" Đôi khi,ta nên nghĩ về một khía cạnh nào đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng chấp nhận hơn,một khía cạnh khác cũng trên một sự việc,trên cùng một không gian và thời gian.Cuộc sống này cũng như một bài toán cân bằng hóa học, ta không thể thay đổi về các chất nhưng ta có thể thay thế được các hệ số và làm hai vế cân bằng lại với nhau. Và thức nhiên,sẽ không dễ để giải một cách nhanh chóng và chính xác. Đồng nghĩ với việc chấp nhận, nếu định mệnh là các chất hoa học thì sự lựa chọn và giải quyết vấn đề của chúng ta là những hệ số,các chất hóa học không thể thay đổi hệ số mà chỉ có hệ số có thể thay đổi. Thậm chí chúng thay đổi tầng số của chất. Thế tại sao chúng ta không thử thay đổi một lần? "
Đó là câu nói từ một quyển sách khi còn ở hiện đại mà nàng đã đọc. Giá như Lãnh Khuyết Ân hiểu thì hay rồi. Tại sao hắn ta không chịu buông tay nàng chứ,tại sao hắn ta cứ mãi dày vò họ chứ? Nhưng phải làm sao khi chính nàng cũng chẳng bao gìơ muốn buông tay hắn ( Vương gia) đấy thôi. Nàng cảm thấy xót xa thay,thay hắn ta và cả nàng ta ( Chu An Thu ),họ đều mang trong lòng tình yêu mãnh liệt,khao khát yêu và được yêu. Nhưng đáng tiếc, hai người họ lại đặt tâm sai chỗ ,trao tim nhằm người.
Hắn và nàng nhanh chóng bay trở về cứu phụ thân của nàng.Trong đêm tối tĩnh mịch, không gian im lặng lạ thường,trên trời cao là vầng trăng vàng sáng mờ ảo càng làm không gian thêm quỷ dị. Gió thổi nhẹ nhàng làm các tàn cây va chạm vào nhau rì rầm như đang trò chuyện.
Nàng và hắn dừng lại ở một góc cây nghỉ ngơi.Nàng ngồi xuống,hắn bắt thỏ về nướng,hai người dù rất nóng lòng muốn về đến phủ để biết tình trạng phụ thân nàng nhưng khí lực không cho phép.
Hai người ăn xong thì bỗng trời nỗi gió,cơn gió nổi lên một cách quỉ dị. Những con quạ trong rừng bay lên, kêu thảm thiết như có cái gì đó rất đáng sợ.
Gió thổi mạnh rồi ngừng hẳn. Nhửng tán cây va đập vào nhau cũng kết thúc. Hắn đứng che chắn cho nàng rồi bổng có hai y nhân mặc hỏa bào xuất hiện. MỘt nam nhân và một nử tử.Nam nhân mang trên mình sự cuốn hút kì lạ, vẻ ngoài thư sinh ấy không thể nào che đi vẻ đẹp xuất thần nhập quỷ của nam nhân ấy. TRên gương mặt sắc góc cạnh, những đường nét như tạo hóa đã ban cho nam tử ấy làm người đói diện khó mà quên được ( nhưng làm sao đẹp bằng Phong ca đc chứ ) nam tử ấy không ai xa lạ chính là Lãnh Khuyết Ân. Nhưng hôm nay, hắn có điều gì khác lạ. TRên trán xuất hiện một hình xăm hắc hỏa.
Nử tử yêu kiều kia cũng khoác trên mình bộ hỏa y, gương mặc sắc sảo xinh đẹp tựa thiên thần làm đối phương không kìm lòng được chỉ muốn ôm lấy mà thôi ( nhưng Thiên tỷ vẩn là đẹp nhất ) nử tử ấy chính là Chu An Thu. Trên trán CHu An Thu cũng mang một hình xăm hắc hỏa.
