"Hai người có đúng là chưa từng quen biết nhau không đấy?" Không bao lâu thì Tiêu Hiểu đã quay trở lại, thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, một người thì cười lãnh đạm, một người thì có vẻ mặt đầy thẹn thùng, khiến cô không khỏi tò mò. Từ lúc bước vào cửa Tiêu Hiểu đã có cảm giác ông chú này với chị Bạo Long có chút quan hệ mập mờ, hình như chị Bạo Long kia vẫn nhằm vào ông chú mình, dường như phảng phất có mối thâm thù gì ghê gớm lắm.
Nhưng Đoạn Băng lại giống như tử tù vừa được ân xá, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của tên đàn ông này không có vẻ hèn mọn, bỉ ổi cho lắm, nên cũng không có gì phải sợ hãi, chỉ có điều hết lần này đến lần khác cô không thể tránh né, mặc dù cô luôn bất hòa khi đối mặt với hắn ta nhưng cũng có cảm giác như bị kim đâm rất khó chịu, loại cảm giác này dĩ nhiên là vượt ra ngoài khả năng ứng phó của cô, giống như là xem một tác phẩm nghệ thuật, không có ý khinh thường rồi lại có vài phần trông ngóng, khiến cho người ta không thể chống đỡ được mà thể hiện ra ngoài.
"Tiêu Hiểu, em biết Diệp Phong được bao lâu rồi?" Đoạn Băng kéo tiểu nha đầu đến bên cạnh, nghiêm mặt nói. Mặc dù Đoạn Băng và Tiêu Hiểu gặp nhau rất nhiều trong game nhưng chính thức gặp nhau ngoài đời thì chỉ mới hai lần, cũng không thể có những lời nói tình cảm hơn, con bé tinh quái này không có anh chị em ruột nên Đoạn Băng có cảm giác như mình là chị của cô bé vậy, hôm nay cô bé lại đến cùng với một tên lưu manh háo sắc, tất nhiên là Đoạn Băng không thể ngồi yên mà không lên tiếng.
"Uh, để em tính đã". Tiêu Hiểu giơ tay lên gãi đầu cố gắng nhớ lại rồi đưa ngón tay ra đếm đếm, sau một hồi thì vui vẻ ra mặt, nói: "Hình như chúng em quen nhau được mười bảy ngày mười mấy giờ rồi chị ạ, đến một tháng nhất định phải chúc mừng mới được".
Trời. Đoạn Băng nghi ngờ rằng đầu óc tiểu nha đầu này có vấn đề rồi, biết người đàn ông này mới hơn mười ngày mà đã thành bạn trai được sao, thật sự là quá nhanh, mà là một người đàn ông trưởng thành thì sự khốn nạn cũng được coi là một cách khẳng định bản thân, nghĩ đến đó cũng không có gì là tốt đẹp cả, tất nhiên lừa tình lừa tiền so với tình yêu thì chúng không liên quan gì đến nhau.
Không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phong một cái, nhưng lần này quay về người đàn ông này với khuôn mặt tươi cười đầy ẩn ý, nhưng vô tình cô lại thấy vẻ mặt của người đàn ông đó có vẻ ác tâm, rồi Đoạn Băng trực tiếp kéo Tiêu Hiểu đến một góc.
Tiêu Hiểu có chút chao đảo cuống quýt, phải chạy nhanh hai bước mới không bị té ngã, cô không hiểu sao lần trước gặp mặt chị bạo long vẫn tỏ ra dịu dàng, tinh tế lắm mà đột nhiên lần này trở nên nôn nóng như vậy, mọi hành động đều có chút thô lỗ.
"Chị, chị làm em đau". Tiêu Hiểu nhe răng nhếch miệng nói, không thể tưởng tượng Đoạn Băng có dáng người nhỏ nhắn mà bàn tay lại có mạnh mẽ đến vậy, không biết so với ông chú thì thế nào, ngày nào đó nhất định phải bảo chị ta và ông chú PK một trận mới được, lần trước cô cũng đã được cùng chị ta đi công thành, chính cô hôm đó cũng thật sự chưa thấy thỏa mãn lắm, né tránh vài chiêu đã xong, một chút thưởng thức cũng không có. Bản thân Tiêu Hiểu cũng mơ hồ cảm nhận chị Bạo Long này là một đặc công, nói vậy chắc là cũng có chút bản lĩnh, nhất định ngày nào đó cô phải mở mang tầm mắt mới được.
