18:23. Ngày 24 tháng 9.
Thuê xe của khách sạn, hai người lái đến công ty Kim Bảo. Tiếu Thiên đỗ xe tại bãi xe của cửa hàng Mc Donald’s đối diện công ty Kim Bảo. Từ chỗ ấy có thể thấy được tình trạng ra vào của cả cổng vào và bãi đỗ xe ngầm của công ty. Cả hai chú ý quan sát nhân viên ra vào Kim Bảo.
Gặm chiếc hamburger gà mới mua, Lam Bách nhồm nhoàm hỏi: “Cậu có biết xe của Ngưu Cương có dáng vẻ ra sao không?”
Đưa khăn giấy cho cậu nhà, Tiếu Thiên ngửa mặt lên trời, “Lúc trước cậu không hề đọc tư liệu về Ngưu Cương phải không?”
“Tớ có kịp đọc đâu! Cậu bảo đi là đi cái một! Tớ làm gì có cơ hội xem qua?” Lam Bách bất bình, giận dỗi ngoạm một miếng hamburger to đùng.
“Hồi ở khách sạn...... Thôi, xem như tớ chưa nói!” Thấy Lam Bách nhìn mình với ánh mắt ‘cậu còn dám cãi à’, Tiếu Thiên lập tức ngậm miệng.
“Xe của anh ta thuộc hãng Honda, màu đen, giống chiếc mà ông giáo sư đại học Sugimoto hay chạy ấy.”
“Xe của Sugimoto sao? Tớ quên mất rồi!” Lam Bách cố gắng nhớ lại.
“Cậu quên ư? Cậu cưỡi nó quá chừng luôn mà. Không phải mỗi lần phòng nghiên cứu có ăn chơi gì là ông già chết tiệt kia đều lôi cậu theo sao?” Tiếu Thiên nhớ tới thời đại học của hai đứa ở Nhật Bản, hắn vẫn còn hận lão giáo sư dạy Lam Bách hồi năm tư chết đi được. Nếu không có lão thì hắn đã ở chung phòng nghiên cứu với Lam Bách rồi.
“Bớt xàm đi, do ông ấy thấy tớ là du học sinh Trung Quốc nhà nghèo không có tiền mua xe phải đi bộ nên quan tâm tớ nhiều hơn mà thôi.” Lam Bách giải thích hộ thầy.
“Học trò của ổng không có xe quá trời quá đất mà vì sao cứ phải chở cậu mới được cơ chứ?” Tiếu Thiên thấy Lam Bách biện minh giúp thầy giáo bèn tức giận đánh vào không khí. “Huống chi ổng cũng biết tớ có xe, để tớ chở cậu đi chơi là được rồi!”
“Cậu còn nói à?! Mỗi lần phòng nghiên cứu của tụi mình đi chơi là mỗi lần cậu đến quấy phá chứ đâu?! Cậu có biết cậu đã trở thành người nổi tiếng ở trường mình rồi không? Mỗi lần giáo viên hướng dẫn Yoshihara của cậu thấy Sugimoto là ê ẩm mặt mày, ngoài cười nhưng trong không cười đấy.” Nhớ đến những hành động nông nổi của Tiếu Thiên khi ở trường đại học khiến mình bị liên luỵ, Lam Bách bắt đầu cằn nhằn.
“A, xe của Ngưu Cương ra rồi kìa!” Tiếu Thiên thấy chiếc Honda màu đen đi ra với bản số xe khớp với dữ liệu bèn khởi động xe chuẩn bị theo đuôi.
“Ơ...... Đâu?” Lam Bách vội nhìn ra ngoài, luống cuống tay chân thắt dây an toàn.
Tiếu Thiên thành thạo cho xe bám đuôi chiếc Honda màu đen ở xa xa trước mặt, hướng về khu phố sầm uất, băng qua toà nhà Thương Mại, rẽ vào khu chung cư cao cấp. Tiếu Thiên dừng lại ở một nơi khá xa ven đường mà không cho xe rẽ vào.
Lam Bách ngơ ngác hỏi: “Ủa, sao cậu không lái vào đó luôn?”
Tiếu Thiên lắc đầu: “Đây không phải nơi ở của Ngưu Cương mà chắc chắn là điểm hẹn đón người khác. Nếu tớ đoán không sai thì là chỗ ở của Quản lí bộ ngoại thương khu vực Châu Á ── quý cô Trương Lệ Bình.”
Sau đó hắn bổ sung thêm: “Nếu anh ta đi tìm Trương Lệ Bình thì chúng ta không có cách nào tiến vào nhà Trương Lệ Bình được, mà vào đó thì cũng không có lợi ích gì. Nếu anh ta tới đón Trương Lệ Bình thì vẫn sẽ quay trở lại con đường này thôi. Chúng ta chỉ cần ngồi đây chờ là được.”
“Vậy nếu không phải Trương Lệ Bình thì sao?”
