Vũ An Ninh nhìn những người cùng mình tiến vào cấm địa Hắc Thần cùng với mình mà âm thầm cảm thán, quả nhiên là toàn cao thủ! Xem ra hành trình tiến lên phía trước của nàng còn rất dài phải cố gắng rất nhiều.
Hiên Viên Nguyệt Trục bế quan đã lâu nay được ra bên ngoài tiếp xúc với khung cảnh thiên nhiên khiến tâm trạng y rất tốt, ý cười bên miệng chưa bao giờ tắt. Bạch y phiêu dật trong gió mang theo anh tuấn lãng tử khiến không biết bao cô gái phải đỏ mặt len lén liếc nhìn. Theo như An Ninh đánh giá y đủ tiêu chuẩn của thiên thần trong lòng mỹ nhân .. đáng tiếc là cô chưa bao giờ tin vào thiên thần mà chỉ tin ác quỷ tồn tại.
Đối lập với “thiên thần” Hiên Viên Nguyệt Trục là “ác ma” Minh U Ngọc Cẩn, y từ đầu đến cuối đều là màu đen, vẻ mặt thì không một tia cảm xúc, thanh kiếm kề sát bên người, một thân sát khí xa cách làm người ta hận không thể tránh xa y ra bảo toàn tính mạng, làm gì có ai muốn tiến gần thứ làm mình không thoải mái chứ? An Ninh cũng không tự ngược mà tới tìm y.
Hiên Viên Lãnh Điệp cùng Vũ Tử Phong thỉnh thoảng thảo luận với nhau vài câu gì đó, nội dung có lễ liên quan đến chuyến đi lần này.
Tổ hợp năm người đi trên đường rất bắt mắt thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, trong đó không ít người âm thầm đánh giá đối thủ. Cầm địa Hắc Thần tuy rằng công khai cho học viên suất sắc đi vào rèn luyện nhưng không thể không nói đến sự nguy hiểm của nó, ở đây không chỉ nguy hiểm bởi yêu thú, thực vật cũng nguy hiểm không kém càng phải để ý hơn là nó không hề có pháp luật, tuy có cấm sát hại lẫn nhau nhưng nơi nguy hiểm rình rập khắp nơi này có không may bị giết cũng chẳng có ai rảnh đi tìm hiểu. càng nguy hiểm càng cần sức khỏe tốt, thực lực hùng hậu, rất nhiều người không tình nguyện tiến vào thế nên một cô gái mang vẻ yếu đuối như Vũ An Ninh được rất nhiều người để ý. Dù sao mỹ nhân ai chẳng thích, dù tương lai có là địch nhân đi chăng nữa.
“Ninh nhi.” Vũ Tử Phong quan tâm nhìn muội muội, không giấu nổi tâm tình lo lắng. Bảo bối của hắn đi vào nơi nguy hiểm hắn có thể không lo lắng sao? “ Phải cẩn thận biết không? Đi gần huynh một chút, huynh sẽ bảo vệ cho muội.”
“Ân.” Vũ An Ninh nhẹ nhàng trả lời, nàng đương nhiên hiểu trong nhóm thực lực của nàng yếu nhất, không thể cậy mạnh. Được rồi, có người bảo vệ không phải vẫn tốt hơn sao? Nàng đành ủy khuất mà chấp nhận sự thực nàng đâng được bảo vệ đi.
Của ra vào cấm địa đã tụ tập không ít người, mọi người cùng đang chờ đợi khoảnh khắc chiếc cổng to lớn bí ẩn kia mở ra. Bước qua đó họ sẽ bước vào một cuộc sống mới để khẳng định mình.
Một tia sáng lóe lên, không gian như sẽ mở, ngay sau đó xuất hiện 2 lão già – đúng thực phải gọi là lão già vì họ đều đầu tóc bạc trắng, ăn mặc cổ quái. Đây có lẽ là Quyển Trục không gian đi? Nhưng số người có được loại khuyển trục này rất ít, xem ra địa vị của họ không nhỏ.
“ hắc.. hoan nghênh mấy bạn nhỏ cùng bước vào trò chơi sinh tử sắp tới.” lão già nhìn có vẻ lớn hơn cất lời đã khiến không ít người đổi sắc mặt. “ có vẻ không ai thích nghe lão già như ta cằn nhằn nhỉ.. vậy nên nói ngắn gọi.” Lão ân thầm nhìn xung quanh một lượt đánh giá tân thủ năm nay, có vẻ chất lượng tốt hơn một chút, không ít cao thủ địa giai, ở tuổi này có được thành tựu như thế quả là rất tốt.
