Cúi đầu, Harry nhìn Snape đang im lặng quan sát mình bằng đôi mắt mang theo một tia tín nhiệm, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Cám ơn ý tốt của ông, bác sĩ, tôi nghĩ tôi có thể xoay xở được. Tuy nơi này có các bác sĩ và y tá giàu kinh nghiệm, nhưng ông biết đấy, tình huống của Sev đặc thù, còn quan hệ giữa thầy và tôi nữa… Mà vừa rồi ông cũng bảo, với Snape, hoàn cảnh quen thuộc sẽ có ảnh hưởng tốt hơn một chút…”
Bác sĩ gật đầu, vừa vui mừng, vừa thấy kính nể người thanh niên này, đồng thời cũng thấy lo lắng không biết hai người trước mặt có thể hoàn thành được quá trình trị liệu có thể nói là gian khổ sắp tới hay không. “Chà, vậy được rồi. Nếu anh đã quyết định kiên trì, anh Potter, tôi nghĩ mình không thể cự tuyệt. Nếu vậy, tôi sẽ chuẩn bị một chút tư liệu về kinh nghiệm và các việc liên quan, tôi nghĩ anh sẽ cần chúng! Còn nữa, đây là ma dược để điều trị thân thể của ông Snape. Trong tuần tới, mỗi ngày cho ông ấy dùng đúng giờ, sẽ giúp ông ấy tăng cường khả năng tiếp nhận trong những đợt trị liệu tiếp theo.”
“Được! Rất cảm ơn, bác sĩ. Tôi thực sự cần chúng đấy. Ừm, tôi sẽ cho Sev uống thuốc đúng hạn, giờ thì gặp lại ông sau!”
“Ha ha, tôi thực không muốn nói hẹn gặp lại, không gặp lại là tốt nhất! Nhưng đúng là chúng ta sẽ còn gặp lại, hơn nữa còn thường xuyên gặp lại trong một thời gian dài. Giờ thì chúc anh may mắn, anh Potter!” Bác sĩ phất tay, nói lời từ biệt với Harry đang mỉm cười với ông từ trong ngọn lửa.
Về đến nhà, Harry để Snape trên thảm, đỡ thắt lưng hắn, ghé vào bên tai nói nhỏ cổ vũ, “Tốt rồi! Đã về đến nhà, Sev, ừ, đi một chút đi nào, để tôi biết thầy thật sự đã hồi phục!”
Snape bất an nhíu mày, đôi mắt đen không rời Harry, hai tay không chịu buông cổ anh. Nhưng sau một hồi Harry vẫn kiên định mỉm cười với hắn mà không làm động tác gì khác, hắn có chút uể oải mím môi, tay rời cổ anh, chuyển thành túm áo anh, sau đó chậm rãi cất bước.
Sau ba tháng bị cố định thạch cao, đi lại rõ ràng có chút hơi gượng gạo, thế nhưng Harry chỉ siết chặt bàn tay đang gắt gao nắm góc áo anh, bảo vệ người hơi lảo đảo kia chậm rãi đi lại trong phòng khách, mãi cho tới khi Snape đi càng lúc càng tự nhiên. Sau đó, rốt cuộc khi cặp mắt đen kia dâng lên một tầng nước khả nghi, anh lại ôm lấy hắn, để khen thưởng…
Tỉnh lại từ trong giấc ngủ dễ chịu, Harry thoải mái duỗi lưng, làm bừng tỉnh người đang dựa sát vào mình, cẩn thận ôm lấy cánh tay mình ngủ. Nhìn cặp mắt kia chậm rãi mở, Harry mỉm cười, “Buổi sớm an lành! Sev!” Sau đó, lại bắt đầu cuộc ‘đấu tranh’ không thể không có mỗi khi thức dậy cả tuần lễ nay, để Snape tự mình mặc quần áo rời giường!
Snape vừa mặc quần áo vừa nhìn anh chăm chú, có chút ủy khuất. Sau đó, khi Snape đã uống xong bình thuốc cuối cùng, Harry vui vẻ kéo tay hắn tới phòng tắm. Rửa mặt xong, anh sung sung sướng sướng thưởng thức bữa sáng Mimi đã cực kỳ cẩn thận chuẩn bị. Đương nhiên, tâm trạng kiên quyết cứng rắn khiến Harry buộc người đang ngồi trên ghế dựa, mắt không rời mình kia phải tự ăn cơm. Chẳng qua, trong tình huống Snape cứ ăn một chút lại không chịu ăn tiếp, anh không thể không giơ tay đầu hàng lần thứ n.
Dùng xong bữa sáng, Harry uống trà, thỏa mãn thở dài. Hơn một tháng nay, tình hình bên ngoài đã vượt khỏi dự liệu của anh, tất cả đều tốt đẹp. Không có thư sấm, không có những bài tin nhan nhản trên mặt báo, cũng không có những bức thư hỏi han vớ vẩn quá mức nhiệt tình. Tốc độ lắng xuống của thế giới phù thủy làm anh kinh ngạc. Nhớ lại hồi đó, sau khi cuộc chiến vừa chấm dứt, anh đã phải trải qua cuộc sống gần một năm rưỡi ẩn ẩn nấp nấp, chỉ vì trốn tránh những phù thủy vừa thấy mình là hét chói ai, cũng như đám phóng viên chẳng kẽ hở nào không lợi dụng này. Có lẽ, tới khi Snape hoàn thành quá trình trị liệu, họ có thể đi ra ngoài một chút.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, sau đó Harry kéo Snape đi về hướng lò sưởi. Nhìn người đang im lặng, đi sát bên anh, Harry nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, nhìn hắn bị động tác đột ngột của anh làm hoảng sợ, rồi lại thả lỏng. Có lẽ giây tiếp theo khi bước qua lò sưởi, con người đang lộ ra thần sắc thỏa mãn nho nhỏ trong ánh mắt này sẽ bắt đầu phải chịu đựng thống khổ…
Bác sĩ ra đón, đã chẳng còn kinh ngạc khi thấy anh ôm Snape đến. Bởi hắn đã quen thuộc với nơi này đến mức không còn bất an hoảng hốt, Harry để hắn lại trên giường bệnh và đi đến bên bác sĩ. “A! Bác sĩ, buổi sáng tốt lành!”
