Cổ Ương Thái từ nhỏ đã bị cha mẹ quản giáo nghiêm khắc, chỉ biết tôn sư trọng đạo, yêu thầy mến bạn, trong mắt mọi người hắn là một học sinh ưu tú; bất quá khi sang Mỹ du học, có một lần, một tiểu thư nào đó muốn hẹn hò với hắn, nói con mắt của hắn rất mị hoặc, nếu như tóc của hắn nhuộm vàng thì sẽ rất mê người, tuy rằng hắn đối với cái vị tiểu thư kia không có hứng thú, nhưng mỗi lời khen ngợi của cô ta hắn đều ghi nhớ ở trong đầu. Lại cùng mấy vị bằng hữu ở Mỹ chơi chung với nhau, bất kể là thời trang, phong cách hay là tư tưởng, Cổ Ương Thái ngày càng được khai thông, bây giờ hắn theo đuổi phong cách thời thượng, chau chuốt cách ăn mặc của mình, làm cho nữ nhân đều phải quỳ xuống trước mị lực của hắn; hắn nói một, đám nữ nhân kia không dám nói hai, hắn muốn các nàng đi hướng đông, các nàng tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Hắn yêu cái loại cảm giác điều khiển người khác, vì vậy sau khi về nước, Cổ Ương Thái không muốn làm một tổng giám đốc tốt, mà là muốn làm một tổng giám đốc chỉnh người.
Hắn nhất định phải chơi cho đủ, bù lại cái khoảng thời gian cấp hai, cấp ba, đại học chỉ biết vùi đầu vào việc học. Hắn cảm giác mình không có hứng thú chơi đùa với phụ nữ nữa, vừa vặn ngay ngày đầu tiên đi làm liền gặp phải Tiểu Bát Phu… Ha ha, hắn quyết định phải chỉnh người này a.
“Tôi không làm!” Giản Đông Kiều bỏ qua lời đề nghị của Cổ Ương Thái.
“Không làm?” Cổ Ương Thái hỏi lại.
“Không làm, không làm, không làm!” Giản Đông Kiều không sợ chết mà lặp lại mấy lần.
“Vậy bây giờ cậu đền tiền đi.”
“Anh…” Tiến cũng không được, lui cũng không xong, ông trời a, cậu biết làm sao cho phải đây?
“Tối hôm nay, đúng bảy giờ có mặt ở nhà tôi!” Thấy Giản Đông Kiều không nói lời nào, Cổ Ương Thái nghĩ cậu đã ngầm chấp nhận, vì vậy tự ý quyết định thời gian.
“Chờ một chút, tôi còn chưa đáp…” Còn chưa có đáp ứng mà!
“Đúng rồi!” Cổ Ương Thái vừa nghĩ đến cái gì đó, ” Tôi thấy mấy tầng khác cậu không cần phải dọn nữa, một lát trực tiếp đến phòng của tôi đi, Tiểu Giản.” Nói xong, Cổ Ương Thái trong lòng vui vẻ, hai tay đặt ở phía sau đắc ý rời đi.
Tiểu Giản?
Giọng điệu của hắn sao giống như đang ra lệnh người khác vậy? Trời ạ! Không lẽ cậu bị trở lại cái thời đại không có nhân quyền sao? Trong nhà không có tiền lại mắc một khoảng nợ, không thể làm gì khác hơn là đi làm nô lệ cho nhà người ta, lấy thân ra trao đổi, lại còn bị đánh đập a… Giản Đông Kiều không ngừng nhớ lại nội dung phim truyền hình trên ti vi, ảo tưởng vận mệnh trong tương lai của mình sẽ vô cùng bi thảm.
Ân, trong phim, nha hoàn mỗi ngày phải làm rất nhiều việc a, mấy thằng nhóc có tiền đều không ưa nàng, thường cố ý ném đá vào nàng, còn vào phòng của nàng đập phá hết đồ đạc, chỉ mắc một sai lầm nhỏ thôi đã bị phu nhân đánh đập đến bong da tróc thịt ; thảm nhất chính là, bị tên viên ngoại háo sắc coi trọng sắc đẹp, thừa dịp xung quanh không có ai liền cường bạo nàng, đáng thương cho nàng còn phải mang thai con của viên ngoại…
Chờ chút! Sắc đẹp, cường bạo… Giản Đông Kiều chậm rãi nhìn Cổ Ương Thái đang trò chuyện cùng một vài nhân viên.
