Cố gắng kiềm chế cơn run rẩy của cơ thể, không để bản thân bởi vì vui sướng, khiếp sợ, đồng thời cực độ phẫn nộ mà đánh mất kiểm soát, Harry không quay đầu lại, chỉ nghiêng mặt nhìn Pierce đang nịnh nọt chờ phản ứng của anh. “~ Ma dược đại sư? Ngài Pierce, ngài cho rằng bộ dáng của hắn lúc này còn đủ để điều chế ma dược sao?” Anh kéo một bàn tay của Snape lên, lạnh như băng, gầy guộc, có vô số vết nứt nẻ, móng tay đen thẫm bật lên, rõ ràng đã hoại tử.
Vội vàng lấy đũa thần ra, Pierce nhắm thẳng vào cổ Snape. “Đương nhiên, Grammow tiên sinh, thuốc chúng tôi sử dụng vẫn đều là do hắn chế tạo. Hắn từng là giáo sư dạy ma dược tại trường Hogwarts, ma dược đại sư trẻ tuổi nhất nước Anh. Xin hãy yên tâm, mặc dù hắn hiện tại bị câm, trí nhớ cũng có chút hỗn loạn, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến năng lực pha chế ma dược của hắn. Hắn nhớ rõ tất cả phối phương và phương pháp pha chế ma dược, chỉ cần điều dưỡng đôi chút là có thể pha chế cho ngài vô số loại dược trân quý! Ngài xem, im lặng, nhu thuận, còn là ma dược đại sư đẳng cấp cao nhất – một nô lệ hoàn mỹ tới cỡ nào!!”
Bị câm!! Trí nhớ hỗn loạn!! Lại một lần nữa bị lời nói của Pierce đả kích, nén xuống xung động muốn bóp chết gã đàn ông trước mắt, âm thầm tính toán thời gian đội của mình sẽ đến, Harry bắt đầu có chút nôn nóng. Anh nhìn chằm chằm Pierce, kẻ tựa hồ đang muốn phóng ra ma chú. “Vậy sao? Được rồi, ngài Pierce, nếu hắn thực sự đáng giá như ngài đã nói thì tôi đành miễn cưỡng nhận! Nhưng hiện tại, ngài đang định làm gì?”
Thanh âm hơi vút cao. Pierce có vẻ hưng phấn, hắn thậm chí không nói với Harry một câu, lập tức niệm chú ngữ với Snape, sau đó một luồng ánh sáng hồng đập trúng người không hề phản ứng. Đũa thần lại chuyển hướng, trỏ về phía Harry. “Thưa quý ngài tôn kính, tôi chỉ trói buộc hắn vào ngài, ngài lập tức sẽ cảm giác được quyền sở hữu với hắn! Đúng rồi, ngài phải ban cho hắn một cái tên, bằng không, hắn căn bản sẽ không có phản ứng nào! Sau đó, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì với hắn, hắn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào ngài!”
Miễn cưỡng chống lại thôi thúc muốn né tránh, Harry để mặc luồng sáng màu hồng của khế ước bắn lên người mình, chỉ nhíu mày biểu đạt sự bất duyệt. “Ngài Pierce, nếu tôi nói đã nhận ‘lễ vật’ này, tôi sẽ không đổi ý. Ngài làm như vậy là có ý tứ gì?”
Chằm chằm nhìn ánh sáng màu hồng biến mất trên người Harry và Snape, Pierce cười gượng. “À, không, ngài Grammow, tôi chỉ muốn giúp ngài hưởng thụ lễ vật của mình sớm một chút!” Đồng thời trong thâm tâm cười lạnh. “Lão người Đức chết tiệt, nếu không ký kết khế ước, ai biết liệu mày có nuốt lời hay không? Nếu không phải vì cần gấp rút rời đi, có quỷ mới đem tặng tên phản đồ này cho mày. Tao còn chưa tra tấn hắn đủ!”
Nhưng vài giây sau khi luồng ánh sáng màu hồng biến mất trên người Harry, từ vị trí anh và Snape bị bắn trúng, ánh sáng hồng yếu ớt tràn ra, chậm rãi tụ lại ở cùng một chỗ, trên không trung dần dần hình thành một cái tên: Harry James Potter.
Trong nháy mắt khi cái tên hình thành, Harry trực tiếp tóm lấy Snape, người đột nhiên cứng ngắc khi bị anh chạm vào. Anh nhanh chóng nhắm vào Pierce, kẻ cũng vừa chỉ đũa thần vào anh tính đọc thần chú, đánh ngất hắn; rồi lập tức lăn một vòng, tránh thoát nguyền rủa của những Tử Thần Thực Tử khác vẫn đang chú ý giám sát họ, tiếp tục vung đũa phép lên, dập tắt hết mớ đèn ma pháp tù mù, nhấn chìm tất cả vào bóng đêm, và lăn tới ẩn nấp phía sau ghế sô pha mình vừa ngồi.
Cố gắng kiềm nén hô hấp, Harry nói nhỏ bên tai người vẫn im lặng, hơi hơi phát run, để mặc anh khống chế, “Đừng cử động…” Không có lời đáp, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng đều không cử động, Snape giống như một con rối gỗ, chỉ có cơn run tựa hồ không thể khống chế cùng tiếng thở nhè nhẹ bên tai Harry là còn chứng minh hắn vẫn tồn tại.
Trong bóng đêm, không ai muốn phát ra ánh sáng vì sợ để lộ vị trí của mình. Harry thử nhẹ nhàng động, lập tức không dưới bốn chú ngữ đánh trúng ghế sô pha che trước anh. “Đáng chết!!” Anh nguyền rủa, ôm chặt người bên cạnh, suy nghĩ tìm phương pháp trốn thoát.
Rốt cuộc, nhóm Tử Thần Thực tử vốn quen thuộc địa hình bắt đầu có động thái. Bọn họ mắng, “Harry Potter, tên đê tiện, tên cứu thế chủ chết tiệt!!”, đồng thời không ngừng bắn chú ngữ về hướng Harry nấp, sau đó phân tán chạy ra cửa. Không có cách nào khác, Harry chỉ có thể để Snape ở một góc bên mình, sau đó lặng lẽ di chuyển, mượn ánh sáng chú ngữ lóe lên trong nháy mắt, gắng đánh bại một hai kẻ địch phản ứng chậm chạp.
Nhưng dù Harry cường đại đến mức nào, kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến mức nào, chung quy anh cũng mới chỉ đến đây lần đầu tiên, mà nhóm người kia đã ẩn náu tại đây ít nhất nửa năm. Ngay lúc anh tưởng phải trơ mắt nhìn bọn khốn kiếp đó chạy thoát, đội của anh rốt cuộc đã tới, bao vây căn phòng, mơ hồ truyền đến âm thanh giao chiến và quát tháo giữa Thần Sáng và đám Tử thần Thực tử canh gác bên ngoài.
Cửa trước lẫn cửa sau đồng thời bị phá vỡ, dưới ánh sáng chói ngời của đèn ma pháp, không ai còn nơi ẩn náu. Pierce chửi thề, định dùng thuật ảo ảnh di hình. Thấy vậy, Harry phóng ra một phép thuật giam giữ, nhưng còn nhanh hơn anh là lời chú Avada của Ron, người bạn thân kiêm đồng đội của anh. “Không…” Harry ảo não nhìn gã mang vẻ mặt không cam lòng oán hận ngã xuống, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục để tâm vào cuộc chiến.
Ưu thế về mặt nhân số khiến đội Thần Sáng rất nhanh kết thúc chiến đấu. Đập vào vai Harry, Ron cười khoái trá, “Khà, bồ tèo, lần này cậu lập công lớn rồi!! Tớ đang nghĩ không biết lần này anh hùng của chúng ta sẽ được thưởng gì đây?”