“Thì mình trở về khách sạn ăn tiệc hải sản thôi.” Thứ Tiếu Thiên đánh cược chỉ là cơ hội mà thôi.
Mười lăm phút sau, chiếc xe hơi hãng Honda ban nãy chầm chậm đi ra. Khi chiếc xe lướt qua bọn họ, Lam Bách nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc giản dị ngồi ở vị trí phó lái. Xem ra Tiếu Thiên thắng cược rồi.
Đợi đối phương tiến đến cột đèn giao thông kế tiếp, Tiếu Thiên mới nổ xe một lần nữa, tiếp tục bám đuôi.
Vòng quanh thành phố nửa ngày, xe của Ngưu Cương cuối cùng dừng lại bên cửa ra vào của một quán bar. Lam Bách nhìn đồng hồ: đã gần tám giờ đêm rồi.
Sau khi Ngưu Cương và người phụ nữ vào bar, Tiếu Thiên Phương tiến xe vào bãi đỗ, tắt máy, xuống xe.
Hắn mở cửa xe, bày ra tư thế chào mời: “Kính chào quý khách, xin ngài hãy vén bức màn đêm nay cùng tôi.”
Lam Bách bơ ngay thằng bại não, bước xuống xe, “Còn tiệc hải sản thì sao?”
“Tối nay xin ngài tạm bầu bạn cùng tôi, cùng thưởng thức cuộc hẹn giấu mặt trăm năm có một cùng Ngưu Ma Vương.” Nói xong, liền dấn tới kéo cánh tay Lam Bách.
Lam Bách một cước đạp qua, đi thẳng một mạch đến cửa quán bar.
Tiếu Thiên phóng hai ba bước đến bên Lam Bách, cùng cậu sóng vai đi vào quán bar có tên là “Truyền thuyết” này.
Tiến vào quán bar vốn là một trong những nơi ít ỏi còn chơi loại nhạc jazz, Tiếu Thiên nhìn bốn phía, bắt gặp hai người Ngưu Cương, mỉm cười. Một nữ phục vụ viên nhanh chân đến chào hai chàng trai khô ngô trẻ tuổi với nụ cười mà cô cho là tươi tắn nhất và ân cần hỏi: “Xin hỏi hai vị có cần giúp gì không?”
Lam Bách mỉm cười đáp lễ theo thói quen. Nụ cười trên mặt cô bồi bàn càng vui vẻ.
“Cô có thể tìm giúp chúng tôi một nơi yên tĩnh được không?” Tiếu Thiên giả vờ nhìn chung quanh một chút, chỉ chỉ chỗ ngồi của hai người Ngưu Cương rồi hỏi với giọng Quảng Đông vô cùng chuẩn: “Giống như chỗ kia ấy?”
“Of course! Xin mời theo tôi.”
Đó là vị trí gần sát Ngưu Cương.
Nhấp một chút rượu, nếm một vài món, hai bạn trẻ bắt đầu liếc mắt đưa tình, chú ý lắng nghe đoạn đối thoại truyền đến từ bàn bên cạnh.
Câu chuyện vừa mới bắt đầu, tiếng đối thoại bên kia không được rõ ràng cho lắm. Dần dần, giọng của người phụ nữ được cho là Trương Lệ Bình nâng lên theo chiều hướng cảm xúc.
“...... là thật mà! Chắc chắn là có kẻ trong công ty đang nhắm vào em. Nếu không hai ngày nay công ty đã không đột ngột bảo em ở nhà nghỉ ngơi rồi. Nghỉ ngơi cái gì chứ? Căn bản là muốn đào thải em mà! Em làm trâu làm ngựa nhiều năm trong công ty như thế mà...... Giờ thì hay ho rồi… Không biết bị vướng vào tội gì nữa......” Người phụ nữ ghì chặt chân ly rượu trước mặt.
Đúng là bọn họ rồi. Tiếng nói chuyện giống hệt như ngày hôm trước. May là hai người chỉ dùng quốc ngữ để nói chuyện với nhau nên Lam Bách mới hiểu được. Nương theo ánh đèn lờ mờ màu xanh tím của quán bar, Lam Bách trộm đánh giá hai người đang ngồi bàn gần đó. Người phụ nữ đang nói chuyện trông rất kích động, gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần lại có chút méo mó, bộ quần áo hơi cổ điển ôm lấy thân thể với những đường cong quyến rũ. Người đàn ông ngồi đối diện thì hệt như bước ra từ bức ảnh tư liệu, một người đàn ông lịch lãm và chính chắn. Nhưng trong mắt anh ta là nét tinh ranh bắn ra bốn phía, rõ ràng là một người có tâm cơ sâu thẳm.
Bất chợt, cằm Lam Bách bị ai đó nhéo trở về kèm theo một giọng oán trách, “Cậu nghịch ngợm quá nha. Nào có ai đi rình mà như vậy không hả? Không khéo người ta lại nghĩ cậu đi bắt gian đấy.”
