"Chíp...chíp"
Trời sáng rồi sao? A.. chói mắt quá đi!
Cô khó chịu xoay người rồi mở mắt.
Anh ngủ ở sô pha đối diện, cơ bản là đẹp đến mê người. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu trực tiếp lên thân hình cao lớn vạm vỡ tỏa ra sức hút vô cùng mãnh liệt
Cô nhẹ như một con mèo, rón rén đến gần chỗ anh. Cô khẽ khụy gối ngắm anh thầm mắng tại sao lúc ngủ anh cũng đẹp đến vậy. Cô khẽ liếc các múi cơ trên cơ thể anh rồi thầm nuốt nước bọt. Càng lúc, gương mặt cô càng sát anh hơn, chưa bao giờ cô thấy cô và anh gần nhau đến thế..
"A"
Nhẹ đến ngạc nhiên là anh đã khiến cô nằm trọn trên người anh. Thân người cô nhỏ xíu lại mềm mại như cái gối, rất ấm áp.
-Mới một đêm đã chịu không nổi rồi sao?-anh nhẹ giọng khinh bỉ cô
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, mắt cụp xuống che đi biểu cảm ngại ngùng
-A...em đâu có
Kaiba vuốt nhẹ cánh tay cô
-Nếu muốn quá, nhà tôi có rất nhiều vệ sĩ
Rồi thả cô xuống, sau đó bước vào phòng tắm
Cô không tức giận mà ngược lại rất vui! Người đàn ông của cô phải "men' như vậy mới được chứ!
"Cứ lạnh lùng đi chàng trai ạ, bởi vì một ngày nào đó bỗng nhiên anh trở nên ấm áp em sẽ cảm thấy thiếu sót đó"
Cô vô thức mỉm cười, lại nhìn ra cửa phòng, bỗng thấy nhóc Moukuba đỏ mặt đứng đó tự lúc nào. Moukuba thấy cô nhìn vội xua tay
-Em chưa nhìn thấy gì cả, chưa thấy...
Cô mỉm cười, bước đến véo má nó
-Cái thằng nhóc này, chị hai vừa về đã vội bắt nạt chị à
Rồi hai chị em phá lên cười
Kaiba cùng lúc bước ra ngoài. Lâu rồi mới nhìn thấy Moukuba cười tươi đến thế, bất giác anh mỉm cười
"Thì ra mình còn tệ hơn một cô gái"
-Kaiba
Cô nhìn thấy anh, vôi kêu một tiếng. Tiếng cười đùa dứt hẳn
Anh lướt qua cô, nói nhỏ
-Cho cô mười phút, mau xong xuống ăn sáng
Cô mỉm cười, chào kiểu quân đội
-Vâng, thưa Boss
...
Bữa cơm trôi qua vô cùng nặng nề
Không một tiếng cười...
Cô buông bát đứng dậy. Kaiba khẽ nắm lấy cổ tay cô
-Rót giúp tôi ly nước
Cô ngoan ngoãn gật đầu, anh liền buông tay ra.
Cô đi rót nước nhưng tay không cầm ly, mà nâng niu cổ tay lúc nãy anh vừa nắm, trong lòng thổn thức rạo rực
"Anh bớt mê người một chút là chết hay sao?"
-Nước của anh
Cô đặt nhẹ ly nước lên bàn, anh có hơn 5s sau mới trả lời cô
-Lát nữa tôi và Mokuba sẽ đến công ty, cô ngoan ngoãn ở nhà đi
Cô phồng má
-Nhưng ở nhà một mình, tôi chán
-Ở nhà có TV có thức ăn, nhưng tôi nói trước tôi không muốn thấy cô sử dụng laptop, điện thoại
-Tại sao chứ?
-Một đại hacker như cô, có lap trong tay, biết chắc cô có lại hack dữ liệu của tập đoàn Kaiba lần nữa không?!
Cô cũng không chối, chỉ cười
-Thì ra hệ thống bảo mật của tập đoàn Kaiba tệ đến vậy
Liền thấy trán ai đó hiện lên ba vệt đen
Cô cũng không dám ở đó lâu, vội chạy lên phòng, trước đó còn cố tình chạm nhẹ lên người anh.
Dù chỉ là một chút gần anh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Tốt thật!
Cô ngã người trên giường, khép 2 bờ mi lại, tưỡng tượng ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp
...
