Editor: Van Tuyet Nhi
Gió đêm nhẹ nhàng ngâm ca, hương hoa nồng đậm như cười mời đón, thản nhiên phất vào trong cửa sổ Thính Tùng cư, khiến cho nến đỏ bên trong chiếu sáng cao ngất, ra sức bày ra tư thế múa xinh đẹp hoa mỹ.
Được Thượng Quan Ngưng Nguyệt thi châm lần thứ hai, tay phải của Hiên Viên Diễm vốn đã hoàn toàn biến thành màu đen, lúc này đã khôi phục màu sắc trắng nõn khỏe mạnh.
Cánh tay trái ôm eo nhỏ mềm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tay phải Hiên Viên Diễm khẽ cầm một cây bút lông, ở trong trám nghiên mực chấm nhẹ một chút mực nước, cúi mắt nhìn vào tờ giấy tuyên thành màu trắng mở ra trên mặt bàn, viết lên thoăn thoắt.
Eo nhỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng người dựa vào cánh tay Hiên Viên Diễm, liền nhấp vài hớp trong ly trà, đôi mắt ngọc đầy ý cười nhìn trên tờ giấy tuyên thành màu trắng, chữ viết kia như nước chảy mây trôi (ý chữ lưu loát sinh động) như phiêu dật.
"Trước đến một chiêu kinh hồn kế, sau lại một chiêu phá đảm kế." Ngòi bút tiêu sái viết ở trên tờ giấy tuyên thành màu trắng, bạc môi Hiên Viên Diễm mở ra nhẹ nói: " Môn chủ Sinh Tử Môn ẩn trong bóng tối, nhất định kiềm chế không được, xuất động dò xét đến cùng."
"Nói không chừng. . ." Chén trà nhẹ nhàng xoay chuyển trong lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi nhấc lên một độ cong quỷ dị, nói: "Phá đảm kế còn chưa thi triển, chỉ là một chiêu kinh hồn kế thôi, môn chủ Sinh Tử Môn đã muốn xuất động rồi."
Viết xong, Hiên Viên Diễm thả nhẹ bút lông ở trên bàn, hai tai bỗng chốc khẽ nhúc nhích một cái, đôi mắt đen tràn đầy ý cười nhu tình nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Bốn vị trưởng lão đến đây."
" Ngón tay giữa của chàng vừa mới viết tốt, bốn vị trưởng lão liền xuất hiện, thời gian đắn đo cũng thật chuẩn." Đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy diễm ý, thanh âm cười tràn đầy ma mị kết thúc lưu luyến, nàng và Hiên Viên Diễm một trái một phải ngồi xuống trên ghế.
Một tiếng va chạm thanh thúy dễ nghe của ly trà vang lên, hai người ăn ý hớp một ngụm trà mùi hương thơm ngát, tầm mắt hướng về phía vách tường đối diện, phương hướng cửa sổ bằng gỗ tử đàn hoàn toàn mở rộng.
Sở dĩ cửa sổ bằng gỗ tử đàn hoàn toàn mở rộng, thoáng gió thoáng khí chẳng qua là chỉ là thứ yếu, khiến bốn gã hắc y nhân che mặt ở bên ngoài khách sạn Duyệt Lai, không kinh động đến những người khác trong khách sạn Duyệt Lai, lặng lẽ tiến vào bên trong Thính Tùng cư mới là nguyên nhân chủ yếu.
Bên ngoài khách sạn Duyệt Lai –
Mượn bóng đêm cùng hàng thông xanh che dấu khéo léo, Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão lặng yên không một tiếng động đến dưới góc tường khách sạn, con ngươi đen lóe ra tinh quang sâu sắc, đảo quét nhanh ở hai bên.
Sau khi xác định cũng không có biến động nhỏ gì khác thường, Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão đi tới bên cạnh Thiết trưởng lão, dùng một tư thế tay hỏi: phòng thiếu bang chủ vào ở, là lầu 3 Thính Tùng cư khách sạn Duyệt Lai sao?
