Nép người vào cửa sổ, Lam Bách khẽ kéo màn nhìn ra ngoài thăm dò, may cho cậu đây là kiểu văn phòng khép kín. Có lẽ tầng này dành cho các Quản lý cấp cao đi. Xa xa trên hành lang, có thể thấy được từng văn phòng đóng chặt cửa, trên cửa mỗi phòng là các bảng tên mạ vàng. Kia là gì thế nhỉ? Cậu ló đầu ra… Là camera quan sát! Lam Bách thả màn xuống không dám nhìn nữa.
Không thể ra đó rồi, nếu đi ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay. Nhưng nếu không ra thì đi đến kho hàng D4 thế nào đây? Lam Bách đi vòng vòng quanh phòng. Vậy là phải quay trở lại với câu hỏi ban đầu rồi ── cậu đã vào đây bằng cách nào? Lam Bách hiện tại đã biết mình hoàn toàn không phải đang mơ.
Cậu bắt đầu nhớ lại quá trình trước khi mình vào đây. Đau đầu ─ ngã lên giường ─ muốn biết Tiếu Thiên đang ở đâu ─ nghĩ đến công ty Kim Bảo ─ muốn đến công ty Kim Bảo tìm Tiếu Thiên ─ rồi sao nữa? Rồi khi mở mắt ra thì cậu đã ở trong này!
Và thêm một lần di chuyển vừa nãy khi cậu đang trong trạng thái tỉnh táo nữa. Điểm giống nhau giữa hai lần di chuyển là: cậu nghĩ đến nơi mình muốn đi, thế là biến ngay đến đó. Như vậy, nói cách khác, cậu chỉ cần nghĩ đến nơi muốn đến là đến nơi đó ngay. Wow! Thật tuyệt! Lam Bách nóng lòng muốn thử một chút. Đến đâu mới tốt đây? ── Cung điện Brad chăng? Cơ mà hình như xa quá, mà đi một mình cũng chẳng vui. Vẫn nên đi đến chỗ nào gần gần thôi, thí dụ như kho hàng D4 này.
Lam Bách dựa vào tường, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú trong đầu: Tớ muốn đi D4 ~ là ~ Tớ muốn đi D4....... ( xin mời ghép câu thần chú này vào giai điệu bài hát “Tớ muốn đi Quế Lâm”.)
Điệp khúc xinh tươi của nó như này: Tớ muốn đi Quế Lâm ~ là ~ tớ muốn đi Quế Lâm ~)
Ba giây sau, cậu nhà mở to mắt ── rồi bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Vẫn là chỗ cũ!
Từng giây đồng hồ trôi qua, cậu phát hiện phải hoàn toàn tập trung nghĩ đến kho D4 thật sự là một việc cực kì khó khăn. Luôn có vài suy nghĩ vặt vãnh chắn ngang con đường đi đến kho D4 của cậu. Hết cách thật rồi, thôi thì cứ để đầu óc suy nghĩ lung tung vậy.
Nghĩ xem, nếu người đàn ông vừa rồi thật sự là Ngưu Cương thì cũng có nghĩa là chuyện tình tay ba đã xuất hiện. Nghe giọng anh ta dường như không hề có ý muốn rời công ty Kim Bảo chút nào cả. Nếu đó là Ngưu Cương, thì cho dù bọn họ có vạch trần bộ mặt đen tối của Kim Bảo trước mắt anh ta, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không nghe theo lời khuyên của Lương Hảo Thanh mà rời khỏi Kim Bảo. Mà tệ nhất chính là, Ngưu Cương căn bản đã nhúng tay vào việc mua bán các tác phẩm nghệ thuật của công ty. Anh ta khiến cho Lương nghi ngờ, nhưng lại muốn tiếp tục mối quan hệ với minh tinh điện ảnh nổi tiếng này để thoả mãn niềm kiêu hãnh gì đó của đàn ông. Để che giấu, anh ta cố ý nói rằng mình muốn tạm rời cương vị công tác vân vân và vân vân. Nghĩ đến giả thiết này, Lam Bách không khỏi nhức đầu. Nếu thật sự là như vậy thì Lương Hảo Thanh thảm rồi.
