Trên danh nghĩa, thì Lãnh Nguyệt là trợ lý tổng giám đốc, nhưng bất kỳ một ai có đầu óc đều có thể đoán ra được, vị mỹ nữ này chắc chắn là có quan hệ vô cùng mật thiết với tổng giám đốc nên mới được như vậy. Diệp Phong cũng chẳng muốn công bố quan hệ của hai người liàm gì, nhưng hắn cũng không cố tình giấu diếm gì cả. Sở dĩ hắn có quyết định như vậy hoàn toàn là làm theo ý của ông hắn.
Dĩ nhiên hành động này của hắn vẫn còn một nguyên do khác, hắn hiểu rất rõ cuộc sống của Lãnh Nguyệt mấy năm trở lại đây ra sao, cô không giống hắn, trong rất nhiều tình huống thì Lãnh Nguyệt luôn luôn chọn cuộc sống một mình, không bao giờ đến quán bar, cũng không bao giờ có những thú vui nào khác. Nói một cách chính xác là cuộc sống của Lãnh Nguyệt tách biệt hoàn toàn với xã hội hiện đại, nếu như cô vẫn còn là một sát thủ, thì cô hoàn toàn có thể sống như vậy. Nhưng giờ đây cô đã xuất ngũ, đã trở lại với cuộc sống đời thường rồi, nên cuộc sống như vậy hoàn toàn không phù hợp với cô chút nào cả.
Con người thì sau cùng cũng sẽ phải hòa nhập với xã hội, trong lúc Lãnh Nguyệt đang suy nghĩ xem mình nên sống ra sao, thì Diệp Phong với vai trò là người đi trước, đã tường tận thuật lại cho cô biết cuộc sống của hắn sau khi xuất ngũ thế nào, hắn làm như vậy là cho Lãnh Nguyệt có một ví dụ để tham khảo, cho cô biết về sau nên sinh sống ra sao.
Ngồi mé đằng sau lưng của Diệp Phong, nghe hắn phát biểu, Lãnh Nguyệt cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều thêm nữa. Từ trước đến giờ, những gì mà cô làm đều là vì hắn cả, giờ đây thành công đang đến rất gần với cô, cái duy nhất mà cô cảm thấy lúc này đó chính là hạnh phúc, có lẽ trong tiềm thức của Lãnh Nguyệt thì giây phút này sẽ mãi mãi trở nên vĩnh hằng, chiếm lĩnh toàn bộ cuộc sống của cô, cô không còn màng đến bất kỳ điều gì ở trên đời này nữa.
"Tôi xin chân trọng nhắc lại một lần nữa, toàn bộ công việc kinh doanh của Thính Vũ Các sẽ do Lưu tổng giám đốc phụ trách, hy vọng mọi người có thể tích cực hợp tác với Lưu tổng giám đốc để hoàn thành công việc, đại bộ phận các vị có mặt ở đây cũng đã từng làm việc với Lưu tổng giám đốc rồi, lần này hợp tác lại, tôi tin rằng câu lạc bộ của chúng ta sẽ lại có những bước phát triển mới to lớn hơn nữa! Hội nghị của ngày hôm nay xin được kết thúc tại đây! Xin chào tất cả mọi người!" Diệp Phong nói xong liền mỉm cười vỗ tay, tuyên bố cuộc họp đến đây là chấm dứt. Hắn không thích cái khuôn mặt lúc nào cũng cau có hình sự của các ông chủ, cũng không muốn làm việc một cách điên cuồng để thực thi lời hứa như Lưu Phỉ, công việc của hắn rất đơn giản, chỉ cần quan sát thủ hạ của mình làm việc, thỉnh thoảng kiểm tra lại bản thống kê kế toán để phòng ngừa kẻ nào định đem bán Thính Vũ Các cho người khác, dĩ nhiên khả năng này xảy ra chắc là con số không tròn trĩnh, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa cả.