Bác sĩ mỉm cười, “Buổi sáng tốt lành, anh Potter. Trước khi bắt đầu trị liệu, tôi nghĩ cần xác nhận lại đôi chút, anh đã xem những tư liệu tôi đưa anh chưa?” Sau khi Harry cam đoan, bác sĩ gật đầu hài lòng. “Được, tốt lắm, hôm nay bắt đầu. Liên tục trong một tuần, tôi sẽ bắt đầu cho dùng ma dược liều lượng nhỏ và phép trị liệu yếu, dần tăng lên, mà đến ngày thứ tư, tôi cần anh vào ông Snape ở lại đây một đêm. Lúc đó chính là cửa ải đầu tiên của hai người. Anh cần học cách chăm sóc ông Snape dưới sự chỉ đạo và theo dõi của chúng tôi. Kinh nghiệm không phải thứ chỉ xem tư liệu là có thể tích lũy. Nếu thuận lợi, thời gian kế tiếp sẽ không gặp nhiều vấn đề!”
Harry nghiêm túc gật đầu, đồng ý đề nghị của bác sĩ, sau đó nhìn Snape dè dặt nhận bình ma dược bác sĩ đưa, mỉm cười ra hiệu cho hắn uống hết. Không lâu sau, Snape trở nên có chút không tỉnh táo, hắn giãy giụa, không chịu nằm trên giường bệnh, hơi hơi vươn tay về phía Harry.
Theo bác sĩ ra hiệu, Harry cầm lấy tay Snape, để người bắt đầu xụi lơ kia tựa vào người anh. Sau đó, bác sĩ lấy đũa thần, bắt đầu trầm giọng niệm chú ngữ dài.
Khoảng mười mấy phút sau, đợt trị liệu chấm dứt. Harry nhìn Snape chỉ hơi mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng thở ra. Bác sĩ thấy biểu hiện của anh, nhắc nhở đúng lúc, “Anh Potter, đây mới chỉ là bắt đầu. Ngày đầu tiên, chúng ta tiến hành tuần tự, nếu không sợ rằng suy sụp trước sẽ chính là anh!”
Ngượng ngùng cười cười, Harry ôm lấy Snape đang mềm oặt dựa vào mình, hỏi bác sĩ, “Nếu thế hôm nay là đã xong rồi? Ừm, chúng tôi có thể về nhà chứ?”
Quan sát phản ứng của Snape một chút, bác sĩ gật đầu, “Ừ, cũng không tệ lắm. Hai người có thể về, ngày mai vào đúng giờ này, rồi ba ngày kế tiếp hôm nay, sau khi được trị liệu, ông ấy sẽ rơi vào trạng thái này. Không cần lo lắng quá, anh phải tập trung tinh lực ứng phó với buổi tối ngày thứ tư. Tin tôi đi, anh sẽ muốn nguyền rủa Merlin!”
Lời bác sĩ khiến Harry chỉ biết cười gượng gạo. Anh ôm lấy con người tuy cơ thể mềm nhũn nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh, chào từ biệt bác sĩ và trở về.
Dỗ ăn, dỗ uống, chăm sóc một Snape mơ mơ màng màng dễ dàng hơn chăm sóc một Snape tỉnh táo giống trẻ nhỏ nhiều lắm, khiến Harry không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Ngày thứ tư, Harry theo yêu cầu của bác sĩ đưa Snape tới bệnh viện vào buổi chiều. Anh có cảm giác khẩn trương khi nhìn một phòng đầy người, Merlin, ba bác sĩ, bốn y tá, trong đó sáu người đều là đàn ông! Bọn họ muốn làm gì chứ! Anh theo bản năng ôm chặt lấy người trong lòng mình, hiện vẫn còn mờ mịt vì liều lượng thuốc tăng lên.
Bác sĩ không cười mà mang biểu tình nghiêm túc, “Tốt lắm, anh Potter. Hãy để người bệnh xuống giường, chúng ta phải bắt đầu rồi!”
Bị biểu tình nghiêm túc của bác sĩ dọa kinh hãi, Harry ngoan ngoãn để Snape xuống giường. Đang muốn nắm lấy tay Snape, anh bị bác sĩ đuổi đi. “Được rồi, anh Potter, từ lúc này, việc duy nhất anh cần làm là ở bên cạnh quan sát cho cẩn thận, anh sẽ biết điều mà anh sắp đối mặt là gì!”
Gian nan nuốt nước miếng và lui ra sau hai bước, Harry gật đầu, sau đó, nhìn một bác sĩ nhẹ nhàng dỗ Snape uống thuốc. Sau đó, ba bác sĩ đồng loạt giơ đũa thần, chú ngữ phức tạp cùng vang lên, hào quang vàng nhạt liên tục đổ vào đỉnh đầu Snape. Nửa giờ sau, nhóm bác sĩ thu hồi đũa thần, lau mồ hôi, kiểm tra Snape đã rơi vào hôn mê, sau đó nhìn nhau gật đầu.
Vị bác sĩ vốn trị liệu cho Snape đi đến trước mặt Harry, theo ánh mắt trừng trợn của anh nhìn về phía người trên giường bệnh, cùng bốn y tá vây quanh hắn. “Anh Potter, anh sẽ có gần hai tiếng nghỉ ngơi, từ sau chạng vạng, anh sẽ phải tập trung tinh thần!”
Harry không yên lòng lắm, anh không biết tình hình buổi tối mà bác sĩ nói sẽ là như thế nào, chỉ có thể thành tâm cầu nguyện, hy vọng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.
Không tới hai giờ sau, chỉ hơn một giờ một chút, thuốc và chú ngữ trị liệu bắt đầu có tác dụng, Harry thấy Snape vốn yên lặng ngủ, giờ bắt đầu chậm rãi có động tĩnh.
Sắc mặt Snape sau ba tháng cẩn thận điều dưỡng vốn đã trở nên hồng hào hơn, giờ lại dần dần tái nhợt. Lông mày nhăn lại, từng giọt mồ hôi lạnh tích dần trên trán, hắn bắt đầu giãy giụa nho nhỏ, khẽ khàng run rẩy di động bàn chân, sau đó, cắn môi, giống như đang nhẫn nại điều gì đó.
