- Cậu chủ Biên, có chuyện gì phải về nhà sớm?
- À, tôi chỉ là cảm thấy không khỏe một chút nên định về nhà nghỉ ngơi. - Hứa Biên cười nhẹ.
- A! Cậu chủ cảm thấy không khỏe chỗ nào, có cần tôi đi mua thuốc? - Vú Ninh vừa hỏi vừa đi rót ly nước mang tới cho Hứa Biên.
- Làm phiền vú Ninh rồi nhưng tôi không sao, trước khi về nhà có ghé tiệm thuốc. A.. - Hứa Biên đưa hai tay tiếp nhận ly nước, nhưng cơn đau từ ngực đột nhiên tái phát khiến anh không khỏi cau mày liền đưa tay ôm ngực.
- Cậu chủ.. cậu chủ...
- Chết tiệt! Tại sao cứ đau thế này?- Anh thì thầm chửi một câu.
- Để tôi đi gọi bác sĩ. - Vú Ninh khẩn trương.
- Vú Ninh, không cần....
Ding! Ding! Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt lời nói của Hứa Biên. Vú Ninh vội vàng chạy tới bắt máy.
- Alo...
- Cho cháu hỏi có baba Hứa Tinh ở đó không ạ? - Đầu máy bên kia chưa chờ vú Ninh nói xong liền chặn lời.
- A.. có a. Có chuyện gì không? - Vú Ninh hướng mắt sang nhìn Hứa Biên đang ngồi ở sô pha.
- Hứa Tinh có chuyện rồi, nhờ bác chuyển lời cho chú ấy đến bệnh viện ngay ạ.
- CÁI GÌ? BỆNH VIỆN NÀO? - Hứa Biên nhíu mày ngẩng đầu nhìn vú Ninh vẻ mặt đang bối rối gọi điện cho ai đó.
- Hảo.. hảo.. Cạch! Cậu chủ Biên, tiểu Tinh nhập viện rồi. - Vú Ninh hốt hoảng nói.
- SAO? - Hứa Biên sửng sốt đứng dậy, hai chân hai cẳng liền chạy nhanh ra ngoài.
- Cậu chủ! Cho tôi đi cùng với, cậu chủ biết ở bệnh viện nào không? - Vú Ninh vội vã đi theo.
- Hảo, vú nhanh lên. - Anh sốt ruột nói.
Chẳng mấy chốc, hai người bọn họ liền tới bệnh viện X, bệnh viện này cách trường học Hứa Tinh không xa, Hứa Biên đầu đầy mồ hôi hỏi bác sĩ thông tin về y, vú Ninh đứng bên cạnh không khỏi lo lắng.
Rầm! Hứa Biên vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy hai ba người đang ngồi trước chiếc giường trắng.
- A! Chú là.... - Tiểu Nhàn đứng dậy, hiếu kì nhìn nam nhân cao ráo có phần quen thuộc.
- Chú là baba tiểu Tinh. Tiểu Tinh sao rồi? - Hứa Biên thở hổn hển nói.
- A! Cháu chào chú. Cháu chào bác. Tiểu Tinh......... - Tiểu Nhàn ngay phút chốc liền nhận ra Hứa Biên chính là nam nhân hồi sáng, lễ phép cúi đầu chào anh và vú Ninh, Hoành Thư và Mạch Quai thấy vậy liền cũng cúi đầu chào hỏi.
- TIỂU TINH! Tiểu Tinh, con sao vậy?
Hứa Biên giật mình nhìn thiếu niên yếu ớt nằm trên giường, anh bước tới ngồi bên cạnh giường, xoa trán y, gương mặt tái nhợt đầy nhưng vết bầm tím, bàn tay gầy gò sưng lên những đốm đỏ ngầu. Hứa Biên đau đớn nắm lấy bàn tay Hứa Tinh.
- Tiểu Tinh! Ôi trời ơi, sao lại ra thế này. - Vú Ninh thấy tình cảnh trước mắt cũng giật mình nhưng đầy lo lắng.
- Đã xảy ra chuyện gì? - Hứa Biên hỏi.
