Khi Long Tề trở lại Hongkong, các anh em Hắc Môn cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bọn họ cũng nghe nói anh ở Châu Âu vẫn điều hành hoạt động, nhưng vẫn không có tin tức anh muốn trở về nước, khiến cho mọi người lo lắng rằng anh không muốn quay lại.
So với Long Tề được chờ đợi, Đỗ Lượng Đồng cảm thấy cô không được mọi người thực sự hoan nghênh, thái độ của những người phụ nữ còn đỡ, nhưng cô cảm giác những người đàn ông rất bài xích, thậm chí đầy địch ý với cô.
Cô biết nguyên nhân phòng bị của bọn họ, bởi vì lực ảnh hưởng của cô tới Long Tề quá lớn, mà Long Tề là thủ lĩnh của họ, cô giống như nhược điểm trí mạng.
Sau khi trở về Hongkong, cô gặp vài người quen, đều là những thủ lĩnh của “Phong Thanh hội” trước kia, cả người giúp việc đã chăm sóc cô lớn lên.
Chín năm trước, vì muốn đuổi tận giết tuyệt chú của cô là Đỗ Hạo Tùng mà Phong Thanh hội đã bị Hắc môn tiêu diệt hoàn toàn.
Nhưng cô cũng không để trong lòng, ít nhất Long Tề đều sắp xếp rất tốt cho các thành viên của Phong Thanh hội, đối với cô thế là đủ rồi.
Buổi chiều, Long Tề đưa cô đi gặp Đằng phu nhân, từ nhỏ đã xem cô như con gái, Đằng phu nhân thấy cô bình an vô sự cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo cô cứ ở lại đây, đừng nghĩ ngợi nhiều.
Trở lại tòa nhà, Long Tề được người làm thông báo Uyên thiếu vừa về, đang ở trong thư phòng đợi anh, Long Tề đưa cô lên lầu, vào thư phòng.
Vừa nhìn thấy thái độ của Lãnh Tử Uyên, Long Tề đã biết anh có việc phải làm, anh quay ra nói với Đỗ Lượng Đồng: “Đồng, em xuống trước đi, anh có chuyện muốn nói với Uyên”
Cô gật đầu một cái, không có ý kiến gì “Không sao, em muốn gọi điện cho cha nuôi, nói với ông ấy bây giờ em đang ở Hongkong”
“Em đi đi” Long Tề nhìn cô đi xong đóng cửa thư phòng lại “Uyên, nói đi. Rốt cuộc có chuyện gì gấp mà sắc mặt cậu nặng nề như thế?”
Lãnh Tử Uyên cười hừ một tiếng “Những lởi mình có với cậu không có tác dụng gì à? Mình đã nhắc nhở cậu chú ý thân phận của mình, không phải trò đùa, những lời này cậu có nghe lọt không đấy?”
……………………
Trải qua cả buổi chiều nói chuyện, gần tối Lãnh Tử Uyên mới rời đi, sau khi cưới, anh chuyển ra khỏi đại trạch, thật ra cũng không đi đâu xa, cũng ở cùng trên một ngọn núi.
Từ nhỏ, Đỗ Lượng Đồng vẫn cảm thấy Lãnh Tử Uyên đẹp trai như vậy, lại thông minh tuyệt đỉnh khiến người ta hơi sợ, nhưng Long Tề cần một người bên cạnh như anh.
“Chú Hai nghe tin về em, định về Hongkong một chuyến, ông ấy muốn gặp em” Long Tề gối tay nằm trên giường, một tay vòng qua eo Đỗ Lượng Đồng.
“Cái này chẳng lẽ là “mua bán không thành tại nhân nghĩa” sao?” Cô cười hì hì một tiếng rồi trở nên im lặng.
“Em xem mình là hàng hóa à? Ngốc ạ”
“Vốn là thế, nếu hôn nhân là một vụ mua bán, em và anh Tuấn là một đôi giao dịch không thành công, không biết anh Tuấn mấy năm nay sống thế nào?”
“Anh ấy kết hôn với Mục Nhân Kháp, sinh một trai một gái, thành một ông chồng chuẩn mực”
“Nghe qua thật không giống cách làm của anh Tuấn, chẳng phải anh nói ai lấy anh ấy cũng bó tay, chỉ có thể tùy ý Long nhị gia ung dung tự tại sao?” Thật khiến người ta không tin nổi.
“Không sai” Anh gật đầu, đưa tay vuốt mái tóc dài trên vai cô.
“Em thật sự muốn gặp lại anh Tuấn rồi” Cô mím môi cười một tiếng, vùi mặt vào cổ anh “Chiều nay, anh và Uyên thiếu nói chuyện gì vậy?”
“Mấy chuyện vặt ấy mà” Anh trả lời hời hợt, hôn nhẹ lên môi cô.
Anh không muốn nói với cô chuyện anh nói chiều nay, Uyên nói lần này anh đi Châu Âu, bởi vì quá khinh thường đã chọc đến nhiều kẻ thù khiến bọn chúng rục rịch lúc nào cũng có thể hành động.
Mà nguyên nhân anh khinh thường, đương nhiên có liên quan đến cô.
“Chuyện vặt gì? Không thể tiết lộ một chút với em sao?” Cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, cảm giác anh đang giấu giếm cô gì đó.
Anh cười không nói gì, bàn tay tà nịnh ôm trọn bộ ngực no đủ của cô, cô cũng không mặc nội y, chiếc áo mỏng manh lập tức khiến cho những dây thần kinh nhạy cảm ở nụ hoa của cô trở nên cứng rắn, anh dùng hai ngón tay kẹp đùa đầu nhũ hoa nhỏ mềm, dùng ánh mắt tỉnh tảo xem xét kỹ lưỡng phản ứng mê loạn của cô.
“Anh đang trốn tránh câu hỏi của em…” Cô rên nhẹ một tiếng, thân thể hơi run rẩy. Một cánh tay khác của anh từ sống lưng cô từ từ trượt xuống khe mông, đầu ngón tay đặt ở chỗ ám muội, tới tới lui lui đùa cợt.
“Anh có sao?”
Anh tà khí nhíu mày, lật người phủ lên cô, lột quần lót của cô ra, dự tính vỗ về chơi đùa chỗ kín nhạy cảm của cô, chỉ chốc lát, ái dịch trơn trượt đã nhuộm đầy tay anh.
“Đừng..” Cô lắc đầu, không thích anh dọa chơi cô như vậy, nhưng thân thể cô lại cảm thấy thật thích thú, ngón tay anh như ngưng tụ mật ngọt khoái cảm của cả thế giới, đừng đợt truyền nhiễm vào cơ thể cô.
“Đừng?” Anh bỗng nhiên rút tay về, xấu xa nhìn cô.
Cô kinh hô một tiếng, đáy lòng cảm thấy thật sự không muốn, cô trợn tròn mắt đẹp chứng ba giây, đau khổ vì không được giải phóng dục vọng, cuối cùng không biết làm sao đành đầu hàng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Em muốn…”
“Cô bé ngoan” Anh cười khen một tiếng, cúi đầu hôn cô, kéo cô vào vòng xoáy dục vọng, cho một một khoảng thời gian sung sướng, không nhớ đến vừa rồi rốt cuộc đã hỏi anh điều gì…
………………
Bởi vì biết Đỗ Lượng Đồng không bỏ được A Phúc, cho nên lúc rời khỏi nước Đức, nhân vật quan trọng Long Tề cũng mang A Phúc về Hongkong, khi thấy nó xuất hiện trước mặt, cô thực sự quá vui mừng.
