"Nói một chút giá trị của nó." Hai mắt không chút để ý quét mắt nhìn đồ vật trong tay Hiên Viên Ly, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên nói. Đó là một khối lệnh bài màu vàng óng, phía trên khắc một con rồng vàng đang bay. Nếu nàng không đoán sai, khối lệnh bài này. . .
Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly bỗng dưng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng thân là nữ nhi của đại tướng quân Long Diệu hoàng triều, trước kia lại cố ý giả ngu giả dại, há có thể không biết tác dụng của Long Lệnh đây?
"Đây là Long Lệnh, cả Long Diệu hoàng triều chỉ có một, chính là tượng trưng cho quyền lực tối thượng. Nếu như ngươi cầm Long Lệnh trong tay, tựa như trẫm đích thân tới, trong triều vô luận là quan viên lớn nhỏ nào gặp ngươi đều phải hành lễ. Hơn nữa trừ hoàng thân quốc thích ra, bất luận kẻ nào ngươi cũng có thể tiền trảm hậu tấu." Hiên Viên Ly nhếch môi cười yếu ớt, thanh âm run rẩy cùng dịu dàng giải thích.
"Mặc dù hồi báo này không làm ta hài lòng, chỉ là thấy ngươi có thành ý, miễn cưỡng có thể tiếp nhận." Nghe xong lời Hiên Viên ly nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước lên, khuôn mặt bình tĩnh nhận lấy Long Lệnh, sau đó đem Long Lệnh nhét vào trong tay áo.
Nha đầu, ngươi còn có thể phách lối hơn sao? Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly khóe miệng co rút nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng đồng thời âm thầm lẩm bẩm. Có Long Lệnh trong tay là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, trên mặt nàng không hề kích động coi như xong, trong miệng còn nói nàng chỉ là miễn cưỡng tiếp nhận? Ngổn ngang a, nhức đầu a! Bọn họ rốt cuộc là gặp phải một người như thế nào a?
"Nha đầu, ngươi rốt cuộc có biện pháp gì có thể giải vong đằng độc trong cơ thể Ly?" Sau khi che giấu suy nghĩ hỗn loạn, Hiên Viên Diễm mở miệng khẽ hỏi.
Ngón tay ngọc khẽ trêu chọc mấy sợi tóc trên trán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không trả lời Hiên Viên Diễm, mà dời bước đến đám máu đen mà Hiên Viên Ly đã phun ra, ngưng mắt cẩn thận quan sát.
"Trừ vong đằng độc, còn có độc phệ tâm thảo. Vô luận trúng loại độc nào trong này, lập tức sẽ đứt từng khúc ruột mà chết. Nhưng nếu đem loại độc này trộn lẫn với nhau, sẽ không lập tức lấy mạng, mà sẽ làm cho người mỗi ngày phải chịu đựng một canh giờ đau đớn như khoan tim, một năm sau da thịt toàn thân sẽ thối rữa mà chết. Xem ra người hạ độc cũng không phải muốn tính mạng của hắn!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn thẳng tới Hiên Viên Diễm.
"Nha đầu, ngươi làm ta bội phục." Hiên Viên Diễm ánh mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tán thưởng nói. Nàng nói đều đúng, mặc dù cũng không có chứng cớ, nhưng hắn biết người hạ độc Ly chính là Khương thái hậu. Bà làm như vậy, là để cho là Ly một ngày nào đó không thể chịu đựng được đau nhức hành hạ, sẽ chủ động giao ra Long phù để đổi lấy thuốc giải.
Chính là bởi vì ý đổ của thái hậu, cho nên Ly tình nguyện mỗi ngày đau chết, cũng kiên quyết không mang Long phù đi đổi thuốc giải. Mà hắn ra sức suy nghĩ, lại cũng chỉ có thể làm cho Ly giảm bớt ngày phát tác từ mỗi ngày một lần đến nửa tháng một lần.
"Ba người các ngươi có thể đi ra, chuẩn bị một chút thạch tín, tiết dê, tiết gà cùng với một cái chén sạch sẽ đưa đến Ngự Khôn Cung." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tròng mắt không chút để ý quét tới nơi nào đó, lạnh nhạt nói. Mà lời của nàng mới đi xuống, ba gã nam tử mặc áo đen bỗng chốc chui ra, mà ở trên mặt của bọn họ đều tràn đầy vẻ khiếp sợ. Bọn họ vẫn cho rằng mình che giấu vô cùng tốt, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc là làm như thế nào nhận thấy sự tồn tại của bọn họ đây?