Tiểu Nhàn, Hoành Thư cùng Mạch Quai nhìn nhau không nói gì, cả ba người ai cũng cúi đầu không dám ngẩng lên.
- CHÚ BẢO ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ? - Anh hết kiên nhẫn quát.
- Dạ.. - Tiểu Nhàn ấp úng.
- Cậu ấy bị mấy anh năm ba đánh ạ. - Hoành Thư chậm rãi trả lời, lời nói có chút sợ hãi.
- SAO? - Hứa Biên trợn lớn mắt.
Cả ba người bị Hứa Biên quát đến sợ hãi lại cúi đầu như thể đã làm sai chuyện gì.
- Thế nào lại bị đánh đến như vậy chứ? - Anh lại tiếp tục hỏi.
- Dạ... là vì vụ hôm qua ạ.
- A! Cậu chủ, tiểu Tinh đã tỉnh. - Vú Ninh đứng bên cạnh lo lắng nhìn Hứa Tinh, chợt thấy y khẽ run mí mắt liền mừng rỡ reo lên.
Hứa Biên quay đầu, càng ngày càng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ gầy kia. Tiểu Nhàn, Hoành Thư, Mạch Quai cũng tới gần xem y.
- Tiểu Tinh. - Mạch Quai cùng Hứa Biên đồng thanh kêu.
Thiếu niên chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng mới biết mình đang ở bệnh viện. Y đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Hứa Biên và vú Ninh cùng với Mạch Quai và hai cô bạn đang nhìn chằm chằm vào y.
- Baba... - Hứa Tinh yếu ớt nói.
- Tiểu Tinh, con sao rồi. Có thấy đau chỗ nào không? - Hứa Biên lo lắng hỏi.
- Tiểu Tinh... lại làm baba lo lắng nữa sao.. tiểu Tinh thực xin lỗi. - Thiếu niên run rẩy nói.
Hứa Biên đau lòng nhìn đứa con trai trước mắt, chồm người xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé thều thào.
- Tiểu Tinh không có lỗi... đừng trách bản thân.
Mọi người ai nấy không khỏi đau lòng, thiếu niên bị đánh đến vậy nhưng miệng vẫn cứ cho rằng mình làm chuyện có lỗi. Mạch Quai ra hiệu cho các cô đi ra ngoài để phụ tử bọn họ được ở riêng, dù sao Hứa Tinh y cũng đã tỉnh là yên tâm rồi. Vú Ninh cũng theo sau ra ngoài cùng rồi khẽ đóng cửa.
- Các cháu, đã có chuyện gì xảy ra với tiểu Tinh?
- Dạ.. tiểu Tinh bị đàn anh hôm qua tìm tới. Bọn cháu khi đi tìm thì cậu ấy đã bị như vậy rồi. Cháu cũng không dám nói chuyện này cho nhà trường hay baba cậu ấy biết nên định đưa cậu ấy tới phòng y tế. Nhưng thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn, nên cháu đã đưa cậu ấy đến bệnh viện và gọi cho người nhà cậu ấy. - Mạch Quai buồn phiền đáp.
- Ôi trời! Đứa nhỏ tội nghiệp. - Vú Ninh ôm mặt khóc.
- Bác à, bác bình tĩnh đã. - Hoành Thư và tiểu Nhàn chạy tới đỡ lấy vú Ninh ngồi xuống băng ghế.
- Tiểu tinh nhà bác từ nhỏ bị mẹ bỏ rơi, bây giờ đang ở bệnh viện tâm thần. - Vú Ninh thút thít kể.
- Thật sao ạ? - Ba người bọn họ nhìn vú Ninh ngạc nhiên nói.
- Ừm. Cô ấy là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, thông minh và lanh lẹ, ngày cô ấy mang thai tiểu Tinh, cô ấy vô cùng hạnh phúc, sau khi khám thai thì mới biết hài tử trong bụng là con gái. - Mạch Quai, Tiểu Nhàn, Hoành Thư nghe đến đây thì sửng sốt ngẩng mặt nhìn nhau.
- Nhưng mà.... Sau khi sinh hạ hài tử ấy ra, hài tử ấy lại mang cơ thể của nam nhân. - Vú Ninh nghẹn ngào.
