“Trợ lý Hoàng, lại đây.” Kì Bách giờ nghỉ trưa, mệt mỏi ngả lưng ra, không ngần ngại để vợ mình thấy hình dáng uể oải. Hoàng Tố cũng rất quen thuộc việc này rồi, 2 tay bóp vai của Kì Bách, mỉm cười: “Anh vất vả rồi.”
Khóe môi Kì Bách cong lên, anh rất thích cái cảm giác được Hoàng Tố xoa bóp vai cho mình, rất dễ chịu, chỉ hận đây là công ty mà nằm vật người ra cho Hoàng Tố đấm bóp cả người. Thư ký riêng cũng chưa có đặc quyền tốt đẹp như của Hoàng Tố, mà anh thì được khá nhiều ân sủng khác người. Mọi người trong công ty ai cũng biết mối quan hệ của 2 người này, tin đồn có lần lan truyền tới cả giới báo chí, làm các nhân viên 1 phen hoảng hồn, không ngờ Chủ tịch lãnh khốc của họ lại là Gay.
Trải qua thời gian đó, ít cô gái nào dám tiếp xúc với Hoàng Tố, điều này làm Kì Bách rất hài lòng. Quanh đi quẩn lại, cũng chỉ có 2 người.
“Tố Tố, thật thoải mái.” Kì Bách cầm tay Hoàng Tố, hôn 1 cái cho thỏa lòng. Nhìn Hoàng Tố mỉm cười, rất bình yên, cảm giác lâng lâng hạnh phúc. Chỉ muốn ngủ thiếp đi.
“Kì Bách.” Hoàng Tố vuốt ve mái tóc của Kì Bách, động tác rất dịu dàng.
“Anh nghe.”
“Em yêu anh.” Hoàng Tố cúi đầu, hôn lên chóp mũi của Kì Bách, khiến đôi mắt Kì Bách phải mở to 1 hồi thật lâu, cái miệng cũng hơi ú ớ không biết nói gì...
“Nên đêm nay để em nằm trên nha.” Hoàng Tố chêm thêm 1 câu thật sự rất 'nỗi lòng'.
“Được thôi, chỉ lần này thôi đấy.” Kì Bách mỉm cười gật đầu, nếu Hoàng Tố đã muốn vậy thì anh chiều, anh cũng không muốn làm Tố Tố của anh buồn đâu. Chỉ có điều...tỏ tình với anh chỉ vì chuyện này thì anh phải phạt thật nặng mới được.
Tới tối...
“Kì Bách!! Anh nói là cho tôi nằm trên mà!” Giọng ai kia hết sức giận dữ, nhưng vì cái thứ 'khủng khiếp' đó đang ở trong người nên giọng có chút được xem là nũng nịu.
“Thì em đã nằm trên đó thôi.” Ai kia nằm dưới hết sức thỏa mãn, không ngờ cái tư thế này cũng đâu tệ...nhìn cái người ngồi phía trên đang nước mắt lưng tròng thì có mủi lòng đôi chút “Em đâu có nói ai 'ở trong'? Đó là vì em quá ngốc thôi.”
“Anh!” Chưa kịp nói thì bàn tay Kì biến thái đã ôm mông của Hoàng ngây thơ mà thúc mạnh....không khí ám muội vang lên vài tiếng rên rỉ đau đớn...lại cực kỳ đê mê...
*Kéo rèm*
Các vị, hãy để cho tâm hồn được thanh thản, lễ cầu siêu cho Hoàng ca ca bắt đầu.
Khăn giấy đây, lau máu mũi đi mấy má. /(O,,O)
“Trợ lý Hoàng, lại đây.” Kì Bách giờ nghỉ trưa, mệt mỏi ngả lưng ra, không ngần ngại để vợ mình thấy hình dáng uể oải. Hoàng Tố cũng rất quen thuộc việc này rồi, tay bóp vai của Kì Bách, mỉm cười: “Anh vất vả rồi.”
Khóe môi Kì Bách cong lên, anh rất thích cái cảm giác được Hoàng Tố xoa bóp vai cho mình, rất dễ chịu, chỉ hận đây là công ty mà nằm vật người ra cho Hoàng Tố đấm bóp cả người. Thư ký riêng cũng chưa có đặc quyền tốt đẹp như của Hoàng Tố, mà anh thì được khá nhiều ân sủng khác người. Mọi người trong công ty ai cũng biết mối quan hệ của người này, tin đồn có lần lan truyền tới cả giới báo chí, làm các nhân viên phen hoảng hồn, không ngờ Chủ tịch lãnh khốc của họ lại là Gay.
Trải qua thời gian đó, ít cô gái nào dám tiếp xúc với Hoàng Tố, điều này làm Kì Bách rất hài lòng. Quanh đi quẩn lại, cũng chỉ có người.
“Tố Tố, thật thoải mái.” Kì Bách cầm tay Hoàng Tố, hôn cái cho thỏa lòng. Nhìn Hoàng Tố mỉm cười, rất bình yên, cảm giác lâng lâng hạnh phúc. Chỉ muốn ngủ thiếp đi.
“Kì Bách.” Hoàng Tố vuốt ve mái tóc của Kì Bách, động tác rất dịu dàng.
“Anh nghe.”
“Em yêu anh.” Hoàng Tố cúi đầu, hôn lên chóp mũi của Kì Bách, khiến đôi mắt Kì Bách phải mở to hồi thật lâu, cái miệng cũng hơi ú ớ không biết nói gì...
“Nên đêm nay để em nằm trên nha.” Hoàng Tố chêm thêm câu thật sự rất 'nỗi lòng'.
“Được thôi, chỉ lần này thôi đấy.” Kì Bách mỉm cười gật đầu, nếu Hoàng Tố đã muốn vậy thì anh chiều, anh cũng không muốn làm Tố Tố của anh buồn đâu. Chỉ có điều...tỏ tình với anh chỉ vì chuyện này thì anh phải phạt thật nặng mới được.
Tới tối...
“Kì Bách!! Anh nói là cho tôi nằm trên mà!” Giọng ai kia hết sức giận dữ, nhưng vì cái thứ 'khủng khiếp' đó đang ở trong người nên giọng có chút được xem là nũng nịu.
“Thì em đã nằm trên đó thôi.” Ai kia nằm dưới hết sức thỏa mãn, không ngờ cái tư thế này cũng đâu tệ...nhìn cái người ngồi phía trên đang nước mắt lưng tròng thì có mủi lòng đôi chút “Em đâu có nói ai 'ở trong'? Đó là vì em quá ngốc thôi.”
“Anh!” Chưa kịp nói thì bàn tay Kì biến thái đã ôm mông của Hoàng ngây thơ mà thúc mạnh....không khí ám muội vang lên vài tiếng rên rỉ đau đớn...lại cực kỳ đê mê...
Kéo rèm
Các vị, hãy để cho tâm hồn được thanh thản, lễ cầu siêu cho Hoàng ca ca bắt đầu.
Khăn giấy đây, lau máu mũi đi mấy má. /(O,,O)