Kiên trì suốt bốn tháng, cuộc trị liệu cuối cùng đã chấm dứt. Bác sĩ nói với Harry, những chuyện họ có thể làm đều đã làm, giờ chỉ thể trông chờ vào sự tự khôi phục của Snape, mà thời gian – không thể dự đoán! Sự khôi phục Snape biểu hiện ra ngoài sau khi cuộc trị liệu chấm dứt, cũng chỉ dừng ở mức hắn không còn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ vì một động tĩnh rất nhỏ mà sợ hãi run rẩy, ngoài ra còn có một chút năng lực tư duy bình thường.
Hắn sẽ an tĩnh đứng ở bên người Harry, hoặc ở nơi xa hơi, không cần lúc nào cũng phải giống như cái bóng gắt gao quấn lấy Harry, sẽ tự dùng bữa khi có Harry bên người. Hắn sẽ nhẹ nhàng gật đầu khi bạn bè tới thăm và hỏi han, tuy rằng vẫn phải nắm chặt lấy góc áo Harry nhưng việc hắn có thể nhận ra bạn bè cũ cũng đã đủ để đám người Hermione, McGonagall cảm động tới rơi lệ. Thậm chí ngay cả Sirius cũng rất cao hứng, điều này có nghĩa là tuy chậm, nhưng mục tiêu để Snape có thể sống độc lập đang dần thực hiện được, vì thế Sirius có thể cố ý không nhớ đến khế ước giữa con đỡ đầu của mình và người đàn ông kia.
Trong giai đoạn cuối cùng của cuộc trị liệu, bác sĩ cũng đã tiến hành khám và chữa trị cho giọng nói của hắn, nhưng cuối cùng, thật đáng tiếc, bọn họ đã dùng tất cả mọi biện pháp nhưng vẫn không thể để Snape mở miệng nói ra một từ. Tuy có tốt hơn, nhưng những thanh âm thoát ra từ đôi môi nhợt nhạt kia vẫn khiến người ta cảm thấy không nhẫn nại được như trước. Đối với điều này, Harry chỉ cười cười lắc đầu. Anh đã rất vừa lòng rồi, hơn nữa, dù chỉ một chút, nhưng dù sao giọng nói của Snape cũng đã có chuyển biến tốt hơn. Có lẽ họ sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng chẳng sao. Cũng đã từng trải qua, nỗi lo lắng sợ rằng sau khi Snape khôi phục một chút trí nhớ sẽ có phản ứng gì kịch liệt, giờ nhìn biểu hiện không chút biến hóa, như thể người đàn ông này chưa tìm lại được mảnh ký ức nào, rốt cuộc tan thành mây khói.
Thời tiết ấm lên rất nhiều. Vào buổi chiều những ngày đẹp trời, Harry sẽ mang Snape ra vườn hoa phía sau nhà ngồi một chút. Khi đó, phần lời thời gian anh sẽ bất đắc dĩ ôm lấy con người vẫn thích êm dịu dựa vào ngực anh, hai tay nhẹ nhàng khoát lên tay hắn thả trên đùi, nhẹ giọng đọc một vài cuốn tiểu thuyết hoặc tiểu sử, sau đó, tới lúc người trong lòng buồn ngủ, đau đầu gọi hắn tỉnh lại, ngắm trong đôi mắt đen kia chầm chậm hiện lên những cảm xúc khác ngoài một chút sợ hãi, ngắm hắn ngây thơ và yếu ớt chớp chớp mắt nhìn anh, dần dần đưa con người âm trầm, cay nghiệt, kiên cường mà tuyệt vọng ngày xưa chôn sâu vào trong ký ức.
Cùng với sự chuyển biến tốt đẹp từng ngày của Snape, một buổi chiều tháng Năm, Harry kéo Snape vẫn đang nhẹ nhàng ngồi dựa vào mình, rút cuốn sách ma dược lấy từ trang viên Malfoy khỏi tay hắn, giúp hắn vỗ vỗ trường bào hơi nhăn nhúm. Họ đã ngây ngốc trong căn phòng này hơn tám tháng rồi, mỗi lần tới bệnh viện Thánh Mungo cũng đều là thông qua lò sưởi, những nhu yếu phẩm của cuộc sống thường ngày sau khi gia tinh Mimi tới đều được làm thay. Mà một lần duy nhất tới địa điểm không phải bệnh viện Thánh Mungo, cuộc họp báo gần nửa năm trước, cũng là thông qua lò sưởi.
Snape hiện tại nếu không cách Harry quá xa, nhìn sẽ không thấy khác gì người bình thường, mà những cuộc đến thăm của nhóm Hermione, Ron, Draco, McGonagall cũng đã được con người từng vừa thấy bạn bè cũ liền run rẩy này chấp nhận một cách thoải mái tự nhiên. Chẳng qua, không biết vì nguyên nhân gì, Snape không thích đi giày dép. Trừ phi Harry yêu cầu, nếu không vẫn thích để chân trần đi tới đi lui phía sau Harry. Điều này khiến Harry sau nhiều lần ngăn cấm không có hiệu quả, không thể không trải thảm nhung dầy trải lên bất cứ chỗ nào có thể trải được trên sàn nhà.
Nhớ lại cuộc nói chuyện cách đây không lâu với bác sĩ, cùng với đề nghị của bạn bè, Harry cảm thấy đã đến lúc đưa Snape tiếp xúc lại với thế giới phù thủy. Anh tuyệt đối không thể ngăn cách người đàn ông này cả đời với thế giới. Tuy tên Pierce kia nói Snape vẫn có thể chế tác ma dược, Harry chưa từng thử cho hắn làm điều đó, mà bác sĩ cũng không đề nghị để hắn làm vậy, nhưng Harry cũng không ngại làm thử chuyện gì đó vì Snape thật sự rất thích ma dược.
Kéo tay Snape, chỉ chỉ một góc vườn, “Sev, có muốn có một nhà kính nhỏ hay không? Tôi biết thầy thích dược liệu ma dược. Chúng ta có thể làm một nhà kính nho nho, mua ít hạt giống, loại thảo dược nào thầy thích!”
Snape nhìn theo tay Harry về phía khoảng đất trống kia, trong mắt toát ra một tia vui sướng, nhưng rồi lại dè dặt nhìn phản ứng của anh, giống như đang cố gắng suy nghĩ, một lát sau mới chậm rãi gật đầu, khẽ ừ một tiếng bằng âm mũi. Harry vui sướng nở nụ cười, kéo người về phía nhà ở. “Được rồi, nếu như vậy, như vậy tối nay chúng ta sẽ ăn thật no, sau đó ngủ một giấc đẫy mắt! Ngày mai, chúng ta tới Hẻm Xéo!”
