“Thiên Toàn! Con lại làm hư máy baba nữa đấy hả?” Nhã Ái bế thằng bé biết đi chập chững ra khỏi nhà vệ sinh, sẵn tay tét vào mông thằng bé vài phát.
Thiên Toàn là do bên nội ngoại đặt ra, đáng lẽ 2 người quyết định là Thần Toàn nhưng ông bà nội ông bà ngoại nhất quyết không chịu, nói cái tên quá xấu, nên đổi lại là Thiên Toàn nghe có vẻ hay hơn rất nhiều. Bởi thế, Nhã Ái cùng Đại Kỷ vào phút cuối cũng gật đầu.
Bởi thế, đứa trẻ này tên họ rõ ràng là Đại Thiên Toàn (đúng nghe hay hơn Thần Toàn nha). Nhan sắc từ nhỏ sinh ra khá giống cha, rất mỹ nam, đã vậy còn thêm thân hình núng nính bập bõm kia thì ôi thôi, được cưng chẳng khác gì vua!
Tuy nhiên...
Thằng bé không hiểu cốt cách giống ai, lúc mới mấy tháng nằm nôi trong phòng ngủ của vợ chồng Nhã Ái, quẫy đạp lung tung, tối đến đạp đạp nôi khiến vợ chồng họ Đại không thể ngủ, phải thức dậy bế thằng bé lúc nửa đêm, ru cho ngủ. Rồi khi thằng bé biết cầm nắm, lăn bò càng nguy hiểm, Thiên Toàn đại nhân hễ thấy thứ gì trong nôi là nắm quăng ra ngoài, rồi ú ớ bắt cha, bắt mẹ bắt ông nội ông ngoại, bà nội bà ngoại, cô dì chú bác, Hoàng Tố, Kì Bách hay thậm chí cả khách vào nhà cũng bắt lụm giùm. Lụm nhặt cho đã rồi cũng nắm quăng ra ngoài, bắt lụm tiếp, trong khi cái miệng thì chí chóe cười...
Không thì được cha bế, tay cứ nắm tóc Đại Kỷ giựt, không thì nắm cổ áo cha kéo cho tới khi cúc áo đứt chỉ...Thậm chí còn lăn lộn trên tay cha khi đang được bế...Lúc uống sữa thì không thèm uống đàng hoàng, uống vào rồi há to miệng cho sữa tràn như nước bờ đê, Nhã Ái phải lấy khăn chùi còn thằng bé cười hí hé lên...Lúc mà không nghe theo thằng bé, nó rưng rưng, rồi hết nước hết cái gào khóc đến nhà kế bên còn nghe được. Còn lúc gặp người thân, nó không khóc không cười, im re để người ta bồng bế trêu ghẹo...Gặp cha bế thì ôi thôi, chưa được bao nhiêu thì Đại Kỷ đã phải nhường nó cho Nhã Ái chăm.
Quậy hết sức quậy...
Đồ chơi của thằng bé, đố cái nào còn nguyên được chết liền. Gấu bông sứt chỉ, bóng bay bóng hơi gì xẹp lép vứt lung tung, hình khối thì nứt bên kia 1 mảnh, bên này 2 mảnh...
Lần này “đồ chơi” lại được chuyển hướng sang cái điện thoại của Đại Kỷ, Thiên Toàn lăm le nó lâu lắm rồi, mà lần nào cũng bị mẹ phát hiện. Nên hôm nay nhân cơ hội chộp lấy điện thoại cha, lon ton vào nhà vệ sinh, vứt vào bồn cầu rồi vặn nước, cười chí chóe. Nhã Ái tới không kịp, nên không cứu vãn được tình hình...chỉ mừng là con trai bảo bối không sao...
Đại Kỷ mà biết là coi như vứt Thiên Toàn sang Thái Bình Dương luôn.
“Thiên Toàn! Mama giận con rồi đó! Quậy quá!” Nhã Ái bực mình bỏ thằng bé vào phòng ngủ, xoay người đi đóng cửa, Thiên Toàn thấy mẹ giận, nụ cười trên môi bé tắt ngúm, tưởng mẹ bỏ rơi bé trong phòng 1 mình, mắt rưng rưng, lồm cồm bò bò rồi khó khăn vịn tường đứng dậy, giang 2 tay, chậm chững bước, mếu máo:
“Maa..ma...”
