Thiếu niên gương mặt rất xinh đẹp, làn da lại trắng trẻo, đôi mắt thì to tròn trong veo như giọt nước, chiếc mũi nhỏ thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ mọng như rượu, thật chẳng khác gì một thiếu nữ vậy.
Thiếu niên bỗng nhiên run sợ, vầng trán đẫm mồ hôi mà giương ánh mắt hoảng hồn nhìn hắn, đương thời điểm y xuất hiện cực kì làm hắn mất hứng đi, liền thô bạo ném ả nữ nhân sang một bên, rút chiếc phân thân to tướng kia đã nhụn xuống, chậm rãi đi đến thiếu niên nhỏ bé kia.
Thiếu niên lùi bước, hắn càng tiến tới, cứ thế thiếu niên ngã bịch xuống đất. Vẻ mặt kia lo sợ, hãi hùng run lẩy bẩy khiến Gia Trình hắn không hiểu sao lại muốn khi dễ y.
Hắn hung hăng đưa tay bóp chặt quai hàm nhỏ gầy ấy mà lạnh lùng hỏi, thiếu niên bắt đầu sợ hãi mà rớt nước mắt cầu xin. Gương mặt ấy, giọng nói ấy thật trong trẻo, thiếu niên khi khóc lại có thể càng xinh đẹp như vậy. Hắn như bị thôi miên, muốn thiếu niên khóc thêm mà dùng lực siết chặt chiếc cằm kia. Những giọt nước mắt lại rơi xuống thấm trên mu bàn tay hắn.
" Ding! Ding! Ding!" Gia Trình nheo mắt đưa tay với lấy chiếc điện thoại bên cạnh. Đương nhiên theo thói quen hắn lại muộn học lần nữa. Lam Dĩ đang nằm trong lòng ngực của Gia Trình vì bị tiếng chuông điện thoại mà thức tỉnh.
- Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm. Hừ!- Lam Dĩ vẻ mặt than phiền.
- Tôi phải đến trường. - Gia Trình lạnh lùng đẩy Lam Dĩ ra, bước xuống giường thay quần áo.
- Nghỉ một ngày không được sao?-Lam Dĩ ủy khuất nhìn hắn
- .....-Gia Trình lơ đi câu hỏi của ả, im lặng tiếp tục mặc áo.
- Phải rồi, từ vụ hôm qua cha anh đã về nước sẽ giám sát anh kĩ hơn. Đại ca trường ta từ khi nào đã sợ phụ thân như vậy a? - Lam Dĩ chống tay lên cằm, nhếch miệng trêu chọc hắn.
Nhắc đến vụ hôm qua, Gia Trình bỗng nghĩ đến thiếu niên nhỏ bé kia, hắn tự hỏi vì cái gì mà đêm hôm qua nồng nàn với Lam Dĩ, trong đầu lại ẩn ẩn hiện hiện gương mặt khóc lóc cầu xin của y. Hắn bất giác cong khóe miệng, rồi lạnh lùng ném lên giường tờ 300 ngàn trước mặt Lam Dĩ.
- Thái độ vậy là sao? Ném 300 ngàn trước mặt tôi là đi à? - Lam Dĩ tức giận ném chiếc gối bên cạnh hướng tới Gia Trình.
- Không phải cô muốn tiền sao? Tôi đã thỏa mãn.
- Anh...
Gia Trình vẫn ánh mắt lãnh khốc lạnh lùng ấy nhìn Lam Dĩ, sau lại thấy ả không nói gì, liền đành ngoảnh mặt quay lưng bước đi.
- Gia Trình..... anh đừng đi, ở bên cạnh tôi một chút thôi cũng được.
Lam Dĩ đột nhiên chạy tới vòng tay qua thắt lưng Gia Trình ôm chặt, bộ ngực to tướng gắt gao đè ép lên tấm lưng hắn. Gia Trình hừ lạnh một tiếng, hung hăng đưa tay gỡ vòng tay của Lam Dĩ ra, đương nhiên ả lại to gan níu chặt thêm.