Mà niềm vui lớn nhất là ‘bạn gái’ Đức của A Phúc đã mang thai, một tháng nữa sẽ sinh, đến lúc đó, cô sẽ có một đống “tiểu A Phúc”, điều này khiến cho một người thích động vật nhỏ như cô thật vui mừng.
Sáng sớm, cô dẫn theo A Phúc ra sân tản bộ, nó vẫn chưa thích ứng với khí trời nóng bức ở Hongkong, cho nên mặc dù rất thích đi dạo, nhưng ở trong phòng điều hòa còn làm nó thích hơn.
Lãnh Tử Uyên kết thúc việc thương lượng với Long Tề, xác định lại Hắc Môn ở Mỹ đang triển khai công việc, đang định rời đi thì Đỗ Lượng Đồng gọi.
“Uyên thiếu, xin dừng bước”
“Có chuyện gì sao?” Lãnh Tử Uyên ngoái đầu nhìn lại, bên môi nở một nụ cười nhạt nhẽo.
“Đừng tỏ ra căm thù tôi như vậy, tôi biết, các anh cũng đề phòng tôi, các anh sợ chuyện 9 năm trước sẽ tái diễn lần nữa, có phải không?”
“Phòng có ích lợi gì? Cô là bảo bối của Tề, hắn tình nguyện vì cô làm bất cứ chuyện gì” Lãnh Tử Uyên hỉ mũi coi thường cô.
“Cho nên, tôi có chuyện muốn nhờ anh, xin anh hãy đồng ý với tôi” Cô nhìn thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của anh, vội vàng thỉnh cầu.
“Cô cứ nói đi, nghe xong tôi sẽ suy nghĩ xem có nên đồng ý với cô không?” Anh cũng không phải là Long Tề cô nói gì liền nghe đấy.
“Nếu Tề vì tôi mà dính vào chuyện nguy hiểm, xin anh hãy cố gắng hết sức đừng để anh ấy gặp nguy hiểm, có được không?” Cô quay đầu nhìn anh, chờ nghe câu trả lời.
Cô biết Long Tề có một số việc giấu giếm không nói với cô, cô nghĩ Lãnh Tử Uyên nhất định cũng sẽ không nói cho cô biết, đây là việc duy nhất cô có thể làm trước mắt.
Lãnh Tử Uyên cũng không trả lời trực tiếp cô mà mím môi cười “Cô đã trưởng thành rồi, Đồng, không còn là cô gái trẻ người non dạ năm đó nữa”
“Điều này không liên quan đến việc tôi đã lớn hay chưa, tôi chỉ không muốn hại Tề, nếu lúc 15 tuổi tôi không bị bắt cốc, có lẽ tôi và anh ấy cũng sẽ không có tình nghĩa sâu sắc như vậy. Anh ấy sẽ còn tiếp tục xem tôi như keo da trâu, lúc có bạn gái sẽ bỏ rơi tôi.”
“Cô cho là bên cạnh Tề khi đó không có phụ nữ sao?” Anh nhíu mày “Suy nghĩ của cô thật đơn giản, nhưng không phải như thế, mặc dù mồm cậu ấy luôn lảm nhàm cô phiền toái khiến người ta thấy ghét nhưng cậu ấy chỉ cho một người dính vào mình, kể cả không xảy ra vụ bắt cóc đó, tình cảm giữa hai người cũng không phải tầm thường.”
Nghe vậy, cô cười ngọt ngào, như thể vừa được nghe một bí mật to lớn, Tề thật sự thương yêu cô, càng ngày cô càng chắc chắn điều này, nhưng càng ngày cô cũng càng lo lắng anh sẽ vì cô mà gặp bất trắc.
“Cho nên, anh sẽ đồng ý với yêu cầu của tôi sao?”
“Không” Anh cự tuyệt.
“Tại sao?” Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, không hiểu vì sao anh lại từ chối cô.
“Nếu Tề gặp bất kỳ nguy hiểm nào, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy, nhưng không phải vì thỉnh cầu của cô, mà vì cậu ấy là người anh em của tôi, hiểu chưa?”
“Hiểu” Cô cười gật đầu, hoàn toàn không để ý thỉnh cầu của mình bị anh cự tuyệt, bởi vì cô biết bất luận thế nào, Lãnh Tử Uyên cũng sẽ giữ được Long Tề.
Khi cô không có bên cạnh anh, biết điều này sẽ khiến cô yên tâm rất nhiều…
Lần trước nói chuyện điện thoại xong, Hood nói hôm nay muốn bay sang Hongkong gặp cô, mấy năm nay, ông vẫn luôn chăm sóc cô như phụ huynh, biết cô rốt cuộc tìm được nơi chốn tốt, ông cũng cảm thấy yên tâm.
Nhưng hôm nay là hội nghị mỗi tháng một lần của Hắc Môn, ba tầng cấp trên quản lý hoạt động của Hắc Môn cũng từ các nơi khác về, thân là Môn chủ, Long Tề không thể vắng mặt.
Gần trưa, Đỗ Lượng Đồng đã mặc xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô mặc một chiếc quần jean ôm sát, cùng một chiếc áo vải đặc phong cách phương Đông, phong cách ăn mặc của cô đã khác lúc bé, trước kia cô như một đứa con nít TQ, bị trang điểm xinh đẹp đáng yêu, nhưng mấy năm nay cô lấy sự giản dị, nhẹ nhàng làm phong cách chính.
Long Tề không để ý mấy đến sự thay đổi nhỏ này của cô, anh thích độc chiếm vẻ đẹp của cô, cô không thích ăn mặc ngược lại ý muốn của anh.
“Thật xin lỗi, lẽ ra anh phải đưa em đi, nhưng hiện giờ lại không đi được, cho anh gửi lời hỏi thăm Hồ tiên sinh” Anh hất mái tóc dài của cô ra sau lưng, để lộ nguyên một gương mặt trắng nõn.
“Cha nuôi sẽ không để ý, ông chỉ là muốn ăn một bữa cơm với em, nếu anh rảnh thì đến, không thì cũng không phải miễn cưỡng đâu” Cô cười với anh, đặt tay thon lên mu bàn tay anh.
“Được, chờ anh xử lý mọi chuyện xong sẽ đi đón em” Anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, chợt nghĩ đến một chuyện “À phải, ở Đức báo về bạn gái A Phúc có thể hai ngày tới sẽ sinh, em muốn đặt tên gì cho mấy chú chó con?”
“Ừ… Nhìn thể hình A Phúc lớn như vậy, bạn gái nó nhất định cũng có thể tích tương đối, bọn chúng nhất định sẽ có không ít con trai con gái”
“Anh cũng nghĩ vậy”
“Vậy… Nếu sinh bốn con, thì gọi theo thứ tự Trung Hiếu Nhân Ái đi”
“Cách này dễ bắt chước”. Anh nhéo mũi cô “Nếu không dừng lại ở 4 thì sao?”
