Nén xuống cảm giác không đành lòng, lảng tránh đôi mắt đen vẫn luôn nhìn anh, Harry cho Snape, người vẫn đang run rẩy trên giường, một lời chú Petrificus Totalus, sau đó nâng tứ chi cứng ngắc của hắn xếp thành tư thế mà bác sĩ yêu cầu. Nghĩ một lúc, anh lại nâng Snape dậy, chính mình ngồi phía sau hắn, để cơ thể cứng ngắc ấy dựa vào ngực mình, sau đó, nhìn vẻ mặt vui mừng của bác sĩ, gật đầu, ý bảo có thể bắt đầu.
Harry nhìn bác sĩ rửa sạch hai tay Snape, sau đó nhanh chóng đem móng tay đen thẫm lần lượt rút ra rồi bôi thuốc băng bó, tiếp theo xác định vị trí xương cốt cong lệch, dùng công cụ đặc chế bẻ gẫy xương chân và cánh tay trái cong lệch, băng bó cố định. Toàn bộ quá trình mất gần một giờ. Anh không tự chủ được siết chặt tay, người trong lòng dù đã rơi vào trạng thái hóa đá, nhưng những cơn run rẩy không thể khống chế được cùng với mồ hôi thấm ướt trường bào trên người Snape khiến Harry có thể cảm nhận rõ ràng sự thống khổ của hắn.
Hoàn thành công việc, bác sĩ thẳng lưng dậy, lau mồ hôi trên trán, gật đầu với Harry, ý bảo anh giải trừ phép hóa đá trên người Snape. Harry hơi do dự nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của bác sĩ. Phép thuật vừa giải trừ xong, Snape lập tức hôn mê. Có chút khẩn trương không biết nên làm thế nào, Harry nhìn về phía bác sĩ xin giúp đỡ.
Bác sĩ nhíu mày ngạc nhiên. “Ngài Potter, tôi nhớ rõ là anh hẳn phải rất quen thuộc với chuyện này mới đúng! Được rồi, cứ thực hiện như anh vừa làm, ôm ông ấy. Còn nữa, khi tỉnh lại, ông ấy sẽ cảm thấy đau đớn. Đến lúc đó hãy cho ông ấy uống thuốc giảm đau mà tôi đưa anh. Ít nhất trong vòng mấy ngày tới, nhất định anh phải ở bên ông ấy, không cho ông ấy tùy tiện cử động, không được tùy tiện làm phép lên ông ấy, một tuần sau tái khám! À, còn nữa, mấy ngày này tay ông ấy không được chạm tới nước, công việc vệ sinh thân thể, anh nhất định phải giúp cho tốt!”
Lời bác sĩ làm Harry tỉnh táo lại, anh run rẩy khóe miệng, nhìn lại về phía người từng là giáo sư của mình, không ngờ mình lại quên mất mấy thứ đã gần như trở thành bản năng mà anh học được trong chiến đấu mấy năm nay. Anh đứng dậy, thật cẩn thận ôm lấy thân thể tựa hồ không có sức nặng kia, cố gắng bình ổn bước đi, cười với bác sĩ. “Chà, tôi nghĩ tôi cần mượn lò sưởi của ông một chút!”
Bác sĩ vội vàng thu thập công cụ, chỉ khoát tay. “Dùng đi dùng đi, dù sao anh cũng đã dùng rất nhiều lần rồi, không phải sao!”
Cười gượng cảm ơn, Harry ôm Snape đi vào lò sưởi, theo ánh lửa xanh bùng lên, nói ra đích đến, “Nhà Potter tại Thung lũng Godric!”
Về tới nhà, trời đã hửng sáng. Harry ôm Snape ngây người trong chốc lát, cúi đầu nhìn người vẫn đang hôn mê trong lòng mình, nhìn cơ thể dính bẩn, thở dài, bắt đầu cảm thấy mình cần nuôi một gia tinh…
Cẩn thận tránh những nơi băng bó, Harry tận lực nhẹ tay tắm rửa cho Snape. Chỉ là khi chạm phải xương cốt cộm ra, cùng với những vết sẹo xấu xí mới mới cũ cũ chằng chịt trên cổ và trên khắp thân thể gầy gò trắng nhợt đến dọa người, tay anh không tự chủ được thoáng run lên. Những lời mô tả của bác sĩ làm sao có thể bằng lúc này nhìn tận mắt, quả thật khiếp đảm kinh tâm. Cuối cùng, tới lúc làm xong, anh không thể không ngồi bệt xuống đất thở dốc, tận lực bình ổn ngọn lửa giận trong lòng, cùng với sự bi thương và cảm giác áy náy tự trách dồn ép anh tới gần như suy sụp.
Vì bác sĩ đã dặn phải chăm sóc bất cứ lúc nào, Harry ôm Snape lên phòng ngủ của chính mình trên lầu hai. Ở đó vốn chỉ có một cái giường lớn cho một người. Thề có Merlin, anh không muốn phải thu dọn phòng dành cho khách đã bị coi là nhà kho, lèn đầy mấy thứ đồ linh tinh gì đó…
Chăm chú nhìn Snape cuộn dưới chăn xanh mềm mại, chỉ lộ ra gương mặt gầy gò, Harry nén xuống thứ tình tự có chút cổ quái, cảm giác thật phức tạp. Anh không tưởng tượng nổi sẽ có một ngày như thế này, người đàn ông vẫn luôn châm chọc anh, tận lực phá hoại tất cả khoái hoạt của anh, mỗi lần gặp anh đều chỉ có khắc khẩu và chán ghét… con người luôn tản mát khí tức lạnh như băng, nhưng không thể nghi ngờ vô cùng mạnh mẽ ấy, giờ đây lại an tĩnh và yếu ớt dựa vào sự bảo hộ của anh.