Thiết trưởng lão gật gật đầu, khẳng định lại một chút, rồi lập tức lấy cái bọc ở trên vai xuống dưới.
Thiết trưởng lão mở cái bọc ra, ở dưới tình huống không phát ra chút tiếng động, từ trong cái bọc lấy ra bốn sợi dây xích bạc vô cùng to dài. Xuyên qua ánh trăng bao phủ chập chờn, có thể thấy rõ ràng đầu của bốn sợi ngân liên tử, các móc bạc nhỏ hõm vào giống như năm ngón tay cong lại.
Đợi Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão, đều từ trong tay Thiết trưởng lão tiếp nhận một cái dây xích dài, ánh mắt bọn họ nhanh chóng giao nhau một chút.
Tiếp theo, liền nhìn thấy Kim trưởng lão điểm nhẹ mũi chân, cầm trong tay một đầu móc bạc của dây xích bạc dài kia, dùng nội lực ném về phía khung cửa sổ Thính Tùng cư.
Vèo – lay động một tiếng, thân hình từ xích bạc dài nhanh chóng nhảy lên, Kim trưởng lão cùng dây xích biến mất ở dưới ánh trăng mơ màng.
Cùng lúc đó, Ngân, Đồng, Thiết ba vị trưởng lão mũi chân lần lượt điểm nhẹ nhàng, cũng dựa theo phương pháp giống nhau như đúc, từ cửa sổ bằng gỗ tử đàn ở Thính Tùng cư hoàn toàn mở rộng kia, thuận lợi tiến vào đến bên trong Thính Tùng cư.
Gió mát chầm chậm phe phẩy nhẹ nhàng, trong ánh nến đỏ rực bay múa xinh đẹp, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão xếp thành một hàng, nhanh chóng quấn dây xích bạc dài quanh cánh tay, bọn họ quỳ một gối xuống trên mặt đất.
Hai tròng mắt hé ra màu sắc hết sức cung kính, chỉnh tề nhìn Hiên Viên Diễm ngồi trên ghế, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão đồng thời mở miệng, thanh âm đè thấp nói: "Trời làm chăn gấm đất làm giường, cơm thừa canh cặn trăm nhà nếm. Cười đạp ngũ hồ vui tự tại, chơi khắp tứ hải tâm nhàn hạ. Bọn thuộc hạ tham kiến thiếu bang chủ!"
Hóa ra, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão thân mang bộ y phục dạ hành màu đen, mặt che miếng vải đen, lại là thiên hạ đệ nhất đại bang, người nhân sĩ võ lâm vô cùng kính trọng trong Cái Bang.
Cái Bang – từ trước đến nay đều lấy số lượng túi đeo trên lưng nhiều hay ít, để luận thân phận cao cùng thấp, số túi đếm được nhiều nhất là chín túi, ít nhất là không túi.
Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão trước mắt, thân phận bọn họ ở trong Cái Bang đặc biệt cao, bởi vì bọn họ đều là cửu đại trưởng lão Cái Bang( ở đây chỉ cấp bậc thứ chín chứ không phải có chín trưởng lão), địa vị gần với lão bang chủ cùng thiếu bang chủ.
Nay trong Cái Bang, lão bang chủ ưa thích chơi đùa nhân gian, từ trước đến giờ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Thiếu bang chủ thân là Thụy vương Long Diệu hoàng triều, lại có rất nhiều việc bận rộn. Cho nên, hai người lão bang chủ cùng thiếu bang chủ, liền giao toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong Cái Bang cho nhóm cửu đại trưởng lão quản lý.
Cửu đại trưởng lão Cái Bang có mười sáu vị, bọn họ bốn người làm một tổ, chia ra quản lý sự vụ trong Cái Bang ở Long Diệu hoàng triều, Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực quốc, Tây Thần quốc.
Không hề nghi ngờ, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão thân y phục dạ hành trước mắt, đó là cửu đại trưởng lão quản lý sự vụ Cái Bang ở Thương Nguyệt quốc.