“Kế tiếp có thể là gì nhỉ? Dĩ nhiên là..”
“Tín Nghĩa Hòa Bình?” Anh thuận lời nói tiếp.
“Đúng rồi! Anh thật thông minh” Cô nhào vào ngực anh, giả bộ kiêu ngạo.
“Không dám nhận, may là em không ghét” Anh biết cô đang nói đùa, cười ha ha ôm lấy cô “Chơi vui vẻ nhé, anh sẽ nghĩ đến enm”
Cô buông anh ra, ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm cương nghị của anh “Em biết rồi, em đi nhé”
“Ừ”Anh gật đầu, buông tay cô ra, nhìn cô ra cửa, xoay người đi vào xử lý công việc.
“Tề” Cô chợt ngoái đầu lại nhìn lại gọi anh một tiếng.
“Chuyện gì?” Anh quay đầu nhìn cô, nhếch mày.
“Em thích anh, hơn bất kỳ ai trên thế giới này” Cô mỉm cười, nói với anh bằng giọng vô cùng ngọt ngào.
“Anh biết rồi” Anh cười với cô, nhìn vẻ mặt của cô như người đàn ông kiêu ngạo nhất thế giới.
Trước khi đi, cô lại nhìn anh thêm một cái.
Nhìn bóng lưng cô, Long Tề vẫn giữ nụ cười như cũ, một cảm giác không thoải mái dâng lên trong đầu, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Anh cười thở dài, cảm giác mình lo lắng quá nhiều.
……………..
Nửa tiếng trước khi cuộc họp bắt đầu, Lãnh Tử Uyên xuất hiện không hề báo trước, vừa vào cửa đã hỏi: “Tề, Đồng đang ở đâu?”
“Cô ấy ra ngoài, cậu có chuyện muốn tìm cô ấy à?” Long Tề vừa định ra cửa đã nghe thấy Uyên muốn tìm Đồng, lòng đầy kinh ngạc.
“Mình có chuyện muốn hỏi cô ấy, không biết cô ấy hiểu chuyện đó đến đâu”
“Chuyện gì?”
“Chín năm trước, người cảnh sát già chứa chấp cô ấy gọi là Hood, có phải không?”
Long Tề cười gật đầu “Đúng, có vấn đề gì à?”
“Ngày đó nghe cậu nhắc tới cái tên này, mình cảm thấy rất quen tai, cho nến phái người điều tra. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hood là địch chứ không phải là bạn của chúng ta.
“Uyên, nói rõ ràng đi” Sắc mặt Long Tề phút chốc trở nên nặng nề.
“Mấy năm nay, Dương Thiên vẫn luôn hoài nghi có người trong giới cảnh sát Đài Loan đang vụng trộm vận hành một lực lượng, muốn đối nghịch với chúng ta, hắn đã đặc biệt công phu đi điều tra, phát hiện ra kẻ đứng đằng sau chỉ huy chính là Hood, chin năm trước, cũng là mấy tháng trước khi Đồng rời đi, đệ tử đắc ý một tay Hood đào tạo lẻn vào tổ chức của chúng ta, muốn điều tra bản đồ thế lực của Hắc Môn, bị thuộc hạ của chúng ta giáo huấn một trận, sau đó người anh em xã hội đen Đài Loan Thế Tuyên đã thay chúng ta giải quyết hết, món nợ này, Hood tính lên đầu chúng ta.”
“Ý cậu là, ông ta thu lưu Đồng cũng không phải là tình cờ sao?”
“Theo tình huống đó mà suy đoán, tất cả tuyệt đối đều không phải là tình cờ”
“Chết tiệt” Long Tề khẽ nguyền rủa, bước dài ra bên ngoài “Uyên, đi theo tôi, có gì chờ lên xe nói tiếp”
“Đã xảy ra chuyện gì à?” Lãnh Tử Uyên ngửi thấy mùi khác thường.
“Có thể là như vậy, lúc này, Đồng chắc đang ăn cơm với ông ta, nếu ông ta thực sự nhằm vào chúng ta, Đồng sẽ gặp nguy hiểm.”
Long Tề vừa đi ra ngoài vừa triệu tập thuộc hạ, nhanh chóng nói vài câu, Lãnh Tử Uyên đồng thời gọi điện đến tổng bộ, thông báo hủy bỏ cuộc họp hôm nay, sẽ tổ chức lại vào ngày khác, bởi vì họ có chuyện quan trọng hơn, gấp hơn cần xử lý.
Lên xe, Long Tề lập tức gọi điện cho Đỗ Lượng Đồng, chuông reo mấy hồi mà vẫn không có ai nghe, tim anh gần như co rút.
Rốt cuộc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của cô, anh thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ trời cao nhân từ.
“Tề, không phải anh đang họp sao?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô “Đồng, em đang ở đâu, anh đến đón em”
“Em đang ở trên thuyền của bạn cha, cha nuôi muốn ra biển, nhưng ông ấy vừa nói quên mua mấy thứ, nên đi rồi, cho nên, em giờ vẫn ở bến tàu”
“Đồng, lập tức xuống thuyền, nhanh lên” Anh vội vàng quát “Uyên, cô ấy ở bến tàu, giục tài xế tăng tốc, bất luận thế nào cũng phải đến bến tàu thật nhanh.
“Tề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của cô đầy nghi ngờ, qua điện thoại cô dường như có thể nghe được tiếng phanh gấp rẽ đường của xe tốc độ nhanh.
“Em đừng hỏi, xuống thuyền trước đi” Anh ổn định hơi thở, hi vọng những suy nghĩ trong lòng sẽ không thành sự thật, sau khi Hood lên thuyền, có nghĩa là con thuyền kia có vấn đề.
“Được rồi. Em nghe anh…”
Cô còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng làm Long Tề khẽ nguyền rủa một tiếng, lần nữa ấn lại phím call, lần này, điện thoại đổ chuông mười mấy lần không có người nghe.
“Chết tiệt” Anh bỏ điện thoại xuống, hận không thể mọc cánh bay đến bên cạnh cô.
“Tề, mình đã gọi điện thông báo cho anh em gần đó chạy đến bến tàu, có lẽ họ đã đến trước chúng ta đón được Đồng ra, cậu hãy yên tâm đi” Lãnh Tử Uyên nói.
“Trong lòng mình có một linh cảm rất tệ, hôm nay lẽ ra mình không nên để cô ấy ra ngoài một mình” Trong giọng nói của anh đầy tự trách.
Xe phi như bão gió, nhưng vẫn không nhanh bằng trái tim như chắp cánh của anh, vậy mà, ngay khi cách bến tàu chỉ trong gang tấc, một tiếng nổ lớn vang lên, ngay cả xe của họ cũng cảm nhận được chấn động cực lớn này.
Tiếp đó, lọt vào tầm mắt bọn họ là ngọn lửa khói dày đặc bùng lên tận trời.