Vì Snape vẫn có chút sợ nước và cự tuyệt gia tinh hỗ trợ, anh giúp Snape gội mái tóc càng ngày càng dài, đợi cho những lọn tóc mềm mại mượt mà dài tận mông kia khô trong tay, Harry mới để Snape khoác áo tắm dài đi về phòng ngủ trước, sau đó mới tắm thật nhanh. Cuối cùng anh cũng thoát khỏi cuộc sống ngay cả vệ sinh cá nhân cũng phải lộ ra trước mắt người nào đó! Cảm ơn Merlin! Tuy rằng vì thế anh phải bỏ ra hơn một tháng nỗ lực…
Tới lúc Harry lau mái tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, Snape đã thay sang áo ngủ, lẳng lặng ngồi trên giường nhìn về hướng anh. Anh cười cười, đi đến bên giường ngồi xuống, tiếp tục hăng hái chiến đấu với mái tóc của mình. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không sử dụng ma pháp với mình, cho dù thật nhanh thật tiện, nhưng Merlin, không phải thật thoải mái.
Đang lau tóc, Harry chợt thấy Snape chậm rãi tới phía sau anh, quỳ gối xuống, thử đoạt lấy khăn tắm trong tay anh. Anh nghi hoặc hơi hơi quay đầu, lại bị động tác tiếp theo của hắn làm sửng sốt.
Snape ngây ngốc, nhẹ nhàng, chà xát lung tung trên đầu Harry. Tóc đã bị biến thành rối tung, Harry lại cười vui vẻ, ha ha, Snape muốn giúp anh, cảm giác này thật không tồi, nhưng mà nếu cứ chà lau, anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình rồi sẽ rụng tóc sớm…
Giữ chặt bàn tay cầm khăn lung tung chà trên đầu mình, Harry mỉm cười với người đang hơi bất an như sợ làm sai chuyện gì. “Cảm ơn! Sev, đã tốt lắm rồi!” Sau đó mừng rỡ nhìn thấy Snape hơi cứng ngắc, mất tự nhiên cong lên khóe miệng. Tuy rằng nhìn chẳng giống, nhưng mà, ôi Merlin, chuyện này…! Người này đang cười với hắn! Không phải nụ cười giả dối, vờ vĩnh, mỉa mai rất lâu về trước mà là nụ cười thật lòng, đây là lần đầu tiên! Đủ để ghi vào lịch sử pháp thuật!
Rất nhanh hồi phục tinh thần khỏi trạng thái sửng sốt vì thấy Snape ‘mỉm cười’, Harry hơi xáu hổ nhét người đang tò mò nhìn mình vào chăn, tắt đèn, đợi tới khi cánh tay bị người ta thận trọng ôm lấy như thường lệ, Harry nhắm mắt lại, “Ngủ ngon, Sev!” Trả lời anh, chính là gương mặt cọ xát rất khẽ trên bả vai anh.
Anh không thể kiềm chế cảm giác hưng phấn vì chuyến xuất hành đã dự tính từ rất lâu vào ngày hôm sau. Harry quả thực không tin nổi mình lại có thể lâu như vậy không rời khỏi cửa, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài ngoại trừ đọc báo mỗi ngày, không gặp bất cứ ai ngoài bạn bè tới thăm, chỉ vì để chăm sóc cho Snape. Hiện tại, tâm tình anh kích động y hệt lần đầu tiên tới Hẻm Xéo, tuy rằng vẫn sợ ảnh hưởng tới Snape, người vẫn ngủ không sâu như trước. Harry từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng tới nửa đêm mới dần dần ngủ được.
Ngày vừa sáng, thậm chí ánh mặt trời còn chưa kịp xuyên qua tấm rèm không dày lắm, Harry đã mở mắt, giật giật cánh tay, hơi hơi cúi đầu, thấy cảnh không ngoài dự liệu. Mấy tháng nay lúc ngủ là Snape ôm lấy tay anh, mà mỗi lần tỉnh dậy, đều đã được anh ôm vào trong ngực.
Theo thói quen vuốt mái tóc mềm mại kia, nhìn những sợi tóc đen dài, hơi hơi sáng bóng rối tung trước ngực mình, Harry thở dài, vô thức siết chặt cánh tay, cảm nhận người trong lòng vẫn gầy yếu như thế. Vào thời điểm họ được thông báo không cần thường xuyên tới bệnh viện Thánh Mungo nữa, bác sĩ từng bảo anh, thân thể của Snape tuy nhìn bề ngoài đã khôi phục khỏe mạnh, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với các phù thủy bình thường khác. Năm năm dài không ai biết kia, cuộc sống bị ngược đãi đã khiến dạ dạy và một số bộ phận thân thể của Snape chịu thương tổn đến mức ngay cả ma dược cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Sức ăn của Snape trở nên rất yếu, tuy ngày nào Harry cũng tìm đủ mọi biện pháp để hắn ăn nhiều hơn một chút, hơn nữa chắc chắn phải đảm bảo đủ dinh dưỡng, nhưng tổng số thức ăn ăn vào vẫn không thể so sánh với sức ăn của một người bình thường. Khả năng hấp thu lại rất kém, nên lâu như vậy rồi, ngoài màu da có khá hơn một chút, cơ hồ chẳng thêm được chút da thịt nào, giống như tất cả dinh dưỡng đều dồn tới để nuôi mái tóc ngày càng dài.
Cảm thấy thật thất bại, Harry dùng ngón tay chọc chọc cái thắt lưng quá mức thanh mảnh của Snape. Nếu Snape mặc áo ngủ của anh, tuy rằng chiều cao không chênh lệch là bao, hắn sẽ giống hệ một cây gậy trúc bị bọc trong cái túi lớn…
Vẫn dựa vào ngực Harry, Snape bị động tác của anh đánh thức, ánh mắt mơ màng chớp chớp, sau đó rất nhanh tỉnh táo. Hắn khẽ ngẩng đầu, chiếm được một nụ hôn buổi sáng theo thói quen không biết từ bao giờ thì bắt đầu. “Buổi sáng tốt lành, Sev!” Một vệt hồng nhạt không bị Harry phát hiện ửng lên trên vành tai Snape, tựa như gần hai tháng qua, mỗi lần thức giấc, Snape lại có chút cứng ngắc, chần chờ và cẩn thận, rất nhanh ghé sát gương mặt cười tủm tỉm của Harry, cho anh một nụ hôn thoáng qua nhẹ nhàng.
