Đây là một quán rượu vô cùng nổi tiếng, khai trương cách đây hai năm. Chủ quán là con lai giữa hai dòng máu Trung và Nhật, cách trang trí của quán vừa nhìn là biết xuất phát từ cảm hứng của chủ quán, mô phỏng thuyền hải tặc trên sông Lạc Hà ngày trước, tên quán cũng là “Ngôi nhà hải tặc.”
Yến Tiếu Thiên gật đầu chào lại nụ cười ân cần của chủ quán, dẫn Lam Bách đến chiếc bàn nơi mọi người đang chờ. Nội thất trong quán được trang trí rất sinh động, trước quầy bar có vài chiếc bàn gỗ mộc mạc, bên phải là một chiếc thuyền gỗ nhỏ, các loại thùng bia được xếp vào một không gian riêng. Ngoài rượu ra, quán còn kinh doanh các loại hương liệu nho nhỏ, hương vị tương đối khá. Chủ quán là bạn của Tiếu Thiên, vào ngày khai trương của hai năm về trước hai người cùng nhau đến chúc mừng. Hắn rất thích quán rượu này và rồi trở thành khách quen ở đây. Hiện giờ quán đã trở thành địa điểm cắm cọc thường xuyên của văn phòng Đại Đạo. Cả hai ngồi vào thuyền gỗ cứu hộ ở góc tường xa quầy bar nhất ( đây là bàn Lam Bách ưng nhất, và cũng là chỗ mọi người đang ngồi).
“Sao rồi? Kết quả như thế nào?” Không đợi hai người ngồi xuống, Viễn Hàng đã nhanh nhẹn hỏi.
Yến Tiếu Thiên nâng chiếc ly thuỷ tinh lên, nhuận nhuận yết hầu, không nhanh không chậm nói ra kết quả thông tin đã tra khảo ở thư viện. “Mọi người xem đi, đây là thông tin chúng tôi tìm được ở thư viện.” Lam Bách đặt các tờ thông tin lên giữa bàn.
“Nếu không nằm ngoài dự tính thì chỉ với ngần này giấy tờ đã mang giá trị không dưới một trăm năm mươi triệu USD.” Yến Tiếu Thiên liếc nhìn xấp giấy tờ và hình ảnh trên bàn rồi tiếp tục giải thích, “Chỉ mỗi một ‘Quý cô’ này đây là đã ngang giá với hai ‘Ngôi nhà hải tặc’ rồi đấy.”
“Có khi nào là sản phẩm mô phỏng không? Nếu đây là chính phẩm thì điêu quá. Nơi nào có thể sản xuất ra được nó chứ?” Vương Phi chống cằm khó tin.
“Nếu không phải hàng thật thì có cần phải giấu nó trong tài liệu ẩn không? Hỏi gì mà thiếu suy nghĩ.” Tiếu Viễn Hàng không khỏi phản bác cô.
Vương Phi cũng biết quả thật như thế, nhưng vì Viễn Hàng châm ngòi, hỏi ngược lại: “Theo như tư liệu, ảnh chụp thì một nửa đều được thu thập từ tay người sưu tầm hoặc từ các bảo tàng, đúng không? Nếu giống như anh nói, thì khả năng chúng là hàng ăn trộm cũng rất lớn, đúng không?! Một công ty nổi tiếng như thế mà lại mạo hiểm đến vậy à?”
“Cũng khó nói. Một công ty tư nhân phát triển vùn vụt chỉ trong bốn năm như thế, nếu không phải nhờ các tập đoàn lớn chống lưng thì cũng phải có liên quan đến xã hội đen.” Viễn Hàng khẽ cười lạnh.
Lúc này, nhân viên phục vụ đem món gọi đến, sau khi mỉm cười đặt món ăn lên bàn thì chúc mọi người ăn ngon miệng rồi xoay người rời đi.
Lam Bách vẻ như đã đợi thật lâu, hớn hở giục mọi người động đũa. Với cậu mà nói, ăn là hạnh phúc nhân sinh lớn nhất của đời cậu. Cậu đồng ý ở chung nhà với hắn, tám phần cũng là nguyên nhân này… Không! Là mười phần luôn! Yến Tiếu Thiên có thể nói chắc như thế. Nhưng hắn vẫn có một nghi vấn: Vì sao Lam Bách ăn nhiều như vậy mà không mập? Bao nhiêu đồ ăn đổ vào đã đi đâu hết rồi?