Có điều, bên trong Cái Bang lại chia ra hai phái lớn, phân biệt là phái Ô Y và phái Tịnh Y. Đệ tử phái Ô Y, phải duy trì hình tượng bẩn thỉu, y phục lôi thôi, rách rứa.
Bọn họ trải rộng khắp ngõ ngách các nơi, thường thường ăn xin vài người đi đường có tiền, ở ven đường ăn xin bọn thương gia mấy bát cơm no ấm, hoặc là nằm lười biếng trên đất phơi nắng, vui vẻ bắt mấy con rận trên người.
Nhưng mà, đây chẳng qua là mặt ngoài hiện ra. Thật ra sau lưng, bọn họ lại quan sát chặt chẽ đến đủ loại hướng đi trong chốn giang hồ. Nếu phát hiện có ác nhân tàn sát vô tội, kẻ xấu ức hiếp người lương thiện, bọn họ sẽ thuận tiện âm thầm thay trời hành đạo.
Về phần đệ tử phái Tịnh Y, thân quần áo phải vô cùng sạch sẽ, ngụy trang thành các loại nhân vật tích cực ở khắp các nơi, có khi bọn họ là lão bản cùng tiểu nhị ở tửu lâu, có khi là lão bản cùng tiểu nhị ở trà lâu, có khi là lão bản cùng tiểu nhị ở cửa hàng đồ cổ, vân vân vân. . .
Bọn họ kiếm được khoản tiền, cũng sẽ không tiêu xài lung tung, ngoại trừ chi tiêu bình thường trong ngoài bang, tất cả bọn họ đều lấy đến âm thầm cứu giúp người nghèo. Tóm lại một câu, trừ phi người phái Tịnh Y tự mình bại lộ thân phận, nếu không ngươi tuyệt sẽ không biết hắn là đệ tử trong Cái Bang.
Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão, đó là cửu đại trưởng lão quản lý sự vụ phái Tịnh Y trong phân đà Cái Bang Thương Nguyệt quốc. Về phần Thiết trưởng lão, đó là cửu đại trưởng lão quản lý sự vụ phái Ô Y trong phân đà Cái Bang Thương Nguyệt quốc.
Khiến cho lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc nhiều lần ngự giá thân chinh, đông thời ban cho bức hoành và đề chữ đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc, tất cả nhóm tửu nhị bên trong đều là đệ tử phái Tịnh Y, đại chưởng quỹ là Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão chính là Kim trưởng lão.
Buổi trưa hôm nay, trong đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc, Hiên Viên Diễm đưa ra ngọc bội trắng, cũng không phải ngọc bội chân chính, mà là chế tạo ngọc bội thành hình dáng Bang chủ lệnh, triệu tập toàn bộ đệ tử Cái Bang.
Kim trưởng lão nhận được Bang chủ lệnh, biết thiếu bang chủ nhất định có điều chỉ thị, vì thế hắn liền âm thầm thông báo cho Ngân, Đồng, Thiết ba vị trưởng lão.
Tuy rằng thiếu bang chủ không có lộ ra địa điểm ở lại, nhưng chỉ cần thiếu bang chủ hiện thân đi lại ở trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, không chỗ không có đệ tử Cái Bang, sao lại điều tra không ra điểm dừng chân của thiếu bang chủ chứ?
Có điều nếu thiếu bang chủ dịch dung, liền chứng minh thiếu bang chủ không muốn để lộ thân phận. Cho nên, đợi đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ lúc này mới che mặt đến bái kiến thiếu bang chủ.
"Lấy trời làm mái đất làm nhà, thiên địa mênh mông một bầu rượu. Mặc cho thế tục nhiều hỗn loạn, thiên địa riêng ta mặc tiêu dao." Hiên Viên Diễm cầm ly trà trong tay nhẹ nhàng đặt trên bàn, đồng thời bạc môi khẽ thầm ám hiệu Cái Bang, tay trái ngăn bốn vị trưởng lão quỳ xuống một gối: "Bốn vị trưởng lão nhanh đứng lên!"