Ngồi ôm đầu gối, tựa đầu vào tường, phải làm sao đây? Thật hối hận là lúc nãy không dám nhìn lén một chút xem dáng vẻ của người đàn ông đó ra sao. Hối hận! Hối hận quá! Dù có bị phát hiện cũng đỡ hơn là ngồi đây suy nghĩ nát óc như thế này. Đột nhiên, Lam Bách mở mắt, đứng phắt dậy. Có người đến đây! Bảo vệ tuần tra? Nhân viên vệ sinh? Trốn vào phòng thay quần áo nữa sao? Nhưng nếu là hai người này thì sao biết chắc được họ có mở cửa phòng thay quần áo này để kiểm tra hay không?
Sao đây? Ban nãy thử di chuyển nhưng không có kết quả gì. Lần này sẽ bị phát hiện ư? Bất tri bất giác, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
“Beep ──” Tiếng mở khoá điện tử vang lên, cửa lại bị mở ra. Một người phụ nữ trung niên bước vào, mặc đồng phục, trên tay cầm dụng cụ vệ sinh, ngoài cửa còn có một chiếc xe chứa dụng cụ quét dọn. Chị đi vào, đầu tiên dọn sạch sọt rác, sau đó cắm phích máy hút bụi, bắt đầu công việc dọn dẹp.
Ôm lấy quả đầu đau như chực vỡ ra, Lam Bách gập người, cả thân thể sắp ngã rạp xuống đất.
Một cánh tay mạnh mẽ đón lấy cậu: “Lam Bách, là cậu ư? Cậu bị sao vậy?” Giọng nói quen thuộc mang theo chút run rẩy.
“Ôi...... Đau...... Đau quá! Tớ muốn chết......” Lam Bách tựa người vào lồng ngực ấm áp thân quen đó. Có thể do cảm thấy an tâm, thân thể căng cứng của cậu từ từ thả lỏng. Thật thoải mái......
“Lam Bách, cậu tỉnh lại cho tớ! Không được ngủ! Cậu mà dám ngủ là tớ “làm” cậu ở ngay chỗ này luôn đấy! Có nghe thấy không?!” Giọng nói uy hiếp pha lẫn run rẩy, đôi má khẽ biến thành trắng xanh, nỗi lo lắng cùng sợ hãi khẽ lan từ lòng bàn chân lên, quấn quanh rồi bóp chặt lấy quả tim.
Tiếu Thiên vất vả chạy trốn tới bãi đỗ xe ngầm, chuẩn bị cuỗm một chiếc xe để chuồn êm. Nhưng trước lúc hắn chọn được mục tiêu, chỉ thấy thân thể Lam Bách lách ra từ không khí. Đúng vậy! Hệt như tách không khí mà lách người ra vậy. Nếu không phải đã nhìn thân thể này hơn mười năm đến thuộc lòng thì đánh chết hắn cũng sẽ không tin Lam Bách sẽ xuất hiện trước mặt hắn theo cách ấy, mà lại xuất hiện cùng với gương mặt như người chết thế kia.
Sắc mặt Lam Bách như vậy, Tiếu Thiên cứ nghĩ phải chứng kiến nó một lần khi xảy ra tai nạn lần đó là đủ lắm rồi. Tuy Lam Bách chẳng nhớ gì sau khi tỉnh lại, nhưng đến cuối đời này hắn vẫn nhớ rõ như in. Vào lúc chiếc xe đối diện sắp đụng vào, Lam Bách bổ nhào đến nắm chặt tay lái che chắn cho hắn. Đây cũng là lý do vì sao hắn chỉ bị thương sơ sài, mà Lam Bách...... Khi kéo Lam Bách ra khỏi xe, hắn cũng mang sắc mặt trắng xanh như bây giờ.
Nhìn con người không có một chút phản ứng, hô hấp mỏng manh, “Đừng mà......”, Tiếu Thiên gần như rên rỉ, ôm chặt lấy cơ thể ấy vào lòng. Bệnh viện! Đúng rồi, phải mau đến bệnh viện! Hắn quay đầu nhìn nhìn bốn phía, tìm xe sau đó ôm Lam Bách đi qua.