"Ngươi đã sớm biết bên trong Ngự Khôn Cung ẩn giấu ba người?" Hiên Viên Diễm cũng kinh ngạc nhìn nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ba người này là cấm vệ quân võ công xuất sắc nhất, bản lĩnh ẩn núp tuyệt đối hạng nhất, cho dù là nội lực thâm hậu như Tuyên vương mới vừa đợi tại Ngự Khôn Cung cũng không thể nhận thấy được sự hiện hữu của bọn hắn. Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng. . .
"Trừ phi bọn họ là người chết, nếu không cho dù bọn họ có cẩn thận nín thở hơn nữa, cũng tuyệt đối tránh không được thính giác nhạy bén của ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, thanh âm giễu cợt nói. Nàng từ trại huấn luyện với phương thức ma quỷ tàn khốc nhất mà đi ra, há có thể không nhận ra hơi thở xa lạ như thế đây?
"Theo nàng phân phó mà làm." Hiên Viên Diễm nhíu mày, tiếp tròng mắt quét về phía ba gã cấm vệ quân.
"Nhưng. . ." Ba gã cấm vệ quân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt toát ra vẻ do dự. Bọn họ biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt là muốn sử dụng phương pháp lấy độc trị độc, nhưng. . . Đây chính là thạch tín làm người ta lập tức tử vong a! Thụy vương cũng từng muốn mạo hiểm sử dụng thạch tín giải độc cho hoàng thượng, nhưng cuối cùng bởi vì sợ hãi độc tính của thạch tín mà lùi bước, bởi vì dù chỉ có chút sai lệch về phân lượng, hoàng thượng cũng sẽ lập tức mất mạng .
"Ly, nha đầu này nếu nhận Long lệnh, nàng nhất định chắc chắn có thể giải độc cho ngươi, cho nên ta lựa chọn tin tưởng nha đầu này, ngươi thì sao?" Hai mắt Hiên Viên Diễm nhìn về phía Hiên Viên Ly, nhàn nhạt hỏi.
"Ta cũng tin nàng." Hiên Viên Ly gật đầu một cái, trong mắt chứa một nụ cười yếu ớt. Nghe được đối thoại của Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly, ba gã thị vệ bóng dáng chợt lóe, giống như quỷ mị rời đi Ngự Khôn Cung. Nếu hoàng đế cùng Thụy vương đều lựa chọn tin tưởng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ còn có thể nói cái gì đây?
"Phụ thân, đứng lâu như vậy, có mệt không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẻ mặt nhàn nhạt quét một vòng Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly, sau đó bước một bước dài tiến lên, kéo Thượng Quan Hạo đến ghế dựa bên cạnh, sau đó ấn Thượng Quan Hạo ngồi xuống. Tiếp nàng cũng lấy tư thế lười biếng ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Hạo, ngón tay vung lên vuốt sợi tóc vương bên má.
"Chuyện này. . ." Bị ấn ngồi trên ghế Thượng Quan Hạo lập tức hướng mắt về phía hoàng đế Hiên Viên Ly, nhìn thấy Hiên Viên Ly hướng ông nhẹ gật đầu, khóe miệng không nhịn được co rút , sau đó đưa tay lau một giọt mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán. Trong thiên hạ, sợ rằng trừ Nguyệt nhi của ông ra, sẽ không có người thứ hai dám cuồng vọng như thế.
"Hí. . ." Chợt, Hiên Viên Ly thở một hơi lạnh, sau đó chỉ thấy mắt hắn tối lại gương mặt trong nháy mắt vặn vẹo . Hắn dùng lực đem Hiên Viên Diễm đẩy ra, đôi tay gắt gao níu lấy tóc của mình, thân thể không ngừng ở trên long sàng lăn lộn.
"Ly, chống đỡ, chống đỡ a!" Hiên Viên Diễm liền vội vàng tiến lên đè Hiên Viên Ly xuống, sau đó đem tay đang níu tóc của Hiên Viên Ly lôi ra, thanh âm bất đắc dĩ cùng hốt hoảng hô.
