"Về nhà em chết với anh"
Sau khi nhẹ nhàng tuyên bố cái kết ngọt ngào vào tai cô, anh liền ngang nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô trước mặt mọi người.
Hôm nay cô đến đây với thân phận là thư kí của tổng giám đốc Dương Khánh, ấy vậy mà anh lại ôm eo còn thân mật với cô trước mặt mọi người.
"Này...Tùng Quân, dù gì cậu cũng nên nể mặt ông anh này một chút chứ, sao lại có thể cướp bạn cặp của tôi ngang nhiên vậy được...phải cho tôi một chú mặt mũi trước mọi người chứ"
Dương Khánh lặng im không tiếng động nảy giờ thấy anh trơ tráo cướp mất cô thư kí của mình như vậy thì lập tức lên tiếng.
"Nể mặt? Tôi còn chưa trị tội anh, anh còn dám nói với tôi hai từ "nể mặt" sao...chờ đi, xong tiệc tôi lập tức băm anh thành ngàn mảnh..."
Anh một tay ôm eo cô một tay đút vào túi quần nheo đôi mắt ưng lại nhìn vào đối phương.
"Ách...thật là, sao lại để bụng chứ, anh đây không có ý đó..."
Dương Khánh xua tay nhìn hai vợ chồng trẻ đứng trước mặt, cười trừ nói.
"Dù gì...cũng cảm ơn anh đã "hộ tống" vợ tôi đến đây...đằng sau lưng anh cũng có rất nhiều cô gái anh liền chọn một cô đi...đỡ phải thấy cô đơn"
Anh lại thay đổi ánh mắt nhìn Dương Khánh, một lời chấm dứt cuộc đối thoại kia. Anh liền vui vẻ ôm cô đi chào hỏi khách quý của mình.
"Tùng Quân...xem như cậu giỏi"
Dương Khánh phẫn nộ nhìn theo bóng lưng của anh, rồi ngậm ngùi nuốt cơn tức vào bụng.
•
Sau một hồi trầm lặng thì cả hội trường nhanh chóng trở nên xôn xao lại.
Một thân váy màu đỏ bước từ bên ngoài vào, dáng người quyến rũ đến mức khiến người nhìn cũng phải phát cuồng, rất cao quý rất có khí phách.
"Ấy...đó không phải là...cô Bạch sao!"
Cô vừa liếc mắt nhìn một cái đã mở miệng nói nhỏ.
"Chào Dương tổng..."
Bạch Mỹ Chi đi đến trước mặt anh và cô, nở nụ cười nói.
"Chào cô Bạch...rất vui được gặp lại cô..."
Cô cười tươi nhìn Bạch Mỹ Chi, đưa một tay đến trước mặt cô ta có ý muốn bắt tay.
"Dương tổng việc hợp tác dự án Vestak của chúng ta...mong là sẽ thuận lợi"
Bạch Mỹ Chi không thèm quan tâm đến cánh tay của cô chỉ duy trì ánh mắt vào người của anh.
"Bà xã...không phải muốn ăn bánh ngọt sao, để anh lái xe đưa em đi ăn bánh ngọt..."
Anh thấy hành động phớt lờ của Bạch Mỹ Chi đối với vợ nhỏ của mình thì nheo mắt lại, cũng lập tức không quan tâm đến cô ta mà đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của vợ mình vẫn còn lơ lững giữa không trung, quan tâm nói.
"Ha...Dương phu nhân chào cô thật xin lỗi...tôi thật vô ý quá"
Bạch Mỹ Chi thấy hành động của anh thì cười gượng một cái, lập tức quay sang chào hỏi cô.
"Chào..."
Cô thấy hành động của Bạch Mỹ Chi thì chán ghét, lập tức bỉu môi không thích...
"Lúc nảy không phải phớt lờ cô sao, cô đứng ngay trước mặt cô ta thì làm gì có chuyện cô ta không thấy chứ...chẳng lẽ mắt cô ta có vấn đề.
