Xe việt dã còn chưa dừng lại thì Bạch Húc Nghiêu đã nhanh chóng nhảy xuống xe, lảo đảo hai ba bước rồi chạy vội tới, mãnh liệt ôm chặt lấy Tống Phong, tội nghiệp nói, “Ca, em còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại anh nữa a! Nhìn thấy anh còn sống thật tốt quá!”
(Ame: Tôi thắp cho cậu một cây nến a, Tiểu Bạch. Dám ôm vợ Hiên ca thế kia a~~~)
Có thêm trợ thủ giúp sức, Tống Phong đứng lại một hơi thở dốc, cười tủm tỉm vỗ vai hắn, “Cũng không tách ra quá lâu.”
“Với em mà nói thì đó đã là quá lâu rồi”, Bạch Húc Nghiêu vẫn tiếp tục ôm hắn, rất giống như một con chó lớn tìm được chủ nhân.
Tiêu Minh Hiên vừa nhảy ra từ xe tải, chạy vội tới bên người Tống Phong. Nguy hiểm vừa qua đi, hắn cũng muốn ôm vợ mình lắm chứ, nhưng căn bản là đã bị người khác đoạt mất, hơn nữa còn ôm không nỡ rời xa. Hắn liếc mắt một cái, hắng giọng nhắc nhở.
Bạch Húc Nghiêu lập tức buông tay, “Ca, em biết anh luyến tiếc em nhưng mà nên buông tay, xử lý địch nhân trước thì hơn.” Hắn nói xong, vội vàng xoay người, ôm Vệ Tiểu Nghiễn một cái, lại đụng phải tầm mắt của Đoạn Thanh, đành phải ngoan ngoãn buông ra, yên lặng ngồi vào góc vẽ vòng tròn, “ Đáng tiếc cho tình cảm của lão tử a, làm gì có ai hiểu cho...”
(Ame: ĐÚng a, Tiểu Bạch, tìm một anh công nương tựa đi. Họ có đôi có cặp hết rồi a~~~)
Tống Phong nhìn hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đá một cái, “Nguy hiểm vẫn còn, đừng có ngồi đó tự kỉ nữa.”
Bạch Húc Nghiêu dùng dằng đứng lên, cầm súng nhìn phía trước. Những người vừa đến cùng đội Hình Thiên đã nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, chỉ có mỗi ông chủ ngồi một mình một chỗ trong chiếc xe việt dã bị bắn thảm thương khi nãy. Hắn lập tức không nói hai lời mà chạy đến.
Ông chủ Khang cuối cùng cũng cảm thấy mình được coi trọng, gật đầu tán thưởng, “Không tồi, còn biết tôi là ông chủ....Cậu nhóc lính đánh thuê, cậu định làm gì?”
“Ông cút đi tìm anh và sư huynh đi, họ sẽ bảo vệ ông”, Bạch Húc Nghiêu tóm lấy hắn, tùy tay vứt xuống đất, mở cửa xe đi vào, nhấn ga, nghênh ngang hùng dũng tiến về phía trước.
Đối phương đã sớm dự đoán được nơi này có thể đánh lén ông chủ Khang nên đã phái ra tương đối nhiều người. Tiêu Minh Hiên vuốt vuốt đầu Tống Phong rồi cùng Đoạn Thanh lại nhảy lên xe tải. Phía trước có người hấp dẫn hỏa lực nên áp lực của hai người cũng giảm bớt. Hai chiếc súng bắn tỉa đồng thời bắn ra, không lưu lại đường sống cho bất kỳ ai cả.
Hỏa lực của đối phương dần dần giảm đi, hoảng hốt rút lui mà bên ta thì mạnh mẽ tiến lên áp chế. Thấy tình hình phía trước tương đối ổn định, không cần người trợ hỏa lực, Tiêu Minh Hiên thu súng, cảm giác được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, quay mặt, nhìn thẳng.
Tống Phong lưu loát trèo lên xe tải cùng Tiêu Minh Hiên, nhìn phía xa xa, tình huống dường như đã nghiêng hẳn về một phía, hắn là không có bất cứ trở ngại gì cả. Hắn quay đầu, cười cười với Tiêu Minh Hiên, tóm lấy vạt áo trước ngực, kéo sáng một bên, hung hăng áp môi lên. (Hãn~~~)
Tiêu Minh Hiên hơi trợn tròn mắt nhưng nhanh chóng hoàn hồn, một tay đỡ gáy, một tay vong qua thắt lưng kéo Tống Phong lại gần làm sâu sắc thêm nụ hôn.