Nói đến mới chợt tỉnh ra, Đoạn Băng đã ý thức được dường như cơn tức giận của cô vừa mới trút sang người Tiêu Hiểu, tất nhiên với kiểu dùng sức như vậy cô vội vàng buông tay ra, để lại một vết đỏ nơi cánh tay Tiêu Hiểu. Thấy vậy Đoạn Băng không khỏi tức giận vì sự lỗ mãng của mình, đáng lẽ vết thương này phải là của tên khốn kia mới phải, nhưng không ngờ lại khiến tiểu nha đầu này phải chịu khổ.
"Em có sao không? Chị không cố ý", kiểu thương tích nhỏ như vậy lúc huấn luyện thường xuyên xuất hiện, cơ bản là không cần phải chú ý nhiều, chẳng qua trước mặt Đoạn Băng bây giờ không phải là mấy tên cấp dưới to lớn thô kệch kia, mà thoạt nhìn là một đại tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, không biết có phải mấy đứa con gái nhà giàu đều giống nhau ở khoản mới bị đau chút thôi là đã gào toáng lên rồi không.
Nhưng Tiêu Hiểu không yếu ớt giống như trong tưởng tượng của Đoạn Băng, từ nhỏ cô đã ưa thích hoạt động thể dục thể thao, chỉ là sau khi trưởng thành là một đại tiểu thư mới thu mình nữ tính hơn một chút, nhưng vẫn duy trì sự nhí nhảnh tinh nghịch trong tính cách, chút đau nhỏ như vậy cũng không khiến cô để ý đến.
Nở một nụ cười thật xinh đẹp, Tiêu Hiểu xoa xoa cổ tay khẽ cười nói: "Không sao đâu chị, như này chỉ như là gãi ngứa thôi mà, ở chân em có một vết thương to lắm, lúc đó máu chảy nhiều mà em còn không khóc, em rất dũng cảm, chị không cần lo lắng đâu".
Nhìn Tiêu Hiểu hoàn toàn không sao Đoạn Băng mới yên lòng, rồi cô liếc mắt một cái thấy có mấy người phụ nữ đang cười nói chuyện phiếm với Diệp Phong thì sự tức giận ban đầu lại trỗi dậy.
"Tiêu Hiểu, một người đàn ông mới quen hơn mười ngày mà đã là bạn trai được sao? Em đúng là quá cẩu thả, em đã biết gì về hắn chưa, em có chắc là hắn thật lòng thích em hay chỉ là là lừa gạt em thôi?" Đoạn Băng nghiêm túc nói, một người xinh xắn đáng yêu như tiểu nha đầu này nhất định phải rời xa tên háo sắc kia, nếu không hậu quả nghĩ đến thật không thể chịu nổi, không biết đến lúc nào tính khí hỗn đản của hắn nổi lên, với tài nghệ của hắn thì việc muốn cưỡng bức Tiêu Hiểu thật dễ như trở bàn tay.
"Trời", Tiêu Hiểu có chút phản đối, kiêu ngạo nói: : "Cái này gọi là tiếng sét ái tình chị ạ, không thể giải thích chuyện tình cảm cho người khác hiểu được". Bình thường chỉ là nói chuyện phiếm, hai người cũng ít khi nói chuyện về tình yêu, chính bản thân Tiêu Hiểu cũng không hiểu vì sao chị Bạo Long này dù đã hai mươi lăm tuổi rồi nhưng chưa từng trải qua chuyện tình yêu bao giờ, vì vậy, lúc này cô hoàn toàn có quyền không nghe lời khuyên của bà chị này trong chuyện tình yêu.
Đoạn Băng nhất thời cũng á khẩu không nói được gì, quả là xui xẻo, cô đấu khẩu với tên khốn Diệp Phong cũng không thắng, không ngờ tới việc thay đổi suy nghĩ của con bé tiểu nha đầu này cũng không thể.
Xem ra trên khuôn mặt xinh xắn của chị Bạo Long có chút hồng lên, khiến Tiêu Hiểu không ngừng cười trộm, phong thái thẹn thùng của một mỹ nhân như bà chị này đúng là thật mê người, chỉ tiếc rằng cô là phụ nữ nếu không chắc chắn sẽ theo đuổi đại mỹ nhân này đến cùng.
Cười duyên hai tiếng sau đó Tiêu Hiểu kéo tay bà chị, lắc qua lắc lại nhẹ giọng nói: "Chị, em thật có lỗi với chị, chỉ là đùa vui chút thôi mà, để đổi lại, em nói cho chị nghe một bí mật nhé, nhưng chị không được nói cho bấy kì ai cơ?"
