Lúc Vương Ân Thành xách theo balo nhỏ của Bánh Đậu và túi đựng công văn của mình xuống lầu, thì thấy Bánh Đậu cùng Lưu Hằng, hai cha con nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu, còn xe thì mở tất cả cửa kính để thông gió.
Mà trên tay Lưu Hằng cầm cái áo lót ngày hôm qua Trần Lạc Phi cởi ra khi ca hát.
Bánh Đậu quay đầu nhỏ nhìn nhìn quần áo trong tay Lưu Hằng, rồi lại ngó Vương Ân Thành, hỏi : “Quả cam, con nhặt được trong xe một cái áo, là của ba sao?”
Vương Ân Thành : “Không phải.”
Bên cạnh xe có cái thùng rác, Lưu Hằng quay đầu liền ném thẳng cái áo vào đó, sau đó đứng ở bên cạnh xe chờ mùi rượu tản đi.
Vương Ân Thành cũng đứng trầm mặc, không biết nên nói gì. Cậu không quay đầu, chỉ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Lưu Hằng một cái, trong lòng không biết tại sao có chút bồn chồn, anh ấy không yêu cầu giải thích một chút sao? Nhưng kỳ thật cũng đâu có gì, chắc anh ấy cảm thấy không có gì quan trọng phải giải thích.
Rồi Vương Ân Thành lại nghĩ theo hướng ngược lại, nếu như Lưu Hằng hơn nửa đêm uống rượu trở về, ngày hôm sau lại phát hiện trong xe anh có quần áo khả nghi của người xa lạ, thì mình sẽ nghĩ như thế nào?
. . .Nhất định cậu sẽ nghĩ rằng Lưu Hằng đi ra ngoài hẹn hò!
Vương Ân Thành và Lưu Hằng ở giữa là Bánh Đậu, nhóc một tay kéo áo Lưu Hằng tay kia nắm quần quả cam lớn, nhìn trái ngó phải, lại bắt đầu cảm thấy không khí giữa hai vị phụ huynh thật kỳ quái a? Ba ba tức giận sao?
Vương Ân Thành đi vượt qua Bánh Đậu đến bên cạnh Lưu Hằng, cảm thấy chính mình vẫn nên giải thích rõ ràng : “Ngày hôm qua người kia uống rượu nết say không được tốt lắm, lúc em đưa về hắn vừa ca hát vửa cởi quần áo.”
Lưu Hằng : “Ừm!”
Tiếp theo lại là trầm mặc.
Sau khi Lưu Hằng lái xe đưa Bánh Đậu đến nhà trẻ trước, quay đầu chở Vương Ân Thành đến công ty, dọc theo đường đi hai người không nói gì, thật ra thì từ trước tới nay Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành cũng ít nói chuyện với nhau, đề tài phần lớn đều quay chung quanh con, nhưng hiển nhiên không khí trong xe hôm nay trầm mặc đến mức quỷ dị.
Lưu Hằng đưa Vương Ân Thành đến bãi đỗ xe, từ chỗ này đi thang máy thẳng lên trên không cần phải chen chúc, Lưu Hằng dừng xe rất ổn, Vương Ân Thành bước xuống, cũng giống như thường ngày nói : “Em vào đây.”
Lưu Hằng không hé răng, chẳng giống như mọi khi nói chào tạm biệt gì đó.
Vương Ân Thành cầm cặp hồ sơ xuống xe, mới vừa đóng cửa đi được hai bước, Trần Lạc Phi không biết từ nơi nào xồ ra, giữ chặt cánh tay Vương Ân Thành, trên mặt là thần sắc vừa kinh ngạc hoảng sợ lại mang theo vẻ hưng phấn khó hiểu.
“Thầy!” Trần Lạc Phi kéo tay Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành nhìn hắn : “Tỉnh rượu rồi hả? !”
“Anh anh anh anh. . . Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” Trần Lạc Phi trừng mắt nói, bởi vì rất hoảng sợ nên buổi sáng ra cửa không chải đầu, rối nùi như ổ quạ.
Lúc Lưu Hằng thấy Trần Lạc Phi đột nhiên xông tới mi tâm liền không tự chủ được giật giật, nghe Trần Lạc Phi hỏi Vương Ân Thành có chỗ nào chẳng thoải mái hay không thì quyết đoán mở cửa xe bước xuống, một cánh tay đặt trên nóc xe cảnh giác nhìn hai người, gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Vương Ân Thành liếc nhìn Lưu Hằng một cái, rồi quay đầu ngó Trần Lạc Phi : “Không thoải mái? Đâu có, cậu say chứ tôi có uống miếng nào đâu.”
“Anh. . . Thật không có một chút khó chịu nào hả?” Trần Lạc Phi cảm thấy khó mà tin được, không thể nào, cũng đã “như vậy” rồi khẳng định ít nhiều gì cũng có chút khó chịu chứ, huống chi ngày hôm qua mình uống rượu, xuống tay khả năng không nhẹ chút nào, hơn nữa nghe nói làm phía dưới cái kia rất đau a? !
Vương Ân Thành cảm thấy hơi buồn cười, sau khi Trần Lạc Phi tỉnh rượu dáng vẻ so với ngày hôm qua lúc uống rượu còn càn quấy hơn, nói nhiều câu kì cục cậu nghe mà chẳng hiểu gì , “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Vương Ân Thành hỏi thẳng.
Nãy giờ Trần Lạc Phi không chú ý tới Lưu Hằng từ trên xe bước xuống, lúc này nhìn thấy thì hơi sửng sốt, hỏi Vương Ân Thành : “Bạn của thầy hả? Cấp trên phải không?”
Vương Ân Thành quay đầu nhìn Lưu Hằng, còn chưa kịp giới thiệu, Trần Lạc Phi lại đột nhiên trừng mắt đưa tay chỉ vào Lưu Hằng, “Tôi biết! Anh là. . . Lưu Hằng? ! CEO tiền nhiệm của Hoa Vinh? !”
Lưu Hằng nhướn mày, ý bảo cậu nói đúng rồi, Trần Lạc Phi buồn bực, nhìn Vương Ân Thành : “Sao anh ta lại ở đây?”
