Thời gian như thoi đưa, ngày thi đại học càng ngày càng tới gần.
“Thầy Lí, anh xem học sinh ban các anh đi, đi học mà đọc cái sách gì!!”
Một tập manhua ném mạnh trên bàn làm việc, Vân Khai ngạc nhiên ngẩng đầu từ trong đống vở bài tập.
“Đã sắp thi đại học rồi, còn không biết nặng nhẹ như vậy.”
Vân Khai gật đầu hưởng ứng, tùy tiện mở một tờ, sấm nổ trên đầu! Bộp một tiếng, anh chật vật khép trang sách lại xanh cả mặt.
“Thầy Phương… Anh có, có mở ra xem không…”
“Không có, làm sao vậy, thầy Lí.”
“Không, không có gì, thầy, thầy Phương, học sinh này đi học mà đọc manhua thật là vấn đề nghiêm trọng.”
“Đúng vậy, chúng ta hẳn là phải tổ chức một đội xung kích nhỏ, mỗi ngày kiểm tra bọn họ…”
Trời biết, Vân Khai căn bản không nghe thấy hắn đang nói cái gì, trong đầu không ngừng nghĩ về hình ảnh thoáng nhìn vừa rồi. Đó là hai người đàn ông đang trần trụi ôm nhau, trong đó chỗ đó của một người cắn chặt côn th*t của người kia…
Vân Khai từng có kinh nghiệm thực chiến đương nhiên biết đó là đang làm gì…
May mắn, thầy Phương không mở ra xem… Học sinh nữ thời này sao lại đọc loại manhua này…
Sau khi tan tầm, văn phòng chỉ còn lại một mình Vân Khai, anh nơm nớp lo sợ một lần nữa mở quyển manhua kia ra.
Nhân vật chính cùng nam diễn viên trong manhua có màu sắc trái ngược, bộ vị trọng điểm lộ rõ trong bức tranh. Nhân vật chính hai tay bị trói chặt, phiến tình ngã trên giường, biểu tình vừa thống khổ vừa sung sướng, nói với người kia, nhanh cắm vào đây, em yêu anh, em chỉ muốn anh cắm vào em, chỉ có anh…
Mặt Vân Khai đỏ gần như muốn chảy máu.
Nếu một người đàn ông có thể vứt bỏ tôn nghiêm thần phục dưới thân một người đàn ông khác, vi phạm cấu tạo sinh lý hướng hắn cầu hoan, đó đơn thuần chỉ bởi vì dục vọng, hay là bởi vì yêu?
Chính mình cũng không phải đồng tính luyến ái, điểm ấy Vân Khai khẳng định chắc chắn. Hiện tại anh đối mặt với những người đàn ông khác vẫn không có hứng thú. Nhưng bản thân lại không cách nào kháng cự được cảm giác kích thích mà Đại Hữu mang tới…
Đại Hữu thì sao? Cậu ta là đồng tính luyến ái đúng chuẩn, đối với mình đang say rượu ra tay, đối với mình ở chung quấy nhiễu tình dục, là vì cái gì?
Tính hay là yêu?
Hoặc là nhân tính mà yêu?
Nếu có yêu, anh nên làm cái gì bây giờ?
Nếu chỉ có tính, anh lại nên làm thế nào cho phải?
Đối với Đại Hữu, sức chống cự của anh càng ngày càng nhỏ, một phương diện là bởi vì kĩ thuật của cậu ta cao siêu, về phương diện khác thì sao? Yêu sao?
Vân Khai bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ.
Kim đồng hồ chỉ số 10, Vân Khai kéo thân thể mệt mỏi cùng linh hồn mê hoặc về nhà.
“Đã trở lại, muộn như vậy, ăn cơm chiều chưa?”
“Đồng nghiệp mời, ăn rồi.”
Đại Hữu đứng ở cửa, nhìn cậu ta buộc tạp dề giống một người vợ hiền lành.
Trong lòng Vân Khai rung động, hình ảnh trong manhua tựa hồ lại chớp lên trước mắt anh. Anh không dám nhìn thẳng mặt Đại Hữu, giống như chạy nạn phi về phòng.
Trong nháy mắt khi đóng cửa, biểu tình cô đơn của Đại Hữu khắc thật sâu vào trong đầu anh.
Mình vì cái gì phải cảm thấy áy náy a…
Vân Khai miên man suy nghĩ, rốt cuộc tiến vào mộng đẹp.
“A… A… Mạnh một chút…”
Người trên giường kêu rên không biết xấu hổ, hai chân cuốn chặt lấy thắt lưng nam nhân không thả, phần eo không ngừng lay động khát cầu có thể có được càng nhiều. Hung khí thật lớn, ở mật huyệt phía sau của hắn, không ngừng đâm sâu liên tục, chảy ra tinh dịch đậm đặc.
Nam nhân động thân một cái làm cho hắn kêu sợ hãi liên tục.
“… Là như thế này sao?”
“Không… A… Còn… Không đủ… Sâu, nữa…”
Người trên giường hiển nhiên chưa thấy đủ, đem chân của mình nâng lên thật cao, hai tay ra sức banh hai cánh mông của mình ra, làm cho tính khí của nam nhân đâm thật sâu vào.
Một loạt động tác, làm cho nội bích nóng rực co rút lại, nam nhân kêu rên một tiếng.
“A… Anh cái đồ tiểu yêu tinh này, tôi không thao chết anh không được…”
Vân Khai rốt cuộc thấy rõ mặt nam nhân.
Đại Hữu?
Vậy người kia?
… Chính mình…!!!!!!!!
A!!!!!!!!!!
Vân Khai nhảy dựng từ trên giường, mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Mộng… Rất chân thật…
…
Quần lót ướt hết.