Harry căn bản coi Snape như ‘trẻ nhỏ’ để ‘giáo dục’, không hề cảm thấy hành động giữa hai người có gì không ổn, thơm lên trán hay thơm lên má vào buổi sớm đều thực bình thường. Vừa lòng nhảy từ trên giường xuống, Harry giục Snape rửa mặt. Sau khi vội vàng dùng qua bữa sáng, anh liền vội vã kéo cái người đang có chút khẩn trương, miễn cưỡng kia vào lò sưởi, trong lòng tràn đầy chờ mong hô cái tên “Hẻm Xéo!” khi ánh lửa bốc lên.
Bởi vì trời còn sớm, Hẻm Xéo khá vắng vẻ. Nhìn vài phù thủy đi lại trên đường và các cửa hàng mới mở, Harry vừa lòng gật đầu. Tuy anh đã hạ quyết tâm phải để Snape tiếp xúc với người khác, anh không ngốc tới mức ngay lập tức đã đem một người bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài trong thời gian dài chạy đến địa điểm cực kỳ huyên náo. Tất nhiên, chuyện đó cũng có liên quan lớn tới đề nghị của bác sĩ. Harry cũng sẽ không thừa nhận sau khi anh biết Snape bắt đầu có thể tiếp xúc ngoại giới, anh liền kích động muốn đưa hắn tới làng Hogsmeade.
Quang cảnh vừa xa lạ với môi trường sống gần đây, vừa có cảm giác quen thuộc không hiểu được khiến Snape hơi hoảng sợ nắm lấy cánh tay anh. Harry hít sâu bầu không khí sáng sớm khiến người ta sảng khoái, siết tay hắn trấn an. “Được rồi, Sev. Giờ vì nhà kính của thầy, đầu tiên chúng ta phải tới – cửa hàng vật liệu xây dựng ma pháp!”
Harry chầm chậm đưa Snape đi dọc theo lề đường. Hắn gắt gao dựa vào anh, có khuynh hướng chìm vào cơn run rẩy đã không thấy hai tháng qua. Mặc dù thoáng không đành lòng, nhưng Harry không đầu hàng thôi thúc muốn đưa con người đang dần dần toát ra biểu hiện sợ hãi này về nhà. Anh phải làm như vậy, hơn nữa anh tin rằng Snape sẽ thích ứng rất nhanh, dưới sự bảo vệ của anh.
Để Snape đi bên mình, Harry dùng sức kéo bàn tay lạnh như băng đang nắm lấy cánh tay anh xuống và nắm chặt trong bàn tay mình, lờ đi biểu tình quá mức kinh ngạc của những phù thủy nhận ra anh và Snape. Anh hơi hơi cúi đầu, nói nhỏ bên tai người không chịu ngẩng lên, run rẩy muốn giấu mặt vào vai anh. “Đừng sợ, Sev, không ai có thể làm thầy thương tổn. Tôi ở đây, ở ngay bên thầy. Nghĩ xem, vì nhà kính của thầy, nơi những mầm cây thuốc sẽ mọc lên từ mặt đất, chúng ta phải đi lựa chọn vật liệu tốt nhất!”
Nhưng Snape như thể không nghe được lời của Harry, cứ cứng ngắc đi về phía trước theo anh, thậm chí cúi thấp đầu, không muốn đưa ánh mắt rời khỏi chân mình và Harry. Tâm tình vốn có chút hưng phấn phai nhạt ít nhiều, một lát sau, Harry bất đắc dĩ dừng lại, nâng cằm Snape lên, buộc ánh mắt của người vẫn đang nhẹ run này phải nhìn mình. “Sev! Không tin tôi sao? Sao nào?”
Trong đôi mắt đen sợ hãi kia dần dần hiện lên sắc thái ủy khuất, rồi sau đó, lần đầu tiên kể từ khi ở bên cạnh Harry, Snape mím chặt môi quay đầu đi, biểu đạt hắn không vui. Thế nhưng tay hắn không giật khỏi tay Harry, lại càng siết chặt.
Tuy rằng cảm thấy hơi uể oải vì mình vẫn không đạt được đủ sự tín nhiệm, nhưng một chớp mắt sau, cảm xúc ‘phản kháng’ lần đầu tiên Snape biểu hiện vẫn khiến Harry cực kỳ cao hứng. Anh càng kiên định với ý tưởng muốn dẫn Snape ra ngoài nhiều hơn, đương nhiên anh sẽ biết có chừng mực. A, cảm ơn bác sĩ! Tuy đã quen biết ba năm, anh vẫn chưa biết họ tên đầy đủ của vị bác sĩ khẩu xà tâm phật này, chà, hình như ông ta họ Wills…
Kiên trì suốt bốn tháng, cuộc trị liệu cuối cùng đã chấm dứt. Bác sĩ nói với Harry, những chuyện họ có thể làm đều đã làm, giờ chỉ thể trông chờ vào sự tự khôi phục của Snape, mà thời gian – không thể dự đoán! Sự khôi phục Snape biểu hiện ra ngoài sau khi cuộc trị liệu chấm dứt, cũng chỉ dừng ở mức hắn không còn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ vì một động tĩnh rất nhỏ mà sợ hãi run rẩy, ngoài ra còn có một chút năng lực tư duy bình thường.
Hắn sẽ an tĩnh đứng ở bên người Harry, hoặc ở nơi xa hơi, không cần lúc nào cũng phải giống như cái bóng gắt gao quấn lấy Harry, sẽ tự dùng bữa khi có Harry bên người. Hắn sẽ nhẹ nhàng gật đầu khi bạn bè tới thăm và hỏi han, tuy rằng vẫn phải nắm chặt lấy góc áo Harry nhưng việc hắn có thể nhận ra bạn bè cũ cũng đã đủ để đám người Hermione, McGonagall cảm động tới rơi lệ. Thậm chí ngay cả Sirius cũng rất cao hứng, điều này có nghĩa là tuy chậm, nhưng mục tiêu để Snape có thể sống độc lập đang dần thực hiện được, vì thế Sirius có thể cố ý không nhớ đến khế ước giữa con đỡ đầu của mình và người đàn ông kia.
Trong giai đoạn cuối cùng của cuộc trị liệu, bác sĩ cũng đã tiến hành khám và chữa trị cho giọng nói của hắn, nhưng cuối cùng, thật đáng tiếc, bọn họ đã dùng tất cả mọi biện pháp nhưng vẫn không thể để Snape mở miệng nói ra một từ. Tuy có tốt hơn, nhưng những thanh âm thoát ra từ đôi môi nhợt nhạt kia vẫn khiến người ta cảm thấy không nhẫn nại được như trước. Đối với điều này, Harry chỉ cười cười lắc đầu. Anh đã rất vừa lòng rồi, hơn nữa, dù chỉ một chút, nhưng dù sao giọng nói của Snape cũng đã có chuyển biến tốt hơn. Có lẽ họ sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng chẳng sao. Cũng đã từng trải qua, nỗi lo lắng sợ rằng sau khi Snape khôi phục một chút trí nhớ sẽ có phản ứng gì kịch liệt, giờ nhìn biểu hiện không chút biến hóa, như thể người đàn ông này chưa tìm lại được mảnh ký ức nào, rốt cuộc tan thành mây khói.