Vương Ân Thành bất đắc dĩ nhìn tên nhóc to xác trước mắt, Thiệu Chí Văn mặc dù cũng có lúc cà lơ phất phơ nhưng không triệt để như Trần Lạc Phi, nếu hiện tại người gặp Lưu Hằng chính là Tiểu Thiệu, phỏng chừng cho dù hắn có nghi hoặc cũng sẽ không hỏi gì, ráng chống đỡ sự tò mò rồi lén lút thăm dò.
Vương Ân Thành đảo mắt nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng nhìn lại Vương Ân Thành, rồi ngó qua Trần Lạc Phi, ánh mắt Trần Lạc Phi nghi hoặc không ngừng qua lại giữa Lưu Hằng và Vương Ân Thành, không khí nhất thời sượng sùng.
Trần Lạc Phi : “Cái này. . . không phải là. . .” Sáng nay mình rời giường tư thế không đúng sao? Thế nào mà vừa mở mắt ra mọi việc đều không thích hợp như này?
Cái hộp trên giường đã dùng qua không thể giả, trong phòng thoang thoảng mùi vị kỳ quái cũng là thật, sau khi tỉnh ngủ mình không mặc quần lót lại càng không thể đổ cho mắt bị mù! Thậm chí khi hắn quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm còn moi ra được cái đã qua sử dụng ở dưới gầm giường! !
Nhưng vì sao tất cả những dấu hiệu đó đều là thật, thế mà Vương Ân Thành lại tỏ vẻ chẳng có gì xảy ra? Không lẽ đêm qua căn bản là mình ‘‘tự sướng’’? Vậy lại càng không đúng! Chỗ mình ở căn bản không có đồ nghề!
Trần Lạc Phi ngây ngốc trừng mắt nhìn Vương Ân Thành, rốt cục chậm rãi cảm thấy sự việc đang phát triển theo chiều hướng mà mình căn bản không nắm chắc được, trong đầu hắn cũng thấp thoáng hình ảnh tối qua, nhận thấy mình quá kích động và quá đỗi ngu ngốc, chưa gì đã chạy tới kiểm chứng.
Nếu lúc này Vương Ân Thành đang giả bộ, thì hắn cũng phối hợp mà xem như chưa xảy ra chuyện gì, mọi việc lại y như cũ; Còn nếu Vương Ân Thành không giả vờ. . . FML! Vậy là ai? Tóm lại là người nào đây hả!!?
Lưu Hằng gác tay trên nóc xe, dần dần mất đi kiên nhẫn, trực giác nói cho anh biết người trước mắt này là cái tên “Càn quấy đến đáng yêu” mà Vương Ân Thành nói uống say rồi lột đồ ở trên xe của cậu.
Vương Ân Thành nhìn Trần Lạc Phi : “Mới sáng sớm đã bị động kinh hả? Hay là chưa tỉnh ngủ? Đi mua thuốc giải rượu uống đi, tôi lên trước.” Vương Ân Thành nói xong quay đầu hướng Lưu Hằng gật đầu một cái liền đi vào thang máy.
Đầu óc Trần Lạc Phi như bừng tỉnh, vội hỏi : “Đêm qua thật không phải là anh hả!?” Nói xong tự tát mình một cái rồi ngồi xổm trên mặt đất vò tóc.
Vương Ân Thành vào thang máy lên lầu, bởi vì bị Trần Lạc Phi quấy nhiễu nên hơi trễ, trong phòng làm việc rất nhiều đồng nghiệp đã đến. Thế nhưng khi tầm mắt Vương Ân Thành đảo quanh phòng làm việc, lại ngoài ý muốn không nhìn thấy Thiệu Chí Văn, người luôn luôn tới sớm nhất mỗi ngày.
“Tiểu Thiệu đâu?” Vương Ân Thành nhìn thấy một đồng nghiệp trong ban tài chính kinh tế, thuận miệng hỏi.
Cô gái đang bưng ly cà phê uống nghe Vương Ân Thành hỏi, cũng nghi hoặc nhìn về vị trí của hắn đáp : “Chắc là chưa tới, thật hiếm nha, thường ngày cậu ấy tới sớm nhất !”
. : .
Câu hỏi cuối cùng của Trần Lạc Phi Vương Ân Thành không chú ý, cậu vội vàng đi cho kịp thang máy, nhưng Lưu Hằng lại nghe được.
Trần Lạc Phi ngồi chồm hổm trên mặt đất vò đầu bứt tóc, đến nỗi tóc tai nằm vắt sang một bên, trông như người bị hói đầu.
Lưu Hằng đi đến bên cạnh tên to xác, cũng kéo quần ngồi xổm xuống, nhìn Trần Lạc Phi, âm trầm nói : “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Trần Lạc Phi giương mắt nhìn Lưu Hằng, biểu tình trên mặt dường như rất thống khổ, hắn nhíu mày nhìn Lưu Hằng : “Mắc mớ gì tới anh?”
Lưu Hằng nhìn Trần Lạc Phi, cơn giận bùng nổ, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cứng rắn bức người, giống như vô tình nói ra : “Cái người mà cậu vừa mới kêu bằng thầy ấy, là người của tôi!”
Trần Lạc Phi : “! !”
. : .
Lúc xế chiều Lưu Hằng đi đón Bánh Đậu, nhóc phát hiện nội thất trong xe đều thay đổi, chỗ mình thường ngồi nệm xe mềm mại in hình quả cam. Bên trong nước xịt mùi cũng đổi, là mùi cam mà Bánh Đậu ưa thích.
Bánh Đậu ngồi ở băng sau vung vẩy chân nhỏ, mũi hít hà, rất vui vẻ nói : “Thơm quá a! Hương vị của quả cam lớn!”
Buổi sáng sau khi Lưu Hằng đưa Vương Ân Thành đến chỗ làm xong là chạy xe đi đổi nội thất liền, thuận tiện mua nước xịt mùi cam, hương vị rất nhẹ, là mùi mà hiện tại anh và Bánh Đậu đều thích.
Tâm tình Lưu Hằng không tồi, trong xe mở bài dòng sông xanh, giai điệu khá nhẹ nhàng, ngay cả Bánh Đậu cũng cảm giác được rõ ràng vị phụ huynh ngồi lái xe ở phía trước kia tâm tình rất phấn khởi.