Tống Phong cũng thuận theo đến gần, cùng Tiêu Minh Hiên miệng lưỡi giao triền. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng vị khói súng, bên tai có thể nghe thấy tiếng súng vẫn đang nổ mà họ vẫn cứ coi như không, đứng ở tại chiến trường, dưới ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, không coi ai ra gì mà ôm hôn. Cảm giác này thực con mẹ nó vui sướng.
Ngay lúc Tống Phong lên xe thì Đoạn Thanh đã nhảy xuống, thấy một màn nóng bỏng như vậy liền quay đầu nhìn Vệ Tiểu Nghiễn. Vệ Tiểu Nghiễn trầm mặc, chớp chớp mắt một cái rồi vẫy vẫy tay với hắn.
Ông chủ Khang nhìn bên này hai người, bên kia hai người có đôi có cặp với nhau, lại tiếp tục ngồi dưới đất đợi, mặt không đổi sắc. Thủ hạ của hắn bị pháo cối tạc thương nhẹ, không tham gia chiến đấu thấy thế liền đi đến đứng cạnh.
Ông chủ Khang thấy hắn ôm súng lại gần, tán thưởng một tiếng, “Cũng là cậu hiểu chuyện.”
Người nọ cùng hắn lăn lộn đã lâu, đương nhiên biết được ý tứ của hắn, trầm mặc một lát liền ăn ngay nói thật, “Ông chủ, kỳ thực súng không có đạn, không bảo hộ được ông.”
“...”
(Ame: Ta nói mà, quả báo vì cắt đứt chuyện tốt của người khác a.)
Hai người kia đứng ôm hôn nhau không lâu sau liền tách ra. Tống Phong liếm khóe miệng, thở dốc hỏi, “Có thuốc lá không?”
Tiêu Minh Hiên cười lắc đầu, “Không có, cố chịu đi.”
Tống Phong mị mắt nhìn hắn. Ở phương diện tình yêu chưa từng có người nào có thể cùng hắn dây dưa lâu như Tiêu Minh Hiên. Hơn nữa người này cũng không giống như những mỹ nhân mảnh mai trước kia, không cần hắn tiêu tốn tâm tư dỗ dành. Không chỉ vậy, người này còn vô cùng cường hãn, hữu lực, có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, có năng lực khiến hắn thỏa mãn. Đúng là một sự ngoại lệ đặc biệt.
(Ame: Tiểu Tống, anh đây là khen chồng trá hình nha.)
Tiêu Minh Hiên nhướn mày, “Như thế nào?”
Tống Phong tự hỏi một lát, nhún vai, “Không biết, cảm giác có chút kỳ quái.”
“...Chán ghét?”
“Không.”
Tiêu Minh Hiên cười cười, vuốt vuốt tóc hắn, “Đây là hiện tượng tốt a.”
Tống Phong không đáp, nâng mắt nhìn thấy cuộc chiến đã đến hồi kết, mọi người đang dọn dẹp mọi thứ. Thấy ông chủ chỉ tay về phía hai chiếc súng máy hạng nặng phía xa, Tống Phong lấy súng bắn tỉa trong tay Tiêu Minh Hiên, nhìn qua ống ngắm rồi tán thưởng nói, “Súng máy hạng nặng M2HB, cái còn lại là... con mẹ nó là súng máy hạng nặng KORD, quá tuyệt.”
Hắn buông súng, chỉ thấy mấy chiếc xe kia lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước, khẩu súng máy hạng nặng M2HB toàn bộ khai hỏa, mưa đạn xuyên giáp 99mm dễ dàng xuyên thủng những chiếc xe việt dã phía trước. Chiếc xe kia lập tức nổ tung, chốc lát đã thành một đống phế thải. Những chiếc xe đằng sau cũng cùng chung một số phận.
Ngay khi chiếc xe đầu tiên phát nổ, mấy người vội vàng mở cửa xe chạy thì lập tức bị đội Hình Thiên bắn gục toàn bộ.
Đoàn xe nhanh chóng lộn ngược trở lại, lẳng lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo. Thành viên đội Hình Thiên cũng đều nhìn về phía ông chủ, chờ phân phó.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ông chủ Khang chậm rãi đứng lên, đẩy đẩy kính mắt, thân ảnh đứng giữa ánh mặt trời sáng lên, nhất thời hình tượng lại tăng vọt theo cấp số nhân.
Tống Phong thấy cuộc chiến đã chấm dứt liền nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, tủm tỉm cười, “Ông chủ.”
Ông chủ Khang trầm ổn gật đầu, “Nói.”
Tống Phong lại hảo tâm nhắc nhở, “Thủ cấp.”
Ông chủ Khang ngẩn ra, vội vàng trở lại xe tải tìm kiếm. Với khối lượng đống vũ khí xếp cao ngất cùng với cái xe tải đã lật nghiêng, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu thì dù hắn có muốn cũng không thê tìm được.