Thời tiết ấm lên rất nhiều. Vào buổi chiều những ngày đẹp trời, Harry sẽ mang Snape ra vườn hoa phía sau nhà ngồi một chút. Khi đó, phần lời thời gian anh sẽ bất đắc dĩ ôm lấy con người vẫn thích êm dịu dựa vào ngực anh, hai tay nhẹ nhàng khoát lên tay hắn thả trên đùi, nhẹ giọng đọc một vài cuốn tiểu thuyết hoặc tiểu sử, sau đó, tới lúc người trong lòng buồn ngủ, đau đầu gọi hắn tỉnh lại, ngắm trong đôi mắt đen kia chầm chậm hiện lên những cảm xúc khác ngoài một chút sợ hãi, ngắm hắn ngây thơ và yếu ớt chớp chớp mắt nhìn anh, dần dần đưa con người âm trầm, cay nghiệt, kiên cường mà tuyệt vọng ngày xưa chôn sâu vào trong ký ức.
Cùng với sự chuyển biến tốt đẹp từng ngày của Snape, một buổi chiều tháng Năm, Harry kéo Snape vẫn đang nhẹ nhàng ngồi dựa vào mình, rút cuốn sách ma dược lấy từ trang viên Malfoy khỏi tay hắn, giúp hắn vỗ vỗ trường bào hơi nhăn nhúm. Họ đã ngây ngốc trong căn phòng này hơn tám tháng rồi, mỗi lần tới bệnh viện Thánh Mungo cũng đều là thông qua lò sưởi, những nhu yếu phẩm của cuộc sống thường ngày sau khi gia tinh Mimi tới đều được làm thay. Mà một lần duy nhất tới địa điểm không phải bệnh viện Thánh Mungo, cuộc họp báo gần nửa năm trước, cũng là thông qua lò sưởi.
Snape hiện tại nếu không cách Harry quá xa, nhìn sẽ không thấy khác gì người bình thường, mà những cuộc đến thăm của nhóm Hermione, Ron, Draco, McGonagall cũng đã được con người từng vừa thấy bạn bè cũ liền run rẩy này chấp nhận một cách thoải mái tự nhiên. Chẳng qua, không biết vì nguyên nhân gì, Snape không thích đi giày dép. Trừ phi Harry yêu cầu, nếu không vẫn thích để chân trần đi tới đi lui phía sau Harry. Điều này khiến Harry sau nhiều lần ngăn cấm không có hiệu quả, không thể không trải thảm nhung dầy trải lên bất cứ chỗ nào có thể trải được trên sàn nhà.
Nhớ lại cuộc nói chuyện cách đây không lâu với bác sĩ, cùng với đề nghị của bạn bè, Harry cảm thấy đã đến lúc đưa Snape tiếp xúc lại với thế giới phù thủy. Anh tuyệt đối không thể ngăn cách người đàn ông này cả đời với thế giới. Tuy tên Pierce kia nói Snape vẫn có thể chế tác ma dược, Harry chưa từng thử cho hắn làm điều đó, mà bác sĩ cũng không đề nghị để hắn làm vậy, nhưng Harry cũng không ngại làm thử chuyện gì đó vì Snape thật sự rất thích ma dược.
Kéo tay Snape, chỉ chỉ một góc vườn, “Sev, có muốn có một nhà kính nhỏ hay không? Tôi biết thầy thích dược liệu ma dược. Chúng ta có thể làm một nhà kính nho nho, mua ít hạt giống, loại thảo dược nào thầy thích!”
Snape nhìn theo tay Harry về phía khoảng đất trống kia, trong mắt toát ra một tia vui sướng, nhưng rồi lại dè dặt nhìn phản ứng của anh, giống như đang cố gắng suy nghĩ, một lát sau mới chậm rãi gật đầu, khẽ ừ một tiếng bằng âm mũi. Harry vui sướng nở nụ cười, kéo người về phía nhà ở. “Được rồi, nếu như vậy, như vậy tối nay chúng ta sẽ ăn thật no, sau đó ngủ một giấc đẫy mắt! Ngày mai, chúng ta tới Hẻm Xéo!”
Vì Snape vẫn có chút sợ nước và cự tuyệt gia tinh hỗ trợ, anh giúp Snape gội mái tóc càng ngày càng dài, đợi cho những lọn tóc mềm mại mượt mà dài tận mông kia khô trong tay, Harry mới để Snape khoác áo tắm dài đi về phòng ngủ trước, sau đó mới tắm thật nhanh. Cuối cùng anh cũng thoát khỏi cuộc sống ngay cả vệ sinh cá nhân cũng phải lộ ra trước mắt người nào đó! Cảm ơn Merlin! Tuy rằng vì thế anh phải bỏ ra hơn một tháng nỗ lực…
Tới lúc Harry lau mái tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, Snape đã thay sang áo ngủ, lẳng lặng ngồi trên giường nhìn về hướng anh. Anh cười cười, đi đến bên giường ngồi xuống, tiếp tục hăng hái chiến đấu với mái tóc của mình. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không sử dụng ma pháp với mình, cho dù thật nhanh thật tiện, nhưng Merlin, không phải thật thoải mái.
Đang lau tóc, Harry chợt thấy Snape chậm rãi tới phía sau anh, quỳ gối xuống, thử đoạt lấy khăn tắm trong tay anh. Anh nghi hoặc hơi hơi quay đầu, lại bị động tác tiếp theo của hắn làm sửng sốt.
Snape ngây ngốc, nhẹ nhàng, chà xát lung tung trên đầu Harry. Tóc đã bị biến thành rối tung, Harry lại cười vui vẻ, ha ha, Snape muốn giúp anh, cảm giác này thật không tồi, nhưng mà nếu cứ chà lau, anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình rồi sẽ rụng tóc sớm…
Giữ chặt bàn tay cầm khăn lung tung chà trên đầu mình, Harry mỉm cười với người đang hơi bất an như sợ làm sai chuyện gì. “Cảm ơn! Sev, đã tốt lắm rồi!” Sau đó mừng rỡ nhìn thấy Snape hơi cứng ngắc, mất tự nhiên cong lên khóe miệng. Tuy rằng nhìn chẳng giống, nhưng mà, ôi Merlin, chuyện này…! Người này đang cười với hắn! Không phải nụ cười giả dối, vờ vĩnh, mỉa mai rất lâu về trước mà là nụ cười thật lòng, đây là lần đầu tiên! Đủ để ghi vào lịch sử pháp thuật!