"A!" Kèm theo một tiếng hô thê thảm, tròng mắt Hiên Viên Ly trong nháy mắt đầy tơ máu. Độc trong người hoàn toàn phát tác, giống như vô số lưỡi đao lăng trì thân thể hắn.
"Hoàng thượng. . ." Thấy tình hình như thế, Thượng Quan Hạo sắc mặt cũng chợt biến, hắn vội vã từ trên ghế đứng lên, tiến lên phụ Hiên Viên Diễm đè cánh tay Hiên Viên Ly, để ngừa Hiên Viên Ly lần nữa kéo tóc.
"Thượng Quan tiểu thư, đồ ngài muốn đã lấy tới." Cùng lúc đó, ba gã cấm vệ quân cũng lấy tốc độ nhanh nhất đem mấy thứ lấy ra, đưa vào Ngự Khôn Cung .
"Đem thạch tín, tiết dê, tiết gà thả vào trên đất, sau đó cầm chén không đi lấy chút máu của Hiên Viên Ly." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt nói xong, con ngươi không chút để ý quét mắt qua long sàng. Giống như đối với nàng mà nói, giờ phút này Hiên Viên Ly khổ sở chỉ là một tạp kĩ nhàm chán.
"Dạ!" Ba gã cấm vệ quân lập tức bỏ lại mọi thứ trên đất, sau đó cùng nhau nhào tới trước long sàng.
"Các ngươi đè lại hoàng thượng, để bổn vương tới lấy máu." Bên cạnh long sàng, truyền đến giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm của Hiên Viên Diễm. Trong nháy mắt, Hiên Viên Diễm đem một bát máu độc từ Hiên Viên Ly đưa đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Đem chén đặt trên đất, múc ba thìa tiết dê, năm thìa tiết gà bỏ vào trong chén." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đồng thời ngồi xuống, giọng nói mang theo mệnh lệnh nói.
"Được!" Hiên Viên Diễm cũng lập tức ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt không chút do dự làm theo .
"Nha đầu, kế tiếp còn cần ta làm những gì?" Múc xong tiết gà cùng tiết dê, Hiên Viên Diễm ngửa đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ở một bên đợi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói xong, dùng cái muỗng múc một ít thạch tín bỏ vào trong chén. Hiên Viên Diễm khóe miệng co giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không nói gì, ngưng mắt nghiêm túc nhìn.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt bỏ thạch tín vào trong bát, hỗn hợp máu giống như linh xà lăn lộn, tiếp đến tất cả máu trong nháy mắt biến thành màu xanh lá cây. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hướng trong bát múc vào một ít thạch tín, màu sắc lại từ xanh lá cây biến thành màu xanh tím, hơn nữa còn lăn lộn lợi hại hơn.
Hiên Viên Diễm nín thở, ánh mắt thâm thúy ngưng tụ trong bát. Hắn biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt là đang điều chỉnh tỷ lệ thạch tín cùng máu độc. Hắn cũng từng điều chỉnh thử, nhưng vô luận hắn cho bao nhiêu thạch vào trong bát máu độc, màu sắc vẫn như một, bây giờ nhìn thấy. . . Mấu chốt là ở tiết gà cùng tiết dê.
Lần thứ năm Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ thạch tín vào trong bát thì máu biến thành màu xanh lá cây, chỉ là máu trong bát không chuyển động nữa.
"Được rồi, bưng đi cho Hiên Viên Ly uống thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc đứng lên, thản nhiên nói. Hiên Viên Diễm hỏa tốc bưng bát từ trên đất chạy nhanh tới trước long sàng, lo lắng nói: "Ly, nhanh mở to miệng, uống xong sẽ không sao."
Hiên Viên Ly dùng ngón tay gắt gao cấu vào lòng bàn tay, liều mạng khắc chế rung động thân thể, sau đó hắn há to miệng. Thuốc giải chậm rãi vào trong miệng, không bỏ sót một giọt.
"A!" Nhưng mà, ngay sau khi Hiên Viên Ly uống xong toàn bộ giải dược, hắn đột nhiên ngửa đầu ra sau, phát ra tiếng hô so với trước kia càng thê thảm hơn, mà hai tay hắn cũng gắt gao chế ngự cổ mình. Đau, quả thật so với trước kia còn đau hơn gấp mấy lần, nếu nói trước là đau như vạn đao lăng trì, như vậy giờ phút này chính là đau xé rách tâm hồn, khiến hắn hận không được lập tức chết đi.