Cẩn thận đặt người trong lòng lên mặt đất, hắn mở chiếc túi bí mật giắt trên thắt lưng, lấy ra đồ nghề, tra vào ổ khoá cửa xe. Ánh sáng nhấp nháy nhảy múa trên mảnh điện tử nhỏ rồi cuối cùng dừng lại. Tiếu Thiên cười lạnh một chút, nhờ ơn công nghệ cao mà hắn đã mã hoá được chế độ chống trộm cài trên xe. Thật dễ dàng hệt như hắn vậy. Hắn mở cửa xe ra, ôm lấy Lam Bách đang hôn mê, đặt cậu nằm thẳng thóm trong xe. Thắt chặt dây an toàn, hắn cắm vào chìa khoá điện tử vạn năng khởi động xe.
Lúc gần ra khỏi bãi đỗ xe, Tiếu Thiên lấy thẻ nhân viên quét vào cổng điện tử. Thanh chắn nâng lên cho phép rời đi.
Hắn phóng xe như bay về bệnh viện gần nhất. May là đã đến thành phố này vài lần nên hắn khá quen với đường phố ở đây.
Tại phòng cấp cứu…
“Ông chắc chứ?” Yến Tiếu Thiên không nhịn được lên giọng.
“Nếu cậu không yên tâm về lời chuẩn đoán của tôi, có thể đến bệnh viện khác mà xem. Xin mời!” Thu dọn dụng cụ khám bệnh, vị bác sĩ cao tuổi không nhanh không chậm trả lời.
“Ấy, tôi không có ý này. Nhưng sắc mặt cậu ấy xấu như vậy...... hô hấp lại yết ớt......”
“Lo lắng cho bạn bè là chuyện tốt, nhưng lo lắng quá mức sẽ trở thành gánh nặng. Yên tâm, cậu ấy chỉ mệt mỏi quá độ do kiệt sức nên mới ngủ say như thế thôi.” Cười cười giải thích, bác sĩ già liếc nhìn Lam Bách đang say ngủ một cái, “Hô hấp của bất kì ai lúc ngủ cũng mỏng manh hơn bình thường cả. Nếu cậu vẫn còn lo, tôi sẽ truyền chút nước glucoz cho cậy ấy, giúp cậu ấy sớm khôi phục thể lực.”
“Vậy thì xin phiền ngài! Cảm ơn ngài rất nhiều!” Cuối cùng, Tiếu Thiên cũng kéo dây thanh quản trở về vị trí vốn có của nó, chân thành nói lời cảm ơn bác sĩ.
Không thể ra đó rồi, nếu đi ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay. Nhưng nếu không ra thì đi đến kho hàng D4 thế nào đây? Lam Bách đi vòng vòng quanh phòng. Vậy là phải quay trở lại với câu hỏi ban đầu rồi ── cậu đã vào đây bằng cách nào? Lam Bách hiện tại đã biết mình hoàn toàn không phải đang mơ.
Cậu bắt đầu nhớ lại quá trình trước khi mình vào đây. Đau đầu ─ ngã lên giường ─ muốn biết Tiếu Thiên đang ở đâu ─ nghĩ đến công ty Kim Bảo ─ muốn đến công ty Kim Bảo tìm Tiếu Thiên ─ rồi sao nữa? Rồi khi mở mắt ra thì cậu đã ở trong này!
Và thêm một lần di chuyển vừa nãy khi cậu đang trong trạng thái tỉnh táo nữa. Điểm giống nhau giữa hai lần di chuyển là: cậu nghĩ đến nơi mình muốn đi, thế là biến ngay đến đó. Như vậy, nói cách khác, cậu chỉ cần nghĩ đến nơi muốn đến là đến nơi đó ngay. Wow! Thật tuyệt! Lam Bách nóng lòng muốn thử một chút. Đến đâu mới tốt đây? ── Cung điện Brad chăng? Cơ mà hình như xa quá, mà đi một mình cũng chẳng vui. Vẫn nên đi đến chỗ nào gần gần thôi, thí dụ như kho hàng D4 này.
Lam Bách dựa vào tường, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú trong đầu: Tớ muốn đi D4 ~ là ~ Tớ muốn đi D4....... ( xin mời ghép câu thần chú này vào giai điệu bài hát “Tớ muốn đi Quế Lâm”.)