Tuy rằng hắn phát ra Bang chủ lệnh, nhưng hắn không chỉ dịch dung, mà ngay cả thanh âm cũng hoàn toàn biến đổi. Bốn vị trưởng lão làm việc hết sức cẩn thận, lúc này mới đọc ra ám hiệu liên hệ chỉ có người từ thất đại trưởng lão trong Cái Bang trở lên mới biết.
Bốn vị trưởng lão làm như thế, là tự mình phòng bị khi vô ý bị mất Bang chủ lệnh, sau đó bị người vô tình nhặt được Bang chủ lệnh, không phân biệt giao cho chủ đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc.
Cho nên thời điểm bốn vị trưởng lão lễ bái hắn, liền thử dò xét đọc ra ám hiệu liên hệ, nếu hắn không thể đọc ra ám hiệu liên hệ chính xác, bọn họ sẽ nhanh chóng lắc mình rời đi.
Nghe thấy Hiên Viên Diễm nói đúng ám hiệu liên hệ, xác định người trước mắt quả thật là thiếu bang chủ của bọn họ, trong đôi mắt của Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão càng thêm chứa đựng sự tôn kính, lúc này mới dập đầu thần phục Hiên Viên Diễm.
Tiếp theo, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão đồng thời đứng, lại cùng ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khom thắt lưng hết sức cung kính nói: "Bọn thuộc hạ tham kiến thiếu bang chủ phu nhân, thiếu bang chủ phu nhân tốt!"
Hoàn toàn không cần Hiên Viên Diễm mở miệng giới thiệu, tuy rằng bọn họ ở Thương Nguyệt quốc, nhưng đệ tử Cái Bang cũng là phân bố rộng khắp thiên hạ, bên trong Thụy vương phủ Long Diệu hoàng triều, chuyện tình nhiều thêm một nữ chủ nhân, đương nhiên bọn họ đã sớm biết hết.
Nay đêm đã tối, lúc này mỹ thiếu niên lại đang cùng một phòng một chỗ với thiếu bang chủ, vả lại nhìn thiếu bang chủ luôn luôn ngắm nhìn mỹ thiếu niên ánh mắt cưng chiều sủng nịch, bọn họ sao lại đoán không được giới tình và thân phận chân chính của mỹ thiếu niên chứ?
Ngòn tay thon dài nhàn nhạt nhấc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén lên làn tóc đen bay múa theo gió bên má, môi đỏ mọng mềm mại bật ra thanh âm cười lạnh nhạt: "Bốn vị trưởng lão tốt!"
Lại lần nữa khom thắt lưng lễ phép hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Kim trưởng lão lấy Bang chủ lệnh từ trong lòng ra, tiến lên một bước dài, đồng thời hai tay cung kính đưa Bang chủ lệnh trả lại cho Hiên Viên Diễm, Kim trưởng lão mở miệng hỏi: "Thiếu bang chủ, ngài lặng lẽ triệu bọn thuộc hạ tới đây, nhất định có chỉ thị đi?"
"Để thành công dẫn môn chủ Sinh Tử Môn Thương Nguyệt quốc ra, ta đã chuẩn bị tạo ra một vở kịch kinh hồn phá đảm ở trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc. Cho nên. . ." Hiên Viên Diễm điểm nhẹ đầu, trước cất Bang chủ lệnh vào tay áo, tiếp theo hắn cầm tờ giấy tuyên thành màu trắng trên bàn viết chỉ thị đang mở ra ở trên bàn, đưa cho Kim trưởng lão đứng gần trước mặt mình.
"Tối nay cần toàn thể đệ tử Cái Bangxuất động, dựa theo chỉ thị trên giấy tuyên thành màu trắng ghi lại, ngao du toàn bộ Thương Nguyệt quốc thật tốt. Để vở kịch kinh hồn phá đảm này, sáng sớm ngày mai có thể trình diễn vô cùng xuất sắc trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc."