Rất nhanh hồi phục tinh thần khỏi trạng thái sửng sốt vì thấy Snape ‘mỉm cười’, Harry hơi xáu hổ nhét người đang tò mò nhìn mình vào chăn, tắt đèn, đợi tới khi cánh tay bị người ta thận trọng ôm lấy như thường lệ, Harry nhắm mắt lại, “Ngủ ngon, Sev!” Trả lời anh, chính là gương mặt cọ xát rất khẽ trên bả vai anh.
Anh không thể kiềm chế cảm giác hưng phấn vì chuyến xuất hành đã dự tính từ rất lâu vào ngày hôm sau. Harry quả thực không tin nổi mình lại có thể lâu như vậy không rời khỏi cửa, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài ngoại trừ đọc báo mỗi ngày, không gặp bất cứ ai ngoài bạn bè tới thăm, chỉ vì để chăm sóc cho Snape. Hiện tại, tâm tình anh kích động y hệt lần đầu tiên tới Hẻm Xéo, tuy rằng vẫn sợ ảnh hưởng tới Snape, người vẫn ngủ không sâu như trước. Harry từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng tới nửa đêm mới dần dần ngủ được.
Ngày vừa sáng, thậm chí ánh mặt trời còn chưa kịp xuyên qua tấm rèm không dày lắm, Harry đã mở mắt, giật giật cánh tay, hơi hơi cúi đầu, thấy cảnh không ngoài dự liệu. Mấy tháng nay lúc ngủ là Snape ôm lấy tay anh, mà mỗi lần tỉnh dậy, đều đã được anh ôm vào trong ngực.
Theo thói quen vuốt mái tóc mềm mại kia, nhìn những sợi tóc đen dài, hơi hơi sáng bóng rối tung trước ngực mình, Harry thở dài, vô thức siết chặt cánh tay, cảm nhận người trong lòng vẫn gầy yếu như thế. Vào thời điểm họ được thông báo không cần thường xuyên tới bệnh viện Thánh Mungo nữa, bác sĩ từng bảo anh, thân thể của Snape tuy nhìn bề ngoài đã khôi phục khỏe mạnh, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với các phù thủy bình thường khác. Năm năm dài không ai biết kia, cuộc sống bị ngược đãi đã khiến dạ dạy và một số bộ phận thân thể của Snape chịu thương tổn đến mức ngay cả ma dược cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Sức ăn của Snape trở nên rất yếu, tuy ngày nào Harry cũng tìm đủ mọi biện pháp để hắn ăn nhiều hơn một chút, hơn nữa chắc chắn phải đảm bảo đủ dinh dưỡng, nhưng tổng số thức ăn ăn vào vẫn không thể so sánh với sức ăn của một người bình thường. Khả năng hấp thu lại rất kém, nên lâu như vậy rồi, ngoài màu da có khá hơn một chút, cơ hồ chẳng thêm được chút da thịt nào, giống như tất cả dinh dưỡng đều dồn tới để nuôi mái tóc ngày càng dài.
Cảm thấy thật thất bại, Harry dùng ngón tay chọc chọc cái thắt lưng quá mức thanh mảnh của Snape. Nếu Snape mặc áo ngủ của anh, tuy rằng chiều cao không chênh lệch là bao, hắn sẽ giống hệ một cây gậy trúc bị bọc trong cái túi lớn…
Vẫn dựa vào ngực Harry, Snape bị động tác của anh đánh thức, ánh mắt mơ màng chớp chớp, sau đó rất nhanh tỉnh táo. Hắn khẽ ngẩng đầu, chiếm được một nụ hôn buổi sáng theo thói quen không biết từ bao giờ thì bắt đầu. “Buổi sáng tốt lành, Sev!” Một vệt hồng nhạt không bị Harry phát hiện ửng lên trên vành tai Snape, tựa như gần hai tháng qua, mỗi lần thức giấc, Snape lại có chút cứng ngắc, chần chờ và cẩn thận, rất nhanh ghé sát gương mặt cười tủm tỉm của Harry, cho anh một nụ hôn thoáng qua nhẹ nhàng.
Harry căn bản coi Snape như ‘trẻ nhỏ’ để ‘giáo dục’, không hề cảm thấy hành động giữa hai người có gì không ổn, thơm lên trán hay thơm lên má vào buổi sớm đều thực bình thường. Vừa lòng nhảy từ trên giường xuống, Harry giục Snape rửa mặt. Sau khi vội vàng dùng qua bữa sáng, anh liền vội vã kéo cái người đang có chút khẩn trương, miễn cưỡng kia vào lò sưởi, trong lòng tràn đầy chờ mong hô cái tên “Hẻm Xéo!” khi ánh lửa bốc lên.
Bởi vì trời còn sớm, Hẻm Xéo khá vắng vẻ. Nhìn vài phù thủy đi lại trên đường và các cửa hàng mới mở, Harry vừa lòng gật đầu. Tuy anh đã hạ quyết tâm phải để Snape tiếp xúc với người khác, anh không ngốc tới mức ngay lập tức đã đem một người bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài trong thời gian dài chạy đến địa điểm cực kỳ huyên náo. Tất nhiên, chuyện đó cũng có liên quan lớn tới đề nghị của bác sĩ. Harry cũng sẽ không thừa nhận sau khi anh biết Snape bắt đầu có thể tiếp xúc ngoại giới, anh liền kích động muốn đưa hắn tới làng Hogsmeade.
Quang cảnh vừa xa lạ với môi trường sống gần đây, vừa có cảm giác quen thuộc không hiểu được khiến Snape hơi hoảng sợ nắm lấy cánh tay anh. Harry hít sâu bầu không khí sáng sớm khiến người ta sảng khoái, siết tay hắn trấn an. “Được rồi, Sev. Giờ vì nhà kính của thầy, đầu tiên chúng ta phải tới – cửa hàng vật liệu xây dựng ma pháp!”
Harry chầm chậm đưa Snape đi dọc theo lề đường. Hắn gắt gao dựa vào anh, có khuynh hướng chìm vào cơn run rẩy đã không thấy hai tháng qua. Mặc dù thoáng không đành lòng, nhưng Harry không đầu hàng thôi thúc muốn đưa con người đang dần dần toát ra biểu hiện sợ hãi này về nhà. Anh phải làm như vậy, hơn nữa anh tin rằng Snape sẽ thích ứng rất nhanh, dưới sự bảo vệ của anh.