"Tại sao có thể như vậy?" Mọi người trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, rối rít tiến lên đè xuống Hiên Viên Ly đang có ý định tự sát.
"Lấy độc trị độc, đương nhiên đau càng thêm đau, đạo lý này không cần ta nói rõ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không đổi sắc liếc nhìn Hiên Viên Ly đau đến sống không bằng chết, trong môi tràn ra lời nói không mang theo chút nhiệt độ.
"A. . . Diễm, các ngươi đừng cản ta! Cầu xin các ngươi, để cho ta chết đi!" Hiên Viên Ly đau đến cực hạn không ngừng cầu khẩn tìm cái chết.
"Thời gian nửa nén nhang, tất cả đau đớn sẽ tan biến. Nếu như ngươi ngay cả thời gian ngắn như vậy cũng chịu đựng không được, ta chỉ có thể nói ngươi là hèn nhát." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt lạnh lùng cười một tiếng, mở miệng chậm rãi nói. Mới thế đã muốn chết rồi hả? Nàng đã từng nếm thử nỗi đau so với như thế này còn đau hơn đây?
"A!" Hiên Viên ly lần nữa phát ra tiếng kêu bi thảm.
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không dùng cái chết đi trốn tránh khổ sở trước mắt. Ta sẽ lựa chọn kiên cường sống sót, đem tất cả thống khổ hôm nay nhận lấy, sẽ trả lại kẻ hạ độc ta gấp trăm ngàn lần. Nhớ, nếu như ngươi không chống đỡ được, kẻ thù của ngươi sẽ cười vui vẻ nhất. Nếu muốn báo thù, chỉ có hai chữ, sống sót." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không biểu cảm nói xong, đưa tay kéo Thượng Quan Hạo, ngẩng đầu hướng Ngự Khôn Cung đi ra ngoài.
Hiên Viên Diễm cùng ba gã cấm vệ quân mặc dù gắt gao giữ Hiên Viên Ly, nhưng ánh mắt lại đồng thời khiếp sợ nhìn về phía bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ta nhất định sẽ chống đỡ được." Cùng lúc đó, trên long sàng Hiên Viên Ly cũng cắn răng nặn ra một câu. . .
Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly bỗng dưng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng thân là nữ nhi của đại tướng quân Long Diệu hoàng triều, trước kia lại cố ý giả ngu giả dại, há có thể không biết tác dụng của Long Lệnh đây?
"Đây là Long Lệnh, cả Long Diệu hoàng triều chỉ có một, chính là tượng trưng cho quyền lực tối thượng. Nếu như ngươi cầm Long Lệnh trong tay, tựa như trẫm đích thân tới, trong triều vô luận là quan viên lớn nhỏ nào gặp ngươi đều phải hành lễ. Hơn nữa trừ hoàng thân quốc thích ra, bất luận kẻ nào ngươi cũng có thể tiền trảm hậu tấu." Hiên Viên Ly nhếch môi cười yếu ớt, thanh âm run rẩy cùng dịu dàng giải thích.
"Mặc dù hồi báo này không làm ta hài lòng, chỉ là thấy ngươi có thành ý, miễn cưỡng có thể tiếp nhận." Nghe xong lời Hiên Viên ly nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước lên, khuôn mặt bình tĩnh nhận lấy Long Lệnh, sau đó đem Long Lệnh nhét vào trong tay áo.
Nha đầu, ngươi còn có thể phách lối hơn sao? Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly khóe miệng co rút nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng đồng thời âm thầm lẩm bẩm. Có Long Lệnh trong tay là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, trên mặt nàng không hề kích động coi như xong, trong miệng còn nói nàng chỉ là miễn cưỡng tiếp nhận? Ngổn ngang a, nhức đầu a! Bọn họ rốt cuộc là gặp phải một người như thế nào a?
"Nha đầu, ngươi rốt cuộc có biện pháp gì có thể giải vong đằng độc trong cơ thể Ly?" Sau khi che giấu suy nghĩ hỗn loạn, Hiên Viên Diễm mở miệng khẽ hỏi.
