Tốc độ tập kết của Lãnh tổ tuyệt đối không thua với bất kỳ đội ngũ nào. Mặc dù đang ẩn núp khắp nơi nhưng vẫn tìm được lý do thích hợp để thoát thân, dựa theo thời gian ước định đã đến địa điểm chỉ định.
Trên thuyền đánh cá, Lãnh Nhất Đao lướt nhìn gần hai mươi tinh anh trong Lãnh tổ, trong nội tâm hắn có chút cảm khái. Nói thật, hắn chưa từng chỉ qua qua chiến đấu có quy mô cỡ này, cũng không phải vài người yếu ớt, mà toàn là hàng chất lượng, mười mấy người này trên thuyền đủ để chống lại mấy vạn quân đội thường quy. Có lẽ đối diện xung đột sẽ không chiếm ưu thế, nhưng nếu tập hợp những người này đi phá hủy sở chỉ huy của quân đội vạn người quả thật cũng dễ như trở bàn tay, đây là chỗ đáng sợ của Lãnh tổ.
Có cái gọi là tướng ở bên ngoài cũng không cần nghe lệnh vua, kế hoạch hành động lần này vốn cũng không có thông báo cho Diệp Thành Trù, mà Diệp Thành Trù cũng không yêu cầu. Truyền thống của Lãnh tổ là như vậy. Đương nhiên, Lãnh Nhất Đao cũng không có khả năng mù quáng dẫn đầu những người này xông vào Trân Ni đảo, trước đó, hắn đã thương lượng qua với Bảo An Ca, tiến hành phân ra bốn tổ, mỗi tổ bốn người, số người còn lại sẽ ở trên thuyền đợi lệnh. Ai cũng không thể cam đoan hành động lần này có thành công hay không, cần phải có biện pháp cứu viện cần thiết.
Mã lực của thuyền dân dụng đánh cá không lớn, nên tốc độ cũng không nhanh, gió biển hai bên thỉnh thoảng xuyên qua ke hở vào buồng nhỏ trên tàu, luồn vào bên trong.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Lãnh Nhất Đao nói rõ mục tiêu của hành động lần này: "Căn cứ theo tình báo, rạng sáng ngày mai sẽ có một đám người Hoa Hạ bị đưa đến Trân Ni đảo này, trong đó có người trong bộ quốc phòng bị nước G bắt, còn có một bộ phận là bọn phản bội, nhóm người này rất quan trọng, cho nên lực lượng thủ vệ có thể rất cường đại, không loại trừ còn mạnh hơn cả chúng ta, nhiệm vụ của chúng ta chính là cứu nhóm người này, lúc mấu chốt, có thể diệt khẩu."
Mọi người đều im lặng không nói, loại nhiệm vụ này bọn họ tiếp nhận quá nhiều, quá trình đã hết sức quen thuộc.
Lãnh Nhất Đao nhìn lướt qua một vòng, tiếp tục nói: "Có rất nhiều người trong các anh tôi không quen biết, nhưng tôi vẫn hy vọng lúc đi bao nhiêu lúc về cũng bấy nhiêu, tôi không muốn sau hành động này phải nhìn thấy tên các anh trên bia mộ. Nếu gặp tình huống đột phát thì mọi người tự mình ứng phó. Tin rằng mọi người đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, nên tôi cũng không nói cụ thể nữa."
Mọi người gật đầu, giai đoạn cuối cùng khi bắt đầu hành động chính là chuẩn bị.
Hơn mười mấy bộ trang bị lặn được lấy ra từ trong rương, vì sợ bị phát hiện, nên cần phải lặn sâu dưới nước, cho nên không có vũ khí hạng nặng, cơ bản chỉ có súng ngắn và chủy thủ, dưới điều kiện có thể, hành động đêm nay chỉ dùng vũ khí lạnh để giải quyết, tận lực tránh nổ súng.
Lúc cách Trân Ni đảo chỉ còn một hải lý, thuyền đánh cá dừng lại. Đoạn khoảng cách này sẽ là sự khảo nghiệm cho thể năng. Đương nhiên đối với tinh anh đã tiếp nhận huấn luyện tàn khốc mà nói, chuyện này chỉ là đơn giản. Ra lệnh một tiếng, tất cả tổ đều lặn xuống nước, phận ra các phương hướng khác nhau đi đến đảo, cẩn thận bò trên bờ, bởi vì trời đang là rạng sáng, trên đảo có không ít thủ vệ tuần tra, nhưng mà đều là người bình thường, căn bản không có phát hiện ra người của Lãnh tổ đang ở trên bờ.