Phủi tay Ron, Harry rũ vai, đi vòng qua đội của anh đang dọn dẹp chiến trường, khẽ gật đầu với đội trưởng Kingsley rồi đi đến cái góc có Snape vẫn đang đờ đẫn ôm lấy bản thân mà đứng. Dùng đũa thần giải trừ đi vòng xích sắt quanh cổ hắn, anh yên lặng dẫn con người dường như sợ hãi anh đến gần mà hơi hơi tránh né này từ từ tiến vào vùng ánh sáng của những ngọn đèn.
Ron tò mò bước lại. “Ai vậy?” Vừa nhìn thấy bộ dáng của Snape, cậu liền hít một hơi thật sâu. “Giáo, giáo, giáo sư Snape!!” Harry liếc mắt nhìn cậu, không đáp, chỉ cau mày nhìn người đang co rúm lại, không hề phản ứng bên cạnh mình. Ron sau khi thoáng kinh ngạc, cẩn thận tới gần, cứ như bất cứ lúc nào Snape cũng có thể ném cho cậu một câu nguyền rủa. “Harry, thầy ấy làm sao vậy?”
Không có thời gian trả lời thắc mắc của bạn thân, Harry cau mày, suy nghĩ nguyên nhân tạo thành bộ dáng hiện tại của Snape, đột nhiên anh kéo mở cổ áo của Snape, nhìn thấy trên vùng giữa cổ và xương quanh xanh bên trái có một đồ án màu đỏ sáng nhạt. Anh hít sâu một hơi, buông con người đang toàn thân run rẩy ra, kéo mở cổ áo chính mình, bảo Ron nhìn vào cùng vị trí đó. “Merlin!! Harry, đây là cái gì, sao màu đỏ? Không đúng, cũng không giống sao, cậu đi xăm cái hình này từ lúc nào vậy?!”
“Đôi vớ chết tiệt của Merlin!!” Harry hung hăng chửi thề, kéo lại cổ áo, hận không thể cho tên Pierce đã bất động kia thêm một mớ Crucio, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài, cố gắng nhớ lại những lời tên khốn đó nói với anh về khế ước nô lệ, sau đó nắm lấy bờ vai không ngừng run rẩy của Snape, khiến cặp mắt đen vừa hờ hững trống rỗng, vừa thấp thoáng hoảng sợ kia nhìn mình, nói từng chữ một, “Severus Snape, tên của thầy!”
Đôi mắt đen chớp chớp, sau đó hơi hơi có ánh sáng, tuy rằng vẫn không có cảm xúc như trước, ít nhất đã không còn trống rỗng không sức sống.
Lúc này Harry đã ‘đặt tên’ xong cho Snape, Kingsley và vài Thần Sáng khác đi tới, mà đội trưởng đội Thần Sáng từng gặp Snape trước đây, lúc thấy người ‘đã chết’ năm năm lại xuất hiện trước mặt mình, không khỏi chấn động. Tuy nhiên ông cũng chỉ nhìn Snape nhiều hơn một hai cái, liền hướng về phía Harry, dùng ánh mắt hỏi.
Lắc đầu, Harry nói ra sự bất lực của bản thân. “Tôi không biết giáo sư Snape vì sao lại xuất hiện ở đây. Dẫu sao vào lúc đó, tôi ở ngay cạnh thầy ấy, tận mắt thấy… Đội trưởng Kingsley, mấy tên Tử Thần Thực Tử kia đem thầy ấy làm ‘lễ vật’ cho tôi, một người nô lệ…” Kéo cổ áo để lộ ấn ký trên xương quai xanh, đồng thời kéo mở cổ áo của Snape, người đang trốn sau lưng anh vì thấy quá nhiều người vây quanh mình. Ấn ký giống hệt khiến Kingsley, Ron cũng như tất cả Thần Sáng ở đây đều hít sâu một hơi: Nô lệ!! Merlin, giới phù thủy vài trăm năm nay chưa từng xuất hiện!
Liếc mắt nhìn Harry đầy ẩn ý, Kingsley xoay người, ra lệnh. “Rút quân! Harry, tất cả trở về sẽ nói sau!”
Anh đưa Snape về tới Bộ Pháp Thuật, nhất thời kéo theo một hồi hỗn loạn. Sau chiến tranh, vì chứng cứ của Harry cùng với ký ức phơi bày, Snape được tuyên vô tội, đồng thời cũng được truy tặng huân chương Merlin đệ nhất. Trong tình huống không thể tìm được thi thể của Snape, ai cũng nghĩ hắn đã hy sinh, hiện giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người dưới thân phận nô lệ, mà viên chức kiểm tra hộ tịch mang biểu tình cổ quái cầm tới bản hộ tịch của Harry. Trên mặt viết rõ: Severus Snape Potter!! Dòng quan hệ để trống!
Tân Bộ trưởng của Bộ Pháp Thuật, Luther Morton lau trán, cuối cùng ra quyết định, “Harry, tất cả ‘di vật’ của giáo sư Snape… đều đã bị xử lý, mà hiện tại, tên của ông ấy dưới sự bảo hộ của ma pháp đã nhập vào hộ tịch của nhà Potter… Trước khi chúng ta tìm được biện pháp giải trừ khế ước, ông ấy chỉ có thể ở cùng một chỗ với anh… Chúng ta không biết khế ước này sẽ có hạn chế gì đối với ông ấy, đi theo anh, trước mắt là biện pháp tốt nhất…”
Đã khôi phục lại tướng mạo chân thực, Harry quay đầu, yên lặng nhìn Snape đứng sau mình, từ khi mình khôi phục bộ dáng cũ liền luôn gắt gao nhìn mình. Người đàn ông này cự tuyệt để những người khác tới gần, cũng không chịu ngồi xuống. Lúc Hermione đưa hắn một ly trà sữa, hắn thậm chí còn run bắn chui thẳng ra sau Harry, rồi cứ thế bướng bỉnh đứng bên anh, nhìn anh không chớp mắt.
Tâm tình phức tạp, Harry nhìn người đàn ông này, không thể tìm ra bóng dáng của vị giáo sư dạy ma dược trong ký ức. Con người độc miệng âm trầm lại luôn âm thầm bảo vệ anh đó đã từng cường đại biết bao. Thế nhưng hình ảnh trước mặt lúc này lại hoàn toàn lật đổ bóng dáng kiên cường cao ngạo ấy trong đầu anh…
Nhìn Snape, trên người ngoại trừ áo khoác anh cởi ra cho hắn mặc thì chỉ quấn độc một lớp áo chùng đen, dù đã được tăng cường phép giữ ấm vẫn run rẩy như cũ, Harry đón nhận tầm mắt của Luther, gật đầu. “Được thôi. Tôi cho là không thành vấn đề. Nhưng tôi nghĩ đầu tiên cần đưa thầy ấy tới bệnh viện Thánh Mungo một chút…”
Mọi người nhìn Snape, cùng chung suy nghĩ gật đầu. Thoạt nhìn, người đàn ông này cực kỳ chật vật, gò má xanh xao xương xẩu, tóc khô vàng xơ xác, môi khô khốc, thân thể đơn bạc mong manh như sắp ngã, vùng da duy nhất lộ ra ngoài trên tay và chân đầy vết thương. Tất cả nói cho họ biết một điều, hắn cần trị liệu và điều dưỡng cẩn thận…
Bệnh viện Thánh Mungo, phòng khám, Harry ngồi trước mặt bác sĩ, mím môi yên lặng nghe bác sĩ vừa phẫn nộ vừa không dám tin hạ giọng rít gào. “Nô lệ?!! Chết tiệt! Suy dinh dưỡng trầm trọng, thiếu máu nghiêm trọng, mất trí nhớ, năng lực tư duy và phán đoán chỉ bằng trẻ con! Vô số ác chú! Nhiếp hồn thủ niệm! Nhiếp hồn chú! Crucio!!! Hãy nhìn những vết thương này! Do roi quất! Do dao cắt!!! Móng tay của ông ấy thậm chí bị rút từng cái, xương cốt toàn thân cơ hồ đều từng bị bẻ gẫy, hơn nữa tôi dám khẳng định là làm như vậy lúc ông ấy thanh tỉnh!”