“Nhìn tớ làm gì? Trên mặt tớ có dính gì à? Tớ cũng đâu biết mấy đồ vật kia là thật hay giả đâu. Là do cậu nói cậu có hứng với mấy thứ này, cho nên mới đi thư viện điều tra chứ bộ.” Nhún nhún vai, cậu gắp miếng thịt bò bỏ vào trong miệng nhai nhai, gián tiếp hàm ý mình không biết gì hết.
Lam Bách thừa nhận mình quả thật chẳng có chút hiểu biết nào về phương diện này, chẳng hạn như văn hoá khảo cổ này, điêu khắc này… chỉ cần có liên quan đến nghệ thuật là cậu mù tịt. Nhưng Tiếu Thiên thì không giống vậy, dường như hắn có rất nhiều kiến thức về mỗi phương diện, nói cách khác, hắn là điển hình của T-learner. T-learner là gì? Là chỉ những người có kiến thức rộng lớn, tựa như chữ T ấy, tri thức đã rộng lại còn sâu vào chuyên môn.
“Tiểu Vương, em có tính lợi nhuận hằng năm với chi phí con thuyền của công ty không?” Thiết Thụ một mực yên lặng chợt đặt câu hỏi.
“A!” Vương Phi như sực nhớ ra gì đó, buông nhanh đôi đũa trong tay, lấy ra từ giỏ một bìa hồ sơ, rút một tờ, trả lời với vẻ mặt bất khả tư nghị: “Anh không nói là em quên mất, kết quả tính toán lạ lắm, không biết đây rốt cuộc có phải là công ty kinh doanh thu lợi không nữa. Trên bảng báo cáo lợi nhuận thu được, tiền lãi thu về của năm ngoái là ba mươi sáu triệu năm trăm ngàn tệ. Nhưng tổng phí tổn của con thuyền đã gần ba mươi triệu, bao gồm tiền mua thêm bốn chiếc thuyền cứu hộ nhỏ. Vốn công ty là hai mươi triệu nhân dân tệ. Tổng giá trị bao gồm cả bất động sản, theo ước chừng của người trong nghề, là hai trăm triệu. Vốn lưu động trên thị trường khoảng từ bảy mươi triệu đến một trăm triệu nhân dân tệ. Tóm lại, đối với một công ty kinh doanh, cách bố trí tài chính như vậy là vô cùng phi lý, xét theo góc nhìn của một kế toán là thế.”
Nghe xong lời của Vương Phi, mọi người lâm vào trầm tư. Yến Tiếu Thiên nheo mắt, sờ sờ mũi, quay đầu nhìn Lam Bách: “Hiểu không?”
“Không hiểu!”
Cổ Tuyền mỉm cười, tiếp theo Viễn Hàng cùng Vương Phi cũng cười thành tiếng. Xem ra người không hiểu chỉ có mỗi mình Lam Bách! Giận!
“Xin lỗi nhé, với người không chuyên mà nói thì đây đều là số liệu hơi khó để giải thích. Nói đơn giản, một công ty cỡ trung giống vậy là không thể nào kinh doanh vượt biển và mua thuyền lớn được, phí bảo hành sữa chửa và phí nhân công trên thuyền hàng năm đã là một vấn đề lớn rồi. Các công ty mậu dịch thường là thuê đội thuyền để vận chuyển hàng hoá đấy.” Vương Phi ân cần giải thích.
“Công ty này đúng là có mặt mờ ám thật. Vì người uỷ thác, có lẽ nên tiến hành mau mau, tránh cho Ngưu Cương càng lún càng sâu. Lỡ như xảy ra chuyện, cuối cùng còn phải khiến cảnh sát nhúng tay vào. Chúng ta dù sao cũng không phải đại biểu pháp luật, nếu để lộ ra dấu vết trong lúc điều tra thì sau này hẳn sẽ phiền toái lắm.” Lão Cổ luôn lấy việc cẩn thận là thượng sách, nhắc nhở mọi người.
Nghe Lão Cổ trong nói, Vương Phi cũng hiểu được điều tra lần này có hơi phiền phức hơn, khó có thể giải quyết dễ dàng như những lần khác. Trách không được phí ủy thác lần này của Lương Hảo Thanh nhảy ra thêm vài con số to đùng.
Tiếu Viễn Hàng chậc lưỡi, bộ dạng dân chơi không sợ mưa rơi.
Thiết Thụ mặt không chút thay đổi như trước, nốc cạn ly rượu trong tay. Anh chính là một con sâu rượu, không có việc gì sẽ đến nhậu cùng Lam Bách. Lam Bách coi vậy chứ hiếm khi say lắm.