Các y tá đứng ở bên bắt đầu hành động. Nữ y tá duy nhất đứng ở sau đầu Snape, hai tay hơi hơi mở ra giữ hai bên đầu. Ba y tá nam phân ra đứng hai bên thân thể Snape và vị trí chân, chằm chằm nhìn Snape từ khẽ khàng run rẩy bắt đầu tay chân di chuyển mạnh mẽ hơn.
Harry vô thức muốn tới gần. Ánh mắt các y tá nhìn Snape khiến anh không thoải mái, bộ dáng như thể nhìn đồ vật gì đó khiến anh cảm thấy ẩn ẩn tức giận.
Bác sĩ giữ chặt Harry, lắc đầu. “Không, hiện tại anh phải quan sát. Anh không hề có kinh nghiệm, cho dù có qua đó cũng không giúp được cái gì. Ở yên đây!” Harry bất đắc dĩ đành ngừng lại bàn chân đã đưa ra, chỉ nôn nóng nhìn giường bệnh.
Khoảng nửa giờ sau, tình huống đột nhiên biến hóa, Snape mở mạnh mắt, thân thể run rẩy dữ dội, tay chân bắt đầu cuồng loạn khua động, giống như muốn đẩy hoặc tránh né điều gì đó, răng nanh hung hăng cắn môi, thậm chí còn chảy ra tơ máu, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên mặt. Các y tá vẫn luôn cẩn thận chú ý kịp thời ngăn chặn động tác tay chân hắn, lại làm phản ứng của hắn càng trở nên kịch liệt.
Đôi mắt đen trống rỗng nhìn không khí, sau đó trong mắt dần hiện lên sự sợ hãi, phẫn nộ và cuồng loạn. Dường như trong lúc giãy giụa giữa ký ức và hiện tại, Snape phát hiện thấy những y tá bên người mình, những gương mặt xa lạ khiến hắn hỗn loạn tới cực điểm. Hắn bắt đầu dùng sức ngọ nguậy thân thể, muốn vùng khỏi trói buộc, đầu kịch liệt lắc giống như muốn tìm thứ gì đó, nhưng bị tay nữ y tá giữ chặt hai bên đầu, ngăn cản tất cả những cử động này.
Đôi môi nhợt nhạt không ngừng chảy máu rốt cuộc hé mở, trong miệng không ngừng phát ra những thanh âm khiến người ta nôn nóng và kinh sợ, giống như thủy tinh vỡ ma sát trên đá, “A…. a… ha, ha,… Oa a…..” Luồng khí không thành tiếng đổ tràn qua môi Snape, mang theo sự tuyệt vọng và khẩn cầu.
Y tá không thể không dùng thêm sức, cũng gắng khống chế thật cẩn thận để không làm tổn thương người rõ ràng đã lâm vào hỗn loạn này.
Harry đã bất tri bất giác siết chặt nắm tay từ lâu, mà ngay cả sự đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không thể làm anh hồi phục tinh thần khỏi trạng thái trân trân nhìn Snape. Dưới sự ngăn cản của bác sĩ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Snape bị bốn y tá cưỡng chế giữ lại trên giường bệnh, tay chân bị áp chế không ngừng giãy giụa, thắt lưng mảnh mai kịch liệt lay động, ngực phập phồng dữ dội. Anh chỉ có thể buộc mình lắng nghe tiếng rên rỉ khiến mình cảm thấy như có một cây đao không ngừng đâm vào trái tim mình.
Anh cố gắng nhắc mình phải nhẫn nại, biết hiện tại mình không thể làm được điều gì. Thế nhưng khi Harry nhìn thấy đôi mắt vương kín tơ máu của Snape trào lệ, anh không thể khống chế bản thân vọt tới, vứt tiếng quát của bác sĩ ra khỏi đầu, “Anh Potter!! Anh…
May mắn thay anh vẫn còn nhớ rõ không được sử dụng ma pháp. Harry dựa vào thể lực đẩy các y tá đang kinh ngạc ra khỏi Snape, sau đó ôm chặt lấy người vì đột nhiên được giải phóng mà quằn quại trên giường bệnh, len người vào giữa hai chân đang giẫy đạp, tránh hai tay cào loạn trong không khí, muốn giật đứt tóc bản thân. Anh ôm Snape vào lòng, thật chặt, thật chặt.
Cúi đầu, Harry nhìn Snape đang im lặng quan sát mình bằng đôi mắt mang theo một tia tín nhiệm, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Cám ơn ý tốt của ông, bác sĩ, tôi nghĩ tôi có thể xoay xở được. Tuy nơi này có các bác sĩ và y tá giàu kinh nghiệm, nhưng ông biết đấy, tình huống của Sev đặc thù, còn quan hệ giữa thầy và tôi nữa… Mà vừa rồi ông cũng bảo, với Snape, hoàn cảnh quen thuộc sẽ có ảnh hưởng tốt hơn một chút…”
Bác sĩ gật đầu, vừa vui mừng, vừa thấy kính nể người thanh niên này, đồng thời cũng thấy lo lắng không biết hai người trước mặt có thể hoàn thành được quá trình trị liệu có thể nói là gian khổ sắp tới hay không. “Chà, vậy được rồi. Nếu anh đã quyết định kiên trì, anh Potter, tôi nghĩ mình không thể cự tuyệt. Nếu vậy, tôi sẽ chuẩn bị một chút tư liệu về kinh nghiệm và các việc liên quan, tôi nghĩ anh sẽ cần chúng! Còn nữa, đây là ma dược để điều trị thân thể của ông Snape. Trong tuần tới, mỗi ngày cho ông ấy dùng đúng giờ, sẽ giúp ông ấy tăng cường khả năng tiếp nhận trong những đợt trị liệu tiếp theo.”
“Được! Rất cảm ơn, bác sĩ. Tôi thực sự cần chúng đấy. Ừm, tôi sẽ cho Sev uống thuốc đúng hạn, giờ thì gặp lại ông sau!”
“Ha ha, tôi thực không muốn nói hẹn gặp lại, không gặp lại là tốt nhất! Nhưng đúng là chúng ta sẽ còn gặp lại, hơn nữa còn thường xuyên gặp lại trong một thời gian dài. Giờ thì chúc anh may mắn, anh Potter!” Bác sĩ phất tay, nói lời từ biệt với Harry đang mỉm cười với ông từ trong ngọn lửa.