- Buông ra. - Hắn lạnh lùng nói.
- Không. Chết cũng không bỏ. Tôi tuyệt không cho phép anh đi.- Lam Dĩ cứng đầu.
Mất hết kiên nhẫn, Gia Trình liền một phen đẩy Lam Dĩ xuống đất, tiếp tục bước đi.
- Anh đứng lại đó!! Anh còn tiếp tục đi, tôi sẽ gửi cho cha anh những tấm hình này. - Cảm giác bản thân hoàn toàn bị Gia Trình lơ đẹp, không còn cách nào khác, Lam Dĩ đành nhanh chóng chụp lấy điện thoại ở đầu giường, chìa ra những tấm ảnh quấn quít của hai người đêm qua.
- Cô muốn làm gì thì làm. - Gia Trình cười lạnh một tiếng, hướng Lam Dĩ nói.
- Anh... Không chỉ mình tôi với anh, tôi sẽ nói cho cha anh xem anh còn lên giường với bao cô gái khác.
Gia Trình tuyệt không thể tiếp tục nghe những lời lảm nhảm của Lam Dĩ. Rất nhanh liền mở cửa rồi dửng dưng ra ngoài, mặc cho đằng sau là cơn phẫn nộ của Lam Dĩ.
- Khuất Gia Trình.. Anh đứng lại... AA!.- Lam Dĩ bực tức văng gối hướng cửa ra vào, giận cá chém thớt mà ném hết đồ đạc, điên cuồng thét lớn.
Lam Dĩ ả chưa bao giờ bị từ chối nhanh chóng như vậy, bao nhiêu năm nay không một ai có thể không khuất phục trước vẻ đẹp của ả. Lam Dĩ sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cha mẹ ả đã ly hôn, mỗi người ai cũng ra đi có một cuộc sống mới, để mặc ả sống trong cô độc. Cuộc sống bị bạn bè và mọi người xung quanh ghẻ lạnh, Lam Dĩ chỉ còn cách thay đổi bản thân, ả vào bar xin làm việc. Mới đầu chỉ làm bưng bê, phục vụ khách, nhưng về sau khi thấy Lam Dĩ càng trưởng thành càng xinh đẹp, quản lý bar đã cho ả chính thức làm việc, công việc mà ai cũng nói là "đĩ". Không sai, Lam Dĩ làm công việc này cũng thành thói quen. Sáng thì đến trường học cũng chẳng ra gì, đến khi tan học thì chạy thẳng đến bar làm việc. Một ngày ả phục vụ 4 đến 5 khách, cứ 1 đêm Lam Dĩ kiếm được hơn mấy trăm ngàn, vì hầu hết những người qua đêm cùng ả đương nhiên đều là mấy ông lớn.
Đến trường đối với Lam Dĩ mà nói là vô cùng nhàm chán, bất quá ít nhất ả cũng được giết thời gian. Thế nhưng bây giờ đối với ả là vô cùng thú vị a. Sáng hôm đó, Lam Dĩ như thường lệ trốn tiết lên sân thượng, thì cùng lúc đó một nam nhân cũng đứng đó hút thuốc. Gã nam nhân đập vào mắt Lam Dĩ hảo là một đại mỹ nam, nam nhân cô độc lẻ loi hút thuốc, ánh mắt đầy lãnh đạm, không cảm xúc nhưng tràn ngập vẻ đáng sợ.
- Mới sáng sớm việc gì phải đứng đây hút thuốc rồi.- Lam Dĩ tiến về phía nam nhân hỏi, nhưng đáp lại câu trả lời chỉ là ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua ả.
- Hắc. Nếu tôi đoán không lầm thì anh chính là Gia Trình, có phải không? - Lam Dĩ nhếch miệng cười nói.
- Cô rảnh không? - Gia Trình hắn lạnh lùng hướng Lam Dĩ hỏi.
- Chứ anh nghĩ tôi lên đây làm gì?