“Thủ cấp, thủ cấp, thủ cấp...”, hắn nhanh chóng chạy qua, phân phó mọi người di chuyển mấy thùng vũ khí, “Nhanh lên, nhanh lên, mấy cậu chưa ăn cơm sao?”
Thành viên đội Hình Thiên đột nhiên dừng lại, tiêu sái đi sang hai bên, tìm một nơi nào đó rồi tùy tiện ngồi xuống, “Ông chủ, chúng tôi đúng là chưa ăn cơm.” (Ame: Đủ vô sỉ nha. Cơ mà, ta thích...)
“...”
Song phương đối diện hai giây, ông chủ Khang đành phải chỉ huy thủ hạ của mình, “Mau khiêng ra ngoài, nhanh lên.”
Bọn thù hạ vội vàng khiêng mấy thùng vũ khí ra ngoài. CHỉ trong chốc lát trong xe đã vãn. Thành viên đội Hình Thiên ngồi bên cạnh nhìn, chậm rì rì nhắc nhở, “Cẩn thận một chút, thủ cấp kia còn chưa có nhắm mắt đâu.”
(Ame: Một cách nói chuyện đầy chất ‘Tống Phong’. Quả nhiên vô sỉ mặt dày cũng là bệnh có thể lây a~~~)
Toàn bộ thủ hạ đột nhiên cứng đờ, nhìn vào thùng xe u ám.
Ông chủ Khang không để ý đến họ, đem một thùng vũ khí cuối cùng dời ra ngoài, cuối cùng thở phào một hơi. Thủ cấp kia may mắn nằm vào góc giữa hai thùng hàng nên không ngại. Hắn thậm chí còn xốc vải lên nhìn nhìn, xác nhận không có chuyện gì liền phủ lại, còn vỗ vỗ vài cái vào ngực, “May mắn a, may mắn.” (Ame: ==|||)
Biểu tình của tất cả mọi người chớp mắt trở nên vặn vẹo quỷ dị.
Ông chủ Khang xách cái đầu ra đưa cho bọn họ, phân phó khiêng vũ khí lên xe tải có súng máy hạng nặng bảo vệ. Mọi người lại cùng lên xe chạy như bay, chỉ dừng lại một lát buổi tối rồi lại tiếp tục đi. Tống Phong lười biếng dựa vào người Tiêu Minh Hiên, thảnh thơi đánh giá bên ngoài. Khu này vẫn còn tương đối loạn, có thể thường xuyên nhìn thấy những đoàn người có vũ trang đi qua, ngấu nhiên còn có thể gặp được xe trang bị súng máy hạng nặng.
Tiêu Minh Hiên và Vệ Tiểu Nghiễn luôn lo lắng đề phòng sợ gặp lại cái tổ chức kia nhưng rất may, tốc độ đoàn xe rất nhanh, trên cơ bản là gần như không dừng lại giữa đường. Tới gần trưa, họ đến địa bàn của ông chủ Đạt. Lúc đó, mọi người mới có thời gian nghỉ ngơi.
Ông chủ Khang bình yên vô sự trở về thì coi như nhiệm vụ của đội Hình Thiên đến đây cũng hoàn thành. Ông chủ Khang lưu họ lại ăn cơm trưa sau đó sắp xếp đưa họ về nước.
Thành viên Hình Thiên có chút cảm khải, cùng nói lời từ biệt, “Ông chủ, không hẹn gặp lại.”
“Lần này biểu hiện của mọi người đều rất tốt”, Ông chủ Khang ngồi ở thư phòng, tán thưởng nhìn, “Về sau nếu có nhiệm vụ tôi sẽ tìm các cậu.”
Mọi người nhất thời trăm miệng một lời, “Nằm mơ đi ông chủ vô lương. Chúng tôi đời này cũng không muốn gặp lại ông nữa, cảm ơn!”
(Ame: Ăn ở thế nào mà lại thành ra thế này a~~~)
“Tôi là ông chủ”, ông chủ Khang vẫn bất vi sở động, “Có một số việc các cậu không thể quyết định được. Hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta ở chung cũng tốt mà, đúng không?”
“...”
“Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị trực thăng đưa mọi người về nước, sau này còn gặp lại.”
Tống Phong tủm tỉm tiến lên nói, “TỪ từ, ông chủ, chúng ta tính tiền lương cái đã.”