Ngón tay ngọc khẽ trêu chọc mấy sợi tóc trên trán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không trả lời Hiên Viên Diễm, mà dời bước đến đám máu đen mà Hiên Viên Ly đã phun ra, ngưng mắt cẩn thận quan sát.
"Trừ vong đằng độc, còn có độc phệ tâm thảo. Vô luận trúng loại độc nào trong này, lập tức sẽ đứt từng khúc ruột mà chết. Nhưng nếu đem loại độc này trộn lẫn với nhau, sẽ không lập tức lấy mạng, mà sẽ làm cho người mỗi ngày phải chịu đựng một canh giờ đau đớn như khoan tim, một năm sau da thịt toàn thân sẽ thối rữa mà chết. Xem ra người hạ độc cũng không phải muốn tính mạng của hắn!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn thẳng tới Hiên Viên Diễm.
"Nha đầu, ngươi làm ta bội phục." Hiên Viên Diễm ánh mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tán thưởng nói. Nàng nói đều đúng, mặc dù cũng không có chứng cớ, nhưng hắn biết người hạ độc Ly chính là Khương thái hậu. Bà làm như vậy, là để cho là Ly một ngày nào đó không thể chịu đựng được đau nhức hành hạ, sẽ chủ động giao ra Long phù để đổi lấy thuốc giải.
Chính là bởi vì ý đổ của thái hậu, cho nên Ly tình nguyện mỗi ngày đau chết, cũng kiên quyết không mang Long phù đi đổi thuốc giải. Mà hắn ra sức suy nghĩ, lại cũng chỉ có thể làm cho Ly giảm bớt ngày phát tác từ mỗi ngày một lần đến nửa tháng một lần.
"Ba người các ngươi có thể đi ra, chuẩn bị một chút thạch tín, tiết dê, tiết gà cùng với một cái chén sạch sẽ đưa đến Ngự Khôn Cung." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tròng mắt không chút để ý quét tới nơi nào đó, lạnh nhạt nói. Mà lời của nàng mới đi xuống, ba gã nam tử mặc áo đen bỗng chốc chui ra, mà ở trên mặt của bọn họ đều tràn đầy vẻ khiếp sợ. Bọn họ vẫn cho rằng mình che giấu vô cùng tốt, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc là làm như thế nào nhận thấy sự tồn tại của bọn họ đây?
"Ngươi đã sớm biết bên trong Ngự Khôn Cung ẩn giấu ba người?" Hiên Viên Diễm cũng kinh ngạc nhìn nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ba người này là cấm vệ quân võ công xuất sắc nhất, bản lĩnh ẩn núp tuyệt đối hạng nhất, cho dù là nội lực thâm hậu như Tuyên vương mới vừa đợi tại Ngự Khôn Cung cũng không thể nhận thấy được sự hiện hữu của bọn hắn. Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng. . .
"Trừ phi bọn họ là người chết, nếu không cho dù bọn họ có cẩn thận nín thở hơn nữa, cũng tuyệt đối tránh không được thính giác nhạy bén của ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, thanh âm giễu cợt nói. Nàng từ trại huấn luyện với phương thức ma quỷ tàn khốc nhất mà đi ra, há có thể không nhận ra hơi thở xa lạ như thế đây?
"Theo nàng phân phó mà làm." Hiên Viên Diễm nhíu mày, tiếp tròng mắt quét về phía ba gã cấm vệ quân.
"Nhưng. . ." Ba gã cấm vệ quân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt toát ra vẻ do dự. Bọn họ biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt là muốn sử dụng phương pháp lấy độc trị độc, nhưng. . . Đây chính là thạch tín làm người ta lập tức tử vong a! Thụy vương cũng từng muốn mạo hiểm sử dụng thạch tín giải độc cho hoàng thượng, nhưng cuối cùng bởi vì sợ hãi độc tính của thạch tín mà lùi bước, bởi vì dù chỉ có chút sai lệch về phân lượng, hoàng thượng cũng sẽ lập tức mất mạng .
"Ly, nha đầu này nếu nhận Long lệnh, nàng nhất định chắc chắn có thể giải độc cho ngươi, cho nên ta lựa chọn tin tưởng nha đầu này, ngươi thì sao?" Hai mắt Hiên Viên Diễm nhìn về phía Hiên Viên Ly, nhàn nhạt hỏi.
