-này nhá,anh tông tôi làm hư mắt kính của tôi,làm vỡ trứng gà của tôi,mì tôm nát bét,làm người ta xỉ vả tôi,làm tôi đau lưng khi vác anh,rồi anh còn ngủ ké phòng tôi…-một bài tường thuật vào sáng sớm và cái máy tính với số tiền 600.000
-đó,trả tiền-cô hếch mặt lên còn anh thì ngơ ngác không hiểu mô tê gì sất
-sì tốp,tôi không có tiền,tôi bị người ta chấn lột hết rồi,hay để tôi về nhà rồi kêu người trả cho nhóc-anh nhún vai như là không có chuyện gì
-làm sao tôi tin anh được chứ,thôi không có tiền thì nói đại đi còn vòng vo chi nữa,tôi biết anh thiếu nợ mới bị người ta đánh-cô vỗ vỗ vai anh an ủi nhưng lời nói của cô làm anh tức muốn ói máu,lần đầu tiên trong đời anh thấy nhục
-đây,nhóc giữ sợi dây chuyền này,tôi sẽ tới chuộc lại sao,k-anh chì sợi dây chuyền hình giọt nước xanh ngọc ra nhưng cô lại làm anh tức them
-trời,cái này mấy bà bán đồ chơi bán đầy đó,anh lừa tôi hả
-đoàng,ôi sét đánh ngang tai,nhóc điên à,cái này có thể mua cả biệt thự đó,ngốc-lần đầu anh nói chuyện nhiều với người khác nhưng nào anh để ý
-dậy giờ hãy giữ số điện thoại này,01xxxxxxx88
-thôi tôi đi học mệt qua,tôi tin anh vậy-cô ôm đồ bước vào làm vscn nào biết anh ở ngoài này trúng số
-không ngờ,thật không ngờ,một thằng nhóc lại có thể vẽ ra những thứ này
-rầm rập,cốc cốc
-ai vậy-anh vừa cầm bản vẽ vừa mở cửa cứ như nhà của mình vậy không bằng
-boss,chúng tôi đã chậm trễ,xin tha tội-một người áo đen
-chúng ta đi-anh bước đi không nói tiếng nào lại chôm đồ mới ghê chứ
-nè,ủa,anh ta đâu rồi,thôi kệ vậy
-khoan đã,mấy tờ giấy đâu mất hết rồi,ai lại lấy chứ-cô cắn môi suy ngẫm nhưng kết quả vẫn chỉ có một
-là tên trời đánh đó,tôi mà gặp lại là anh chết với tôi
-cô lên trường với cặp mắt không có mắt kính,nhìn vào rất đẹp trai,lại một lần nữa làm cả đám con gái bị hớp hồn
-sao vậy,mới sáng sớm bị ai chọc à-Tú vỗ vai nó nhưng thấy cô hầm hầm cũng không hỏi nữa
-anh Y Y có người gửi cho anh cai này-một cô bé lớp 10 chìa ra cho nó một cái giỏ,nó nhoe mắt nhìn cô bé
-cái này của một người bảo em đưa,thôi em đi-nó nhận lấy gương mặt đầy dấu chấm hỏi
-thôi,mở ra là biết liền-Tú
-một cặp mắt kính,còn có mảnh giấy
-trả mắt kính cho nhóc đó,còn mấy cái thứ kia thì đã ở trước cửa nhà cậu,cảm ơn nhé
-cô vò nát tờ giấy
-‘lấy bản vẽ rồi,còn dám gửi cái này,muốn chết đây mà’
-ra chơi
-nè,biết gì chưa,tập đoàn Phong Long cho ra mẫu thiết kế rồi đó,nghe nói của một nhà thiết kế bí ẩn,bản thiết kế đẹp lắm-hs1
-này mày xem này-Tú hốt hoảng chìa máy tính bản ra,thứ làm cậu hốt hoảng là những bản thiết kế của cô,làm sao mà cậu không biết được đó là của cô nhưng cái cậu không ngờ là tại sao nó lại ở trong tay của tập đoàn phong long