Về đến nhà, Harry để Snape trên thảm, đỡ thắt lưng hắn, ghé vào bên tai nói nhỏ cổ vũ, “Tốt rồi! Đã về đến nhà, Sev, ừ, đi một chút đi nào, để tôi biết thầy thật sự đã hồi phục!”
Snape bất an nhíu mày, đôi mắt đen không rời Harry, hai tay không chịu buông cổ anh. Nhưng sau một hồi Harry vẫn kiên định mỉm cười với hắn mà không làm động tác gì khác, hắn có chút uể oải mím môi, tay rời cổ anh, chuyển thành túm áo anh, sau đó chậm rãi cất bước.
Sau ba tháng bị cố định thạch cao, đi lại rõ ràng có chút hơi gượng gạo, thế nhưng Harry chỉ siết chặt bàn tay đang gắt gao nắm góc áo anh, bảo vệ người hơi lảo đảo kia chậm rãi đi lại trong phòng khách, mãi cho tới khi Snape đi càng lúc càng tự nhiên. Sau đó, rốt cuộc khi cặp mắt đen kia dâng lên một tầng nước khả nghi, anh lại ôm lấy hắn, để khen thưởng…
Tỉnh lại từ trong giấc ngủ dễ chịu, Harry thoải mái duỗi lưng, làm bừng tỉnh người đang dựa sát vào mình, cẩn thận ôm lấy cánh tay mình ngủ. Nhìn cặp mắt kia chậm rãi mở, Harry mỉm cười, “Buổi sớm an lành! Sev!” Sau đó, lại bắt đầu cuộc ‘đấu tranh’ không thể không có mỗi khi thức dậy cả tuần lễ nay, để Snape tự mình mặc quần áo rời giường!
Snape vừa mặc quần áo vừa nhìn anh chăm chú, có chút ủy khuất. Sau đó, khi Snape đã uống xong bình thuốc cuối cùng, Harry vui vẻ kéo tay hắn tới phòng tắm. Rửa mặt xong, anh sung sung sướng sướng thưởng thức bữa sáng Mimi đã cực kỳ cẩn thận chuẩn bị. Đương nhiên, tâm trạng kiên quyết cứng rắn khiến Harry buộc người đang ngồi trên ghế dựa, mắt không rời mình kia phải tự ăn cơm. Chẳng qua, trong tình huống Snape cứ ăn một chút lại không chịu ăn tiếp, anh không thể không giơ tay đầu hàng lần thứ n.
Dùng xong bữa sáng, Harry uống trà, thỏa mãn thở dài. Hơn một tháng nay, tình hình bên ngoài đã vượt khỏi dự liệu của anh, tất cả đều tốt đẹp. Không có thư sấm, không có những bài tin nhan nhản trên mặt báo, cũng không có những bức thư hỏi han vớ vẩn quá mức nhiệt tình. Tốc độ lắng xuống của thế giới phù thủy làm anh kinh ngạc. Nhớ lại hồi đó, sau khi cuộc chiến vừa chấm dứt, anh đã phải trải qua cuộc sống gần một năm rưỡi ẩn ẩn nấp nấp, chỉ vì trốn tránh những phù thủy vừa thấy mình là hét chói ai, cũng như đám phóng viên chẳng kẽ hở nào không lợi dụng này. Có lẽ, tới khi Snape hoàn thành quá trình trị liệu, họ có thể đi ra ngoài một chút.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, sau đó Harry kéo Snape đi về hướng lò sưởi. Nhìn người đang im lặng, đi sát bên anh, Harry nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, nhìn hắn bị động tác đột ngột của anh làm hoảng sợ, rồi lại thả lỏng. Có lẽ giây tiếp theo khi bước qua lò sưởi, con người đang lộ ra thần sắc thỏa mãn nho nhỏ trong ánh mắt này sẽ bắt đầu phải chịu đựng thống khổ…
Bác sĩ ra đón, đã chẳng còn kinh ngạc khi thấy anh ôm Snape đến. Bởi hắn đã quen thuộc với nơi này đến mức không còn bất an hoảng hốt, Harry để hắn lại trên giường bệnh và đi đến bên bác sĩ. “A! Bác sĩ, buổi sáng tốt lành!”
Bác sĩ mỉm cười, “Buổi sáng tốt lành, anh Potter. Trước khi bắt đầu trị liệu, tôi nghĩ cần xác nhận lại đôi chút, anh đã xem những tư liệu tôi đưa anh chưa?” Sau khi Harry cam đoan, bác sĩ gật đầu hài lòng. “Được, tốt lắm, hôm nay bắt đầu. Liên tục trong một tuần, tôi sẽ bắt đầu cho dùng ma dược liều lượng nhỏ và phép trị liệu yếu, dần tăng lên, mà đến ngày thứ tư, tôi cần anh vào ông Snape ở lại đây một đêm. Lúc đó chính là cửa ải đầu tiên của hai người. Anh cần học cách chăm sóc ông Snape dưới sự chỉ đạo và theo dõi của chúng tôi. Kinh nghiệm không phải thứ chỉ xem tư liệu là có thể tích lũy. Nếu thuận lợi, thời gian kế tiếp sẽ không gặp nhiều vấn đề!”
Harry nghiêm túc gật đầu, đồng ý đề nghị của bác sĩ, sau đó nhìn Snape dè dặt nhận bình ma dược bác sĩ đưa, mỉm cười ra hiệu cho hắn uống hết. Không lâu sau, Snape trở nên có chút không tỉnh táo, hắn giãy giụa, không chịu nằm trên giường bệnh, hơi hơi vươn tay về phía Harry.
Theo bác sĩ ra hiệu, Harry cầm lấy tay Snape, để người bắt đầu xụi lơ kia tựa vào người anh. Sau đó, bác sĩ lấy đũa thần, bắt đầu trầm giọng niệm chú ngữ dài.
Khoảng mười mấy phút sau, đợt trị liệu chấm dứt. Harry nhìn Snape chỉ hơi mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng thở ra. Bác sĩ thấy biểu hiện của anh, nhắc nhở đúng lúc, “Anh Potter, đây mới chỉ là bắt đầu. Ngày đầu tiên, chúng ta tiến hành tuần tự, nếu không sợ rằng suy sụp trước sẽ chính là anh!”