Tâm trạng Lưu Hằng quả thực rất thoải mái, buổi sáng sau khi anh phát hết cơn tức giận đồng thời tuyên bố quyền sở hữu đối với Vương Ân Thành đến vị “Thực tập sinh càn quấy đến đáng yêu” kia, thì tâm tình high vô cùng, thực tập sinh chẳng nói được gì chạy trối chết, trong lòng anh không biết tại sao nổi lên cảm giác thỏa mãn vô bờ.
Giống như điều anh nói với Trần Lạc Phi là sự thật vậy.
Vương Ân Thành là người của mình. . . Tuy rằng bây giờ còn chưa phải, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể nói Vương Ân Thành là một phụ huynh khác của con trai mình thôi, bất quá Lưu Hằng tin tưởng vững vàng chắc chắn rằng nếu người bên cạnh Vương Ân Thành đều “càn quấy” giống Trần Lạc Phi, thì mình hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề tương lai vợ có thể đến với người khác hay không!
Căn bản không cần lo lắng!
Lưu Hằng không trực tiếp về nhà, đảo tay lái quẹo xe đến tòa soạn Vương Ân Thành làm việc, đón con xong thì tiếp tục đi đón vợ tương lai thôi.
. : .
Vương Ân Thành hôm nay không tan ca sớm để đi đón Bánh Đậu, lúc thu dọn đồ đạc rồi từ văn phòng đi ra nhìn thấy Thiệu Chí Văn bằng tốc độ vô cùng thong thả chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, sau khi đứng dậy vẫn luôn duy trì tư thế chống tay lên mặt bàn, đầu cúi thấp mặt chôn giữa hai cánh tay.
Có đồng nghiệp nói giỡn với Thiệu Chí Văn : “Tiểu Thiệu hôm nay làm sao vậy? Sao tôi có cảm giác cậu đến đứng cũng không nổi, ngồi cũng rất khó chịu phải không? Thắt lưng vất vả mà sinh bệnh sao? Chuyện lạ nha, không phải là phần eo vận động nhiều quá đó chứ? Ha ha.”
Đồng nghiệp nam trong phòng mở miệng đùa giỡn nói chuyện sex, đồng nghiệp nữ cúi đầu cười trộm không nói gì, Thiệu Chí Văn chôn đầu, trả lời : “Chứ còn gì nữa! Hàng đêm sênh ca! Một đêm làm mấy lần cho đến hừng đông luôn!”
Các nam đồng nghiệp cười ầm lên!
Vương Ân Thành cười cười không tham gia đề tàinày, lúc Thiệu Chí Văn đi ngang qua bên cạnh đưa tay chọt vào eo của hắn, đây là nơi mẫn cảm của Thiệu Chí Văn, bị Vương Ân Thành đột nhiên từ phía sau chọt như vậy dù nhẹ vẫn giật mình ngồi thịch xuống, đụng phải chỗ sưng vù phía dưới, đau đến nỗi mặt đỏ bừng lên, không thể che giấu được.
Thiệu Chí Văn : “! !”
Vương Ân Thành ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Lưu Hằng, mới vừa ấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến giọng đớt đát của Bánh Đậu : “Quả cam quả cam, ba tan tầm chưa?”
“Rồi, Bánh Đậu về nhà rồi hả?”
Bánh Đậu : “Quả cam mau ra đây đi, con và ba ba chờ ngoài cổng!”
Vương Ân Thành đi ra cổng tòa soạn báo, quả nhiên thấy chiếc Buick của mình đậu ở đó, cậu chạy tới mở cửa sau ra rồi ngồi vào, ngay lập tức cậu ngửi được mùi cam dìu dịu.
Bánh Đậu lập tức nhào vào trong ngực Vương Ân Thành, úp mặt vô cổ Vương Ân Thành, mũi hít hít cổ áo, rồi nhíu mày nhỏ, “Có mùi mồ hôi!”
Lưu Hằng quay đầu bảo : “Con lại ngửi ba ba đi, cổ áo ba ba cũng có mùi!”
Bánh Đậu kiêu ngạo lay động cái đuôi, “Hừ” một tiếng, nói : “Mới không thèm đâu, con không cần ngửi đã thấy ba ba hôi rồi!”
. : .
Vương Ân Thành phát hiện tâm tình Lưu Hằng đột nhiên rất tốt, giống như hồi sáng này căn bản không phát sinh chuyện gì.
Cửa buồng vệ sinh nửa đóng nửa mở, Bánh Đậu đào tiểu chít chít đi tiểu, Vương Ân Thành đứng ở trước bồn rửa mặt đánh răng, Lưu Hằng mặc quần rộng áo lót mở cửa đi vô, xen vào giữa Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành, duỗi tay với lấy khăn mặt rồi đi ra ngoài, qua vài giây lại đẩy cửa đi vào, lại xen giữa Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành, treo khăn mặt lại chỗ cũ.
Bánh Đậu tiểu xong nhét tiểu chít chít vào, ngước cổ nhìn Lưu Hằng đi tới đi lui ra ra vào vào, cơ bản đều là ngực đối diện với Vương Ân Thành mông đưa về phía Bánh Đậu.
Bánh Đậu ngước cổ nhìn Lưu Hằng : “Ba ba đang làm gì vậy? !”
Lưu Hằng ngồi xổm xuống, đem Bánh Đậu ôm đến chỗ sạch sẽ không có nước, chỉ chỉ áo ngủ hình gấu trên người Bánh Đậu, lại chỉ chỉ Vương Ân Thành, hỏi : “Chúng ta có nên mua cho quả cam một cái áo ngủ hình gấu hay không? !”
Vương Ân Thành đang đánh răng tay sựng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lưu Hằng.
Bánh Đậu cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ hình gấu trên người mình, lại giương mắt ngó Vương Ân Thành, ánh mắt lấp lánh, gật đầu nói : “Mua mua!” Dừng một chút : “Ba ba cũng phải mặc áo ngủ hình gấu! Chúng ta cùng mặc áo ngủ hình gấu!”
“Tốt lắm ! Đi ngủ thôi!” Lưu Hằng phi thường vừa lòng với sự phối hợp của con trai, ôm Bánh Đậu ra khỏi buồng vệ sinh, về phòng đi ngủ.