- Hảo, cô làm tình với tôi, 200 ngàn. Như vậy đủ cho cô chứ? - Hắn thanh âm băng lãnh ra lệnh.
- Hắc... Anh nghĩ có được tôi dễ dàng thế sao? - Lam Dĩ cười lớn, nhưng trong đầu ả đã vui mừng từ lâu, vui mừng vì được số tiền lớn hiếm có, đặc biệt là được chiếm hữu đại mỹ nam như hắn.
- Tùy cô.- Lơ Lam Dĩ, Gia Trình lại tiếp tục hút thuốc.
Lam Dĩ khẽ nhếch miệng, gã Gia Trình này quả là không hề bình thường chút nào, rất chi là thú vị a, không hổ danh là đại ca băng nhóm nổi tiếng của trường.
- Được thôi, nhưng với điều kiện.
- ......
- Tôi có thể thỏa mãn nhu cầu của anh, nhưng anh cũng phải thỏa mãn tôi. - Lam Dĩ hùng hổ tuyên bố.
- 200 ngàn không đủ cho cô sao? - Gia Trình cười lạnh, lãnh khốc nói.
- Haha. Tiền là cái đương nhiên phải có, nhưng cái tôi muốn nhất là cái khác a.
- ...
- Anh là một người rất cao ngạo và lạnh lùng, đặc biệt là vô cùng đẹp trai chẳng khác gì mỹ nam vậy, đương nhiên đã biết bao cô gái lên giường với anh, bất quá chỉ là thỏa mãn dục vọng của anh thôi phải không? Cho nên....- Lam Dĩ đột nhiên tiến sát đến ngực Gia Trình, hai ngón tay di chuyển chầm chậm từ ngực hắn rồi hạ xuống phân thân đã ngẩng đầu từ khi nào.
- Cái tôi muốn là anh. Vì vậy hôm nay anh phải thỏa mãn tôi. -Lam Dĩ ghé vào tai hắn khẽ nói.
- Cô phiền thật... Hảo, tùy cô.
Lam Dĩ cười đắc ý, quả nhiên với vẻ đẹp của ả đến ngay cả Gia Trình hắn cũng dễ dàng bị khuất phục. Nhưng thực chất hắn chỉ muốn thỏa mãn vọng dục của hắn. Nghe thấy tiếng người đến, hai người liền nhanh chóng tới phòng y tế cũ gần đó.
Lam Dĩ chậm rãi cởi bỏ y phục lộ thân hình tuyệt mĩ trước mắt. Vòng eo thon, bầu ngực căng tròn, làn da trắng nõn, lưng còn xăm một con mãng xà quyến rũ. Việc này đối với Gia Trình hắn cũng không mấy làm lạ, hắn trước giờ đã quen với bao nhiêu gái điếm, có thể đếm trên 10 đầu ngón tay. Thế là cả tiết học ngày hôm đó, hai người không ngừng quấn quít nhau với bao nhiêu là tư thế.
.......
Gia Trình chỉnh sửa quần áo rồi lạnh lùng ném cục tiền trên giường, định xoay lưng rời đi.
- Khoan đã.- Lam Dĩ cau mày.
- Anh đi vậy là được sao? Không phải anh đã nói là sẽ làm những gì tôi muốn mà.
- ..... Có gì để mai hẵn nói, tôi có việc rồi.
- Anh.... - Lam Dĩ tức giận định chạy đến níu Gia Trình lại, bất quá bộ dạng hiện tại của ả là không một mảnh vải che thân, chỉ có thể ngồi ôm cục tiền trên giường mà để bụng.
Đối với Lam Dĩ, Gia Trình thật sự thật sự đặc biệt, hắn là một nam nhân vừa cao to, hảo đẹp trai, nhiều tiền lại còn chuyện đó cực kì không tồi chút nào. Trong đầu ả bây giờ chỉ có một suy nghĩ là chiếm giữ hắn, Gia Trình hắn chỉ thuộc một mình ả mà thôi.
