Tết âm lịch tới, ngay cả quân doanh cũng trở nên vô cùng náo nhiệt. Hai đội tới đây huấn luyện đã quá nửa năm bởi vậy lần này ngày nghỉ tương đối dài. Tống Phong hứa với bọn họ năm sau sẽ quay về Bắc Kinh tập hợp sẽ dẫn đi hưởng thụ chơi đùa. Ngay lập tức, mọi người đồng loạt nói hảo, hẹn thời gian năm sau sẽ tới.
Tiêu Minh Hiên thì lại vô cùng bận rộn, chờ đến khi công việc hoãn thì có lẽ phải đến giao thừa mới về được. Vừa xong việc tại quân doanh thì lại có người từ Bắc Kinh đến báo, vội vã đáp trực thăng lên đường ngay. Tống Phong vốn dĩ định tìm trung đoàn mượn xe việt dã lái về, kết quả trung đoàn nói, nếu hắn cũng ở Bắc Kinh thì cùng với Tiêu Minh Hiên quay về luôn, thuận tiện có thể hỗ trợ. Vì thế hắn chỉ có thể đau khổ mà nhận mệnh.
Tiêu Minh Hiên theo bản năng nhíu mày, không phải do không vui khi được ở cạnh Tống Phong mà là cảm thấy có điểm quái dị. Hai đội huấn luyện trở về quân doanh tại Bắc Kinh thuận tiện đi ngang qua nhà của họ. Dựa theo phong cách làm việc trước giờ của trung đoàn, hẳn ông sẽ tiện đường đưa cả hai người trở về. Nhưng cuối cùng lại không làm vậy. Điều này khiến cho hắn có cảm giác trung đoàn cố ý lưu cả hai người ở lại. Hắn không khỏi nhớ tới ai kia đã từng gọi điện hỏi, trung đoàn muốn gạt ai? Chuyện này có quan hệ gì tới Tống Phong không? Nếu có thì người đang cần giúp đỡ là ai?
Có lẽ lần trước sau khi Tống Phong ra ngoài, trung đoàn biểu hiện vô cùng khác thường để lại cho Tiêu Minh Hiên ấn tượng quá sâu khiến hắn luôn nhịn không được lại nghĩ nhiều. Có điều, cho dù hắn nghĩ nhiều hơn nữa cũng là vô dụng bởi vè mặt trung đoàn không có bất kì biểu cảm nào cả, không nhìn ra có chút gì không ổn. Hắn biết cho dù có hỏi cũng như không vì thể nào người đó cũng sẽ bình tĩnh ném ra câu: không có việc gì.
Hắn liếc nhìn Tống Phong, người này có lẽ đã bị áp bức quá nhiều đến nỗi một chút tỏ vẻ khó chịu đều không có, ngoan ngoãn ở lại trong kí túc xá, hai tay đang cầm quyển sách bắt đầu đọc nhưng chỉ mới lật được hai trang đã ném nó sang một bên, không muốn nhìn.
Tiêu Minh Hiên khuyên nhủ, “Đừng từ chối”
Tống Phong lẩm bẩm một tiếng, lại tiếp tục nằm bò dài trong đống sách báo, trở mình, cuối cùng rút ra một quyển tiểu thuyết ngôn tình vô cùng cẩu huyết, bắt đầu đọc. Từ hành động của hắn có thể rút ra kết luận, người này chẳng bao giờ tu dưỡng được tính nhẫn nại, nội liễm, chỉ có thể là một tục nhân.
Tiêu Minh Hiên đem một phần công tác đến kí túc xá, lúc mệt mỏi liền đi qua phía sau, đem người này ôm vào ngực, thân thiết một chút. Cả tầng năm chỉ có mỗi hai người họ, mùa đông lại vô cùng rét lạnh, cùng ôm nhau thực sự cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đêm giao thừa tới, bọn họ tiến đến quân khu ngay khi màn đêm buông xuống. Tống Phong lái xe việt dã, cao hứng lái về nhà. Ánh đèn thành phố chiếu sáng rực rỡ, đâu đâu cũng là không khí vui mừng, náo nhiệt.