Trong nháy mắt, Long Tề cảm thấy tim mình sắp vỡ vụn, không đợi xe dừng lại, anh đã mở cửa xe muốn nhảy xuống, cuối cùng, Lãnh Tử Uyên ngăn anh lại, ra lệnh cho tài xế dừng xe rồi mới để anh mở cửa.
“Đồng… Đồng…”
Anh gọi tên cô, cuồng loạn chạy về phía thân thuyền đang bùng cháy, trong lòng Lãnh Tử Uyên thầm kêu lên không ổn, vội vã kéo anh lại.
“Tề, cậu tỉnh táo một chút, đừng nên kích động”
“Buông tôi ra, Uyên, cô ấy vẫn ở trên thuyền, tôi muốn cứu cô ấy, tôi nhất định phải cứu cô ấy”
“Cậu có thể đi cứu cô ấy, nhưng phải chờ bọn họ dập tắt lửa đã” Lúc này, những huynh đệ khác cũng đã chạy tới hiện trường, bọn họ mang bình cứu hỏa trên bến tàu ra sức phun lên thân thuyền.
“Tôi ra lệnh cho cậu buông tôi ra, lập tức buông tôi ra” Long Tề không muốn chờ đợi, anh giơ tay muốn thoát khỏi Lãnh Tử Uyên, lại bị hắn mạnh mẽ ngăn lại, hai người sức lực ngang nhau không ngừng giằng co.
“Xin lỗi, mình được hội trưởng lão và cha cậu cho quyền, vào lúc cần thiết có thể tự quyết định, phản đối mệnh lệnh của cậu, nhất là vào lúc sinh mạng cậu bị uy hiếp” Sắc mặt Lãnh Tử Uyên vô cùng bình tĩnh, việc công việc tư lạnh lùng rõ ràng.
Anh níu lấy cổ áo Lãnh Tử Uyên, hung ác nói “Uyên, đừng ép tôi phải hận cậu, để tôi đi đi, Đồng vẫn còn ở trên thuyền”
“Cậu hận đi! Mình không quan tâm, dù sao mình chỉ cần đạt được mục đích là giữ tính mạng của cậu thôi.”
Đúng lúc này, trên thuyền lại truyển ra một tiếng nổ khác lớn hơn, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía biển lửa, trong nháy mắt, Long Tề như nhìn thấy tiếng nổ suýt chút nữa đã nuốt chửng anh chin năm trước, trái tim vỡ vụn, anh tình nguyện người đang trong biển lửa đó là mình.
Tại sao lại là cô? Trong lòng anh không ngừng kêu gào.
Đồng, cô bé anh yêu nhất trên đời… Đừng chết, ngàn lần dừng rời xa anh, anh không muốn xa em.
………………….
Sau một tuần tìm kiếm, phạm vi trải rộng mấy trăm dặm trên biển, thậm chí tra hỏi từng nhà trên bờ biển, kết quả đều là thất vọng.
Tin Đỗ Lượng Đồng tử vong gần như đã được xác định.
Long Tề đứng trên bờ biển đưa mắt nhìn biển xa vạn dặm, chin năm trước, anh cũng suýt bỏ mạng trong một vụ nổ thuyền, nhưng anh không chết, mà lại đánh mất cô gái anh yêu nhất.
Suốt 9 năm mới tìm được cô, cuối cùng lại vì một vụ tương tự mà lại mất cô, lần này, khiến người ta có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể kéo gần được khoảng cách xa nhau vĩnh viễn.
“Tề, xin lỗi, các anh em cũng đã cố hết sức rồi”
“Tôi biết rồi”
“Cậu có thể hận mình, vì trong lúc nguy cấp nhất đã kéo cậu đi, không cho cậu cứu Đồng kịp thời”
“Tôi không hận cậu, là an hem không thể thấy chết mà không cứu” Ánh mắt anh nhìn Lãnh Tử Uyên cố nặn ra một nụ cười khổ sở “Tôi không thể chết được, có phải không?”
“Đúng vậy”. Trong lòng Lãnh Tử Uyên chấn động, là huynh đệ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ánh mắt tuyệt vọng của Long Tề thế này bao giờ.
“Tôi biết rồi, cậu hãy yên tâm đi! Tôi hiểu thân phận mình, biết không thể làm loạn, cô ấy ghét nhất là tôi làm loạn, nếu tôi thật sự làm việc gì ngốc nghếch, cô ấy nhất định sẽ mắng tôi là bốc đồng ngu ngốc.” Trong lòng nghĩ đến cô, ánh mắt anh trở nên ấm áp.
“Mấy năm không gặp, cá tính của Đồng hình như trở nên ghê gớm hơn” Lãnh Tử Uyên bật cười, nụ cười gượng ép nhịn qua cũng biết là cố nặn ra.
“Cô ấy quả thật trở nên không dễ chọc, mồm miệng cũng xảo trá hơn, võ công cũng lanh lẹ, hoàn toàn khác với cô bé ngoan ngoãn chin năm trước.” Nhưng anh vẫn thích em, thích đến không chịu nổi. Trong lòng Long Tề bổ sung thêm đôi câu.
“Cậu nghĩ sẽ làm gì?” Lãnh Tử Uyên hỏi thay những lời trong lòng Long Tề.
Long Tề nhìn anh “Người hiểu tôi chỉ có Lãnh Tử Uyên”. Mỉm cười, ánh mắt thâm thúy bỗng chốc trở nên tàn khốc “Tôi muốn bọn chúng phải trả giá đắt, tôi muốn chúng phải trả giá cho tất cả những tổn thương mà Đồng đã phải trải qua, với năng lực của tôi, chuyện nhỏ này, chẳng lẽ không làm được?”
Sau đó, bọn họ điều tra ra Hood và Hoắc Đăng Anh cấu kết với nhau, vụ bắt cóc kia là do bọn chúng bày ra, không cần Long Tề xuất hiện thì Hood cũng sẽ bình an vô sự.
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều lừa gạt Đỗ Lượng Đồng, mà tất cả cũng chỉ nhằm đối phó với anh, chỉ có điều Hood đã quá thiếu nhẫn nhịn, hắn nghĩ phương pháp trả thù nhanh nhất chính là giết người phụ nữ quan trọng nhất của Long Tề, tỏ ý trừng phạt anh.
Mà tất cả sự thật này, Lãnh Tử Uyên cũng không thật rõ ràng, anh gật đầu “Có thể, tiểu nhân tôi hoàn toàn nghe theo sự giao phó của Môn chủ”
Hai người đàn ông nhìn nhau cười, trao đổi ánh mắt tri tâm, Lãnh Tử Uyên quay đầu đi, lấy điện thoại ra giao phó công việc họ đã thống nhất, anh nghĩ, vị hôn phu trước của Đồng, cũng chính là Hắc Môn nhị gia Long Tuấn cũng muốn được tính sổ một phần.
Lãnh Tử Uyên hắn từ trước đến giờ đều nghĩ vật gì cũng có chỗ dùng, cũng là người rất tốt để huynh đệ phó thác.
Sóng biển cứ xô rồi lại dạt, gần tối, gió biển trở nên lạnh, phía chân trời màn đêm sắp buông xuống, rốt cuộc Long Tề mới rời đi, đến gần chiếc xe màu đen dừng bước, nhìn thuộc hạ mở cửa x echo mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó dứt, không muốn đi.