Thở hổn hển, bác sĩ tiếp tục. “Vết thương trên cổ không được trị liệu, độc tố không được triệt để giải trừ, có vẻ ông ấy đã hoàn toàn mất khả năng nói chuyện!! Hiện giờ ông ấy còn có thể đứng ở chỗ này, quả thực đã là kỳ tích! Lũ cầm thú! Không, gọi chúng cầm thú còn là ca ngợi chúng…”
Tai nghe bác sĩ tức giận gầm rú, ánh mắt Harry gắt gao nhìn Snape, người vẫn đang chằm chằm bất an nhìn anh sau khi bị anh ra lệnh ngồi yên trên giường bệnh, hai tay đầy thương tích gắt gao nắm lấy tấm áo khoác mà sau khi kiểm tra anh đã choàng lên người hắn. Anh nhớ lại một màn hỗn loạn sau khi đi vào bệnh viện Thánh Mungo…
Snape cự tuyệt không để bác sĩ và y tá tới gần. Hắn lùi về phía sau Harry, không ngừng run rẩy, mà lúc Harry vươn tay muốn chạm tới hắn, đầu tiên hắn run bần bật muốn tránh né, rồi thân thể trở nên cứng ngắc, bắt rễ đứng đó tựa như một cây cọc gỗ, sắc mặt tái nhợt, môi co rúm, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn bàn tay cứng giữa không trung của Harry, không hề chớp mắt.
Mà Harry vừa hơi hơi động, hắn liền trở nên thất kinh, thậm chí gấp đầu gối muốn quỳ rạp xuống đất, mãi tới khi Harry không thể không mở miệng mà ra lệnh cho hắn, mới mỗi câu lệnh một động tác mà chịu để bác sĩ kiểm tra. Tới khi kiểm tra xong, hắn vẫn nằm cứng ngắc trên giường, để mặc thân thể gầy trơ xương chằng chịt tầng tầng vết sẹo của mình lộ ra trong không khí, mỗi hơi hô hấp đều thật cẩn thận, đôi mắt đen chưa từng rời Harry một giây một phút, tới mức khiến Harry cảm thấy hít thở không thông.
Đợi bác sĩ gào thét xong, Harry cũng hồi phục tinh thần. Anh yên lặng tiếp nhận bản danh mục những việc cần chú ý dài dằng dặc, nghe bác sĩ đã hơi bình tĩnh lại dặn dò, “Ma lực của ông ấy tuy tồn tại nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà bị trói buộc, chỉ có thể sử dụng một ít. Hệ tiêu hóa bị tổn thương nghiêm trọng, không thể dùng phần lớn ma dược có hiệu lực mạnh mẽ. Ít nhất trong vòng hai tháng không được cho ông ấy ăn đồ ăn dạng rắn, bánh mỳ phải ngâm trong canh hoặc sữa, ăn thành nhiều bữa nhỏ, bảo đảm dinh dưỡng. Tinh thần ông ấy cực độ căng thẳng, không thể chịu kích thích. Tuyệt đối cấm to tiếng gào thét!”
Sau khi thấy Harry gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, bác sĩ hít sâu một hơi, thương tiếc nhìn người đàn ông ngồi trên giường, vẫn đang gắt gao dùng ánh mắt dõi theo Harry. “Hiện tại, chúng ta phải nhổ móng tay của ông ấy, để nó tiếp tục mọc lại một lần nữa, không thể dùng ma dược. Còn xương cẳng chât và cánh tay trái, phải đem những đoạn xương lệch bẻ gẫy để chúng có thể liền lại đúng cách…”
Harry sửng sốt, khẽ nhíu mày. “Không thể đợi thầy khỏe lên sao? Đợi tới lúc thầy có thể dùng được ma dược?”
Bác sĩ nhìn anh. “Khỏe lên? Nếu không nhổ, móng tay hoại tử này sẽ tiếp tục càng làm hỏng tay ông ấy, xương cốt vặn vẹo để càng lâu càng khó khôi phục, ngay cả ma dược cũng vô ích! Chẳng lẽ anh muốn đợi tới khi tất cả tay ông ấy đều thối rữa sao? Hay đợi tới cuối cùng không còn đi lại được nữa? Ông ấy đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để trị liệu rồi! Dù sao tình huống hiện tại đã xấu tới không thể xấu hơn được nữa. Sau đó, tôi sẽ cho cậu vài bình ma dược nhỏ tính bình để giúp ông ấy giảm bớt một ít đau đớn…”
Bác sĩ đứng lên, không nhìn Harry vẫn đang ngây người, chỉ thúc giục. “Mau lên! Ngài Potter, xem ra ông ấy chỉ nghe lời anh, tôi cần anh giúp đỡ!”
Harry bất lực đứng dậy, chậm rãi đi về hướng Snape, nhìn hắn vì anh và bác sĩ tới gần mà một lẫn nữa lại càng trở nên sợ hãi và căng thẳng.
Cố gắng kiềm chế cơn run rẩy của cơ thể, không để bản thân bởi vì vui sướng, khiếp sợ, đồng thời cực độ phẫn nộ mà đánh mất kiểm soát, Harry không quay đầu lại, chỉ nghiêng mặt nhìn Pierce đang nịnh nọt chờ phản ứng của anh. “~ Ma dược đại sư? Ngài Pierce, ngài cho rằng bộ dáng của hắn lúc này còn đủ để điều chế ma dược sao?” Anh kéo một bàn tay của Snape lên, lạnh như băng, gầy guộc, có vô số vết nứt nẻ, móng tay đen thẫm bật lên, rõ ràng đã hoại tử.
Vội vàng lấy đũa thần ra, Pierce nhắm thẳng vào cổ Snape. “Đương nhiên, Grammow tiên sinh, thuốc chúng tôi sử dụng vẫn đều là do hắn chế tạo. Hắn từng là giáo sư dạy ma dược tại trường Hogwarts, ma dược đại sư trẻ tuổi nhất nước Anh. Xin hãy yên tâm, mặc dù hắn hiện tại bị câm, trí nhớ cũng có chút hỗn loạn, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến năng lực pha chế ma dược của hắn. Hắn nhớ rõ tất cả phối phương và phương pháp pha chế ma dược, chỉ cần điều dưỡng đôi chút là có thể pha chế cho ngài vô số loại dược trân quý! Ngài xem, im lặng, nhu thuận, còn là ma dược đại sư đẳng cấp cao nhất – một nô lệ hoàn mỹ tới cỡ nào!!”
Bị câm!! Trí nhớ hỗn loạn!! Lại một lần nữa bị lời nói của Pierce đả kích, nén xuống xung động muốn bóp chết gã đàn ông trước mắt, âm thầm tính toán thời gian đội của mình sẽ đến, Harry bắt đầu có chút nôn nóng. Anh nhìn chằm chằm Pierce, kẻ tựa hồ đang muốn phóng ra ma chú. “Vậy sao? Được rồi, ngài Pierce, nếu hắn thực sự đáng giá như ngài đã nói thì tôi đành miễn cưỡng nhận! Nhưng hiện tại, ngài đang định làm gì?”
Thanh âm hơi vút cao. Pierce có vẻ hưng phấn, hắn thậm chí không nói với Harry một câu, lập tức niệm chú ngữ với Snape, sau đó một luồng ánh sáng hồng đập trúng người không hề phản ứng. Đũa thần lại chuyển hướng, trỏ về phía Harry. “Thưa quý ngài tôn kính, tôi chỉ trói buộc hắn vào ngài, ngài lập tức sẽ cảm giác được quyền sở hữu với hắn! Đúng rồi, ngài phải ban cho hắn một cái tên, bằng không, hắn căn bản sẽ không có phản ứng nào! Sau đó, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì với hắn, hắn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào ngài!”