Gió đêm nhẹ nhàng ngâm ca, hương hoa nồng đậm như cười mời đón, thản nhiên phất vào trong cửa sổ Thính Tùng cư, khiến cho nến đỏ bên trong chiếu sáng cao ngất, ra sức bày ra tư thế múa xinh đẹp hoa mỹ.
Được Thượng Quan Ngưng Nguyệt thi châm lần thứ hai, tay phải của Hiên Viên Diễm vốn đã hoàn toàn biến thành màu đen, lúc này đã khôi phục màu sắc trắng nõn khỏe mạnh.
Cánh tay trái ôm eo nhỏ mềm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tay phải Hiên Viên Diễm khẽ cầm một cây bút lông, ở trong trám nghiên mực chấm nhẹ một chút mực nước, cúi mắt nhìn vào tờ giấy tuyên thành màu trắng mở ra trên mặt bàn, viết lên thoăn thoắt.
Eo nhỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng người dựa vào cánh tay Hiên Viên Diễm, liền nhấp vài hớp trong ly trà, đôi mắt ngọc đầy ý cười nhìn trên tờ giấy tuyên thành màu trắng, chữ viết kia như nước chảy mây trôi (ý chữ lưu loát sinh động) như phiêu dật.
"Trước đến một chiêu kinh hồn kế, sau lại một chiêu phá đảm kế." Ngòi bút tiêu sái viết ở trên tờ giấy tuyên thành màu trắng, bạc môi Hiên Viên Diễm mở ra nhẹ nói: " Môn chủ Sinh Tử Môn ẩn trong bóng tối, nhất định kiềm chế không được, xuất động dò xét đến cùng."
"Nói không chừng. . ." Chén trà nhẹ nhàng xoay chuyển trong lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi nhấc lên một độ cong quỷ dị, nói: "Phá đảm kế còn chưa thi triển, chỉ là một chiêu kinh hồn kế thôi, môn chủ Sinh Tử Môn đã muốn xuất động rồi."
Viết xong, Hiên Viên Diễm thả nhẹ bút lông ở trên bàn, hai tai bỗng chốc khẽ nhúc nhích một cái, đôi mắt đen tràn đầy ý cười nhu tình nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Bốn vị trưởng lão đến đây."
" Ngón tay giữa của chàng vừa mới viết tốt, bốn vị trưởng lão liền xuất hiện, thời gian đắn đo cũng thật chuẩn." Đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy diễm ý, thanh âm cười tràn đầy ma mị kết thúc lưu luyến, nàng và Hiên Viên Diễm một trái một phải ngồi xuống trên ghế.
Một tiếng va chạm thanh thúy dễ nghe của ly trà vang lên, hai người ăn ý hớp một ngụm trà mùi hương thơm ngát, tầm mắt hướng về phía vách tường đối diện, phương hướng cửa sổ bằng gỗ tử đàn hoàn toàn mở rộng.
Sở dĩ cửa sổ bằng gỗ tử đàn hoàn toàn mở rộng, thoáng gió thoáng khí chẳng qua là chỉ là thứ yếu, khiến bốn gã hắc y nhân che mặt ở bên ngoài khách sạn Duyệt Lai, không kinh động đến những người khác trong khách sạn Duyệt Lai, lặng lẽ tiến vào bên trong Thính Tùng cư mới là nguyên nhân chủ yếu.
Bên ngoài khách sạn Duyệt Lai –
Mượn bóng đêm cùng hàng thông xanh che dấu khéo léo, Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão lặng yên không một tiếng động đến dưới góc tường khách sạn, con ngươi đen lóe ra tinh quang sâu sắc, đảo quét nhanh ở hai bên.
Sau khi xác định cũng không có biến động nhỏ gì khác thường, Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão đi tới bên cạnh Thiết trưởng lão, dùng một tư thế tay hỏi: phòng thiếu bang chủ vào ở, là lầu 3 Thính Tùng cư khách sạn Duyệt Lai sao?