Vương Ân Thành tiếp tục đánh răng, khóe miệng đều là bọt kem, Lưu Hằng đột nhiên lại đi vào buồng vệ sinh, đứng ở phía sau Vương Ân Thành im lặng nhìn hình ảnh cậu trong gương.
Vương Ân Thành nhổ bọt kem đánh răng ra, giương mắt nhìn Lưu Hằng, cảm thấy hôm nay Lưu Hằng kỳ quái sao sao ấy, chẳng lẽ thật sự là không đi làm nên quá nhàn rỗi sao?
“Anh muốn nói gì?” Vương Ân Thành vừa súc miệng vừa hỏi.
Lưu Hằng tiến lên một bước, hai tay chống trên bồn rửa mặt hơi khom người, duy trì cùng độ cao với Vương Ân Thành, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu, đặc biệt nghiêm túc nói : “Vì sao lúc sáng em lại giải thích với tôi?”
Vương Ân Thành phun nước trong miệng ra, quay đầu nhìn Lưu Hằng, tầm mắt đối diện với ánh mắt nghiêm túc hơn bình thường của Lưu Hằng, nghi hoặc nhìn anh.
“Vì sao lại giải thích cùng tôi?” Lưu Hằng lại hỏi một lần nữa, tầm mắt sắc bén giống như dã thú đang khóa lại con mồi.
Vì sao lại giải thích? Vương Ân Thành sửng sốt, theo bản năng đáp : “Điều này cũng cần lý do sao?”
Lưu Hằng nghiêng đầu nhìn Vương Ân Thành, chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người, hô hấp gần trong gang tấc, anh nheo mắt hỏi : “Không cần sao? Bộ em thường giải thích này nọ với người bên cạnh hay sao?”
Mới đó mà đã trung tuần tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên, buổi tối Bánh Đậu bắt đầu đạp chăn duỗi chân, có đôi khi còn tỉnh giấc lúc nửa đêm, ngủ không yên chút nào.
Tối hôm đó Vương Ân Thành cơ hồ không thể nào ngủ được, Bánh Đậu vừa có động tĩnh là cậu liền mở to mắt liếc nhìn, giúp con tém chăn nhét tay chân nhỏ vào. Vương Ân Thành có thói quen nửa đêm phải uống nước, huống chi hôm nay lại không ngủ được, vì thế như mọi ngày nhẹ nhàng rời giường mở cửa đi ra ngoài, đến nhà ăn lấy nước uống.
Vương Ân Thành uống non nửa chén nước, cũng không quay về phòng, cậu mở cửa sổ sát đất tại ban công ra đứng trong chốc lát.
Đúng vậy, cậu không tài nào ngủ được, thật sự không ngủ. Lúc đầu cậu còn chưa nhận ra nguyên nhân khiến mình không ngủ được, sau khi nằm trăn trở trên giường hai tiếng đồng hồ cậu mới dần dần cảm nhận được trong lòng mình đang rối rắm một vấn đề — Sáng nay vì sao mình lại giải thích với Lưu Hằng?
Sao lại giải thích? Ngay từ đầu thật ra cũng không muốn nói gì, sau đó vì lí do gì mà lại bước đến cạnh Lưu Hằng mở miệng nói một câu? Cậu chính là một người lạnh nhạt, vì vậy đương nhiên sẽ không thường giải thích điều gì, và cũng hiểu được đạo lý càng tô càng đen, nhưng vì sao sáng nay mình lại làm vậy?
Lúc ấy mình đang suy nghĩ gì? !
Đúng rồi, lúc ấy cậu đang đặt mình vào vị trí của Lưu Hằng tự hỏi, nếu đêm qua người đi ra ngoài ăn cơm uống rượu về trễ là Lưu Hằng thì mình sẽ làm như thế nào? Nếu như Lưu Hằng về trễ như vậy, buổi sáng hôm sau trong xe còn vô cớ lưu lại quần áo của người đàn ông khác, mình sẽ phản ứng ra sao?
Vương Ân Thành cảm thấy hoảng sợ, gió đêm mát lạnh thổi phớt qua hai gò má, tim cậu đột nhiên nảy lên. . . Có cái gì đó hình như không đúng lắm .
Sáng nay trong tình huống như vậy, vì sao lại đặt mình vào vị trí của anh ấy mà tự hỏi? Vì sao lại nghĩ nếu như đó là Lưu Hằng thì mình sẽ nghĩ như thế nào? ! Vì sao chứ? !
Ban ngày Vương Ân Thành không kịp phản ứng, buổi tối được Lưu Hằng nhắc nhở nên tỉnh táo, rốt cục hậu tri hậu giác giật mình bừng tỉnh, cậu thế mà lại không ngăn mình chẳng nên để ý tới chuyện bên ngoài, mà ngược lại còn thử đứng ở góc độ của Lưu Hằng để ưu tư một vấn đề? !
Vì sao? Vì sao!
Đáp án rõ ràng như vậy, gần như được miêu tả sinh động. . .
Cánh tay Vương Ân Thành đặt trên cửa sổ, nhắm mắt chôn đầu, ban đêm gió thổi lành lạnh, nhịn không được hơi run rẩy, nhịp tim “Thình thịch thình thịch thình thịch” càng ngày càng không có quy luật, trong đầu của cậu hiện lên thân thể cường tráng và gương mặt trầm tĩnh của Lưu Hằng.
. : .
Không biết Lưu Hằng đứng sau lưng Vương Ân Thành từ khi nào, anh duỗi cánh tay chống trên bệ cửa sổ, ngực dựa vào lưng Vương Ân Thành, kéo cậu tựa vào lồng ngực của mình, tầm mắt nhìn vu vơ đường chân trời phía xa xa, nheo mắt, chậm rãi nói : “Vương Ân Thành, em đối với tôi không phải là hoàn toàn không có cảm giác, đúng không?”
Vương Ân Thành không động đậy cũng chẳng trả lời.
Lưu Hằng thở dài, vòng một tay chậm rãi ôm cậu, tay kia vò vò tóc cậu, anh nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Vương Ân Thành, nhếch môi cười khẽ : “Thật khờ!”
