-một căn nhà giàu nhất An Giang ai nấy cũng thầm ngưỡng mộ nào ngờ đâu,kẻ giàu sang vẫn tham lam vô độ,rũ bỏ người vợ và con gái nhỏ-một cô bé 8 tuổi vừa đi học về thì lại thấy mama mình ngồi khóc-mama,sao mama khóc vậy-cô bé lại gần bên bà
-sao mặt mama có vết bầm vậy?-cô bé nhìn bà
-à.mama chỉ bị té thôi-bà ôm lấy cô bé
-mama có đau lắm không?-cô bé hỏi bà
-không đau,con là liều thuốc giảm đau hiệu quả nên không còn đau nữa-bà xoa đầu cô bé
-cô bé chồm lên hôn lên vết thương của bà và nói bay di bay đi vết thương kia
-bà siếc chặt cô bé vào lòng
-mama đừng buồn nữa,con sẽ là siêu nhân xua tan đi nỗi buồn và bảo vệ mama-cô bé
-ừm,mama sẽ không khóc nữa-bà mỉm cười nhìn cô bé
-con đói bụng-cô bé chu môi ra rất đáng yêu
-thôi chúng ta vào nhà ăn cơm-bà nắm tay cô bé dắt đi
-papa đâu mama-cô bé nhìn xung quanh
-à,papa con lên Sài Gòn làm ăn rồi-bà
-sao không nói cho con biết-cô bé ủ rủ
-thôi 2 ngày nữa là papa về chơi với con-bà xới cơm cho cô bé
-bà cố kìm nén nước mắt nhìn con,nào dám cho con biết là Papa có vợ bé
-2 ngày sau cô bé cố đi học về sớm chờ đợi cha mình chở về,cô bé hớn hở vui mừng khi thấy ông
-cô bé chạy lại ôm ông nhưng lại thấy mama mình khóc
-mama sao vậy,sao ại khóc nữa rồi-cô bé nhìn bà
-cô hãy ký giấy ly hôn này đi-ông chìa tờ giấy cùng cây viết ra cho bà
-bà nhìn tờ giấy rồi nhìn con không khỏi đau lòng
-em làm gì có lỗi mà phải bị như vậy-bà nhìn ông
-tôi cần một người phụ nữ thông minh,đỉnh đạt chứ không phải thứ chỉ biết nấu nướng,quê mùa thô kệch lại thiếu học vấn-ông nạt nộ bà
-anh không nhớ là em bỏ học nuôi anh ăn học đại học nên mới như thế sao-bà mắt ngấn nước
-ô hô,ai biểu cô ngu si-ông cười mỉa mai
-mà thôi,tôi cũng cám ơn cô vì ngày đó đã nuôi tôi ăn học,nhưng tình yêu của tôi đối với cô giờ đây mờ nhạt rồi-ông
-anh...anh-bà nấc lên nghẹn ngào
-anh cũng phải nghĩ cho Y Băng chứ-bà nhìn ông
-xí,tôi chẳng biết nó có phải co tôi không-ông nhìn cô bé
-mama,con sợ-cô bé ôm lấy bà
-anh...-bà nói không nne6n lời
-lúc trước nuôi tôi ăn học biết đâu cô ngủ với thằng nào kiếm tiền thì sao-ông nhìn bà khinh bỉ
-anh là cầm thú-bà quát lên
-ông vẫn dửng dưng nói
-con ruột hay con hoang tôi cũng không cần,thôi ký giấy và lấy tiền rồi biến đi-ông
-tôi lầm rồi,lúc trước tôi ngu si nên mới tin lời hạng người như anh-bà cầm bút ký tên
-haha,tốt lắm,dọn hành lý và phắn đi-ông cầm tờ giấy cười sảng khoái
-bà lên lầu dọn đồ chỉ còn lại cô bé
-papa con làm...hức...gì sai mà Papa bỏ con-cô bé khóc lên khi nghe những lời ông nói
-ai là papa của mày-ông nhìn nó căm phẫn
-con làm gì...hức..sai sao papa-cô bé run sợ nhìn ông
-mày sai vì mày tồn tại-ông đánh mắt đe dọa nhìn cô bé
-mama.con..hic...sợ-cô bé khóc nhìn ông
-cô bé ôm lấy bà
-anh có cần phải làm con sợ như thế không-bà gào lên giận dữ
-nó cũng chẳng còn là con tôi,cần gì phải quan tâm-ông
-đây tiền của cô-ông đưa cho bà một xấp tiền
-tôi không cần thứ tiền bẩn thỉu này của anh-bà ném tiến vào mặt ông
-bà bước đi,cô bé vùng ra chạy lại ôm ông nhưng lại bị ông hất văng ra
-oa...oa huhu đau quá papa ơi-cô bé nhìn ông tha thiết
-tránh xa tao ra đồ bẩn thỉu-ông phủi ống quần