Bốn người đối diện nhau mang suy nghĩ riêng của mình. Nàng đang cố nhớ ra một điều gì đó. Hình xăm hắc hỏa? Chẳng lẽ hai người họ đã nhập ma đạo sao? Nàng nhớ mẹ nàng từng kể, những người trong ma đạo luôn có một ấn ký trên trán. Tùy theo cấp bật mà xếp theo màu. NGười có chức vụ cao nhất, tức ma chủ chính là hình xăm hắc hỏa.
Nhưng nàng không hiểu, trong thời ngắn không gặp tại sao hai người họ có sự thay đổi lớn như thế? HỌ đã gặp chuyện gì? Dòng suy nghĩ của nàng bị cắt đứt bởi tiếng nói của Lãnh Khuyết Ân :
- Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi haha. Nàng có biết tìm nàng ta vất vả thế nào không? Chính hắn ta cướp đi nàng mới khiến ta như thế này.
Nghe Lãnh Khuyết Ân nói, ánh mắt Chu An Thu hiện lên nỗi buồn mang mác rồi nhanh chóng biến mất như chưa hề tồn tại. Nàng biết điều đó nhưng không nói gì bởi một sự thắc mắc đang cần tháo gở, vì sao họ trở nên thế này? Bổng bên nàng xuất hiện một luồn sát khí khá mạnh và nồng đậm. Kế bên nàng chỉ có thể là hắn thôi. Trên khuôn mặt hơi nhem bụi bởi đi đường nhưng không thể nào che đi vẻ đẹp xuất chúng của hắn. Thật đẹp! Nàng ngơ ngẩn chóc lát rồi mới hồi phục, haizz... Lần nào cũng bị hắn hút hồn hết á.
Nàng hiểu vì sao hắn tỏa ra một sát khí nồng nặc như thế. Đơn giản vì họ chính là người giết Lam Yên CHi. Nàng muốn an ủi hắn, nắm tay hắn như muốn nói vẫn còn người đồng hành cùng hắn. Rồi...
" Đôi khi,ta nên nghĩ về một khía cạnh nào đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng chấp nhận hơn,một khía cạnh khác cũng trên một sự việc,trên cùng một không gian và thời gian.Cuộc sống này cũng như một bài toán cân bằng hóa học, ta không thể thay đổi về các chất nhưng ta có thể thay thế được các hệ số và làm hai vế cân bằng lại với nhau. Và thức nhiên,sẽ không dễ để giải một cách nhanh chóng và chính xác. Đồng nghĩ với việc chấp nhận, nếu định mệnh là các chất hoa học thì sự lựa chọn và giải quyết vấn đề của chúng ta là những hệ số,các chất hóa học không thể thay đổi hệ số mà chỉ có hệ số có thể thay đổi. Thậm chí chúng thay đổi tầng số của chất. Thế tại sao chúng ta không thử thay đổi một lần? "
Đó là câu nói từ một quyển sách khi còn ở hiện đại mà nàng đã đọc. Giá như Lãnh Khuyết Ân hiểu thì hay rồi. Tại sao hắn ta không chịu buông tay nàng chứ,tại sao hắn ta cứ mãi dày vò họ chứ? Nhưng phải làm sao khi chính nàng cũng chẳng bao gìơ muốn buông tay hắn ( Vương gia) đấy thôi. Nàng cảm thấy xót xa thay,thay hắn ta và cả nàng ta ( Chu An Thu ),họ đều mang trong lòng tình yêu mãnh liệt,khao khát yêu và được yêu. Nhưng đáng tiếc, hai người họ lại đặt tâm sai chỗ ,trao tim nhằm người.
Hắn và nàng nhanh chóng bay trở về cứu phụ thân của nàng.Trong đêm tối tĩnh mịch, không gian im lặng lạ thường,trên trời cao là vầng trăng vàng sáng mờ ảo càng làm không gian thêm quỷ dị. Gió thổi nhẹ nhàng làm các tàn cây va chạm vào nhau rì rầm như đang trò chuyện.