Rốt cuộc, anh ngồi lên xe, xe rời khỏi bờ biển, anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
So với Long Tề được chờ đợi, Đỗ Lượng Đồng cảm thấy cô không được mọi người thực sự hoan nghênh, thái độ của những người phụ nữ còn đỡ, nhưng cô cảm giác những người đàn ông rất bài xích, thậm chí đầy địch ý với cô.
Cô biết nguyên nhân phòng bị của bọn họ, bởi vì lực ảnh hưởng của cô tới Long Tề quá lớn, mà Long Tề là thủ lĩnh của họ, cô giống như nhược điểm trí mạng.
Sau khi trở về Hongkong, cô gặp vài người quen, đều là những thủ lĩnh của “Phong Thanh hội” trước kia, cả người giúp việc đã chăm sóc cô lớn lên.
Chín năm trước, vì muốn đuổi tận giết tuyệt chú của cô là Đỗ Hạo Tùng mà Phong Thanh hội đã bị Hắc môn tiêu diệt hoàn toàn.
Nhưng cô cũng không để trong lòng, ít nhất Long Tề đều sắp xếp rất tốt cho các thành viên của Phong Thanh hội, đối với cô thế là đủ rồi.
Buổi chiều, Long Tề đưa cô đi gặp Đằng phu nhân, từ nhỏ đã xem cô như con gái, Đằng phu nhân thấy cô bình an vô sự cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo cô cứ ở lại đây, đừng nghĩ ngợi nhiều.
Trở lại tòa nhà, Long Tề được người làm thông báo Uyên thiếu vừa về, đang ở trong thư phòng đợi anh, Long Tề đưa cô lên lầu, vào thư phòng.
Vừa nhìn thấy thái độ của Lãnh Tử Uyên, Long Tề đã biết anh có việc phải làm, anh quay ra nói với Đỗ Lượng Đồng: “Đồng, em xuống trước đi, anh có chuyện muốn nói với Uyên”
Cô gật đầu một cái, không có ý kiến gì “Không sao, em muốn gọi điện cho cha nuôi, nói với ông ấy bây giờ em đang ở Hongkong”
“Em đi đi” Long Tề nhìn cô đi xong đóng cửa thư phòng lại “Uyên, nói đi. Rốt cuộc có chuyện gì gấp mà sắc mặt cậu nặng nề như thế?”
Lãnh Tử Uyên cười hừ một tiếng “Những lởi mình có với cậu không có tác dụng gì à? Mình đã nhắc nhở cậu chú ý thân phận của mình, không phải trò đùa, những lời này cậu có nghe lọt không đấy?”
……………………
Trải qua cả buổi chiều nói chuyện, gần tối Lãnh Tử Uyên mới rời đi, sau khi cưới, anh chuyển ra khỏi đại trạch, thật ra cũng không đi đâu xa, cũng ở cùng trên một ngọn núi.
Từ nhỏ, Đỗ Lượng Đồng vẫn cảm thấy Lãnh Tử Uyên đẹp trai như vậy, lại thông minh tuyệt đỉnh khiến người ta hơi sợ, nhưng Long Tề cần một người bên cạnh như anh.
“Chú Hai nghe tin về em, định về Hongkong một chuyến, ông ấy muốn gặp em” Long Tề gối tay nằm trên giường, một tay vòng qua eo Đỗ Lượng Đồng.
“Cái này chẳng lẽ là “mua bán không thành tại nhân nghĩa” sao?” Cô cười hì hì một tiếng rồi trở nên im lặng.
“Em xem mình là hàng hóa à? Ngốc ạ”
“Vốn là thế, nếu hôn nhân là một vụ mua bán, em và anh Tuấn là một đôi giao dịch không thành công, không biết anh Tuấn mấy năm nay sống thế nào?”
“Anh ấy kết hôn với Mục Nhân Kháp, sinh một trai một gái, thành một ông chồng chuẩn mực”
“Nghe qua thật không giống cách làm của anh Tuấn, chẳng phải anh nói ai lấy anh ấy cũng bó tay, chỉ có thể tùy ý Long nhị gia ung dung tự tại sao?” Thật khiến người ta không tin nổi.
“Không sai” Anh gật đầu, đưa tay vuốt mái tóc dài trên vai cô.
“Em thật sự muốn gặp lại anh Tuấn rồi” Cô mím môi cười một tiếng, vùi mặt vào cổ anh “Chiều nay, anh và Uyên thiếu nói chuyện gì vậy?”
“Mấy chuyện vặt ấy mà” Anh trả lời hời hợt, hôn nhẹ lên môi cô.
Anh không muốn nói với cô chuyện anh nói chiều nay, Uyên nói lần này anh đi Châu Âu, bởi vì quá khinh thường đã chọc đến nhiều kẻ thù khiến bọn chúng rục rịch lúc nào cũng có thể hành động.
Mà nguyên nhân anh khinh thường, đương nhiên có liên quan đến cô.
“Chuyện vặt gì? Không thể tiết lộ một chút với em sao?” Cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, cảm giác anh đang giấu giếm cô gì đó.
Anh cười không nói gì, bàn tay tà nịnh ôm trọn bộ ngực no đủ của cô, cô cũng không mặc nội y, chiếc áo mỏng manh lập tức khiến cho những dây thần kinh nhạy cảm ở nụ hoa của cô trở nên cứng rắn, anh dùng hai ngón tay kẹp đùa đầu nhũ hoa nhỏ mềm, dùng ánh mắt tỉnh tảo xem xét kỹ lưỡng phản ứng mê loạn của cô.
“Anh đang trốn tránh câu hỏi của em…” Cô rên nhẹ một tiếng, thân thể hơi run rẩy. Một cánh tay khác của anh từ sống lưng cô từ từ trượt xuống khe mông, đầu ngón tay đặt ở chỗ ám muội, tới tới lui lui đùa cợt.
“Anh có sao?”
Anh tà khí nhíu mày, lật người phủ lên cô, lột quần lót của cô ra, dự tính vỗ về chơi đùa chỗ kín nhạy cảm của cô, chỉ chốc lát, ái dịch trơn trượt đã nhuộm đầy tay anh.
“Đừng..” Cô lắc đầu, không thích anh dọa chơi cô như vậy, nhưng thân thể cô lại cảm thấy thật thích thú, ngón tay anh như ngưng tụ mật ngọt khoái cảm của cả thế giới, đừng đợt truyền nhiễm vào cơ thể cô.
“Đừng?” Anh bỗng nhiên rút tay về, xấu xa nhìn cô.
Cô kinh hô một tiếng, đáy lòng cảm thấy thật sự không muốn, cô trợn tròn mắt đẹp chứng ba giây, đau khổ vì không được giải phóng dục vọng, cuối cùng không biết làm sao đành đầu hàng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Em muốn…”
“Cô bé ngoan” Anh cười khen một tiếng, cúi đầu hôn cô, kéo cô vào vòng xoáy dục vọng, cho một một khoảng thời gian sung sướng, không nhớ đến vừa rồi rốt cuộc đã hỏi anh điều gì…
………………
Bởi vì biết Đỗ Lượng Đồng không bỏ được A Phúc, cho nên lúc rời khỏi nước Đức, nhân vật quan trọng Long Tề cũng mang A Phúc về Hongkong, khi thấy nó xuất hiện trước mặt, cô thực sự quá vui mừng.