Lam Bách le lưỡi, làm mặt quỷ với Tiếu Thiên rồi vẫn tiếp tục với công việc nghe lén của mình. Cậu nào biết, ở trong mắt kẻ khác, hai người giống hệt như một cặp tình nhân đồng tính đang giận dỗi nhau vậy. Cơ mà việc này cũng chủ yếu là do động tác sờ mó Lam Bách mờ ám của Tiếu Thiên. Lam Bách thì quá quen nên không phản ứng gì cả, nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ khác sẽ không thấy mờ ám. Cô phục vụ lúc nãy vẫn luôn nhìn chằm chằm hai bạn trẻ giờ đã trừng to mắt đến không thể nào to hơn. Đừng nói là cô đang chứng kiến một cặp đồng tính thật nhé? Đã vậy còn là hai anh đẹp trai nữa. Ôi, lãng phí tài nguyên quá!
Tiếu Thiên tiếp tục làm công việc khiến người khác hiểu lầm thật sâu. Từ nhỏ đến lớn, hắn không hề biết nhờ biện pháp này mà bao nhiêu sinh vật có hại đã bị đuổi đi, góp phần bảo vệ cây bách nhỏ của hắn lớn lên khoẻ mạnh. Nào hay, cây bách nhỏ trong mắt của hắn khoẻ mạnh tốt tươi là thế, mà trong mắt kẻ khác, nó đã bị đục thủng lỗ chỗ bởi chính hắn – con sâu đã bị liệt vào hàng côn trùng bốn-hại trong danh sách nhà nông.
Ngưu Cương an ủi Trương Lệ Bình, nhẹ nhàng nói: “Lệ Lệ, em đừng nghĩ nhiều nữa. Có lẽ công ty thấy em làm việc vất vả nên cho em nghỉ giải lao một chút đấy thôi.” Nói xong, anh đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai giúp cô.
“Nếu là như vậy thì tốt rồi. Anh cũng biết một người phụ nữ như em gặp bao nhiêu khó khăn ở công ty mà. Rất nhiều kẻ cho rằng em đã dùng bao nhiêu thủ đoạn, bán đi bao nhiêu nhan sắc để đạt được vị trí này. Nhưng mà… Em đâu có đâu! Vì sợ bọn họ nói như vậy nên em đâu dám mặc quần áo quá đẹp hay quá hở hang đâu.” Nói xong, cô lại lo lắng nhìn về người yêu của mình, “Có khi nào anh thấy em kém hấp dẫn không?”
Ngưu Cương nắm chặt hai tay cô, “Làm sao có thể chứ? Anh thích nhìn em mộc mạc giản dị, yêu dáng em làm việc cần cù. Em như vậy mới khiến anh cảm thấy......” Phần tiếp theo được lược bỏ.
Lam Bách nghe xong không khỏi bồi hồi xúc động: “Nếu có một người cũng nói với tớ như vậy thì tớ sẽ nguyện ý làm tất cả mọi thứ cho cô ấy.”
Tiếu Thiên liền nắm chặt tay Lam Bách, “Tớ thích cậu như vậy ── nói năng chua ngoa nhưng lòng thì mềm như đậu hũ, thích đồ ăn Trung Quốc, hay nhàn rỗi sinh nông nổi, đóng đô trong nhà xí chưa tới nửa tiếng là không ló mặt chịu ra, tắm rửa xong thì cứ cởi truồng đi long nhong, nấu cháo điện thoại đến hơn hai tiếng......” Lam Bách đưa chân đá hắn dưới bàn, “Ấy, đúng rồi, yêu cả thói quen hở tí là đánh người của cậu nữa. Tuy tình yêu của cậu có hơi đau đấy, bạo lực đấy, nhưng như vậy mới chính là cậu, mới khiến cho tớ cảm thấy được sống thật là tốt......” Còn chưa có tỏ tình xong, Tiếu Thiên đã bị Lam Bách thò tay ‘bem’ một phát vào đầu. Quả nhiên, yêu là đau mà!
Không biết có phải hành động của hai bạn trẻ quá ầm ĩ hay không mà bàn kế bên đã ghé mắt nhìn qua. Ngưu Cương và Trương Lệ Bình trò chuyện một chút nữa rồi gọi bồi bàn tới tính tiền và rời đi.
Tiếu Thiên thấy hai người đi về, cũng vội vàng gọi tính tiền rồi rời đi trong ánh mắt tiễn đưa long trọng của những nhân viên phục vụ.
Tiếu Thiên lái xe vượt qua hai người Ngưu Cương, về nơi ở của Trương Lệ Bình chờ sẵn. Hắn bảo Lam Bách đợi ở trong xe, còn mình thì núp vào một nơi bí mật. Ánh đèn xe chói mắt nhắc nhở hắn hai người đã về đến. Thừa dịp Ngưu Cương đỡ Trương Lệ Bình xuống xe không để ý, hắn chụp lại hình ảnh của hai người, sau đó lại chụp tiếp hình ảnh Ngưu Cương hôn môi nháy mắt với Trương Lệ Bình trước cửa nhà cô.