Lãnh Nhất Đao ở tổ một. Lúc ẩn náo dưới nước, hắn đã có cảm giác là lạ. Tử Xuyên gia tộc thế lực lớn nhất nước R rốt cuộc sẽ dùng loại thủ vệ có cấp bậc gì? Chẳng lẽ bởi vì thời gian gần đây bị Ảnh Phong quấy nhiễu nên không dám mang người trong Tử Xuyên trang viên ra? Nguyên nhân chính thức thật sự rất khó đoán. Mặc dù có chút bận tâm nhưng hắn vẫn dựa theo kế hoạch lúc trước. Nơi này đại bộ phận đã được khai phá, ngoài trang viên có xây tường bao quanh. Tất cả kiến trúc đều ở trong trang viên, nhưng mà ở chung quanh trang viên có không ít cây cối, có lẽ chủ nhân muốn bảo trì một chút sinh thái. Chuyện này cũng làm cho chuyện tìm nơi ẩn náo không còn phiền não nữa. Lãnh Nhất Đao thoáng quan sát địa hình, sau đó ánh mắt mới hạ xuống những người tổ viên còn lại. Rồi cùng nhau tiến đến chỗ cây cối cách cửa ra vào không xa. Mặc dù đang là mùa động, cỏ cây đều khô héo. Nhưng mà thân cây và nhánh cây vẫn có thể làm vật che chở tốt.
Từ nơi này có thể nhìn thấy tinh tường tình huống ở cửa ra vào. Hơn nữa sẽ không bị phát hiện.
Gió biển hây hẩy thổi qua, nhiệt độ rất thấp. Thủ vệ ở cửa bị lạnh đến nỗi phải rụt cổ lại. Căn bản không muốn đi tuần tra xa nữa.
Mà Lãnh Nhất Đao ở bên này tuy có cây cối che gió nhưng cũng không dễ chịu chút nào. Hai phe cách nhau chỉ hai mươi mấy mét. Căn bản không dám động một chú. Mặc dù đối phương đang thư giãn, nhưng nếu như bên này phát ra tiếng vang nhỏ cũng sẽ bị phát hiện. Bất quá, những người bảo vệ này chắc hẳn không chuyên nghiệp. Người trong lãnh tổ có nghiệp vụ thuần thục hơn nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đã bốn giờ sáng, không còn cách lúc hừng đông bao nhiêu lâu, mà khi đó con người sẽ dễ dàng buồn ngủ nhất. Hai người thủ vệ ở cửa ra vào đã tựa lưng vào tường cúi đầu xuống, rõ ràng là không còn cách nào chịu đựng được cơn buồn ngủ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Hết thảy đều thuận lợi, làm cho trong lòng Lãnh Nhất Đao có chút thấp thỏm không yên.
Trên biển rốt cuộc đã có động tĩnh, một chiếc thuyền hàng chậm rãi tiếp cận vào đảo, ở đầu thuyền đèn chớp ba cái, đó là ám hiệu, hai thủ vệ bị người bên trong đi ra đánh thức, cũng nhau tiến đến nghênh đón. Trên thuyền hàng buông xuống vài thuyền con, trên đó đầy người, bất đầu chèo vào đảo.
Cuối cùng trên bờ đã có vài chục người, trong đó có đại khái ba chục người bị bao bọc ở bên trong, còn mười mấy người chung quanh rõ ràng là người giám hộ, mà trong đó còn có một bộ phận mang theo súng tự động, một sản phẩm của nước R. Mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng mà theo hành động của bọn chúng thì không khó đoán ra.
Mười mấy người từ trong đảo tiến ra, song phương nói chuyện một hồi, bộ phận cầm súng leo lên thuyền con, trở lại thuyền hàng, thuyền hàng nhổ neo, chậm rãi tăng tốc, ngọn đèn cuối cùng biến mất ở phía xa.
Mà ba mươi người bị lưu lại bị mười mấy thủ vệ trên đảo xua đuổi vào cửa. Mặc dù không nhìn thấy được là căn nào, nhưng với kiến trúc dày đặc này, cho dù xông vào tìm cũng không dễ.