Miễn cưỡng chống lại thôi thúc muốn né tránh, Harry để mặc luồng sáng màu hồng của khế ước bắn lên người mình, chỉ nhíu mày biểu đạt sự bất duyệt. “Ngài Pierce, nếu tôi nói đã nhận ‘lễ vật’ này, tôi sẽ không đổi ý. Ngài làm như vậy là có ý tứ gì?”
Chằm chằm nhìn ánh sáng màu hồng biến mất trên người Harry và Snape, Pierce cười gượng. “À, không, ngài Grammow, tôi chỉ muốn giúp ngài hưởng thụ lễ vật của mình sớm một chút!” Đồng thời trong thâm tâm cười lạnh. “Lão người Đức chết tiệt, nếu không ký kết khế ước, ai biết liệu mày có nuốt lời hay không? Nếu không phải vì cần gấp rút rời đi, có quỷ mới đem tặng tên phản đồ này cho mày. Tao còn chưa tra tấn hắn đủ!”
Nhưng vài giây sau khi luồng ánh sáng màu hồng biến mất trên người Harry, từ vị trí anh và Snape bị bắn trúng, ánh sáng hồng yếu ớt tràn ra, chậm rãi tụ lại ở cùng một chỗ, trên không trung dần dần hình thành một cái tên: Harry James Potter.
Trong nháy mắt khi cái tên hình thành, Harry trực tiếp tóm lấy Snape, người đột nhiên cứng ngắc khi bị anh chạm vào. Anh nhanh chóng nhắm vào Pierce, kẻ cũng vừa chỉ đũa thần vào anh tính đọc thần chú, đánh ngất hắn; rồi lập tức lăn một vòng, tránh thoát nguyền rủa của những Tử Thần Thực Tử khác vẫn đang chú ý giám sát họ, tiếp tục vung đũa phép lên, dập tắt hết mớ đèn ma pháp tù mù, nhấn chìm tất cả vào bóng đêm, và lăn tới ẩn nấp phía sau ghế sô pha mình vừa ngồi.
Cố gắng kiềm nén hô hấp, Harry nói nhỏ bên tai người vẫn im lặng, hơi hơi phát run, để mặc anh khống chế, “Đừng cử động…” Không có lời đáp, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng đều không cử động, Snape giống như một con rối gỗ, chỉ có cơn run tựa hồ không thể khống chế cùng tiếng thở nhè nhẹ bên tai Harry là còn chứng minh hắn vẫn tồn tại.
Trong bóng đêm, không ai muốn phát ra ánh sáng vì sợ để lộ vị trí của mình. Harry thử nhẹ nhàng động, lập tức không dưới bốn chú ngữ đánh trúng ghế sô pha che trước anh. “Đáng chết!!” Anh nguyền rủa, ôm chặt người bên cạnh, suy nghĩ tìm phương pháp trốn thoát.
Rốt cuộc, nhóm Tử Thần Thực tử vốn quen thuộc địa hình bắt đầu có động thái. Bọn họ mắng, “Harry Potter, tên đê tiện, tên cứu thế chủ chết tiệt!!”, đồng thời không ngừng bắn chú ngữ về hướng Harry nấp, sau đó phân tán chạy ra cửa. Không có cách nào khác, Harry chỉ có thể để Snape ở một góc bên mình, sau đó lặng lẽ di chuyển, mượn ánh sáng chú ngữ lóe lên trong nháy mắt, gắng đánh bại một hai kẻ địch phản ứng chậm chạp.
Nhưng dù Harry cường đại đến mức nào, kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến mức nào, chung quy anh cũng mới chỉ đến đây lần đầu tiên, mà nhóm người kia đã ẩn náu tại đây ít nhất nửa năm. Ngay lúc anh tưởng phải trơ mắt nhìn bọn khốn kiếp đó chạy thoát, đội của anh rốt cuộc đã tới, bao vây căn phòng, mơ hồ truyền đến âm thanh giao chiến và quát tháo giữa Thần Sáng và đám Tử thần Thực tử canh gác bên ngoài.
Cửa trước lẫn cửa sau đồng thời bị phá vỡ, dưới ánh sáng chói ngời của đèn ma pháp, không ai còn nơi ẩn náu. Pierce chửi thề, định dùng thuật ảo ảnh di hình. Thấy vậy, Harry phóng ra một phép thuật giam giữ, nhưng còn nhanh hơn anh là lời chú Avada của Ron, người bạn thân kiêm đồng đội của anh. “Không…” Harry ảo não nhìn gã mang vẻ mặt không cam lòng oán hận ngã xuống, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục để tâm vào cuộc chiến.
Ưu thế về mặt nhân số khiến đội Thần Sáng rất nhanh kết thúc chiến đấu. Đập vào vai Harry, Ron cười khoái trá, “Khà, bồ tèo, lần này cậu lập công lớn rồi!! Tớ đang nghĩ không biết lần này anh hùng của chúng ta sẽ được thưởng gì đây?”
Phủi tay Ron, Harry rũ vai, đi vòng qua đội của anh đang dọn dẹp chiến trường, khẽ gật đầu với đội trưởng Kingsley rồi đi đến cái góc có Snape vẫn đang đờ đẫn ôm lấy bản thân mà đứng. Dùng đũa thần giải trừ đi vòng xích sắt quanh cổ hắn, anh yên lặng dẫn con người dường như sợ hãi anh đến gần mà hơi hơi tránh né này từ từ tiến vào vùng ánh sáng của những ngọn đèn.
Ron tò mò bước lại. “Ai vậy?” Vừa nhìn thấy bộ dáng của Snape, cậu liền hít một hơi thật sâu. “Giáo, giáo, giáo sư Snape!!” Harry liếc mắt nhìn cậu, không đáp, chỉ cau mày nhìn người đang co rúm lại, không hề phản ứng bên cạnh mình. Ron sau khi thoáng kinh ngạc, cẩn thận tới gần, cứ như bất cứ lúc nào Snape cũng có thể ném cho cậu một câu nguyền rủa. “Harry, thầy ấy làm sao vậy?”
Không có thời gian trả lời thắc mắc của bạn thân, Harry cau mày, suy nghĩ nguyên nhân tạo thành bộ dáng hiện tại của Snape, đột nhiên anh kéo mở cổ áo của Snape, nhìn thấy trên vùng giữa cổ và xương quanh xanh bên trái có một đồ án màu đỏ sáng nhạt. Anh hít sâu một hơi, buông con người đang toàn thân run rẩy ra, kéo mở cổ áo chính mình, bảo Ron nhìn vào cùng vị trí đó. “Merlin!! Harry, đây là cái gì, sao màu đỏ? Không đúng, cũng không giống sao, cậu đi xăm cái hình này từ lúc nào vậy?!”
“Đôi vớ chết tiệt của Merlin!!” Harry hung hăng chửi thề, kéo lại cổ áo, hận không thể cho tên Pierce đã bất động kia thêm một mớ Crucio, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài, cố gắng nhớ lại những lời tên khốn đó nói với anh về khế ước nô lệ, sau đó nắm lấy bờ vai không ngừng run rẩy của Snape, khiến cặp mắt đen vừa hờ hững trống rỗng, vừa thấp thoáng hoảng sợ kia nhìn mình, nói từng chữ một, “Severus Snape, tên của thầy!”
Đôi mắt đen chớp chớp, sau đó hơi hơi có ánh sáng, tuy rằng vẫn không có cảm xúc như trước, ít nhất đã không còn trống rỗng không sức sống.