Mà niềm vui lớn nhất là ‘bạn gái’ Đức của A Phúc đã mang thai, một tháng nữa sẽ sinh, đến lúc đó, cô sẽ có một đống “tiểu A Phúc”, điều này khiến cho một người thích động vật nhỏ như cô thật vui mừng.
Sáng sớm, cô dẫn theo A Phúc ra sân tản bộ, nó vẫn chưa thích ứng với khí trời nóng bức ở Hongkong, cho nên mặc dù rất thích đi dạo, nhưng ở trong phòng điều hòa còn làm nó thích hơn.
Lãnh Tử Uyên kết thúc việc thương lượng với Long Tề, xác định lại Hắc Môn ở Mỹ đang triển khai công việc, đang định rời đi thì Đỗ Lượng Đồng gọi.
“Uyên thiếu, xin dừng bước”
“Có chuyện gì sao?” Lãnh Tử Uyên ngoái đầu nhìn lại, bên môi nở một nụ cười nhạt nhẽo.
“Đừng tỏ ra căm thù tôi như vậy, tôi biết, các anh cũng đề phòng tôi, các anh sợ chuyện 9 năm trước sẽ tái diễn lần nữa, có phải không?”
“Phòng có ích lợi gì? Cô là bảo bối của Tề, hắn tình nguyện vì cô làm bất cứ chuyện gì” Lãnh Tử Uyên hỉ mũi coi thường cô.
“Cho nên, tôi có chuyện muốn nhờ anh, xin anh hãy đồng ý với tôi” Cô nhìn thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của anh, vội vàng thỉnh cầu.
“Cô cứ nói đi, nghe xong tôi sẽ suy nghĩ xem có nên đồng ý với cô không?” Anh cũng không phải là Long Tề cô nói gì liền nghe đấy.
“Nếu Tề vì tôi mà dính vào chuyện nguy hiểm, xin anh hãy cố gắng hết sức đừng để anh ấy gặp nguy hiểm, có được không?” Cô quay đầu nhìn anh, chờ nghe câu trả lời.
Cô biết Long Tề có một số việc giấu giếm không nói với cô, cô nghĩ Lãnh Tử Uyên nhất định cũng sẽ không nói cho cô biết, đây là việc duy nhất cô có thể làm trước mắt.
Lãnh Tử Uyên cũng không trả lời trực tiếp cô mà mím môi cười “Cô đã trưởng thành rồi, Đồng, không còn là cô gái trẻ người non dạ năm đó nữa”
“Điều này không liên quan đến việc tôi đã lớn hay chưa, tôi chỉ không muốn hại Tề, nếu lúc 15 tuổi tôi không bị bắt cốc, có lẽ tôi và anh ấy cũng sẽ không có tình nghĩa sâu sắc như vậy. Anh ấy sẽ còn tiếp tục xem tôi như keo da trâu, lúc có bạn gái sẽ bỏ rơi tôi.”
“Cô cho là bên cạnh Tề khi đó không có phụ nữ sao?” Anh nhíu mày “Suy nghĩ của cô thật đơn giản, nhưng không phải như thế, mặc dù mồm cậu ấy luôn lảm nhàm cô phiền toái khiến người ta thấy ghét nhưng cậu ấy chỉ cho một người dính vào mình, kể cả không xảy ra vụ bắt cóc đó, tình cảm giữa hai người cũng không phải tầm thường.”
Nghe vậy, cô cười ngọt ngào, như thể vừa được nghe một bí mật to lớn, Tề thật sự thương yêu cô, càng ngày cô càng chắc chắn điều này, nhưng càng ngày cô cũng càng lo lắng anh sẽ vì cô mà gặp bất trắc.
“Cho nên, anh sẽ đồng ý với yêu cầu của tôi sao?”
“Không” Anh cự tuyệt.
“Tại sao?” Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, không hiểu vì sao anh lại từ chối cô.
“Nếu Tề gặp bất kỳ nguy hiểm nào, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy, nhưng không phải vì thỉnh cầu của cô, mà vì cậu ấy là người anh em của tôi, hiểu chưa?”
“Hiểu” Cô cười gật đầu, hoàn toàn không để ý thỉnh cầu của mình bị anh cự tuyệt, bởi vì cô biết bất luận thế nào, Lãnh Tử Uyên cũng sẽ giữ được Long Tề.
Khi cô không có bên cạnh anh, biết điều này sẽ khiến cô yên tâm rất nhiều…
Lần trước nói chuyện điện thoại xong, Hood nói hôm nay muốn bay sang Hongkong gặp cô, mấy năm nay, ông vẫn luôn chăm sóc cô như phụ huynh, biết cô rốt cuộc tìm được nơi chốn tốt, ông cũng cảm thấy yên tâm.
Nhưng hôm nay là hội nghị mỗi tháng một lần của Hắc Môn, ba tầng cấp trên quản lý hoạt động của Hắc Môn cũng từ các nơi khác về, thân là Môn chủ, Long Tề không thể vắng mặt.
Gần trưa, Đỗ Lượng Đồng đã mặc xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô mặc một chiếc quần jean ôm sát, cùng một chiếc áo vải đặc phong cách phương Đông, phong cách ăn mặc của cô đã khác lúc bé, trước kia cô như một đứa con nít TQ, bị trang điểm xinh đẹp đáng yêu, nhưng mấy năm nay cô lấy sự giản dị, nhẹ nhàng làm phong cách chính.
Long Tề không để ý mấy đến sự thay đổi nhỏ này của cô, anh thích độc chiếm vẻ đẹp của cô, cô không thích ăn mặc ngược lại ý muốn của anh.
“Thật xin lỗi, lẽ ra anh phải đưa em đi, nhưng hiện giờ lại không đi được, cho anh gửi lời hỏi thăm Hồ tiên sinh” Anh hất mái tóc dài của cô ra sau lưng, để lộ nguyên một gương mặt trắng nõn.
“Cha nuôi sẽ không để ý, ông chỉ là muốn ăn một bữa cơm với em, nếu anh rảnh thì đến, không thì cũng không phải miễn cưỡng đâu” Cô cười với anh, đặt tay thon lên mu bàn tay anh.
“Được, chờ anh xử lý mọi chuyện xong sẽ đi đón em” Anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, chợt nghĩ đến một chuyện “À phải, ở Đức báo về bạn gái A Phúc có thể hai ngày tới sẽ sinh, em muốn đặt tên gì cho mấy chú chó con?”
“Ừ… Nhìn thể hình A Phúc lớn như vậy, bạn gái nó nhất định cũng có thể tích tương đối, bọn chúng nhất định sẽ có không ít con trai con gái”
“Anh cũng nghĩ vậy”
“Vậy… Nếu sinh bốn con, thì gọi theo thứ tự Trung Hiếu Nhân Ái đi”
“Cách này dễ bắt chước”. Anh nhéo mũi cô “Nếu không dừng lại ở 4 thì sao?”