Để Snape đi bên mình, Harry dùng sức kéo bàn tay lạnh như băng đang nắm lấy cánh tay anh xuống và nắm chặt trong bàn tay mình, lờ đi biểu tình quá mức kinh ngạc của những phù thủy nhận ra anh và Snape. Anh hơi hơi cúi đầu, nói nhỏ bên tai người không chịu ngẩng lên, run rẩy muốn giấu mặt vào vai anh. “Đừng sợ, Sev, không ai có thể làm thầy thương tổn. Tôi ở đây, ở ngay bên thầy. Nghĩ xem, vì nhà kính của thầy, nơi những mầm cây thuốc sẽ mọc lên từ mặt đất, chúng ta phải đi lựa chọn vật liệu tốt nhất!”
Nhưng Snape như thể không nghe được lời của Harry, cứ cứng ngắc đi về phía trước theo anh, thậm chí cúi thấp đầu, không muốn đưa ánh mắt rời khỏi chân mình và Harry. Tâm tình vốn có chút hưng phấn phai nhạt ít nhiều, một lát sau, Harry bất đắc dĩ dừng lại, nâng cằm Snape lên, buộc ánh mắt của người vẫn đang nhẹ run này phải nhìn mình. “Sev! Không tin tôi sao? Sao nào?”
Trong đôi mắt đen sợ hãi kia dần dần hiện lên sắc thái ủy khuất, rồi sau đó, lần đầu tiên kể từ khi ở bên cạnh Harry, Snape mím chặt môi quay đầu đi, biểu đạt hắn không vui. Thế nhưng tay hắn không giật khỏi tay Harry, lại càng siết chặt.
Tuy rằng cảm thấy hơi uể oải vì mình vẫn không đạt được đủ sự tín nhiệm, nhưng một chớp mắt sau, cảm xúc ‘phản kháng’ lần đầu tiên Snape biểu hiện vẫn khiến Harry cực kỳ cao hứng. Anh càng kiên định với ý tưởng muốn dẫn Snape ra ngoài nhiều hơn, đương nhiên anh sẽ biết có chừng mực. A, cảm ơn bác sĩ! Tuy đã quen biết ba năm, anh vẫn chưa biết họ tên đầy đủ của vị bác sĩ khẩu xà tâm phật này, chà, hình như ông ta họ Wills…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kiên trì suốt bốn tháng, cuộc trị liệu cuối cùng đã chấm dứt. Bác sĩ nói với Harry, những chuyện họ có thể làm đều đã làm, giờ chỉ thể trông chờ vào sự tự khôi phục của Snape, mà thời gian – không thể dự đoán! Sự khôi phục Snape biểu hiện ra ngoài sau khi cuộc trị liệu chấm dứt, cũng chỉ dừng ở mức hắn không còn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ vì một động tĩnh rất nhỏ mà sợ hãi run rẩy, ngoài ra còn có một chút năng lực tư duy bình thường.
Hắn sẽ an tĩnh đứng ở bên người Harry, hoặc ở nơi xa hơi, không cần lúc nào cũng phải giống như cái bóng gắt gao quấn lấy Harry, sẽ tự dùng bữa khi có Harry bên người. Hắn sẽ nhẹ nhàng gật đầu khi bạn bè tới thăm và hỏi han, tuy rằng vẫn phải nắm chặt lấy góc áo Harry nhưng việc hắn có thể nhận ra bạn bè cũ cũng đã đủ để đám người Hermione, McGonagall cảm động tới rơi lệ. Thậm chí ngay cả Sirius cũng rất cao hứng, điều này có nghĩa là tuy chậm, nhưng mục tiêu để Snape có thể sống độc lập đang dần thực hiện được, vì thế Sirius có thể cố ý không nhớ đến khế ước giữa con đỡ đầu của mình và người đàn ông kia.
Trong giai đoạn cuối cùng của cuộc trị liệu, bác sĩ cũng đã tiến hành khám và chữa trị cho giọng nói của hắn, nhưng cuối cùng, thật đáng tiếc, bọn họ đã dùng tất cả mọi biện pháp nhưng vẫn không thể để Snape mở miệng nói ra một từ. Tuy có tốt hơn, nhưng những thanh âm thoát ra từ đôi môi nhợt nhạt kia vẫn khiến người ta cảm thấy không nhẫn nại được như trước. Đối với điều này, Harry chỉ cười cười lắc đầu. Anh đã rất vừa lòng rồi, hơn nữa, dù chỉ một chút, nhưng dù sao giọng nói của Snape cũng đã có chuyển biến tốt hơn. Có lẽ họ sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng chẳng sao. Cũng đã từng trải qua, nỗi lo lắng sợ rằng sau khi Snape khôi phục một chút trí nhớ sẽ có phản ứng gì kịch liệt, giờ nhìn biểu hiện không chút biến hóa, như thể người đàn ông này chưa tìm lại được mảnh ký ức nào, rốt cuộc tan thành mây khói.
Thời tiết ấm lên rất nhiều. Vào buổi chiều những ngày đẹp trời, Harry sẽ mang Snape ra vườn hoa phía sau nhà ngồi một chút. Khi đó, phần lời thời gian anh sẽ bất đắc dĩ ôm lấy con người vẫn thích êm dịu dựa vào ngực anh, hai tay nhẹ nhàng khoát lên tay hắn thả trên đùi, nhẹ giọng đọc một vài cuốn tiểu thuyết hoặc tiểu sử, sau đó, tới lúc người trong lòng buồn ngủ, đau đầu gọi hắn tỉnh lại, ngắm trong đôi mắt đen kia chầm chậm hiện lên những cảm xúc khác ngoài một chút sợ hãi, ngắm hắn ngây thơ và yếu ớt chớp chớp mắt nhìn anh, dần dần đưa con người âm trầm, cay nghiệt, kiên cường mà tuyệt vọng ngày xưa chôn sâu vào trong ký ức.
Cùng với sự chuyển biến tốt đẹp từng ngày của Snape, một buổi chiều tháng Năm, Harry kéo Snape vẫn đang nhẹ nhàng ngồi dựa vào mình, rút cuốn sách ma dược lấy từ trang viên Malfoy khỏi tay hắn, giúp hắn vỗ vỗ trường bào hơi nhăn nhúm. Họ đã ngây ngốc trong căn phòng này hơn tám tháng rồi, mỗi lần tới bệnh viện Thánh Mungo cũng đều là thông qua lò sưởi, những nhu yếu phẩm của cuộc sống thường ngày sau khi gia tinh Mimi tới đều được làm thay. Mà một lần duy nhất tới địa điểm không phải bệnh viện Thánh Mungo, cuộc họp báo gần nửa năm trước, cũng là thông qua lò sưởi.