- Tiểu Tinh lúc đó rất nhỏ bé, lại gầy yếu. Baba của tiểu Tinh, là cậu chủ Biên, biết trước điều này nên rất đau lòng nhưng cũng phải nói cho cô ấy biết, kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Mẹ tiểu Tinh khi ấy rất shock, cô ấy bỗng nhiên thét lớn, nổi điên, liên tục kêu rằng tiểu Tinh nhà bác không phải là con cô ấy... - Vú Ninh rốt cuộc bật khóc, tiểu Nhàn và Hoành Thư cũng có chút rơm rớm ở khóe mắt.
- Từ đó cô ấy bị bệnh tâm thần. Tiểu Tinh một ngày một lớn, nhưng...
- Nhưng cậu ấy nhỏ yếu như hài tử 12, 13 tuổi. - Hoành Thư nơm nớp nước mắt tiếp lời.
- Phải, đứa trẻ ấy sinh ra đã có cơ thể dị dạng không như bao đứa trẻ bình thường khác, tính cách lại yếu đuối luôn bị người khác khi dễ. Cho nên... bác rất vô cùng, vô cùng cảm ơn các cháu đã luôn quan tâm tiểu Tinh nhà bác. Bác rất mừng vì tiểu Tinh đã có những người bạn tốt.
- Bác yên tâm, Hứa Tinh là một... cậu nhóc rất đáng yêu, học giỏi và thiện lương. Chúng cháu sẽ luôn bên cạnh và an ủi cậu ấy. Còn nữa, vì tiểu Tinh là một tiểu hài tử vô cùng yếu đuối nên.. đã có anh chàng lắm mồm lắm mép điển trai này bảo vệ rồi a.
Hoành Thư bật cười đưa tay chỉ chỉ Mạch Quai, vú Ninh nhìn thấy vậy cũng bật cười theo. Mạch Quai đỏ mặt gãi gãi đầu, sau trừng mắt liếc nhìn Hoành Thư đang mỉm cười châm chọc hắn.
Cạch! Hứa Biên mở cửa ra thì thấy tình cảnh vui vẻ trước mắt, không khỏi nhíu mày tò mò nhưng chốc lát liền thu hồi lại, tiến tới chỗ bốn người bọn họ nghiêm mặt nói.
- Chuyện hôm nay chú cảm ơn các cháu đã đưa tiểu Tinh đến đây. - Hứa Biên giương mắt nhìn Mạch Quai cảm tạ, hắn liền gật đầu nhẹ.
- Các cháu, có phải Gia Trình là người gây ra chuyện này không? - Vụ việc chỉ mới hôm qua xảy ra, vả lại Gia Trình hắn là người Hứa Biên cảm thấy căm hận cực kì nên chuyện biết tên hắn cũng không lấy gì làm lạ. Tiểu Nhàn và Hoành Thư do dự một hồi lâu mới gật đầu lia lịa.
- Hảo. Chuyện này các cháu không cần lo lắng nhiều, cứ tập trung vào học hành, chú sẽ giải quyết cặn kẽ. Chờ đến khi tiểu Tinh khỏe lại...... có thể chú sẽ cho tiểu Tinh chuyển trường. - Hứa Biên bất đắc dĩ nói.
- Sao ạ? Tiểu Tinh sẽ chuyển trường sao chú?
- Ừm. Ở đây tiểu Tinh không hề được an toàn, nên cho tiểu Tinh chuyển sang môi trường học mới sẽ tốt hơn.
- Nhưng mà.. - Hoành Thư nuối tiếc.
- Hứa Tinh cậu ấy đã đồng ý chuyển trường ạ? - Mạch Quai cảm thấy có chút mất mát.
- Tiểu Tinh chưa biết chuyện này, nhưng chú cũng sẽ nói cho nó biết thôi. - Anh thở dài nói.
Vú Ninh cũng tiếc thay cho ba đứa trẻ bạn của Hứa Tinh y, liền mở miệng bảo anh suy nghĩ lại.
- Cậu chủ Biên, dù sao tiểu Tinh học ở trường X cũng được hơn ba tháng, bạn bè của tiểu Tinh rất tốt, luôn quan tâm đến tiểu Tinh. Liệu quyết định nhanh như vậy, tiểu Tinh sẽ cảm thấy vui?
