Đến tối, Đại Kỷ mới về, nhưng Thiên Toàn đã ngủ, chỉ còn lại Nhã Ái. Mà cô thì đang trong phòng tắm, Đại Kỷ nhìn thấy hộp quà đặt trên bàn, mới mở ra xem, chỉ là chút bánh kẹo. Anh mới đặt xuống, rồi tự dọn cơm ăn. Nhã Ái thấy chồng về, vội vã chạy lại cùng chồng ăn cơm. Đại Kỷ chỉ dặn: “Sau này cứ ăn cơm trước, đừng chờ anh.”
“Nhưng mà...” Nhã Ái định nói nhưng Đại Kỷ có vẻ mặt mệt mỏi, cô cũng không lên tiếng nữa. Cô biết dạo này anh hay như vậy, khó chịu, ít nói lại còn lạnh lùng. Chắc do công việc ở công ty rất nhiều, khiến anh có đôi phần cáu gắt với cô. Nhã Ái hiểu cho chồng, lần nào cũng chờ cơm.
“Baba về rồi!” Thiên Toàn nghe động tỉnh dậy, chạy lại ôm baba 1 cái, nhưng anh không chút cảm xúc đẩy thằng bé ra, rồi đi tắm. Toàn bộ sự kiện đều lọt vào mắt Nhã Ái. Đại Kỷ chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy với Thiên Toàn. Gần đây anh quá kì lạ đi.
“Mama...baba giận con hả?” Thiên Toàn xụ mặt xuống, từ lúc baba trở về sau chuyến công tác, baba càng ngày càng xa lánh bé, không còn giống một baba mà Thiên Toàn yêu thương. Nhã Ái ôm con vào lòng, mặc kệ đi, anh là như vậy, chắc qua 1 khoảng thời gian sẽ trở lại như trước.
Sáng ra, anh lại rời giường, không tiếng nào đi làm. Nhã Ái nhìn con trai ôm gối baba ngủ mà thấy hơi buồn. Từ khi nào Đại Kỷ lại không ăn cơm sáng? Lại đi sớm như vậy?
Thiên Toàn lấy chuyện này nói cho Lục Tư, Vân Tử cùng Kì Như biết, mong họ có thể giúp gì đó.
“Tớ nghĩ cha cậu chỉ trong thời gian mệt mỏi thôi.” Kì Như ngây thơ nhất lên tiếng, cô bé không có cha, nên góp ý cũng phải là an ủi chứ không thể suy tư logic.
“Không, tớ không nghĩ vậy.” Lục Tư lên tiếng. “Có thể cha Đại có gì đó giấu cậu.”
“Là giấu gì mới được?” Thiên Toàn thắc mắc lên tiếng. Bé không biết Đại Kỷ có gì giấu bé...
“Tình nhân chẳng hạn?” Lục Tư nhớ trước đây mẹ có nói là cha bé rất lăng nhăng, thường có 1-2 cô lảng vảng xung quanh. Bé nghĩ cha Đại cũng là đàn ông, tam thê tứ thiếp giờ bị cấm, nhưng không phải vẫn còn ra đấy sao?
Ai ngờ câu nói của Lục Tư làm khuôn mặt Thiên Toàn biến dạng.
Baba...có tình nhân bên ngoài? Baba phản bội mama? Trên tivi bé thấy tình nhân thường là cô gái xinh đẹp mà tính cách rất ác độc a, thường là người chia rẽ mối nhân duyên của gia đình a, nếu lỡ baba bị vậy...thì bé biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bé chỉ biết đứng trơ mắt ra nhìn? Nhìn gia đình mình bị phá hoại bởi bà phù thủy xinh đẹp nào đó?
Bé ngày hôm đó vội vã xin phép nghỉ về nhà, nói với cô là “chuyện gia đình” làm cô giáo 1 phen lo sợ, tưởng gia đình bé Đại bị gì.
Nhưng không ngờ, về nhà, thấy mama nói chuyện với Quốc Phong qua khung cửa sổ nhỏ. Thiên Toàn không nhanh không chậm liền chạy lại níu áo mama, hét lên: ”Mama! Baba có tình nhân!”
.
.
.
Nhã Ái đứng hình, Lãng Quốc Phong càng thêm khó hiểu...
Thiên Toàn ít đổ dầu vào lửa quá ha?