-ừ,tên trời đánh đó rat ay nhanh gớm vãi-cô không them nhìn mà đáp luôn,cô đã biết trước chỉ có điều nó nằm ngoài dự liệu của cô là anh ta quá nhanh
-công ty Phong Long
-giám đốc,chúng tôi bái phục ngài,nhưng chúng tôi hơi thắc mắc là những mẫu thiết kế này từ đâu mà có ạ-trưởng phòng thiết kế nhìn anh với ánh mắt đầy khâm phục,nhưng nếu họ biết được là anh chôm của người ta thì còn mặt mũi nào nên anh chỉ im lặng không nói gì
-thôi,mọi người đi làm việc đi
-tên nhóc đó cũng là thiên tài đó chứ,sau này phải cho cậu ta vào đây làm mới được-anh cười đắc chí vì chính mình tìm được một nhân tài nhưng anh nào biết được có người đang muốn quánh anh vì tội chôm đồ
-khác với tiếng cười ăn mừng bên anh thì bên công ty Vương Hùng lại ầm ầm tiếng quát tháo của vị chủ tịch
-mấy người là một lũ ăn hại,nuôi tốn cơm tốn gạo
-chủ tịch,thật sự thì các mẫu thiết kế bên kia quá hoàn hảo,chúng tôi xin lỗi-anh trưởng phòng thiết kế xanh cả mặt không dám ngẩn mặt cứ cúi nhìn đất
-mấy người bộ không học thiết kế sao,bộ mấy người không biết vẽ những cái hay hơn sao,một lũ bất tài vô dụng-ông Hùng hai tay chống hông quát ầm lên làm cho anh trưởng phòng một phen run sợ,nhưng cũng đành chịu vì ông ta là chủ mà
-biến,biến hết đi
Tất cả hồ sơ trên bàn làm việc được ông ta ném tất vào mấy anh chàng thiết kế,ai nấy đều co giò mà chạy chỉ có kẻ khờ mới ở lại
-tôi không muốn làm ở đây nữa,ở đây chắc có ngày tôi đi khám lỗ tai-nv1
-ừ,người gì đâu làm như mình ngon lắm,thứ bám váy đàm bà-nv2
-thôi,nếu muốn nghỉ thì cứ nghỉ,nghe nói công ty Phong Long
-đó,trả tiền-cô hếch mặt lên còn anh thì ngơ ngác không hiểu mô tê gì sất
-sì tốp,tôi không có tiền,tôi bị người ta chấn lột hết rồi,hay để tôi về nhà rồi kêu người trả cho nhóc-anh nhún vai như là không có chuyện gì
-làm sao tôi tin anh được chứ,thôi không có tiền thì nói đại đi còn vòng vo chi nữa,tôi biết anh thiếu nợ mới bị người ta đánh-cô vỗ vỗ vai anh an ủi nhưng lời nói của cô làm anh tức muốn ói máu,lần đầu tiên trong đời anh thấy nhục
-đây,nhóc giữ sợi dây chuyền này,tôi sẽ tới chuộc lại sao,k-anh chì sợi dây chuyền hình giọt nước xanh ngọc ra nhưng cô lại làm anh tức them
-trời,cái này mấy bà bán đồ chơi bán đầy đó,anh lừa tôi hả
-đoàng,ôi sét đánh ngang tai,nhóc điên à,cái này có thể mua cả biệt thự đó,ngốc-lần đầu anh nói chuyện nhiều với người khác nhưng nào anh để ý
-dậy giờ hãy giữ số điện thoại này,01xxxxxxx88
-thôi tôi đi học mệt qua,tôi tin anh vậy-cô ôm đồ bước vào làm vscn nào biết anh ở ngoài này trúng số
-không ngờ,thật không ngờ,một thằng nhóc lại có thể vẽ ra những thứ này
-rầm rập,cốc cốc
-ai vậy-anh vừa cầm bản vẽ vừa mở cửa cứ như nhà của mình vậy không bằng
-boss,chúng tôi đã chậm trễ,xin tha tội-một người áo đen
-chúng ta đi-anh bước đi không nói tiếng nào lại chôm đồ mới ghê chứ