Lúc này Harry đã ‘đặt tên’ xong cho Snape, Kingsley và vài Thần Sáng khác đi tới, mà đội trưởng đội Thần Sáng từng gặp Snape trước đây, lúc thấy người ‘đã chết’ năm năm lại xuất hiện trước mặt mình, không khỏi chấn động. Tuy nhiên ông cũng chỉ nhìn Snape nhiều hơn một hai cái, liền hướng về phía Harry, dùng ánh mắt hỏi.
Lắc đầu, Harry nói ra sự bất lực của bản thân. “Tôi không biết giáo sư Snape vì sao lại xuất hiện ở đây. Dẫu sao vào lúc đó, tôi ở ngay cạnh thầy ấy, tận mắt thấy… Đội trưởng Kingsley, mấy tên Tử Thần Thực Tử kia đem thầy ấy làm ‘lễ vật’ cho tôi, một người nô lệ…” Kéo cổ áo để lộ ấn ký trên xương quai xanh, đồng thời kéo mở cổ áo của Snape, người đang trốn sau lưng anh vì thấy quá nhiều người vây quanh mình. Ấn ký giống hệt khiến Kingsley, Ron cũng như tất cả Thần Sáng ở đây đều hít sâu một hơi: Nô lệ!! Merlin, giới phù thủy vài trăm năm nay chưa từng xuất hiện!
Liếc mắt nhìn Harry đầy ẩn ý, Kingsley xoay người, ra lệnh. “Rút quân! Harry, tất cả trở về sẽ nói sau!”
Anh đưa Snape về tới Bộ Pháp Thuật, nhất thời kéo theo một hồi hỗn loạn. Sau chiến tranh, vì chứng cứ của Harry cùng với ký ức phơi bày, Snape được tuyên vô tội, đồng thời cũng được truy tặng huân chương Merlin đệ nhất. Trong tình huống không thể tìm được thi thể của Snape, ai cũng nghĩ hắn đã hy sinh, hiện giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người dưới thân phận nô lệ, mà viên chức kiểm tra hộ tịch mang biểu tình cổ quái cầm tới bản hộ tịch của Harry. Trên mặt viết rõ: Severus Snape Potter!! Dòng quan hệ để trống!
Tân Bộ trưởng của Bộ Pháp Thuật, Luther Morton lau trán, cuối cùng ra quyết định, “Harry, tất cả ‘di vật’ của giáo sư Snape… đều đã bị xử lý, mà hiện tại, tên của ông ấy dưới sự bảo hộ của ma pháp đã nhập vào hộ tịch của nhà Potter… Trước khi chúng ta tìm được biện pháp giải trừ khế ước, ông ấy chỉ có thể ở cùng một chỗ với anh… Chúng ta không biết khế ước này sẽ có hạn chế gì đối với ông ấy, đi theo anh, trước mắt là biện pháp tốt nhất…”
Đã khôi phục lại tướng mạo chân thực, Harry quay đầu, yên lặng nhìn Snape đứng sau mình, từ khi mình khôi phục bộ dáng cũ liền luôn gắt gao nhìn mình. Người đàn ông này cự tuyệt để những người khác tới gần, cũng không chịu ngồi xuống. Lúc Hermione đưa hắn một ly trà sữa, hắn thậm chí còn run bắn chui thẳng ra sau Harry, rồi cứ thế bướng bỉnh đứng bên anh, nhìn anh không chớp mắt.
Tâm tình phức tạp, Harry nhìn người đàn ông này, không thể tìm ra bóng dáng của vị giáo sư dạy ma dược trong ký ức. Con người độc miệng âm trầm lại luôn âm thầm bảo vệ anh đó đã từng cường đại biết bao. Thế nhưng hình ảnh trước mặt lúc này lại hoàn toàn lật đổ bóng dáng kiên cường cao ngạo ấy trong đầu anh…
Nhìn Snape, trên người ngoại trừ áo khoác anh cởi ra cho hắn mặc thì chỉ quấn độc một lớp áo chùng đen, dù đã được tăng cường phép giữ ấm vẫn run rẩy như cũ, Harry đón nhận tầm mắt của Luther, gật đầu. “Được thôi. Tôi cho là không thành vấn đề. Nhưng tôi nghĩ đầu tiên cần đưa thầy ấy tới bệnh viện Thánh Mungo một chút…”
Mọi người nhìn Snape, cùng chung suy nghĩ gật đầu. Thoạt nhìn, người đàn ông này cực kỳ chật vật, gò má xanh xao xương xẩu, tóc khô vàng xơ xác, môi khô khốc, thân thể đơn bạc mong manh như sắp ngã, vùng da duy nhất lộ ra ngoài trên tay và chân đầy vết thương. Tất cả nói cho họ biết một điều, hắn cần trị liệu và điều dưỡng cẩn thận…
Bệnh viện Thánh Mungo, phòng khám, Harry ngồi trước mặt bác sĩ, mím môi yên lặng nghe bác sĩ vừa phẫn nộ vừa không dám tin hạ giọng rít gào. “Nô lệ?!! Chết tiệt! Suy dinh dưỡng trầm trọng, thiếu máu nghiêm trọng, mất trí nhớ, năng lực tư duy và phán đoán chỉ bằng trẻ con! Vô số ác chú! Nhiếp hồn thủ niệm! Nhiếp hồn chú! Crucio!!! Hãy nhìn những vết thương này! Do roi quất! Do dao cắt!!! Móng tay của ông ấy thậm chí bị rút từng cái, xương cốt toàn thân cơ hồ đều từng bị bẻ gẫy, hơn nữa tôi dám khẳng định là làm như vậy lúc ông ấy thanh tỉnh!”
Thở hổn hển, bác sĩ tiếp tục. “Vết thương trên cổ không được trị liệu, độc tố không được triệt để giải trừ, có vẻ ông ấy đã hoàn toàn mất khả năng nói chuyện!! Hiện giờ ông ấy còn có thể đứng ở chỗ này, quả thực đã là kỳ tích! Lũ cầm thú! Không, gọi chúng cầm thú còn là ca ngợi chúng…”
Tai nghe bác sĩ tức giận gầm rú, ánh mắt Harry gắt gao nhìn Snape, người vẫn đang chằm chằm bất an nhìn anh sau khi bị anh ra lệnh ngồi yên trên giường bệnh, hai tay đầy thương tích gắt gao nắm lấy tấm áo khoác mà sau khi kiểm tra anh đã choàng lên người hắn. Anh nhớ lại một màn hỗn loạn sau khi đi vào bệnh viện Thánh Mungo…
Snape cự tuyệt không để bác sĩ và y tá tới gần. Hắn lùi về phía sau Harry, không ngừng run rẩy, mà lúc Harry vươn tay muốn chạm tới hắn, đầu tiên hắn run bần bật muốn tránh né, rồi thân thể trở nên cứng ngắc, bắt rễ đứng đó tựa như một cây cọc gỗ, sắc mặt tái nhợt, môi co rúm, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn bàn tay cứng giữa không trung của Harry, không hề chớp mắt.
Mà Harry vừa hơi hơi động, hắn liền trở nên thất kinh, thậm chí gấp đầu gối muốn quỳ rạp xuống đất, mãi tới khi Harry không thể không mở miệng mà ra lệnh cho hắn, mới mỗi câu lệnh một động tác mà chịu để bác sĩ kiểm tra. Tới khi kiểm tra xong, hắn vẫn nằm cứng ngắc trên giường, để mặc thân thể gầy trơ xương chằng chịt tầng tầng vết sẹo của mình lộ ra trong không khí, mỗi hơi hô hấp đều thật cẩn thận, đôi mắt đen chưa từng rời Harry một giây một phút, tới mức khiến Harry cảm thấy hít thở không thông.