“ Như chúng ta đã biết cấm địa Hắc Thần được mở ra càng trăm năm này, nhưng con người mới bước vào tìm hiểu chưa đến mười năm. Bên trong ẩn chứa hàng ngàn điều kỳ diệu cùng những không gian truyền thừa đang đợi người đến khám phá…..” Cái gọi là ngắn gọn của lão cũng kéo dài hơn nửa canh giờ, từ lịch sử đến miêu ta một cách ‘sinh động’ thế giới bên trong hay truyền thành tích vẻ vang của lão cùng vài người nào đó nhưng chẳng ai còn tâm trí đâu để ý lão nói gì, vì cái đó họ đều biết.
An Ninh thầm cảm phục khả năng nói không ngừng nghỉ của người này, thực không thấy khát nước sao? Đúng là như đài phát thanh vậy.
Tiến vào dần trong cấm địa, lập tức một loại hơi thở hắc ám bao lấy mọi người, trong đây giường như ánh sáng rất yếu, không phân biệt rõ ngày hay đếm, sương mù khá dày, gió thổi qua khiến con người ta run sợ mà nổi da gà.
Tân thủ mới vào được dẫn đến một tòa viện lớn, nơi đây là nơi ở của mọi người trong thời gian đầu tiên. Sau một thời gian khi ‘số lượng giảm dần’ sẽ được chuyển đến nơi ở mới. Thực sự là sàng lọc tự nhiên cho bớt đông dân số đâu.
Năm người được phân vào năm căn phòng nhỏ khá gần nhau, không biết do vô tình hay hữu ý mà phòng nàng lại ngay sát bên canh phòng Hiên Viên Lãnh Điệp, điều này khiến An Ninh không tự nhiên. Tự nhủ không được để ý đến y, An Ninh thay bộ đồ đơn giản dễ vận động rồi sang phòng Lãnh Điệp, mọi người hẹn gặp nhau ở đó cùng dùng bữa tối. Đồ ăn trong đây phải tự tìm, không có người cấp cũng như có ít người bán nên họ tính cùng nhau cho dễ dàng hơn, cũng tiện thảo luận việc tiếp theo.
“ Ta thấy đầu tiên chúng ta sẽ xuất phát đi tới phía nam để tiện tìm hiểu qua về nơi này, nơi đó cũng không quá nguy hiểm.” Phía nam là nơi các tân thủ thường hay đến, cũng xem là nơi luyện tập an toànnhất.
“Nếu vậy chúng ta có thể đến hồ Liên An.” Hiên Viên Lãnh Điệp hơi nhíu mày nói, hồ này cũng như tên là nơi sinh sống của rất nhiều yêu thú An Hóa, cúng sống thành bầy đàn, tuy nhiên số lượng mỗi đàn không quá lớn cũng như chúng khá yếu, nhân giai nhị cấp cũng có thể miễn cưỡng sử lý được.
Vũ An Ninh từ trong không gian lấy ra vài món bánh đơn giản để lên mặt bàn, đồng thời cũng giả bộ dùng nhẫn trữ vật che dấu, nàng đương nhiên không thể để ai phát hiện ra bí mật về không gian truyền thừa, nếu không với nàng chỉ có hại mà không có lợi gì.
Vũ Tử Phong cũng không có ý kiến gì thêm, dù sao với y đến đâu cũng vậy, miễn sao đừng làm hại đến muội muội yêu quý của y. “Ninh nhi, bánh này muội lấy ở đâu vậy?” Hương vị rất tốt, trong học viện y hàng ngày ăn cũng là sơn hào hải vị nhưng hiếm quá loại bánh ngon như vậy. Chỉ là đánh chết y cũng không nghĩ tới đây là muội muội mình làm. Đùa sao? Nàng từ nhỏ đến lớn đến việc nhỏ nhất cũng chưa hề động tay, sao có thể làm được.
Hiên Viên Lãnh Điệp nghe Vũ Tử Phong nói vậy bèn cầm khối bánh màu vàng trên đĩa cho vào miệng nếm thử. Hương thơm thoang thoảng của hoa mai cộng thêm vị thanh đạm của đậu xanh thực khiến con người thêm thoải mái, cộng thêm vị thanh đạm không quá ngọt rất hợp khẩu vị của y. “ muội làm sao?” Thấy An Ninh chỉ cười nhẹ không đáp Hiên Viên Lãnh điệp hỏi dò, y cũng có chút không tin tưởng.