Duy nhất có một người cười hì hì, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, nhìn Lam Bách, tuyên bố với mọi người:”Để sớm giải quyết lần ủy thác này, tôi quyết định, tối mai sẽ tiến hành điều tra thực địa, lẻn vào công ty, tìm ra chứng cớ không hợp pháp của nó, khuyên Ngưu Cương nghỉ việc...... có khi cứu ra cũng không chừng. Sau đó giao kết quả điều tra cho người ủy thác. Nếu có vấn đề gì, sẽ nhờ Lão Cổ phụ trách trợ giúp. Những người còn lại ở văn phòng thì chờ thời mà đi. Vậy nhé!”
“Tiếu Thiên, cậu thật sự muốn dẫn Lam Bách đi à? A Lam căn bản là không có kinh nghiệm điều tra thực địa, có thể nào sẽ gặp nguy hiểm không?” Lão Cổ lo lắng nhìn Lam Bách, Lam Bách làm vẻ mặt “hết cách”.
“Không có việc gì, có tôi ở đây mà! An toàn của tên ngốc này cứ giao cho tôi là được. Ha ha ha…” Yến Tiếu Thiên vỗ vỗ vai Lam Bách, tuy Lam Bách không muốn đi nhưng lại lo đến vấn đề ăn uống sau này, đành phải miễn cưỡng gật đầu.
“Nào, mọi người, vì lần đầu của Lam Bách, có thể thuận lợi mà tiến… Cạn ly nào!” Yến Tiếu Thiên giơ ly rượu trong tay lên.
Lời chúc âm thầm mang ý nghĩa đen tối khiến mọi người cùng bật cười, nâng ly rượu: “Cạn!”
Trong lúc uống cạn ly rượu, Lam Bách dốc sức nghĩ ngợi vì sao mọi người cứ nhìn mình mà cười như vậy, ngay cả Thiết Thụ cũng cong khoé môi. Thế nhưng nghĩ hoài cũng không ra, cậu quyết định từ bỏ, để chút nữa hỏi Tiếu Thiên xem như này là như nào.
12 giờ 55, ngày 21 tháng 9, chuyến bay đến thành phố H.
Thiết Thụ và Lão Cổ cùng nhau đến tiễn, lý do là lo lắng Lam Bách lần đầu rời nhà đi công tác. Tiếu Thiên không kiên nhẫn nhìn Cổ Tuyền dặn dò Lam Bách này kia kia nọ, mở miệng nói với Thiết Thụ vẫn đứng lặng yên bên cạnh: “Có rảnh rỗi thì thuận tiện điều tra về lai lịch của Lương Hảo Thanh một chút nhé.”
Thiết Thụ nhìn mắt hắn, Tiếu Thiên giải thích thêm: “Xuất phát từ hứng thú cá nhân thôi.”
Bên tai truyền đến tiếng thúc giục của nhân viên phát thanh về chuyến bay sắp cất cánh. Tiếu Thiên nhấc hành lý lên, vượt lên bên phải, tay trái nắm lấy vai Lam Bách, nói với Lão Cổ lưu luyến không rời: “Ngài có thể đi trở về rồi đó, ngài Cổ.”
“Cậu không được khi dễ A Lam đấy, nó đơn thuần lắm. Cẩn thận coi chừng nó cho kỹ, đừng để nó bị người khác lừa.” Tuy Lão Cổ khéo hiểu lòng người, nhưng đôi khi cũng nói ra mấy lời làm người ta bốc hoả.
“Em cảm thấy từ ‘đơn thuần’ như đồng nghĩa với ‘ngốc nghếch’ ấy.”
“Không phải. Anh là nói cậu rất lương thiện, dễ bị người lừa, không phải nói cậu ngốc. Cậu lại công tác xa nhà lần đầu......”
“Yên tâm đi, có tôi ở đây mà. Tôi chắc chắn sẽ không để bất cứ ai chạm đến một cọng tóc gáy của A Lam, tôi sẽ mang cậu ấy về hoàn toàn nguyên vẹn, cũng sẽ giúp cậu ấy tận hưởng niềm vui thú khi công tác xa.” Nói xong, Tiếu Thiên lập tức kéo Lam Bách đi về cổng kiểm soát, không hề quay đầu lại. Lam Bách đành phải ngoảnh lại phất tay chào tạm biệt bọn họ.