Đợi bác sĩ gào thét xong, Harry cũng hồi phục tinh thần. Anh yên lặng tiếp nhận bản danh mục những việc cần chú ý dài dằng dặc, nghe bác sĩ đã hơi bình tĩnh lại dặn dò, “Ma lực của ông ấy tuy tồn tại nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà bị trói buộc, chỉ có thể sử dụng một ít. Hệ tiêu hóa bị tổn thương nghiêm trọng, không thể dùng phần lớn ma dược có hiệu lực mạnh mẽ. Ít nhất trong vòng hai tháng không được cho ông ấy ăn đồ ăn dạng rắn, bánh mỳ phải ngâm trong canh hoặc sữa, ăn thành nhiều bữa nhỏ, bảo đảm dinh dưỡng. Tinh thần ông ấy cực độ căng thẳng, không thể chịu kích thích. Tuyệt đối cấm to tiếng gào thét!”
Sau khi thấy Harry gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, bác sĩ hít sâu một hơi, thương tiếc nhìn người đàn ông ngồi trên giường, vẫn đang gắt gao dùng ánh mắt dõi theo Harry. “Hiện tại, chúng ta phải nhổ móng tay của ông ấy, để nó tiếp tục mọc lại một lần nữa, không thể dùng ma dược. Còn xương cẳng chât và cánh tay trái, phải đem những đoạn xương lệch bẻ gẫy để chúng có thể liền lại đúng cách…”
Harry sửng sốt, khẽ nhíu mày. “Không thể đợi thầy khỏe lên sao? Đợi tới lúc thầy có thể dùng được ma dược?”
Bác sĩ nhìn anh. “Khỏe lên? Nếu không nhổ, móng tay hoại tử này sẽ tiếp tục càng làm hỏng tay ông ấy, xương cốt vặn vẹo để càng lâu càng khó khôi phục, ngay cả ma dược cũng vô ích! Chẳng lẽ anh muốn đợi tới khi tất cả tay ông ấy đều thối rữa sao? Hay đợi tới cuối cùng không còn đi lại được nữa? Ông ấy đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để trị liệu rồi! Dù sao tình huống hiện tại đã xấu tới không thể xấu hơn được nữa. Sau đó, tôi sẽ cho cậu vài bình ma dược nhỏ tính bình để giúp ông ấy giảm bớt một ít đau đớn…”
Bác sĩ đứng lên, không nhìn Harry vẫn đang ngây người, chỉ thúc giục. “Mau lên! Ngài Potter, xem ra ông ấy chỉ nghe lời anh, tôi cần anh giúp đỡ!”
Harry bất lực đứng dậy, chậm rãi đi về hướng Snape, nhìn hắn vì anh và bác sĩ tới gần mà một lẫn nữa lại càng trở nên sợ hãi và căng thẳng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cố gắng kiềm chế cơn run rẩy của cơ thể, không để bản thân bởi vì vui sướng, khiếp sợ, đồng thời cực độ phẫn nộ mà đánh mất kiểm soát, Harry không quay đầu lại, chỉ nghiêng mặt nhìn Pierce đang nịnh nọt chờ phản ứng của anh. “~ Ma dược đại sư? Ngài Pierce, ngài cho rằng bộ dáng của hắn lúc này còn đủ để điều chế ma dược sao?” Anh kéo một bàn tay của Snape lên, lạnh như băng, gầy guộc, có vô số vết nứt nẻ, móng tay đen thẫm bật lên, rõ ràng đã hoại tử.
Vội vàng lấy đũa thần ra, Pierce nhắm thẳng vào cổ Snape. “Đương nhiên, Grammow tiên sinh, thuốc chúng tôi sử dụng vẫn đều là do hắn chế tạo. Hắn từng là giáo sư dạy ma dược tại trường Hogwarts, ma dược đại sư trẻ tuổi nhất nước Anh. Xin hãy yên tâm, mặc dù hắn hiện tại bị câm, trí nhớ cũng có chút hỗn loạn, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến năng lực pha chế ma dược của hắn. Hắn nhớ rõ tất cả phối phương và phương pháp pha chế ma dược, chỉ cần điều dưỡng đôi chút là có thể pha chế cho ngài vô số loại dược trân quý! Ngài xem, im lặng, nhu thuận, còn là ma dược đại sư đẳng cấp cao nhất – một nô lệ hoàn mỹ tới cỡ nào!!”
Bị câm!! Trí nhớ hỗn loạn!! Lại một lần nữa bị lời nói của Pierce đả kích, nén xuống xung động muốn bóp chết gã đàn ông trước mắt, âm thầm tính toán thời gian đội của mình sẽ đến, Harry bắt đầu có chút nôn nóng. Anh nhìn chằm chằm Pierce, kẻ tựa hồ đang muốn phóng ra ma chú. “Vậy sao? Được rồi, ngài Pierce, nếu hắn thực sự đáng giá như ngài đã nói thì tôi đành miễn cưỡng nhận! Nhưng hiện tại, ngài đang định làm gì?”
Thanh âm hơi vút cao. Pierce có vẻ hưng phấn, hắn thậm chí không nói với Harry một câu, lập tức niệm chú ngữ với Snape, sau đó một luồng ánh sáng hồng đập trúng người không hề phản ứng. Đũa thần lại chuyển hướng, trỏ về phía Harry. “Thưa quý ngài tôn kính, tôi chỉ trói buộc hắn vào ngài, ngài lập tức sẽ cảm giác được quyền sở hữu với hắn! Đúng rồi, ngài phải ban cho hắn một cái tên, bằng không, hắn căn bản sẽ không có phản ứng nào! Sau đó, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì với hắn, hắn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào ngài!”
Miễn cưỡng chống lại thôi thúc muốn né tránh, Harry để mặc luồng sáng màu hồng của khế ước bắn lên người mình, chỉ nhíu mày biểu đạt sự bất duyệt. “Ngài Pierce, nếu tôi nói đã nhận ‘lễ vật’ này, tôi sẽ không đổi ý. Ngài làm như vậy là có ý tứ gì?”
Chằm chằm nhìn ánh sáng màu hồng biến mất trên người Harry và Snape, Pierce cười gượng. “À, không, ngài Grammow, tôi chỉ muốn giúp ngài hưởng thụ lễ vật của mình sớm một chút!” Đồng thời trong thâm tâm cười lạnh. “Lão người Đức chết tiệt, nếu không ký kết khế ước, ai biết liệu mày có nuốt lời hay không? Nếu không phải vì cần gấp rút rời đi, có quỷ mới đem tặng tên phản đồ này cho mày. Tao còn chưa tra tấn hắn đủ!”
Nhưng vài giây sau khi luồng ánh sáng màu hồng biến mất trên người Harry, từ vị trí anh và Snape bị bắn trúng, ánh sáng hồng yếu ớt tràn ra, chậm rãi tụ lại ở cùng một chỗ, trên không trung dần dần hình thành một cái tên: Harry James Potter.
Trong nháy mắt khi cái tên hình thành, Harry trực tiếp tóm lấy Snape, người đột nhiên cứng ngắc khi bị anh chạm vào. Anh nhanh chóng nhắm vào Pierce, kẻ cũng vừa chỉ đũa thần vào anh tính đọc thần chú, đánh ngất hắn; rồi lập tức lăn một vòng, tránh thoát nguyền rủa của những Tử Thần Thực Tử khác vẫn đang chú ý giám sát họ, tiếp tục vung đũa phép lên, dập tắt hết mớ đèn ma pháp tù mù, nhấn chìm tất cả vào bóng đêm, và lăn tới ẩn nấp phía sau ghế sô pha mình vừa ngồi.
Cố gắng kiềm nén hô hấp, Harry nói nhỏ bên tai người vẫn im lặng, hơi hơi phát run, để mặc anh khống chế, “Đừng cử động…” Không có lời đáp, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng đều không cử động, Snape giống như một con rối gỗ, chỉ có cơn run tựa hồ không thể khống chế cùng tiếng thở nhè nhẹ bên tai Harry là còn chứng minh hắn vẫn tồn tại.