Lắc đầu, xua đi những suy nghĩ chẳng biết tại sao lại đến này, Harry đi xuống lầu, ra phòng khách, dùng bột Floo đến xin Luther số ngày nghỉ anh đã tích góp suốt năm năm, cộng lại phải tới một năm! Vốn Luther không chấp thuận, nhưng sau khi Harry đem lời của bác sĩ nhắc lại một lần từ đầu đến cuối, người đứng đầu Bộ Pháp Thuật miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ chịu nhân nhượng tới lúc tìm ra phương pháp giải trừ khế ước giữa anh và Snape. Đối với điều này, Harry không có ý kiến khác.
Xoa thái dương hơi nhức nhối, Harry kiểm tra chút đồ ăn mình dự trữ. Hai quả trứng gà chẳng biết để từ bao giờ, một túi bánh mì mốc meo… Trời biết anh đã bao lâu không ăn cơm ở nhà, chứ đừng nói gì tới việc dùng ma pháp để giữ tươi đồ ăn dự trữ…
Phiền não bới bới tóc, bởi không xác định được lúc nào Snape sẽ tỉnh lại nên Harry không thể ra ngoài đi chợ. Anh không biết người đàn ông kia sau khi tỉnh lại và phát hiện mình ở một nơi xa lạ rồi sẽ có phản ứng gì. Nhưng cứ phỏng đoán theo biểu hiện của Snape ở Bộ Pháp Thuật và bệnh viện Thánh Mungo, có thể đoán được kết quả sẽ không hề làm Harry cao hứng…
Bất lực, Harry đành dùng song diện kính liên lạc với Ron và Hermione. Cho dù đang công tác, hai người họ đều không hề do dự đáp ứng ngay, một giờ sau ôm gói lớn gói nhỏ đủ loại đồ ăn và nhu yếu phẩm xuất hiện trong nhà anh.
Cảm kích tiếp nhận đồ từ tay bạn thân, Harry xấu hổ cười cười. “Ron, Mione, tớ nghĩ, à, vẫn phải nhờ các cậu một chuyến nữa rồi!”
Hermione kéo Ron, không cho cậu tiếp tục ngó nghiêng nhìn lên lầu. “Còn thiếu gì sao? Không thành vấn đề, Harry, cứ nói đi!”
Đưa ra một tờ giấy, Harry bất đắc dĩ cười. “… Sna… Severus không có quần áo thích hợp, cũng không thể để thầy mặc đồ của tớ mà…”
Nhận lấy trang giấy ghi rõ chiều cao, vòng eo và các thông số khác của Snape, tận lực không đi vắt óc nghĩ xem bạn thân của cô làm thế nào lấy được những con số đó, Hermione mím môi cười, đồng thời cho ông chồng đang há hốc miệng vì nghe thấy cách Harry gọi Snape ăn một khuỷu tay. “Ờ, đương nhiên, tớ nghĩ giáo sư Snape sẽ không thích mặc đồ của cậu đâu, bọn tớ sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Harry lấy ra một túi vàng đưa Ron. “Này, cầm đi, tớ nghĩ còn… ừ, quần áo ở nhà, áo khoác, giầy, tất cả quần áo thu đông! Merlin! Tớ tính không hết nổi… Các cậu tự xem xét mà mua nhé!”
Lấy lại tinh thần, Ron tiếp nhận, ước lượng. “Chậc, Harry, chắc không dùng hết nhiều như vậy đâu!” Harry lắc đầu, biểu tình nghiêm túc pha lẫn buồn bã. “Ron, tớ muốn cho thầy những thứ tốt nhất…”
Ron há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại vì bị vợ trừng mắt mà ngậm miệng, chỉ có thể than thở nhìn cô tâm tình vui vẻ đi bên cạnh, cùng hướng về Hẻm Xéo. “Ôi trời, Merlin… Không thể tin được…”
Sau khi Hermione và Ron rời khỏi, Harry bắt đầu xử lý đồ ăn và các nhu yếu phẩm bạn mình đưa tới. Lúc vừa xử lý xong hết, trên song diện kính truyền đến lời của Hermione, “Harry, đã xong! Nhưng quần áo nhiều lắm, cần hai ngày, sáng ngày mốt sẽ được vận chuyển đến chỗ cậu bằng cú mèo!”
“Cảm ơn, Mione, không có cậu và Ron, tớ thật không biết phải làm sao!” Harry nhếch môi khoái trá cười. Trên song diện kính hiện ra gương mặt của Ron. “Harry, Bộ muốn bọn tớ trở về ngay, không thể sang chỗ cậu tiếp rồi. Ách, cậu xác định mình sẽ không sao chứ? Có cần báo chú Sirius và chú Remus không?”
Thầm phân vân một chút, Harry lắc đầu. “Không cần, tớ tạm thời không có sức cho chuyện đó. Có lẽ hai ngày nữa đi, tớ sẽ tự báo họ và một vài người khác. Các cậu cứ đi đi, ở đây tớ không sao đâu!”
Hermione ngăn Ron lại. “Vậy được rồi, Harry, nếu cậu cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo bọn tớ. Bọn tớ rất vui có thể trợ giúp cậu! Như vậy sau khi tan tầm bọn tớ lại qua đó, buổi chiều gặp!”
Cười cảm ơn, Harry kết thúc đối thoại, thu hồi song diện kính. Cơn mỏi mệt giống như thủy triều ập đến bao phủ lấy anh. Anh duỗi tay chân, xoay cổ, đi vào phòng ngủ, lúc nhìn thấy người đang ngủ say trên giường bất giác sững sờ. Được rồi, anh vừa suýt quên mất sự thật rằng từ nay về sau mình đã có một người cùng chia sẻ giường.