Đợi gần một tiếng đồng hồ nữa, sắc trời đã hừng sáng. Dựa theo dự đoán, lúc này có rất nhiều người có thói quen buồn ngủ, đặc biệt là những thủ vệ của Tử Xuyên mới hoàn thành nhiệm vụ kia. Lãnh Nhất Đao âm thầm tính toán, mặc dù thủ vệ đông gấp đôi bên mình, nhưng mười mấy người bên mình có thể đối phó được, cho nên hắn nhẹ nhàng nhấn nút bộ đàm, đây chính là tín hiệu mà trước đó đã định sẵn, người trong mấy tổ kia bắt đầu tỏa ra, thành trừ cảnh vệ, rồi hội hợp lại.
Tất cả đều thuận lợi, những chuyện thanh trừ này rất quen thuộc đối với người trong Lãnh tổ, mười phút sau, thủ vệ chung quanh trang viên đã bị tiêu diệt, người trong các tổ hợp lại cùng chỗ, Lãnh Nhất Đao kéo người thủ vệ còn sống duy nhất ra, hạ giọng hỏi: "Tốp người vừa rồi lên đảo đã đi đến căn nào?"
Không cần uy hiếp, tên thủ vệ kia đã sợ đến mức đái trong quần, không ngờ mới từ công ty bảo vệ đến đây, làm việc vài ngày đã gặp chuyện này, lúc này hắn chỉ có thể hy vọng kẻ bắt cóc này có thiện tâm, nên vội vàng thành thật nói: "Ở căn trung tâm, tôi thấy bọn họ vào đó."
"Rắc" một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, người này đã bị vặn gãy cổ.
Lãnh Nhất Đao liếc mắt nhìn tòa kiến trúc cách đó ngoài trăm mét, một tòa tiểu lâu hai tầng, xem ra Tử Xuyên gia tộc cũng cho những người này đãi ngộ tốt, ba mươi người ở trong tòa lầu này hẳn là có chút chen chúc, nhưng mà cũng có điểm tốt, chính là mình không cần tìm khắp nơi. Tiết kiệm được không ít thời gian, tốt nhất là giải quyết trước hừng đông, sau đó tất cả trở về, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đối phó với tinh nhuệ của Tử Xuyên gia tộc, rất rõ ràng, lực lượng của Tử Xuyên gia tộc không có ở đây, cuộc quyết chiến chờ mong cũng không xảy ra.
Lãnh Nhất Đao đi đầu, đây là thói quen của hắn, phất tay lệnh cho mọi người đuổi theo, bước chân từ từ dừng lại, ra hiệu cho tất cả tay súng bắn tỉa và tổ bốn lưu lại, cảnh giới bốn phía tiểu lâu, dù sao không phải một người chiến đấu, để nhiều người đi như vậy, một khi có sơ xuất sẽ tạo ra hậu quả không thể tưởng tượng.
Bỏ tay súng bắn tỉa và tổ bốn lại, tổng cộng có tám người, Lãnh Nhất Đao cảm thấy những người này đủ có thể ứng phó với bất kỳ tình huống phát sinh, cho dù không phản kháng lại, cũng có thể ngăn cản trong thời gian ngắn.
Hắn âm thầm cắn răng, chậm rãi đi vào tiểu lâu. Chung quanh không có tiếng động nào, ngoại trừ tiếng gào thét của gió biển.
Lãnh Nhất Đao ra hiệu cho tất cả tiến vào tầng hai, hắn dẫn đầu người của mình dựa vào cửa sổ lồi nhảy lên tầng hai, độ cao này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện trẻ con.
Bảy người còn lại cũng thi triển khả năng, không có chút tiếng động tiến vào tầng hai.
Trầm tĩnh, vẫn được duy trì liên tục, Diệp Tồn Chí ở trong tổ bốn, hắn là một tay súng bắn tỉa, nín thở ngồi xổm ở góc tường, họng súng trong tay hướng về cửa sổ tiểu lâu. Không dám có một tia lười biếng.
Trước hành động lần này, trong lòng Diệp Tồn Chí có một tia bất an, chỉ là làm tổ viên như hắn chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, mà bây giờ, tám người kia tiến vào đã mười phút, nhưng không có động tĩnh, làm cho lòng hắn không khỏi khẩn trương lên, cho dù là bẫy rập, dùng thực lực những người kia cũng không có khả năng bị giết vô thanh vô tức, Diệp Tồn Chí an ủi mình.
Nhưng mà lời an ủi này mới vừa hiện ra trong nội tâm, thì đã bị một tiếng nổ cự đạo đánh nát, tiểu lâu trong nháy mắt bị nổ nát ra, hỏa quang văng ra bốn phía.