Điệp khúc xinh tươi của nó như này: Tớ muốn đi Quế Lâm ~ là ~ tớ muốn đi Quế Lâm ~)
Ba giây sau, cậu nhà mở to mắt ── rồi bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Vẫn là chỗ cũ!
Từng giây đồng hồ trôi qua, cậu phát hiện phải hoàn toàn tập trung nghĩ đến kho D4 thật sự là một việc cực kì khó khăn. Luôn có vài suy nghĩ vặt vãnh chắn ngang con đường đi đến kho D4 của cậu. Hết cách thật rồi, thôi thì cứ để đầu óc suy nghĩ lung tung vậy.
Nghĩ xem, nếu người đàn ông vừa rồi thật sự là Ngưu Cương thì cũng có nghĩa là chuyện tình tay ba đã xuất hiện. Nghe giọng anh ta dường như không hề có ý muốn rời công ty Kim Bảo chút nào cả. Nếu đó là Ngưu Cương, thì cho dù bọn họ có vạch trần bộ mặt đen tối của Kim Bảo trước mắt anh ta, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không nghe theo lời khuyên của Lương Hảo Thanh mà rời khỏi Kim Bảo. Mà tệ nhất chính là, Ngưu Cương căn bản đã nhúng tay vào việc mua bán các tác phẩm nghệ thuật của công ty. Anh ta khiến cho Lương nghi ngờ, nhưng lại muốn tiếp tục mối quan hệ với minh tinh điện ảnh nổi tiếng này để thoả mãn niềm kiêu hãnh gì đó của đàn ông. Để che giấu, anh ta cố ý nói rằng mình muốn tạm rời cương vị công tác vân vân và vân vân. Nghĩ đến giả thiết này, Lam Bách không khỏi nhức đầu. Nếu thật sự là như vậy thì Lương Hảo Thanh thảm rồi.
Ngồi ôm đầu gối, tựa đầu vào tường, phải làm sao đây? Thật hối hận là lúc nãy không dám nhìn lén một chút xem dáng vẻ của người đàn ông đó ra sao. Hối hận! Hối hận quá! Dù có bị phát hiện cũng đỡ hơn là ngồi đây suy nghĩ nát óc như thế này. Đột nhiên, Lam Bách mở mắt, đứng phắt dậy. Có người đến đây! Bảo vệ tuần tra? Nhân viên vệ sinh? Trốn vào phòng thay quần áo nữa sao? Nhưng nếu là hai người này thì sao biết chắc được họ có mở cửa phòng thay quần áo này để kiểm tra hay không?
Sao đây? Ban nãy thử di chuyển nhưng không có kết quả gì. Lần này sẽ bị phát hiện ư? Bất tri bất giác, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
“Beep ──” Tiếng mở khoá điện tử vang lên, cửa lại bị mở ra. Một người phụ nữ trung niên bước vào, mặc đồng phục, trên tay cầm dụng cụ vệ sinh, ngoài cửa còn có một chiếc xe chứa dụng cụ quét dọn. Chị đi vào, đầu tiên dọn sạch sọt rác, sau đó cắm phích máy hút bụi, bắt đầu công việc dọn dẹp.
Ôm lấy quả đầu đau như chực vỡ ra, Lam Bách gập người, cả thân thể sắp ngã rạp xuống đất.
Một cánh tay mạnh mẽ đón lấy cậu: “Lam Bách, là cậu ư? Cậu bị sao vậy?” Giọng nói quen thuộc mang theo chút run rẩy.
“Ôi...... Đau...... Đau quá! Tớ muốn chết......” Lam Bách tựa người vào lồng ngực ấm áp thân quen đó. Có thể do cảm thấy an tâm, thân thể căng cứng của cậu từ từ thả lỏng. Thật thoải mái......
“Lam Bách, cậu tỉnh lại cho tớ! Không được ngủ! Cậu mà dám ngủ là tớ “làm” cậu ở ngay chỗ này luôn đấy! Có nghe thấy không?!” Giọng nói uy hiếp pha lẫn run rẩy, đôi má khẽ biến thành trắng xanh, nỗi lo lắng cùng sợ hãi khẽ lan từ lòng bàn chân lên, quấn quanh rồi bóp chặt lấy quả tim.