Trời sáng rồi sao? A.. chói mắt quá đi!
Cô khó chịu xoay người rồi mở mắt.
Anh ngủ ở sô pha đối diện, cơ bản là đẹp đến mê người. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu trực tiếp lên thân hình cao lớn vạm vỡ tỏa ra sức hút vô cùng mãnh liệt
Cô nhẹ như một con mèo, rón rén đến gần chỗ anh. Cô khẽ khụy gối ngắm anh thầm mắng tại sao lúc ngủ anh cũng đẹp đến vậy. Cô khẽ liếc các múi cơ trên cơ thể anh rồi thầm nuốt nước bọt. Càng lúc, gương mặt cô càng sát anh hơn, chưa bao giờ cô thấy cô và anh gần nhau đến thế..
"A"
Nhẹ đến ngạc nhiên là anh đã khiến cô nằm trọn trên người anh. Thân người cô nhỏ xíu lại mềm mại như cái gối, rất ấm áp.
-Mới một đêm đã chịu không nổi rồi sao?-anh nhẹ giọng khinh bỉ cô
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, mắt cụp xuống che đi biểu cảm ngại ngùng
-A...em đâu có
Kaiba vuốt nhẹ cánh tay cô
-Nếu muốn quá, nhà tôi có rất nhiều vệ sĩ
Rồi thả cô xuống, sau đó bước vào phòng tắm
Cô không tức giận mà ngược lại rất vui! Người đàn ông của cô phải "men' như vậy mới được chứ!
"Cứ lạnh lùng đi chàng trai ạ, bởi vì một ngày nào đó bỗng nhiên anh trở nên ấm áp em sẽ cảm thấy thiếu sót đó"
Cô vô thức mỉm cười, lại nhìn ra cửa phòng, bỗng thấy nhóc Moukuba đỏ mặt đứng đó tự lúc nào. Moukuba thấy cô nhìn vội xua tay
-Em chưa nhìn thấy gì cả, chưa thấy...
Cô mỉm cười, bước đến véo má nó
-Cái thằng nhóc này, chị hai vừa về đã vội bắt nạt chị à
Rồi hai chị em phá lên cười
Kaiba cùng lúc bước ra ngoài. Lâu rồi mới nhìn thấy Moukuba cười tươi đến thế, bất giác anh mỉm cười
"Thì ra mình còn tệ hơn một cô gái"
-Kaiba
Cô nhìn thấy anh, vôi kêu một tiếng. Tiếng cười đùa dứt hẳn
Anh lướt qua cô, nói nhỏ
-Cho cô mười phút, mau xong xuống ăn sáng
Cô mỉm cười, chào kiểu quân đội
-Vâng, thưa Boss
...
Bữa cơm trôi qua vô cùng nặng nề
Không một tiếng cười...
Cô buông bát đứng dậy. Kaiba khẽ nắm lấy cổ tay cô
-Rót giúp tôi ly nước
Cô ngoan ngoãn gật đầu, anh liền buông tay ra.
Cô đi rót nước nhưng tay không cầm ly, mà nâng niu cổ tay lúc nãy anh vừa nắm, trong lòng thổn thức rạo rực
"Anh bớt mê người một chút là chết hay sao?"
-Nước của anh
Cô đặt nhẹ ly nước lên bàn, anh có hơn 5s sau mới trả lời cô
-Lát nữa tôi và Mokuba sẽ đến công ty, cô ngoan ngoãn ở nhà đi
Cô phồng má
-Nhưng ở nhà một mình, tôi chán
-Ở nhà có TV có thức ăn, nhưng tôi nói trước tôi không muốn thấy cô sử dụng laptop, điện thoại
-Tại sao chứ?
-Một đại hacker như cô, có lap trong tay, biết chắc cô có lại hack dữ liệu của tập đoàn Kaiba lần nữa không?!
Cô cũng không chối, chỉ cười
-Thì ra hệ thống bảo mật của tập đoàn Kaiba tệ đến vậy
Liền thấy trán ai đó hiện lên ba vệt đen
Cô cũng không dám ở đó lâu, vội chạy lên phòng, trước đó còn cố tình chạm nhẹ lên người anh.
Dù chỉ là một chút gần anh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Tốt thật!
Cô ngã người trên giường, khép 2 bờ mi lại, tưỡng tượng ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp
...