==================
Hứa Tinh khẽ cắn răng chịu đựng cơn đau từ tứ phía cơ thể, thận trọng thay y phục, nghĩ lại ngày đó nếu như mình không ngu ngốc mà tò mò xem hai người kia đang tình tứ với nhau, thì bây giờ đã không ra nông nổi khắp thân thể đầy vết bầm tím xanh đỏ, lại còn làm Hứa Biên hảo lo lắng đi.
Nhớ đến ngày hôm qua, điều khiến Hứa Tinh không thể quên được là ánh mắt băng lãnh của Gia Trình, tựa như một con thú hoang đang tìm kiếm mồi ngon, gương mặt ấy lúc đó như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy, nghĩ đến đây thiếu niên không khỏi lo sợ, sống lưng bắt đầu lạnh như băng.
"Cốc! Cốc!" - Tiểu Tinh, baba vào được chứ? - Hứa Tinh giật mình trấn tĩnh lại, không biết Hứa Biên đã ở bên ngoài gõ cửa từ lúc nào.
- Dạ vâng.
Hứa Biên mở cửa bước vào phòng, ngay lập tức đập vào mắt mình là tấm thân nhỏ gầy với bao nhiêu là vết thương lớn nhỏ trên cơ thể của Hứa Tinh. Anh đay lòng nhìn y, rồi vội đi tới ôm tấm thân kia vào lòng mình.
- Baba xin lỗi, để con xảy ra chuyện thế này. Baba đã hứa đã bảo vệ con, vậy mà.
- Dạ không.... baba không có lỗi... là Tiểu Tinh... - Hứa Tinh nhỏ giọng đáp lại.
- Tiểu tử ngốc này, baba đã bảo không được đổ lỗi cho mình... Hảo, baba đã quyết định rồi, từ giờ trở đi sẽ đưa tiểu Tinh đến trường, phòng khi những trường hợp ngoài ý muốn sẽ xảy ra.
- Nhưng mà.... kia không cần... baba còn phải làm việc... cứ để chú Minh đưa tiểu Tinh đến trường là được rồi. - Hứa Tinh vội vã cự tuyệt.
- Không được. Baba đã nói với chú Minh rồi. Tiểu Tinh phải nghe lời baba, baba hứa sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc. OK?
- Dạ vâng.... - Hứa Tinh bất đắc dĩ nghe theo lời anh, đành chậm rãi gật đầu.
- Hảo, baba xuống dưới trước, Tiểu Tinh chuẩn bị đi. - Anh đưa tay xoa đầu Hứa Tinh, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Hứa Biên dù gì cũng đã quyết định một cách đúng đắn, đối với anh thiếu niên kia từ nhỏ đã không được ở bên mẫu thân, lại còn sinh ra cơ thể khác người, y là một tiểu hài tử cần được quan tâm chăm sóc bảo vệ.
Sau khi Hứa Tinh chuẩn bị xong, hai người bắt đầu lên xe xuất phát đến trường. Vì vẫn còn luôn lo lắng cho Hứa Tinh, Hứa Biên phải luôn đi sát y đến cổng trường rồi mới an tâm rời khỏi. Bất quá ngay lúc này, bao con mắt xung quanh trường đều đổ dồn vào anh, người người tấm tắc khen ngợi.
- Baba đi đường cẩn thận. - Hứa Tinh nhỏ giọng chào anh.
- Hảo, baba đi làm đây.- Hứa Biên cười nhẹ, xoa đầu thiếu niên rồi quay lưng lên xe rời đi.
- Tiểu Tinh, đó là ai vậy? Hảo đẹp trai, quả thật là nam thần nha.
- Phải đó, sao trước đây mình chưa thấy bao giờ. Ôi đẹp trai chết mất.
- Tiểu Tinh à, hay đó chính là anh trai cậu. Giới thiệu anh ấy cho mình đi.
Hứa Tinh hoàn toàn ngạc nhiên trước những lời khen ngợi của mọi người với phụ thân mình, liền vội vàng nhỏ giọng giải thích.
- Kia... là baba mình. Các cậu đừng hiểu lầm.
- Hả? Là baba cậu sao?