Quy mô của cuộc hội nghị này không nhỏ chút nào, nhưng nhân viên cao cấp cùng với các cấp quản lý trong công ty đều góp mặt đông đủ, trong đó cũng có không ít người lần đầu trông thấy tổng giảm đốc mới ở đây. Từ trước đến giờ, bọn họ chưa bao giờ gặp được một ông chủ nào hiền hòa nhã nhặn lại lịch thiệp như Diệp Phong. Đây chắc có lẽ là do toàn bộ các nhân viên cao cấp của Thính Vũ Các bị thay đổi hơn một nửa số người nên mới như vậy. Trong suy nghĩ của mọi người thì ai cũng nghĩ Diệp Phong là một tay thủ đoạn nham hiểm, nhưng khi cuộc họp kết thúc xong thì tất cả mọi người đều tức khắc thay đổi cách nhìn về hắn.
"Lưu tổng giám đống vẫn còn việc gì sao?" Chờ cho mọi người lục đục kéo nhau ra về, thì Diệp Phong mới để ý thấy Lưu Phỉ không hề có ý đứng dậy gì cả.
Lưu Phỉ chỉ im lặng đưa mắt lên liếc Lãnh Nguyệt ngồi đằng sau Diệp Phong, sau đó ngập ngừng đôi chút, tuy nhiên cô ta vốn là một người thẳng tính, nên cô vẫn quyết định nói ra những suy nghĩ trong đầu của mình: "Diệp tổng giám đốc, tôi nghĩ tôi muốn biết thân phận thực sự của Lãnh tiểu thư! Cô ấy là trợ lý riêng của anh hay là tổng trợ lý của Thính Vũ Các vậy?"
"Cái này có gì khác biệt hay sao?" Diệp Phong đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Lưu Phỉ, lạnh lùng đáp lại, hắn cũng biết được hành động đem theo Lãnh Nguyệt đến Thính Vũ Các chắc chắn sẽ có nhiều lời dị nghị ở sau lưng, nhưng hắn không ngờ người đầu tiên dị nghị với hắn lại là Lưu Phỉ, người hưởng lương cao nhất tại Hương Tại Hiên.
"Dĩ nhiên là có khác nhau rồi!" Lưu Phỉ gật gật đầu, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: "Nếu như Lãnh tiểu thư là thư ký riêng của anh, thì tôi sẽ không có quyền gì hỏi han tới cả, dĩ nhiên cô ấy cũng không thể nhận lương của Thính Vũ Các được, tất cả chi phí của cô ấy, anh phải tự móc tiền túi của mình ra chi trả! Nhưng, nếu như cô ấy là tổng trợ lý của Thính Vũ Các thì vấn đề lại khác, Tôi cần biết xem cô ấy có năng lực để lĩnh những đồng lương ở đây không!" Lưu Phỉ là người không chỉ có năng lực quản lý phi thường, mà còn là một người rất giỏi quan sát.
Là một người có nhiều kinh nghiệm trong trốn quan trường, Lưu Phỉ không bao giờ có tính đỏng đảnh như bao cô gái khác, nên khi trông thấy quan hệ của Diệp Phong và Lãnh Nguyệt có vẻ bất bình thường, liền cảm thấy gai mắt khó chịu, vì khi vừa trông thấy Lãnh Nguyệt là cô đã biết được Lãnh Nguyệt không phải là người có kinh nghiệm trong làm việc, thậm chí cô còn phát hiện Lãnh Nguyệt ngay cả những thường thức trong cuộc sống hàng ngày cũng không hiểu nữa. Nếu như Thính Vũ Các mà bỏ tiền ra thuê những người như Lãnh Nguyệt thì Lưu Phỉ nghĩ rằng, cho dù mình có ba đầu sáu tay cũng không thể nào làm tốt công việc được.
Diệp Phong đưa mắt lên quan sát gương mặt nghiêm túc, đầy vẻ hằn học này của Lưu Phỉ một lúc, thử tìm ra mục đích thực sự của câu nói của cô ta, nhưng hắn chăm chú đúng hơn một phút cũng chẳng tìm ra được điều gì khả nghi cả. Không nghi ngờ gì nữa, Lưu Phỉ vừa mới lên chức ở Thính Vũ Các đang làm mình làm mẩy với hắn, hoặc cũng có thể nói là cô ta bắt đầu lợi dụng chức quyền của mình mà dò hỏi hắn, đây cũng là lời thăm dò xem xem, những lời hứa có phải là những lời hứa suông hay không.