Ông chủ Khang mặt không đổi sắc, “TIền lương? Cái gì tiền lương? Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ ông sau khi trộm văn kiện thành công, không phải là trộm súng ống đạn dược”, Tống Phong cười tủm tỉm đáp, “Kỳ thật chúng tôi có lẽ sẽ không cần để ý đến ông mà cứ thế chạy thẳng thì coi như tính mạng sẽ bảo đảm nhưng chúng tôi lại còn tha thêm cả một xe vũ khí, thập tử nhất sinh bảo vệ ông mà thảm như thế này. Nhưng dù sao cũng là lính đánh thuê nên dù ông chủ có yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn.”
“THì đúng là như vậy.”
“Ân, vì lần này chúng tôi làm công việc của lính đánh thuê cho nên cũng tương đương với --- ---“, Tống Phong cười tủm tỉm nhìn hắn, “Thù lao thêm a, ông chủ.”
(Ý của Tiểu Tống là: nếu lần này Hình Thiên làm nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng thì chính phủ sẽ chịu mọi chi phí phát sinh trong nhiệm vụ nhưng lần này Hình Thiên làm nhiệm vụ của lính đánh thuê nên nếu ông chủ có bất cứ yêu cầu gì thêm thì phải trả thêm tiền lương.)
“Đi tìm lãnh đạo của mấy cậu mà đòi.”
“Tôi không nghĩ sẽ tìm ông ấy đòi tiền vì nhìn ông trông nhiều tiền hơn. Chỉ riêng cái xe vũ khí kia là đủ trả rồi a”, Tống Phong nói xong, quay đầu lại hỏi, “Xe vũ khí kia được đem đến đâu mọi người có nhìn rõ không?”
Mọi người đều cười vô sỉ, “Thấy rõ a.”
Ông chủ Khang thấy cả luc người nhìn chằm chằm vào xe vũ khí, trầm mặc một hồi lâu. Sau khi trải qua một loạt đàm phán hoàn bình, thân mật (Ame: Ta nghi ngờ về điều này...), rốt cuộc đã hạ thành hiệp nghị. Hắn đau lòng đem chi phiếu ném qua.
Tống Phong cầm chi phiếu vẫy vẫy, hôn gió một cái rồi dẫn mọi người đi thẳng.
(Ame: Hảo nha, nhà nhiều tiền như vậy mà vẫn thích bắt chẹt người khác. Có nên gọi Tiểu Tống là phúc hắc thụ không nhể!?)
Ông chủ Khang thực tức giận, trong báo cáo còn cố ý đề cập đến số tiền phải trả thêm. Vì hắn là đặc công, đương nhiên lãnh đạo trực tiếp sẽ là Vương Nhất Trung. Vương Nhất Trung nhìn báo cao một lần, sau khi nhìn thấy tên của bị tổ tông nào đó (Chính là Tiểu Tống a~) lập tức ném nó sang một bên, uống một ngụm trà để bình tĩnh. Ông chủ Khang ở phía đầu dây bên kia nhắc hắn, “...Bộ trưởng?”
Vương Nhất Trung hoàn hồn, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Dù sao cậu buôn bán cũng có lời, thôi cứ như vậy đi.”
Ông chủ Khang ngẩn người, “Tổ chức mặc kệ?”
Vương Nhất Trung chỉ còn biết nhìn trời, “Mặc kệ, nếu tiểu tổ tông kia muốn thì cũng đành cho hắn thôi.”
Ong chủ Khang bình tĩnh nói, “Lần trước ngài nói với tôi nếu có thể có chứng cứ về đường dây buôn thuốc phiện tại Kim Tân Nguyệt thì báo cáo. Dù đây không phải công việc của tôi nhưng tôi vẫn đặc biệt lưu ý đến.”
Vương Nhất Trung lập tức hỏi, “Thế nào?”
“Nga, tôi tâm tình xấu a, trí nhớ đột nhiên giảm mạnh, quên mất đã ném nó chỗ nào rồi. Chờ tôi nhớ được thì sẽ báo cáo sau.”
“...”
(Ame: Không bắt bẻ được Tiểu Tống thì đành đi bắt ép kẻ khác vậy. Quả nhiên là phúc hắc nha~~~)
Thành viên Hình Thiên vì muốn đảm bảo an toàn nên không đáp máy bay xuống căn cứ mà đáp ở nơi khác rồi đổi xe việt dã lái về. Lúc đến quân doanh thì đã là nửa đêm, thần kinh buộc chặt của mọi người rốt cuộc cũng đã được thả lỏng.
“Gấp cái gì a”, Tống Phong ngăn trước mọi người, cười tủm tỉm lắc lắc chi phiếu trong tay, “Thật vất vả mới có thể trở về, có muốn đi chơi không?”
Mọi người “xoát” một tiếng nhìn về phía Tiêu Minh Hiên. Hắn không có ý kiến, chỉ là vươn tay ôm người nào đó vào lòng, “Đi thôi.”