Snape hiện tại nếu không cách Harry quá xa, nhìn sẽ không thấy khác gì người bình thường, mà những cuộc đến thăm của nhóm Hermione, Ron, Draco, McGonagall cũng đã được con người từng vừa thấy bạn bè cũ liền run rẩy này chấp nhận một cách thoải mái tự nhiên. Chẳng qua, không biết vì nguyên nhân gì, Snape không thích đi giày dép. Trừ phi Harry yêu cầu, nếu không vẫn thích để chân trần đi tới đi lui phía sau Harry. Điều này khiến Harry sau nhiều lần ngăn cấm không có hiệu quả, không thể không trải thảm nhung dầy trải lên bất cứ chỗ nào có thể trải được trên sàn nhà.
Nhớ lại cuộc nói chuyện cách đây không lâu với bác sĩ, cùng với đề nghị của bạn bè, Harry cảm thấy đã đến lúc đưa Snape tiếp xúc lại với thế giới phù thủy. Anh tuyệt đối không thể ngăn cách người đàn ông này cả đời với thế giới. Tuy tên Pierce kia nói Snape vẫn có thể chế tác ma dược, Harry chưa từng thử cho hắn làm điều đó, mà bác sĩ cũng không đề nghị để hắn làm vậy, nhưng Harry cũng không ngại làm thử chuyện gì đó vì Snape thật sự rất thích ma dược.
Kéo tay Snape, chỉ chỉ một góc vườn, “Sev, có muốn có một nhà kính nhỏ hay không? Tôi biết thầy thích dược liệu ma dược. Chúng ta có thể làm một nhà kính nho nho, mua ít hạt giống, loại thảo dược nào thầy thích!”
Snape nhìn theo tay Harry về phía khoảng đất trống kia, trong mắt toát ra một tia vui sướng, nhưng rồi lại dè dặt nhìn phản ứng của anh, giống như đang cố gắng suy nghĩ, một lát sau mới chậm rãi gật đầu, khẽ ừ một tiếng bằng âm mũi. Harry vui sướng nở nụ cười, kéo người về phía nhà ở. “Được rồi, nếu như vậy, như vậy tối nay chúng ta sẽ ăn thật no, sau đó ngủ một giấc đẫy mắt! Ngày mai, chúng ta tới Hẻm Xéo!”
Vì Snape vẫn có chút sợ nước và cự tuyệt gia tinh hỗ trợ, anh giúp Snape gội mái tóc càng ngày càng dài, đợi cho những lọn tóc mềm mại mượt mà dài tận mông kia khô trong tay, Harry mới để Snape khoác áo tắm dài đi về phòng ngủ trước, sau đó mới tắm thật nhanh. Cuối cùng anh cũng thoát khỏi cuộc sống ngay cả vệ sinh cá nhân cũng phải lộ ra trước mắt người nào đó! Cảm ơn Merlin! Tuy rằng vì thế anh phải bỏ ra hơn một tháng nỗ lực…
Tới lúc Harry lau mái tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, Snape đã thay sang áo ngủ, lẳng lặng ngồi trên giường nhìn về hướng anh. Anh cười cười, đi đến bên giường ngồi xuống, tiếp tục hăng hái chiến đấu với mái tóc của mình. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không sử dụng ma pháp với mình, cho dù thật nhanh thật tiện, nhưng Merlin, không phải thật thoải mái.
Đang lau tóc, Harry chợt thấy Snape chậm rãi tới phía sau anh, quỳ gối xuống, thử đoạt lấy khăn tắm trong tay anh. Anh nghi hoặc hơi hơi quay đầu, lại bị động tác tiếp theo của hắn làm sửng sốt.
Snape ngây ngốc, nhẹ nhàng, chà xát lung tung trên đầu Harry. Tóc đã bị biến thành rối tung, Harry lại cười vui vẻ, ha ha, Snape muốn giúp anh, cảm giác này thật không tồi, nhưng mà nếu cứ chà lau, anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình rồi sẽ rụng tóc sớm…
Giữ chặt bàn tay cầm khăn lung tung chà trên đầu mình, Harry mỉm cười với người đang hơi bất an như sợ làm sai chuyện gì. “Cảm ơn! Sev, đã tốt lắm rồi!” Sau đó mừng rỡ nhìn thấy Snape hơi cứng ngắc, mất tự nhiên cong lên khóe miệng. Tuy rằng nhìn chẳng giống, nhưng mà, ôi Merlin, chuyện này…! Người này đang cười với hắn! Không phải nụ cười giả dối, vờ vĩnh, mỉa mai rất lâu về trước mà là nụ cười thật lòng, đây là lần đầu tiên! Đủ để ghi vào lịch sử pháp thuật!
Rất nhanh hồi phục tinh thần khỏi trạng thái sửng sốt vì thấy Snape ‘mỉm cười’, Harry hơi xáu hổ nhét người đang tò mò nhìn mình vào chăn, tắt đèn, đợi tới khi cánh tay bị người ta thận trọng ôm lấy như thường lệ, Harry nhắm mắt lại, “Ngủ ngon, Sev!” Trả lời anh, chính là gương mặt cọ xát rất khẽ trên bả vai anh.
Anh không thể kiềm chế cảm giác hưng phấn vì chuyến xuất hành đã dự tính từ rất lâu vào ngày hôm sau. Harry quả thực không tin nổi mình lại có thể lâu như vậy không rời khỏi cửa, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài ngoại trừ đọc báo mỗi ngày, không gặp bất cứ ai ngoài bạn bè tới thăm, chỉ vì để chăm sóc cho Snape. Hiện tại, tâm tình anh kích động y hệt lần đầu tiên tới Hẻm Xéo, tuy rằng vẫn sợ ảnh hưởng tới Snape, người vẫn ngủ không sâu như trước. Harry từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng tới nửa đêm mới dần dần ngủ được.
Ngày vừa sáng, thậm chí ánh mặt trời còn chưa kịp xuyên qua tấm rèm không dày lắm, Harry đã mở mắt, giật giật cánh tay, hơi hơi cúi đầu, thấy cảnh không ngoài dự liệu. Mấy tháng nay lúc ngủ là Snape ôm lấy tay anh, mà mỗi lần tỉnh dậy, đều đã được anh ôm vào trong ngực.