Đứng bên giường ngây ngốc trong chốc lát, Harry quyết định hiện tại cứ nên trèo lên chiếc giường mềm mại đương vẫy gọi anh đã, còn chuyện phân giường… qua hôm nay rồi nói sau. Cẩn thận bảo trì khoảng cách với Snape, Harry kiểm tra qua thương thế được băng bó trên người hắn, sau đó bật ra một hơi thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại…
Cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng cảm giác có người ở bên cạnh làm cuối cùng cuối cùng Harry chỉ có thể nửa ngủ nửa tỉnh, thậm chí trong chưa đầy một tiếng đồng hồ đã mở mắt ra mấy lần, hoặc là do xoay người không cẩn thận mà đụng phải thân thể Snape khiến anh cứng ngắc và mất tự nhiên. Rốt cuộc, chịu không nổi, anh rời giường. Mặc dù cực kỳ buồn ngủ, Harry quyết định không nghỉ ngơi trên giường nữa. Đọc sách, sửa lại tư liệu, làm bừa chuyện này chuyện kia, bất cứ việc gì đều khiến anh thấy thoải mái hơn nằm nơi đó ngủ.
Tới lần thứ ba vì cộp đầu xuống bàn mà xoa thái dương, Harry chợt nghe thanh âm truyền đến từ trên giường cách anh không xa, vội vàng tới gần, nhìn thấy một màn khiến anh tức giận mà bất lực: Snape tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi ở trên giường, hai bàn tay băng kín như xác ướp chống trên ra trải, không ngừng run rẩy, hai chân bị cố định thạch cao, một thả xuống mép giường, một cố gắng xê dịch. Cặp mắt mở to tràn đầy hoảng hốt và sợ hãi.
“Merlin chết tiệt! Thầy đang làm cái gì?! Không được cử động!” Harry gầm nhẹ, vươn tay muốn ngăn cản người đang không ngừng nhúc nhích, dù đau đến vã mồ hôi đầy đầu cũng muốn xuống giường. Điều anh đạt được là sự phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, Snape ngay tức khắc yên lặng bất động, nhưng cả người run lẩy bẩy, cùng với đôi mắt đen đầy sợ hãi chăm chú nhìn anh.
Trong giây lát, lời dặn dò của bác sĩ hiện lên trong đầu, Harry ảo não mím môi, bàn tay vươn ra tạm dừng một chốc, sau đó chầm chậm thử đặt lên trên vai Snape. Vừa thoáng tiếp xúc, sự run rẩy truyền đến dưới tay đã khiến anh nhíu mày.
Từ từ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, Harry chống lại ánh mắt theo sát anh trên từng động tác của Snape. Mà bắt gặp ánh mắt của Harry, Snape cũng trở nên căng thẳng không kềm chế được. Hắn thậm chí còn từ chỉ hơi run rẩy biến thành run lẩy bẩy, hai tay gắt gao siết chặt vải chăn mềm mại, khiến những vết thương đã được băng cẩn thận lại vỡ ra, tựa hồ không cảm thấy đau đớn dù máu tươi đã ướt sũng cả vải băng.
“Không được! Chết tiệt! Chết tiệt!” Harry luống cuống tay chân, muốn kéo bàn tay tự hành hạ mình của Snape, lại thấy đối phương mang bộ dáng sợ hãi gắt gao ôm lấy đầu, cuộn mình trên giường, khiến thạch cao cố định cánh tay và xương chân lỏng ra và xuất hiện vết nứt.
Tay cứng lại giữa không trung, Harry hoảng sợ nhìn giáo sư dạy ma dược trước đây của anh làm ra bộ dáng chờ đợi hành hung ngược đãi ở trên giường anh, tứ chi tận lực co gập trước bụng và ngực, hai tay ôm đầu, để phía sau lưng lộ ra hoàn toàn trước mắt anh. Vì thế Harry liền hiểu được nguyên nhân của những vết sẹo chằng chịt khắp trên lưng và thân thể hắn…
Nén xuống cảm giác không đành lòng, lảng tránh đôi mắt đen vẫn luôn nhìn anh, Harry cho Snape, người vẫn đang run rẩy trên giường, một lời chú Petrificus Totalus, sau đó nâng tứ chi cứng ngắc của hắn xếp thành tư thế mà bác sĩ yêu cầu. Nghĩ một lúc, anh lại nâng Snape dậy, chính mình ngồi phía sau hắn, để cơ thể cứng ngắc ấy dựa vào ngực mình, sau đó, nhìn vẻ mặt vui mừng của bác sĩ, gật đầu, ý bảo có thể bắt đầu.
Harry nhìn bác sĩ rửa sạch hai tay Snape, sau đó nhanh chóng đem móng tay đen thẫm lần lượt rút ra rồi bôi thuốc băng bó, tiếp theo xác định vị trí xương cốt cong lệch, dùng công cụ đặc chế bẻ gẫy xương chân và cánh tay trái cong lệch, băng bó cố định. Toàn bộ quá trình mất gần một giờ. Anh không tự chủ được siết chặt tay, người trong lòng dù đã rơi vào trạng thái hóa đá, nhưng những cơn run rẩy không thể khống chế được cùng với mồ hôi thấm ướt trường bào trên người Snape khiến Harry có thể cảm nhận rõ ràng sự thống khổ của hắn.
Hoàn thành công việc, bác sĩ thẳng lưng dậy, lau mồ hôi trên trán, gật đầu với Harry, ý bảo anh giải trừ phép hóa đá trên người Snape. Harry hơi do dự nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của bác sĩ. Phép thuật vừa giải trừ xong, Snape lập tức hôn mê. Có chút khẩn trương không biết nên làm thế nào, Harry nhìn về phía bác sĩ xin giúp đỡ.