Tiếu Thiên vất vả chạy trốn tới bãi đỗ xe ngầm, chuẩn bị cuỗm một chiếc xe để chuồn êm. Nhưng trước lúc hắn chọn được mục tiêu, chỉ thấy thân thể Lam Bách lách ra từ không khí. Đúng vậy! Hệt như tách không khí mà lách người ra vậy. Nếu không phải đã nhìn thân thể này hơn mười năm đến thuộc lòng thì đánh chết hắn cũng sẽ không tin Lam Bách sẽ xuất hiện trước mặt hắn theo cách ấy, mà lại xuất hiện cùng với gương mặt như người chết thế kia.
Sắc mặt Lam Bách như vậy, Tiếu Thiên cứ nghĩ phải chứng kiến nó một lần khi xảy ra tai nạn lần đó là đủ lắm rồi. Tuy Lam Bách chẳng nhớ gì sau khi tỉnh lại, nhưng đến cuối đời này hắn vẫn nhớ rõ như in. Vào lúc chiếc xe đối diện sắp đụng vào, Lam Bách bổ nhào đến nắm chặt tay lái che chắn cho hắn. Đây cũng là lý do vì sao hắn chỉ bị thương sơ sài, mà Lam Bách...... Khi kéo Lam Bách ra khỏi xe, hắn cũng mang sắc mặt trắng xanh như bây giờ.
Nhìn con người không có một chút phản ứng, hô hấp mỏng manh, “Đừng mà......”, Tiếu Thiên gần như rên rỉ, ôm chặt lấy cơ thể ấy vào lòng. Bệnh viện! Đúng rồi, phải mau đến bệnh viện! Hắn quay đầu nhìn nhìn bốn phía, tìm xe sau đó ôm Lam Bách đi qua.
Cẩn thận đặt người trong lòng lên mặt đất, hắn mở chiếc túi bí mật giắt trên thắt lưng, lấy ra đồ nghề, tra vào ổ khoá cửa xe. Ánh sáng nhấp nháy nhảy múa trên mảnh điện tử nhỏ rồi cuối cùng dừng lại. Tiếu Thiên cười lạnh một chút, nhờ ơn công nghệ cao mà hắn đã mã hoá được chế độ chống trộm cài trên xe. Thật dễ dàng hệt như hắn vậy. Hắn mở cửa xe ra, ôm lấy Lam Bách đang hôn mê, đặt cậu nằm thẳng thóm trong xe. Thắt chặt dây an toàn, hắn cắm vào chìa khoá điện tử vạn năng khởi động xe.
Lúc gần ra khỏi bãi đỗ xe, Tiếu Thiên lấy thẻ nhân viên quét vào cổng điện tử. Thanh chắn nâng lên cho phép rời đi.
Hắn phóng xe như bay về bệnh viện gần nhất. May là đã đến thành phố này vài lần nên hắn khá quen với đường phố ở đây.
Tại phòng cấp cứu…
“Ông chắc chứ?” Yến Tiếu Thiên không nhịn được lên giọng.
“Nếu cậu không yên tâm về lời chuẩn đoán của tôi, có thể đến bệnh viện khác mà xem. Xin mời!” Thu dọn dụng cụ khám bệnh, vị bác sĩ cao tuổi không nhanh không chậm trả lời.
“Ấy, tôi không có ý này. Nhưng sắc mặt cậu ấy xấu như vậy...... hô hấp lại yết ớt......”
“Lo lắng cho bạn bè là chuyện tốt, nhưng lo lắng quá mức sẽ trở thành gánh nặng. Yên tâm, cậu ấy chỉ mệt mỏi quá độ do kiệt sức nên mới ngủ say như thế thôi.” Cười cười giải thích, bác sĩ già liếc nhìn Lam Bách đang say ngủ một cái, “Hô hấp của bất kì ai lúc ngủ cũng mỏng manh hơn bình thường cả. Nếu cậu vẫn còn lo, tôi sẽ truyền chút nước glucoz cho cậy ấy, giúp cậu ấy sớm khôi phục thể lực.”
“Vậy thì xin phiền ngài! Cảm ơn ngài rất nhiều!” Cuối cùng, Tiếu Thiên cũng kéo dây thanh quản trở về vị trí vốn có của nó, chân thành nói lời cảm ơn bác sĩ.