Xe việt dã còn chưa dừng lại thì Bạch Húc Nghiêu đã nhanh chóng nhảy xuống xe, lảo đảo hai ba bước rồi chạy vội tới, mãnh liệt ôm chặt lấy Tống Phong, tội nghiệp nói, “Ca, em còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại anh nữa a! Nhìn thấy anh còn sống thật tốt quá!”
(Ame: Tôi thắp cho cậu một cây nến a, Tiểu Bạch. Dám ôm vợ Hiên ca thế kia a~~~)
Có thêm trợ thủ giúp sức, Tống Phong đứng lại một hơi thở dốc, cười tủm tỉm vỗ vai hắn, “Cũng không tách ra quá lâu.”
“Với em mà nói thì đó đã là quá lâu rồi”, Bạch Húc Nghiêu vẫn tiếp tục ôm hắn, rất giống như một con chó lớn tìm được chủ nhân.
Tiêu Minh Hiên vừa nhảy ra từ xe tải, chạy vội tới bên người Tống Phong. Nguy hiểm vừa qua đi, hắn cũng muốn ôm vợ mình lắm chứ, nhưng căn bản là đã bị người khác đoạt mất, hơn nữa còn ôm không nỡ rời xa. Hắn liếc mắt một cái, hắng giọng nhắc nhở.
Bạch Húc Nghiêu lập tức buông tay, “Ca, em biết anh luyến tiếc em nhưng mà nên buông tay, xử lý địch nhân trước thì hơn.” Hắn nói xong, vội vàng xoay người, ôm Vệ Tiểu Nghiễn một cái, lại đụng phải tầm mắt của Đoạn Thanh, đành phải ngoan ngoãn buông ra, yên lặng ngồi vào góc vẽ vòng tròn, “ Đáng tiếc cho tình cảm của lão tử a, làm gì có ai hiểu cho...”
(Ame: ĐÚng a, Tiểu Bạch, tìm một anh công nương tựa đi. Họ có đôi có cặp hết rồi a~~~)
Tống Phong nhìn hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đá một cái, “Nguy hiểm vẫn còn, đừng có ngồi đó tự kỉ nữa.”
Bạch Húc Nghiêu dùng dằng đứng lên, cầm súng nhìn phía trước. Những người vừa đến cùng đội Hình Thiên đã nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, chỉ có mỗi ông chủ ngồi một mình một chỗ trong chiếc xe việt dã bị bắn thảm thương khi nãy. Hắn lập tức không nói hai lời mà chạy đến.
Ông chủ Khang cuối cùng cũng cảm thấy mình được coi trọng, gật đầu tán thưởng, “Không tồi, còn biết tôi là ông chủ....Cậu nhóc lính đánh thuê, cậu định làm gì?”
“Ông cút đi tìm anh và sư huynh đi, họ sẽ bảo vệ ông”, Bạch Húc Nghiêu tóm lấy hắn, tùy tay vứt xuống đất, mở cửa xe đi vào, nhấn ga, nghênh ngang hùng dũng tiến về phía trước.
Đối phương đã sớm dự đoán được nơi này có thể đánh lén ông chủ Khang nên đã phái ra tương đối nhiều người. Tiêu Minh Hiên vuốt vuốt đầu Tống Phong rồi cùng Đoạn Thanh lại nhảy lên xe tải. Phía trước có người hấp dẫn hỏa lực nên áp lực của hai người cũng giảm bớt. Hai chiếc súng bắn tỉa đồng thời bắn ra, không lưu lại đường sống cho bất kỳ ai cả.
Hỏa lực của đối phương dần dần giảm đi, hoảng hốt rút lui mà bên ta thì mạnh mẽ tiến lên áp chế. Thấy tình hình phía trước tương đối ổn định, không cần người trợ hỏa lực, Tiêu Minh Hiên thu súng, cảm giác được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, quay mặt, nhìn thẳng.
Tống Phong lưu loát trèo lên xe tải cùng Tiêu Minh Hiên, nhìn phía xa xa, tình huống dường như đã nghiêng hẳn về một phía, hắn là không có bất cứ trở ngại gì cả. Hắn quay đầu, cười cười với Tiêu Minh Hiên, tóm lấy vạt áo trước ngực, kéo sáng một bên, hung hăng áp môi lên. (Hãn~~~)
Tiêu Minh Hiên hơi trợn tròn mắt nhưng nhanh chóng hoàn hồn, một tay đỡ gáy, một tay vong qua thắt lưng kéo Tống Phong lại gần làm sâu sắc thêm nụ hôn.