Bác sĩ nhíu mày ngạc nhiên. “Ngài Potter, tôi nhớ rõ là anh hẳn phải rất quen thuộc với chuyện này mới đúng! Được rồi, cứ thực hiện như anh vừa làm, ôm ông ấy. Còn nữa, khi tỉnh lại, ông ấy sẽ cảm thấy đau đớn. Đến lúc đó hãy cho ông ấy uống thuốc giảm đau mà tôi đưa anh. Ít nhất trong vòng mấy ngày tới, nhất định anh phải ở bên ông ấy, không cho ông ấy tùy tiện cử động, không được tùy tiện làm phép lên ông ấy, một tuần sau tái khám! À, còn nữa, mấy ngày này tay ông ấy không được chạm tới nước, công việc vệ sinh thân thể, anh nhất định phải giúp cho tốt!”
Lời bác sĩ làm Harry tỉnh táo lại, anh run rẩy khóe miệng, nhìn lại về phía người từng là giáo sư của mình, không ngờ mình lại quên mất mấy thứ đã gần như trở thành bản năng mà anh học được trong chiến đấu mấy năm nay. Anh đứng dậy, thật cẩn thận ôm lấy thân thể tựa hồ không có sức nặng kia, cố gắng bình ổn bước đi, cười với bác sĩ. “Chà, tôi nghĩ tôi cần mượn lò sưởi của ông một chút!”
Bác sĩ vội vàng thu thập công cụ, chỉ khoát tay. “Dùng đi dùng đi, dù sao anh cũng đã dùng rất nhiều lần rồi, không phải sao!”
Cười gượng cảm ơn, Harry ôm Snape đi vào lò sưởi, theo ánh lửa xanh bùng lên, nói ra đích đến, “Nhà Potter tại Thung lũng Godric!”
Về tới nhà, trời đã hửng sáng. Harry ôm Snape ngây người trong chốc lát, cúi đầu nhìn người vẫn đang hôn mê trong lòng mình, nhìn cơ thể dính bẩn, thở dài, bắt đầu cảm thấy mình cần nuôi một gia tinh…
Cẩn thận tránh những nơi băng bó, Harry tận lực nhẹ tay tắm rửa cho Snape. Chỉ là khi chạm phải xương cốt cộm ra, cùng với những vết sẹo xấu xí mới mới cũ cũ chằng chịt trên cổ và trên khắp thân thể gầy gò trắng nhợt đến dọa người, tay anh không tự chủ được thoáng run lên. Những lời mô tả của bác sĩ làm sao có thể bằng lúc này nhìn tận mắt, quả thật khiếp đảm kinh tâm. Cuối cùng, tới lúc làm xong, anh không thể không ngồi bệt xuống đất thở dốc, tận lực bình ổn ngọn lửa giận trong lòng, cùng với sự bi thương và cảm giác áy náy tự trách dồn ép anh tới gần như suy sụp.
Vì bác sĩ đã dặn phải chăm sóc bất cứ lúc nào, Harry ôm Snape lên phòng ngủ của chính mình trên lầu hai. Ở đó vốn chỉ có một cái giường lớn cho một người. Thề có Merlin, anh không muốn phải thu dọn phòng dành cho khách đã bị coi là nhà kho, lèn đầy mấy thứ đồ linh tinh gì đó…
Chăm chú nhìn Snape cuộn dưới chăn xanh mềm mại, chỉ lộ ra gương mặt gầy gò, Harry nén xuống thứ tình tự có chút cổ quái, cảm giác thật phức tạp. Anh không tưởng tượng nổi sẽ có một ngày như thế này, người đàn ông vẫn luôn châm chọc anh, tận lực phá hoại tất cả khoái hoạt của anh, mỗi lần gặp anh đều chỉ có khắc khẩu và chán ghét… con người luôn tản mát khí tức lạnh như băng, nhưng không thể nghi ngờ vô cùng mạnh mẽ ấy, giờ đây lại an tĩnh và yếu ớt dựa vào sự bảo hộ của anh.
Lắc đầu, xua đi những suy nghĩ chẳng biết tại sao lại đến này, Harry đi xuống lầu, ra phòng khách, dùng bột Floo đến xin Luther số ngày nghỉ anh đã tích góp suốt năm năm, cộng lại phải tới một năm! Vốn Luther không chấp thuận, nhưng sau khi Harry đem lời của bác sĩ nhắc lại một lần từ đầu đến cuối, người đứng đầu Bộ Pháp Thuật miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ chịu nhân nhượng tới lúc tìm ra phương pháp giải trừ khế ước giữa anh và Snape. Đối với điều này, Harry không có ý kiến khác.
Xoa thái dương hơi nhức nhối, Harry kiểm tra chút đồ ăn mình dự trữ. Hai quả trứng gà chẳng biết để từ bao giờ, một túi bánh mì mốc meo… Trời biết anh đã bao lâu không ăn cơm ở nhà, chứ đừng nói gì tới việc dùng ma pháp để giữ tươi đồ ăn dự trữ…
Phiền não bới bới tóc, bởi không xác định được lúc nào Snape sẽ tỉnh lại nên Harry không thể ra ngoài đi chợ. Anh không biết người đàn ông kia sau khi tỉnh lại và phát hiện mình ở một nơi xa lạ rồi sẽ có phản ứng gì. Nhưng cứ phỏng đoán theo biểu hiện của Snape ở Bộ Pháp Thuật và bệnh viện Thánh Mungo, có thể đoán được kết quả sẽ không hề làm Harry cao hứng…
Bất lực, Harry đành dùng song diện kính liên lạc với Ron và Hermione. Cho dù đang công tác, hai người họ đều không hề do dự đáp ứng ngay, một giờ sau ôm gói lớn gói nhỏ đủ loại đồ ăn và nhu yếu phẩm xuất hiện trong nhà anh.