HẾT CHƯƠNG 3
Thiếu niên gương mặt rất xinh đẹp, làn da lại trắng trẻo, đôi mắt thì to tròn trong veo như giọt nước, chiếc mũi nhỏ thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ mọng như rượu, thật chẳng khác gì một thiếu nữ vậy.
Thiếu niên bỗng nhiên run sợ, vầng trán đẫm mồ hôi mà giương ánh mắt hoảng hồn nhìn hắn, đương thời điểm y xuất hiện cực kì làm hắn mất hứng đi, liền thô bạo ném ả nữ nhân sang một bên, rút chiếc phân thân to tướng kia đã nhụn xuống, chậm rãi đi đến thiếu niên nhỏ bé kia.
Thiếu niên lùi bước, hắn càng tiến tới, cứ thế thiếu niên ngã bịch xuống đất. Vẻ mặt kia lo sợ, hãi hùng run lẩy bẩy khiến Gia Trình hắn không hiểu sao lại muốn khi dễ y.
Hắn hung hăng đưa tay bóp chặt quai hàm nhỏ gầy ấy mà lạnh lùng hỏi, thiếu niên bắt đầu sợ hãi mà rớt nước mắt cầu xin. Gương mặt ấy, giọng nói ấy thật trong trẻo, thiếu niên khi khóc lại có thể càng xinh đẹp như vậy. Hắn như bị thôi miên, muốn thiếu niên khóc thêm mà dùng lực siết chặt chiếc cằm kia. Những giọt nước mắt lại rơi xuống thấm trên mu bàn tay hắn.
" Ding! Ding! Ding!" Gia Trình nheo mắt đưa tay với lấy chiếc điện thoại bên cạnh. Đương nhiên theo thói quen hắn lại muộn học lần nữa. Lam Dĩ đang nằm trong lòng ngực của Gia Trình vì bị tiếng chuông điện thoại mà thức tỉnh.
- Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm. Hừ!- Lam Dĩ vẻ mặt than phiền.
- Tôi phải đến trường. - Gia Trình lạnh lùng đẩy Lam Dĩ ra, bước xuống giường thay quần áo.
- Nghỉ một ngày không được sao?-Lam Dĩ ủy khuất nhìn hắn
- .....-Gia Trình lơ đi câu hỏi của ả, im lặng tiếp tục mặc áo.
- Phải rồi, từ vụ hôm qua cha anh đã về nước sẽ giám sát anh kĩ hơn. Đại ca trường ta từ khi nào đã sợ phụ thân như vậy a? - Lam Dĩ chống tay lên cằm, nhếch miệng trêu chọc hắn.
Nhắc đến vụ hôm qua, Gia Trình bỗng nghĩ đến thiếu niên nhỏ bé kia, hắn tự hỏi vì cái gì mà đêm hôm qua nồng nàn với Lam Dĩ, trong đầu lại ẩn ẩn hiện hiện gương mặt khóc lóc cầu xin của y. Hắn bất giác cong khóe miệng, rồi lạnh lùng ném lên giường tờ ngàn trước mặt Lam Dĩ.
- Thái độ vậy là sao? Ném ngàn trước mặt tôi là đi à? - Lam Dĩ tức giận ném chiếc gối bên cạnh hướng tới Gia Trình.
- Không phải cô muốn tiền sao? Tôi đã thỏa mãn.
- Anh...
Gia Trình vẫn ánh mắt lãnh khốc lạnh lùng ấy nhìn Lam Dĩ, sau lại thấy ả không nói gì, liền đành ngoảnh mặt quay lưng bước đi.
- Gia Trình..... anh đừng đi, ở bên cạnh tôi một chút thôi cũng được.
Lam Dĩ đột nhiên chạy tới vòng tay qua thắt lưng Gia Trình ôm chặt, bộ ngực to tướng gắt gao đè ép lên tấm lưng hắn. Gia Trình hừ lạnh một tiếng, hung hăng đưa tay gỡ vòng tay của Lam Dĩ ra, đương nhiên ả lại to gan níu chặt thêm.