Tiễn Trương Lệ Bình đưa vào nhà, Ngưu Cương trông có vẻ vui sướng, ngâm nga ca hát, mở cửa xe rồi nghênh ngang lái xe đi.
Tiếu Thiên quay lại xe mình, nổ máy đuổi theo.
“Đuổi theo chi nữa? Trễ như vầy rồi, chắc anh ta về nhà nghỉ ngơi thôi.” Lam Bách đoán.
“Theo cậu thì anh ta về chỗ nào để nghỉ ngơi?” Tiếu Thiên nháy nháy mắt với cậu.
“Ơ? Ý cậu là...... Đừng nói là chỗ của Lương Hảo Thanh nha?!” Lam Bách không tin.
“Thành ra mới bảo cậu vẫn còn là con nít. Nên biết rằng để trở thành một người đàn ông thành đạt như vậy thì kiểu ‘ăn ở nhà Trương, ngủ ở nhà Lương’ là chuyện bình thường đấy.”
“Ồ, trông cậu rành mấy vụ này quá ha, có khi nào cậu cũng......” Lam Bách ngó ngó bạn tài xế với ánh mắt hoài nghi.
“Này này, mỗi ngày tớ đều làm con sen nấu cơm, làm đồ ăn, dọn dẹp nhà cửa cho cậu, làm gì có thời gian đi ra ngoài trăng hoa được hả?!” Thân thể người cầm lái thoáng chốc lung lay.
“Cậu muốn đi thì đi đi, tớ có ngăn cản đâu. À mà nói đến việc này, đừng bảo là cậu không có ý định tìm bạn gái nha?” Lam Bách quan tâm hỏi han.
Xe đang chạy thẳng bon bon bỗng trượt bánh một cái, làm chiếc xe đằng sau thắng gấp nhấn kèn inh ỏi.
Tiếu Thiên bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem có nên đâm xe cho chết quách luôn hay không. Như vậy thì ít ra cũng có thể xem như ‘đồng mệnh uyên ương’.
Lam Bách nói ra một câu liền cứu vớt tính mạng đôi trẻ, “Cơ mà nếu cậu có bạn gái thì tớ biết làm sao đây?” Suy nghĩ trong chốc lát, cậu nói tiếp, “Tớ làm bạn gái cậu được không?” Vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tiếu Thiên ngây ngẩn cả người với cảm giác hạnh phúc vừa ập tới. Mười năm chờ đợi trong chớp mắt liền biến thành kết quả ngay trước mặt hắn. Những lời trong tim muốn thốt ra nhiều đến mức bị tắc lại trong cổ họng.
“Nói như vậy, chúng mình vẫn ở chung với nhau mà nhỉ? Cậu vẫn làm con sen của tớ, không ra ngoài trăng hoa đâu nhỉ?”
Tiếu Thiên nghĩ nghĩ, hay là thằng cu vẫn luôn biết rõ tâm tư của hắn, nhưng vẫn cứ đùa giỡn như không biết? Nghĩ rồi lại nghĩ…. Chắc không đâu! Với tính tình luôn để mọi biểu cảm trên mặt thế này, cậu nhà sẽ không thể nào giấu tốt được như thế. Vậy là, mười năm không ngừng nỗ lực của hắn, mười năm ăn mòn cuộc sống của cậu nhà từng chút một, cuối cùng cũng khiến cho cậu ấy nhận ra một cuộc sống không thể thiếu hắn rồi sao? Nghĩ đến đây, miệng hắn toét ra, độ cong càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành cười to đắc ý.
Lam Bách hoảng sợ, tuy cậu đã khá quen với những lần lên cơn của Tiếu Thiên nhưng cũng không hề muốn mình bỏ mạng trên đường cao tốc chút nào. “Ê! Coi chừng phía trước kìa. Tớ không muốn bị tai nạn giao thông lần nữa đâu đó.”
“Vâng, vâng! Xin lỗi nhé, he he, xin lỗi nhé.” Tiếu Thiên vui vẻ vô ngần, vui vẻ đến nỗi hận không thể đâm luôn bảy tám chiếc xe một lượt.
Rời khỏi đường cao tốc, xe của Ngưu Cương rẽ vào đường ven biển, tạt vào khu nghỉ mát đối diện bờ biển và dừng lại bên cạnh một căn nhà không rõ màu sắc do đêm tối.
Tiếu Thiên trông đặc thù khu nghỉ mát tương đối giống với dữ liệu Thiết Thụ cung cấp. Có lẽ, đây chính là nơi tạm dừng chân của ngôi sao Lương Hảo Thanh. Sau khi xác thực suy nghĩ của mình, hắn cho xe quay về khách sạn. Nhìn Lam Bách đang ngủ gật vì nhàm chán, lòng hắn nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp.