“Kế tiếp có thể là gì nhỉ? Dĩ nhiên là..”
“Tín Nghĩa Hòa Bình?” Anh thuận lời nói tiếp.
“Đúng rồi! Anh thật thông minh” Cô nhào vào ngực anh, giả bộ kiêu ngạo.
“Không dám nhận, may là em không ghét” Anh biết cô đang nói đùa, cười ha ha ôm lấy cô “Chơi vui vẻ nhé, anh sẽ nghĩ đến enm”
Cô buông anh ra, ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm cương nghị của anh “Em biết rồi, em đi nhé”
“Ừ”Anh gật đầu, buông tay cô ra, nhìn cô ra cửa, xoay người đi vào xử lý công việc.
“Tề” Cô chợt ngoái đầu lại nhìn lại gọi anh một tiếng.
“Chuyện gì?” Anh quay đầu nhìn cô, nhếch mày.
“Em thích anh, hơn bất kỳ ai trên thế giới này” Cô mỉm cười, nói với anh bằng giọng vô cùng ngọt ngào.
“Anh biết rồi” Anh cười với cô, nhìn vẻ mặt của cô như người đàn ông kiêu ngạo nhất thế giới.
Trước khi đi, cô lại nhìn anh thêm một cái.
Nhìn bóng lưng cô, Long Tề vẫn giữ nụ cười như cũ, một cảm giác không thoải mái dâng lên trong đầu, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Anh cười thở dài, cảm giác mình lo lắng quá nhiều.
……………..
Nửa tiếng trước khi cuộc họp bắt đầu, Lãnh Tử Uyên xuất hiện không hề báo trước, vừa vào cửa đã hỏi: “Tề, Đồng đang ở đâu?”
“Cô ấy ra ngoài, cậu có chuyện muốn tìm cô ấy à?” Long Tề vừa định ra cửa đã nghe thấy Uyên muốn tìm Đồng, lòng đầy kinh ngạc.
“Mình có chuyện muốn hỏi cô ấy, không biết cô ấy hiểu chuyện đó đến đâu”
“Chuyện gì?”
“Chín năm trước, người cảnh sát già chứa chấp cô ấy gọi là Hood, có phải không?”
Long Tề cười gật đầu “Đúng, có vấn đề gì à?”
“Ngày đó nghe cậu nhắc tới cái tên này, mình cảm thấy rất quen tai, cho nến phái người điều tra. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hood là địch chứ không phải là bạn của chúng ta.
“Uyên, nói rõ ràng đi” Sắc mặt Long Tề phút chốc trở nên nặng nề.
“Mấy năm nay, Dương Thiên vẫn luôn hoài nghi có người trong giới cảnh sát Đài Loan đang vụng trộm vận hành một lực lượng, muốn đối nghịch với chúng ta, hắn đã đặc biệt công phu đi điều tra, phát hiện ra kẻ đứng đằng sau chỉ huy chính là Hood, chin năm trước, cũng là mấy tháng trước khi Đồng rời đi, đệ tử đắc ý một tay Hood đào tạo lẻn vào tổ chức của chúng ta, muốn điều tra bản đồ thế lực của Hắc Môn, bị thuộc hạ của chúng ta giáo huấn một trận, sau đó người anh em xã hội đen Đài Loan Thế Tuyên đã thay chúng ta giải quyết hết, món nợ này, Hood tính lên đầu chúng ta.”
“Ý cậu là, ông ta thu lưu Đồng cũng không phải là tình cờ sao?”
“Theo tình huống đó mà suy đoán, tất cả tuyệt đối đều không phải là tình cờ”
“Chết tiệt” Long Tề khẽ nguyền rủa, bước dài ra bên ngoài “Uyên, đi theo tôi, có gì chờ lên xe nói tiếp”
“Đã xảy ra chuyện gì à?” Lãnh Tử Uyên ngửi thấy mùi khác thường.
“Có thể là như vậy, lúc này, Đồng chắc đang ăn cơm với ông ta, nếu ông ta thực sự nhằm vào chúng ta, Đồng sẽ gặp nguy hiểm.”
Long Tề vừa đi ra ngoài vừa triệu tập thuộc hạ, nhanh chóng nói vài câu, Lãnh Tử Uyên đồng thời gọi điện đến tổng bộ, thông báo hủy bỏ cuộc họp hôm nay, sẽ tổ chức lại vào ngày khác, bởi vì họ có chuyện quan trọng hơn, gấp hơn cần xử lý.
Lên xe, Long Tề lập tức gọi điện cho Đỗ Lượng Đồng, chuông reo mấy hồi mà vẫn không có ai nghe, tim anh gần như co rút.
Rốt cuộc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của cô, anh thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ trời cao nhân từ.
“Tề, không phải anh đang họp sao?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô “Đồng, em đang ở đâu, anh đến đón em”
“Em đang ở trên thuyền của bạn cha, cha nuôi muốn ra biển, nhưng ông ấy vừa nói quên mua mấy thứ, nên đi rồi, cho nên, em giờ vẫn ở bến tàu”
“Đồng, lập tức xuống thuyền, nhanh lên” Anh vội vàng quát “Uyên, cô ấy ở bến tàu, giục tài xế tăng tốc, bất luận thế nào cũng phải đến bến tàu thật nhanh.
“Tề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của cô đầy nghi ngờ, qua điện thoại cô dường như có thể nghe được tiếng phanh gấp rẽ đường của xe tốc độ nhanh.
“Em đừng hỏi, xuống thuyền trước đi” Anh ổn định hơi thở, hi vọng những suy nghĩ trong lòng sẽ không thành sự thật, sau khi Hood lên thuyền, có nghĩa là con thuyền kia có vấn đề.
“Được rồi. Em nghe anh…”
Cô còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng làm Long Tề khẽ nguyền rủa một tiếng, lần nữa ấn lại phím call, lần này, điện thoại đổ chuông mười mấy lần không có người nghe.
“Chết tiệt” Anh bỏ điện thoại xuống, hận không thể mọc cánh bay đến bên cạnh cô.
“Tề, mình đã gọi điện thông báo cho anh em gần đó chạy đến bến tàu, có lẽ họ đã đến trước chúng ta đón được Đồng ra, cậu hãy yên tâm đi” Lãnh Tử Uyên nói.
“Trong lòng mình có một linh cảm rất tệ, hôm nay lẽ ra mình không nên để cô ấy ra ngoài một mình” Trong giọng nói của anh đầy tự trách.
Xe phi như bão gió, nhưng vẫn không nhanh bằng trái tim như chắp cánh của anh, vậy mà, ngay khi cách bến tàu chỉ trong gang tấc, một tiếng nổ lớn vang lên, ngay cả xe của họ cũng cảm nhận được chấn động cực lớn này.
Tiếp đó, lọt vào tầm mắt bọn họ là ngọn lửa khói dày đặc bùng lên tận trời.
Trong nháy mắt, Long Tề cảm thấy tim mình sắp vỡ vụn, không đợi xe dừng lại, anh đã mở cửa xe muốn nhảy xuống, cuối cùng, Lãnh Tử Uyên ngăn anh lại, ra lệnh cho tài xế dừng xe rồi mới để anh mở cửa.