Làn da của hắn trắng như vậy, chắc là được bảo dưỡng rất tốt a, vóc người lại rất đẹp, lại có thêm đôi mắt phượng…
Thảm! Không lẽ cái tên họ Cổ này thích đàn ông… Không thể nào a?
Lúc này, Cổ Ương Thái quay qua nhìn Giản Đông Kiều, nở nụ cười mê người với cậu.
Ánh mắt của Cổ Ương Thái muốn nói là ── cậu đang chờ tôi nhìn cậu sao?, nhưng khi ở trong mắt Giản Đông Kiều lại là…….thị gian (là cưỡng gian bằng mắt)
Giản Đông Kiều chỉ cảm thấy một mảnh đen tối.
Chết rồi, thực sự không ổn a, vậy là trinh tiết hai mươi mấy năm của mình sắp không giữ được nữa rồi.
“Tổng… Tổng giám đốc.”
Từ khi Giản Đông Kiều ý thức được nguy hiểm đang ở xung quanh mình, cậu bắt đầu cảm thấy sợ tên tổng giám đốc mới này rồi, mỗi lần gọi hắn sẽ bị cà lăm a.
“Cậu đến rồi à?” Cổ Ương Thái đang chuyên tâm xử lí văn kiện, bộ mặt nghiêm túc, bây giờ hắn không có tâm trạng đi chỉnh Giản Đông Kiều.
Hắn muốn cậu đến văn phòng của mình chẳng qua là hắn chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng hắn cũng không rõ tại sao mình lại muốn đem tên Tiểu Bát Phu này đặt ở chỗ mà mình lúc nào cũng có thể nhìn thấy a, kì quái.
Chắc là để thuận tiện việc chỉnh cậu ta đi? Ha ha! Cổ Ương Thái tự cho mình một cái lí do.
“Khụ…” Hắn cảm giác hôm nay cuốn họng của mình có chút lạ.
“Cậu trước tiên vào bên trong lau dọn phòng vệ sinh đi ” Bây giờ hắn không nghĩ ra biện pháp nào hay để chỉnh cậu. Hay là cho cậu ta đi dọn bồn cầu, như vậy cậu ta sẽ không ở đây phiền mình làm việc, quyết định vậy đi.
“A?” Phòng vệ sinh? Chờ chút! Phòng vệ sinh cũng là một địa phương nguy hiểm, Giản Đông Kiều khẩn trương đến run rẩy.
Không muốn a! Cậu là thanh niên mà, còn có tiền đồ sáng sủa, còn một tương lai tốt đẹp đang chờ cậu, cậu không muốn bởi vì “Nhu cầu” của người này mà phá huỷ cuộc đời của mình đâu a.
Tại sao còn cậu ta đứng ngẩn người ở đó a? Cậu ta thích đứng phạt lắm sao? “Tại sao còn đứng đó? Đợi tôi dẫn cậu đi hay sao?”
Dẫn mình đi? Hắn muốn cùng mình vào phòng vệ sinh?
“Không không không… Không cần, tôi tự mình vào, nhưng… Có thể.” Vừa nói xong, Giản Đông Kiều lập tức vọt vào nhà vệ sinh, thuận tiện khóa cửa lại.
Đùa sao, nếu như Cổ Ương Thái cũng theo cậu vào trong, vậy thì trinh tiết hai mươi mấy năm của cậu chắc chắn sẽ không còn a.
“Hô ——” khóa cửa lại chắc sẽ không còn vấn đề gì đi?! Như vậy cậu có thể yên tâm dọn dẹp rồi, Giản Đông Kiều quay đầu lại, phát hiện cái phòng vệ sinh này không phải là lớn bình thường a.
Oa! Đây không phải là phòng vệ sinh mà là phòng tắm nha, hơn nữa còn là phòng tắm cao cấp, phòng tắm tốt như vậy mà chỉ có mình tên biến thái kia sử dụng, đúng là uổng phí mà! Nếu như có cơ hội, cậu nhất định phải thừa dịp lúc công ty không có người, tới nơi này tắm một lần cho hả dạ.