- Buông ra. - Hắn lạnh lùng nói.
- Không. Chết cũng không bỏ. Tôi tuyệt không cho phép anh đi.- Lam Dĩ cứng đầu.
Mất hết kiên nhẫn, Gia Trình liền một phen đẩy Lam Dĩ xuống đất, tiếp tục bước đi.
- Anh đứng lại đó!! Anh còn tiếp tục đi, tôi sẽ gửi cho cha anh những tấm hình này. - Cảm giác bản thân hoàn toàn bị Gia Trình lơ đẹp, không còn cách nào khác, Lam Dĩ đành nhanh chóng chụp lấy điện thoại ở đầu giường, chìa ra những tấm ảnh quấn quít của hai người đêm qua.
- Cô muốn làm gì thì làm. - Gia Trình cười lạnh một tiếng, hướng Lam Dĩ nói.
- Anh... Không chỉ mình tôi với anh, tôi sẽ nói cho cha anh xem anh còn lên giường với bao cô gái khác.
Gia Trình tuyệt không thể tiếp tục nghe những lời lảm nhảm của Lam Dĩ. Rất nhanh liền mở cửa rồi dửng dưng ra ngoài, mặc cho đằng sau là cơn phẫn nộ của Lam Dĩ.
- Khuất Gia Trình.. Anh đứng lại... AA!.- Lam Dĩ bực tức văng gối hướng cửa ra vào, giận cá chém thớt mà ném hết đồ đạc, điên cuồng thét lớn.
Lam Dĩ ả chưa bao giờ bị từ chối nhanh chóng như vậy, bao nhiêu năm nay không một ai có thể không khuất phục trước vẻ đẹp của ả. Lam Dĩ sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cha mẹ ả đã ly hôn, mỗi người ai cũng ra đi có một cuộc sống mới, để mặc ả sống trong cô độc. Cuộc sống bị bạn bè và mọi người xung quanh ghẻ lạnh, Lam Dĩ chỉ còn cách thay đổi bản thân, ả vào bar xin làm việc. Mới đầu chỉ làm bưng bê, phục vụ khách, nhưng về sau khi thấy Lam Dĩ càng trưởng thành càng xinh đẹp, quản lý bar đã cho ả chính thức làm việc, công việc mà ai cũng nói là "đĩ". Không sai, Lam Dĩ làm công việc này cũng thành thói quen. Sáng thì đến trường học cũng chẳng ra gì, đến khi tan học thì chạy thẳng đến bar làm việc. Một ngày ả phục vụ đến khách, cứ đêm Lam Dĩ kiếm được hơn mấy trăm ngàn, vì hầu hết những người qua đêm cùng ả đương nhiên đều là mấy ông lớn.
Đến trường đối với Lam Dĩ mà nói là vô cùng nhàm chán, bất quá ít nhất ả cũng được giết thời gian. Thế nhưng bây giờ đối với ả là vô cùng thú vị a. Sáng hôm đó, Lam Dĩ như thường lệ trốn tiết lên sân thượng, thì cùng lúc đó một nam nhân cũng đứng đó hút thuốc. Gã nam nhân đập vào mắt Lam Dĩ hảo là một đại mỹ nam, nam nhân cô độc lẻ loi hút thuốc, ánh mắt đầy lãnh đạm, không cảm xúc nhưng tràn ngập vẻ đáng sợ.
- Mới sáng sớm việc gì phải đứng đây hút thuốc rồi.- Lam Dĩ tiến về phía nam nhân hỏi, nhưng đáp lại câu trả lời chỉ là ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua ả.
- Hắc. Nếu tôi đoán không lầm thì anh chính là Gia Trình, có phải không? - Lam Dĩ nhếch miệng cười nói.
- Cô rảnh không? - Gia Trình hắn lạnh lùng hướng Lam Dĩ hỏi.
- Chứ anh nghĩ tôi lên đây làm gì?