“Lam Bách, cậu phải cẩn thận Yến Tiếu Thiên đấy.” Rất xa, bên tai truyền đến giọng của Thiết Thụ, Lam Bách nghe không được rõ, lúc chuẩn bị quay lại xác nhận thì bị Tiếu Thiên kéo vào cabin.
Yến Tiếu Thiên gật đầu chào lại nụ cười ân cần của chủ quán, dẫn Lam Bách đến chiếc bàn nơi mọi người đang chờ. Nội thất trong quán được trang trí rất sinh động, trước quầy bar có vài chiếc bàn gỗ mộc mạc, bên phải là một chiếc thuyền gỗ nhỏ, các loại thùng bia được xếp vào một không gian riêng. Ngoài rượu ra, quán còn kinh doanh các loại hương liệu nho nhỏ, hương vị tương đối khá. Chủ quán là bạn của Tiếu Thiên, vào ngày khai trương của hai năm về trước hai người cùng nhau đến chúc mừng. Hắn rất thích quán rượu này và rồi trở thành khách quen ở đây. Hiện giờ quán đã trở thành địa điểm cắm cọc thường xuyên của văn phòng Đại Đạo. Cả hai ngồi vào thuyền gỗ cứu hộ ở góc tường xa quầy bar nhất ( đây là bàn Lam Bách ưng nhất, và cũng là chỗ mọi người đang ngồi).
“Sao rồi? Kết quả như thế nào?” Không đợi hai người ngồi xuống, Viễn Hàng đã nhanh nhẹn hỏi.
Yến Tiếu Thiên nâng chiếc ly thuỷ tinh lên, nhuận nhuận yết hầu, không nhanh không chậm nói ra kết quả thông tin đã tra khảo ở thư viện. “Mọi người xem đi, đây là thông tin chúng tôi tìm được ở thư viện.” Lam Bách đặt các tờ thông tin lên giữa bàn.
“Nếu không nằm ngoài dự tính thì chỉ với ngần này giấy tờ đã mang giá trị không dưới một trăm năm mươi triệu USD.” Yến Tiếu Thiên liếc nhìn xấp giấy tờ và hình ảnh trên bàn rồi tiếp tục giải thích, “Chỉ mỗi một ‘Quý cô’ này đây là đã ngang giá với hai ‘Ngôi nhà hải tặc’ rồi đấy.”
“Có khi nào là sản phẩm mô phỏng không? Nếu đây là chính phẩm thì điêu quá. Nơi nào có thể sản xuất ra được nó chứ?” Vương Phi chống cằm khó tin.
“Nếu không phải hàng thật thì có cần phải giấu nó trong tài liệu ẩn không? Hỏi gì mà thiếu suy nghĩ.” Tiếu Viễn Hàng không khỏi phản bác cô.
Vương Phi cũng biết quả thật như thế, nhưng vì Viễn Hàng châm ngòi, hỏi ngược lại: “Theo như tư liệu, ảnh chụp thì một nửa đều được thu thập từ tay người sưu tầm hoặc từ các bảo tàng, đúng không? Nếu giống như anh nói, thì khả năng chúng là hàng ăn trộm cũng rất lớn, đúng không?! Một công ty nổi tiếng như thế mà lại mạo hiểm đến vậy à?”
“Cũng khó nói. Một công ty tư nhân phát triển vùn vụt chỉ trong bốn năm như thế, nếu không phải nhờ các tập đoàn lớn chống lưng thì cũng phải có liên quan đến xã hội đen.” Viễn Hàng khẽ cười lạnh.
Lúc này, nhân viên phục vụ đem món gọi đến, sau khi mỉm cười đặt món ăn lên bàn thì chúc mọi người ăn ngon miệng rồi xoay người rời đi.
Lam Bách vẻ như đã đợi thật lâu, hớn hở giục mọi người động đũa. Với cậu mà nói, ăn là hạnh phúc nhân sinh lớn nhất của đời cậu. Cậu đồng ý ở chung nhà với hắn, tám phần cũng là nguyên nhân này… Không! Là mười phần luôn! Yến Tiếu Thiên có thể nói chắc như thế. Nhưng hắn vẫn có một nghi vấn: Vì sao Lam Bách ăn nhiều như vậy mà không mập? Bao nhiêu đồ ăn đổ vào đã đi đâu hết rồi?
“Nhìn tớ làm gì? Trên mặt tớ có dính gì à? Tớ cũng đâu biết mấy đồ vật kia là thật hay giả đâu. Là do cậu nói cậu có hứng với mấy thứ này, cho nên mới đi thư viện điều tra chứ bộ.” Nhún nhún vai, cậu gắp miếng thịt bò bỏ vào trong miệng nhai nhai, gián tiếp hàm ý mình không biết gì hết.