Cảm kích tiếp nhận đồ từ tay bạn thân, Harry xấu hổ cười cười. “Ron, Mione, tớ nghĩ, à, vẫn phải nhờ các cậu một chuyến nữa rồi!”
Hermione kéo Ron, không cho cậu tiếp tục ngó nghiêng nhìn lên lầu. “Còn thiếu gì sao? Không thành vấn đề, Harry, cứ nói đi!”
Đưa ra một tờ giấy, Harry bất đắc dĩ cười. “… Sna… Severus không có quần áo thích hợp, cũng không thể để thầy mặc đồ của tớ mà…”
Nhận lấy trang giấy ghi rõ chiều cao, vòng eo và các thông số khác của Snape, tận lực không đi vắt óc nghĩ xem bạn thân của cô làm thế nào lấy được những con số đó, Hermione mím môi cười, đồng thời cho ông chồng đang há hốc miệng vì nghe thấy cách Harry gọi Snape ăn một khuỷu tay. “Ờ, đương nhiên, tớ nghĩ giáo sư Snape sẽ không thích mặc đồ của cậu đâu, bọn tớ sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Harry lấy ra một túi vàng đưa Ron. “Này, cầm đi, tớ nghĩ còn… ừ, quần áo ở nhà, áo khoác, giầy, tất cả quần áo thu đông! Merlin! Tớ tính không hết nổi… Các cậu tự xem xét mà mua nhé!”
Lấy lại tinh thần, Ron tiếp nhận, ước lượng. “Chậc, Harry, chắc không dùng hết nhiều như vậy đâu!” Harry lắc đầu, biểu tình nghiêm túc pha lẫn buồn bã. “Ron, tớ muốn cho thầy những thứ tốt nhất…”
Ron há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại vì bị vợ trừng mắt mà ngậm miệng, chỉ có thể than thở nhìn cô tâm tình vui vẻ đi bên cạnh, cùng hướng về Hẻm Xéo. “Ôi trời, Merlin… Không thể tin được…”
Sau khi Hermione và Ron rời khỏi, Harry bắt đầu xử lý đồ ăn và các nhu yếu phẩm bạn mình đưa tới. Lúc vừa xử lý xong hết, trên song diện kính truyền đến lời của Hermione, “Harry, đã xong! Nhưng quần áo nhiều lắm, cần hai ngày, sáng ngày mốt sẽ được vận chuyển đến chỗ cậu bằng cú mèo!”
“Cảm ơn, Mione, không có cậu và Ron, tớ thật không biết phải làm sao!” Harry nhếch môi khoái trá cười. Trên song diện kính hiện ra gương mặt của Ron. “Harry, Bộ muốn bọn tớ trở về ngay, không thể sang chỗ cậu tiếp rồi. Ách, cậu xác định mình sẽ không sao chứ? Có cần báo chú Sirius và chú Remus không?”
Thầm phân vân một chút, Harry lắc đầu. “Không cần, tớ tạm thời không có sức cho chuyện đó. Có lẽ hai ngày nữa đi, tớ sẽ tự báo họ và một vài người khác. Các cậu cứ đi đi, ở đây tớ không sao đâu!”
Hermione ngăn Ron lại. “Vậy được rồi, Harry, nếu cậu cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo bọn tớ. Bọn tớ rất vui có thể trợ giúp cậu! Như vậy sau khi tan tầm bọn tớ lại qua đó, buổi chiều gặp!”
Cười cảm ơn, Harry kết thúc đối thoại, thu hồi song diện kính. Cơn mỏi mệt giống như thủy triều ập đến bao phủ lấy anh. Anh duỗi tay chân, xoay cổ, đi vào phòng ngủ, lúc nhìn thấy người đang ngủ say trên giường bất giác sững sờ. Được rồi, anh vừa suýt quên mất sự thật rằng từ nay về sau mình đã có một người cùng chia sẻ giường.
Đứng bên giường ngây ngốc trong chốc lát, Harry quyết định hiện tại cứ nên trèo lên chiếc giường mềm mại đương vẫy gọi anh đã, còn chuyện phân giường… qua hôm nay rồi nói sau. Cẩn thận bảo trì khoảng cách với Snape, Harry kiểm tra qua thương thế được băng bó trên người hắn, sau đó bật ra một hơi thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại…
Cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng cảm giác có người ở bên cạnh làm cuối cùng cuối cùng Harry chỉ có thể nửa ngủ nửa tỉnh, thậm chí trong chưa đầy một tiếng đồng hồ đã mở mắt ra mấy lần, hoặc là do xoay người không cẩn thận mà đụng phải thân thể Snape khiến anh cứng ngắc và mất tự nhiên. Rốt cuộc, chịu không nổi, anh rời giường. Mặc dù cực kỳ buồn ngủ, Harry quyết định không nghỉ ngơi trên giường nữa. Đọc sách, sửa lại tư liệu, làm bừa chuyện này chuyện kia, bất cứ việc gì đều khiến anh thấy thoải mái hơn nằm nơi đó ngủ.
Tới lần thứ ba vì cộp đầu xuống bàn mà xoa thái dương, Harry chợt nghe thanh âm truyền đến từ trên giường cách anh không xa, vội vàng tới gần, nhìn thấy một màn khiến anh tức giận mà bất lực: Snape tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi ở trên giường, hai bàn tay băng kín như xác ướp chống trên ra trải, không ngừng run rẩy, hai chân bị cố định thạch cao, một thả xuống mép giường, một cố gắng xê dịch. Cặp mắt mở to tràn đầy hoảng hốt và sợ hãi.
“Merlin chết tiệt! Thầy đang làm cái gì?! Không được cử động!” Harry gầm nhẹ, vươn tay muốn ngăn cản người đang không ngừng nhúc nhích, dù đau đến vã mồ hôi đầy đầu cũng muốn xuống giường. Điều anh đạt được là sự phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, Snape ngay tức khắc yên lặng bất động, nhưng cả người run lẩy bẩy, cùng với đôi mắt đen đầy sợ hãi chăm chú nhìn anh.