Tống Phong cũng thuận theo đến gần, cùng Tiêu Minh Hiên miệng lưỡi giao triền. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng vị khói súng, bên tai có thể nghe thấy tiếng súng vẫn đang nổ mà họ vẫn cứ coi như không, đứng ở tại chiến trường, dưới ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, không coi ai ra gì mà ôm hôn. Cảm giác này thực con mẹ nó vui sướng.
Ngay lúc Tống Phong lên xe thì Đoạn Thanh đã nhảy xuống, thấy một màn nóng bỏng như vậy liền quay đầu nhìn Vệ Tiểu Nghiễn. Vệ Tiểu Nghiễn trầm mặc, chớp chớp mắt một cái rồi vẫy vẫy tay với hắn.
Ông chủ Khang nhìn bên này hai người, bên kia hai người có đôi có cặp với nhau, lại tiếp tục ngồi dưới đất đợi, mặt không đổi sắc. Thủ hạ của hắn bị pháo cối tạc thương nhẹ, không tham gia chiến đấu thấy thế liền đi đến đứng cạnh.
Ông chủ Khang thấy hắn ôm súng lại gần, tán thưởng một tiếng, “Cũng là cậu hiểu chuyện.”
Người nọ cùng hắn lăn lộn đã lâu, đương nhiên biết được ý tứ của hắn, trầm mặc một lát liền ăn ngay nói thật, “Ông chủ, kỳ thực súng không có đạn, không bảo hộ được ông.”
“...”
(Ame: Ta nói mà, quả báo vì cắt đứt chuyện tốt của người khác a.)
Hai người kia đứng ôm hôn nhau không lâu sau liền tách ra. Tống Phong liếm khóe miệng, thở dốc hỏi, “Có thuốc lá không?”
Tiêu Minh Hiên cười lắc đầu, “Không có, cố chịu đi.”
Tống Phong mị mắt nhìn hắn. Ở phương diện tình yêu chưa từng có người nào có thể cùng hắn dây dưa lâu như Tiêu Minh Hiên. Hơn nữa người này cũng không giống như những mỹ nhân mảnh mai trước kia, không cần hắn tiêu tốn tâm tư dỗ dành. Không chỉ vậy, người này còn vô cùng cường hãn, hữu lực, có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, có năng lực khiến hắn thỏa mãn. Đúng là một sự ngoại lệ đặc biệt.
(Ame: Tiểu Tống, anh đây là khen chồng trá hình nha.)
Tiêu Minh Hiên nhướn mày, “Như thế nào?”
Tống Phong tự hỏi một lát, nhún vai, “Không biết, cảm giác có chút kỳ quái.”
“...Chán ghét?”
“Không.”
Tiêu Minh Hiên cười cười, vuốt vuốt tóc hắn, “Đây là hiện tượng tốt a.”
Tống Phong không đáp, nâng mắt nhìn thấy cuộc chiến đã đến hồi kết, mọi người đang dọn dẹp mọi thứ. Thấy ông chủ chỉ tay về phía hai chiếc súng máy hạng nặng phía xa, Tống Phong lấy súng bắn tỉa trong tay Tiêu Minh Hiên, nhìn qua ống ngắm rồi tán thưởng nói, “Súng máy hạng nặng MHB, cái còn lại là... con mẹ nó là súng máy hạng nặng KORD, quá tuyệt.”
Hắn buông súng, chỉ thấy mấy chiếc xe kia lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước, khẩu súng máy hạng nặng MHB toàn bộ khai hỏa, mưa đạn xuyên giáp mm dễ dàng xuyên thủng những chiếc xe việt dã phía trước. Chiếc xe kia lập tức nổ tung, chốc lát đã thành một đống phế thải. Những chiếc xe đằng sau cũng cùng chung một số phận.
Ngay khi chiếc xe đầu tiên phát nổ, mấy người vội vàng mở cửa xe chạy thì lập tức bị đội Hình Thiên bắn gục toàn bộ.
Đoàn xe nhanh chóng lộn ngược trở lại, lẳng lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo. Thành viên đội Hình Thiên cũng đều nhìn về phía ông chủ, chờ phân phó.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ông chủ Khang chậm rãi đứng lên, đẩy đẩy kính mắt, thân ảnh đứng giữa ánh mặt trời sáng lên, nhất thời hình tượng lại tăng vọt theo cấp số nhân.
Tống Phong thấy cuộc chiến đã chấm dứt liền nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, tủm tỉm cười, “Ông chủ.”
Ông chủ Khang trầm ổn gật đầu, “Nói.”
Tống Phong lại hảo tâm nhắc nhở, “Thủ cấp.”
Ông chủ Khang ngẩn ra, vội vàng trở lại xe tải tìm kiếm. Với khối lượng đống vũ khí xếp cao ngất cùng với cái xe tải đã lật nghiêng, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu thì dù hắn có muốn cũng không thê tìm được.