"Ta cũng tin nàng." Hiên Viên Ly gật đầu một cái, trong mắt chứa một nụ cười yếu ớt. Nghe được đối thoại của Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly, ba gã thị vệ bóng dáng chợt lóe, giống như quỷ mị rời đi Ngự Khôn Cung. Nếu hoàng đế cùng Thụy vương đều lựa chọn tin tưởng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ còn có thể nói cái gì đây?
"Phụ thân, đứng lâu như vậy, có mệt không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẻ mặt nhàn nhạt quét một vòng Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly, sau đó bước một bước dài tiến lên, kéo Thượng Quan Hạo đến ghế dựa bên cạnh, sau đó ấn Thượng Quan Hạo ngồi xuống. Tiếp nàng cũng lấy tư thế lười biếng ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Hạo, ngón tay vung lên vuốt sợi tóc vương bên má.
"Chuyện này. . ." Bị ấn ngồi trên ghế Thượng Quan Hạo lập tức hướng mắt về phía hoàng đế Hiên Viên Ly, nhìn thấy Hiên Viên Ly hướng ông nhẹ gật đầu, khóe miệng không nhịn được co rút , sau đó đưa tay lau một giọt mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán. Trong thiên hạ, sợ rằng trừ Nguyệt nhi của ông ra, sẽ không có người thứ hai dám cuồng vọng như thế.
"Hí. . ." Chợt, Hiên Viên Ly thở một hơi lạnh, sau đó chỉ thấy mắt hắn tối lại gương mặt trong nháy mắt vặn vẹo . Hắn dùng lực đem Hiên Viên Diễm đẩy ra, đôi tay gắt gao níu lấy tóc của mình, thân thể không ngừng ở trên long sàng lăn lộn.
"Ly, chống đỡ, chống đỡ a!" Hiên Viên Diễm liền vội vàng tiến lên đè Hiên Viên Ly xuống, sau đó đem tay đang níu tóc của Hiên Viên Ly lôi ra, thanh âm bất đắc dĩ cùng hốt hoảng hô.
"A!" Kèm theo một tiếng hô thê thảm, tròng mắt Hiên Viên Ly trong nháy mắt đầy tơ máu. Độc trong người hoàn toàn phát tác, giống như vô số lưỡi đao lăng trì thân thể hắn.
"Hoàng thượng. . ." Thấy tình hình như thế, Thượng Quan Hạo sắc mặt cũng chợt biến, hắn vội vã từ trên ghế đứng lên, tiến lên phụ Hiên Viên Diễm đè cánh tay Hiên Viên Ly, để ngừa Hiên Viên Ly lần nữa kéo tóc.
"Thượng Quan tiểu thư, đồ ngài muốn đã lấy tới." Cùng lúc đó, ba gã cấm vệ quân cũng lấy tốc độ nhanh nhất đem mấy thứ lấy ra, đưa vào Ngự Khôn Cung .
"Đem thạch tín, tiết dê, tiết gà thả vào trên đất, sau đó cầm chén không đi lấy chút máu của Hiên Viên Ly." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt nói xong, con ngươi không chút để ý quét mắt qua long sàng. Giống như đối với nàng mà nói, giờ phút này Hiên Viên Ly khổ sở chỉ là một tạp kĩ nhàm chán.
"Dạ!" Ba gã cấm vệ quân lập tức bỏ lại mọi thứ trên đất, sau đó cùng nhau nhào tới trước long sàng.
"Các ngươi đè lại hoàng thượng, để bổn vương tới lấy máu." Bên cạnh long sàng, truyền đến giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm của Hiên Viên Diễm. Trong nháy mắt, Hiên Viên Diễm đem một bát máu độc từ Hiên Viên Ly đưa đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Đem chén đặt trên đất, múc ba thìa tiết dê, năm thìa tiết gà bỏ vào trong chén." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đồng thời ngồi xuống, giọng nói mang theo mệnh lệnh nói.
"Được!" Hiên Viên Diễm cũng lập tức ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt không chút do dự làm theo .