“Rất sạch sẽ mà, có cái gì để dọn dẹp đâu chứ?.” Giản Đông Kiều lẩm bẩm một câu, bất quá nếu đây đã là nhiệm vụ thần thánh của giám đốc giao cho, vậy thì cậu sẽ cố hết sức tìm xem nới nào bẩn để chà rửa a.
Giản Đông Kiều nhìn bồn tắm mát-xa một chút, quả thật là thiết kế rất tinh xảo nha.
“Hửm?”
Tại sao lại có vết vàng vàng ở đây? Giản Đông Kiều tới gần xem thử, màu vàng này hình như không phải màu sắc vốn có của cái vết này đi? Không lẽ đây là…
Giản Đông Kiều lập tức đỏ mặt.
Má ơi! Không… Không thể nào!!
Hắn cư nhiên làm chuyện đó ở trong này sao?
Quá đáng, quá đáng, thật quá đáng! Cư nhiên trong giờ làm việc mà lại… Thật là đồi bại mà, đồ không biết xấu hổ!
Giản Đông Kiều suy nghĩ một chút, không đúng, không đúng! Hắn chỉ mới đi làm ngày hôm nay không phải nhanh như vậy liền… Nhưng mà cũng không phải, có thể là do tổng giám đốc lúc trước cùng cô nàng bí thư nào đó vụng trộm nên mới để lại vết tích này a.
Giản Đông Kiều liền yên tâm thở ra một hơi, cậu tin tưởng Cổ Ương Thái không phải là loại người công tư bất phân. Chẳng biết vì sao, cậu lại có chút vui vẻ…..
Cái rắm a! Có gì mà phải vui vè, bị gọi tới đây quét bồn cầu thì tại sao phải mừng rỡ a!
Không nhịn được liếc mắt nhìn vết vàng vàng kia, Giản Đông Kiều chỉ cảm thấy buồn nôn nên nhanh chóng nhắm mắt lại, cầm lấy khăn vừa lau sạch sẽ vừa đè xuống cơn ói đang muốn phun trào.
Không tới nửa tiếng, Giản Đông Kiều liền dọn dẹp xong.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, đợi đến lúc tan việc còn rất lâu a, nếu như lúc này đi ra ngoài, không biết cái tên họ Cổ kia có bắt cậu làm việc gì khổ cực nữa hay không! Nhưng bây giờ cậu đang khóa cửa mà, vậy thì cậu làm gì trong này hắn cũng đâu có biết.
Khà khà, phải ngủ bù mới được!
Giản Đông Kiều ưỡn người dãn gân cốt, ngáp một cái thật to, sau đó liền nằm vào trong bồn tắm mát xa, tiến vào mộng đẹp.
Kỳ lạ! Tại sao Giản Đông Kiều lại dọn dẹp lâu như vậy? Cũng đã năm giờ chiều rồi!
Cổ Ương Thái nhìn phía đồng hồ trên tường, phòng tắm này được trang bị đồ dùng rất tân tiến, không phải là đang làm khó Tiểu Bát Phu chứ? Hay là cậu ta đã gây ra họa gì, nên không dám ra đây tự thú? Sau đó cậu ta thừa dịp khi mình tan việc về nhà liền bỏ trốn, như vậy không phải là mình đã bị tên Tiểu Bát Phu này chỉnh sao? Không thể được!
“Tiểu Giản!” Cổ Ương Thái gõ gõ cửa phòng tắm, lúc muốn mở cửa ra, thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.
Thằng nhóc đần độn này! Bộ tưởng làm như vậy là không ai có thể vào sao, lẽ nào cậu ta quên mất trên thế giới này còn có cái đồ vật gọi là “Chìa khóa” à?
‘Khách’ một tiếng, cửa được mở ra.
Đang chìm vào mộng đẹp, Giản Đông Kiều không hề phòng bị, vẫn cứ thoải mái nằm trong bồn tắm, trong mộng cậu còn thấy mình đang nằm giữa một đống lớn dâu tây a.
“A! Dâu tây đừng chạy, chờ tôi với!” Giản Đông Kiều mơ màng khẽ nói.
Dâu tây?
Cổ Ương Thái sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười.
Chỉ có mấy bé gái mới thích vị dâu tây thôi, không nghĩ tới Tiểu Bát Phu cũng thích dâu tây nha.
