"Cút" anh hét lên rồi chỉ thẳng tay ra ngoài.
"Anh không cần đuổi thì tôi cũng đi, ở lại đây chỉ khiến tôi thêm kinh tởm"
Cô chạy nhanh ra khỏi phòng anh, xuống dưới bếp cầm lấ́y chai rượu uống một hơi, cô vốn dĩ không uống được rượu hễ uống vào thì cô coi trời bằng vung. Loại cô uông lại còn là loại mạnh, mùi rượu xông lên mũi khiến cô ho sặc sụa.
"Thiếu phu nhân cô làm gì vậy, đưa chai rượu cho tôi nếu để cậu chủ biết được thì cô không sống yên đâu"
"Anh ta vốn dĩ có bao giờ để tôi sống yên đâu "
Cô vừa nói vừa cầm chai rượu lên uống, men rượu bắt đầu thấm đầu cô nặng trĩu cả người không đứng vững.
"Tôi phải về nhà tôi" cô vừa cầm chai rượu vừa đòi về nhà
"Đây là nhà của mợ, mợ còn muốn đi đâu"
"Đây mà là nhà sao...đây không phải nhà tôi"
"Lục Thiên Linh.. cô đang làm trò gì vậy " anh bước nhanh xuống
Cô ghé vào bà qủan gia hỏi.
"Uầy, anh ta là ai vậy"
Bà nói nhỏ "cậu ấy chính là chồng cô"
"Hả"
"À...là tên Lâm Phong đáng ghét đó hả"
Anh tối sầm mặt nhìn chai rượu trên tay cô...
"Lục Thiên Linh cô chán sống rồi phải không"
Cô không thèm để ý đến anh nói loạng choạng bước lại gần anh
"Ưm...anh chàng đẹp trai này hình như mình gặp đâu rồi"
Cô vừa nói vừa véo má anh.
"Nhìn kìa..đáng yêu qúa"
Anh mặt mũi tối sầm còn đám người hầu không dám tin vào mắt mình vì trước giờ chưa có ai dám làm vậy với anh.
"Ọe "...cô víu vào người anh lôn một mạch.
Sức chịu đựng của anh vậy là qúa lắm rồi, anh nắm chặt cổ tay cô kéo lên phòng
"Bỏ tay tôi ra..tôi phải về nhà, đây không phải nhà tôi..hic..đây không khác gì một cái địa ngục..cái tên Lâm Phong đó suốt ngày chỉ biết hành hạ tôi anh ta lúc nào cũng nghĩ mình đúng còn những gì người khác nói đều là những lời nói dối, anh ta hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi vậy mà tôi còn ngu ngốc tin rằng anh đã thay đổi"
Huhu...
Anh không biết những gì cô nói có phải thật không nhưng lúc này cô đang say, lời nói từ một người uống say bao giờ cũng thật nhất
Anh đỡ cô vào lòng, có lẽ anh đã hiểu lầm cô thật, trang sức anh mua cô cũng chưa động đến lần nào tất cả đều do anh đặt ác cảm lên người cô.
"Anh xin lỗi từ giờ anh sẽ bù đắp lại những gì em đã chịu"
"Anh không cần đuổi thì tôi cũng đi, ở lại đây chỉ khiến tôi thêm kinh tởm"
Cô chạy nhanh ra khỏi phòng anh, xuống dưới bếp cầm lấ́y chai rượu uống một hơi, cô vốn dĩ không uống được rượu hễ uống vào thì cô coi trời bằng vung. Loại cô uông lại còn là loại mạnh, mùi rượu xông lên mũi khiến cô ho sặc sụa.
"Thiếu phu nhân cô làm gì vậy, đưa chai rượu cho tôi nếu để cậu chủ biết được thì cô không sống yên đâu"
"Anh ta vốn dĩ có bao giờ để tôi sống yên đâu "
Cô vừa nói vừa cầm chai rượu lên uống, men rượu bắt đầu thấm đầu cô nặng trĩu cả người không đứng vững.
"Tôi phải về nhà tôi" cô vừa cầm chai rượu vừa đòi về nhà
"Đây là nhà của mợ, mợ còn muốn đi đâu"
"Đây mà là nhà sao...đây không phải nhà tôi"
"Lục Thiên Linh.. cô đang làm trò gì vậy " anh bước nhanh xuống
Cô ghé vào bà qủan gia hỏi.
"Uầy, anh ta là ai vậy"
Bà nói nhỏ "cậu ấy chính là chồng cô"
"Hả"
"À...là tên Lâm Phong đáng ghét đó hả"
Anh tối sầm mặt nhìn chai rượu trên tay cô...
"Lục Thiên Linh cô chán sống rồi phải không"
Cô không thèm để ý đến anh nói loạng choạng bước lại gần anh
"Ưm...anh chàng đẹp trai này hình như mình gặp đâu rồi"
Cô vừa nói vừa véo má anh.
"Nhìn kìa..đáng yêu qúa"
Anh mặt mũi tối sầm còn đám người hầu không dám tin vào mắt mình vì trước giờ chưa có ai dám làm vậy với anh.
"Ọe "...cô víu vào người anh lôn một mạch.
Sức chịu đựng của anh vậy là qúa lắm rồi, anh nắm chặt cổ tay cô kéo lên phòng
"Bỏ tay tôi ra..tôi phải về nhà, đây không phải nhà tôi..hic..đây không khác gì một cái địa ngục..cái tên Lâm Phong đó suốt ngày chỉ biết hành hạ tôi anh ta lúc nào cũng nghĩ mình đúng còn những gì người khác nói đều là những lời nói dối, anh ta hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi vậy mà tôi còn ngu ngốc tin rằng anh đã thay đổi"
Huhu...
Anh không biết những gì cô nói có phải thật không nhưng lúc này cô đang say, lời nói từ một người uống say bao giờ cũng thật nhất
Anh đỡ cô vào lòng, có lẽ anh đã hiểu lầm cô thật, trang sức anh mua cô cũng chưa động đến lần nào tất cả đều do anh đặt ác cảm lên người cô.
"Anh xin lỗi từ giờ anh sẽ bù đắp lại những gì em đã chịu"