Ngượng ngùng cười cười, Harry ôm lấy Snape đang mềm oặt dựa vào mình, hỏi bác sĩ, “Nếu thế hôm nay là đã xong rồi? Ừm, chúng tôi có thể về nhà chứ?”
Quan sát phản ứng của Snape một chút, bác sĩ gật đầu, “Ừ, cũng không tệ lắm. Hai người có thể về, ngày mai vào đúng giờ này, rồi ba ngày kế tiếp hôm nay, sau khi được trị liệu, ông ấy sẽ rơi vào trạng thái này. Không cần lo lắng quá, anh phải tập trung tinh lực ứng phó với buổi tối ngày thứ tư. Tin tôi đi, anh sẽ muốn nguyền rủa Merlin!”
Lời bác sĩ khiến Harry chỉ biết cười gượng gạo. Anh ôm lấy con người tuy cơ thể mềm nhũn nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh, chào từ biệt bác sĩ và trở về.
Dỗ ăn, dỗ uống, chăm sóc một Snape mơ mơ màng màng dễ dàng hơn chăm sóc một Snape tỉnh táo giống trẻ nhỏ nhiều lắm, khiến Harry không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Ngày thứ tư, Harry theo yêu cầu của bác sĩ đưa Snape tới bệnh viện vào buổi chiều. Anh có cảm giác khẩn trương khi nhìn một phòng đầy người, Merlin, ba bác sĩ, bốn y tá, trong đó sáu người đều là đàn ông! Bọn họ muốn làm gì chứ! Anh theo bản năng ôm chặt lấy người trong lòng mình, hiện vẫn còn mờ mịt vì liều lượng thuốc tăng lên.
Bác sĩ không cười mà mang biểu tình nghiêm túc, “Tốt lắm, anh Potter. Hãy để người bệnh xuống giường, chúng ta phải bắt đầu rồi!”
Bị biểu tình nghiêm túc của bác sĩ dọa kinh hãi, Harry ngoan ngoãn để Snape xuống giường. Đang muốn nắm lấy tay Snape, anh bị bác sĩ đuổi đi. “Được rồi, anh Potter, từ lúc này, việc duy nhất anh cần làm là ở bên cạnh quan sát cho cẩn thận, anh sẽ biết điều mà anh sắp đối mặt là gì!”
Gian nan nuốt nước miếng và lui ra sau hai bước, Harry gật đầu, sau đó, nhìn một bác sĩ nhẹ nhàng dỗ Snape uống thuốc. Sau đó, ba bác sĩ đồng loạt giơ đũa thần, chú ngữ phức tạp cùng vang lên, hào quang vàng nhạt liên tục đổ vào đỉnh đầu Snape. Nửa giờ sau, nhóm bác sĩ thu hồi đũa thần, lau mồ hôi, kiểm tra Snape đã rơi vào hôn mê, sau đó nhìn nhau gật đầu.
Vị bác sĩ vốn trị liệu cho Snape đi đến trước mặt Harry, theo ánh mắt trừng trợn của anh nhìn về phía người trên giường bệnh, cùng bốn y tá vây quanh hắn. “Anh Potter, anh sẽ có gần hai tiếng nghỉ ngơi, từ sau chạng vạng, anh sẽ phải tập trung tinh thần!”
Harry không yên lòng lắm, anh không biết tình hình buổi tối mà bác sĩ nói sẽ là như thế nào, chỉ có thể thành tâm cầu nguyện, hy vọng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.
Không tới hai giờ sau, chỉ hơn một giờ một chút, thuốc và chú ngữ trị liệu bắt đầu có tác dụng, Harry thấy Snape vốn yên lặng ngủ, giờ bắt đầu chậm rãi có động tĩnh.
Sắc mặt Snape sau ba tháng cẩn thận điều dưỡng vốn đã trở nên hồng hào hơn, giờ lại dần dần tái nhợt. Lông mày nhăn lại, từng giọt mồ hôi lạnh tích dần trên trán, hắn bắt đầu giãy giụa nho nhỏ, khẽ khàng run rẩy di động bàn chân, sau đó, cắn môi, giống như đang nhẫn nại điều gì đó.
Các y tá đứng ở bên bắt đầu hành động. Nữ y tá duy nhất đứng ở sau đầu Snape, hai tay hơi hơi mở ra giữ hai bên đầu. Ba y tá nam phân ra đứng hai bên thân thể Snape và vị trí chân, chằm chằm nhìn Snape từ khẽ khàng run rẩy bắt đầu tay chân di chuyển mạnh mẽ hơn.
Harry vô thức muốn tới gần. Ánh mắt các y tá nhìn Snape khiến anh không thoải mái, bộ dáng như thể nhìn đồ vật gì đó khiến anh cảm thấy ẩn ẩn tức giận.
Bác sĩ giữ chặt Harry, lắc đầu. “Không, hiện tại anh phải quan sát. Anh không hề có kinh nghiệm, cho dù có qua đó cũng không giúp được cái gì. Ở yên đây!” Harry bất đắc dĩ đành ngừng lại bàn chân đã đưa ra, chỉ nôn nóng nhìn giường bệnh.
Khoảng nửa giờ sau, tình huống đột nhiên biến hóa, Snape mở mạnh mắt, thân thể run rẩy dữ dội, tay chân bắt đầu cuồng loạn khua động, giống như muốn đẩy hoặc tránh né điều gì đó, răng nanh hung hăng cắn môi, thậm chí còn chảy ra tơ máu, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên mặt. Các y tá vẫn luôn cẩn thận chú ý kịp thời ngăn chặn động tác tay chân hắn, lại làm phản ứng của hắn càng trở nên kịch liệt.
Đôi mắt đen trống rỗng nhìn không khí, sau đó trong mắt dần hiện lên sự sợ hãi, phẫn nộ và cuồng loạn. Dường như trong lúc giãy giụa giữa ký ức và hiện tại, Snape phát hiện thấy những y tá bên người mình, những gương mặt xa lạ khiến hắn hỗn loạn tới cực điểm. Hắn bắt đầu dùng sức ngọ nguậy thân thể, muốn vùng khỏi trói buộc, đầu kịch liệt lắc giống như muốn tìm thứ gì đó, nhưng bị tay nữ y tá giữ chặt hai bên đầu, ngăn cản tất cả những cử động này.
