Cho đến tận bây giờ, Lãnh Nguyệt thật lòng vẫn không quen lắm với kiểu xưng hô như thế này, vậy nhưng khi người bạn mới quen này đã lên tiếng hỏi như vậy, thì cô không còn cách nào khác, chỉ biết gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Nét mặt của Đoạn Băng sau khi nhận được câu trả lời như thế này, thì gương mặt giãn ra, trở nên sung sướng khác người, đây đúng là biểu cảm của cô khi vạch trần được sự dối trá của người khác. Đoạn Băng liền quay sang phía Diệp Tồn Chí với vẻ hung hăng, khiêu khích, vẫy vẫy tay nói: "Chú Diệp! Chú nghe Lãnh Nguyệt nói rồi đấy chứ! Chú có thể không nhận người con gái này, nhưng một người con gái ngoan hiền như Lãnh Nguyệt lại không thể nào từ bỏ người cha của mình dễ dàng như thế đâu!"
Lãnh Nguyệt vốn lúc đầu nghe Đoạn Băng nói thì vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo câu chuyện ra sao, nhưng lúc này thì cô mới chợt hiểu tại sao Đoạn Băng lại nói như vậy. Cô biết Đoạn Băng bây giờ đang hiểu nhầm quan hệ của mình với Diệp Tồn Chí, nghe cô gọi bố chồng của mình là chú Diệp một cách thân mật như vậy, thì chắc chắn đó phải là người vô cùng thân quen với Diệp Tồn Chí.
Còn Diệp Tồn Chí cũng hiểu biện pháp, thủ đoạn dụ dỗ để tội phạm phải công khai tội lỗi của mình, nên ông biết Đoạn Băng đang sử dụng phương pháp đó với mình, trong câu hỏi của Đoạn Băng chỉ có thể trả lời đúng, hoặc không đúng mà thôi. Những tên tội phạm mà không có kinh nghiệm, thì chắc chắn sẽ bị những câu hỏi kiểu này làm cho mất phương hướng mà trả lời lung tung. Nhưng rất tiếc, Diệp Tồn Chí là một nhân vật cỡ như thế nào, mà lại không biết cái trò vặt này, hơn nữa cây ngay không sợ chết đứng, ông không làm gì có lỗi thì cũng chẳng việc gì phải lo sợ, chính vì vậy mà Diệp Tồn Chí rất ung dung hóa giải câu hỏi này của Đoạn Băng.
"Con bé họ Đoạn này! Không biết cháu đã nghe cha của cháu kể cho cháu nghe một chuyện từ thời xưa không biết nữa!" Diệp Tồn Chí không muốn mất thời gian giải thích nhiều cho lằng nhằng, mà ông quay ngoắt lại hỏi Đoạn Băng, sau đó giảng giải một cách tỉ mỉ: "Khoảng hai mươi sáu năm về trước, cha của cháu và một người bạn tốt nhất của ông ta có hẹn với nhau rằng, hai người về sau mà có con, nếu là một nam một nữ thì sẽ cho hai đứa chúng nó kết làm vợ chồng, nói cho nó dân dã một chút thì là tảo hôn, nhưng hiện thực cũng giống như những gì mà cả hai người mong đợi, người bạn thân của cha cháu đúng là đã sinh hạ được một thằng cu, và điều đó có nghĩa là, cháu, con nhóc này đã được gả cho người khác rồi đấy!"
Đoạn Băng khi ở nhà cũng thường nghe cha của mình nhắc nhở chuyện hôn nhân của mình, nhưng như câu chuyện của ông chú họ Diệp này vừa kể thì cô chẳng biết một tẹo nào, thậm chí cô còn hoài nghi tính xác thực trong câu chuyện của ông ta vừa kể. Nhưng, xem nét mặt của ông ta thì dường như không phải là giả, có lẽ là do khả năng diễn xuất của Diệp Tồn Chí quá cao, hoặc đúng là có chuyện này thật, vì cô không thấy có gì khác thường trong cách ăn nói của ông ta.