Nàng và hắn dừng lại ở một góc cây nghỉ ngơi.Nàng ngồi xuống,hắn bắt thỏ về nướng,hai người dù rất nóng lòng muốn về đến phủ để biết tình trạng phụ thân nàng nhưng khí lực không cho phép.
Hai người ăn xong thì bỗng trời nỗi gió,cơn gió nổi lên một cách quỉ dị. Những con quạ trong rừng bay lên, kêu thảm thiết như có cái gì đó rất đáng sợ.
Gió thổi mạnh rồi ngừng hẳn. Nhửng tán cây va đập vào nhau cũng kết thúc. Hắn đứng che chắn cho nàng rồi bổng có hai y nhân mặc hỏa bào xuất hiện. MỘt nam nhân và một nử tử.Nam nhân mang trên mình sự cuốn hút kì lạ, vẻ ngoài thư sinh ấy không thể nào che đi vẻ đẹp xuất thần nhập quỷ của nam nhân ấy. TRên gương mặt sắc góc cạnh, những đường nét như tạo hóa đã ban cho nam tử ấy làm người đói diện khó mà quên được ( nhưng làm sao đẹp bằng Phong ca đc chứ ) nam tử ấy không ai xa lạ chính là Lãnh Khuyết Ân. Nhưng hôm nay, hắn có điều gì khác lạ. TRên trán xuất hiện một hình xăm hắc hỏa.
Nử tử yêu kiều kia cũng khoác trên mình bộ hỏa y, gương mặc sắc sảo xinh đẹp tựa thiên thần làm đối phương không kìm lòng được chỉ muốn ôm lấy mà thôi ( nhưng Thiên tỷ vẩn là đẹp nhất ) nử tử ấy chính là Chu An Thu. Trên trán CHu An Thu cũng mang một hình xăm hắc hỏa.
Bốn người đối diện nhau mang suy nghĩ riêng của mình. Nàng đang cố nhớ ra một điều gì đó. Hình xăm hắc hỏa? Chẳng lẽ hai người họ đã nhập ma đạo sao? Nàng nhớ mẹ nàng từng kể, những người trong ma đạo luôn có một ấn ký trên trán. Tùy theo cấp bật mà xếp theo màu. NGười có chức vụ cao nhất, tức ma chủ chính là hình xăm hắc hỏa.
Nhưng nàng không hiểu, trong thời ngắn không gặp tại sao hai người họ có sự thay đổi lớn như thế? HỌ đã gặp chuyện gì? Dòng suy nghĩ của nàng bị cắt đứt bởi tiếng nói của Lãnh Khuyết Ân :
- Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi haha. Nàng có biết tìm nàng ta vất vả thế nào không? Chính hắn ta cướp đi nàng mới khiến ta như thế này.
Nghe Lãnh Khuyết Ân nói, ánh mắt Chu An Thu hiện lên nỗi buồn mang mác rồi nhanh chóng biến mất như chưa hề tồn tại. Nàng biết điều đó nhưng không nói gì bởi một sự thắc mắc đang cần tháo gở, vì sao họ trở nên thế này? Bổng bên nàng xuất hiện một luồn sát khí khá mạnh và nồng đậm. Kế bên nàng chỉ có thể là hắn thôi. Trên khuôn mặt hơi nhem bụi bởi đi đường nhưng không thể nào che đi vẻ đẹp xuất chúng của hắn. Thật đẹp! Nàng ngơ ngẩn chóc lát rồi mới hồi phục, haizz... Lần nào cũng bị hắn hút hồn hết á.
Nàng hiểu vì sao hắn tỏa ra một sát khí nồng nặc như thế. Đơn giản vì họ chính là người giết Lam Yên CHi. Nàng muốn an ủi hắn, nắm tay hắn như muốn nói vẫn còn người đồng hành cùng hắn. Rồi...