Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện làm thu hút không biết bao ánh nhìn,và cũng không ít lời tàm phiếu vì anh bế 1 người phụ nữ từ trong xe ra trên người cô không mặc gì ngoài chiếc áo khoác.
Anh bế cô chạy thẳng vào trong mặt lạnh như tảng băng. Cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông bác sĩ bị anh doạ toát cả mồ hôi lạnh.. Anh đứng cạnh giường nhìn cô, anh không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho cô ta đến như vậy..tay anh cuộn chặt thành nắm đấm nổi dõ cả gân cốt..
Lúc tỉnh dậy cô đã thấy mình trong phòng bệnh cùng với 1 y tá
-"y tá! Sao tôi lại ở đây"
-"sáng nay có 1 người đàn ông bế cô đến đây, anh ta có vẻ rất lo lắng nhưng ngay sau đó thì không còn thấy anh ta "
-"ừm, cảm ơn cô"
Cô ở bệnh viện đã 3 ngày nhưng không một ai đến thăm hỏi mà cũng phải thôi trước giờ nhà đó có ai quan tâm cô đâu, cuộc hôn nhân này chỉ là vụ giao dịch.. Cắt đứt dòng suy nghĩ 1 giọng nói lạnh lùng từ cửa vọng vào
-"chuẩn bị đồ"
Cô không nhìn nhầm đó chứ anh đến đón cô sao, chưa hiểu chuyện gì anh đã ném cho cô túi đồ
-"cô định mặc bộ đồ này mà về sao, tôi cho cô 2 phút để thay đồ".
thay đồ xong cô và anh ra xe lúc đi anh khoác vai cô, cô không hiểu a có ý gì nhưng ngay sau đó cô hiểu tại sao anh làm vậy..
"đừng thấy tôi đến đón cô thì có nghĩa là tôi tha cho cô, tôi đến đây vì không muốn người khác nói tôi là người chồng vô trách nhiệm" anh vừa nói vừa bóp mạnh vào vai cô..
Rõ ràng cô biết anh chỉ đang diễn đúng vai của mình nhưng tại sao khi nghe những lời nói đó lòng cô lại chứa lỗi buồn khó tả
Vừa ra ngoài anh thả tay ra khỏi người cô.
Một người phụ nữ õng ẹo ra khoác tay anh trách móc
-"phong, anh làm gì mà lâu vậy? anh biết em đợi anh nãy giờ không"
Anh không trả lời, vòng tay qua eo ả đi thẳng ra xe.
Cô ngồi ghế trên còn ả và anh ngồi ghế dưới.. Nhìn qua có thể thấy đống đồ cạnh ả là đồ anh mua.
Vừa về đến nhà là ả bám riết lấy anh.. Còn cô đi phía sau sách đống đồ của ả không khác gì một người hầu, còn ả mới chính là nữ chủ trong nhà này
Cô chỉ mới ra viện vừa về đến nhà anh đã bắt cô nấu cơm cho anh và ả ta...
Anh bế cô chạy thẳng vào trong mặt lạnh như tảng băng. Cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông bác sĩ bị anh doạ toát cả mồ hôi lạnh.. Anh đứng cạnh giường nhìn cô, anh không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho cô ta đến như vậy..tay anh cuộn chặt thành nắm đấm nổi dõ cả gân cốt..
Lúc tỉnh dậy cô đã thấy mình trong phòng bệnh cùng với 1 y tá
-"y tá! Sao tôi lại ở đây"
-"sáng nay có 1 người đàn ông bế cô đến đây, anh ta có vẻ rất lo lắng nhưng ngay sau đó thì không còn thấy anh ta "
-"ừm, cảm ơn cô"
Cô ở bệnh viện đã 3 ngày nhưng không một ai đến thăm hỏi mà cũng phải thôi trước giờ nhà đó có ai quan tâm cô đâu, cuộc hôn nhân này chỉ là vụ giao dịch.. Cắt đứt dòng suy nghĩ 1 giọng nói lạnh lùng từ cửa vọng vào
-"chuẩn bị đồ"
Cô không nhìn nhầm đó chứ anh đến đón cô sao, chưa hiểu chuyện gì anh đã ném cho cô túi đồ
-"cô định mặc bộ đồ này mà về sao, tôi cho cô 2 phút để thay đồ".
thay đồ xong cô và anh ra xe lúc đi anh khoác vai cô, cô không hiểu a có ý gì nhưng ngay sau đó cô hiểu tại sao anh làm vậy..
"đừng thấy tôi đến đón cô thì có nghĩa là tôi tha cho cô, tôi đến đây vì không muốn người khác nói tôi là người chồng vô trách nhiệm" anh vừa nói vừa bóp mạnh vào vai cô..
Rõ ràng cô biết anh chỉ đang diễn đúng vai của mình nhưng tại sao khi nghe những lời nói đó lòng cô lại chứa lỗi buồn khó tả
Vừa ra ngoài anh thả tay ra khỏi người cô.
Một người phụ nữ õng ẹo ra khoác tay anh trách móc
-"phong, anh làm gì mà lâu vậy? anh biết em đợi anh nãy giờ không"
Anh không trả lời, vòng tay qua eo ả đi thẳng ra xe.
Cô ngồi ghế trên còn ả và anh ngồi ghế dưới.. Nhìn qua có thể thấy đống đồ cạnh ả là đồ anh mua.
Vừa về đến nhà là ả bám riết lấy anh.. Còn cô đi phía sau sách đống đồ của ả không khác gì một người hầu, còn ả mới chính là nữ chủ trong nhà này
Cô chỉ mới ra viện vừa về đến nhà anh đã bắt cô nấu cơm cho anh và ả ta...