- Phải đó chú. - Tiểu Nhàn ủy khuất.
- Cũng không phải chuyển đi đâu xa, các cháu có thể đến nhà chú thăm tiểu Tinh..... Hảo, các cháu nên về trường sớm, tiểu Tinh ở đây đã có chú lo.
- Vâng ạ. - Hoành Thư cúi đầu chào Hứa Biên và vú Ninh, kéo tay Tiểu Nhàn đang thất vọng quay về trường học.
Vú Ninh thở dài, biết không thể làm gì hơn, liền đi vào phòng Hứa Tinh.
Mạch Quai lưu luyến quay đầu nhìn cửa phòng Hứa Tinh đang nằm, mi mắt cụp xuống như thể không muốn rời xa khỏi y. Hắn lại tự trách cứ bản thân là bạn thân nhất của Hứa Tinh, mà không thể bảo vệ được y. Hứa Biên thấy Mạch Quai đứng im phăng phắt vẫn chưa ra về, như hiểu rõ được tâm tình của hắn, anh đặt tay lên vai hắn an ủi.
- Chú biết cháu rất lo lắng cho tiểu Tinh. Cháu không làm gì sai, đừng ủ rũ như thế. Cháu nên về trường cùng các bạn đi. Còn tiểu Tinh....
- Chú........... cháu......... tiểu Tinh, chú có thể đừng để cậu ấy chuyển trường? - Mạch Quai ngay lập tức liền chen lời Hứa Biên.
- Haizz...Cháu biết đấy. Tiểu tinh không phải như những nam nhân khác cao to khỏe mạnh, nó là một đứa trẻ yếu đuối lại tự ti nhát gan. Từ nhỏ luôn bị kẻ khác bắt nạt, chú thì bề bộn công việc không thể thường xuyên chăm sóc cho tiểu Tinh......... Phải, chú là người sai đầu tiên, nếu như ngày đó không tức giận mà đánh tiểu Tinh, bây giờ nó đã không phải luôn bị người khác đánh là cứ trách bản thân làm điều sai trái. Nhưng chú không thể để chuyện này cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể cho nó chuyển trường là cách tốt nhất............
- Là tại cháu hết cả..... là bạn thân của cậu ấy..... nhưng... lại không thể....
- Này, chú đã bảo không phải lỗi của cháu...
- Không được, cháu... từ giờ sẽ thay đổi... sẽ luôn bên cạnh cậu ấy và bảo vệ cậu ấy...không để cậu ấy bị kẻ khác bắt nạt nữa.... chú bảo có đúng không?
- Ha ha... phải phải, cảm ơn cháu. Hảo, bây giờ cũng không còn sớm, cháu nên về trường, hẳn các bạn đang chờ cháu.
- Vâng ạ. Cháu chào chú.. - Mạch Quai hớn hở cúi đầu thật mạnh, nở một nụ cười tươi rói rồi xoay người ly khai. Hứa Biên cũng bật cười theo, anh từ đằng sau đánh giá con người kia. Anh tuấn lịch lãm, cao cũng bằng anh, nhưng lại có nét tinh nghịch như trẻ con, tuy nhiên lại mang theo cảm giác thật an toàn. Hứa Biên liền nghĩ rằng, có nên giao Hứa Tinh cho cậu nhóc này chăm sóc thay anh. Nghĩ đến đấy Hứa Biên lại lắc đầu bó tay, đẩy cửa vào phòng y.
====================
- Ưm......... Ngô.......
Trong căn phòng kín, hai người một nam một nữ đang dây dưa kịch liệt, xung quanh tỏa ra một mùi dâm đãng không thể tả. Người phụ nữ trong một chiếc áo sơ mi bị cởi đến gần hết lộ ra một bả vai trắng mịn, bầu ngực trần tròn trịa không ngừng cọ xát lên người của nam nhân.
- Ưmm........... Này, hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Một chút cương cứng cũng đ*o nổi sao? - Sau một hồi dây dưa hôn môi kịch liệt không dứt, Lam Dĩ liền đưa tay xuống sờ đến hạ thân của người nọ nhưng lại phát hiện hắn không như ngày khác chỉ chốc lát phân thân liền ngẩng đầu, bây giờ một chút cũng chẳng có. Ả liền tức giận nói.