“Hai người thực là, có ăn là được rồi quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Hiên Viên Nguyệt Trục không khách khí bắt đầu dùng điểm tâm, đối với y nguồn gốc ở đâu không quan trọng, chỉ cần là mỹ thực y đều muốn có và tự nhiên hưởng thụ.
“Được rồi, quay về việc chính .” An Ninh nói sang vấn đề khác, nếu tự nhận mình làm nàng không biết giải thích với hoàng huynh ra sao mà nói không phải cũng không biết phải lôi ai ra làm thế thân. “Nếu đã thống nhất vậy sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, dù sao mọi người cũng cần nghỉ ngơi một ngày lấy tinh thần.”
“Ân.”
Đã quyết định xong địa điểm cùng thời gian, việc tiếp theo chính ta phân công mang vài thứ đơn giản cần thiết khác, dù sao cũng hơi xa chuyển bị nhiều một chút cũng không thừa. Hiên Viên Lãnh Điệp lên kế hoạch tỷ mỷ thông báo cho mọi người sau đó đi tìm mua bản đồ, nơi này nguy hiểm khắp nơi, có bản đồ mới có thể tránh được những nguy hiểm không đáng có.
“Lãnh huynh.” Tử Phong nhìn người huynh đệ thân nhất của mình gọi.
“ Sao vậy?” Lãnh Điệp thấy mọi người lần lượt ra khỏi phòng liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì bị gọi lại.
“Huynh cảm thấy U Minh Cẩn Ngọc là người thế nào?” Tử Phong không yên tâm, dù sao y cũng là thế tử của Minh U Quốc, vốn là địch thủ của Mặc Vũ, việc hai quốc đối đầu có ảnh hưởng rất lớn không thể xem thường nhất là nghe nói lần này học Viện Minh Lâm cử đến có Tứ hoàng tử của Minh U, hắn sợ họ sẽ lên kế hoạch xấu. Dù sao phòng vẫn hơn.
Vỗ vai Tử Phong Hiên Viên Lãnh Điệp gật đầu: “ Đừng để ý quá nhiều, y không phải người xấu.” Nếu y đứng về phía Minh U hắn đã không để y tham gia lần này. Chỉ là có nhiều cái không tiện nói ra nên hắn không giải thích.
Thấy vậy Tử Phong không hỏi thêm, hắn tin tưởng Lãnh Điệp sẽ không hại mình.
Vũ An Ninh nhìn những người cùng mình tiến vào cấm địa Hắc Thần cùng với mình mà âm thầm cảm thán, quả nhiên là toàn cao thủ! Xem ra hành trình tiến lên phía trước của nàng còn rất dài phải cố gắng rất nhiều.
Hiên Viên Nguyệt Trục bế quan đã lâu nay được ra bên ngoài tiếp xúc với khung cảnh thiên nhiên khiến tâm trạng y rất tốt, ý cười bên miệng chưa bao giờ tắt. Bạch y phiêu dật trong gió mang theo anh tuấn lãng tử khiến không biết bao cô gái phải đỏ mặt len lén liếc nhìn. Theo như An Ninh đánh giá y đủ tiêu chuẩn của thiên thần trong lòng mỹ nhân .. đáng tiếc là cô chưa bao giờ tin vào thiên thần mà chỉ tin ác quỷ tồn tại.
Đối lập với “thiên thần” Hiên Viên Nguyệt Trục là “ác ma” Minh U Ngọc Cẩn, y từ đầu đến cuối đều là màu đen, vẻ mặt thì không một tia cảm xúc, thanh kiếm kề sát bên người, một thân sát khí xa cách làm người ta hận không thể tránh xa y ra bảo toàn tính mạng, làm gì có ai muốn tiến gần thứ làm mình không thoải mái chứ? An Ninh cũng không tự ngược mà tới tìm y.
Hiên Viên Lãnh Điệp cùng Vũ Tử Phong thỉnh thoảng thảo luận với nhau vài câu gì đó, nội dung có lễ liên quan đến chuyến đi lần này.
Tổ hợp năm người đi trên đường rất bắt mắt thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, trong đó không ít người âm thầm đánh giá đối thủ. Cầm địa Hắc Thần tuy rằng công khai cho học viên suất sắc đi vào rèn luyện nhưng không thể không nói đến sự nguy hiểm của nó, ở đây không chỉ nguy hiểm bởi yêu thú, thực vật cũng nguy hiểm không kém càng phải để ý hơn là nó không hề có pháp luật, tuy có cấm sát hại lẫn nhau nhưng nơi nguy hiểm rình rập khắp nơi này có không may bị giết cũng chẳng có ai rảnh đi tìm hiểu. càng nguy hiểm càng cần sức khỏe tốt, thực lực hùng hậu, rất nhiều người không tình nguyện tiến vào thế nên một cô gái mang vẻ yếu đuối như Vũ An Ninh được rất nhiều người để ý. Dù sao mỹ nhân ai chẳng thích, dù tương lai có là địch nhân đi chăng nữa.