Lúc Vương Ân Thành xách theo balo nhỏ của Bánh Đậu và túi đựng công văn của mình xuống lầu, thì thấy Bánh Đậu cùng Lưu Hằng, hai cha con nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu, còn xe thì mở tất cả cửa kính để thông gió.
Mà trên tay Lưu Hằng cầm cái áo lót ngày hôm qua Trần Lạc Phi cởi ra khi ca hát.
Bánh Đậu quay đầu nhỏ nhìn nhìn quần áo trong tay Lưu Hằng, rồi lại ngó Vương Ân Thành, hỏi : “Quả cam, con nhặt được trong xe một cái áo, là của ba sao?”
Vương Ân Thành : “Không phải.”
Bên cạnh xe có cái thùng rác, Lưu Hằng quay đầu liền ném thẳng cái áo vào đó, sau đó đứng ở bên cạnh xe chờ mùi rượu tản đi.
Vương Ân Thành cũng đứng trầm mặc, không biết nên nói gì. Cậu không quay đầu, chỉ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Lưu Hằng một cái, trong lòng không biết tại sao có chút bồn chồn, anh ấy không yêu cầu giải thích một chút sao? Nhưng kỳ thật cũng đâu có gì, chắc anh ấy cảm thấy không có gì quan trọng phải giải thích.
Rồi Vương Ân Thành lại nghĩ theo hướng ngược lại, nếu như Lưu Hằng hơn nửa đêm uống rượu trở về, ngày hôm sau lại phát hiện trong xe anh có quần áo khả nghi của người xa lạ, thì mình sẽ nghĩ như thế nào?
. . .Nhất định cậu sẽ nghĩ rằng Lưu Hằng đi ra ngoài hẹn hò!
Vương Ân Thành và Lưu Hằng ở giữa là Bánh Đậu, nhóc một tay kéo áo Lưu Hằng tay kia nắm quần quả cam lớn, nhìn trái ngó phải, lại bắt đầu cảm thấy không khí giữa hai vị phụ huynh thật kỳ quái a? Ba ba tức giận sao?
Vương Ân Thành đi vượt qua Bánh Đậu đến bên cạnh Lưu Hằng, cảm thấy chính mình vẫn nên giải thích rõ ràng : “Ngày hôm qua người kia uống rượu nết say không được tốt lắm, lúc em đưa về hắn vừa ca hát vửa cởi quần áo.”
Lưu Hằng : “Ừm!”
Tiếp theo lại là trầm mặc.
Sau khi Lưu Hằng lái xe đưa Bánh Đậu đến nhà trẻ trước, quay đầu chở Vương Ân Thành đến công ty, dọc theo đường đi hai người không nói gì, thật ra thì từ trước tới nay Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành cũng ít nói chuyện với nhau, đề tài phần lớn đều quay chung quanh con, nhưng hiển nhiên không khí trong xe hôm nay trầm mặc đến mức quỷ dị.
Lưu Hằng đưa Vương Ân Thành đến bãi đỗ xe, từ chỗ này đi thang máy thẳng lên trên không cần phải chen chúc, Lưu Hằng dừng xe rất ổn, Vương Ân Thành bước xuống, cũng giống như thường ngày nói : “Em vào đây.”
Lưu Hằng không hé răng, chẳng giống như mọi khi nói chào tạm biệt gì đó.
Vương Ân Thành cầm cặp hồ sơ xuống xe, mới vừa đóng cửa đi được hai bước, Trần Lạc Phi không biết từ nơi nào xồ ra, giữ chặt cánh tay Vương Ân Thành, trên mặt là thần sắc vừa kinh ngạc hoảng sợ lại mang theo vẻ hưng phấn khó hiểu.
“Thầy!” Trần Lạc Phi kéo tay Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành nhìn hắn : “Tỉnh rượu rồi hả? !”
“Anh anh anh anh. . . Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” Trần Lạc Phi trừng mắt nói, bởi vì rất hoảng sợ nên buổi sáng ra cửa không chải đầu, rối nùi như ổ quạ.
Lúc Lưu Hằng thấy Trần Lạc Phi đột nhiên xông tới mi tâm liền không tự chủ được giật giật, nghe Trần Lạc Phi hỏi Vương Ân Thành có chỗ nào chẳng thoải mái hay không thì quyết đoán mở cửa xe bước xuống, một cánh tay đặt trên nóc xe cảnh giác nhìn hai người, gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Vương Ân Thành liếc nhìn Lưu Hằng một cái, rồi quay đầu ngó Trần Lạc Phi : “Không thoải mái? Đâu có, cậu say chứ tôi có uống miếng nào đâu.”
“Anh. . . Thật không có một chút khó chịu nào hả?” Trần Lạc Phi cảm thấy khó mà tin được, không thể nào, cũng đã “như vậy” rồi khẳng định ít nhiều gì cũng có chút khó chịu chứ, huống chi ngày hôm qua mình uống rượu, xuống tay khả năng không nhẹ chút nào, hơn nữa nghe nói làm phía dưới cái kia rất đau a? !
Vương Ân Thành cảm thấy hơi buồn cười, sau khi Trần Lạc Phi tỉnh rượu dáng vẻ so với ngày hôm qua lúc uống rượu còn càn quấy hơn, nói nhiều câu kì cục cậu nghe mà chẳng hiểu gì , “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Vương Ân Thành hỏi thẳng.
Nãy giờ Trần Lạc Phi không chú ý tới Lưu Hằng từ trên xe bước xuống, lúc này nhìn thấy thì hơi sửng sốt, hỏi Vương Ân Thành : “Bạn của thầy hả? Cấp trên phải không?”
Vương Ân Thành quay đầu nhìn Lưu Hằng, còn chưa kịp giới thiệu, Trần Lạc Phi lại đột nhiên trừng mắt đưa tay chỉ vào Lưu Hằng, “Tôi biết! Anh là. . . Lưu Hằng? ! CEO tiền nhiệm của Hoa Vinh? !”
Lưu Hằng nhướn mày, ý bảo cậu nói đúng rồi, Trần Lạc Phi buồn bực, nhìn Vương Ân Thành : “Sao anh ta lại ở đây?”