"Nha đầu, kế tiếp còn cần ta làm những gì?" Múc xong tiết gà cùng tiết dê, Hiên Viên Diễm ngửa đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ở một bên đợi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói xong, dùng cái muỗng múc một ít thạch tín bỏ vào trong chén. Hiên Viên Diễm khóe miệng co giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không nói gì, ngưng mắt nghiêm túc nhìn.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt bỏ thạch tín vào trong bát, hỗn hợp máu giống như linh xà lăn lộn, tiếp đến tất cả máu trong nháy mắt biến thành màu xanh lá cây. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hướng trong bát múc vào một ít thạch tín, màu sắc lại từ xanh lá cây biến thành màu xanh tím, hơn nữa còn lăn lộn lợi hại hơn.
Hiên Viên Diễm nín thở, ánh mắt thâm thúy ngưng tụ trong bát. Hắn biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt là đang điều chỉnh tỷ lệ thạch tín cùng máu độc. Hắn cũng từng điều chỉnh thử, nhưng vô luận hắn cho bao nhiêu thạch vào trong bát máu độc, màu sắc vẫn như một, bây giờ nhìn thấy. . . Mấu chốt là ở tiết gà cùng tiết dê.
Lần thứ năm Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ thạch tín vào trong bát thì máu biến thành màu xanh lá cây, chỉ là máu trong bát không chuyển động nữa.
"Được rồi, bưng đi cho Hiên Viên Ly uống thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc đứng lên, thản nhiên nói. Hiên Viên Diễm hỏa tốc bưng bát từ trên đất chạy nhanh tới trước long sàng, lo lắng nói: "Ly, nhanh mở to miệng, uống xong sẽ không sao."
Hiên Viên Ly dùng ngón tay gắt gao cấu vào lòng bàn tay, liều mạng khắc chế rung động thân thể, sau đó hắn há to miệng. Thuốc giải chậm rãi vào trong miệng, không bỏ sót một giọt.
"A!" Nhưng mà, ngay sau khi Hiên Viên Ly uống xong toàn bộ giải dược, hắn đột nhiên ngửa đầu ra sau, phát ra tiếng hô so với trước kia càng thê thảm hơn, mà hai tay hắn cũng gắt gao chế ngự cổ mình. Đau, quả thật so với trước kia còn đau hơn gấp mấy lần, nếu nói trước là đau như vạn đao lăng trì, như vậy giờ phút này chính là đau xé rách tâm hồn, khiến hắn hận không được lập tức chết đi.
"Tại sao có thể như vậy?" Mọi người trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, rối rít tiến lên đè xuống Hiên Viên Ly đang có ý định tự sát.
"Lấy độc trị độc, đương nhiên đau càng thêm đau, đạo lý này không cần ta nói rõ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không đổi sắc liếc nhìn Hiên Viên Ly đau đến sống không bằng chết, trong môi tràn ra lời nói không mang theo chút nhiệt độ.
"A. . . Diễm, các ngươi đừng cản ta! Cầu xin các ngươi, để cho ta chết đi!" Hiên Viên Ly đau đến cực hạn không ngừng cầu khẩn tìm cái chết.
"Thời gian nửa nén nhang, tất cả đau đớn sẽ tan biến. Nếu như ngươi ngay cả thời gian ngắn như vậy cũng chịu đựng không được, ta chỉ có thể nói ngươi là hèn nhát." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt lạnh lùng cười một tiếng, mở miệng chậm rãi nói. Mới thế đã muốn chết rồi hả? Nàng đã từng nếm thử nỗi đau so với như thế này còn đau hơn đây?
"A!" Hiên Viên ly lần nữa phát ra tiếng kêu bi thảm.
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không dùng cái chết đi trốn tránh khổ sở trước mắt. Ta sẽ lựa chọn kiên cường sống sót, đem tất cả thống khổ hôm nay nhận lấy, sẽ trả lại kẻ hạ độc ta gấp trăm ngàn lần. Nhớ, nếu như ngươi không chống đỡ được, kẻ thù của ngươi sẽ cười vui vẻ nhất. Nếu muốn báo thù, chỉ có hai chữ, sống sót." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không biểu cảm nói xong, đưa tay kéo Thượng Quan Hạo, ngẩng đầu hướng Ngự Khôn Cung đi ra ngoài.
Hiên Viên Diễm cùng ba gã cấm vệ quân mặc dù gắt gao giữ Hiên Viên Ly, nhưng ánh mắt lại đồng thời khiếp sợ nhìn về phía bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ta nhất định sẽ chống đỡ được." Cùng lúc đó, trên long sàng Hiên Viên Ly cũng cắn răng nặn ra một câu. . .