Trong giây lát, lời dặn dò của bác sĩ hiện lên trong đầu, Harry ảo não mím môi, bàn tay vươn ra tạm dừng một chốc, sau đó chầm chậm thử đặt lên trên vai Snape. Vừa thoáng tiếp xúc, sự run rẩy truyền đến dưới tay đã khiến anh nhíu mày.
Từ từ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, Harry chống lại ánh mắt theo sát anh trên từng động tác của Snape. Mà bắt gặp ánh mắt của Harry, Snape cũng trở nên căng thẳng không kềm chế được. Hắn thậm chí còn từ chỉ hơi run rẩy biến thành run lẩy bẩy, hai tay gắt gao siết chặt vải chăn mềm mại, khiến những vết thương đã được băng cẩn thận lại vỡ ra, tựa hồ không cảm thấy đau đớn dù máu tươi đã ướt sũng cả vải băng.
“Không được! Chết tiệt! Chết tiệt!” Harry luống cuống tay chân, muốn kéo bàn tay tự hành hạ mình của Snape, lại thấy đối phương mang bộ dáng sợ hãi gắt gao ôm lấy đầu, cuộn mình trên giường, khiến thạch cao cố định cánh tay và xương chân lỏng ra và xuất hiện vết nứt.
Tay cứng lại giữa không trung, Harry hoảng sợ nhìn giáo sư dạy ma dược trước đây của anh làm ra bộ dáng chờ đợi hành hung ngược đãi ở trên giường anh, tứ chi tận lực co gập trước bụng và ngực, hai tay ôm đầu, để phía sau lưng lộ ra hoàn toàn trước mắt anh. Vì thế Harry liền hiểu được nguyên nhân của những vết sẹo chằng chịt khắp trên lưng và thân thể hắn…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nén xuống cảm giác không đành lòng, lảng tránh đôi mắt đen vẫn luôn nhìn anh, Harry cho Snape, người vẫn đang run rẩy trên giường, một lời chú Petrificus Totalus, sau đó nâng tứ chi cứng ngắc của hắn xếp thành tư thế mà bác sĩ yêu cầu. Nghĩ một lúc, anh lại nâng Snape dậy, chính mình ngồi phía sau hắn, để cơ thể cứng ngắc ấy dựa vào ngực mình, sau đó, nhìn vẻ mặt vui mừng của bác sĩ, gật đầu, ý bảo có thể bắt đầu.
Harry nhìn bác sĩ rửa sạch hai tay Snape, sau đó nhanh chóng đem móng tay đen thẫm lần lượt rút ra rồi bôi thuốc băng bó, tiếp theo xác định vị trí xương cốt cong lệch, dùng công cụ đặc chế bẻ gẫy xương chân và cánh tay trái cong lệch, băng bó cố định. Toàn bộ quá trình mất gần một giờ. Anh không tự chủ được siết chặt tay, người trong lòng dù đã rơi vào trạng thái hóa đá, nhưng những cơn run rẩy không thể khống chế được cùng với mồ hôi thấm ướt trường bào trên người Snape khiến Harry có thể cảm nhận rõ ràng sự thống khổ của hắn.
Hoàn thành công việc, bác sĩ thẳng lưng dậy, lau mồ hôi trên trán, gật đầu với Harry, ý bảo anh giải trừ phép hóa đá trên người Snape. Harry hơi do dự nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của bác sĩ. Phép thuật vừa giải trừ xong, Snape lập tức hôn mê. Có chút khẩn trương không biết nên làm thế nào, Harry nhìn về phía bác sĩ xin giúp đỡ.
Bác sĩ nhíu mày ngạc nhiên. “Ngài Potter, tôi nhớ rõ là anh hẳn phải rất quen thuộc với chuyện này mới đúng! Được rồi, cứ thực hiện như anh vừa làm, ôm ông ấy. Còn nữa, khi tỉnh lại, ông ấy sẽ cảm thấy đau đớn. Đến lúc đó hãy cho ông ấy uống thuốc giảm đau mà tôi đưa anh. Ít nhất trong vòng mấy ngày tới, nhất định anh phải ở bên ông ấy, không cho ông ấy tùy tiện cử động, không được tùy tiện làm phép lên ông ấy, một tuần sau tái khám! À, còn nữa, mấy ngày này tay ông ấy không được chạm tới nước, công việc vệ sinh thân thể, anh nhất định phải giúp cho tốt!”
Lời bác sĩ làm Harry tỉnh táo lại, anh run rẩy khóe miệng, nhìn lại về phía người từng là giáo sư của mình, không ngờ mình lại quên mất mấy thứ đã gần như trở thành bản năng mà anh học được trong chiến đấu mấy năm nay. Anh đứng dậy, thật cẩn thận ôm lấy thân thể tựa hồ không có sức nặng kia, cố gắng bình ổn bước đi, cười với bác sĩ. “Chà, tôi nghĩ tôi cần mượn lò sưởi của ông một chút!”
Bác sĩ vội vàng thu thập công cụ, chỉ khoát tay. “Dùng đi dùng đi, dù sao anh cũng đã dùng rất nhiều lần rồi, không phải sao!”
Cười gượng cảm ơn, Harry ôm Snape đi vào lò sưởi, theo ánh lửa xanh bùng lên, nói ra đích đến, “Nhà Potter tại Thung lũng Godric!”