Còn tưởng rằng cậu ta gây ra họa gì nên không dám ra ngoài, hóa ra là ở trong đây ngủ, Cổ Ương Thái cẩn thận đi tới bên cạnh bồn tắm ngồi xổm xuống.
Người này tuy rằng rất giống một đứa trẻ tùy hứng, nhưng có một cái miệng nhỏ, lại có thêm một đôi vành tai lớn, hơn nữa trên trán còn có mấy cọng tóc vàng óng, thoạt nhìn rất buồn cười a.
Nhìn thêm một hồi, Cổ Ương Thái không phát hiện được trên mặt mình có một vệt mỉm cười.
“Ưm…” Kỳ quái! Rõ ràng là cậu đang ở trong một bữa tiệc dâu tây lớn mà, sao tự nhiên lại có một đám mây đen dày đặc vậy? Hơn nữa đám mây này còn đè trên người mình.
Giản Đông Kiều rất không thoải mái mà mở mắt ra, trước mắt liền xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú to đùng.
“A —— “
Giản Đông Kiều quát to một tiếng, làm Cổ Ương Thái sợ đến mức lui một bước dài.
“Cậu đang làm gì thế?” Cổ Ương Thái không vui nhìn cậu.
“Anh anh anh… Tôi mới là người hỏi anh đang làm gì thì đúng hơn, không có gì làm hay sao mà tự dưng lại áp sát người ta như thế làm gì, muốn hù chết tôi à?” Giản Đông Kiều nhìn xung quanh. Nơi này là nơi nào a? Phòng tắm? Cậu tại sao lại ngủ ở phòng tắm? Đúng rồi, vừa nãy cậu quét dọn xong liền chợp mắt một chút, nhưng là cậu nhớ cậu có khóa cửa mà! Vậy Cổ Ương Thái vào bằng cách nào a?
Thảm! Cậu ngủ lâu như vậy, sẽ không phải bị hắn hãm hại rồi chứ?
Giản Đông Kiều liều mạng mà suy diễn ra cả một quá trình phạm tội của Cổ Ương Thái.
Cổ Ương Thái thấy Giản Đông Kiều đang trong trạng thái đờ đẫn, làm hắn cảm thấy cậu quả thực rất thú vị, hắn định mở miệng nói chuyện, Giản Đông Kiều lại giành nói trước.
“Anh… Vào đây bằng cách nào? Tôi nhớ tôi đã khóa cửa lại rồi mà a!” Cậu vẫn còn là người khả ái thuần khiết mà, sự trong sạch của cậu bây giờ còn đâu a!
Cổ Ương Thái móc chìa khóa trong túi ra, đưa đến trước mặt Giản Đông Kiều nói, “Chắc cậu cũng biết đây là vật gì đúng không? Tôi thấy cậu lâu như vậy vẫn chưa đi ra, cho nên mới đi vào xem thửa, vừa bước vào thấy cậu nằm ở đó, tôi còn tưởng rằng cậu bị bất tỉnh, cho nên…” Cổ Ương Thái đến gần hơn một chút, mặt hắn áp sát mặt Giản Đông Kiều, “Giúp cậu làm hô hấp nhân tạo a!”
Giản Đông Kiều sợ đến run chân, cậu hít một hơi thật sâu.
“Anh anh anh… Tôi tôi tôi…” Cậu ấp úng nói không nổi một câu, cậu sợ muốn xỉu luôn rồi, vậy bọn họ không phải đã hôn…
Cổ Ương Thái nhìn Giản Đông Kiều bị dọa sợ, chỉ muốn kích động cười phá lên, nhưng vì hình tượng hắn mới nhịn xuống.
“Yên tâm đi, lúc tôi định giúp cậu, thì cậu liền tỉnh lại.”
Giản Đông Kiều ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Cổ Ương Thái lúc này đột nhiên tới gần cậu.
“Làm sao, rất thất vọng sao? Nếu như cậu cần, bây giờ tôi có thể giúp cậu bù đắp lại a.” Nói xong hắn liền áp sát lại một chút nữa.
“Không cần…”
Giản Đông Kiều đỏ mặt đến mức sắp nổ tung, Cổ Ương Thái lại thổi khí nóng hầm hập vào mặt cậu, trái tim của cậu đều muốn nhảy ra ngoài rồi.