Vương Ân Thành bất đắc dĩ nhìn tên nhóc to xác trước mắt, Thiệu Chí Văn mặc dù cũng có lúc cà lơ phất phơ nhưng không triệt để như Trần Lạc Phi, nếu hiện tại người gặp Lưu Hằng chính là Tiểu Thiệu, phỏng chừng cho dù hắn có nghi hoặc cũng sẽ không hỏi gì, ráng chống đỡ sự tò mò rồi lén lút thăm dò.
Vương Ân Thành đảo mắt nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng nhìn lại Vương Ân Thành, rồi ngó qua Trần Lạc Phi, ánh mắt Trần Lạc Phi nghi hoặc không ngừng qua lại giữa Lưu Hằng và Vương Ân Thành, không khí nhất thời sượng sùng.
Trần Lạc Phi : “Cái này. . . không phải là. . .” Sáng nay mình rời giường tư thế không đúng sao? Thế nào mà vừa mở mắt ra mọi việc đều không thích hợp như này?
Cái hộp trên giường đã dùng qua không thể giả, trong phòng thoang thoảng mùi vị kỳ quái cũng là thật, sau khi tỉnh ngủ mình không mặc quần lót lại càng không thể đổ cho mắt bị mù! Thậm chí khi hắn quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm còn moi ra được cái đã qua sử dụng ở dưới gầm giường! !
Nhưng vì sao tất cả những dấu hiệu đó đều là thật, thế mà Vương Ân Thành lại tỏ vẻ chẳng có gì xảy ra? Không lẽ đêm qua căn bản là mình ‘‘tự sướng’’? Vậy lại càng không đúng! Chỗ mình ở căn bản không có đồ nghề!
Trần Lạc Phi ngây ngốc trừng mắt nhìn Vương Ân Thành, rốt cục chậm rãi cảm thấy sự việc đang phát triển theo chiều hướng mà mình căn bản không nắm chắc được, trong đầu hắn cũng thấp thoáng hình ảnh tối qua, nhận thấy mình quá kích động và quá đỗi ngu ngốc, chưa gì đã chạy tới kiểm chứng.
Nếu lúc này Vương Ân Thành đang giả bộ, thì hắn cũng phối hợp mà xem như chưa xảy ra chuyện gì, mọi việc lại y như cũ; Còn nếu Vương Ân Thành không giả vờ. . . FML! Vậy là ai? Tóm lại là người nào đây hả!!?
Lưu Hằng gác tay trên nóc xe, dần dần mất đi kiên nhẫn, trực giác nói cho anh biết người trước mắt này là cái tên “Càn quấy đến đáng yêu” mà Vương Ân Thành nói uống say rồi lột đồ ở trên xe của cậu.
Vương Ân Thành nhìn Trần Lạc Phi : “Mới sáng sớm đã bị động kinh hả? Hay là chưa tỉnh ngủ? Đi mua thuốc giải rượu uống đi, tôi lên trước.” Vương Ân Thành nói xong quay đầu hướng Lưu Hằng gật đầu một cái liền đi vào thang máy.
Đầu óc Trần Lạc Phi như bừng tỉnh, vội hỏi : “Đêm qua thật không phải là anh hả!?” Nói xong tự tát mình một cái rồi ngồi xổm trên mặt đất vò tóc.
Vương Ân Thành vào thang máy lên lầu, bởi vì bị Trần Lạc Phi quấy nhiễu nên hơi trễ, trong phòng làm việc rất nhiều đồng nghiệp đã đến. Thế nhưng khi tầm mắt Vương Ân Thành đảo quanh phòng làm việc, lại ngoài ý muốn không nhìn thấy Thiệu Chí Văn, người luôn luôn tới sớm nhất mỗi ngày.
“Tiểu Thiệu đâu?” Vương Ân Thành nhìn thấy một đồng nghiệp trong ban tài chính kinh tế, thuận miệng hỏi.
Cô gái đang bưng ly cà phê uống nghe Vương Ân Thành hỏi, cũng nghi hoặc nhìn về vị trí của hắn đáp : “Chắc là chưa tới, thật hiếm nha, thường ngày cậu ấy tới sớm nhất !”
. : .
Câu hỏi cuối cùng của Trần Lạc Phi Vương Ân Thành không chú ý, cậu vội vàng đi cho kịp thang máy, nhưng Lưu Hằng lại nghe được.
Trần Lạc Phi ngồi chồm hổm trên mặt đất vò đầu bứt tóc, đến nỗi tóc tai nằm vắt sang một bên, trông như người bị hói đầu.
Lưu Hằng đi đến bên cạnh tên to xác, cũng kéo quần ngồi xổm xuống, nhìn Trần Lạc Phi, âm trầm nói : “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Trần Lạc Phi giương mắt nhìn Lưu Hằng, biểu tình trên mặt dường như rất thống khổ, hắn nhíu mày nhìn Lưu Hằng : “Mắc mớ gì tới anh?”
Lưu Hằng nhìn Trần Lạc Phi, cơn giận bùng nổ, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cứng rắn bức người, giống như vô tình nói ra : “Cái người mà cậu vừa mới kêu bằng thầy ấy, là người của tôi!”
Trần Lạc Phi : “! !”
. : .
Lúc xế chiều Lưu Hằng đi đón Bánh Đậu, nhóc phát hiện nội thất trong xe đều thay đổi, chỗ mình thường ngồi nệm xe mềm mại in hình quả cam. Bên trong nước xịt mùi cũng đổi, là mùi cam mà Bánh Đậu ưa thích.
Bánh Đậu ngồi ở băng sau vung vẩy chân nhỏ, mũi hít hà, rất vui vẻ nói : “Thơm quá a! Hương vị của quả cam lớn!”
Buổi sáng sau khi Lưu Hằng đưa Vương Ân Thành đến chỗ làm xong là chạy xe đi đổi nội thất liền, thuận tiện mua nước xịt mùi cam, hương vị rất nhẹ, là mùi mà hiện tại anh và Bánh Đậu đều thích.
Tâm tình Lưu Hằng không tồi, trong xe mở bài dòng sông xanh, giai điệu khá nhẹ nhàng, ngay cả Bánh Đậu cũng cảm giác được rõ ràng vị phụ huynh ngồi lái xe ở phía trước kia tâm tình rất phấn khởi.