Chợt Nhã Ái quay lại, thấy con trai bảo bối đang đợi mình ôm với đôi mắt rưng rưng sắp khóc, ngay đó, 1 phát mủi lòng, xòa đến chỗ con ôm cái thân hình to to mềm mềm ấy, hôn lên trán con. Thiên Toàn cánh tay yếu ớt cũng ôm Nhã Ái, rồi ngoan ngoãn dụi vào làn tóc của cô, cái miệng nhỏ xinh đầy hơi sữa bập bẹ: ”Maa...maa...”
Ai giận được thằng bé này cơ chứ? Nhã Ái vui mừng ôm con, hôn lên cái má như cái bánh bao lớn của bé, cười:
“Sau này không được động vào đồ của baba nữa nha, không là baba sẽ đánh đòn con đó, mama cũng giận con luôn. Nghe chưa, hửm?”
Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng Thiên Toàn vẫn gật gật cái đầu nho nhỏ của mình.
Chưa được bao lâu, Đại Kỷ đã xông vào phòng, tay cầm 1 cái khăn tay, mà trong cái khăn tay lại là cái điện thoại ướt sũng của anh, anh mỉm cười hỏi: “Tiểu quỷ, là con phải không?”
Thấy cái điện thoại, Thiên Toàn cười hí hửng.
Lát sau ngôi nhà nhỏ vang lên tiếng gào rống của Đại Kỷ, kèm theo tiếng cười chí chóe của Thiên Toàn.
May mà tui chưa lấy chồng =_=....không thì có ngày lên cơn nhồi máu cơ tim chết mất!
Mấy tháng sau...
“Thiên Toàn! Con lại làm hư máy baba nữa đấy hả?” Nhã Ái bế thằng bé biết đi chập chững ra khỏi nhà vệ sinh, sẵn tay tét vào mông thằng bé vài phát.
Thiên Toàn là do bên nội ngoại đặt ra, đáng lẽ người quyết định là Thần Toàn nhưng ông bà nội ông bà ngoại nhất quyết không chịu, nói cái tên quá xấu, nên đổi lại là Thiên Toàn nghe có vẻ hay hơn rất nhiều. Bởi thế, Nhã Ái cùng Đại Kỷ vào phút cuối cũng gật đầu.
Bởi thế, đứa trẻ này tên họ rõ ràng là Đại Thiên Toàn (đúng nghe hay hơn Thần Toàn nha). Nhan sắc từ nhỏ sinh ra khá giống cha, rất mỹ nam, đã vậy còn thêm thân hình núng nính bập bõm kia thì ôi thôi, được cưng chẳng khác gì vua!
Tuy nhiên...
Thằng bé không hiểu cốt cách giống ai, lúc mới mấy tháng nằm nôi trong phòng ngủ của vợ chồng Nhã Ái, quẫy đạp lung tung, tối đến đạp đạp nôi khiến vợ chồng họ Đại không thể ngủ, phải thức dậy bế thằng bé lúc nửa đêm, ru cho ngủ. Rồi khi thằng bé biết cầm nắm, lăn bò càng nguy hiểm, Thiên Toàn đại nhân hễ thấy thứ gì trong nôi là nắm quăng ra ngoài, rồi ú ớ bắt cha, bắt mẹ bắt ông nội ông ngoại, bà nội bà ngoại, cô dì chú bác, Hoàng Tố, Kì Bách hay thậm chí cả khách vào nhà cũng bắt lụm giùm. Lụm nhặt cho đã rồi cũng nắm quăng ra ngoài, bắt lụm tiếp, trong khi cái miệng thì chí chóe cười...
Không thì được cha bế, tay cứ nắm tóc Đại Kỷ giựt, không thì nắm cổ áo cha kéo cho tới khi cúc áo đứt chỉ...Thậm chí còn lăn lộn trên tay cha khi đang được bế...Lúc uống sữa thì không thèm uống đàng hoàng, uống vào rồi há to miệng cho sữa tràn như nước bờ đê, Nhã Ái phải lấy khăn chùi còn thằng bé cười hí hé lên...Lúc mà không nghe theo thằng bé, nó rưng rưng, rồi hết nước hết cái gào khóc đến nhà kế bên còn nghe được. Còn lúc gặp người thân, nó không khóc không cười, im re để người ta bồng bế trêu ghẹo...Gặp cha bế thì ôi thôi, chưa được bao nhiêu thì Đại Kỷ đã phải nhường nó cho Nhã Ái chăm.
Quậy hết sức quậy...