“Không… Không, tôi phải đi.” Nói xong, cậu lập tức đẩy Cổ Ương Thái ra, chạy nhanh ra khỏi phòng tắm như chạy nạn.
“Sáu giờ năm mươi phút nhớ đứng ở cửa lớn chờ tôi!” Cổ Ương Thái lớn tiếng dặn dò cậu.
Thì ra chiêu này không chỉ hữu hiệu với con gái, ngay cả con trai cũng không thể chống lại a, ha ha…
Cổ Ương Thái cảm thấy Giản Đông Kiều càng ngày càng thú vị.
Hết chương 3
Hắn yêu cái loại cảm giác điều khiển người khác, vì vậy sau khi về nước, Cổ Ương Thái không muốn làm một tổng giám đốc tốt, mà là muốn làm một tổng giám đốc chỉnh người.
Hắn nhất định phải chơi cho đủ, bù lại cái khoảng thời gian cấp hai, cấp ba, đại học chỉ biết vùi đầu vào việc học. Hắn cảm giác mình không có hứng thú chơi đùa với phụ nữ nữa, vừa vặn ngay ngày đầu tiên đi làm liền gặp phải Tiểu Bát Phu… Ha ha, hắn quyết định phải chỉnh người này a.
“Tôi không làm!” Giản Đông Kiều bỏ qua lời đề nghị của Cổ Ương Thái.
“Không làm?” Cổ Ương Thái hỏi lại.
“Không làm, không làm, không làm!” Giản Đông Kiều không sợ chết mà lặp lại mấy lần.
“Vậy bây giờ cậu đền tiền đi.”
“Anh…” Tiến cũng không được, lui cũng không xong, ông trời a, cậu biết làm sao cho phải đây?
“Tối hôm nay, đúng bảy giờ có mặt ở nhà tôi!” Thấy Giản Đông Kiều không nói lời nào, Cổ Ương Thái nghĩ cậu đã ngầm chấp nhận, vì vậy tự ý quyết định thời gian.
“Chờ một chút, tôi còn chưa đáp…” Còn chưa có đáp ứng mà!
“Đúng rồi!” Cổ Ương Thái vừa nghĩ đến cái gì đó, ” Tôi thấy mấy tầng khác cậu không cần phải dọn nữa, một lát trực tiếp đến phòng của tôi đi, Tiểu Giản.” Nói xong, Cổ Ương Thái trong lòng vui vẻ, hai tay đặt ở phía sau đắc ý rời đi.
Tiểu Giản?
Giọng điệu của hắn sao giống như đang ra lệnh người khác vậy? Trời ạ! Không lẽ cậu bị trở lại cái thời đại không có nhân quyền sao? Trong nhà không có tiền lại mắc một khoảng nợ, không thể làm gì khác hơn là đi làm nô lệ cho nhà người ta, lấy thân ra trao đổi, lại còn bị đánh đập a… Giản Đông Kiều không ngừng nhớ lại nội dung phim truyền hình trên ti vi, ảo tưởng vận mệnh trong tương lai của mình sẽ vô cùng bi thảm.
Ân, trong phim, nha hoàn mỗi ngày phải làm rất nhiều việc a, mấy thằng nhóc có tiền đều không ưa nàng, thường cố ý ném đá vào nàng, còn vào phòng của nàng đập phá hết đồ đạc, chỉ mắc một sai lầm nhỏ thôi đã bị phu nhân đánh đập đến bong da tróc thịt ; thảm nhất chính là, bị tên viên ngoại háo sắc coi trọng sắc đẹp, thừa dịp xung quanh không có ai liền cường bạo nàng, đáng thương cho nàng còn phải mang thai con của viên ngoại…
Chờ chút! Sắc đẹp, cường bạo… Giản Đông Kiều chậm rãi nhìn Cổ Ương Thái đang trò chuyện cùng một vài nhân viên.
Làn da của hắn trắng như vậy, chắc là được bảo dưỡng rất tốt a, vóc người lại rất đẹp, lại có thêm đôi mắt phượng…
Thảm! Không lẽ cái tên họ Cổ này thích đàn ông… Không thể nào a?
Lúc này, Cổ Ương Thái quay qua nhìn Giản Đông Kiều, nở nụ cười mê người với cậu.