-cô bé nhìn ông oán thán và thốt lên
-Tôi hận ông,ông không còn là papa của tôi nữa
-đối với một cô bé 8 tuổi thỉ câu nói này làm cho người khác khá là kinh ngạc
-bà chạy tới đỡ cô bé
-anh là thứ bạc tình bạc nghĩ,lần đầu này tôi đã thấy con người thật của anh.anh là kẻ bạt tình nhất mà tôi từng thấy-bà ôm cô bé đi
-haha cuối cùng thì tao cũng sắp giàu sang-ông cười nhìn 2 mẹ con
-sau đó ông bán căn nhà và làm đám cưới với người phụ nữ giàu sang
-cô bé và mẹ cô bé không còn nơi nào để đi họ hàng không có cô bé và mẹ cô bé tha hương cầu thực khắp nơi.mặt dù vậy bà vẫn làm thuê làm mướn nuôi cô bé học hành
-cho dù có liên tục chuyển phòng,liên tục dời đi nhưng cô bé vẫn học rất giỏi
-mama.hôm nay con được điểm mười nè-cô bé khoe với bà
-ừm,con giỏi lắm-bà xoa đầu cô bé
-mai chúng ta dọn đi nhé con-bà ôm cô bé
-lại chuyển nữa sao mama-cô bé ủ rủ nhìn bà
-nữa năm chúng ta chuyển nhà rồi đó-cô bé nhìn bà
-lần này là lần cuối vì chúng ta đủ tiền lên sài gòn rồi con-bà
-hứa nhé,lần chuyển cuối cùng-cô bé giơ ngón tay út ra
-ừm,nghéo tay-bà
-đóng dấu,hihi-cô bé
-Sài gòn
-mama,ở đây đông người ghê-cô bé nắm tay bà
-ừm-bà
-thôi chúng ta đi tìm nhà trọ-bà dẫn cô bé đi
-ông sống trong nhung lụa giàu sang làm chủ một công ty hùng mạnh Đông Nam Á,còn bà thì phải làm lụng vất vả nuôi con
-đây là nhà trò giá rẻ-ông chủ nhà trọ
-cô bé nhìn ông ta khá là e dè,vì ông ta có vẻ xấu xa
-cho tôi một phòng nhé-bà
-ừm,lấy trước tiền nhà một tháng 250 ngàn-ông chủ nhà trọ
-đây-bà
(mình hơi bận nên có lẽ ra chap trễ,và còn tác phẩm khác của mình cũng chưa hoàn thành,monh các bạn ủng hộ,chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,chọi ít gạch thôi nhé)
-sao mặt mama có vết bầm vậy?-cô bé nhìn bà
-à.mama chỉ bị té thôi-bà ôm lấy cô bé
-mama có đau lắm không?-cô bé hỏi bà
-không đau,con là liều thuốc giảm đau hiệu quả nên không còn đau nữa-bà xoa đầu cô bé
-cô bé chồm lên hôn lên vết thương của bà và nói bay di bay đi vết thương kia
-bà siếc chặt cô bé vào lòng
-mama đừng buồn nữa,con sẽ là siêu nhân xua tan đi nỗi buồn và bảo vệ mama-cô bé
-ừm,mama sẽ không khóc nữa-bà mỉm cười nhìn cô bé
-con đói bụng-cô bé chu môi ra rất đáng yêu
-thôi chúng ta vào nhà ăn cơm-bà nắm tay cô bé dắt đi
-papa đâu mama-cô bé nhìn xung quanh
-à,papa con lên Sài Gòn làm ăn rồi-bà
-sao không nói cho con biết-cô bé ủ rủ
-thôi 2 ngày nữa là papa về chơi với con-bà xới cơm cho cô bé
-bà cố kìm nén nước mắt nhìn con,nào dám cho con biết là Papa có vợ bé
-2 ngày sau cô bé cố đi học về sớm chờ đợi cha mình chở về,cô bé hớn hở vui mừng khi thấy ông
-cô bé chạy lại ôm ông nhưng lại thấy mama mình khóc
-mama sao vậy,sao ại khóc nữa rồi-cô bé nhìn bà
-cô hãy ký giấy ly hôn này đi-ông chìa tờ giấy cùng cây viết ra cho bà
-bà nhìn tờ giấy rồi nhìn con không khỏi đau lòng
-em làm gì có lỗi mà phải bị như vậy-bà nhìn ông
-tôi cần một người phụ nữ thông minh,đỉnh đạt chứ không phải thứ chỉ biết nấu nướng,quê mùa thô kệch lại thiếu học vấn-ông nạt nộ bà
-anh không nhớ là em bỏ học nuôi anh ăn học đại học nên mới như thế sao-bà mắt ngấn nước
-ô hô,ai biểu cô ngu si-ông cười mỉa mai