Thuê xe của khách sạn, hai người lái đến công ty Kim Bảo. Tiếu Thiên đỗ xe tại bãi xe của cửa hàng Mc Donald’s đối diện công ty Kim Bảo. Từ chỗ ấy có thể thấy được tình trạng ra vào của cả cổng vào và bãi đỗ xe ngầm của công ty. Cả hai chú ý quan sát nhân viên ra vào Kim Bảo.
Gặm chiếc hamburger gà mới mua, Lam Bách nhồm nhoàm hỏi: “Cậu có biết xe của Ngưu Cương có dáng vẻ ra sao không?”
Đưa khăn giấy cho cậu nhà, Tiếu Thiên ngửa mặt lên trời, “Lúc trước cậu không hề đọc tư liệu về Ngưu Cương phải không?”
“Tớ có kịp đọc đâu! Cậu bảo đi là đi cái một! Tớ làm gì có cơ hội xem qua?” Lam Bách bất bình, giận dỗi ngoạm một miếng hamburger to đùng.
“Hồi ở khách sạn...... Thôi, xem như tớ chưa nói!” Thấy Lam Bách nhìn mình với ánh mắt ‘cậu còn dám cãi à’, Tiếu Thiên lập tức ngậm miệng.
“Xe của anh ta thuộc hãng Honda, màu đen, giống chiếc mà ông giáo sư đại học Sugimoto hay chạy ấy.”
“Xe của Sugimoto sao? Tớ quên mất rồi!” Lam Bách cố gắng nhớ lại.
“Cậu quên ư? Cậu cưỡi nó quá chừng luôn mà. Không phải mỗi lần phòng nghiên cứu có ăn chơi gì là ông già chết tiệt kia đều lôi cậu theo sao?” Tiếu Thiên nhớ tới thời đại học của hai đứa ở Nhật Bản, hắn vẫn còn hận lão giáo sư dạy Lam Bách hồi năm tư chết đi được. Nếu không có lão thì hắn đã ở chung phòng nghiên cứu với Lam Bách rồi.
“Bớt xàm đi, do ông ấy thấy tớ là du học sinh Trung Quốc nhà nghèo không có tiền mua xe phải đi bộ nên quan tâm tớ nhiều hơn mà thôi.” Lam Bách giải thích hộ thầy.
“Học trò của ổng không có xe quá trời quá đất mà vì sao cứ phải chở cậu mới được cơ chứ?” Tiếu Thiên thấy Lam Bách biện minh giúp thầy giáo bèn tức giận đánh vào không khí. “Huống chi ổng cũng biết tớ có xe, để tớ chở cậu đi chơi là được rồi!”
“Cậu còn nói à?! Mỗi lần phòng nghiên cứu của tụi mình đi chơi là mỗi lần cậu đến quấy phá chứ đâu?! Cậu có biết cậu đã trở thành người nổi tiếng ở trường mình rồi không? Mỗi lần giáo viên hướng dẫn Yoshihara của cậu thấy Sugimoto là ê ẩm mặt mày, ngoài cười nhưng trong không cười đấy.” Nhớ đến những hành động nông nổi của Tiếu Thiên khi ở trường đại học khiến mình bị liên luỵ, Lam Bách bắt đầu cằn nhằn.
“A, xe của Ngưu Cương ra rồi kìa!” Tiếu Thiên thấy chiếc Honda màu đen đi ra với bản số xe khớp với dữ liệu bèn khởi động xe chuẩn bị theo đuôi.
“Ơ...... Đâu?” Lam Bách vội nhìn ra ngoài, luống cuống tay chân thắt dây an toàn.
Tiếu Thiên thành thạo cho xe bám đuôi chiếc Honda màu đen ở xa xa trước mặt, hướng về khu phố sầm uất, băng qua toà nhà Thương Mại, rẽ vào khu chung cư cao cấp. Tiếu Thiên dừng lại ở một nơi khá xa ven đường mà không cho xe rẽ vào.
Lam Bách ngơ ngác hỏi: “Ủa, sao cậu không lái vào đó luôn?”
Tiếu Thiên lắc đầu: “Đây không phải nơi ở của Ngưu Cương mà chắc chắn là điểm hẹn đón người khác. Nếu tớ đoán không sai thì là chỗ ở của Quản lí bộ ngoại thương khu vực Châu Á ── quý cô Trương Lệ Bình.”
Sau đó hắn bổ sung thêm: “Nếu anh ta đi tìm Trương Lệ Bình thì chúng ta không có cách nào tiến vào nhà Trương Lệ Bình được, mà vào đó thì cũng không có lợi ích gì. Nếu anh ta tới đón Trương Lệ Bình thì vẫn sẽ quay trở lại con đường này thôi. Chúng ta chỉ cần ngồi đây chờ là được.”
“Vậy nếu không phải Trương Lệ Bình thì sao?”