Đến tối, Đại Kỷ mới về, nhưng Thiên Toàn đã ngủ, chỉ còn lại Nhã Ái. Mà cô thì đang trong phòng tắm, Đại Kỷ nhìn thấy hộp quà đặt trên bàn, mới mở ra xem, chỉ là chút bánh kẹo. Anh mới đặt xuống, rồi tự dọn cơm ăn. Nhã Ái thấy chồng về, vội vã chạy lại cùng chồng ăn cơm. Đại Kỷ chỉ dặn: “Sau này cứ ăn cơm trước, đừng chờ anh.”
“Nhưng mà...” Nhã Ái định nói nhưng Đại Kỷ có vẻ mặt mệt mỏi, cô cũng không lên tiếng nữa. Cô biết dạo này anh hay như vậy, khó chịu, ít nói lại còn lạnh lùng. Chắc do công việc ở công ty rất nhiều, khiến anh có đôi phần cáu gắt với cô. Nhã Ái hiểu cho chồng, lần nào cũng chờ cơm.
“Baba về rồi!” Thiên Toàn nghe động tỉnh dậy, chạy lại ôm baba cái, nhưng anh không chút cảm xúc đẩy thằng bé ra, rồi đi tắm. Toàn bộ sự kiện đều lọt vào mắt Nhã Ái. Đại Kỷ chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy với Thiên Toàn. Gần đây anh quá kì lạ đi.
“Mama...baba giận con hả?” Thiên Toàn xụ mặt xuống, từ lúc baba trở về sau chuyến công tác, baba càng ngày càng xa lánh bé, không còn giống một baba mà Thiên Toàn yêu thương. Nhã Ái ôm con vào lòng, mặc kệ đi, anh là như vậy, chắc qua khoảng thời gian sẽ trở lại như trước.
Sáng ra, anh lại rời giường, không tiếng nào đi làm. Nhã Ái nhìn con trai ôm gối baba ngủ mà thấy hơi buồn. Từ khi nào Đại Kỷ lại không ăn cơm sáng? Lại đi sớm như vậy?
Thiên Toàn lấy chuyện này nói cho Lục Tư, Vân Tử cùng Kì Như biết, mong họ có thể giúp gì đó.
“Tớ nghĩ cha cậu chỉ trong thời gian mệt mỏi thôi.” Kì Như ngây thơ nhất lên tiếng, cô bé không có cha, nên góp ý cũng phải là an ủi chứ không thể suy tư logic.
“Không, tớ không nghĩ vậy.” Lục Tư lên tiếng. “Có thể cha Đại có gì đó giấu cậu.”
“Là giấu gì mới được?” Thiên Toàn thắc mắc lên tiếng. Bé không biết Đại Kỷ có gì giấu bé...
“Tình nhân chẳng hạn?” Lục Tư nhớ trước đây mẹ có nói là cha bé rất lăng nhăng, thường có - cô lảng vảng xung quanh. Bé nghĩ cha Đại cũng là đàn ông, tam thê tứ thiếp giờ bị cấm, nhưng không phải vẫn còn ra đấy sao?
Ai ngờ câu nói của Lục Tư làm khuôn mặt Thiên Toàn biến dạng.
Baba...có tình nhân bên ngoài? Baba phản bội mama? Trên tivi bé thấy tình nhân thường là cô gái xinh đẹp mà tính cách rất ác độc a, thường là người chia rẽ mối nhân duyên của gia đình a, nếu lỡ baba bị vậy...thì bé biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bé chỉ biết đứng trơ mắt ra nhìn? Nhìn gia đình mình bị phá hoại bởi bà phù thủy xinh đẹp nào đó?
Bé ngày hôm đó vội vã xin phép nghỉ về nhà, nói với cô là “chuyện gia đình” làm cô giáo phen lo sợ, tưởng gia đình bé Đại bị gì.
Nhưng không ngờ, về nhà, thấy mama nói chuyện với Quốc Phong qua khung cửa sổ nhỏ. Thiên Toàn không nhanh không chậm liền chạy lại níu áo mama, hét lên: ”Mama! Baba có tình nhân!”
.
.
.
Nhã Ái đứng hình, Lãng Quốc Phong càng thêm khó hiểu...
Thiên Toàn ít đổ dầu vào lửa quá ha?