Tâm trạng Lưu Hằng quả thực rất thoải mái, buổi sáng sau khi anh phát hết cơn tức giận đồng thời tuyên bố quyền sở hữu đối với Vương Ân Thành đến vị “Thực tập sinh càn quấy đến đáng yêu” kia, thì tâm tình high vô cùng, thực tập sinh chẳng nói được gì chạy trối chết, trong lòng anh không biết tại sao nổi lên cảm giác thỏa mãn vô bờ.
Giống như điều anh nói với Trần Lạc Phi là sự thật vậy.
Vương Ân Thành là người của mình. . . Tuy rằng bây giờ còn chưa phải, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể nói Vương Ân Thành là một phụ huynh khác của con trai mình thôi, bất quá Lưu Hằng tin tưởng vững vàng chắc chắn rằng nếu người bên cạnh Vương Ân Thành đều “càn quấy” giống Trần Lạc Phi, thì mình hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề tương lai vợ có thể đến với người khác hay không!
Căn bản không cần lo lắng!
Lưu Hằng không trực tiếp về nhà, đảo tay lái quẹo xe đến tòa soạn Vương Ân Thành làm việc, đón con xong thì tiếp tục đi đón vợ tương lai thôi.
. : .
Vương Ân Thành hôm nay không tan ca sớm để đi đón Bánh Đậu, lúc thu dọn đồ đạc rồi từ văn phòng đi ra nhìn thấy Thiệu Chí Văn bằng tốc độ vô cùng thong thả chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, sau khi đứng dậy vẫn luôn duy trì tư thế chống tay lên mặt bàn, đầu cúi thấp mặt chôn giữa hai cánh tay.
Có đồng nghiệp nói giỡn với Thiệu Chí Văn : “Tiểu Thiệu hôm nay làm sao vậy? Sao tôi có cảm giác cậu đến đứng cũng không nổi, ngồi cũng rất khó chịu phải không? Thắt lưng vất vả mà sinh bệnh sao? Chuyện lạ nha, không phải là phần eo vận động nhiều quá đó chứ? Ha ha.”
Đồng nghiệp nam trong phòng mở miệng đùa giỡn nói chuyện sex, đồng nghiệp nữ cúi đầu cười trộm không nói gì, Thiệu Chí Văn chôn đầu, trả lời : “Chứ còn gì nữa! Hàng đêm sênh ca! Một đêm làm mấy lần cho đến hừng đông luôn!”
Các nam đồng nghiệp cười ầm lên!
Vương Ân Thành cười cười không tham gia đề tàinày, lúc Thiệu Chí Văn đi ngang qua bên cạnh đưa tay chọt vào eo của hắn, đây là nơi mẫn cảm của Thiệu Chí Văn, bị Vương Ân Thành đột nhiên từ phía sau chọt như vậy dù nhẹ vẫn giật mình ngồi thịch xuống, đụng phải chỗ sưng vù phía dưới, đau đến nỗi mặt đỏ bừng lên, không thể che giấu được.
Thiệu Chí Văn : “! !”
Vương Ân Thành ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Lưu Hằng, mới vừa ấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến giọng đớt đát của Bánh Đậu : “Quả cam quả cam, ba tan tầm chưa?”
“Rồi, Bánh Đậu về nhà rồi hả?”
Bánh Đậu : “Quả cam mau ra đây đi, con và ba ba chờ ngoài cổng!”
Vương Ân Thành đi ra cổng tòa soạn báo, quả nhiên thấy chiếc Buick của mình đậu ở đó, cậu chạy tới mở cửa sau ra rồi ngồi vào, ngay lập tức cậu ngửi được mùi cam dìu dịu.
Bánh Đậu lập tức nhào vào trong ngực Vương Ân Thành, úp mặt vô cổ Vương Ân Thành, mũi hít hít cổ áo, rồi nhíu mày nhỏ, “Có mùi mồ hôi!”
Lưu Hằng quay đầu bảo : “Con lại ngửi ba ba đi, cổ áo ba ba cũng có mùi!”
Bánh Đậu kiêu ngạo lay động cái đuôi, “Hừ” một tiếng, nói : “Mới không thèm đâu, con không cần ngửi đã thấy ba ba hôi rồi!”
. : .
Vương Ân Thành phát hiện tâm tình Lưu Hằng đột nhiên rất tốt, giống như hồi sáng này căn bản không phát sinh chuyện gì.
Cửa buồng vệ sinh nửa đóng nửa mở, Bánh Đậu đào tiểu chít chít đi tiểu, Vương Ân Thành đứng ở trước bồn rửa mặt đánh răng, Lưu Hằng mặc quần rộng áo lót mở cửa đi vô, xen vào giữa Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành, duỗi tay với lấy khăn mặt rồi đi ra ngoài, qua vài giây lại đẩy cửa đi vào, lại xen giữa Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành, treo khăn mặt lại chỗ cũ.
Bánh Đậu tiểu xong nhét tiểu chít chít vào, ngước cổ nhìn Lưu Hằng đi tới đi lui ra ra vào vào, cơ bản đều là ngực đối diện với Vương Ân Thành mông đưa về phía Bánh Đậu.
Bánh Đậu ngước cổ nhìn Lưu Hằng : “Ba ba đang làm gì vậy? !”
Lưu Hằng ngồi xổm xuống, đem Bánh Đậu ôm đến chỗ sạch sẽ không có nước, chỉ chỉ áo ngủ hình gấu trên người Bánh Đậu, lại chỉ chỉ Vương Ân Thành, hỏi : “Chúng ta có nên mua cho quả cam một cái áo ngủ hình gấu hay không? !”
Vương Ân Thành đang đánh răng tay sựng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lưu Hằng.
Bánh Đậu cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ hình gấu trên người mình, lại giương mắt ngó Vương Ân Thành, ánh mắt lấp lánh, gật đầu nói : “Mua mua!” Dừng một chút : “Ba ba cũng phải mặc áo ngủ hình gấu! Chúng ta cùng mặc áo ngủ hình gấu!”
“Tốt lắm ! Đi ngủ thôi!” Lưu Hằng phi thường vừa lòng với sự phối hợp của con trai, ôm Bánh Đậu ra khỏi buồng vệ sinh, về phòng đi ngủ.