“Ninh nhi.” Vũ Tử Phong quan tâm nhìn muội muội, không giấu nổi tâm tình lo lắng. Bảo bối của hắn đi vào nơi nguy hiểm hắn có thể không lo lắng sao? “ Phải cẩn thận biết không? Đi gần huynh một chút, huynh sẽ bảo vệ cho muội.”
“Ân.” Vũ An Ninh nhẹ nhàng trả lời, nàng đương nhiên hiểu trong nhóm thực lực của nàng yếu nhất, không thể cậy mạnh. Được rồi, có người bảo vệ không phải vẫn tốt hơn sao? Nàng đành ủy khuất mà chấp nhận sự thực nàng đâng được bảo vệ đi.
Của ra vào cấm địa đã tụ tập không ít người, mọi người cùng đang chờ đợi khoảnh khắc chiếc cổng to lớn bí ẩn kia mở ra. Bước qua đó họ sẽ bước vào một cuộc sống mới để khẳng định mình.
Một tia sáng lóe lên, không gian như sẽ mở, ngay sau đó xuất hiện lão già – đúng thực phải gọi là lão già vì họ đều đầu tóc bạc trắng, ăn mặc cổ quái. Đây có lẽ là Quyển Trục không gian đi? Nhưng số người có được loại khuyển trục này rất ít, xem ra địa vị của họ không nhỏ.
“ hắc.. hoan nghênh mấy bạn nhỏ cùng bước vào trò chơi sinh tử sắp tới.” lão già nhìn có vẻ lớn hơn cất lời đã khiến không ít người đổi sắc mặt. “ có vẻ không ai thích nghe lão già như ta cằn nhằn nhỉ.. vậy nên nói ngắn gọi.” Lão ân thầm nhìn xung quanh một lượt đánh giá tân thủ năm nay, có vẻ chất lượng tốt hơn một chút, không ít cao thủ địa giai, ở tuổi này có được thành tựu như thế quả là rất tốt.
“ Như chúng ta đã biết cấm địa Hắc Thần được mở ra càng trăm năm này, nhưng con người mới bước vào tìm hiểu chưa đến mười năm. Bên trong ẩn chứa hàng ngàn điều kỳ diệu cùng những không gian truyền thừa đang đợi người đến khám phá…..” Cái gọi là ngắn gọn của lão cũng kéo dài hơn nửa canh giờ, từ lịch sử đến miêu ta một cách ‘sinh động’ thế giới bên trong hay truyền thành tích vẻ vang của lão cùng vài người nào đó nhưng chẳng ai còn tâm trí đâu để ý lão nói gì, vì cái đó họ đều biết.
An Ninh thầm cảm phục khả năng nói không ngừng nghỉ của người này, thực không thấy khát nước sao? Đúng là như đài phát thanh vậy.
Tiến vào dần trong cấm địa, lập tức một loại hơi thở hắc ám bao lấy mọi người, trong đây giường như ánh sáng rất yếu, không phân biệt rõ ngày hay đếm, sương mù khá dày, gió thổi qua khiến con người ta run sợ mà nổi da gà.
Tân thủ mới vào được dẫn đến một tòa viện lớn, nơi đây là nơi ở của mọi người trong thời gian đầu tiên. Sau một thời gian khi ‘số lượng giảm dần’ sẽ được chuyển đến nơi ở mới. Thực sự là sàng lọc tự nhiên cho bớt đông dân số đâu.
Năm người được phân vào năm căn phòng nhỏ khá gần nhau, không biết do vô tình hay hữu ý mà phòng nàng lại ngay sát bên canh phòng Hiên Viên Lãnh Điệp, điều này khiến An Ninh không tự nhiên. Tự nhủ không được để ý đến y, An Ninh thay bộ đồ đơn giản dễ vận động rồi sang phòng Lãnh Điệp, mọi người hẹn gặp nhau ở đó cùng dùng bữa tối. Đồ ăn trong đây phải tự tìm, không có người cấp cũng như có ít người bán nên họ tính cùng nhau cho dễ dàng hơn, cũng tiện thảo luận việc tiếp theo.