"Chú đừng có đánh trống lảng sang chuyện khác như thế chứ!" Đoạn Băng ngây người ra một lúc mới sực tỉnh, ông chú này là một người gian manh, ma mãnh vô cùng, nhớ hồi trước ông ta cũng là một chính khách khét tiếng, chỉ cần nội bộ có mâu thuẫn không thể giải quyết được, thì ông liền quay mũi sang chuyện khác, nhằm chuyển hướng chú ý của nhân dân, ví dụ như Thế Chiến thứ nhất và thứ hai đều có những nhân tố giống nhau tồn tại vậy.
Diệp Tồn Chí nghe Đoạn Băng nói vậy, thì ngán ngẩm lắc lắc đầu nói: "Chú nói cho cháu biết rõ việc này là vì chú thật lòng muốn xin lỗi cháu, chú chính là người bạn tốt đó của cha cháu, nhưng bây giờ chú lại là người không giữ đúng lời ước hẹn đó, chồng chưa cưới của cháu bây giờ đã kết hôn rồi, và cô dâu dĩ nhiên không phải là cháu, mà là Lãnh Nguyệt, đây chính là lý do tại sao Lãnh Nguyệt lại gọi chú là cha, cháu đã hiểu rồi chứ?"
"Chú chờ cháu một chút, cho cháu một ít thời gian để lấy lại bình tĩnh!" Đoạn Băng khoát khoát tay, sau đó vuốt cằm suy nghĩ một lát, lẩm bẩm nói: "Chú Diệp! Theo ý của chú thì chồng chưa cưới của cháu đúng là thằng ranh Diệp Phong đúng không? Sau đóchú đã hủy bỏ lời hẹn ước, vậy có nghĩa là cháu và Diệp Phong không còn có một chút quan hệ gì với nhau nữa phải không? Không biết cháu nói vậy có gì sai không nhỉ?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
"Không….sai" Trông nét mặt của Đoạn Băng thì câu trả lời của Diệp Tồn Chí trở nên chần chừ, do dự, lời nói lúc nãy của ông chỉ là một câu nói bông đùa mà thôi, chứ thực ra ông cũng coi lời hẹn ước khi xưa chỉ là câu chuyện trên bàn rượu, ngay cả Đoạn Chính Thiên còn quên nữa là. Chính vì vậy mà ông cũng không coi nó là chuyện gì trọng đại cả, mà chỉ là thi thoảng đem nó ra bông đùa cho vui, hơn nữa sau khi ở thành phố T ông trông thấy thái độ thù nghịch của Đoạn Băng và Diệp Phong, thì ông biết cho dù ông có nỗ lực tác hợp cho hai đứa thế nào đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ thành công được cả. Vậy nhưng, giờ đây khi ông nhìn thấy thái độ của Đoạn Băng thì lại cảm thấy hối hận, có câu ghét của nào trời trao của nấy, lẽ nào Đoạn Băng đã thích Diệp Phong thật rồi sao? Nếu không phải như vậy thì tại sao cô đến lúc này vẫn chưa có ai cả.
Đang trong lúc Diệp Tồn Chí thấp thỏm bất an, thì Đoạn Băng lại cảm thấy hòn đá đè nặng lên trái tim của cô bao lâu nay, cuối cùng cũng đã được dỡ xuống.
"Cám ơn chú! Thành thật cám ơn chú nhiều lắm!" Đoạn Băng vô cùng cảm kích nắm lấy tay của ông chú họ Diệp lại, luôn miệng cảm ơn: "Đây vốn là một lời hẹn ước sai lầm, chú bây giờ sửa lỗi cũng rất vừa vặn, kịp thời, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một tin vui tốt nhất từ trước đến giờ cháu nhận được!"
"Đối với tôi mà nói, thì tôi cũng cảm thấy y cô như vậy! Thật là một tin tức tốt lành!" Không biết tự lúc nào mà Diệp Phong đã xuất hiện ở bên cạnh ba người, lên tiếng nói.