Đôi môi nhợt nhạt không ngừng chảy máu rốt cuộc hé mở, trong miệng không ngừng phát ra những thanh âm khiến người ta nôn nóng và kinh sợ, giống như thủy tinh vỡ ma sát trên đá, “A…. a… ha, ha,… Oa a…..” Luồng khí không thành tiếng đổ tràn qua môi Snape, mang theo sự tuyệt vọng và khẩn cầu.
Y tá không thể không dùng thêm sức, cũng gắng khống chế thật cẩn thận để không làm tổn thương người rõ ràng đã lâm vào hỗn loạn này.
Harry đã bất tri bất giác siết chặt nắm tay từ lâu, mà ngay cả sự đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không thể làm anh hồi phục tinh thần khỏi trạng thái trân trân nhìn Snape. Dưới sự ngăn cản của bác sĩ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Snape bị bốn y tá cưỡng chế giữ lại trên giường bệnh, tay chân bị áp chế không ngừng giãy giụa, thắt lưng mảnh mai kịch liệt lay động, ngực phập phồng dữ dội. Anh chỉ có thể buộc mình lắng nghe tiếng rên rỉ khiến mình cảm thấy như có một cây đao không ngừng đâm vào trái tim mình.
Anh cố gắng nhắc mình phải nhẫn nại, biết hiện tại mình không thể làm được điều gì. Thế nhưng khi Harry nhìn thấy đôi mắt vương kín tơ máu của Snape trào lệ, anh không thể khống chế bản thân vọt tới, vứt tiếng quát của bác sĩ ra khỏi đầu, “Anh Potter!! Anh…
May mắn thay anh vẫn còn nhớ rõ không được sử dụng ma pháp. Harry dựa vào thể lực đẩy các y tá đang kinh ngạc ra khỏi Snape, sau đó ôm chặt lấy người vì đột nhiên được giải phóng mà quằn quại trên giường bệnh, len người vào giữa hai chân đang giẫy đạp, tránh hai tay cào loạn trong không khí, muốn giật đứt tóc bản thân. Anh ôm Snape vào lòng, thật chặt, thật chặt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cúi đầu, Harry nhìn Snape đang im lặng quan sát mình bằng đôi mắt mang theo một tia tín nhiệm, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Cám ơn ý tốt của ông, bác sĩ, tôi nghĩ tôi có thể xoay xở được. Tuy nơi này có các bác sĩ và y tá giàu kinh nghiệm, nhưng ông biết đấy, tình huống của Sev đặc thù, còn quan hệ giữa thầy và tôi nữa… Mà vừa rồi ông cũng bảo, với Snape, hoàn cảnh quen thuộc sẽ có ảnh hưởng tốt hơn một chút…”
Bác sĩ gật đầu, vừa vui mừng, vừa thấy kính nể người thanh niên này, đồng thời cũng thấy lo lắng không biết hai người trước mặt có thể hoàn thành được quá trình trị liệu có thể nói là gian khổ sắp tới hay không. “Chà, vậy được rồi. Nếu anh đã quyết định kiên trì, anh Potter, tôi nghĩ mình không thể cự tuyệt. Nếu vậy, tôi sẽ chuẩn bị một chút tư liệu về kinh nghiệm và các việc liên quan, tôi nghĩ anh sẽ cần chúng! Còn nữa, đây là ma dược để điều trị thân thể của ông Snape. Trong tuần tới, mỗi ngày cho ông ấy dùng đúng giờ, sẽ giúp ông ấy tăng cường khả năng tiếp nhận trong những đợt trị liệu tiếp theo.”
“Được! Rất cảm ơn, bác sĩ. Tôi thực sự cần chúng đấy. Ừm, tôi sẽ cho Sev uống thuốc đúng hạn, giờ thì gặp lại ông sau!”
“Ha ha, tôi thực không muốn nói hẹn gặp lại, không gặp lại là tốt nhất! Nhưng đúng là chúng ta sẽ còn gặp lại, hơn nữa còn thường xuyên gặp lại trong một thời gian dài. Giờ thì chúc anh may mắn, anh Potter!” Bác sĩ phất tay, nói lời từ biệt với Harry đang mỉm cười với ông từ trong ngọn lửa.
Về đến nhà, Harry để Snape trên thảm, đỡ thắt lưng hắn, ghé vào bên tai nói nhỏ cổ vũ, “Tốt rồi! Đã về đến nhà, Sev, ừ, đi một chút đi nào, để tôi biết thầy thật sự đã hồi phục!”
Snape bất an nhíu mày, đôi mắt đen không rời Harry, hai tay không chịu buông cổ anh. Nhưng sau một hồi Harry vẫn kiên định mỉm cười với hắn mà không làm động tác gì khác, hắn có chút uể oải mím môi, tay rời cổ anh, chuyển thành túm áo anh, sau đó chậm rãi cất bước.
Sau ba tháng bị cố định thạch cao, đi lại rõ ràng có chút hơi gượng gạo, thế nhưng Harry chỉ siết chặt bàn tay đang gắt gao nắm góc áo anh, bảo vệ người hơi lảo đảo kia chậm rãi đi lại trong phòng khách, mãi cho tới khi Snape đi càng lúc càng tự nhiên. Sau đó, rốt cuộc khi cặp mắt đen kia dâng lên một tầng nước khả nghi, anh lại ôm lấy hắn, để khen thưởng…
Tỉnh lại từ trong giấc ngủ dễ chịu, Harry thoải mái duỗi lưng, làm bừng tỉnh người đang dựa sát vào mình, cẩn thận ôm lấy cánh tay mình ngủ. Nhìn cặp mắt kia chậm rãi mở, Harry mỉm cười, “Buổi sớm an lành! Sev!” Sau đó, lại bắt đầu cuộc ‘đấu tranh’ không thể không có mỗi khi thức dậy cả tuần lễ nay, để Snape tự mình mặc quần áo rời giường!
Snape vừa mặc quần áo vừa nhìn anh chăm chú, có chút ủy khuất. Sau đó, khi Snape đã uống xong bình thuốc cuối cùng, Harry vui vẻ kéo tay hắn tới phòng tắm. Rửa mặt xong, anh sung sung sướng sướng thưởng thức bữa sáng Mimi đã cực kỳ cẩn thận chuẩn bị. Đương nhiên, tâm trạng kiên quyết cứng rắn khiến Harry buộc người đang ngồi trên ghế dựa, mắt không rời mình kia phải tự ăn cơm. Chẳng qua, trong tình huống Snape cứ ăn một chút lại không chịu ăn tiếp, anh không thể không giơ tay đầu hàng lần thứ n.