“Thì mình trở về khách sạn ăn tiệc hải sản thôi.” Thứ Tiếu Thiên đánh cược chỉ là cơ hội mà thôi.
Mười lăm phút sau, chiếc xe hơi hãng Honda ban nãy chầm chậm đi ra. Khi chiếc xe lướt qua bọn họ, Lam Bách nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc giản dị ngồi ở vị trí phó lái. Xem ra Tiếu Thiên thắng cược rồi.
Đợi đối phương tiến đến cột đèn giao thông kế tiếp, Tiếu Thiên mới nổ xe một lần nữa, tiếp tục bám đuôi.
Vòng quanh thành phố nửa ngày, xe của Ngưu Cương cuối cùng dừng lại bên cửa ra vào của một quán bar. Lam Bách nhìn đồng hồ: đã gần tám giờ đêm rồi.
Sau khi Ngưu Cương và người phụ nữ vào bar, Tiếu Thiên Phương tiến xe vào bãi đỗ, tắt máy, xuống xe.
Hắn mở cửa xe, bày ra tư thế chào mời: “Kính chào quý khách, xin ngài hãy vén bức màn đêm nay cùng tôi.”
Lam Bách bơ ngay thằng bại não, bước xuống xe, “Còn tiệc hải sản thì sao?”
“Tối nay xin ngài tạm bầu bạn cùng tôi, cùng thưởng thức cuộc hẹn giấu mặt trăm năm có một cùng Ngưu Ma Vương.” Nói xong, liền dấn tới kéo cánh tay Lam Bách.
Lam Bách một cước đạp qua, đi thẳng một mạch đến cửa quán bar.
Tiếu Thiên phóng hai ba bước đến bên Lam Bách, cùng cậu sóng vai đi vào quán bar có tên là “Truyền thuyết” này.
Tiến vào quán bar vốn là một trong những nơi ít ỏi còn chơi loại nhạc jazz, Tiếu Thiên nhìn bốn phía, bắt gặp hai người Ngưu Cương, mỉm cười. Một nữ phục vụ viên nhanh chân đến chào hai chàng trai khô ngô trẻ tuổi với nụ cười mà cô cho là tươi tắn nhất và ân cần hỏi: “Xin hỏi hai vị có cần giúp gì không?”
Lam Bách mỉm cười đáp lễ theo thói quen. Nụ cười trên mặt cô bồi bàn càng vui vẻ.
“Cô có thể tìm giúp chúng tôi một nơi yên tĩnh được không?” Tiếu Thiên giả vờ nhìn chung quanh một chút, chỉ chỉ chỗ ngồi của hai người Ngưu Cương rồi hỏi với giọng Quảng Đông vô cùng chuẩn: “Giống như chỗ kia ấy?”
“Of course! Xin mời theo tôi.”
Đó là vị trí gần sát Ngưu Cương.
Nhấp một chút rượu, nếm một vài món, hai bạn trẻ bắt đầu liếc mắt đưa tình, chú ý lắng nghe đoạn đối thoại truyền đến từ bàn bên cạnh.
Câu chuyện vừa mới bắt đầu, tiếng đối thoại bên kia không được rõ ràng cho lắm. Dần dần, giọng của người phụ nữ được cho là Trương Lệ Bình nâng lên theo chiều hướng cảm xúc.
“...... là thật mà! Chắc chắn là có kẻ trong công ty đang nhắm vào em. Nếu không hai ngày nay công ty đã không đột ngột bảo em ở nhà nghỉ ngơi rồi. Nghỉ ngơi cái gì chứ? Căn bản là muốn đào thải em mà! Em làm trâu làm ngựa nhiều năm trong công ty như thế mà...... Giờ thì hay ho rồi… Không biết bị vướng vào tội gì nữa......” Người phụ nữ ghì chặt chân ly rượu trước mặt.
Đúng là bọn họ rồi. Tiếng nói chuyện giống hệt như ngày hôm trước. May là hai người chỉ dùng quốc ngữ để nói chuyện với nhau nên Lam Bách mới hiểu được. Nương theo ánh đèn lờ mờ màu xanh tím của quán bar, Lam Bách trộm đánh giá hai người đang ngồi bàn gần đó. Người phụ nữ đang nói chuyện trông rất kích động, gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần lại có chút méo mó, bộ quần áo hơi cổ điển ôm lấy thân thể với những đường cong quyến rũ. Người đàn ông ngồi đối diện thì hệt như bước ra từ bức ảnh tư liệu, một người đàn ông lịch lãm và chính chắn. Nhưng trong mắt anh ta là nét tinh ranh bắn ra bốn phía, rõ ràng là một người có tâm cơ sâu thẳm.
Bất chợt, cằm Lam Bách bị ai đó nhéo trở về kèm theo một giọng oán trách, “Cậu nghịch ngợm quá nha. Nào có ai đi rình mà như vậy không hả? Không khéo người ta lại nghĩ cậu đi bắt gian đấy.”