Lam Bách thừa nhận mình quả thật chẳng có chút hiểu biết nào về phương diện này, chẳng hạn như văn hoá khảo cổ này, điêu khắc này… chỉ cần có liên quan đến nghệ thuật là cậu mù tịt. Nhưng Tiếu Thiên thì không giống vậy, dường như hắn có rất nhiều kiến thức về mỗi phương diện, nói cách khác, hắn là điển hình của T-learner. T-learner là gì? Là chỉ những người có kiến thức rộng lớn, tựa như chữ T ấy, tri thức đã rộng lại còn sâu vào chuyên môn.
“Tiểu Vương, em có tính lợi nhuận hằng năm với chi phí con thuyền của công ty không?” Thiết Thụ một mực yên lặng chợt đặt câu hỏi.
“A!” Vương Phi như sực nhớ ra gì đó, buông nhanh đôi đũa trong tay, lấy ra từ giỏ một bìa hồ sơ, rút một tờ, trả lời với vẻ mặt bất khả tư nghị: “Anh không nói là em quên mất, kết quả tính toán lạ lắm, không biết đây rốt cuộc có phải là công ty kinh doanh thu lợi không nữa. Trên bảng báo cáo lợi nhuận thu được, tiền lãi thu về của năm ngoái là ba mươi sáu triệu năm trăm ngàn tệ. Nhưng tổng phí tổn của con thuyền đã gần ba mươi triệu, bao gồm tiền mua thêm bốn chiếc thuyền cứu hộ nhỏ. Vốn công ty là hai mươi triệu nhân dân tệ. Tổng giá trị bao gồm cả bất động sản, theo ước chừng của người trong nghề, là hai trăm triệu. Vốn lưu động trên thị trường khoảng từ bảy mươi triệu đến một trăm triệu nhân dân tệ. Tóm lại, đối với một công ty kinh doanh, cách bố trí tài chính như vậy là vô cùng phi lý, xét theo góc nhìn của một kế toán là thế.”
Nghe xong lời của Vương Phi, mọi người lâm vào trầm tư. Yến Tiếu Thiên nheo mắt, sờ sờ mũi, quay đầu nhìn Lam Bách: “Hiểu không?”
“Không hiểu!”
Cổ Tuyền mỉm cười, tiếp theo Viễn Hàng cùng Vương Phi cũng cười thành tiếng. Xem ra người không hiểu chỉ có mỗi mình Lam Bách! Giận!
“Xin lỗi nhé, với người không chuyên mà nói thì đây đều là số liệu hơi khó để giải thích. Nói đơn giản, một công ty cỡ trung giống vậy là không thể nào kinh doanh vượt biển và mua thuyền lớn được, phí bảo hành sữa chửa và phí nhân công trên thuyền hàng năm đã là một vấn đề lớn rồi. Các công ty mậu dịch thường là thuê đội thuyền để vận chuyển hàng hoá đấy.” Vương Phi ân cần giải thích.
“Công ty này đúng là có mặt mờ ám thật. Vì người uỷ thác, có lẽ nên tiến hành mau mau, tránh cho Ngưu Cương càng lún càng sâu. Lỡ như xảy ra chuyện, cuối cùng còn phải khiến cảnh sát nhúng tay vào. Chúng ta dù sao cũng không phải đại biểu pháp luật, nếu để lộ ra dấu vết trong lúc điều tra thì sau này hẳn sẽ phiền toái lắm.” Lão Cổ luôn lấy việc cẩn thận là thượng sách, nhắc nhở mọi người.
Nghe Lão Cổ trong nói, Vương Phi cũng hiểu được điều tra lần này có hơi phiền phức hơn, khó có thể giải quyết dễ dàng như những lần khác. Trách không được phí ủy thác lần này của Lương Hảo Thanh nhảy ra thêm vài con số to đùng.
Tiếu Viễn Hàng chậc lưỡi, bộ dạng dân chơi không sợ mưa rơi.
Thiết Thụ mặt không chút thay đổi như trước, nốc cạn ly rượu trong tay. Anh chính là một con sâu rượu, không có việc gì sẽ đến nhậu cùng Lam Bách. Lam Bách coi vậy chứ hiếm khi say lắm.