Không cần nhìn mặt, chỉ cần nghe thấy tiếng thôi là Đoạn Băng cũng đã nhận ra được kẻ thù không đội trời chung của mình____ Diệp Phong, có lẽ cho dù hắn có biến thành tro bụi cô cũng nhận ra hắn. Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ có Diệp Phong mới có thể để lại cho cô bao nhiêu ấn tượng sâu sắc đến như vậy.
Sau khi ở viện, được Hà Tích Phượng lựa lời khuyên nhủ, nên Đoạn Băng cũng đã không còn cái kiểu trông thấy Diệp Phong là lao vào ăn thua như ngày trước nữa. Hơn nữa, lúc này lại còn có Diệp Tồn Chí ở bên cạnh, cho dù cô có muốn phát tác thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó. Nhưng đây cũng không phải là lý do mà cô phải khách khí với Diệp Phong lúc này, sau ba bốn giây sững người im lặng, Đoạn Băng liền chầm chậm quay người ra phía Diệp Phong trợn mắt đe dọa hắn một cái, coi như đó là một câu chào hỏi của cô đối với hắn.
Còn Diệp Phong thì ngược lại, sau khi nhận được cái trừng mắt đó, thì hắn vẫn thể hiện phong thái vô cùng lịch lãm, mỉm cười đáp trả.
Chuyện Lãnh Nguyệt xuất hiện cùng với Đoạn Băng ở cùng một chỗ như thế này làm cho Diệp Phong vô cùng kinh ngạc, theo như hắn biết thì Lãnh Nguyệt và Đoạn Băng dường như chẳng có quan hệ gì với nhau cả, nhưng sau một hồi suy xét thì bộ não của hắn lập tức liên hệ với trò chơi mà hôm qua Lãnh Nguyệt ngồi chơi, Diệp Phong nghĩ đến đây thì bất giác lên tiến hỏi: "Đoạn đại tỷ! Không biết có phải hôm qua cô lại dùng nick Bạo Long luyện một nhân vật ở trong sever mới phải không?"
"Phải thì làm sao chứ? Không được phép tạo nick mới để chơi sao?" Đoạn Băng cũng không quên trợn mắt lên hỏi lại, nhưng sau đó cô liền lập tức chuyển sự chú ý của mình lên thân hình của Lãnh Nguyệt đang đứng ngay bên cạnh Diệp Phong, phải công nhận cặp đôi này đúng là hoàn mỹ, trai tài gái sắc.
Trước lúc này, thì Đoạn Băng đối với người con gái đã tước đoạt Diệp Phong từ trong tay của Hà Tích Phượng có thể dùng hai chữ căm hận để hình dung, có lẽ là do cô vì quá thương bạn nên mới như vậy. Thậm chí, Đoạn Băng còn có lúc muốn dùng thủ đoạn nào đó để cho cô nàng cướp Diệp Phong kia còn phải tự động rút lui trong ê chề. Vậy nhưng, sau khi Đoạn Băng gặp gỡ Lãnh Nguyệt xong, thì cô mới phát hiện ra là cô gái này không nên là đối tượng để cho cô phải ra tay hạ sát như vậy.
Trên thế gian này tồn tại rất nhiều những định luật không thể sửa đổi được, sự thù hận cũng như vậy, sự thù hận luôn luôn được tích tụ ngày càng dầy thêm, chính vì vậy mà tất cả những sự căm hận của Đoạn Băng với Diệp Phong giờ đây ngày càng sâu đậm thêm. Đoạn Băng không thể nào hiểu nổi, những cô gái ưu tú như Lãnh Nguyệt, Hà Tích Phượng lại có thể yêu thích một người đàn ông đốn mạt, khốn nạn như gã Diệp Phong này. Điều giải thích duy nhất giành cho cô, đó chính là tên Diệp Phong này có rất nhiều thủ đoạn hơn người, chính vì vậy mà cả hai người Lãnh Nguyệt và Hà Tích Phượng mới yêu hắn chết đi sống lại như vậy. Ngay cả khi cảm thấy mình không còn có thể chiếm đoạt được trái tim gã như Hà Tích Phượng giờ đây cũng một mực bênh vực cho cái gã trai hèn hạ này.