Theo thói quen vuốt mái tóc mềm mại kia, nhìn những sợi tóc đen dài, hơi hơi sáng bóng rối tung trước ngực mình, Harry thở dài, vô thức siết chặt cánh tay, cảm nhận người trong lòng vẫn gầy yếu như thế. Vào thời điểm họ được thông báo không cần thường xuyên tới bệnh viện Thánh Mungo nữa, bác sĩ từng bảo anh, thân thể của Snape tuy nhìn bề ngoài đã khôi phục khỏe mạnh, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với các phù thủy bình thường khác. Năm năm dài không ai biết kia, cuộc sống bị ngược đãi đã khiến dạ dạy và một số bộ phận thân thể của Snape chịu thương tổn đến mức ngay cả ma dược cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Sức ăn của Snape trở nên rất yếu, tuy ngày nào Harry cũng tìm đủ mọi biện pháp để hắn ăn nhiều hơn một chút, hơn nữa chắc chắn phải đảm bảo đủ dinh dưỡng, nhưng tổng số thức ăn ăn vào vẫn không thể so sánh với sức ăn của một người bình thường. Khả năng hấp thu lại rất kém, nên lâu như vậy rồi, ngoài màu da có khá hơn một chút, cơ hồ chẳng thêm được chút da thịt nào, giống như tất cả dinh dưỡng đều dồn tới để nuôi mái tóc ngày càng dài.
Cảm thấy thật thất bại, Harry dùng ngón tay chọc chọc cái thắt lưng quá mức thanh mảnh của Snape. Nếu Snape mặc áo ngủ của anh, tuy rằng chiều cao không chênh lệch là bao, hắn sẽ giống hệ một cây gậy trúc bị bọc trong cái túi lớn…
Vẫn dựa vào ngực Harry, Snape bị động tác của anh đánh thức, ánh mắt mơ màng chớp chớp, sau đó rất nhanh tỉnh táo. Hắn khẽ ngẩng đầu, chiếm được một nụ hôn buổi sáng theo thói quen không biết từ bao giờ thì bắt đầu. “Buổi sáng tốt lành, Sev!” Một vệt hồng nhạt không bị Harry phát hiện ửng lên trên vành tai Snape, tựa như gần hai tháng qua, mỗi lần thức giấc, Snape lại có chút cứng ngắc, chần chờ và cẩn thận, rất nhanh ghé sát gương mặt cười tủm tỉm của Harry, cho anh một nụ hôn thoáng qua nhẹ nhàng.
Harry căn bản coi Snape như ‘trẻ nhỏ’ để ‘giáo dục’, không hề cảm thấy hành động giữa hai người có gì không ổn, thơm lên trán hay thơm lên má vào buổi sớm đều thực bình thường. Vừa lòng nhảy từ trên giường xuống, Harry giục Snape rửa mặt. Sau khi vội vàng dùng qua bữa sáng, anh liền vội vã kéo cái người đang có chút khẩn trương, miễn cưỡng kia vào lò sưởi, trong lòng tràn đầy chờ mong hô cái tên “Hẻm Xéo!” khi ánh lửa bốc lên.
Bởi vì trời còn sớm, Hẻm Xéo khá vắng vẻ. Nhìn vài phù thủy đi lại trên đường và các cửa hàng mới mở, Harry vừa lòng gật đầu. Tuy anh đã hạ quyết tâm phải để Snape tiếp xúc với người khác, anh không ngốc tới mức ngay lập tức đã đem một người bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài trong thời gian dài chạy đến địa điểm cực kỳ huyên náo. Tất nhiên, chuyện đó cũng có liên quan lớn tới đề nghị của bác sĩ. Harry cũng sẽ không thừa nhận sau khi anh biết Snape bắt đầu có thể tiếp xúc ngoại giới, anh liền kích động muốn đưa hắn tới làng Hogsmeade.
Quang cảnh vừa xa lạ với môi trường sống gần đây, vừa có cảm giác quen thuộc không hiểu được khiến Snape hơi hoảng sợ nắm lấy cánh tay anh. Harry hít sâu bầu không khí sáng sớm khiến người ta sảng khoái, siết tay hắn trấn an. “Được rồi, Sev. Giờ vì nhà kính của thầy, đầu tiên chúng ta phải tới – cửa hàng vật liệu xây dựng ma pháp!”
Harry chầm chậm đưa Snape đi dọc theo lề đường. Hắn gắt gao dựa vào anh, có khuynh hướng chìm vào cơn run rẩy đã không thấy hai tháng qua. Mặc dù thoáng không đành lòng, nhưng Harry không đầu hàng thôi thúc muốn đưa con người đang dần dần toát ra biểu hiện sợ hãi này về nhà. Anh phải làm như vậy, hơn nữa anh tin rằng Snape sẽ thích ứng rất nhanh, dưới sự bảo vệ của anh.
Để Snape đi bên mình, Harry dùng sức kéo bàn tay lạnh như băng đang nắm lấy cánh tay anh xuống và nắm chặt trong bàn tay mình, lờ đi biểu tình quá mức kinh ngạc của những phù thủy nhận ra anh và Snape. Anh hơi hơi cúi đầu, nói nhỏ bên tai người không chịu ngẩng lên, run rẩy muốn giấu mặt vào vai anh. “Đừng sợ, Sev, không ai có thể làm thầy thương tổn. Tôi ở đây, ở ngay bên thầy. Nghĩ xem, vì nhà kính của thầy, nơi những mầm cây thuốc sẽ mọc lên từ mặt đất, chúng ta phải đi lựa chọn vật liệu tốt nhất!”
Nhưng Snape như thể không nghe được lời của Harry, cứ cứng ngắc đi về phía trước theo anh, thậm chí cúi thấp đầu, không muốn đưa ánh mắt rời khỏi chân mình và Harry. Tâm tình vốn có chút hưng phấn phai nhạt ít nhiều, một lát sau, Harry bất đắc dĩ dừng lại, nâng cằm Snape lên, buộc ánh mắt của người vẫn đang nhẹ run này phải nhìn mình. “Sev! Không tin tôi sao? Sao nào?”
Trong đôi mắt đen sợ hãi kia dần dần hiện lên sắc thái ủy khuất, rồi sau đó, lần đầu tiên kể từ khi ở bên cạnh Harry, Snape mím chặt môi quay đầu đi, biểu đạt hắn không vui. Thế nhưng tay hắn không giật khỏi tay Harry, lại càng siết chặt.
Tuy rằng cảm thấy hơi uể oải vì mình vẫn không đạt được đủ sự tín nhiệm, nhưng một chớp mắt sau, cảm xúc ‘phản kháng’ lần đầu tiên Snape biểu hiện vẫn khiến Harry cực kỳ cao hứng. Anh càng kiên định với ý tưởng muốn dẫn Snape ra ngoài nhiều hơn, đương nhiên anh sẽ biết có chừng mực. A, cảm ơn bác sĩ! Tuy đã quen biết ba năm, anh vẫn chưa biết họ tên đầy đủ của vị bác sĩ khẩu xà tâm phật này, chà, hình như ông ta họ Wills…