Thiết trưởng lão gật gật đầu, khẳng định lại một chút, rồi lập tức lấy cái bọc ở trên vai xuống dưới.
Thiết trưởng lão mở cái bọc ra, ở dưới tình huống không phát ra chút tiếng động, từ trong cái bọc lấy ra bốn sợi dây xích bạc vô cùng to dài. Xuyên qua ánh trăng bao phủ chập chờn, có thể thấy rõ ràng đầu của bốn sợi ngân liên tử, các móc bạc nhỏ hõm vào giống như năm ngón tay cong lại.
Đợi Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão, đều từ trong tay Thiết trưởng lão tiếp nhận một cái dây xích dài, ánh mắt bọn họ nhanh chóng giao nhau một chút.
Tiếp theo, liền nhìn thấy Kim trưởng lão điểm nhẹ mũi chân, cầm trong tay một đầu móc bạc của dây xích bạc dài kia, dùng nội lực ném về phía khung cửa sổ Thính Tùng cư.
Vèo – lay động một tiếng, thân hình từ xích bạc dài nhanh chóng nhảy lên, Kim trưởng lão cùng dây xích biến mất ở dưới ánh trăng mơ màng.
Cùng lúc đó, Ngân, Đồng, Thiết ba vị trưởng lão mũi chân lần lượt điểm nhẹ nhàng, cũng dựa theo phương pháp giống nhau như đúc, từ cửa sổ bằng gỗ tử đàn ở Thính Tùng cư hoàn toàn mở rộng kia, thuận lợi tiến vào đến bên trong Thính Tùng cư.
Gió mát chầm chậm phe phẩy nhẹ nhàng, trong ánh nến đỏ rực bay múa xinh đẹp, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão xếp thành một hàng, nhanh chóng quấn dây xích bạc dài quanh cánh tay, bọn họ quỳ một gối xuống trên mặt đất.
Hai tròng mắt hé ra màu sắc hết sức cung kính, chỉnh tề nhìn Hiên Viên Diễm ngồi trên ghế, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão đồng thời mở miệng, thanh âm đè thấp nói: "Trời làm chăn gấm đất làm giường, cơm thừa canh cặn trăm nhà nếm. Cười đạp ngũ hồ vui tự tại, chơi khắp tứ hải tâm nhàn hạ. Bọn thuộc hạ tham kiến thiếu bang chủ!"
Hóa ra, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão thân mang bộ y phục dạ hành màu đen, mặt che miếng vải đen, lại là thiên hạ đệ nhất đại bang, người nhân sĩ võ lâm vô cùng kính trọng trong Cái Bang.
Cái Bang – từ trước đến nay đều lấy số lượng túi đeo trên lưng nhiều hay ít, để luận thân phận cao cùng thấp, số túi đếm được nhiều nhất là chín túi, ít nhất là không túi.
Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão trước mắt, thân phận bọn họ ở trong Cái Bang đặc biệt cao, bởi vì bọn họ đều là cửu đại trưởng lão Cái Bang( ở đây chỉ cấp bậc thứ chín chứ không phải có chín trưởng lão), địa vị gần với lão bang chủ cùng thiếu bang chủ.
Nay trong Cái Bang, lão bang chủ ưa thích chơi đùa nhân gian, từ trước đến giờ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Thiếu bang chủ thân là Thụy vương Long Diệu hoàng triều, lại có rất nhiều việc bận rộn. Cho nên, hai người lão bang chủ cùng thiếu bang chủ, liền giao toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong Cái Bang cho nhóm cửu đại trưởng lão quản lý.
Cửu đại trưởng lão Cái Bang có mười sáu vị, bọn họ bốn người làm một tổ, chia ra quản lý sự vụ trong Cái Bang ở Long Diệu hoàng triều, Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực quốc, Tây Thần quốc.
Không hề nghi ngờ, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão thân y phục dạ hành trước mắt, đó là cửu đại trưởng lão quản lý sự vụ Cái Bang ở Thương Nguyệt quốc.