Tiêu Quân Trường còn chưa về, Tiêu Minh Hiên lưu lại cùng ông. Hắn ngồi ở ghế sa lon, “Ba, Tống gia gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có, sao vậy?”
“Chỉ là tùy tiện hỏi thôi”, Tiêu Minh Hiên nói, đáy lòng kinh ngạc, chẳng lẽ hắn nghĩ nhiều? Không lẽ trung đoàn có ý khác?
Tiêu Quân Trường liếc nhìn nhi tử ngày càng ổn trọng của mình, lại hồi tưởng đến cảnh tượng hai người trong phòng, thuận miệng hỏi, “Ta thấy con cùng với Tống Nhị thiếu quan hệ cũng không tệ đi. Lúc trước huấn luyện cũng chỉ đích danh hắn đi.”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, đáy lòng trầm xuống. Ở phương diện kết giao, phụ thân không can thiệp vào chuyện của hắn. Hiện giờ lại hỏi như vậy, nhất định là đã nhận ra điều gì rồi. Hắn cũng không khẩn trương. Việc chính mình có tình cảm vơi Tống Phong, hắn cũng không muốn che dấu, vì vậy, chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết. Hắn ăn ngay nói thật, “Đúng là phi thường không tồi.”
“Tốt tới trình độ nào?”
Tiêu Minh Hiên không đáp, bình tĩnh hỏi, “Ba, chúng ta có nhất thiết phải nói chuyện này ngay đêm giao thừa không?”
Tiêu Quân Trường trầm mặc, đứng dậy nói, “Về nhà đi”
Tống Phong mĩ mãn lái xe về nhà, cùng người thân ăn bữa cơm đoàn viên, lại đón bữa tiệc liên hoan ngày tết, hạnh phúc vượt qua một đêm giao thừa vừa tuyệt vời, vừa ấm áp.
Tiêu Minh Hiên lần đầu tiên đi chúc tết theo thường lệ, hơn nữa lại còn tới từ rất sớm. Hắn cũng với Tống tham mưu, ba của Tống Phong hàn huyên đôi câu rồi tùy tiện lấy một cái cớ để lên lầu thăm Tống Phong. Người kia nửa chết nửa sống nằm úp sấp trên giường, thấy hắn bước vào liền ngửa đầu xem, “A?”
Tiểu cẩu nằm úp sấp bên cạnh hắn, thấy thế cũng nghiêng đầu, động tác giống hắn như đúc, tò mò nhìn người xa lạ, “Uông?”
Tiêu Minh Hiên nao nao. Một người một cẩu biểu cảm vô cùng giống nhau, ngay cả ánh mắt vô tội cũng không khác chút nào. Hắn nhìn tiểu cẩu mập mạp bộ lông xám trắng trên giường, dưới ánh mắt khó hiểu, sờ sờ đầu nó, “Trăm nghe không bằng một thấy, đây là tâm can?” (Ame: Có ai góp ý cho cái tên tiểu cẩu của Tiểu Tống cái, nghe hơi ._. )
Tình sử phong lưu của Tống Phong năm đó cực kì nổi danh, đồng thời tiểu cẩu tâm can này cũng nổi danh không kém. Không ai rõ rốt cuộc Tống Phong dạy dỗ nó như thế nào nhưng tiểu cẩu này gần như sắp thành tinh.
Tâm can nghe được tên mình, hạnh phúc lắc lắc cái đuôi, “Uông!”
Tiêu Minh Hiên ngồi xuống bên giường, “Em làm sao vậy? Lại bị Tống Triết ngược?”
