tươi, đáp trả ngươi một mảnh lưu luyến tình thâm......
* Quan cái mãn kinh hoa,
Tư nhân độc tiều tụy.
Trường An mũ lọng rành rành,
Riêng mình tiều tụy gánh phần đầy vơi
Trích bài Mộng Lí Bạch – Lại Quảng Nam dịch
* Long Trung đối sách: Là tên một chiến lược quân sự do Gia Cát Lượng đề ra thời Tam Quốc, chiến lược này được coi là nền tảng để Lưu Bị đánh chiếm đất nhằm tạo thế chân vạc với hai thế lực chính thời bấy giờ là Tào Tháo và Tôn Quyền. Mục tiêu tối thượng của Long Trung đối sách là một lần nữa thống nhất Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của họ Lưu, tuy nhiên kết quả cuối cùng chỉ dừng lại ở sự thành lập của nhà Thục Hán, một trong ba chân kiềng của Tam Quốc, để rồi cuối cùng bị nhà Ngụy thôn tính trước khi Trung Quốc thống nhất thời nhà Tấn.
* Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết.
*
Duy tương chung dạ trường khai nhãn,
Báo đáp bình sinh vị triển mi.
Chỉ còn chong mắt tròn đêm thức,
Báo đáp tình xưa những tủi lòng.
Trích Khiển bi hoài – Nguyên Chẩn, Nguyễn Thị Bích Hải dịch