Ánh mắt của Cổ Ương Thái muốn nói là ── cậu đang chờ tôi nhìn cậu sao?, nhưng khi ở trong mắt Giản Đông Kiều lại là…….thị gian (là cưỡng gian bằng mắt)
Giản Đông Kiều chỉ cảm thấy một mảnh đen tối.
Chết rồi, thực sự không ổn a, vậy là trinh tiết hai mươi mấy năm của mình sắp không giữ được nữa rồi.
“Tổng… Tổng giám đốc.”
Từ khi Giản Đông Kiều ý thức được nguy hiểm đang ở xung quanh mình, cậu bắt đầu cảm thấy sợ tên tổng giám đốc mới này rồi, mỗi lần gọi hắn sẽ bị cà lăm a.
“Cậu đến rồi à?” Cổ Ương Thái đang chuyên tâm xử lí văn kiện, bộ mặt nghiêm túc, bây giờ hắn không có tâm trạng đi chỉnh Giản Đông Kiều.
Hắn muốn cậu đến văn phòng của mình chẳng qua là hắn chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng hắn cũng không rõ tại sao mình lại muốn đem tên Tiểu Bát Phu này đặt ở chỗ mà mình lúc nào cũng có thể nhìn thấy a, kì quái.
Chắc là để thuận tiện việc chỉnh cậu ta đi? Ha ha! Cổ Ương Thái tự cho mình một cái lí do.
“Khụ…” Hắn cảm giác hôm nay cuốn họng của mình có chút lạ.
“Cậu trước tiên vào bên trong lau dọn phòng vệ sinh đi ” Bây giờ hắn không nghĩ ra biện pháp nào hay để chỉnh cậu. Hay là cho cậu ta đi dọn bồn cầu, như vậy cậu ta sẽ không ở đây phiền mình làm việc, quyết định vậy đi.
“A?” Phòng vệ sinh? Chờ chút! Phòng vệ sinh cũng là một địa phương nguy hiểm, Giản Đông Kiều khẩn trương đến run rẩy.
Không muốn a! Cậu là thanh niên mà, còn có tiền đồ sáng sủa, còn một tương lai tốt đẹp đang chờ cậu, cậu không muốn bởi vì “Nhu cầu” của người này mà phá huỷ cuộc đời của mình đâu a.
Tại sao còn cậu ta đứng ngẩn người ở đó a? Cậu ta thích đứng phạt lắm sao? “Tại sao còn đứng đó? Đợi tôi dẫn cậu đi hay sao?”
Dẫn mình đi? Hắn muốn cùng mình vào phòng vệ sinh?
“Không không không… Không cần, tôi tự mình vào, nhưng… Có thể.” Vừa nói xong, Giản Đông Kiều lập tức vọt vào nhà vệ sinh, thuận tiện khóa cửa lại.
Đùa sao, nếu như Cổ Ương Thái cũng theo cậu vào trong, vậy thì trinh tiết hai mươi mấy năm của cậu chắc chắn sẽ không còn a.
“Hô ——” khóa cửa lại chắc sẽ không còn vấn đề gì đi?! Như vậy cậu có thể yên tâm dọn dẹp rồi, Giản Đông Kiều quay đầu lại, phát hiện cái phòng vệ sinh này không phải là lớn bình thường a.
Oa! Đây không phải là phòng vệ sinh mà là phòng tắm nha, hơn nữa còn là phòng tắm cao cấp, phòng tắm tốt như vậy mà chỉ có mình tên biến thái kia sử dụng, đúng là uổng phí mà! Nếu như có cơ hội, cậu nhất định phải thừa dịp lúc công ty không có người, tới nơi này tắm một lần cho hả dạ.
“Rất sạch sẽ mà, có cái gì để dọn dẹp đâu chứ?.” Giản Đông Kiều lẩm bẩm một câu, bất quá nếu đây đã là nhiệm vụ thần thánh của giám đốc giao cho, vậy thì cậu sẽ cố hết sức tìm xem nới nào bẩn để chà rửa a.
Giản Đông Kiều nhìn bồn tắm mát-xa một chút, quả thật là thiết kế rất tinh xảo nha.
“Hửm?”
Tại sao lại có vết vàng vàng ở đây? Giản Đông Kiều tới gần xem thử, màu vàng này hình như không phải màu sắc vốn có của cái vết này đi? Không lẽ đây là…
Giản Đông Kiều lập tức đỏ mặt.