"Không ngờ một người nửa nam nửa nữ kiên định như cô mà cũng chọn một nhân vật nữ để chơi như vậy, thật đúng là cô đã chuyển đổi giới tính rồi đúng không?" Diệp Phong liếc mắt sang nhìn Đoạn Băng, khích bác nói.
"Hôm qua anh cũng ngồi đó hả?" Nghĩ tới mối quan hệ của Diệp Phong và Lãnh Nguyệt, Đoạn Băng ngay lập tức nghĩ ngay tới nhân vật nữ trong game dễ thương kia có thể không phải là Lãnh Nguyệt, mà lại là tên khốn giả gái Diệp Phong này, nếu không phải như vậy thì sao nhân vật nữ pháp sư hôm qua lại có trình điều khiển điêu luyện như vậy được? Ít ra thì có lẽ Diệp Phong cũng ngồi bên cạnh theo dõi chỉ trỏ cho Lãnh Nguyệt, xem ra hôm qua những câu nói chỉ có những chị em ngồi bàn tán với nhau thì tên khốn này cũng đã đọc được hết cả rồi, nghĩ tới đây Đoạn Băng bất giác cảm thấy ghê tởm cái tên khốn Diệp Phong đến lợm giọng.
"Dĩ nhiên!" Diệp Phong dường như nhìn xuyên suốt được ý nghĩ trong đầu của Đoạn Băng, hắn mỉm cười nói: "Cái tên Bạo Long của cô đúng là rất làm cho người khác phải chú ý đến, chỉ nhìn một cái thôi là tôi không thể dịch chuyển sang chỗ khác được, chỉ tiếc là nhân vật hôm qua cô chọn lại là nữ, nếu như là nam thì công nhận rất hợp với cái tên Bạo Long đó, nếu như ngoài đời mà cô cũng như vậy thì quả là hoàn mỹ!"
"Buồn nôn!" Đoạn Băng thầm chửi trong bụng, cô chợt nhớ lại quãng thời gian cô cũng một thời giống với hắn, cũng là một gã Bạo Long hung hãn trong game, giờ đây lại đi chê trách hắn, cũng may mà Diệp Phong cũng nói có chừng mực, chính vì vậy mà Đoạn Băng lúc này vẫn kìm nén được lửa giận trong người của cô.
Sau khi bình tĩnh lại, lúc này Đoạn Băng mới chợt nhớ đến cô đến đây là báo thù cho ông em họ của mình, cô chợt nhớ đến nội dung cuộc nói chuyện qua điện thoại, thì phát giác ra màu sắc, kiểu dáng, cùng với biển số xe của Diệp Phong chẳng khác gì so với sự miêu tả của em họ mình. Nghĩ vậy nên Đoạn Băng liền tiến lên phía trước gằn giọng hỏi Diệp Phog: "Diệp Phong! Anh có quen người nào tên Cao Văn Bân không hả?"
"Ố! Là cái thằng nhãi hay lăng nhăng đó hả? Dĩ nhiên là tôi có quen rồi, hôm qua tôi còn lên lớp dạy cho nó một bài học nữa cơ! Nói thật nhé, thằng ranh đó đúng là một thằng cặn bã! Này, có phải cô cũng muốn đập thằng ranh đó một trận phải không? Thằng ranh đó đã từng phạm tội ở thành phố T, nên cô phải tới đây bắt nó hả?" Diệp Phong kinh ngạc hỏi.
"Tôi hôm nay đến đây làđể bắt anh! Anh nói cho tôi biết, anh đã dấu em họ của tôi ở đâu rồi, tại sao ta gọi cho nó lại không được hả?" Đoạn Băng thét lên.
"Hả…..Nó là em họ của cô sao?" Diệp Phong lần này thật sự kinh ngạc, một lúc sau hắn mới hoàn hồn lại, ngắm nghía Đoạn Băng một hồi, rồi thở dài khinh khỉnh nói: "Chả trách! Quả nhiên là giống nhau!"