Vương Ân Thành tiếp tục đánh răng, khóe miệng đều là bọt kem, Lưu Hằng đột nhiên lại đi vào buồng vệ sinh, đứng ở phía sau Vương Ân Thành im lặng nhìn hình ảnh cậu trong gương.
Vương Ân Thành nhổ bọt kem đánh răng ra, giương mắt nhìn Lưu Hằng, cảm thấy hôm nay Lưu Hằng kỳ quái sao sao ấy, chẳng lẽ thật sự là không đi làm nên quá nhàn rỗi sao?
“Anh muốn nói gì?” Vương Ân Thành vừa súc miệng vừa hỏi.
Lưu Hằng tiến lên một bước, hai tay chống trên bồn rửa mặt hơi khom người, duy trì cùng độ cao với Vương Ân Thành, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu, đặc biệt nghiêm túc nói : “Vì sao lúc sáng em lại giải thích với tôi?”
Vương Ân Thành phun nước trong miệng ra, quay đầu nhìn Lưu Hằng, tầm mắt đối diện với ánh mắt nghiêm túc hơn bình thường của Lưu Hằng, nghi hoặc nhìn anh.
“Vì sao lại giải thích cùng tôi?” Lưu Hằng lại hỏi một lần nữa, tầm mắt sắc bén giống như dã thú đang khóa lại con mồi.
Vì sao lại giải thích? Vương Ân Thành sửng sốt, theo bản năng đáp : “Điều này cũng cần lý do sao?”
Lưu Hằng nghiêng đầu nhìn Vương Ân Thành, chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người, hô hấp gần trong gang tấc, anh nheo mắt hỏi : “Không cần sao? Bộ em thường giải thích này nọ với người bên cạnh hay sao?”
Mới đó mà đã trung tuần tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên, buổi tối Bánh Đậu bắt đầu đạp chăn duỗi chân, có đôi khi còn tỉnh giấc lúc nửa đêm, ngủ không yên chút nào.
Tối hôm đó Vương Ân Thành cơ hồ không thể nào ngủ được, Bánh Đậu vừa có động tĩnh là cậu liền mở to mắt liếc nhìn, giúp con tém chăn nhét tay chân nhỏ vào. Vương Ân Thành có thói quen nửa đêm phải uống nước, huống chi hôm nay lại không ngủ được, vì thế như mọi ngày nhẹ nhàng rời giường mở cửa đi ra ngoài, đến nhà ăn lấy nước uống.
Vương Ân Thành uống non nửa chén nước, cũng không quay về phòng, cậu mở cửa sổ sát đất tại ban công ra đứng trong chốc lát.
Đúng vậy, cậu không tài nào ngủ được, thật sự không ngủ. Lúc đầu cậu còn chưa nhận ra nguyên nhân khiến mình không ngủ được, sau khi nằm trăn trở trên giường hai tiếng đồng hồ cậu mới dần dần cảm nhận được trong lòng mình đang rối rắm một vấn đề — Sáng nay vì sao mình lại giải thích với Lưu Hằng?
Sao lại giải thích? Ngay từ đầu thật ra cũng không muốn nói gì, sau đó vì lí do gì mà lại bước đến cạnh Lưu Hằng mở miệng nói một câu? Cậu chính là một người lạnh nhạt, vì vậy đương nhiên sẽ không thường giải thích điều gì, và cũng hiểu được đạo lý càng tô càng đen, nhưng vì sao sáng nay mình lại làm vậy?
Lúc ấy mình đang suy nghĩ gì? !
Đúng rồi, lúc ấy cậu đang đặt mình vào vị trí của Lưu Hằng tự hỏi, nếu đêm qua người đi ra ngoài ăn cơm uống rượu về trễ là Lưu Hằng thì mình sẽ làm như thế nào? Nếu như Lưu Hằng về trễ như vậy, buổi sáng hôm sau trong xe còn vô cớ lưu lại quần áo của người đàn ông khác, mình sẽ phản ứng ra sao?
Vương Ân Thành cảm thấy hoảng sợ, gió đêm mát lạnh thổi phớt qua hai gò má, tim cậu đột nhiên nảy lên. . . Có cái gì đó hình như không đúng lắm .
Sáng nay trong tình huống như vậy, vì sao lại đặt mình vào vị trí của anh ấy mà tự hỏi? Vì sao lại nghĩ nếu như đó là Lưu Hằng thì mình sẽ nghĩ như thế nào? ! Vì sao chứ? !
Ban ngày Vương Ân Thành không kịp phản ứng, buổi tối được Lưu Hằng nhắc nhở nên tỉnh táo, rốt cục hậu tri hậu giác giật mình bừng tỉnh, cậu thế mà lại không ngăn mình chẳng nên để ý tới chuyện bên ngoài, mà ngược lại còn thử đứng ở góc độ của Lưu Hằng để ưu tư một vấn đề? !
Vì sao? Vì sao!
Đáp án rõ ràng như vậy, gần như được miêu tả sinh động. . .
Cánh tay Vương Ân Thành đặt trên cửa sổ, nhắm mắt chôn đầu, ban đêm gió thổi lành lạnh, nhịn không được hơi run rẩy, nhịp tim “Thình thịch thình thịch thình thịch” càng ngày càng không có quy luật, trong đầu của cậu hiện lên thân thể cường tráng và gương mặt trầm tĩnh của Lưu Hằng.
. : .
Không biết Lưu Hằng đứng sau lưng Vương Ân Thành từ khi nào, anh duỗi cánh tay chống trên bệ cửa sổ, ngực dựa vào lưng Vương Ân Thành, kéo cậu tựa vào lồng ngực của mình, tầm mắt nhìn vu vơ đường chân trời phía xa xa, nheo mắt, chậm rãi nói : “Vương Ân Thành, em đối với tôi không phải là hoàn toàn không có cảm giác, đúng không?”
Vương Ân Thành không động đậy cũng chẳng trả lời.
Lưu Hằng thở dài, vòng một tay chậm rãi ôm cậu, tay kia vò vò tóc cậu, anh nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Vương Ân Thành, nhếch môi cười khẽ : “Thật khờ!”