Về tới nhà, trời đã hửng sáng. Harry ôm Snape ngây người trong chốc lát, cúi đầu nhìn người vẫn đang hôn mê trong lòng mình, nhìn cơ thể dính bẩn, thở dài, bắt đầu cảm thấy mình cần nuôi một gia tinh…
Cẩn thận tránh những nơi băng bó, Harry tận lực nhẹ tay tắm rửa cho Snape. Chỉ là khi chạm phải xương cốt cộm ra, cùng với những vết sẹo xấu xí mới mới cũ cũ chằng chịt trên cổ và trên khắp thân thể gầy gò trắng nhợt đến dọa người, tay anh không tự chủ được thoáng run lên. Những lời mô tả của bác sĩ làm sao có thể bằng lúc này nhìn tận mắt, quả thật khiếp đảm kinh tâm. Cuối cùng, tới lúc làm xong, anh không thể không ngồi bệt xuống đất thở dốc, tận lực bình ổn ngọn lửa giận trong lòng, cùng với sự bi thương và cảm giác áy náy tự trách dồn ép anh tới gần như suy sụp.
Vì bác sĩ đã dặn phải chăm sóc bất cứ lúc nào, Harry ôm Snape lên phòng ngủ của chính mình trên lầu hai. Ở đó vốn chỉ có một cái giường lớn cho một người. Thề có Merlin, anh không muốn phải thu dọn phòng dành cho khách đã bị coi là nhà kho, lèn đầy mấy thứ đồ linh tinh gì đó…
Chăm chú nhìn Snape cuộn dưới chăn xanh mềm mại, chỉ lộ ra gương mặt gầy gò, Harry nén xuống thứ tình tự có chút cổ quái, cảm giác thật phức tạp. Anh không tưởng tượng nổi sẽ có một ngày như thế này, người đàn ông vẫn luôn châm chọc anh, tận lực phá hoại tất cả khoái hoạt của anh, mỗi lần gặp anh đều chỉ có khắc khẩu và chán ghét… con người luôn tản mát khí tức lạnh như băng, nhưng không thể nghi ngờ vô cùng mạnh mẽ ấy, giờ đây lại an tĩnh và yếu ớt dựa vào sự bảo hộ của anh.
Lắc đầu, xua đi những suy nghĩ chẳng biết tại sao lại đến này, Harry đi xuống lầu, ra phòng khách, dùng bột Floo đến xin Luther số ngày nghỉ anh đã tích góp suốt năm năm, cộng lại phải tới một năm! Vốn Luther không chấp thuận, nhưng sau khi Harry đem lời của bác sĩ nhắc lại một lần từ đầu đến cuối, người đứng đầu Bộ Pháp Thuật miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ chịu nhân nhượng tới lúc tìm ra phương pháp giải trừ khế ước giữa anh và Snape. Đối với điều này, Harry không có ý kiến khác.
Xoa thái dương hơi nhức nhối, Harry kiểm tra chút đồ ăn mình dự trữ. Hai quả trứng gà chẳng biết để từ bao giờ, một túi bánh mì mốc meo… Trời biết anh đã bao lâu không ăn cơm ở nhà, chứ đừng nói gì tới việc dùng ma pháp để giữ tươi đồ ăn dự trữ…
Phiền não bới bới tóc, bởi không xác định được lúc nào Snape sẽ tỉnh lại nên Harry không thể ra ngoài đi chợ. Anh không biết người đàn ông kia sau khi tỉnh lại và phát hiện mình ở một nơi xa lạ rồi sẽ có phản ứng gì. Nhưng cứ phỏng đoán theo biểu hiện của Snape ở Bộ Pháp Thuật và bệnh viện Thánh Mungo, có thể đoán được kết quả sẽ không hề làm Harry cao hứng…
Bất lực, Harry đành dùng song diện kính liên lạc với Ron và Hermione. Cho dù đang công tác, hai người họ đều không hề do dự đáp ứng ngay, một giờ sau ôm gói lớn gói nhỏ đủ loại đồ ăn và nhu yếu phẩm xuất hiện trong nhà anh.
Cảm kích tiếp nhận đồ từ tay bạn thân, Harry xấu hổ cười cười. “Ron, Mione, tớ nghĩ, à, vẫn phải nhờ các cậu một chuyến nữa rồi!”
Hermione kéo Ron, không cho cậu tiếp tục ngó nghiêng nhìn lên lầu. “Còn thiếu gì sao? Không thành vấn đề, Harry, cứ nói đi!”
Đưa ra một tờ giấy, Harry bất đắc dĩ cười. “… Sna… Severus không có quần áo thích hợp, cũng không thể để thầy mặc đồ của tớ mà…”
Nhận lấy trang giấy ghi rõ chiều cao, vòng eo và các thông số khác của Snape, tận lực không đi vắt óc nghĩ xem bạn thân của cô làm thế nào lấy được những con số đó, Hermione mím môi cười, đồng thời cho ông chồng đang há hốc miệng vì nghe thấy cách Harry gọi Snape ăn một khuỷu tay. “Ờ, đương nhiên, tớ nghĩ giáo sư Snape sẽ không thích mặc đồ của cậu đâu, bọn tớ sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Harry lấy ra một túi vàng đưa Ron. “Này, cầm đi, tớ nghĩ còn… ừ, quần áo ở nhà, áo khoác, giầy, tất cả quần áo thu đông! Merlin! Tớ tính không hết nổi… Các cậu tự xem xét mà mua nhé!”
Lấy lại tinh thần, Ron tiếp nhận, ước lượng. “Chậc, Harry, chắc không dùng hết nhiều như vậy đâu!” Harry lắc đầu, biểu tình nghiêm túc pha lẫn buồn bã. “Ron, tớ muốn cho thầy những thứ tốt nhất…”
Ron há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại vì bị vợ trừng mắt mà ngậm miệng, chỉ có thể than thở nhìn cô tâm tình vui vẻ đi bên cạnh, cùng hướng về Hẻm Xéo. “Ôi trời, Merlin… Không thể tin được…”
Sau khi Hermione và Ron rời khỏi, Harry bắt đầu xử lý đồ ăn và các nhu yếu phẩm bạn mình đưa tới. Lúc vừa xử lý xong hết, trên song diện kính truyền đến lời của Hermione, “Harry, đã xong! Nhưng quần áo nhiều lắm, cần hai ngày, sáng ngày mốt sẽ được vận chuyển đến chỗ cậu bằng cú mèo!”