Phát loại mộng xuân này…
“Thầy Lí, anh xem học sinh ban các anh đi, đi học mà đọc cái sách gì!!”
Một tập manhua ném mạnh trên bàn làm việc, Vân Khai ngạc nhiên ngẩng đầu từ trong đống vở bài tập.
“Đã sắp thi đại học rồi, còn không biết nặng nhẹ như vậy.”
Vân Khai gật đầu hưởng ứng, tùy tiện mở một tờ, sấm nổ trên đầu! Bộp một tiếng, anh chật vật khép trang sách lại xanh cả mặt.
“Thầy Phương… Anh có, có mở ra xem không…”
“Không có, làm sao vậy, thầy Lí.”
“Không, không có gì, thầy, thầy Phương, học sinh này đi học mà đọc manhua thật là vấn đề nghiêm trọng.”
“Đúng vậy, chúng ta hẳn là phải tổ chức một đội xung kích nhỏ, mỗi ngày kiểm tra bọn họ…”
Trời biết, Vân Khai căn bản không nghe thấy hắn đang nói cái gì, trong đầu không ngừng nghĩ về hình ảnh thoáng nhìn vừa rồi. Đó là hai người đàn ông đang trần trụi ôm nhau, trong đó chỗ đó của một người cắn chặt côn th*t của người kia…
Vân Khai từng có kinh nghiệm thực chiến đương nhiên biết đó là đang làm gì…
May mắn, thầy Phương không mở ra xem… Học sinh nữ thời này sao lại đọc loại manhua này…
Sau khi tan tầm, văn phòng chỉ còn lại một mình Vân Khai, anh nơm nớp lo sợ một lần nữa mở quyển manhua kia ra.
Nhân vật chính cùng nam diễn viên trong manhua có màu sắc trái ngược, bộ vị trọng điểm lộ rõ trong bức tranh. Nhân vật chính hai tay bị trói chặt, phiến tình ngã trên giường, biểu tình vừa thống khổ vừa sung sướng, nói với người kia, nhanh cắm vào đây, em yêu anh, em chỉ muốn anh cắm vào em, chỉ có anh…
Mặt Vân Khai đỏ gần như muốn chảy máu.
Nếu một người đàn ông có thể vứt bỏ tôn nghiêm thần phục dưới thân một người đàn ông khác, vi phạm cấu tạo sinh lý hướng hắn cầu hoan, đó đơn thuần chỉ bởi vì dục vọng, hay là bởi vì yêu?
Chính mình cũng không phải đồng tính luyến ái, điểm ấy Vân Khai khẳng định chắc chắn. Hiện tại anh đối mặt với những người đàn ông khác vẫn không có hứng thú. Nhưng bản thân lại không cách nào kháng cự được cảm giác kích thích mà Đại Hữu mang tới…
Đại Hữu thì sao? Cậu ta là đồng tính luyến ái đúng chuẩn, đối với mình đang say rượu ra tay, đối với mình ở chung quấy nhiễu tình dục, là vì cái gì?
Tính hay là yêu?
Hoặc là nhân tính mà yêu?
Nếu có yêu, anh nên làm cái gì bây giờ?
Nếu chỉ có tính, anh lại nên làm thế nào cho phải?
Đối với Đại Hữu, sức chống cự của anh càng ngày càng nhỏ, một phương diện là bởi vì kĩ thuật của cậu ta cao siêu, về phương diện khác thì sao? Yêu sao?
Vân Khai bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ.
Kim đồng hồ chỉ số 10, Vân Khai kéo thân thể mệt mỏi cùng linh hồn mê hoặc về nhà.
“Đã trở lại, muộn như vậy, ăn cơm chiều chưa?”
“Đồng nghiệp mời, ăn rồi.”
Đại Hữu đứng ở cửa, nhìn cậu ta buộc tạp dề giống một người vợ hiền lành.
Trong lòng Vân Khai rung động, hình ảnh trong manhua tựa hồ lại chớp lên trước mắt anh. Anh không dám nhìn thẳng mặt Đại Hữu, giống như chạy nạn phi về phòng.
Trong nháy mắt khi đóng cửa, biểu tình cô đơn của Đại Hữu khắc thật sâu vào trong đầu anh.
Mình vì cái gì phải cảm thấy áy náy a…
Vân Khai miên man suy nghĩ, rốt cuộc tiến vào mộng đẹp.
“A… A… Mạnh một chút…”
Người trên giường kêu rên không biết xấu hổ, hai chân cuốn chặt lấy thắt lưng nam nhân không thả, phần eo không ngừng lay động khát cầu có thể có được càng nhiều. Hung khí thật lớn, ở mật huyệt phía sau của hắn, không ngừng đâm sâu liên tục, chảy ra tinh dịch đậm đặc.
Nam nhân động thân một cái làm cho hắn kêu sợ hãi liên tục.
“… Là như thế này sao?”
“Không… A… Còn… Không đủ… Sâu, nữa…”
Người trên giường hiển nhiên chưa thấy đủ, đem chân của mình nâng lên thật cao, hai tay ra sức banh hai cánh mông của mình ra, làm cho tính khí của nam nhân đâm thật sâu vào.
Một loạt động tác, làm cho nội bích nóng rực co rút lại, nam nhân kêu rên một tiếng.
“A… Anh cái đồ tiểu yêu tinh này, tôi không thao chết anh không được…”
Vân Khai rốt cuộc thấy rõ mặt nam nhân.
Đại Hữu?
Vậy người kia?
… Chính mình…!!!!!!!!
A!!!!!!!!!!
Vân Khai nhảy dựng từ trên giường, mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Mộng… Rất chân thật…
…
Quần lót ướt hết.
Phát loại mộng xuân này…