Tống Phong nằm úp sấp bên giường, “Ân…”
Tâm can cũng đồng dạng gục đầu xuống, “Ô…”
Tiêu Minh Hiên trầm mặc trong chốc lát, tự động xem nhẹ tiểu cẩu, sờ sờ đầu Tống Phong. Kết quả vừa mới sờ được hai cái thì tiểu cẩu cũng mon men lại gần, cọ cọ. Hắn không biết nói gì hơn, lại phải trở tay, xoa đầu nó. Hắn nhìn Tống Phong, lần trước tư liệu y học không đầy đủ, cấp trên lại thúc giục nên có lẽ muốn đi theo Tông Triết. Nhưng lấy tình hình hiện tại, người này hiển nhiên không thành công, hắn kinh ngạc, “Đại ca em không cho theo?”
“Đừng nói nữa, tôi còn chưa kịp mở miệng, đại ca đã nói, đợi anh ta trở về thì nói sau” Tống Phong than thở, hàn huyên cùng Tiêu Minh Hiên mấy câu, liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy nói, “Tôi cũng nên đi chúc tết. Đêm nay có tiệc, anh có đi không?”
“Ừ, bọn họ cũng gọi điện cho anh. Em đi, anh cũng phải đi”
“Vậy đi thôi”, Tống Phong mở cửa ra ngoài, tâm can đưa hắn xuống lầu. Trong phòng khách là vị thiên kim tiểu thư đến chúc tết, dung mạo cực kì xinh đẹp, nhìn thấy tâm can, lập tức vui mừng ngồi xổm xuống xoa đầu nó. Tâm can phe phẩy cái đuôi, nhảy lên ngực cô cọ cọ, quay đầu hạnh phúc nhìn chủ nhân của nó.
Tống Phong thấp giọng hỏi, “Có lớn không? Mềm không?”
Tâm can, “Uông!”
Tống Phong cười tủm tỉm, “Thật sao? Xem ra cũng không tệ”
(Ame: sắc lang đã nghe qua, giờ còn có cả sắc cẩu ==’)
Tiêu Minh Hiên, “…”
Đúng tám giờ, Tống Phong và Tiêu Minh Hiên đi vào khách sạn, người ở bên trong nhất thời đứng dậy chào hỏi. Hai người khách sáo qua lại, tìm chỗ ngồi xuống. Xa xa, ngon đèn điện chiếu xuống, phản chiếu mặt hồ lấp lánh, cảnh vật yên tĩnh vô cùng.
Bữa tiệc khá là đơn giản. Mọi thứ đều được an bài hoàn chỉnh. Bữa ăn kết thúc, hai người còn ngồi ở phòng riêng nói chuyện phiếm, nữ nhân cũng không gọi. Mọi người cũng thức thời không can thiệp nhưng trong lòng hiểu rõ quan hệ giao hảo giữa Tiêu gia và Tống gia (Ame: Chém~~~)
Phong thuê xa hoa trụy lạc, tiếng động ầm ĩ, náo nhiệt, Tống Phong híp con ngươi xinh đẹp, đốt một điếu thuốc, chậm rãi phun ra. Nếu là trước kia, trong tình cảnh thế này, hắn nhất định sẽ đem mỹ nhân ôm trong ngực đi thuê phòng, không cần che dấu, mà cũng chẳng cần che dấu. Bất quá, lần này lại có mặt Tiêu Minh Hiên. Chỉ bằng tính tình của người kia, hắn muốn ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực là điều không thể. Chuyện này, tạm thời cũng không nghĩ đến.
Hắn nhìn cảnh tượng quen thuộc, những gương mặt quen thuộc, trong lòng chợt nảy lên tia kì quái. Giống như cảm giác mờ mịt này, chỉ là bí mật của hai người. Hắn trước kia chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, không muốn nói ra, lại càng không thể nói ra. Loại quan hệ vụng trộm này tự dưng khiến hắn vui sướng. Vệ Tiểu Nghiễn nói, hắn sớm hay muộn cũng phải tìm bạn đời của mình. Sống chung cùng với người kia trước nay luôn khiến hắn thoải mái, cũng có thể coi như không tồi.
Tiêu Minh Hiên nhìn hắn, “Em muốn cái gì?”
Tống Phong không đáp, tủm tỉm cười, “Tiêu thiếu gia, đi không?”
Tiêu Minh Hiên liếc mắt nhìn đồng hồ, “Em muốn về?”