“Cảm ơn, Mione, không có cậu và Ron, tớ thật không biết phải làm sao!” Harry nhếch môi khoái trá cười. Trên song diện kính hiện ra gương mặt của Ron. “Harry, Bộ muốn bọn tớ trở về ngay, không thể sang chỗ cậu tiếp rồi. Ách, cậu xác định mình sẽ không sao chứ? Có cần báo chú Sirius và chú Remus không?”
Thầm phân vân một chút, Harry lắc đầu. “Không cần, tớ tạm thời không có sức cho chuyện đó. Có lẽ hai ngày nữa đi, tớ sẽ tự báo họ và một vài người khác. Các cậu cứ đi đi, ở đây tớ không sao đâu!”
Hermione ngăn Ron lại. “Vậy được rồi, Harry, nếu cậu cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo bọn tớ. Bọn tớ rất vui có thể trợ giúp cậu! Như vậy sau khi tan tầm bọn tớ lại qua đó, buổi chiều gặp!”
Cười cảm ơn, Harry kết thúc đối thoại, thu hồi song diện kính. Cơn mỏi mệt giống như thủy triều ập đến bao phủ lấy anh. Anh duỗi tay chân, xoay cổ, đi vào phòng ngủ, lúc nhìn thấy người đang ngủ say trên giường bất giác sững sờ. Được rồi, anh vừa suýt quên mất sự thật rằng từ nay về sau mình đã có một người cùng chia sẻ giường.
Đứng bên giường ngây ngốc trong chốc lát, Harry quyết định hiện tại cứ nên trèo lên chiếc giường mềm mại đương vẫy gọi anh đã, còn chuyện phân giường… qua hôm nay rồi nói sau. Cẩn thận bảo trì khoảng cách với Snape, Harry kiểm tra qua thương thế được băng bó trên người hắn, sau đó bật ra một hơi thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại…
Cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng cảm giác có người ở bên cạnh làm cuối cùng cuối cùng Harry chỉ có thể nửa ngủ nửa tỉnh, thậm chí trong chưa đầy một tiếng đồng hồ đã mở mắt ra mấy lần, hoặc là do xoay người không cẩn thận mà đụng phải thân thể Snape khiến anh cứng ngắc và mất tự nhiên. Rốt cuộc, chịu không nổi, anh rời giường. Mặc dù cực kỳ buồn ngủ, Harry quyết định không nghỉ ngơi trên giường nữa. Đọc sách, sửa lại tư liệu, làm bừa chuyện này chuyện kia, bất cứ việc gì đều khiến anh thấy thoải mái hơn nằm nơi đó ngủ.
Tới lần thứ ba vì cộp đầu xuống bàn mà xoa thái dương, Harry chợt nghe thanh âm truyền đến từ trên giường cách anh không xa, vội vàng tới gần, nhìn thấy một màn khiến anh tức giận mà bất lực: Snape tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi ở trên giường, hai bàn tay băng kín như xác ướp chống trên ra trải, không ngừng run rẩy, hai chân bị cố định thạch cao, một thả xuống mép giường, một cố gắng xê dịch. Cặp mắt mở to tràn đầy hoảng hốt và sợ hãi.
“Merlin chết tiệt! Thầy đang làm cái gì?! Không được cử động!” Harry gầm nhẹ, vươn tay muốn ngăn cản người đang không ngừng nhúc nhích, dù đau đến vã mồ hôi đầy đầu cũng muốn xuống giường. Điều anh đạt được là sự phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, Snape ngay tức khắc yên lặng bất động, nhưng cả người run lẩy bẩy, cùng với đôi mắt đen đầy sợ hãi chăm chú nhìn anh.
Trong giây lát, lời dặn dò của bác sĩ hiện lên trong đầu, Harry ảo não mím môi, bàn tay vươn ra tạm dừng một chốc, sau đó chầm chậm thử đặt lên trên vai Snape. Vừa thoáng tiếp xúc, sự run rẩy truyền đến dưới tay đã khiến anh nhíu mày.
Từ từ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, Harry chống lại ánh mắt theo sát anh trên từng động tác của Snape. Mà bắt gặp ánh mắt của Harry, Snape cũng trở nên căng thẳng không kềm chế được. Hắn thậm chí còn từ chỉ hơi run rẩy biến thành run lẩy bẩy, hai tay gắt gao siết chặt vải chăn mềm mại, khiến những vết thương đã được băng cẩn thận lại vỡ ra, tựa hồ không cảm thấy đau đớn dù máu tươi đã ướt sũng cả vải băng.
“Không được! Chết tiệt! Chết tiệt!” Harry luống cuống tay chân, muốn kéo bàn tay tự hành hạ mình của Snape, lại thấy đối phương mang bộ dáng sợ hãi gắt gao ôm lấy đầu, cuộn mình trên giường, khiến thạch cao cố định cánh tay và xương chân lỏng ra và xuất hiện vết nứt.
Tay cứng lại giữa không trung, Harry hoảng sợ nhìn giáo sư dạy ma dược trước đây của anh làm ra bộ dáng chờ đợi hành hung ngược đãi ở trên giường anh, tứ chi tận lực co gập trước bụng và ngực, hai tay ôm đầu, để phía sau lưng lộ ra hoàn toàn trước mắt anh. Vì thế Harry liền hiểu được nguyên nhân của những vết sẹo chằng chịt khắp trên lưng và thân thể hắn…