"Mít Ướt, ai cho phép cậu chơi cây gậy của tôi trong giờ học?"
Tô Dĩ Nam đè thấp giọng nói. Đáng lẽ hắn lên lôi cái tay đang tác loạn của Khương Điềm ra rồi ngay ngắn nghe giảng. Nhưng khổ nỗi tay nhỏ của cô mềm mại vô cùng, chỉ sờ nhẹ một cái đã làm hắn sảng khoái tới nỗi da đầu tê dại.
Khương Điềm viết một dòng chữ lên tờ giấy nháp: "Cậu không thích sao?"
Thích! Thích vô cùng!
Tô Dĩ Nam nghiến răng, nhưng bốn phía phòng học đều có người, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị phát hiện ngay.
Khương Điềm lại tiếp tục viết ra giấy nháp: "Đừng động đậy, sẽ bị mọi người nhìn thấy đấy. Ngoan ngoãn đưa côn thịt cho tôi chơi là được rồi."
Đm! Mít Ướt này đúng là thiếu thao mà. Biết rõ sẽ bị nhìn thấy mà vẫn muốn chơi "cây gậy" của hắn.
Nhìn Tô Dĩ Nam thoải mái nhưng vẫn phải cố nén lại, Khương Điềm cong mắt, cố tình dùng ngón tay cọ nhẹ vài cái vào mã mắt.
Cô nhớ rõ sáng nay không cẩn thận đụng vào nơi này, lúc ấy Tô Dĩ Nam đặc biệt kích động.
Quả nhiên ngón tay của Khương Điềm vừa cọ xát ở mã mắt một chút, Tô Dĩ Nam đã ưỡn thẳng lưng. Đủ để chứng minh rằng điểm này chính là điểm mẫn cảm nhất của Tô Dĩ Nam.
Lúc này Tô Dĩ Nam cũng không dám nói chuyện, chỉ cần hắn mở miệng sẽ thốt ra rên rỉ cùng hơi thở dồn dập. Vì vậy hắn cũng viết vào giấy nháp một dòng chữ: "Đúng vậy Mít Ướt, là chỗ đó. Cậu xoa nhiều vài cái, đừng quên loát cây gậy nữa."
Khương Điềm cảm nhận được hô hấp dồn dập thô suyễn của hắn thì liền biết bây giờ hắn đang rất hài lòng với hành động của cô. Vì thế cô bắt lấy côn thịt của hắn bắt đầu loát lên loát xuống. Lòng bàn tay mềm mại cọ xát với gân xanh trên thân gậy, bị cọ đến nỗi lòng bàn tay nóng lên, mà Tô Dĩ Nam được cô loát đến dục tiên dục tử.
Hơn 10 phút sau, tay của Khương Điềm bắt đầu mỏi.
Sao Tô Dĩ Nam còn chưa bắn? Cô nhớ rõ ràng buổi sáng hắn bắn khá nhanh mà?
Nhưng Khương Điềm không có biết, Tô Dĩ Nam chính là xử nam 100% chưa được khai trai, lần đầu bắn nhanh một chút cũng là chuyện thường tình.
Hiện tại Tô Dĩ Nam đã được hưởng qua tư vị của lòng bàn tay Khương Điềm, đương nhiên thời gian sẽ dài hơn lúc sáng.
Khương Điềm lại viết thêm một dòng: "Sao cậu còn chưa bắn? Tay tôi mỏi quá nha~"
Tô Dĩ Nam thấy Khương Điềm cau mày, một bộ dáng vô cùng đáng thương, lòng của hắn cũng bị sự đáng yêu của cô làm cho mềm mại. Ngón tay của Mít Ướt nhỏ như vậy làm sao có thể làm được việc nằn. Loát côn thịt cho hắn lâu như thế chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Hắn nhanh chóng viết ra: "Cậu dùng tay chơi chơi hai viên trứng phía dưới nữa, tôi sẽ bắn nhanh hơn."
Khương Điềm thấy vậy, giống như trút được gánh nặng, cô vội vàng vươn tay vuốt ve hai viên trứng mà hắn nói. Nguyên bản côn thịt đã sưng to nay lại càng cứng hơn.
Nửa giờ sau, côn thịt cứng rắn của Tô Dĩ Nam run rẩy một chút. Cuối cùng lượng lớn tinh dịch từ côn thịt phun ra. Tinh dịch sền sệt bắn đầy cả tay cô.
Khương Điềm trừng mắt, rõ ràng sáng nay hắn đã bắn một lần rồi mà bây giờ vẫn ra nhiều như vậy. Cô muốn lau tinh dịch đi, nhưng lại không muốn chùi vào quần lót của hắn.
Bây giờ vẫn còn trong giờ học, nếu cô rút tay ra ngoài, mọi người sẽ ngửi được mùi tinh dịch của hắn. Đến lúc ấy ai cũng biết rằng cô chơi côn thịt của Tô Dĩ Nam.
Khương Điềm đáng thương nhìn Tô Dĩ Nam, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Tô Dĩ Nam nhìn ra được Khương Điềm xấu hổ, hắn vươn tay lấy mấy tờ giấy ăn nhét vào trong quần cho Khương Điềm lau tay.
Sau khi Khương Điềm lau khô tay, lại ngoan ngoãn ngồi nghe giảng như bình thường.
Nhưng động tác của hai người vẫn bị Vu Phiêu Phiêu nhìn thấy.
Trong mắt của Vu Phiêu Phiêu tràn ngập ghen ghét. Dựa vào cái gì mà người không gần nữ sắc như Tô Dĩ Nam sẽ thích Khương Điềm? Cô ta có chỗ nào kém con nhỏ nhà quê đó chứ?