“Quay về cái gì chứ, tôi nói là chúng ta”, Tống Phong dừng lại một chút, “Đi không?”
Tiêu Minh Hiên cuối cùng cũng nghe hiểu. Tình huống này là muốn cùng mình đi thuê phòng. Người này có thể chủ động như vậy khiến hắn thật cao hứng, “Đi thôi”
Hai người vừa mới đứng lên, tất cả mọi người lại khách sáo một trận, tiễn bọn họ đi. Tống Phong tủm tỉm, “Đi chỗ nào? Tôi có phòng thuê ở gần đây, ngày hôm qua trở về cũng cho người quét dọn qua để đối phó nếu bỗng nhiên anh có động dục. Không nghĩ là sẽ phải dùng tới.”
Tiêu Minh Hiêu hỏi, “Là em trước kia tán gái hay dùng đi”
Tống Phong cảm thấy cũng không sao cả, “Chăn giường linh tinh đều đổi hết cả rồi, có đi hay không?”
“Đi” ,Tiêu Minh Hiêu quyết định, tối này sau khi xong phải đổi phòng, phòng chỉ có bọn họ ở.
Hai người rất nhanh đến nơi. Căn nhà này phía dưới là phòng khách, phòng bếp, phía trên là thư phòng và phòng ngủ. Tiêu Minh Hiên đảo mắt một cái. Ngay bên cửa sổ phòng khách còn có một quầy bar. QUả thực vô cùng hưởng thụ.
Tống Phong mang theo hắn lên tầng, vừa mới rảo bước tiến vào phòng ngủ đã bị người phía sau ôm lấy, mạnh mẽ áp vào cửa. Ngay sau đó, một nụ hôn nồng nhiệt hạ xuống.
Tiêu Minh Hiên gắt gao quấn quýt lấy đầu lưỡi của hắn, một tấc khoang miệng cũng không bỏ sót. Hai người hô hấp nặng nề. Bờ môi Tiêu Minh Hiên đi thẳng xuống, tại hầu kết của Tống Phong khẽ gặm một cái.
Tiêu Minh Hiên trở tay, ôm Tống Phong lên giường, cởi bỏ nút áo, đón lấy dây lưng rút ra, cười nói, “Không có, nhưng anh không ngại hầu hạ em.”
Hắn cúi xuống hôn môi người trong ngực, một đường xuống phía dưới, in lại một chuỗi hôn ngân xinh đẹp. Tống Phong thở dốc, rất nhanh hạ thể bị một cỗ ấm nóng bao vây, không khỏi tràn ra rên rỉ. Hai tay theo bản năng ôm lấy đầu của Tiêu Minh Hiên.
Tiêu Minh Hiêu đúng là chưa làm qua sự tình này bao giờ nhưng thật ra trước kia cũng có người từng hầu hạ hắn, bởi vậy có thể rõ ràng làm thế nào để người này thích. Hắn giật giật đầu lưỡi, tiếp tục hôn lấy lòng.
Tống Phong cảm giác từng trận điện lưu hướng về phía trước, vài lần bị hút lấy khiến hắn thiếu chút nữa kìm chế không được bắn ra. Hô hấp càng ngày càng thêm nặng nề, thanh âm rên rỉ thoát ra, rất nhanh bị bao phủ bởi sóng kích tình dữ dội.
Tiêu Minh Hiên vươn ngón cái lau bạch dịch, khóe miệng gợi lên nụ cười nguy hiểm, “Thích là được rồi, giờ đến lượt anh.”
…
Tân xuân đã qua nhưng bầu không khí vẫn vui vẻ, náo nhiệt. Tống Phong mỗi ngày đều thực nhàn nhã. Thiệu Tu Kiệt từng gọi điện nhắc nhở hắn đừng ham chơi, chú ý an toàn. Tống Phong ngoan ngoãn đáp lời, thầm nghĩ người này từ khi nào lại trở nên dong dài như vậy. Hắn cười nói, “Tôi đã biết. Hai vị bằng hữu kia của tôi, thân thủ không tồi chứ?”