"Lãnh Nguyệt là trợ lý của riêng tôi! Không có quan hệ gì với Thính Vũ Các cả!" Diệp Phong bất giác thở hắt ra, hắn có cảm giác mình đang mua giây buộc bụng vậy, hắn bây giờ không còn là nhân vật to nhất ở đây nữa, mà cái chức vị ấy bây giờ đã được Lưu Phỉ thay thế mất rồi.
"Vậy thì tôi không có bất kỳ nghi vấn gì nữa rồi!" Sự rút lui của Diệp Phong làm cho Lưu Phỉ cảm thấy mừng rỡ ở trong lòng, cô không phải cố tình muốn chơi xỏ Lãnh Nguyệt, mà chỉ muốn thử xem lời nói của mình rốt cuộc ở cái Thính Vũ Các này có phân lượng ra sao mà thôi. Còn với kết quả vừa mới đạt được, cô vô cùng hài lòng, ít ra thì câu trả lời của Diệp Phong cũng đã khẳng định được vị trí của cô trong Thính Vũ Các rồi.
Cho đến khi bóng dáng của Lưu Phỉ khuất dần sau cánh cửa, thì người ngồi im lặng từ đầu đến cuối là Lãnh Nguyệt lúc này mới đỏ mặt lên tiếng: "Em ở đây có phải làm phiền đến anh rồi không? Nếu là như vậy thì em…"
Nếu như những người đã bị Lãnh Nguyệt sát hại mà có thể đội mồ sống dậy, chứng kiến cảnh này có lẽ bọn họ muốn đập đầu vào tường tự sát chết lần nữa mất. Bọn họ không bao giờ có thể ngờ được Lãnh Nguyệt, một sát thủ giết người không ghê tay như cô, lại có thể ngượng ngùng e thẹn đến như vậy, trông thấy cảnh này bọn họ không phun máu ra vì tức thì quả là chuyện lạ.
"Em nói lung tung cái gì vậy? Em đừng quên rằng anh lúc nãy đã đưa công việc của mình cho thủ hạ của anh lo liệu hết rồi!" Diệp Phong nói xong liền nắm lấy bàn tay ngọc ngà nhưng không biết đã có bao nhiêu là oan hồn đã mất mạng dưới đó nói: "Chính vì vậy mà em mới là trợ lý riêng của anh! Chúng ta đều giống nhau, chẳng phải làm bất cứ việc gì cả!"
Đối với những động tác âu yếu như vậy của Diệp Phong, thì Lãnh Nguyệt đúng là đã chờ đợi nó từ rất lâu rồi, bởi cô đã quá quen thuộc với bản mặt lạnh lùng của hắn, giờ đây hành động quá đỗi cưng chiều làm cho cô vẫn chưa kịp thích nghi, nên ngay lập tức Lãnh Nguyệt lại quay trở lại trạng thái bồi hồi, xúc động như bảy nằm về trước, cô ừ lên một tiếng, sau đó im lặng tận hưởng giây phút thần tiên lãng mạn đang xảy đến với cô lúc này.
Tình yêu thì có thể phân ra làm rất nhiều loại, một loại trong đó có tên là tiếng sét ái tình, rất hay xuất hiện trong các câu truyện tiểu thuyết tình yêu. Cho đến lúc này thì Diệp Phong cũng không thể nào phân biệt được tình yêu mà hắn giành cho Lãnh Nguyệt thuộc vào loại gì nữa. Bẩy năm về trước, là thuộc vào bản năng của con người, hắn không hề có chút tình cảm gì với Lãnh Nguyệt cả, nếu như vẫn cứ cố tìm ra một thứ tình cảm nào tàn dư trong lúc đó, thì có lẽ đó chỉ là tình cảm của một kẻ mạnh thương hại kẻ yếu mà thôi.
Nhưng có một điểm vô cùng quan trọng, đó chính là Lãnh Nguyệt không phải là loại con gái trong quán bar, Diệp Phong không thể nào sung sướng với cô xong mà có thể phủi đít bỏ đi một cách vô trách nhiệm được. Có lẽ trong tình cảm mà hắn dành cho Lãnh Nguyệt cũng có một phần nào đó được coi chịu trách nhiệm, có lẽ đây cũng là dây nối tình cảm của hắn với Lãnh Nguyệt cũng nên.