- Hảo, cô làm tình với tôi, ngàn. Như vậy đủ cho cô chứ? - Hắn thanh âm băng lãnh ra lệnh.
- Hắc... Anh nghĩ có được tôi dễ dàng thế sao? - Lam Dĩ cười lớn, nhưng trong đầu ả đã vui mừng từ lâu, vui mừng vì được số tiền lớn hiếm có, đặc biệt là được chiếm hữu đại mỹ nam như hắn.
- Tùy cô.- Lơ Lam Dĩ, Gia Trình lại tiếp tục hút thuốc.
Lam Dĩ khẽ nhếch miệng, gã Gia Trình này quả là không hề bình thường chút nào, rất chi là thú vị a, không hổ danh là đại ca băng nhóm nổi tiếng của trường.
- Được thôi, nhưng với điều kiện.
- ......
- Tôi có thể thỏa mãn nhu cầu của anh, nhưng anh cũng phải thỏa mãn tôi. - Lam Dĩ hùng hổ tuyên bố.
- ngàn không đủ cho cô sao? - Gia Trình cười lạnh, lãnh khốc nói.
- Haha. Tiền là cái đương nhiên phải có, nhưng cái tôi muốn nhất là cái khác a.
- ...
- Anh là một người rất cao ngạo và lạnh lùng, đặc biệt là vô cùng đẹp trai chẳng khác gì mỹ nam vậy, đương nhiên đã biết bao cô gái lên giường với anh, bất quá chỉ là thỏa mãn dục vọng của anh thôi phải không? Cho nên....- Lam Dĩ đột nhiên tiến sát đến ngực Gia Trình, hai ngón tay di chuyển chầm chậm từ ngực hắn rồi hạ xuống phân thân đã ngẩng đầu từ khi nào.
- Cái tôi muốn là anh. Vì vậy hôm nay anh phải thỏa mãn tôi. -Lam Dĩ ghé vào tai hắn khẽ nói.
- Cô phiền thật... Hảo, tùy cô.
Lam Dĩ cười đắc ý, quả nhiên với vẻ đẹp của ả đến ngay cả Gia Trình hắn cũng dễ dàng bị khuất phục. Nhưng thực chất hắn chỉ muốn thỏa mãn vọng dục của hắn. Nghe thấy tiếng người đến, hai người liền nhanh chóng tới phòng y tế cũ gần đó.
Lam Dĩ chậm rãi cởi bỏ y phục lộ thân hình tuyệt mĩ trước mắt. Vòng eo thon, bầu ngực căng tròn, làn da trắng nõn, lưng còn xăm một con mãng xà quyến rũ. Việc này đối với Gia Trình hắn cũng không mấy làm lạ, hắn trước giờ đã quen với bao nhiêu gái điếm, có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế là cả tiết học ngày hôm đó, hai người không ngừng quấn quít nhau với bao nhiêu là tư thế.
.......
Gia Trình chỉnh sửa quần áo rồi lạnh lùng ném cục tiền trên giường, định xoay lưng rời đi.
- Khoan đã.- Lam Dĩ cau mày.
- Anh đi vậy là được sao? Không phải anh đã nói là sẽ làm những gì tôi muốn mà.
- ..... Có gì để mai hẵn nói, tôi có việc rồi.
- Anh.... - Lam Dĩ tức giận định chạy đến níu Gia Trình lại, bất quá bộ dạng hiện tại của ả là không một mảnh vải che thân, chỉ có thể ngồi ôm cục tiền trên giường mà để bụng.
Đối với Lam Dĩ, Gia Trình thật sự thật sự đặc biệt, hắn là một nam nhân vừa cao to, hảo đẹp trai, nhiều tiền lại còn chuyện đó cực kì không tồi chút nào. Trong đầu ả bây giờ chỉ có một suy nghĩ là chiếm giữ hắn, Gia Trình hắn chỉ thuộc một mình ả mà thôi.