Đồ chơi của thằng bé, đố cái nào còn nguyên được chết liền. Gấu bông sứt chỉ, bóng bay bóng hơi gì xẹp lép vứt lung tung, hình khối thì nứt bên kia mảnh, bên này mảnh...
Lần này “đồ chơi” lại được chuyển hướng sang cái điện thoại của Đại Kỷ, Thiên Toàn lăm le nó lâu lắm rồi, mà lần nào cũng bị mẹ phát hiện. Nên hôm nay nhân cơ hội chộp lấy điện thoại cha, lon ton vào nhà vệ sinh, vứt vào bồn cầu rồi vặn nước, cười chí chóe. Nhã Ái tới không kịp, nên không cứu vãn được tình hình...chỉ mừng là con trai bảo bối không sao...
Đại Kỷ mà biết là coi như vứt Thiên Toàn sang Thái Bình Dương luôn.
“Thiên Toàn! Mama giận con rồi đó! Quậy quá!” Nhã Ái bực mình bỏ thằng bé vào phòng ngủ, xoay người đi đóng cửa, Thiên Toàn thấy mẹ giận, nụ cười trên môi bé tắt ngúm, tưởng mẹ bỏ rơi bé trong phòng mình, mắt rưng rưng, lồm cồm bò bò rồi khó khăn vịn tường đứng dậy, giang tay, chậm chững bước, mếu máo:
“Maa..ma...”
Chợt Nhã Ái quay lại, thấy con trai bảo bối đang đợi mình ôm với đôi mắt rưng rưng sắp khóc, ngay đó, phát mủi lòng, xòa đến chỗ con ôm cái thân hình to to mềm mềm ấy, hôn lên trán con. Thiên Toàn cánh tay yếu ớt cũng ôm Nhã Ái, rồi ngoan ngoãn dụi vào làn tóc của cô, cái miệng nhỏ xinh đầy hơi sữa bập bẹ: ”Maa...maa...”
Ai giận được thằng bé này cơ chứ? Nhã Ái vui mừng ôm con, hôn lên cái má như cái bánh bao lớn của bé, cười:
“Sau này không được động vào đồ của baba nữa nha, không là baba sẽ đánh đòn con đó, mama cũng giận con luôn. Nghe chưa, hửm?”
Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng Thiên Toàn vẫn gật gật cái đầu nho nhỏ của mình.
Chưa được bao lâu, Đại Kỷ đã xông vào phòng, tay cầm cái khăn tay, mà trong cái khăn tay lại là cái điện thoại ướt sũng của anh, anh mỉm cười hỏi: “Tiểu quỷ, là con phải không?”
Thấy cái điện thoại, Thiên Toàn cười hí hửng.
Lát sau ngôi nhà nhỏ vang lên tiếng gào rống của Đại Kỷ, kèm theo tiếng cười chí chóe của Thiên Toàn.
May mà tui chưa lấy chồng =_=....không thì có ngày lên cơn nhồi máu cơ tim chết mất!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy tháng sau...
“Thiên Toàn! Con lại làm hư máy baba nữa đấy hả?” Nhã Ái bế thằng bé biết đi chập chững ra khỏi nhà vệ sinh, sẵn tay tét vào mông thằng bé vài phát.
Thiên Toàn là do bên nội ngoại đặt ra, đáng lẽ 2 người quyết định là Thần Toàn nhưng ông bà nội ông bà ngoại nhất quyết không chịu, nói cái tên quá xấu, nên đổi lại là Thiên Toàn nghe có vẻ hay hơn rất nhiều. Bởi thế, Nhã Ái cùng Đại Kỷ vào phút cuối cũng gật đầu.
Bởi thế, đứa trẻ này tên họ rõ ràng là Đại Thiên Toàn (đúng nghe hay hơn Thần Toàn nha). Nhan sắc từ nhỏ sinh ra khá giống cha, rất mỹ nam, đã vậy còn thêm thân hình núng nính bập bõm kia thì ôi thôi, được cưng chẳng khác gì vua!
Tuy nhiên...