- Không có hứng thú. Cô không thích.. có thể đi.- Nam nhân lạnh lùng quay đầu sang hướng khác đáp.
- Gia Trình.... anh...
Gia Trình cho tay vào túi áo lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa đưa lên miệng hà một hơi dài, không hề để ý Lam Dĩ ả đang thập phần tức tối trước mắt.
- Hôm nay anh đi gặp ai? - Lam Dĩ trừng mắt hỏi.
- Không phải chuyện của cô. - Vẫn thái độ lạnh lùng ấy, hắn nói.
- Tôi nghe trường đồn xung quanh anh đi gặp thằng nhóc ngày hôm qua, có phải không?
Gia Trình nhìn Lam Dĩ không nói gì, sau lại đưa điếu thuốc lên hút tiếp.
- Anh.... Có phải đang để ý đến thằng nhóc đó? - Lam Dĩ quát lớn.
- Tại sao? - Hắn hiếu kì hỏi.
- Hắc... hắc.... Bây giờ là thời đại nào rồi, thế giới bây giờ đầy đồng tính luyến ái đó thôi. - Ả khinh bỉ cười.
- Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Gia Trình đẩy ả xuống đất, đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo. Ném cho ả một tờ chi phiếu với số tiền lớn định mở cửa ra ngoài. Lam Dĩ không thể bình tĩnh trước thái độ lãnh khốc của Gia Trình, ngay tức khắc liền đóng sầm cửa lại, điên cuồng hôn lên môi hắn, đẩy hắn ngã xuống đất. Gia Trình kinh ngạc nhìn ả, hung hăng đẩy ả ra. Nhưng Lam Dĩ lại không chịu bỏ cuộc, ngồi lên người Gia Trình rồi cuồng bạo xé toạc chiếc áo sơ mi trắng của hắn, hôn tứ phía lên cơ thể cường tráng vạm vỡ.
- Cô điên à.... Dừng lại ngay. - Gia Trình quát lớn.
- Có chết tôi cũng không cho anh đi. - Lam Dĩ áp môi hôn Gia Trình, một bên dùng đầu lưỡi liếm trọn đôi môi hắn, một bên đưa tay kéo khóa quần của Gia Trình. Tay còn lại nắm lấy bàn tay thon dài của Gia Trình đưa lên bầu ngực của Lam Dĩ sờ nắn.
Gia Trình hết kiên nhẫn áp đảo Lam Dĩ xuống đất. Hắn thầm nghĩ Lam Dĩ ả cũng thực to gan đi, ả muốn làm, được thôi, hắn sẽ nuông chiều con rắn độc dâm đãng này. Gia Trình hung hăng cởi bỏ toàn bộ y phục trên người Lam Dĩ, chốc lát cơ thể Lam Dĩ hoàn toàn trần trụi. Gia Trình ngắm nhìn nữ nhân hoàn mỹ trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo không tì vết, bầu ngực to tròn, eo nhỏ gọn, bắp đùi cũng thon dài, nhưng thật sự không thể thu hút Gia Trình hắn một điểm nào.
Hắn dang rộng hai chân Lam Dĩ, điên cuồng đi vào nơi sâu nhất của ả, hung hăng dùng lực chà đạp bên trong Lam Dĩ.
- A..aaa...aa.. Hảo thoải mái... Của anh..... hảo lớn... hảo dài a....Tôi.... muốn nữa.... dùng sức thao chết tôi đi.... a..aa. - Lam Dĩ dâm tà rên rỉ trong sung sướng, kêu gọi Gia Trình "khuyến khích" thêm. Gia Trình nhướng mày nhìn Lam Dĩ, ả một chút đau đớn cũng không có, lại còn vô cùng cảm thấy sảng khoái như lên thiên đường. Hắn vừa nhìn con người chán nản trước mắt vừa cuồng bạo đẩy mạnh. Cứ như thế, hai con người lại tiếp tục dây dưa...
HẾT CHƯƠNG 6