Hừ...đừng tưởng cô không thấy, cô ta vừa tới là đã dán cặp mắt kia vào chồng cô, đâu còn coi ai ra gì...hừ hừ"
Sau khi nhẹ nhàng tuyên bố cái kết ngọt ngào vào tai cô, anh liền ngang nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô trước mặt mọi người.
Hôm nay cô đến đây với thân phận là thư kí của tổng giám đốc Dương Khánh, ấy vậy mà anh lại ôm eo còn thân mật với cô trước mặt mọi người.
"Này...Tùng Quân, dù gì cậu cũng nên nể mặt ông anh này một chút chứ, sao lại có thể cướp bạn cặp của tôi ngang nhiên vậy được...phải cho tôi một chú mặt mũi trước mọi người chứ"
Dương Khánh lặng im không tiếng động nảy giờ thấy anh trơ tráo cướp mất cô thư kí của mình như vậy thì lập tức lên tiếng.
"Nể mặt? Tôi còn chưa trị tội anh, anh còn dám nói với tôi hai từ "nể mặt" sao...chờ đi, xong tiệc tôi lập tức băm anh thành ngàn mảnh..."
Anh một tay ôm eo cô một tay đút vào túi quần nheo đôi mắt ưng lại nhìn vào đối phương.
"Ách...thật là, sao lại để bụng chứ, anh đây không có ý đó..."
Dương Khánh xua tay nhìn hai vợ chồng trẻ đứng trước mặt, cười trừ nói.
"Dù gì...cũng cảm ơn anh đã "hộ tống" vợ tôi đến đây...đằng sau lưng anh cũng có rất nhiều cô gái anh liền chọn một cô đi...đỡ phải thấy cô đơn"
Anh lại thay đổi ánh mắt nhìn Dương Khánh, một lời chấm dứt cuộc đối thoại kia. Anh liền vui vẻ ôm cô đi chào hỏi khách quý của mình.
"Tùng Quân...xem như cậu giỏi"
Dương Khánh phẫn nộ nhìn theo bóng lưng của anh, rồi ngậm ngùi nuốt cơn tức vào bụng.
•
Sau một hồi trầm lặng thì cả hội trường nhanh chóng trở nên xôn xao lại.
Một thân váy màu đỏ bước từ bên ngoài vào, dáng người quyến rũ đến mức khiến người nhìn cũng phải phát cuồng, rất cao quý rất có khí phách.
"Ấy...đó không phải là...cô Bạch sao!"
Cô vừa liếc mắt nhìn một cái đã mở miệng nói nhỏ.
"Chào Dương tổng..."
Bạch Mỹ Chi đi đến trước mặt anh và cô, nở nụ cười nói.
"Chào cô Bạch...rất vui được gặp lại cô..."
Cô cười tươi nhìn Bạch Mỹ Chi, đưa một tay đến trước mặt cô ta có ý muốn bắt tay.
"Dương tổng việc hợp tác dự án Vestak của chúng ta...mong là sẽ thuận lợi"
Bạch Mỹ Chi không thèm quan tâm đến cánh tay của cô chỉ duy trì ánh mắt vào người của anh.
"Bà xã...không phải muốn ăn bánh ngọt sao, để anh lái xe đưa em đi ăn bánh ngọt..."
Anh thấy hành động phớt lờ của Bạch Mỹ Chi đối với vợ nhỏ của mình thì nheo mắt lại, cũng lập tức không quan tâm đến cô ta mà đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của vợ mình vẫn còn lơ lững giữa không trung, quan tâm nói.
"Ha...Dương phu nhân chào cô thật xin lỗi...tôi thật vô ý quá"
Bạch Mỹ Chi thấy hành động của anh thì cười gượng một cái, lập tức quay sang chào hỏi cô.
"Chào..."
Cô thấy hành động của Bạch Mỹ Chi thì chán ghét, lập tức bỉu môi không thích...
"Lúc nảy không phải phớt lờ cô sao, cô đứng ngay trước mặt cô ta thì làm gì có chuyện cô ta không thấy chứ...chẳng lẽ mắt cô ta có vấn đề.
Hừ...đừng tưởng cô không thấy, cô ta vừa tới là đã dán cặp mắt kia vào chồng cô, đâu còn coi ai ra gì...hừ hừ"