-mà thôi,tôi cũng cám ơn cô vì ngày đó đã nuôi tôi ăn học,nhưng tình yêu của tôi đối với cô giờ đây mờ nhạt rồi-ông
-anh...anh-bà nấc lên nghẹn ngào
-anh cũng phải nghĩ cho Y Băng chứ-bà nhìn ông
-xí,tôi chẳng biết nó có phải co tôi không-ông nhìn cô bé
-mama,con sợ-cô bé ôm lấy bà
-anh...-bà nói không nne6n lời
-lúc trước nuôi tôi ăn học biết đâu cô ngủ với thằng nào kiếm tiền thì sao-ông nhìn bà khinh bỉ
-anh là cầm thú-bà quát lên
-ông vẫn dửng dưng nói
-con ruột hay con hoang tôi cũng không cần,thôi ký giấy và lấy tiền rồi biến đi-ông
-tôi lầm rồi,lúc trước tôi ngu si nên mới tin lời hạng người như anh-bà cầm bút ký tên
-haha,tốt lắm,dọn hành lý và phắn đi-ông cầm tờ giấy cười sảng khoái
-bà lên lầu dọn đồ chỉ còn lại cô bé
-papa con làm...hức...gì sai mà Papa bỏ con-cô bé khóc lên khi nghe những lời ông nói
-ai là papa của mày-ông nhìn nó căm phẫn
-con làm gì...hức..sai sao papa-cô bé run sợ nhìn ông
-mày sai vì mày tồn tại-ông đánh mắt đe dọa nhìn cô bé
-mama.con..hic...sợ-cô bé khóc nhìn ông
-cô bé ôm lấy bà
-anh có cần phải làm con sợ như thế không-bà gào lên giận dữ
-nó cũng chẳng còn là con tôi,cần gì phải quan tâm-ông
-đây tiền của cô-ông đưa cho bà một xấp tiền
-tôi không cần thứ tiền bẩn thỉu này của anh-bà ném tiến vào mặt ông
-bà bước đi,cô bé vùng ra chạy lại ôm ông nhưng lại bị ông hất văng ra
-oa...oa huhu đau quá papa ơi-cô bé nhìn ông tha thiết
-tránh xa tao ra đồ bẩn thỉu-ông phủi ống quần
-cô bé nhìn ông oán thán và thốt lên
-Tôi hận ông,ông không còn là papa của tôi nữa
-đối với một cô bé 8 tuổi thỉ câu nói này làm cho người khác khá là kinh ngạc
-bà chạy tới đỡ cô bé
-anh là thứ bạc tình bạc nghĩ,lần đầu này tôi đã thấy con người thật của anh.anh là kẻ bạt tình nhất mà tôi từng thấy-bà ôm cô bé đi
-haha cuối cùng thì tao cũng sắp giàu sang-ông cười nhìn 2 mẹ con
-sau đó ông bán căn nhà và làm đám cưới với người phụ nữ giàu sang
-cô bé và mẹ cô bé không còn nơi nào để đi họ hàng không có cô bé và mẹ cô bé tha hương cầu thực khắp nơi.mặt dù vậy bà vẫn làm thuê làm mướn nuôi cô bé học hành
-cho dù có liên tục chuyển phòng,liên tục dời đi nhưng cô bé vẫn học rất giỏi
-mama.hôm nay con được điểm mười nè-cô bé khoe với bà
-ừm,con giỏi lắm-bà xoa đầu cô bé
-mai chúng ta dọn đi nhé con-bà ôm cô bé
-lại chuyển nữa sao mama-cô bé ủ rủ nhìn bà
-nữa năm chúng ta chuyển nhà rồi đó-cô bé nhìn bà
-lần này là lần cuối vì chúng ta đủ tiền lên sài gòn rồi con-bà
-hứa nhé,lần chuyển cuối cùng-cô bé giơ ngón tay út ra
-ừm,nghéo tay-bà
-đóng dấu,hihi-cô bé
-Sài gòn
-mama,ở đây đông người ghê-cô bé nắm tay bà
-ừm-bà
-thôi chúng ta đi tìm nhà trọ-bà dẫn cô bé đi
-ông sống trong nhung lụa giàu sang làm chủ một công ty hùng mạnh Đông Nam Á,còn bà thì phải làm lụng vất vả nuôi con
-đây là nhà trò giá rẻ-ông chủ nhà trọ
-cô bé nhìn ông ta khá là e dè,vì ông ta có vẻ xấu xa
-cho tôi một phòng nhé-bà
-ừm,lấy trước tiền nhà một tháng 250 ngàn-ông chủ nhà trọ
-đây-bà
(mình hơi bận nên có lẽ ra chap trễ,và còn tác phẩm khác của mình cũng chưa hoàn thành,monh các bạn ủng hộ,chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,chọi ít gạch thôi nhé)