“Thủ cấp, thủ cấp, thủ cấp...”, hắn nhanh chóng chạy qua, phân phó mọi người di chuyển mấy thùng vũ khí, “Nhanh lên, nhanh lên, mấy cậu chưa ăn cơm sao?”
Thành viên đội Hình Thiên đột nhiên dừng lại, tiêu sái đi sang hai bên, tìm một nơi nào đó rồi tùy tiện ngồi xuống, “Ông chủ, chúng tôi đúng là chưa ăn cơm.” (Ame: Đủ vô sỉ nha. Cơ mà, ta thích...)
“...”
Song phương đối diện hai giây, ông chủ Khang đành phải chỉ huy thủ hạ của mình, “Mau khiêng ra ngoài, nhanh lên.”
Bọn thù hạ vội vàng khiêng mấy thùng vũ khí ra ngoài. CHỉ trong chốc lát trong xe đã vãn. Thành viên đội Hình Thiên ngồi bên cạnh nhìn, chậm rì rì nhắc nhở, “Cẩn thận một chút, thủ cấp kia còn chưa có nhắm mắt đâu.”
(Ame: Một cách nói chuyện đầy chất ‘Tống Phong’. Quả nhiên vô sỉ mặt dày cũng là bệnh có thể lây a~~~)
Toàn bộ thủ hạ đột nhiên cứng đờ, nhìn vào thùng xe u ám.
Ông chủ Khang không để ý đến họ, đem một thùng vũ khí cuối cùng dời ra ngoài, cuối cùng thở phào một hơi. Thủ cấp kia may mắn nằm vào góc giữa hai thùng hàng nên không ngại. Hắn thậm chí còn xốc vải lên nhìn nhìn, xác nhận không có chuyện gì liền phủ lại, còn vỗ vỗ vài cái vào ngực, “May mắn a, may mắn.” (Ame: ==|||)
Biểu tình của tất cả mọi người chớp mắt trở nên vặn vẹo quỷ dị.
Ông chủ Khang xách cái đầu ra đưa cho bọn họ, phân phó khiêng vũ khí lên xe tải có súng máy hạng nặng bảo vệ. Mọi người lại cùng lên xe chạy như bay, chỉ dừng lại một lát buổi tối rồi lại tiếp tục đi. Tống Phong lười biếng dựa vào người Tiêu Minh Hiên, thảnh thơi đánh giá bên ngoài. Khu này vẫn còn tương đối loạn, có thể thường xuyên nhìn thấy những đoàn người có vũ trang đi qua, ngấu nhiên còn có thể gặp được xe trang bị súng máy hạng nặng.
Tiêu Minh Hiên và Vệ Tiểu Nghiễn luôn lo lắng đề phòng sợ gặp lại cái tổ chức kia nhưng rất may, tốc độ đoàn xe rất nhanh, trên cơ bản là gần như không dừng lại giữa đường. Tới gần trưa, họ đến địa bàn của ông chủ Đạt. Lúc đó, mọi người mới có thời gian nghỉ ngơi.
Ông chủ Khang bình yên vô sự trở về thì coi như nhiệm vụ của đội Hình Thiên đến đây cũng hoàn thành. Ông chủ Khang lưu họ lại ăn cơm trưa sau đó sắp xếp đưa họ về nước.
Thành viên Hình Thiên có chút cảm khải, cùng nói lời từ biệt, “Ông chủ, không hẹn gặp lại.”
“Lần này biểu hiện của mọi người đều rất tốt”, Ông chủ Khang ngồi ở thư phòng, tán thưởng nhìn, “Về sau nếu có nhiệm vụ tôi sẽ tìm các cậu.”
Mọi người nhất thời trăm miệng một lời, “Nằm mơ đi ông chủ vô lương. Chúng tôi đời này cũng không muốn gặp lại ông nữa, cảm ơn!”
(Ame: Ăn ở thế nào mà lại thành ra thế này a~~~)
“Tôi là ông chủ”, ông chủ Khang vẫn bất vi sở động, “Có một số việc các cậu không thể quyết định được. Hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta ở chung cũng tốt mà, đúng không?”
“...”
“Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị trực thăng đưa mọi người về nước, sau này còn gặp lại.”
Tống Phong tủm tỉm tiến lên nói, “TỪ từ, ông chủ, chúng ta tính tiền lương cái đã.”