Dùng xong bữa sáng, Harry uống trà, thỏa mãn thở dài. Hơn một tháng nay, tình hình bên ngoài đã vượt khỏi dự liệu của anh, tất cả đều tốt đẹp. Không có thư sấm, không có những bài tin nhan nhản trên mặt báo, cũng không có những bức thư hỏi han vớ vẩn quá mức nhiệt tình. Tốc độ lắng xuống của thế giới phù thủy làm anh kinh ngạc. Nhớ lại hồi đó, sau khi cuộc chiến vừa chấm dứt, anh đã phải trải qua cuộc sống gần một năm rưỡi ẩn ẩn nấp nấp, chỉ vì trốn tránh những phù thủy vừa thấy mình là hét chói ai, cũng như đám phóng viên chẳng kẽ hở nào không lợi dụng này. Có lẽ, tới khi Snape hoàn thành quá trình trị liệu, họ có thể đi ra ngoài một chút.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, sau đó Harry kéo Snape đi về hướng lò sưởi. Nhìn người đang im lặng, đi sát bên anh, Harry nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, nhìn hắn bị động tác đột ngột của anh làm hoảng sợ, rồi lại thả lỏng. Có lẽ giây tiếp theo khi bước qua lò sưởi, con người đang lộ ra thần sắc thỏa mãn nho nhỏ trong ánh mắt này sẽ bắt đầu phải chịu đựng thống khổ…
Bác sĩ ra đón, đã chẳng còn kinh ngạc khi thấy anh ôm Snape đến. Bởi hắn đã quen thuộc với nơi này đến mức không còn bất an hoảng hốt, Harry để hắn lại trên giường bệnh và đi đến bên bác sĩ. “A! Bác sĩ, buổi sáng tốt lành!”
Bác sĩ mỉm cười, “Buổi sáng tốt lành, anh Potter. Trước khi bắt đầu trị liệu, tôi nghĩ cần xác nhận lại đôi chút, anh đã xem những tư liệu tôi đưa anh chưa?” Sau khi Harry cam đoan, bác sĩ gật đầu hài lòng. “Được, tốt lắm, hôm nay bắt đầu. Liên tục trong một tuần, tôi sẽ bắt đầu cho dùng ma dược liều lượng nhỏ và phép trị liệu yếu, dần tăng lên, mà đến ngày thứ tư, tôi cần anh vào ông Snape ở lại đây một đêm. Lúc đó chính là cửa ải đầu tiên của hai người. Anh cần học cách chăm sóc ông Snape dưới sự chỉ đạo và theo dõi của chúng tôi. Kinh nghiệm không phải thứ chỉ xem tư liệu là có thể tích lũy. Nếu thuận lợi, thời gian kế tiếp sẽ không gặp nhiều vấn đề!”
Harry nghiêm túc gật đầu, đồng ý đề nghị của bác sĩ, sau đó nhìn Snape dè dặt nhận bình ma dược bác sĩ đưa, mỉm cười ra hiệu cho hắn uống hết. Không lâu sau, Snape trở nên có chút không tỉnh táo, hắn giãy giụa, không chịu nằm trên giường bệnh, hơi hơi vươn tay về phía Harry.
Theo bác sĩ ra hiệu, Harry cầm lấy tay Snape, để người bắt đầu xụi lơ kia tựa vào người anh. Sau đó, bác sĩ lấy đũa thần, bắt đầu trầm giọng niệm chú ngữ dài.
Khoảng mười mấy phút sau, đợt trị liệu chấm dứt. Harry nhìn Snape chỉ hơi mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng thở ra. Bác sĩ thấy biểu hiện của anh, nhắc nhở đúng lúc, “Anh Potter, đây mới chỉ là bắt đầu. Ngày đầu tiên, chúng ta tiến hành tuần tự, nếu không sợ rằng suy sụp trước sẽ chính là anh!”
Ngượng ngùng cười cười, Harry ôm lấy Snape đang mềm oặt dựa vào mình, hỏi bác sĩ, “Nếu thế hôm nay là đã xong rồi? Ừm, chúng tôi có thể về nhà chứ?”
Quan sát phản ứng của Snape một chút, bác sĩ gật đầu, “Ừ, cũng không tệ lắm. Hai người có thể về, ngày mai vào đúng giờ này, rồi ba ngày kế tiếp hôm nay, sau khi được trị liệu, ông ấy sẽ rơi vào trạng thái này. Không cần lo lắng quá, anh phải tập trung tinh lực ứng phó với buổi tối ngày thứ tư. Tin tôi đi, anh sẽ muốn nguyền rủa Merlin!”
Lời bác sĩ khiến Harry chỉ biết cười gượng gạo. Anh ôm lấy con người tuy cơ thể mềm nhũn nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh, chào từ biệt bác sĩ và trở về.
Dỗ ăn, dỗ uống, chăm sóc một Snape mơ mơ màng màng dễ dàng hơn chăm sóc một Snape tỉnh táo giống trẻ nhỏ nhiều lắm, khiến Harry không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Ngày thứ tư, Harry theo yêu cầu của bác sĩ đưa Snape tới bệnh viện vào buổi chiều. Anh có cảm giác khẩn trương khi nhìn một phòng đầy người, Merlin, ba bác sĩ, bốn y tá, trong đó sáu người đều là đàn ông! Bọn họ muốn làm gì chứ! Anh theo bản năng ôm chặt lấy người trong lòng mình, hiện vẫn còn mờ mịt vì liều lượng thuốc tăng lên.
Bác sĩ không cười mà mang biểu tình nghiêm túc, “Tốt lắm, anh Potter. Hãy để người bệnh xuống giường, chúng ta phải bắt đầu rồi!”
Bị biểu tình nghiêm túc của bác sĩ dọa kinh hãi, Harry ngoan ngoãn để Snape xuống giường. Đang muốn nắm lấy tay Snape, anh bị bác sĩ đuổi đi. “Được rồi, anh Potter, từ lúc này, việc duy nhất anh cần làm là ở bên cạnh quan sát cho cẩn thận, anh sẽ biết điều mà anh sắp đối mặt là gì!”