“Đồng… Đồng…”
Anh gọi tên cô, cuồng loạn chạy về phía thân thuyền đang bùng cháy, trong lòng Lãnh Tử Uyên thầm kêu lên không ổn, vội vã kéo anh lại.
“Tề, cậu tỉnh táo một chút, đừng nên kích động”
“Buông tôi ra, Uyên, cô ấy vẫn ở trên thuyền, tôi muốn cứu cô ấy, tôi nhất định phải cứu cô ấy”
“Cậu có thể đi cứu cô ấy, nhưng phải chờ bọn họ dập tắt lửa đã” Lúc này, những huynh đệ khác cũng đã chạy tới hiện trường, bọn họ mang bình cứu hỏa trên bến tàu ra sức phun lên thân thuyền.
“Tôi ra lệnh cho cậu buông tôi ra, lập tức buông tôi ra” Long Tề không muốn chờ đợi, anh giơ tay muốn thoát khỏi Lãnh Tử Uyên, lại bị hắn mạnh mẽ ngăn lại, hai người sức lực ngang nhau không ngừng giằng co.
“Xin lỗi, mình được hội trưởng lão và cha cậu cho quyền, vào lúc cần thiết có thể tự quyết định, phản đối mệnh lệnh của cậu, nhất là vào lúc sinh mạng cậu bị uy hiếp” Sắc mặt Lãnh Tử Uyên vô cùng bình tĩnh, việc công việc tư lạnh lùng rõ ràng.
Anh níu lấy cổ áo Lãnh Tử Uyên, hung ác nói “Uyên, đừng ép tôi phải hận cậu, để tôi đi đi, Đồng vẫn còn ở trên thuyền”
“Cậu hận đi! Mình không quan tâm, dù sao mình chỉ cần đạt được mục đích là giữ tính mạng của cậu thôi.”
Đúng lúc này, trên thuyền lại truyển ra một tiếng nổ khác lớn hơn, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía biển lửa, trong nháy mắt, Long Tề như nhìn thấy tiếng nổ suýt chút nữa đã nuốt chửng anh chin năm trước, trái tim vỡ vụn, anh tình nguyện người đang trong biển lửa đó là mình.
Tại sao lại là cô? Trong lòng anh không ngừng kêu gào.
Đồng, cô bé anh yêu nhất trên đời… Đừng chết, ngàn lần dừng rời xa anh, anh không muốn xa em.
………………….
Sau một tuần tìm kiếm, phạm vi trải rộng mấy trăm dặm trên biển, thậm chí tra hỏi từng nhà trên bờ biển, kết quả đều là thất vọng.
Tin Đỗ Lượng Đồng tử vong gần như đã được xác định.
Long Tề đứng trên bờ biển đưa mắt nhìn biển xa vạn dặm, chin năm trước, anh cũng suýt bỏ mạng trong một vụ nổ thuyền, nhưng anh không chết, mà lại đánh mất cô gái anh yêu nhất.
Suốt 9 năm mới tìm được cô, cuối cùng lại vì một vụ tương tự mà lại mất cô, lần này, khiến người ta có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể kéo gần được khoảng cách xa nhau vĩnh viễn.
“Tề, xin lỗi, các anh em cũng đã cố hết sức rồi”
“Tôi biết rồi”
“Cậu có thể hận mình, vì trong lúc nguy cấp nhất đã kéo cậu đi, không cho cậu cứu Đồng kịp thời”
“Tôi không hận cậu, là an hem không thể thấy chết mà không cứu” Ánh mắt anh nhìn Lãnh Tử Uyên cố nặn ra một nụ cười khổ sở “Tôi không thể chết được, có phải không?”
“Đúng vậy”. Trong lòng Lãnh Tử Uyên chấn động, là huynh đệ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ánh mắt tuyệt vọng của Long Tề thế này bao giờ.
“Tôi biết rồi, cậu hãy yên tâm đi! Tôi hiểu thân phận mình, biết không thể làm loạn, cô ấy ghét nhất là tôi làm loạn, nếu tôi thật sự làm việc gì ngốc nghếch, cô ấy nhất định sẽ mắng tôi là bốc đồng ngu ngốc.” Trong lòng nghĩ đến cô, ánh mắt anh trở nên ấm áp.
“Mấy năm không gặp, cá tính của Đồng hình như trở nên ghê gớm hơn” Lãnh Tử Uyên bật cười, nụ cười gượng ép nhịn qua cũng biết là cố nặn ra.
“Cô ấy quả thật trở nên không dễ chọc, mồm miệng cũng xảo trá hơn, võ công cũng lanh lẹ, hoàn toàn khác với cô bé ngoan ngoãn chin năm trước.” Nhưng anh vẫn thích em, thích đến không chịu nổi. Trong lòng Long Tề bổ sung thêm đôi câu.
“Cậu nghĩ sẽ làm gì?” Lãnh Tử Uyên hỏi thay những lời trong lòng Long Tề.
Long Tề nhìn anh “Người hiểu tôi chỉ có Lãnh Tử Uyên”. Mỉm cười, ánh mắt thâm thúy bỗng chốc trở nên tàn khốc “Tôi muốn bọn chúng phải trả giá đắt, tôi muốn chúng phải trả giá cho tất cả những tổn thương mà Đồng đã phải trải qua, với năng lực của tôi, chuyện nhỏ này, chẳng lẽ không làm được?”
Sau đó, bọn họ điều tra ra Hood và Hoắc Đăng Anh cấu kết với nhau, vụ bắt cóc kia là do bọn chúng bày ra, không cần Long Tề xuất hiện thì Hood cũng sẽ bình an vô sự.
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều lừa gạt Đỗ Lượng Đồng, mà tất cả cũng chỉ nhằm đối phó với anh, chỉ có điều Hood đã quá thiếu nhẫn nhịn, hắn nghĩ phương pháp trả thù nhanh nhất chính là giết người phụ nữ quan trọng nhất của Long Tề, tỏ ý trừng phạt anh.
Mà tất cả sự thật này, Lãnh Tử Uyên cũng không thật rõ ràng, anh gật đầu “Có thể, tiểu nhân tôi hoàn toàn nghe theo sự giao phó của Môn chủ”
Hai người đàn ông nhìn nhau cười, trao đổi ánh mắt tri tâm, Lãnh Tử Uyên quay đầu đi, lấy điện thoại ra giao phó công việc họ đã thống nhất, anh nghĩ, vị hôn phu trước của Đồng, cũng chính là Hắc Môn nhị gia Long Tuấn cũng muốn được tính sổ một phần.
Lãnh Tử Uyên hắn từ trước đến giờ đều nghĩ vật gì cũng có chỗ dùng, cũng là người rất tốt để huynh đệ phó thác.
Sóng biển cứ xô rồi lại dạt, gần tối, gió biển trở nên lạnh, phía chân trời màn đêm sắp buông xuống, rốt cuộc Long Tề mới rời đi, đến gần chiếc xe màu đen dừng bước, nhìn thuộc hạ mở cửa x echo mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó dứt, không muốn đi.
Rốt cuộc, anh ngồi lên xe, xe rời khỏi bờ biển, anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.