Có điều, bên trong Cái Bang lại chia ra hai phái lớn, phân biệt là phái Ô Y và phái Tịnh Y. Đệ tử phái Ô Y, phải duy trì hình tượng bẩn thỉu, y phục lôi thôi, rách rứa.
Bọn họ trải rộng khắp ngõ ngách các nơi, thường thường ăn xin vài người đi đường có tiền, ở ven đường ăn xin bọn thương gia mấy bát cơm no ấm, hoặc là nằm lười biếng trên đất phơi nắng, vui vẻ bắt mấy con rận trên người.
Nhưng mà, đây chẳng qua là mặt ngoài hiện ra. Thật ra sau lưng, bọn họ lại quan sát chặt chẽ đến đủ loại hướng đi trong chốn giang hồ. Nếu phát hiện có ác nhân tàn sát vô tội, kẻ xấu ức hiếp người lương thiện, bọn họ sẽ thuận tiện âm thầm thay trời hành đạo.
Về phần đệ tử phái Tịnh Y, thân quần áo phải vô cùng sạch sẽ, ngụy trang thành các loại nhân vật tích cực ở khắp các nơi, có khi bọn họ là lão bản cùng tiểu nhị ở tửu lâu, có khi là lão bản cùng tiểu nhị ở trà lâu, có khi là lão bản cùng tiểu nhị ở cửa hàng đồ cổ, vân vân vân. . .
Bọn họ kiếm được khoản tiền, cũng sẽ không tiêu xài lung tung, ngoại trừ chi tiêu bình thường trong ngoài bang, tất cả bọn họ đều lấy đến âm thầm cứu giúp người nghèo. Tóm lại một câu, trừ phi người phái Tịnh Y tự mình bại lộ thân phận, nếu không ngươi tuyệt sẽ không biết hắn là đệ tử trong Cái Bang.
Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão, đó là cửu đại trưởng lão quản lý sự vụ phái Tịnh Y trong phân đà Cái Bang Thương Nguyệt quốc. Về phần Thiết trưởng lão, đó là cửu đại trưởng lão quản lý sự vụ phái Ô Y trong phân đà Cái Bang Thương Nguyệt quốc.
Khiến cho lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc nhiều lần ngự giá thân chinh, đông thời ban cho bức hoành và đề chữ đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc, tất cả nhóm tửu nhị bên trong đều là đệ tử phái Tịnh Y, đại chưởng quỹ là Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão chính là Kim trưởng lão.
Buổi trưa hôm nay, trong đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc, Hiên Viên Diễm đưa ra ngọc bội trắng, cũng không phải ngọc bội chân chính, mà là chế tạo ngọc bội thành hình dáng Bang chủ lệnh, triệu tập toàn bộ đệ tử Cái Bang.
Kim trưởng lão nhận được Bang chủ lệnh, biết thiếu bang chủ nhất định có điều chỉ thị, vì thế hắn liền âm thầm thông báo cho Ngân, Đồng, Thiết ba vị trưởng lão.
Tuy rằng thiếu bang chủ không có lộ ra địa điểm ở lại, nhưng chỉ cần thiếu bang chủ hiện thân đi lại ở trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, không chỗ không có đệ tử Cái Bang, sao lại điều tra không ra điểm dừng chân của thiếu bang chủ chứ?
Có điều nếu thiếu bang chủ dịch dung, liền chứng minh thiếu bang chủ không muốn để lộ thân phận. Cho nên, đợi đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ lúc này mới che mặt đến bái kiến thiếu bang chủ.
"Lấy trời làm mái đất làm nhà, thiên địa mênh mông một bầu rượu. Mặc cho thế tục nhiều hỗn loạn, thiên địa riêng ta mặc tiêu dao." Hiên Viên Diễm cầm ly trà trong tay nhẹ nhàng đặt trên bàn, đồng thời bạc môi khẽ thầm ám hiệu Cái Bang, tay trái ngăn bốn vị trưởng lão quỳ xuống một gối: "Bốn vị trưởng lão nhanh đứng lên!"