Nhưng tình yêu thì có thể thông qua thời gian để mà vun đắp, trong thời gian tiếp xúc với Lãnh Nguyệt, Diệp Phong cũng đã phát giác ra những sự thay đổi rất nhỏ, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều thay đổi ngày một đẹp hơn, có lẽ trong một ngày nào đó trong tương lai, thì sẽ có một tên tiểu Diệp Phong được sinh ra từ trong bụng của Lãnh Nguyệt cũng không biết chừng.
"Em quên chuyện hôm qua anh đã nói với em rồi hay sao?" Diệp Phong mở miệng cười, rồi đưa tay lên nhắc nhở người con gái đang như ngây như dại ở trước mặt mình.
"Nhưng mà, anh vẫn đang phải đi làm mà! Hay là phải đợi đến cuối tuần?" Lãnh Nguyệt hơi chần chừ đôi lúc nói, mà nói cho cùng thì thân phận của hai người lúc này là rất khác nau, không thể nào tùy tiện như ngày được. Lúc nãy Lãnh Nguyệt trông thấy Diệp Phong thể hiện khả năng lãnh đạo của hắn, Lãnh Nguyệt đã thầm kinh ngạc lắm rồi, trong mắt của người khác thì Diệp Phong là một ông chủ quyền uy, không còn đâu bóng dáng lạnh lùng sát thủ Ảnh Phong khi xưa nữa.
Trong những lúc như thế này, Lãnh Nguyệt không bao giờ muốn Diệp Phong vì mình mà phải thay đổi cái gì hết. Cho dù Diệp Phong có chọn bất kỳ ngành nghề nào đi chăng nữa, thì cô đều ủng hộ hắn, nhưng những việc như bỏ làm để đi chơi thì Lãnh Nguyệt nhất quyết không bao giờ để hắn làm cả.
Diệp Phong trong lòng cười thầm sung sướng, cộng thêm phần đắc ý, nếu như bạn cũng có một cô người yêu mà chỉ mỉm cười với riêng một mình bạn, còn lạnh lùng với tất cả mọi người như Lãnh Nguyệt, thì bạn cũng có thể có cảm giác đắc ý như Diệp Phong lúc này.
"Cuối tuần thì có muộn quá không vậy?" Diệp Phong bất giác hỏi ngược lại: "Lẽ nào em muốn sống mãi ở trong cái khu biệt thự đó sao?"
Hai ngày gần đây, do ông cố tình lưu giữ, Diệp Phong liền ở luôn tại biệt thư trong khu quân đội đó của ông, dĩ nhiên hắn cũng chỉ là do bất đắc dĩ, bởi nơi đó nếu bạn không ngồi ở trong xe đặc chủng, thì có lẽ riêng việc kiểm soát thôi cũng đủ làm cho bạn thấy phiền phức đến phát điên lên. Diệp Phong biết nơi đó không thích hợp cho cuộc sống lâu dài, nhưng vì căn nhà trước kia của bố mẹ hắn cho thuê rồi, vì thế mà hắn mới phải ở lại đó.
Vậy nhưng, Lãnh Nguyệt thì lại hiểu theo nghĩa khác, cô nghĩ rằng Diệp Phong muốn dọn ra ngoài ở là do quan hệ của hai người đã quá mật thiết rồi, vậy mà phải ở cách nhau một bức tường như vậy, làm cho người ta càng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu. Nhưng vì trong nhà có vị đại tướng chấn giữ rồi, thì cô làm sao có thể tự do chạy sang phòng hắn được, mà có cho tiền Diệp Phong cũng chẳng dám nữa là cô, cho dù hai ông bà lão đã công nhận tình cảm của hai người, nhưng trước khi kết hôn, thì hai người vẫn nhất quyết không được phép ngủ cùng một chỗ.
Dĩ nhiên, Diệp Phong muốn mau mắn chuyển ra ngoài là vì….Nghĩ đến đây, gương mặt của Lãnh Nguyệt lại ửn đỏ lên, cô ngập ngừng nói: "Thực ra em cũng muốn ra ngoài ở cùng với anh…."