Má ơi! Không… Không thể nào!!
Hắn cư nhiên làm chuyện đó ở trong này sao?
Quá đáng, quá đáng, thật quá đáng! Cư nhiên trong giờ làm việc mà lại… Thật là đồi bại mà, đồ không biết xấu hổ!
Giản Đông Kiều suy nghĩ một chút, không đúng, không đúng! Hắn chỉ mới đi làm ngày hôm nay không phải nhanh như vậy liền… Nhưng mà cũng không phải, có thể là do tổng giám đốc lúc trước cùng cô nàng bí thư nào đó vụng trộm nên mới để lại vết tích này a.
Giản Đông Kiều liền yên tâm thở ra một hơi, cậu tin tưởng Cổ Ương Thái không phải là loại người công tư bất phân. Chẳng biết vì sao, cậu lại có chút vui vẻ…..
Cái rắm a! Có gì mà phải vui vè, bị gọi tới đây quét bồn cầu thì tại sao phải mừng rỡ a!
Không nhịn được liếc mắt nhìn vết vàng vàng kia, Giản Đông Kiều chỉ cảm thấy buồn nôn nên nhanh chóng nhắm mắt lại, cầm lấy khăn vừa lau sạch sẽ vừa đè xuống cơn ói đang muốn phun trào.
Không tới nửa tiếng, Giản Đông Kiều liền dọn dẹp xong.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, đợi đến lúc tan việc còn rất lâu a, nếu như lúc này đi ra ngoài, không biết cái tên họ Cổ kia có bắt cậu làm việc gì khổ cực nữa hay không! Nhưng bây giờ cậu đang khóa cửa mà, vậy thì cậu làm gì trong này hắn cũng đâu có biết.
Khà khà, phải ngủ bù mới được!
Giản Đông Kiều ưỡn người dãn gân cốt, ngáp một cái thật to, sau đó liền nằm vào trong bồn tắm mát xa, tiến vào mộng đẹp.
Kỳ lạ! Tại sao Giản Đông Kiều lại dọn dẹp lâu như vậy? Cũng đã năm giờ chiều rồi!
Cổ Ương Thái nhìn phía đồng hồ trên tường, phòng tắm này được trang bị đồ dùng rất tân tiến, không phải là đang làm khó Tiểu Bát Phu chứ? Hay là cậu ta đã gây ra họa gì, nên không dám ra đây tự thú? Sau đó cậu ta thừa dịp khi mình tan việc về nhà liền bỏ trốn, như vậy không phải là mình đã bị tên Tiểu Bát Phu này chỉnh sao? Không thể được!
“Tiểu Giản!” Cổ Ương Thái gõ gõ cửa phòng tắm, lúc muốn mở cửa ra, thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.
Thằng nhóc đần độn này! Bộ tưởng làm như vậy là không ai có thể vào sao, lẽ nào cậu ta quên mất trên thế giới này còn có cái đồ vật gọi là “Chìa khóa” à?
‘Khách’ một tiếng, cửa được mở ra.
Đang chìm vào mộng đẹp, Giản Đông Kiều không hề phòng bị, vẫn cứ thoải mái nằm trong bồn tắm, trong mộng cậu còn thấy mình đang nằm giữa một đống lớn dâu tây a.
“A! Dâu tây đừng chạy, chờ tôi với!” Giản Đông Kiều mơ màng khẽ nói.
Dâu tây?
Cổ Ương Thái sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười.
Chỉ có mấy bé gái mới thích vị dâu tây thôi, không nghĩ tới Tiểu Bát Phu cũng thích dâu tây nha.
Còn tưởng rằng cậu ta gây ra họa gì nên không dám ra ngoài, hóa ra là ở trong đây ngủ, Cổ Ương Thái cẩn thận đi tới bên cạnh bồn tắm ngồi xổm xuống.
Người này tuy rằng rất giống một đứa trẻ tùy hứng, nhưng có một cái miệng nhỏ, lại có thêm một đôi vành tai lớn, hơn nữa trên trán còn có mấy cọng tóc vàng óng, thoạt nhìn rất buồn cười a.
Nhìn thêm một hồi, Cổ Ương Thái không phát hiện được trên mặt mình có một vệt mỉm cười.