Trong bóng đêm, không ai muốn phát ra ánh sáng vì sợ để lộ vị trí của mình. Harry thử nhẹ nhàng động, lập tức không dưới bốn chú ngữ đánh trúng ghế sô pha che trước anh. “Đáng chết!!” Anh nguyền rủa, ôm chặt người bên cạnh, suy nghĩ tìm phương pháp trốn thoát.
Rốt cuộc, nhóm Tử Thần Thực tử vốn quen thuộc địa hình bắt đầu có động thái. Bọn họ mắng, “Harry Potter, tên đê tiện, tên cứu thế chủ chết tiệt!!”, đồng thời không ngừng bắn chú ngữ về hướng Harry nấp, sau đó phân tán chạy ra cửa. Không có cách nào khác, Harry chỉ có thể để Snape ở một góc bên mình, sau đó lặng lẽ di chuyển, mượn ánh sáng chú ngữ lóe lên trong nháy mắt, gắng đánh bại một hai kẻ địch phản ứng chậm chạp.
Nhưng dù Harry cường đại đến mức nào, kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến mức nào, chung quy anh cũng mới chỉ đến đây lần đầu tiên, mà nhóm người kia đã ẩn náu tại đây ít nhất nửa năm. Ngay lúc anh tưởng phải trơ mắt nhìn bọn khốn kiếp đó chạy thoát, đội của anh rốt cuộc đã tới, bao vây căn phòng, mơ hồ truyền đến âm thanh giao chiến và quát tháo giữa Thần Sáng và đám Tử thần Thực tử canh gác bên ngoài.
Cửa trước lẫn cửa sau đồng thời bị phá vỡ, dưới ánh sáng chói ngời của đèn ma pháp, không ai còn nơi ẩn náu. Pierce chửi thề, định dùng thuật ảo ảnh di hình. Thấy vậy, Harry phóng ra một phép thuật giam giữ, nhưng còn nhanh hơn anh là lời chú Avada của Ron, người bạn thân kiêm đồng đội của anh. “Không…” Harry ảo não nhìn gã mang vẻ mặt không cam lòng oán hận ngã xuống, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục để tâm vào cuộc chiến.
Ưu thế về mặt nhân số khiến đội Thần Sáng rất nhanh kết thúc chiến đấu. Đập vào vai Harry, Ron cười khoái trá, “Khà, bồ tèo, lần này cậu lập công lớn rồi!! Tớ đang nghĩ không biết lần này anh hùng của chúng ta sẽ được thưởng gì đây?”
Phủi tay Ron, Harry rũ vai, đi vòng qua đội của anh đang dọn dẹp chiến trường, khẽ gật đầu với đội trưởng Kingsley rồi đi đến cái góc có Snape vẫn đang đờ đẫn ôm lấy bản thân mà đứng. Dùng đũa thần giải trừ đi vòng xích sắt quanh cổ hắn, anh yên lặng dẫn con người dường như sợ hãi anh đến gần mà hơi hơi tránh né này từ từ tiến vào vùng ánh sáng của những ngọn đèn.
Ron tò mò bước lại. “Ai vậy?” Vừa nhìn thấy bộ dáng của Snape, cậu liền hít một hơi thật sâu. “Giáo, giáo, giáo sư Snape!!” Harry liếc mắt nhìn cậu, không đáp, chỉ cau mày nhìn người đang co rúm lại, không hề phản ứng bên cạnh mình. Ron sau khi thoáng kinh ngạc, cẩn thận tới gần, cứ như bất cứ lúc nào Snape cũng có thể ném cho cậu một câu nguyền rủa. “Harry, thầy ấy làm sao vậy?”
Không có thời gian trả lời thắc mắc của bạn thân, Harry cau mày, suy nghĩ nguyên nhân tạo thành bộ dáng hiện tại của Snape, đột nhiên anh kéo mở cổ áo của Snape, nhìn thấy trên vùng giữa cổ và xương quanh xanh bên trái có một đồ án màu đỏ sáng nhạt. Anh hít sâu một hơi, buông con người đang toàn thân run rẩy ra, kéo mở cổ áo chính mình, bảo Ron nhìn vào cùng vị trí đó. “Merlin!! Harry, đây là cái gì, sao màu đỏ? Không đúng, cũng không giống sao, cậu đi xăm cái hình này từ lúc nào vậy?!”
“Đôi vớ chết tiệt của Merlin!!” Harry hung hăng chửi thề, kéo lại cổ áo, hận không thể cho tên Pierce đã bất động kia thêm một mớ Crucio, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài, cố gắng nhớ lại những lời tên khốn đó nói với anh về khế ước nô lệ, sau đó nắm lấy bờ vai không ngừng run rẩy của Snape, khiến cặp mắt đen vừa hờ hững trống rỗng, vừa thấp thoáng hoảng sợ kia nhìn mình, nói từng chữ một, “Severus Snape, tên của thầy!”
Đôi mắt đen chớp chớp, sau đó hơi hơi có ánh sáng, tuy rằng vẫn không có cảm xúc như trước, ít nhất đã không còn trống rỗng không sức sống.
Lúc này Harry đã ‘đặt tên’ xong cho Snape, Kingsley và vài Thần Sáng khác đi tới, mà đội trưởng đội Thần Sáng từng gặp Snape trước đây, lúc thấy người ‘đã chết’ năm năm lại xuất hiện trước mặt mình, không khỏi chấn động. Tuy nhiên ông cũng chỉ nhìn Snape nhiều hơn một hai cái, liền hướng về phía Harry, dùng ánh mắt hỏi.
Lắc đầu, Harry nói ra sự bất lực của bản thân. “Tôi không biết giáo sư Snape vì sao lại xuất hiện ở đây. Dẫu sao vào lúc đó, tôi ở ngay cạnh thầy ấy, tận mắt thấy… Đội trưởng Kingsley, mấy tên Tử Thần Thực Tử kia đem thầy ấy làm ‘lễ vật’ cho tôi, một người nô lệ…” Kéo cổ áo để lộ ấn ký trên xương quai xanh, đồng thời kéo mở cổ áo của Snape, người đang trốn sau lưng anh vì thấy quá nhiều người vây quanh mình. Ấn ký giống hệt khiến Kingsley, Ron cũng như tất cả Thần Sáng ở đây đều hít sâu một hơi: Nô lệ!! Merlin, giới phù thủy vài trăm năm nay chưa từng xuất hiện!
Liếc mắt nhìn Harry đầy ẩn ý, Kingsley xoay người, ra lệnh. “Rút quân! Harry, tất cả trở về sẽ nói sau!”
Anh đưa Snape về tới Bộ Pháp Thuật, nhất thời kéo theo một hồi hỗn loạn. Sau chiến tranh, vì chứng cứ của Harry cùng với ký ức phơi bày, Snape được tuyên vô tội, đồng thời cũng được truy tặng huân chương Merlin đệ nhất. Trong tình huống không thể tìm được thi thể của Snape, ai cũng nghĩ hắn đã hy sinh, hiện giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người dưới thân phận nô lệ, mà viên chức kiểm tra hộ tịch mang biểu tình cổ quái cầm tới bản hộ tịch của Harry. Trên mặt viết rõ: Severus Snape Potter!! Dòng quan hệ để trống!