==================
Hứa Tinh khẽ cắn răng chịu đựng cơn đau từ tứ phía cơ thể, thận trọng thay y phục, nghĩ lại ngày đó nếu như mình không ngu ngốc mà tò mò xem hai người kia đang tình tứ với nhau, thì bây giờ đã không ra nông nổi khắp thân thể đầy vết bầm tím xanh đỏ, lại còn làm Hứa Biên hảo lo lắng đi.
Nhớ đến ngày hôm qua, điều khiến Hứa Tinh không thể quên được là ánh mắt băng lãnh của Gia Trình, tựa như một con thú hoang đang tìm kiếm mồi ngon, gương mặt ấy lúc đó như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy, nghĩ đến đây thiếu niên không khỏi lo sợ, sống lưng bắt đầu lạnh như băng.
"Cốc! Cốc!" - Tiểu Tinh, baba vào được chứ? - Hứa Tinh giật mình trấn tĩnh lại, không biết Hứa Biên đã ở bên ngoài gõ cửa từ lúc nào.
- Dạ vâng.
Hứa Biên mở cửa bước vào phòng, ngay lập tức đập vào mắt mình là tấm thân nhỏ gầy với bao nhiêu là vết thương lớn nhỏ trên cơ thể của Hứa Tinh. Anh đay lòng nhìn y, rồi vội đi tới ôm tấm thân kia vào lòng mình.
- Baba xin lỗi, để con xảy ra chuyện thế này. Baba đã hứa đã bảo vệ con, vậy mà.
- Dạ không.... baba không có lỗi... là Tiểu Tinh... - Hứa Tinh nhỏ giọng đáp lại.
- Tiểu tử ngốc này, baba đã bảo không được đổ lỗi cho mình... Hảo, baba đã quyết định rồi, từ giờ trở đi sẽ đưa tiểu Tinh đến trường, phòng khi những trường hợp ngoài ý muốn sẽ xảy ra.
- Nhưng mà.... kia không cần... baba còn phải làm việc... cứ để chú Minh đưa tiểu Tinh đến trường là được rồi. - Hứa Tinh vội vã cự tuyệt.
- Không được. Baba đã nói với chú Minh rồi. Tiểu Tinh phải nghe lời baba, baba hứa sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc. OK?
- Dạ vâng.... - Hứa Tinh bất đắc dĩ nghe theo lời anh, đành chậm rãi gật đầu.
- Hảo, baba xuống dưới trước, Tiểu Tinh chuẩn bị đi. - Anh đưa tay xoa đầu Hứa Tinh, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Hứa Biên dù gì cũng đã quyết định một cách đúng đắn, đối với anh thiếu niên kia từ nhỏ đã không được ở bên mẫu thân, lại còn sinh ra cơ thể khác người, y là một tiểu hài tử cần được quan tâm chăm sóc bảo vệ.
Sau khi Hứa Tinh chuẩn bị xong, hai người bắt đầu lên xe xuất phát đến trường. Vì vẫn còn luôn lo lắng cho Hứa Tinh, Hứa Biên phải luôn đi sát y đến cổng trường rồi mới an tâm rời khỏi. Bất quá ngay lúc này, bao con mắt xung quanh trường đều đổ dồn vào anh, người người tấm tắc khen ngợi.
- Baba đi đường cẩn thận. - Hứa Tinh nhỏ giọng chào anh.
- Hảo, baba đi làm đây.- Hứa Biên cười nhẹ, xoa đầu thiếu niên rồi quay lưng lên xe rời đi.
- Tiểu Tinh, đó là ai vậy? Hảo đẹp trai, quả thật là nam thần nha.
- Phải đó, sao trước đây mình chưa thấy bao giờ. Ôi đẹp trai chết mất.
- Tiểu Tinh à, hay đó chính là anh trai cậu. Giới thiệu anh ấy cho mình đi.
Hứa Tinh hoàn toàn ngạc nhiên trước những lời khen ngợi của mọi người với phụ thân mình, liền vội vàng nhỏ giọng giải thích.
- Kia... là baba mình. Các cậu đừng hiểu lầm.
- Hả? Là baba cậu sao?
HẾT CHƯƠNG