-nè,ủa,anh ta đâu rồi,thôi kệ vậy
-khoan đã,mấy tờ giấy đâu mất hết rồi,ai lại lấy chứ-cô cắn môi suy ngẫm nhưng kết quả vẫn chỉ có một
-là tên trời đánh đó,tôi mà gặp lại là anh chết với tôi
-cô lên trường với cặp mắt không có mắt kính,nhìn vào rất đẹp trai,lại một lần nữa làm cả đám con gái bị hớp hồn
-sao vậy,mới sáng sớm bị ai chọc à-Tú vỗ vai nó nhưng thấy cô hầm hầm cũng không hỏi nữa
-anh Y Y có người gửi cho anh cai này-một cô bé lớp 10 chìa ra cho nó một cái giỏ,nó nhoe mắt nhìn cô bé
-cái này của một người bảo em đưa,thôi em đi-nó nhận lấy gương mặt đầy dấu chấm hỏi
-thôi,mở ra là biết liền-Tú
-một cặp mắt kính,còn có mảnh giấy
-trả mắt kính cho nhóc đó,còn mấy cái thứ kia thì đã ở trước cửa nhà cậu,cảm ơn nhé
-cô vò nát tờ giấy
-‘lấy bản vẽ rồi,còn dám gửi cái này,muốn chết đây mà’
-ra chơi
-nè,biết gì chưa,tập đoàn Phong Long cho ra mẫu thiết kế rồi đó,nghe nói của một nhà thiết kế bí ẩn,bản thiết kế đẹp lắm-hs1
-này mày xem này-Tú hốt hoảng chìa máy tính bản ra,thứ làm cậu hốt hoảng là những bản thiết kế của cô,làm sao mà cậu không biết được đó là của cô nhưng cái cậu không ngờ là tại sao nó lại ở trong tay của tập đoàn phong long
-ừ,tên trời đánh đó rat ay nhanh gớm vãi-cô không them nhìn mà đáp luôn,cô đã biết trước chỉ có điều nó nằm ngoài dự liệu của cô là anh ta quá nhanh
-công ty Phong Long
-giám đốc,chúng tôi bái phục ngài,nhưng chúng tôi hơi thắc mắc là những mẫu thiết kế này từ đâu mà có ạ-trưởng phòng thiết kế nhìn anh với ánh mắt đầy khâm phục,nhưng nếu họ biết được là anh chôm của người ta thì còn mặt mũi nào nên anh chỉ im lặng không nói gì
-thôi,mọi người đi làm việc đi
-tên nhóc đó cũng là thiên tài đó chứ,sau này phải cho cậu ta vào đây làm mới được-anh cười đắc chí vì chính mình tìm được một nhân tài nhưng anh nào biết được có người đang muốn quánh anh vì tội chôm đồ
-khác với tiếng cười ăn mừng bên anh thì bên công ty Vương Hùng lại ầm ầm tiếng quát tháo của vị chủ tịch
-mấy người là một lũ ăn hại,nuôi tốn cơm tốn gạo
-chủ tịch,thật sự thì các mẫu thiết kế bên kia quá hoàn hảo,chúng tôi xin lỗi-anh trưởng phòng thiết kế xanh cả mặt không dám ngẩn mặt cứ cúi nhìn đất
-mấy người bộ không học thiết kế sao,bộ mấy người không biết vẽ những cái hay hơn sao,một lũ bất tài vô dụng-ông Hùng hai tay chống hông quát ầm lên làm cho anh trưởng phòng một phen run sợ,nhưng cũng đành chịu vì ông ta là chủ mà
-biến,biến hết đi
Tất cả hồ sơ trên bàn làm việc được ông ta ném tất vào mấy anh chàng thiết kế,ai nấy đều co giò mà chạy chỉ có kẻ khờ mới ở lại
-tôi không muốn làm ở đây nữa,ở đây chắc có ngày tôi đi khám lỗ tai-nv1
-ừ,người gì đâu làm như mình ngon lắm,thứ bám váy đàm bà-nv2
-thôi,nếu muốn nghỉ thì cứ nghỉ,nghe nói công ty Phong Long