Thằng bé không hiểu cốt cách giống ai, lúc mới mấy tháng nằm nôi trong phòng ngủ của vợ chồng Nhã Ái, quẫy đạp lung tung, tối đến đạp đạp nôi khiến vợ chồng họ Đại không thể ngủ, phải thức dậy bế thằng bé lúc nửa đêm, ru cho ngủ. Rồi khi thằng bé biết cầm nắm, lăn bò càng nguy hiểm, Thiên Toàn đại nhân hễ thấy thứ gì trong nôi là nắm quăng ra ngoài, rồi ú ớ bắt cha, bắt mẹ bắt ông nội ông ngoại, bà nội bà ngoại, cô dì chú bác, Hoàng Tố, Kì Bách hay thậm chí cả khách vào nhà cũng bắt lụm giùm. Lụm nhặt cho đã rồi cũng nắm quăng ra ngoài, bắt lụm tiếp, trong khi cái miệng thì chí chóe cười...
Không thì được cha bế, tay cứ nắm tóc Đại Kỷ giựt, không thì nắm cổ áo cha kéo cho tới khi cúc áo đứt chỉ...Thậm chí còn lăn lộn trên tay cha khi đang được bế...Lúc uống sữa thì không thèm uống đàng hoàng, uống vào rồi há to miệng cho sữa tràn như nước bờ đê, Nhã Ái phải lấy khăn chùi còn thằng bé cười hí hé lên...Lúc mà không nghe theo thằng bé, nó rưng rưng, rồi hết nước hết cái gào khóc đến nhà kế bên còn nghe được. Còn lúc gặp người thân, nó không khóc không cười, im re để người ta bồng bế trêu ghẹo...Gặp cha bế thì ôi thôi, chưa được bao nhiêu thì Đại Kỷ đã phải nhường nó cho Nhã Ái chăm.
Quậy hết sức quậy...
Đồ chơi của thằng bé, đố cái nào còn nguyên được chết liền. Gấu bông sứt chỉ, bóng bay bóng hơi gì xẹp lép vứt lung tung, hình khối thì nứt bên kia 1 mảnh, bên này 2 mảnh...
Lần này “đồ chơi” lại được chuyển hướng sang cái điện thoại của Đại Kỷ, Thiên Toàn lăm le nó lâu lắm rồi, mà lần nào cũng bị mẹ phát hiện. Nên hôm nay nhân cơ hội chộp lấy điện thoại cha, lon ton vào nhà vệ sinh, vứt vào bồn cầu rồi vặn nước, cười chí chóe. Nhã Ái tới không kịp, nên không cứu vãn được tình hình...chỉ mừng là con trai bảo bối không sao...
Đại Kỷ mà biết là coi như vứt Thiên Toàn sang Thái Bình Dương luôn.
“Thiên Toàn! Mama giận con rồi đó! Quậy quá!” Nhã Ái bực mình bỏ thằng bé vào phòng ngủ, xoay người đi đóng cửa, Thiên Toàn thấy mẹ giận, nụ cười trên môi bé tắt ngúm, tưởng mẹ bỏ rơi bé trong phòng 1 mình, mắt rưng rưng, lồm cồm bò bò rồi khó khăn vịn tường đứng dậy, giang 2 tay, chậm chững bước, mếu máo:
“Maa..ma...”
Chợt Nhã Ái quay lại, thấy con trai bảo bối đang đợi mình ôm với đôi mắt rưng rưng sắp khóc, ngay đó, 1 phát mủi lòng, xòa đến chỗ con ôm cái thân hình to to mềm mềm ấy, hôn lên trán con. Thiên Toàn cánh tay yếu ớt cũng ôm Nhã Ái, rồi ngoan ngoãn dụi vào làn tóc của cô, cái miệng nhỏ xinh đầy hơi sữa bập bẹ: ”Maa...maa...”
Ai giận được thằng bé này cơ chứ? Nhã Ái vui mừng ôm con, hôn lên cái má như cái bánh bao lớn của bé, cười:
“Sau này không được động vào đồ của baba nữa nha, không là baba sẽ đánh đòn con đó, mama cũng giận con luôn. Nghe chưa, hửm?”
Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng Thiên Toàn vẫn gật gật cái đầu nho nhỏ của mình.
Chưa được bao lâu, Đại Kỷ đã xông vào phòng, tay cầm 1 cái khăn tay, mà trong cái khăn tay lại là cái điện thoại ướt sũng của anh, anh mỉm cười hỏi: “Tiểu quỷ, là con phải không?”
Thấy cái điện thoại, Thiên Toàn cười hí hửng.
Lát sau ngôi nhà nhỏ vang lên tiếng gào rống của Đại Kỷ, kèm theo tiếng cười chí chóe của Thiên Toàn.
May mà tui chưa lấy chồng =_=....không thì có ngày lên cơn nhồi máu cơ tim chết mất!