Gian nan nuốt nước miếng và lui ra sau hai bước, Harry gật đầu, sau đó, nhìn một bác sĩ nhẹ nhàng dỗ Snape uống thuốc. Sau đó, ba bác sĩ đồng loạt giơ đũa thần, chú ngữ phức tạp cùng vang lên, hào quang vàng nhạt liên tục đổ vào đỉnh đầu Snape. Nửa giờ sau, nhóm bác sĩ thu hồi đũa thần, lau mồ hôi, kiểm tra Snape đã rơi vào hôn mê, sau đó nhìn nhau gật đầu.
Vị bác sĩ vốn trị liệu cho Snape đi đến trước mặt Harry, theo ánh mắt trừng trợn của anh nhìn về phía người trên giường bệnh, cùng bốn y tá vây quanh hắn. “Anh Potter, anh sẽ có gần hai tiếng nghỉ ngơi, từ sau chạng vạng, anh sẽ phải tập trung tinh thần!”
Harry không yên lòng lắm, anh không biết tình hình buổi tối mà bác sĩ nói sẽ là như thế nào, chỉ có thể thành tâm cầu nguyện, hy vọng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.
Không tới hai giờ sau, chỉ hơn một giờ một chút, thuốc và chú ngữ trị liệu bắt đầu có tác dụng, Harry thấy Snape vốn yên lặng ngủ, giờ bắt đầu chậm rãi có động tĩnh.
Sắc mặt Snape sau ba tháng cẩn thận điều dưỡng vốn đã trở nên hồng hào hơn, giờ lại dần dần tái nhợt. Lông mày nhăn lại, từng giọt mồ hôi lạnh tích dần trên trán, hắn bắt đầu giãy giụa nho nhỏ, khẽ khàng run rẩy di động bàn chân, sau đó, cắn môi, giống như đang nhẫn nại điều gì đó.
Các y tá đứng ở bên bắt đầu hành động. Nữ y tá duy nhất đứng ở sau đầu Snape, hai tay hơi hơi mở ra giữ hai bên đầu. Ba y tá nam phân ra đứng hai bên thân thể Snape và vị trí chân, chằm chằm nhìn Snape từ khẽ khàng run rẩy bắt đầu tay chân di chuyển mạnh mẽ hơn.
Harry vô thức muốn tới gần. Ánh mắt các y tá nhìn Snape khiến anh không thoải mái, bộ dáng như thể nhìn đồ vật gì đó khiến anh cảm thấy ẩn ẩn tức giận.
Bác sĩ giữ chặt Harry, lắc đầu. “Không, hiện tại anh phải quan sát. Anh không hề có kinh nghiệm, cho dù có qua đó cũng không giúp được cái gì. Ở yên đây!” Harry bất đắc dĩ đành ngừng lại bàn chân đã đưa ra, chỉ nôn nóng nhìn giường bệnh.
Khoảng nửa giờ sau, tình huống đột nhiên biến hóa, Snape mở mạnh mắt, thân thể run rẩy dữ dội, tay chân bắt đầu cuồng loạn khua động, giống như muốn đẩy hoặc tránh né điều gì đó, răng nanh hung hăng cắn môi, thậm chí còn chảy ra tơ máu, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên mặt. Các y tá vẫn luôn cẩn thận chú ý kịp thời ngăn chặn động tác tay chân hắn, lại làm phản ứng của hắn càng trở nên kịch liệt.
Đôi mắt đen trống rỗng nhìn không khí, sau đó trong mắt dần hiện lên sự sợ hãi, phẫn nộ và cuồng loạn. Dường như trong lúc giãy giụa giữa ký ức và hiện tại, Snape phát hiện thấy những y tá bên người mình, những gương mặt xa lạ khiến hắn hỗn loạn tới cực điểm. Hắn bắt đầu dùng sức ngọ nguậy thân thể, muốn vùng khỏi trói buộc, đầu kịch liệt lắc giống như muốn tìm thứ gì đó, nhưng bị tay nữ y tá giữ chặt hai bên đầu, ngăn cản tất cả những cử động này.
Đôi môi nhợt nhạt không ngừng chảy máu rốt cuộc hé mở, trong miệng không ngừng phát ra những thanh âm khiến người ta nôn nóng và kinh sợ, giống như thủy tinh vỡ ma sát trên đá, “A…. a… ha, ha,… Oa a…..” Luồng khí không thành tiếng đổ tràn qua môi Snape, mang theo sự tuyệt vọng và khẩn cầu.
Y tá không thể không dùng thêm sức, cũng gắng khống chế thật cẩn thận để không làm tổn thương người rõ ràng đã lâm vào hỗn loạn này.
Harry đã bất tri bất giác siết chặt nắm tay từ lâu, mà ngay cả sự đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không thể làm anh hồi phục tinh thần khỏi trạng thái trân trân nhìn Snape. Dưới sự ngăn cản của bác sĩ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Snape bị bốn y tá cưỡng chế giữ lại trên giường bệnh, tay chân bị áp chế không ngừng giãy giụa, thắt lưng mảnh mai kịch liệt lay động, ngực phập phồng dữ dội. Anh chỉ có thể buộc mình lắng nghe tiếng rên rỉ khiến mình cảm thấy như có một cây đao không ngừng đâm vào trái tim mình.
Anh cố gắng nhắc mình phải nhẫn nại, biết hiện tại mình không thể làm được điều gì. Thế nhưng khi Harry nhìn thấy đôi mắt vương kín tơ máu của Snape trào lệ, anh không thể khống chế bản thân vọt tới, vứt tiếng quát của bác sĩ ra khỏi đầu, “Anh Potter!! Anh…
May mắn thay anh vẫn còn nhớ rõ không được sử dụng ma pháp. Harry dựa vào thể lực đẩy các y tá đang kinh ngạc ra khỏi Snape, sau đó ôm chặt lấy người vì đột nhiên được giải phóng mà quằn quại trên giường bệnh, len người vào giữa hai chân đang giẫy đạp, tránh hai tay cào loạn trong không khí, muốn giật đứt tóc bản thân. Anh ôm Snape vào lòng, thật chặt, thật chặt.