Duy nhất có một người cười hì hì, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, nhìn Lam Bách, tuyên bố với mọi người:”Để sớm giải quyết lần ủy thác này, tôi quyết định, tối mai sẽ tiến hành điều tra thực địa, lẻn vào công ty, tìm ra chứng cớ không hợp pháp của nó, khuyên Ngưu Cương nghỉ việc...... có khi cứu ra cũng không chừng. Sau đó giao kết quả điều tra cho người ủy thác. Nếu có vấn đề gì, sẽ nhờ Lão Cổ phụ trách trợ giúp. Những người còn lại ở văn phòng thì chờ thời mà đi. Vậy nhé!”
“Tiếu Thiên, cậu thật sự muốn dẫn Lam Bách đi à? A Lam căn bản là không có kinh nghiệm điều tra thực địa, có thể nào sẽ gặp nguy hiểm không?” Lão Cổ lo lắng nhìn Lam Bách, Lam Bách làm vẻ mặt “hết cách”.
“Không có việc gì, có tôi ở đây mà! An toàn của tên ngốc này cứ giao cho tôi là được. Ha ha ha…” Yến Tiếu Thiên vỗ vỗ vai Lam Bách, tuy Lam Bách không muốn đi nhưng lại lo đến vấn đề ăn uống sau này, đành phải miễn cưỡng gật đầu.
“Nào, mọi người, vì lần đầu của Lam Bách, có thể thuận lợi mà tiến… Cạn ly nào!” Yến Tiếu Thiên giơ ly rượu trong tay lên.
Lời chúc âm thầm mang ý nghĩa đen tối khiến mọi người cùng bật cười, nâng ly rượu: “Cạn!”
Trong lúc uống cạn ly rượu, Lam Bách dốc sức nghĩ ngợi vì sao mọi người cứ nhìn mình mà cười như vậy, ngay cả Thiết Thụ cũng cong khoé môi. Thế nhưng nghĩ hoài cũng không ra, cậu quyết định từ bỏ, để chút nữa hỏi Tiếu Thiên xem như này là như nào.
12 giờ 55, ngày 21 tháng 9, chuyến bay đến thành phố H.
Thiết Thụ và Lão Cổ cùng nhau đến tiễn, lý do là lo lắng Lam Bách lần đầu rời nhà đi công tác. Tiếu Thiên không kiên nhẫn nhìn Cổ Tuyền dặn dò Lam Bách này kia kia nọ, mở miệng nói với Thiết Thụ vẫn đứng lặng yên bên cạnh: “Có rảnh rỗi thì thuận tiện điều tra về lai lịch của Lương Hảo Thanh một chút nhé.”
Thiết Thụ nhìn mắt hắn, Tiếu Thiên giải thích thêm: “Xuất phát từ hứng thú cá nhân thôi.”
Bên tai truyền đến tiếng thúc giục của nhân viên phát thanh về chuyến bay sắp cất cánh. Tiếu Thiên nhấc hành lý lên, vượt lên bên phải, tay trái nắm lấy vai Lam Bách, nói với Lão Cổ lưu luyến không rời: “Ngài có thể đi trở về rồi đó, ngài Cổ.”
“Cậu không được khi dễ A Lam đấy, nó đơn thuần lắm. Cẩn thận coi chừng nó cho kỹ, đừng để nó bị người khác lừa.” Tuy Lão Cổ khéo hiểu lòng người, nhưng đôi khi cũng nói ra mấy lời làm người ta bốc hoả.
“Em cảm thấy từ ‘đơn thuần’ như đồng nghĩa với ‘ngốc nghếch’ ấy.”
“Không phải. Anh là nói cậu rất lương thiện, dễ bị người lừa, không phải nói cậu ngốc. Cậu lại công tác xa nhà lần đầu......”
“Yên tâm đi, có tôi ở đây mà. Tôi chắc chắn sẽ không để bất cứ ai chạm đến một cọng tóc gáy của A Lam, tôi sẽ mang cậu ấy về hoàn toàn nguyên vẹn, cũng sẽ giúp cậu ấy tận hưởng niềm vui thú khi công tác xa.” Nói xong, Tiếu Thiên lập tức kéo Lam Bách đi về cổng kiểm soát, không hề quay đầu lại. Lam Bách đành phải ngoảnh lại phất tay chào tạm biệt bọn họ.
“Lam Bách, cậu phải cẩn thận Yến Tiếu Thiên đấy.” Rất xa, bên tai truyền đến giọng của Thiết Thụ, Lam Bách nghe không được rõ, lúc chuẩn bị quay lại xác nhận thì bị Tiếu Thiên kéo vào cabin.