Tuy rằng hắn phát ra Bang chủ lệnh, nhưng hắn không chỉ dịch dung, mà ngay cả thanh âm cũng hoàn toàn biến đổi. Bốn vị trưởng lão làm việc hết sức cẩn thận, lúc này mới đọc ra ám hiệu liên hệ chỉ có người từ thất đại trưởng lão trong Cái Bang trở lên mới biết.
Bốn vị trưởng lão làm như thế, là tự mình phòng bị khi vô ý bị mất Bang chủ lệnh, sau đó bị người vô tình nhặt được Bang chủ lệnh, không phân biệt giao cho chủ đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc.
Cho nên thời điểm bốn vị trưởng lão lễ bái hắn, liền thử dò xét đọc ra ám hiệu liên hệ, nếu hắn không thể đọc ra ám hiệu liên hệ chính xác, bọn họ sẽ nhanh chóng lắc mình rời đi.
Nghe thấy Hiên Viên Diễm nói đúng ám hiệu liên hệ, xác định người trước mắt quả thật là thiếu bang chủ của bọn họ, trong đôi mắt của Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão càng thêm chứa đựng sự tôn kính, lúc này mới dập đầu thần phục Hiên Viên Diễm.
Tiếp theo, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão đồng thời đứng, lại cùng ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khom thắt lưng hết sức cung kính nói: "Bọn thuộc hạ tham kiến thiếu bang chủ phu nhân, thiếu bang chủ phu nhân tốt!"
Hoàn toàn không cần Hiên Viên Diễm mở miệng giới thiệu, tuy rằng bọn họ ở Thương Nguyệt quốc, nhưng đệ tử Cái Bang cũng là phân bố rộng khắp thiên hạ, bên trong Thụy vương phủ Long Diệu hoàng triều, chuyện tình nhiều thêm một nữ chủ nhân, đương nhiên bọn họ đã sớm biết hết.
Nay đêm đã tối, lúc này mỹ thiếu niên lại đang cùng một phòng một chỗ với thiếu bang chủ, vả lại nhìn thiếu bang chủ luôn luôn ngắm nhìn mỹ thiếu niên ánh mắt cưng chiều sủng nịch, bọn họ sao lại đoán không được giới tình và thân phận chân chính của mỹ thiếu niên chứ?
Ngòn tay thon dài nhàn nhạt nhấc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén lên làn tóc đen bay múa theo gió bên má, môi đỏ mọng mềm mại bật ra thanh âm cười lạnh nhạt: "Bốn vị trưởng lão tốt!"
Lại lần nữa khom thắt lưng lễ phép hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Kim trưởng lão lấy Bang chủ lệnh từ trong lòng ra, tiến lên một bước dài, đồng thời hai tay cung kính đưa Bang chủ lệnh trả lại cho Hiên Viên Diễm, Kim trưởng lão mở miệng hỏi: "Thiếu bang chủ, ngài lặng lẽ triệu bọn thuộc hạ tới đây, nhất định có chỉ thị đi?"
"Để thành công dẫn môn chủ Sinh Tử Môn Thương Nguyệt quốc ra, ta đã chuẩn bị tạo ra một vở kịch kinh hồn phá đảm ở trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc. Cho nên. . ." Hiên Viên Diễm điểm nhẹ đầu, trước cất Bang chủ lệnh vào tay áo, tiếp theo hắn cầm tờ giấy tuyên thành màu trắng trên bàn viết chỉ thị đang mở ra ở trên bàn, đưa cho Kim trưởng lão đứng gần trước mặt mình.
"Tối nay cần toàn thể đệ tử Cái Bangxuất động, dựa theo chỉ thị trên giấy tuyên thành màu trắng ghi lại, ngao du toàn bộ Thương Nguyệt quốc thật tốt. Để vở kịch kinh hồn phá đảm này, sáng sớm ngày mai có thể trình diễn vô cùng xuất sắc trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc."