May mà hệ thống định vị toàn cầu (GPS) lại có tác dụng quan trọng trong thời khắc mấu chốt, Diệp Phong đến ngôi biệt thự phía bắc thành phố một cách nhanh chóng và thuận lợi, cảnh vệ gác cửa không có một chút gì gọi là ngăn chở chiếc xe này cả, còn giơ tay lên chào hắn một cái, cũng không thèm để ý xem ngồi trên xe là nam hay nữ thì đã cho qua rồi, như thế cũng giảm đi rất nhiều phiền toái.
Sau khi giảm tốc độ thì cũng bắt đầu để ý những tòa kiến trúc ở xung quanh mình, nhận dạng căn nhà bằng cách đánh dấu những con số ở trước cửa, không đầy vài phút, hắn đã nhìn thấy ngôi biệt thự giống với địa chỉ trong tay mình, thì không khỏi thở phào một cái, cả đoạn đường này đã phát huy một cách nhuần nhuyễn kỹ thuật điều khiển xe và kỹ thuật dò đường của hắn, nếu không thì đã không rút ngắn thời gian lộ trình từ ba mươi phút thành hai mươi phút rồi. Nếu cứ thế này thì thời gian vẫn còn dư dả chán, chỉ hy vọng tổng giám đốc không nhớ nhầm địa điểm, nếu phần báo cáo đó mà bị nhét vào chỗ nào kín đáo, thì mình có giỏi đến mấy cũng không thể nào tìm được nó trong thời gian ngắn.
Chỉ cần đứng ở bên ngoài nhìn cũng biết quy mô của căn biệt thự này không nhỏ chút nào, còn về phần số phòng trong đó thì e rằng cũng sẽ không ít hơn căn nhà mới hôm qua mình ở. Chỉ có điều là kiến trúc ngôi biệt thự này khác hoàn toàn với nhà hắn, nếu ví ngôi biệt thự này như một lời nói hiền dịu của một thục nữ, thì nhà mình sẽ là một người đàn ông sắt đá. Bên ngoài trang trí rất trang nhã, phối thêm một rừng cây nhỏ tươi tốt trong khu vườn, chẳng khác nào như lạc vào chốn thần tiên vậy, trong cái đô thị huyên náo phồn hoa, có thể nhìn thấy một miền đất hứa như vậy thì không khỏi làm cho người ta hưng phấn vô cùng.
Nhưng Diệp Phong cũng không có tâm tư nào mà đi nghĩ ngợi những thứ này nữa, thưởng thức phong cảnh, vốn không phải là việc phải làm bây giờ, tốt nhất là mau mau đi tìm báo cáo đem về Hương Tạ Hiên, nếu làm lỡ việc thì cho dù chị Phượng có không trách tội thì mình cũng cảm thấy có vô cùng áy náy.
Sĩ nhân có thể chết vì tri kỷ, còn phụ nữ thì làm đẹp chỉ để giành cho người mình yêu, quả thực là mình cũng không có ý định làm một số chuyện ghê ghớm gì cả, nhưng cũng nên cố gắng giúp đỡ người phụ nữ kia, vì dù sao thì cô ta cũng là người phát hiện ra tài năng của mình, mặc dù đó chỉ là rất nhỏ, không đáng để khoe khoang, nhưng cái thói quen đã sớm được hình thành từ lâu làm cho Diệp Phong hiểu rằng, làm cho người ta chú ý và được người ta coi trọng thì mới thể hiện được giá trị của mình. Khi mình đang trong thời điểm muốn có một cuộc sống bình thản nhất, thì Hà Tích Phượng lại chính là người đã thay đổi sự bình thản đó của mình, điều này trái ngược hẳn với lý tưởng trong giai đoạn này của mình, nhưng lại rất phù hợp với sự kiêu ngạo có sẵn trong tiềm thức. Nếu sống một cuộc sống bình thường trong mắt của người khác, thì đây sẽ là một kết quả tốt nhất, tất nhiên đây cũng chỉ là một ảo tưởng mà thôi, vì nói gì thì nói việc này không logic một chút nào.
Tạm thời gác đống suy nghĩ của mình lại, nhanh tay dừng chiếc BMW vào đúng chỗ, rồi lấy chùm chìa khóa ra mở cửa. Người đi lại nơi này vốn đã ít, hơn nữa khu biệt thự như thế này thì hiếm gặp những vụ ăn cắp xe, nên hắn cũng không lo. Sau khi mở cửa rồi thì hắn cũng chẳng thèm để ý chiếc xe đang được dừng ở bên lề đường nữa, đi thẳng luôn vào bên trong biệt thự.
"Cũng không tồi đấy chứ!" Diệp Phong vừa bước qua cửa đã không khỏi thốt lên một câu. Một phòng khách khá lớn mà lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, mặc dù bài trí đơn giản, nhưng lại rất thi vị, trong cái mộc mạc lại toát lên một vẻ yên tĩnh, đạm bạc, cùng với cách trang trí, bố cục ở bên ngoài vườn lại càng làm tăng thêm cái vẻ đẹp đó. Nếu pha một bình trà thơm rồi ngồi trong vườn hay trong phòng khách này uống, thì cảm giác chắc chắn là sẽ rất tuyệt.
Nhà của Hà Tích Phượng được như vậy, cũng làm cho Diệp Phong phải giật mình ngạc nhiên. Truyện được copy tại
Trong suy nghĩ của hắn thì người phụ nữ của sự nghiệp với người đàn ông của sự nghiệp là như nhau, dưới vẻ bề ngoài trơn tru bóng bẩy, thì có lẽ sẽ ẩn dấu rất nhiều thứ mà người ta khó có thể nhìn ra, ví dụ như thói quen sinh hoạt. Hàng ngày thường nhìn thấy một người mặc bộ quần áo công sở gọn gàng sạch sẽ, nhưng rất có thể trong nhà lại là một mớ hỗn độn, nên một người đồng thời làm tốt cả sự nghiệp lẫn việc nhà đâu vào đó thì thật là hiếm có, mà vị tổng giám đốc xinh đẹp đó chắc cũng là một trong những số ít đó.
Liếc mắt sang phía bên trái, thì thấy không khác gì với những lời mà Hà Tích Phượng miêu tả, mấy căn phòng song song nhau, mà mục tiêu mình cần chính là căn phòng số hai.
Nhưng vừa mở cửa căn phòng ra thì hắn bỗng nhiên ngơ ngác, run bắn người, căn phòng khác hoàn toàn với phòng khách, mặc dù những đồ gia dụng như đèn treo thì đều giống với bên ngoài, nhưng về độ ngăn nắp thì thực sự là không dám bàn tới.
Bốn bề bừa bộn, đủ loại kiểu dáng quần áo chiễm hết lối ra vào, không khác gì chỗ bán đồ đại hạ giá ở ven đường cả, chỉ có điều chỗ đồ này quý báu hơn nhiều, đa phần là những đồ hàng hiệu cao cấp mà những gia đình thông thường hiếm khi nhìn thấy, rõ ràng là cao cấp hơn rất nhiều so với bộ đồ Hà Tích Phượng đang mặc bây giờ.
Lòng hiếu kỳ của hắn bỗng trỗi dậy, hắn liền nhặt một chiếc váy dài dạ hội lên nhìn.
Không tay! Thấp ngực! Lộ lưng!
Diệp Phong trong chốc lát có cảm giác như muốn phun ra máu, không biết chiếc váy này mà được mặc lên người của vị nữ tổng giám đốc đó thì sẽ có kết quả như thế nào nhỉ. Không thể phủ định dáng người của người phụ nữ đó nhất định sẽ rất hợp với chiếc váy này, mặc lên chắc cũng sẽ rất đẹp, một thân hình hoàn mỹ đi kèm với một phong cách lạnh lùng, thì ắt sẽ vô cùng đặc biệt.
Thật không thể ngờ nổi Hà Tích Phượng lại có thể cất chứa nhiều trang phục thời thượng đến như vậy, ai cũng yêu thích cái đẹp, mỗi người phụ nữ sau khi có được thực lực nhất định về kinh tế, thì không ít thì nhiều cũng sẽ chọn việc đánh bóng lại mình là chính, có lẽ người phụ nữ đó cũng thế, chỉ có điều mình đến giờ vẫn chưa thấy nàng ta mặc những bộ đồ này bao giờ, không phải là hàng ngày lấy ra thay ra thay vào rồi soi gương cho đã mắt đấy chứ? Thật là lãng phí quá.
Thôi hãy cứ xem tình hình đi rồi phán xét sau, chỗ này có lẽ là do cô không kịp thu dọn. Nghĩ đến việc nàng đến muộn ngày hôm nay, thì trong lòng cũng hiểu được phần nào, chỉ lo làm đẹp mà quên mất thời gian, sinh ra ngủ quên nên mới quên mất phần báo cáo quan trọng ở nhà thế này chứ, đây có lẽ là quá trình đáng tin nhất.
Nếu Hà Tích Phượng biết mình bị người khác vu oan thế thì chắc sẽ giận dữ vô cùng. Bởi vì tất cả chỗ này không có liên quan gì tới cô ta cả, mà tất cả đều do tay của một người phụ nữ khác mà ra, còn mình mới là người bị hại lớn nhất.
Diệp Phong bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, lật giở đống đồ đủ các kiểu dáng ở bên dưới chân mình, tìm kiếm sự tồn tại của tờ giấy trắng đó, nhưng hắn càng nhìn thì càng kinh hãi, không phải vì hắn lo lắng không tìm thấy phần báo cáo đó, mà là càng lại gần chiếc giường thì diện tích và sức nặng của quần áo càng nhỏ lại, bắt đầu còn có những đồ như váy dài, áo váy theo bộ, nhưng dần dần chúng diễn biến thành những bộ trang phục nhỏ nhắn của mùa hè, cho đến cuối cùng thì rơi vào tay mình lại là nội y của phụ nữ.
Mặc dù Diệp Phong không phải là người cuồng sắc, nhưng khi nhìn thấy những thứ đồ này thì đôi môi bỗng trở nên khô khốc, thâm tâm lại bắt đầu suy nghĩ miên man, một nữ giám đốc ngày thường vẫn lạnh lùng thế kia, vậy mà lại đương nhiên trở thành chủ nhân của những thứ đồ chắc chắn là đã nhuốm mùi thân thể của cô bị vứt lăn lóc ở đây, thì không khỏi làm cho hắn nghĩ đến cảnh tượng làm người ta phải chảy máu cam đó.
Cuối cùng cũng tìm ra được thứ đồ đã mơ tưởng về nó từ lâu, nó nằm dưới chiếc quần chíp được in rất nhiều hình hoạt họa, mục đích của chuyến đi lần này rốt cuộc cũng tuyên cáo kết thúc.
Nhưng bàn tay đang cầm thứ đồ kín đáo của nữ giới kia lại không muốn buông tha ra chút nào cả.
Cái này thì có phải là thương quá không? Bộ lễ phục sang trọng vừa rồi mình còn có thể hiểu được, nhưng chiếc quần này lại ẩn chứa hơi thở của một nữ sinh thì vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Phong, hắn nghiễm nhiên đưa chiếc quần nhỏ đó đến trước mắt, ngắm nhìn một cách cẩn thận, chỉ có điều là càng nhìn lại càng thấy khác xa với phong cách hàng ngày của Hà Tích Phượng...