Ông chủ Khang mặt không đổi sắc, “TIền lương? Cái gì tiền lương? Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ ông sau khi trộm văn kiện thành công, không phải là trộm súng ống đạn dược”, Tống Phong cười tủm tỉm đáp, “Kỳ thật chúng tôi có lẽ sẽ không cần để ý đến ông mà cứ thế chạy thẳng thì coi như tính mạng sẽ bảo đảm nhưng chúng tôi lại còn tha thêm cả một xe vũ khí, thập tử nhất sinh bảo vệ ông mà thảm như thế này. Nhưng dù sao cũng là lính đánh thuê nên dù ông chủ có yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn.”
“THì đúng là như vậy.”
“Ân, vì lần này chúng tôi làm công việc của lính đánh thuê cho nên cũng tương đương với --- ---“, Tống Phong cười tủm tỉm nhìn hắn, “Thù lao thêm a, ông chủ.”
(Ý của Tiểu Tống là: nếu lần này Hình Thiên làm nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng thì chính phủ sẽ chịu mọi chi phí phát sinh trong nhiệm vụ nhưng lần này Hình Thiên làm nhiệm vụ của lính đánh thuê nên nếu ông chủ có bất cứ yêu cầu gì thêm thì phải trả thêm tiền lương.)
“Đi tìm lãnh đạo của mấy cậu mà đòi.”
“Tôi không nghĩ sẽ tìm ông ấy đòi tiền vì nhìn ông trông nhiều tiền hơn. Chỉ riêng cái xe vũ khí kia là đủ trả rồi a”, Tống Phong nói xong, quay đầu lại hỏi, “Xe vũ khí kia được đem đến đâu mọi người có nhìn rõ không?”
Mọi người đều cười vô sỉ, “Thấy rõ a.”
Ông chủ Khang thấy cả luc người nhìn chằm chằm vào xe vũ khí, trầm mặc một hồi lâu. Sau khi trải qua một loạt đàm phán hoàn bình, thân mật (Ame: Ta nghi ngờ về điều này...), rốt cuộc đã hạ thành hiệp nghị. Hắn đau lòng đem chi phiếu ném qua.
Tống Phong cầm chi phiếu vẫy vẫy, hôn gió một cái rồi dẫn mọi người đi thẳng.
(Ame: Hảo nha, nhà nhiều tiền như vậy mà vẫn thích bắt chẹt người khác. Có nên gọi Tiểu Tống là phúc hắc thụ không nhể!?)
Ông chủ Khang thực tức giận, trong báo cáo còn cố ý đề cập đến số tiền phải trả thêm. Vì hắn là đặc công, đương nhiên lãnh đạo trực tiếp sẽ là Vương Nhất Trung. Vương Nhất Trung nhìn báo cao một lần, sau khi nhìn thấy tên của bị tổ tông nào đó (Chính là Tiểu Tống a~) lập tức ném nó sang một bên, uống một ngụm trà để bình tĩnh. Ông chủ Khang ở phía đầu dây bên kia nhắc hắn, “...Bộ trưởng?”
Vương Nhất Trung hoàn hồn, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Dù sao cậu buôn bán cũng có lời, thôi cứ như vậy đi.”
Ông chủ Khang ngẩn người, “Tổ chức mặc kệ?”
Vương Nhất Trung chỉ còn biết nhìn trời, “Mặc kệ, nếu tiểu tổ tông kia muốn thì cũng đành cho hắn thôi.”
Ong chủ Khang bình tĩnh nói, “Lần trước ngài nói với tôi nếu có thể có chứng cứ về đường dây buôn thuốc phiện tại Kim Tân Nguyệt thì báo cáo. Dù đây không phải công việc của tôi nhưng tôi vẫn đặc biệt lưu ý đến.”
Vương Nhất Trung lập tức hỏi, “Thế nào?”
“Nga, tôi tâm tình xấu a, trí nhớ đột nhiên giảm mạnh, quên mất đã ném nó chỗ nào rồi. Chờ tôi nhớ được thì sẽ báo cáo sau.”
“...”
(Ame: Không bắt bẻ được Tiểu Tống thì đành đi bắt ép kẻ khác vậy. Quả nhiên là phúc hắc nha~~~)
Thành viên Hình Thiên vì muốn đảm bảo an toàn nên không đáp máy bay xuống căn cứ mà đáp ở nơi khác rồi đổi xe việt dã lái về. Lúc đến quân doanh thì đã là nửa đêm, thần kinh buộc chặt của mọi người rốt cuộc cũng đã được thả lỏng.
“Gấp cái gì a”, Tống Phong ngăn trước mọi người, cười tủm tỉm lắc lắc chi phiếu trong tay, “Thật vất vả mới có thể trở về, có muốn đi chơi không?”
Mọi người “xoát” một tiếng nhìn về phía Tiêu Minh Hiên. Hắn không có ý kiến, chỉ là vươn tay ôm người nào đó vào lòng, “Đi thôi.”