“ Ta thấy đầu tiên chúng ta sẽ xuất phát đi tới phía nam để tiện tìm hiểu qua về nơi này, nơi đó cũng không quá nguy hiểm.” Phía nam là nơi các tân thủ thường hay đến, cũng xem là nơi luyện tập an toànnhất.
“Nếu vậy chúng ta có thể đến hồ Liên An.” Hiên Viên Lãnh Điệp hơi nhíu mày nói, hồ này cũng như tên là nơi sinh sống của rất nhiều yêu thú An Hóa, cúng sống thành bầy đàn, tuy nhiên số lượng mỗi đàn không quá lớn cũng như chúng khá yếu, nhân giai nhị cấp cũng có thể miễn cưỡng sử lý được.
Vũ An Ninh từ trong không gian lấy ra vài món bánh đơn giản để lên mặt bàn, đồng thời cũng giả bộ dùng nhẫn trữ vật che dấu, nàng đương nhiên không thể để ai phát hiện ra bí mật về không gian truyền thừa, nếu không với nàng chỉ có hại mà không có lợi gì.
Vũ Tử Phong cũng không có ý kiến gì thêm, dù sao với y đến đâu cũng vậy, miễn sao đừng làm hại đến muội muội yêu quý của y. “Ninh nhi, bánh này muội lấy ở đâu vậy?” Hương vị rất tốt, trong học viện y hàng ngày ăn cũng là sơn hào hải vị nhưng hiếm quá loại bánh ngon như vậy. Chỉ là đánh chết y cũng không nghĩ tới đây là muội muội mình làm. Đùa sao? Nàng từ nhỏ đến lớn đến việc nhỏ nhất cũng chưa hề động tay, sao có thể làm được.
Hiên Viên Lãnh Điệp nghe Vũ Tử Phong nói vậy bèn cầm khối bánh màu vàng trên đĩa cho vào miệng nếm thử. Hương thơm thoang thoảng của hoa mai cộng thêm vị thanh đạm của đậu xanh thực khiến con người thêm thoải mái, cộng thêm vị thanh đạm không quá ngọt rất hợp khẩu vị của y. “ muội làm sao?” Thấy An Ninh chỉ cười nhẹ không đáp Hiên Viên Lãnh điệp hỏi dò, y cũng có chút không tin tưởng.
“Hai người thực là, có ăn là được rồi quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Hiên Viên Nguyệt Trục không khách khí bắt đầu dùng điểm tâm, đối với y nguồn gốc ở đâu không quan trọng, chỉ cần là mỹ thực y đều muốn có và tự nhiên hưởng thụ.
“Được rồi, quay về việc chính .” An Ninh nói sang vấn đề khác, nếu tự nhận mình làm nàng không biết giải thích với hoàng huynh ra sao mà nói không phải cũng không biết phải lôi ai ra làm thế thân. “Nếu đã thống nhất vậy sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, dù sao mọi người cũng cần nghỉ ngơi một ngày lấy tinh thần.”
“Ân.”
Đã quyết định xong địa điểm cùng thời gian, việc tiếp theo chính ta phân công mang vài thứ đơn giản cần thiết khác, dù sao cũng hơi xa chuyển bị nhiều một chút cũng không thừa. Hiên Viên Lãnh Điệp lên kế hoạch tỷ mỷ thông báo cho mọi người sau đó đi tìm mua bản đồ, nơi này nguy hiểm khắp nơi, có bản đồ mới có thể tránh được những nguy hiểm không đáng có.
“Lãnh huynh.” Tử Phong nhìn người huynh đệ thân nhất của mình gọi.
“ Sao vậy?” Lãnh Điệp thấy mọi người lần lượt ra khỏi phòng liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì bị gọi lại.
“Huynh cảm thấy U Minh Cẩn Ngọc là người thế nào?” Tử Phong không yên tâm, dù sao y cũng là thế tử của Minh U Quốc, vốn là địch thủ của Mặc Vũ, việc hai quốc đối đầu có ảnh hưởng rất lớn không thể xem thường nhất là nghe nói lần này học Viện Minh Lâm cử đến có Tứ hoàng tử của Minh U, hắn sợ họ sẽ lên kế hoạch xấu. Dù sao phòng vẫn hơn.
Vỗ vai Tử Phong Hiên Viên Lãnh Điệp gật đầu: “ Đừng để ý quá nhiều, y không phải người xấu.” Nếu y đứng về phía Minh U hắn đã không để y tham gia lần này. Chỉ là có nhiều cái không tiện nói ra nên hắn không giải thích.
Thấy vậy Tử Phong không hỏi thêm, hắn tin tưởng Lãnh Điệp sẽ không hại mình.