Tân Bộ trưởng của Bộ Pháp Thuật, Luther Morton lau trán, cuối cùng ra quyết định, “Harry, tất cả ‘di vật’ của giáo sư Snape… đều đã bị xử lý, mà hiện tại, tên của ông ấy dưới sự bảo hộ của ma pháp đã nhập vào hộ tịch của nhà Potter… Trước khi chúng ta tìm được biện pháp giải trừ khế ước, ông ấy chỉ có thể ở cùng một chỗ với anh… Chúng ta không biết khế ước này sẽ có hạn chế gì đối với ông ấy, đi theo anh, trước mắt là biện pháp tốt nhất…”
Đã khôi phục lại tướng mạo chân thực, Harry quay đầu, yên lặng nhìn Snape đứng sau mình, từ khi mình khôi phục bộ dáng cũ liền luôn gắt gao nhìn mình. Người đàn ông này cự tuyệt để những người khác tới gần, cũng không chịu ngồi xuống. Lúc Hermione đưa hắn một ly trà sữa, hắn thậm chí còn run bắn chui thẳng ra sau Harry, rồi cứ thế bướng bỉnh đứng bên anh, nhìn anh không chớp mắt.
Tâm tình phức tạp, Harry nhìn người đàn ông này, không thể tìm ra bóng dáng của vị giáo sư dạy ma dược trong ký ức. Con người độc miệng âm trầm lại luôn âm thầm bảo vệ anh đó đã từng cường đại biết bao. Thế nhưng hình ảnh trước mặt lúc này lại hoàn toàn lật đổ bóng dáng kiên cường cao ngạo ấy trong đầu anh…
Nhìn Snape, trên người ngoại trừ áo khoác anh cởi ra cho hắn mặc thì chỉ quấn độc một lớp áo chùng đen, dù đã được tăng cường phép giữ ấm vẫn run rẩy như cũ, Harry đón nhận tầm mắt của Luther, gật đầu. “Được thôi. Tôi cho là không thành vấn đề. Nhưng tôi nghĩ đầu tiên cần đưa thầy ấy tới bệnh viện Thánh Mungo một chút…”
Mọi người nhìn Snape, cùng chung suy nghĩ gật đầu. Thoạt nhìn, người đàn ông này cực kỳ chật vật, gò má xanh xao xương xẩu, tóc khô vàng xơ xác, môi khô khốc, thân thể đơn bạc mong manh như sắp ngã, vùng da duy nhất lộ ra ngoài trên tay và chân đầy vết thương. Tất cả nói cho họ biết một điều, hắn cần trị liệu và điều dưỡng cẩn thận…
Bệnh viện Thánh Mungo, phòng khám, Harry ngồi trước mặt bác sĩ, mím môi yên lặng nghe bác sĩ vừa phẫn nộ vừa không dám tin hạ giọng rít gào. “Nô lệ?!! Chết tiệt! Suy dinh dưỡng trầm trọng, thiếu máu nghiêm trọng, mất trí nhớ, năng lực tư duy và phán đoán chỉ bằng trẻ con! Vô số ác chú! Nhiếp hồn thủ niệm! Nhiếp hồn chú! Crucio!!! Hãy nhìn những vết thương này! Do roi quất! Do dao cắt!!! Móng tay của ông ấy thậm chí bị rút từng cái, xương cốt toàn thân cơ hồ đều từng bị bẻ gẫy, hơn nữa tôi dám khẳng định là làm như vậy lúc ông ấy thanh tỉnh!”
Thở hổn hển, bác sĩ tiếp tục. “Vết thương trên cổ không được trị liệu, độc tố không được triệt để giải trừ, có vẻ ông ấy đã hoàn toàn mất khả năng nói chuyện!! Hiện giờ ông ấy còn có thể đứng ở chỗ này, quả thực đã là kỳ tích! Lũ cầm thú! Không, gọi chúng cầm thú còn là ca ngợi chúng…”
Tai nghe bác sĩ tức giận gầm rú, ánh mắt Harry gắt gao nhìn Snape, người vẫn đang chằm chằm bất an nhìn anh sau khi bị anh ra lệnh ngồi yên trên giường bệnh, hai tay đầy thương tích gắt gao nắm lấy tấm áo khoác mà sau khi kiểm tra anh đã choàng lên người hắn. Anh nhớ lại một màn hỗn loạn sau khi đi vào bệnh viện Thánh Mungo…
Snape cự tuyệt không để bác sĩ và y tá tới gần. Hắn lùi về phía sau Harry, không ngừng run rẩy, mà lúc Harry vươn tay muốn chạm tới hắn, đầu tiên hắn run bần bật muốn tránh né, rồi thân thể trở nên cứng ngắc, bắt rễ đứng đó tựa như một cây cọc gỗ, sắc mặt tái nhợt, môi co rúm, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn bàn tay cứng giữa không trung của Harry, không hề chớp mắt.
Mà Harry vừa hơi hơi động, hắn liền trở nên thất kinh, thậm chí gấp đầu gối muốn quỳ rạp xuống đất, mãi tới khi Harry không thể không mở miệng mà ra lệnh cho hắn, mới mỗi câu lệnh một động tác mà chịu để bác sĩ kiểm tra. Tới khi kiểm tra xong, hắn vẫn nằm cứng ngắc trên giường, để mặc thân thể gầy trơ xương chằng chịt tầng tầng vết sẹo của mình lộ ra trong không khí, mỗi hơi hô hấp đều thật cẩn thận, đôi mắt đen chưa từng rời Harry một giây một phút, tới mức khiến Harry cảm thấy hít thở không thông.
Đợi bác sĩ gào thét xong, Harry cũng hồi phục tinh thần. Anh yên lặng tiếp nhận bản danh mục những việc cần chú ý dài dằng dặc, nghe bác sĩ đã hơi bình tĩnh lại dặn dò, “Ma lực của ông ấy tuy tồn tại nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà bị trói buộc, chỉ có thể sử dụng một ít. Hệ tiêu hóa bị tổn thương nghiêm trọng, không thể dùng phần lớn ma dược có hiệu lực mạnh mẽ. Ít nhất trong vòng hai tháng không được cho ông ấy ăn đồ ăn dạng rắn, bánh mỳ phải ngâm trong canh hoặc sữa, ăn thành nhiều bữa nhỏ, bảo đảm dinh dưỡng. Tinh thần ông ấy cực độ căng thẳng, không thể chịu kích thích. Tuyệt đối cấm to tiếng gào thét!”
Sau khi thấy Harry gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, bác sĩ hít sâu một hơi, thương tiếc nhìn người đàn ông ngồi trên giường, vẫn đang gắt gao dùng ánh mắt dõi theo Harry. “Hiện tại, chúng ta phải nhổ móng tay của ông ấy, để nó tiếp tục mọc lại một lần nữa, không thể dùng ma dược. Còn xương cẳng chât và cánh tay trái, phải đem những đoạn xương lệch bẻ gẫy để chúng có thể liền lại đúng cách…”
Harry sửng sốt, khẽ nhíu mày. “Không thể đợi thầy khỏe lên sao? Đợi tới lúc thầy có thể dùng được ma dược?”
Bác sĩ nhìn anh. “Khỏe lên? Nếu không nhổ, móng tay hoại tử này sẽ tiếp tục càng làm hỏng tay ông ấy, xương cốt vặn vẹo để càng lâu càng khó khôi phục, ngay cả ma dược cũng vô ích! Chẳng lẽ anh muốn đợi tới khi tất cả tay ông ấy đều thối rữa sao? Hay đợi tới cuối cùng không còn đi lại được nữa? Ông ấy đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để trị liệu rồi! Dù sao tình huống hiện tại đã xấu tới không thể xấu hơn được nữa. Sau đó, tôi sẽ cho cậu vài bình ma dược nhỏ tính bình để giúp ông ấy giảm bớt một ít đau đớn…”
Bác sĩ đứng lên, không nhìn Harry vẫn đang ngây người, chỉ thúc giục. “Mau lên! Ngài Potter, xem ra ông ấy chỉ nghe lời anh, tôi cần anh giúp đỡ!”
Harry bất lực đứng dậy, chậm rãi đi về hướng Snape, nhìn hắn vì anh và bác sĩ tới gần mà một lẫn nữa lại càng trở nên sợ hãi và căng thẳng.