"Oh?" Đoạn Băng không biết tiểu nha đầu tinh quái này có chuyện gì muốn nói với mình, đành phải im lặng chờ đợi.
"Thực ra Diệp Phong không phải là bạn trai của em đâu", Tiêu hiểu vừa nói vừa liếc nhìn xem có ai để ý không, rồi hại giọng nói tiếp: "Anh ta chỉ là tạm thời là tấm lá chắn cho em thôi, chị cũng biết lần trước họp mặt có mấy tên cứ quấn quýt lấy em, phiền chết đi được, cho nên lần này em mới tìn một ông chú cao to dũng mãnh đi cùng giả bộ là bạn, không chừng khi mấy tên tiểu tử nhìn thấy ông chú anh võ oai hùng này sẽ không dám làm phiền bổn cô nương này nữa, như vậy cũng tốt đúng không chị?"
Trong ánh mắt Tiêu Hiểu hiện lên một tia giảo hoạt, âm thầm tự khen mình thật biết nhìn xa trông rộng, nhưng tiếc là bà chị đứng đối diện lại hoàn toàn không hề có dấu hiệu ủng hộ cô.
Nguyên nhân là lúc đó Đoạn Băng đang quan sát dáng vẻ cao lớn, uy mãnh, anh võ oai hùng của Diệp Phong mà âm thầm đánh giá, xem ra tên tiểu tử này thật sự là cũng có chút bản lĩnh, tất nhiên không lộ vẻ gì là một tên khốn háo sắc mà đi lừa những cô gái hồn nhiên như Tiêu Hiểu đây, có vẻ hắn hoàn toàn là một loại động vật vô hại.
Nhưng cũng phải nhắc nhở Tiêu Hiểu một chút, dù sao lúc này chỉ có cô là nhìn thấy phần vô sỉ của tên đàn ông này, không khỏi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mượt mà của Tiêu Hiểu mà nói: "Tiêu Hiểu, em đừng nên bị vẻ bề ngoài mê hoặc, tên Diệp Phong kia không phải là người tốt đẹp gì đâu, chị cũng đã từng gặp qua hắn vài lần, hắn đã từng đến Loạn Thế Giai Nhân, những người đến nơi đó thì cũng không làm chuyện gì tốt đẹp cả".
"Hức, chị thật là có quan niệm cổ hủ quá, Loạn thế Giai Nhân cũng bình thường thôi mà", Tiêu Hiểu có vẻ khinh thường nói, rồi khóe miệng như uốn cong nói tiếp:"Hơn nữa, em cũng đã biết hắn đến Loạn Thế Giai Nhân rồi".
Đoạn Băng như muốn ngã quỵ, vốn định nói rõ bản tính háo sắc của tên khốn Diệp Phong kia để là lý do cho Tiêu Hiểu nhận thức được vấn đề… Vừa tự hỏi Đoạn Băng vừa nghiêm mặt nói: "Hơn nữa, lần đó ta gặp hắn ở Loạn Thế Giai Nhân thấy hắn đi cùng với một người phụ nữ, quan hệ có vẻ không hề trong sáng, nghĩ lại ai cũng có thể biết đó là kiểu quan hệ gì, em ngàn vạn lần không được tin vào lời ngon ngọt của hắn".
"Oh!" Tiểu Hiểu chớp chớp đôi mắt to, sau đó lộ vẻ nghi hoặc, trong lòng cô tự hỏi ông chú mình đi với một người phụ nữ khác cũng không có lý do gì để chị Bạo Long này phải "bôi nhọ" cả, mới vừa rồi khi vừa gặp nhau cô đã ý thức được quan hệ giữa hai người không hề bình thường, chỉ là lúc đó không để ý, bây giờ cô mới như chợt hiểu ra. Không khó khăn lắm để nhận thấy rằng chị Bạo Long này cũng rất coi trọng ông chú Diệp Phong, mới cố ý nói xấu hắn như vậy, phải chăng là để diệt trừ đi một tình địch?
Tự hỏi mình một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Hiểu cảm thấy thư thái trở lại, kiên định gật đầu, giống như hạ quyết tâm rất lớn, trầm giọng nói: "Lúc đầu em vốn cũng nghĩ đến ông chú này, nhưng nếu chị Bạo Long cũng thích thì em sẽ nén đau khổ tặng cho chị, dù sao cũng là anh rể, cho đi còn hơn là bị mất đúng không chị?"