Lam Bách le lưỡi, làm mặt quỷ với Tiếu Thiên rồi vẫn tiếp tục với công việc nghe lén của mình. Cậu nào biết, ở trong mắt kẻ khác, hai người giống hệt như một cặp tình nhân đồng tính đang giận dỗi nhau vậy. Cơ mà việc này cũng chủ yếu là do động tác sờ mó Lam Bách mờ ám của Tiếu Thiên. Lam Bách thì quá quen nên không phản ứng gì cả, nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ khác sẽ không thấy mờ ám. Cô phục vụ lúc nãy vẫn luôn nhìn chằm chằm hai bạn trẻ giờ đã trừng to mắt đến không thể nào to hơn. Đừng nói là cô đang chứng kiến một cặp đồng tính thật nhé? Đã vậy còn là hai anh đẹp trai nữa. Ôi, lãng phí tài nguyên quá!
Tiếu Thiên tiếp tục làm công việc khiến người khác hiểu lầm thật sâu. Từ nhỏ đến lớn, hắn không hề biết nhờ biện pháp này mà bao nhiêu sinh vật có hại đã bị đuổi đi, góp phần bảo vệ cây bách nhỏ của hắn lớn lên khoẻ mạnh. Nào hay, cây bách nhỏ trong mắt của hắn khoẻ mạnh tốt tươi là thế, mà trong mắt kẻ khác, nó đã bị đục thủng lỗ chỗ bởi chính hắn – con sâu đã bị liệt vào hàng côn trùng bốn-hại trong danh sách nhà nông.
Ngưu Cương an ủi Trương Lệ Bình, nhẹ nhàng nói: “Lệ Lệ, em đừng nghĩ nhiều nữa. Có lẽ công ty thấy em làm việc vất vả nên cho em nghỉ giải lao một chút đấy thôi.” Nói xong, anh đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai giúp cô.
“Nếu là như vậy thì tốt rồi. Anh cũng biết một người phụ nữ như em gặp bao nhiêu khó khăn ở công ty mà. Rất nhiều kẻ cho rằng em đã dùng bao nhiêu thủ đoạn, bán đi bao nhiêu nhan sắc để đạt được vị trí này. Nhưng mà… Em đâu có đâu! Vì sợ bọn họ nói như vậy nên em đâu dám mặc quần áo quá đẹp hay quá hở hang đâu.” Nói xong, cô lại lo lắng nhìn về người yêu của mình, “Có khi nào anh thấy em kém hấp dẫn không?”
Ngưu Cương nắm chặt hai tay cô, “Làm sao có thể chứ? Anh thích nhìn em mộc mạc giản dị, yêu dáng em làm việc cần cù. Em như vậy mới khiến anh cảm thấy......” Phần tiếp theo được lược bỏ.
Lam Bách nghe xong không khỏi bồi hồi xúc động: “Nếu có một người cũng nói với tớ như vậy thì tớ sẽ nguyện ý làm tất cả mọi thứ cho cô ấy.”
Tiếu Thiên liền nắm chặt tay Lam Bách, “Tớ thích cậu như vậy ── nói năng chua ngoa nhưng lòng thì mềm như đậu hũ, thích đồ ăn Trung Quốc, hay nhàn rỗi sinh nông nổi, đóng đô trong nhà xí chưa tới nửa tiếng là không ló mặt chịu ra, tắm rửa xong thì cứ cởi truồng đi long nhong, nấu cháo điện thoại đến hơn hai tiếng......” Lam Bách đưa chân đá hắn dưới bàn, “Ấy, đúng rồi, yêu cả thói quen hở tí là đánh người của cậu nữa. Tuy tình yêu của cậu có hơi đau đấy, bạo lực đấy, nhưng như vậy mới chính là cậu, mới khiến cho tớ cảm thấy được sống thật là tốt......” Còn chưa có tỏ tình xong, Tiếu Thiên đã bị Lam Bách thò tay ‘bem’ một phát vào đầu. Quả nhiên, yêu là đau mà!
Không biết có phải hành động của hai bạn trẻ quá ầm ĩ hay không mà bàn kế bên đã ghé mắt nhìn qua. Ngưu Cương và Trương Lệ Bình trò chuyện một chút nữa rồi gọi bồi bàn tới tính tiền và rời đi.
Tiếu Thiên thấy hai người đi về, cũng vội vàng gọi tính tiền rồi rời đi trong ánh mắt tiễn đưa long trọng của những nhân viên phục vụ.
Tiếu Thiên lái xe vượt qua hai người Ngưu Cương, về nơi ở của Trương Lệ Bình chờ sẵn. Hắn bảo Lam Bách đợi ở trong xe, còn mình thì núp vào một nơi bí mật. Ánh đèn xe chói mắt nhắc nhở hắn hai người đã về đến. Thừa dịp Ngưu Cương đỡ Trương Lệ Bình xuống xe không để ý, hắn chụp lại hình ảnh của hai người, sau đó lại chụp tiếp hình ảnh Ngưu Cương hôn môi nháy mắt với Trương Lệ Bình trước cửa nhà cô.