“Ưm…” Kỳ quái! Rõ ràng là cậu đang ở trong một bữa tiệc dâu tây lớn mà, sao tự nhiên lại có một đám mây đen dày đặc vậy? Hơn nữa đám mây này còn đè trên người mình.
Giản Đông Kiều rất không thoải mái mà mở mắt ra, trước mắt liền xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú to đùng.
“A —— “
Giản Đông Kiều quát to một tiếng, làm Cổ Ương Thái sợ đến mức lui một bước dài.
“Cậu đang làm gì thế?” Cổ Ương Thái không vui nhìn cậu.
“Anh anh anh… Tôi mới là người hỏi anh đang làm gì thì đúng hơn, không có gì làm hay sao mà tự dưng lại áp sát người ta như thế làm gì, muốn hù chết tôi à?” Giản Đông Kiều nhìn xung quanh. Nơi này là nơi nào a? Phòng tắm? Cậu tại sao lại ngủ ở phòng tắm? Đúng rồi, vừa nãy cậu quét dọn xong liền chợp mắt một chút, nhưng là cậu nhớ cậu có khóa cửa mà! Vậy Cổ Ương Thái vào bằng cách nào a?
Thảm! Cậu ngủ lâu như vậy, sẽ không phải bị hắn hãm hại rồi chứ?
Giản Đông Kiều liều mạng mà suy diễn ra cả một quá trình phạm tội của Cổ Ương Thái.
Cổ Ương Thái thấy Giản Đông Kiều đang trong trạng thái đờ đẫn, làm hắn cảm thấy cậu quả thực rất thú vị, hắn định mở miệng nói chuyện, Giản Đông Kiều lại giành nói trước.
“Anh… Vào đây bằng cách nào? Tôi nhớ tôi đã khóa cửa lại rồi mà a!” Cậu vẫn còn là người khả ái thuần khiết mà, sự trong sạch của cậu bây giờ còn đâu a!
Cổ Ương Thái móc chìa khóa trong túi ra, đưa đến trước mặt Giản Đông Kiều nói, “Chắc cậu cũng biết đây là vật gì đúng không? Tôi thấy cậu lâu như vậy vẫn chưa đi ra, cho nên mới đi vào xem thửa, vừa bước vào thấy cậu nằm ở đó, tôi còn tưởng rằng cậu bị bất tỉnh, cho nên…” Cổ Ương Thái đến gần hơn một chút, mặt hắn áp sát mặt Giản Đông Kiều, “Giúp cậu làm hô hấp nhân tạo a!”
Giản Đông Kiều sợ đến run chân, cậu hít một hơi thật sâu.
“Anh anh anh… Tôi tôi tôi…” Cậu ấp úng nói không nổi một câu, cậu sợ muốn xỉu luôn rồi, vậy bọn họ không phải đã hôn…
Cổ Ương Thái nhìn Giản Đông Kiều bị dọa sợ, chỉ muốn kích động cười phá lên, nhưng vì hình tượng hắn mới nhịn xuống.
“Yên tâm đi, lúc tôi định giúp cậu, thì cậu liền tỉnh lại.”
Giản Đông Kiều ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Cổ Ương Thái lúc này đột nhiên tới gần cậu.
“Làm sao, rất thất vọng sao? Nếu như cậu cần, bây giờ tôi có thể giúp cậu bù đắp lại a.” Nói xong hắn liền áp sát lại một chút nữa.
“Không cần…”
Giản Đông Kiều đỏ mặt đến mức sắp nổ tung, Cổ Ương Thái lại thổi khí nóng hầm hập vào mặt cậu, trái tim của cậu đều muốn nhảy ra ngoài rồi.
“Không… Không, tôi phải đi.” Nói xong, cậu lập tức đẩy Cổ Ương Thái ra, chạy nhanh ra khỏi phòng tắm như chạy nạn.
“Sáu giờ năm mươi phút nhớ đứng ở cửa lớn chờ tôi!” Cổ Ương Thái lớn tiếng dặn dò cậu.
Thì ra chiêu này không chỉ hữu hiệu với con gái, ngay cả con trai cũng không thể chống lại a, ha ha…
Cổ Ương Thái cảm thấy Giản Đông Kiều càng ngày càng thú vị.
Hết chương 3