Thiệu Tu Kiệt trầm mặc trong giây lát mới bình tĩnh trả lời, “Không tồi, tôi đã cho họ về đón năm mới.”
Tống Phong chỉ hàn huyên vài lời rồi cúp máy. Hắn liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị lễ vật xuất môn.
Tiêu Minh Hiên vốn hôm nay định tìm Tống Phong, lại nhận điện thoại báo hắn đã ra ngoài liền hỏi qua loa địa chỉ rồi lái xe qua đó. Hắn đem xe đỗ lại, chuẩn bị vào nhà thì dư quang chợt lướt qua bóng người quen thuộc, nhất thời ngẩn ra, tiến lên phía trước nói, “Tiểu Nghiễn?”
Vệ Tiểu Nghiễn mang theo lễ vật, đang đứng mua hoa quả, nghe vậy hoảng sợ quay đầu lại, “Huấn luyện viên, sao anh cũng ở đây?”
“Lời này là tôi hỏi cậu mới phải”, Tiêu Minh Hiên có điểm kì quái, “Còn chưa tới thời gian ước định, cậu tới Bắc Kinh làm gì?”
Vệ Tiểu Nghiễn không đáp, liếc mắt nhìn xung quanh, “Lão đại cũng ở đây?”
Tiêu Minh Hiên hơi hí mắt. Lúc Vệ Tiểu Nghiễn nói vậy, ánh mắt mang theo chút cảnh giác có phần không muốn bị Tống Phong bắt gặp, hắn gật đầu, “Em ấy đang ở đâu. Làm sao?”
Vệ Tiểu Nghiễn cười khổ, “Coi như tôi hết đường chạy.”
Tiêu Minh Hiên mẫn cảm nhận ra, hỏi, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”, dừng lại một chút hỏi thử, “Giống như ai nhập viện?”
Vệ Tiểu Nghiễn nháy mắt biến sắc, tuy rằng không rõ ràng nhưng dù sao người này cũng không đạt được đến trình độ mặt than như Trịnh Kỳ Dũng, rốt cuộc vẫn bị bắt gặp. Tiêu Minh Hiên biết mình đoán trúng, lôi kéo hắn ra một góc hỏi tiếp, “Rốt cuộc chuyện gì? Là ai cần cứu giúp?”
Vệ Tiểu Nghiễn trầm mặc, “Nếu anh coi trọng lão đại, nói cho anh biết cũng không có gì, vừa vặn còn có thể ngăn hắn, đừng làm hắn nổi điên”, thở dài một hơi, “Anh cũng biết ngoài tôi ra còn có hai người nữa được lão đại huấn luyện đúng không?”
Tiêu Minh Hiên nhướn mày, “Bọn họ xảy ra chuyện?”
Vệ Tiểu Nghiễn gật đầu, thần sắc ngưng trọng, “Bọn họ bị người ta ám toán, bây giờ còn chưa qua cơn nguy kịch.”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, Vệ Tiểu Nghiễn lại tiếp tục, “Làm công việc này, khi nhận nhiệm vụ đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng gặp nguy hiểm. Chúng tôi bị thương vì nhiệm vụ thì thôi đi , lão đại có khó chịu, cũng đã thấy qua nhưng lần này thì khác. Bọn họ là vì có quan hệ vơi lão đại nên mới bị ám toán. Có tổ chức đang săn lùng hắn khắp nơi. Bộ trưởng quyết định điều động nhân thủ, giải quyết chúng trước khi chúng tìm tới lão đại. Hiện tại ở Bắc Kinh đều là người của ta nhưng anh đừng cho hắn biết.”
Tiêu Minh Hiên nhíu mày, “Vì sao?”
“Bởi vì cừu oán này kết quá sâu”, Vệ Tiểu Nghiễn nói, “Nếu lão đại mà biết bọn họ còn chưa chết tuyệt, khẳng định sẽ lại phát điên. Kết cục đó, chúng tôi không muôn thấy nhất.”