Tiễn Trương Lệ Bình đưa vào nhà, Ngưu Cương trông có vẻ vui sướng, ngâm nga ca hát, mở cửa xe rồi nghênh ngang lái xe đi.
Tiếu Thiên quay lại xe mình, nổ máy đuổi theo.
“Đuổi theo chi nữa? Trễ như vầy rồi, chắc anh ta về nhà nghỉ ngơi thôi.” Lam Bách đoán.
“Theo cậu thì anh ta về chỗ nào để nghỉ ngơi?” Tiếu Thiên nháy nháy mắt với cậu.
“Ơ? Ý cậu là...... Đừng nói là chỗ của Lương Hảo Thanh nha?!” Lam Bách không tin.
“Thành ra mới bảo cậu vẫn còn là con nít. Nên biết rằng để trở thành một người đàn ông thành đạt như vậy thì kiểu ‘ăn ở nhà Trương, ngủ ở nhà Lương’ là chuyện bình thường đấy.”
“Ồ, trông cậu rành mấy vụ này quá ha, có khi nào cậu cũng......” Lam Bách ngó ngó bạn tài xế với ánh mắt hoài nghi.
“Này này, mỗi ngày tớ đều làm con sen nấu cơm, làm đồ ăn, dọn dẹp nhà cửa cho cậu, làm gì có thời gian đi ra ngoài trăng hoa được hả?!” Thân thể người cầm lái thoáng chốc lung lay.
“Cậu muốn đi thì đi đi, tớ có ngăn cản đâu. À mà nói đến việc này, đừng bảo là cậu không có ý định tìm bạn gái nha?” Lam Bách quan tâm hỏi han.
Xe đang chạy thẳng bon bon bỗng trượt bánh một cái, làm chiếc xe đằng sau thắng gấp nhấn kèn inh ỏi.
Tiếu Thiên bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem có nên đâm xe cho chết quách luôn hay không. Như vậy thì ít ra cũng có thể xem như ‘đồng mệnh uyên ương’.
Lam Bách nói ra một câu liền cứu vớt tính mạng đôi trẻ, “Cơ mà nếu cậu có bạn gái thì tớ biết làm sao đây?” Suy nghĩ trong chốc lát, cậu nói tiếp, “Tớ làm bạn gái cậu được không?” Vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tiếu Thiên ngây ngẩn cả người với cảm giác hạnh phúc vừa ập tới. Mười năm chờ đợi trong chớp mắt liền biến thành kết quả ngay trước mặt hắn. Những lời trong tim muốn thốt ra nhiều đến mức bị tắc lại trong cổ họng.
“Nói như vậy, chúng mình vẫn ở chung với nhau mà nhỉ? Cậu vẫn làm con sen của tớ, không ra ngoài trăng hoa đâu nhỉ?”
Tiếu Thiên nghĩ nghĩ, hay là thằng cu vẫn luôn biết rõ tâm tư của hắn, nhưng vẫn cứ đùa giỡn như không biết? Nghĩ rồi lại nghĩ…. Chắc không đâu! Với tính tình luôn để mọi biểu cảm trên mặt thế này, cậu nhà sẽ không thể nào giấu tốt được như thế. Vậy là, mười năm không ngừng nỗ lực của hắn, mười năm ăn mòn cuộc sống của cậu nhà từng chút một, cuối cùng cũng khiến cho cậu ấy nhận ra một cuộc sống không thể thiếu hắn rồi sao? Nghĩ đến đây, miệng hắn toét ra, độ cong càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành cười to đắc ý.
Lam Bách hoảng sợ, tuy cậu đã khá quen với những lần lên cơn của Tiếu Thiên nhưng cũng không hề muốn mình bỏ mạng trên đường cao tốc chút nào. “Ê! Coi chừng phía trước kìa. Tớ không muốn bị tai nạn giao thông lần nữa đâu đó.”
“Vâng, vâng! Xin lỗi nhé, he he, xin lỗi nhé.” Tiếu Thiên vui vẻ vô ngần, vui vẻ đến nỗi hận không thể đâm luôn bảy tám chiếc xe một lượt.
Rời khỏi đường cao tốc, xe của Ngưu Cương rẽ vào đường ven biển, tạt vào khu nghỉ mát đối diện bờ biển và dừng lại bên cạnh một căn nhà không rõ màu sắc do đêm tối.
Tiếu Thiên trông đặc thù khu nghỉ mát tương đối giống với dữ liệu Thiết Thụ cung cấp. Có lẽ, đây chính là nơi tạm dừng chân của ngôi sao Lương Hảo Thanh. Sau khi xác thực suy nghĩ của mình, hắn cho xe quay về khách sạn. Nhìn Lam Bách đang ngủ gật vì nhàm chán, lòng hắn nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp.