Đem chăn kéo khiến người trong lòng lộ ra chút da thịt, Harry siết chặt tay, để đối phương dính sát vào mình, sau đó mới thỏa mãn nhắm mắt lại. Chẳng qua trong mộng, giáo sư môn Độc dược từng kiêu ngạo, âm trầm, quen ẩn mình trong bóng tối cười nhạo ‘Đấng cứu thế’, dần dần hòa nhập vào con người yên lặng, mềm mại nằm trong lòng anh, hoàn toàn giao phó bản thân cho anh.
Mà cuối cùng, cảnh xuất hiện trong giấc mơ của Harry chính là Severus Snape Potter, đôi môi hơi hơi cong lên mang theo sự bất an, ánh mắt chờ mong và tín nhiệm, hai cánh tay vươn về phía anh, khiến anh muốn chặt chẽ ôm hắn vào trong ngực, tận lực yêu thương, chăm sóc. Anh thấy họ cùng nhau sống, cùng nhau làm tất cả mọi chuyện. Anh thấy đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng vui sướng, thấy chính mình cười to ôm lấy người đàn ông đã trải qua vô số cực khổ và tra tấn này…
Đợi tới lúc Harry đã ngủ, Snape chậm rãi mở mắt, phóng túng để mình tham lam ngắm gương mặt anh, không bỏ qua dù chỉ một chỗ nhỏ nhất. Hắn bắt đầu nhớ lại từng chút, từng chút liên quan tới thời niên thiếu của người đàn ông đang ôm mình. Những chuyện giằng co từng bị mình chán ghét coi là ‘ngốc nghếch’, ‘bốc đồng’ và ‘tự đại’, không ngờ giờ chỉ có thể làm mình mỉm cười.
Hắn bắt đầu thử dùng trí tưởng tượng của mình để bổ khuyết 5 năm của Harry mà hắn chưa từng tham dự. Hắn nghĩ về người đàn ông ôm ấp hắn, bảo hộ hắn, chiều chuộng hắn. Hắn tưởng tượng xem người thiếu niên kiên cường kia đã đi từng bước như thế nào để trở thành vị phù thủy thành thục và cường đại hiện tại. Hắn tưởng tượng về những biến cố và trải nghiệm trong cuộc sống 5 năm đó của Harry…
Thiếu niên trong đầu được Snape ‘bổ khuyết’ từng chút, từng chút một, dần dần biến thành bộ dáng hiện tại của Harry, khuôn mặt anh tuấn đến mức có thể làm phần đông nam nữ phù thủy thét chói tai, thực lực cường đại và sự tự tin không gì sánh được đến từ những thăng trầm vượt xa trải nghiệm của người đồng lứa tuổi. Đấng cứu thế từng hướng nội, bướng bỉnh, dễ dàng xúc động, giờ lại có thể làm người ta tin phục, làm người ta thật tâm muốn dựa vào và phục tùng. Nếu Harry mong muốn, anh thậm chí có thể đi lên ngai vàng của giới phù thủy, không giống như bây giờ, làm một Thần Sáng bình thường, chăm sóc một gánh nặng như hắn…
Ánh sáng trong đôi mắt đen dần dần trở nên ảm đạm. Chua xót cong lên khóe miệng, Snape lại rơi vào tuyệt vọng. Nếu lúc đó hắn chết đi hoặc không được Harry cứu ra, như vậy tất cả những chuyện này sẽ không phát sinh, hắn sẽ bình tĩnh và sung sướng lùi vào dĩ vãng hoặc vô tri sống hết đời người, hắn sẽ không phá hoại cuộc sống của anh, không để mình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng này. Từ sau khi thanh tỉnh và khôi phục trí nhớ, hắn thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến ánh mặt trời mình từng trân trọng giữ trong tim, từng là cột trụ chống đỡ để hắn hoàn thành tất cả những chuyện tàn khốc đó – Lily.
Chỉ là, không có nếu, tuy rằng tuyệt vọng nhưng Snape không phủ nhận tình cảm của mình, hắn khát cầu Harry, không chỉ vì khế ước hay những lí do gì khác. Trái tim hắn, thân thể hắn, tất cả đều khát khao người đàn ông này, đứa nhỏ mà hắn từng bảo hộ, nhưng hắn chỉ là một tên nô lệ, tuy rằng Harry chưa bao giờ nghĩ vậy. Và cho dù không có thân phận này, Snape cũng sẽ không để mình khuất phục khát vọng trong nội tâm. Hắn là một người đàn ông có tuổi đã sống 45 năm, chịu đủ tra tấn, thân thể ốm yếu giống như lá cây sắp rụng khỏi cành.
Lúc đang tắm, Snape ngẫu nhiên thấy mình trong gương. Năng lực nói chuyện mất đi, khuôn mặt tuy bị cố định ở thời điểm hắn 37 tuổi, nhưng mà gương mặt quá mức gầy yếu, mũi to xông ra, xương gò má cao ngất, vì quá gầy yếu mà hai mắt dường như to hơn, đôi mắt đen tràn đầy hờ hững lạnh lẽo, thân thể nhợt nhạt che kín vết thương, tay chân gầy giơ xương, khô quắt, tưởng chừng có thể thấy cả xương sườn, xấu xí, đáng sợ như một khối xác ướp vừa được khai quật, làm chính hắn cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn lần thứ hai. Còn Harry, trẻ tuổi, khỏe mạnh, an tuấn, có đủ tất cả để trở thành ánh mặt trời khiến người ta không thể nhìn gần.
Hắn thấy chính mình tựa như sinh vật chỉ có thể tồn tại trong bóng đêm, tuy khát vọng ánh mặt trời nhưng ánh sáng cháy bỏng này lại đủ để hủy diệt hắn. Nếu tất cả đã không thể thay đổi, ít nhất hắn có thể yên lặng đứng sang một bên, cho Harry tự do, nhìn Harry mặc sức sống dưới ánh mặt trời, chẳng sợ sẽ phải chịu thống khổ khôn cùng. Chỉ cần chia cho hắn một chút ấm áp thôi, để hắn giữ lấy cõi Niết bàn duy nhất trong thế giới của mình mà chống đỡ nội tâm tan vỡ, không đến mức hóa thành sương khói trong nỗi tuyệt vọng lạnh như băng…
Nhắm mắt lại, Snape đưa tay vắt qua ngực Harry, đôi chân thon dài cuốn lấy chân anh, cẩn thận mà nhẹ nhàng để mình quấn quanh anh, tựa như một cây leo non nớt, cố gắng bám víu vươn lên hy vọng tồn tại của chính mình. Mà tựa hồ nhận ra khát vọng của hắn, bàn tay ấm áp trên lưng bắt đầm chậm rãi vuốt ve như thể trấn an, vòng ôm càng thêm chặt, cũng càng thêm dịu dàng.
Tất cả những điều này khiến Snape thở dài. Hắn gối đầu lên vị trí trái tim Harry, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng hữu lực, tuyệt vọng cầu mong thời gian có thể ngừng lại, để sự ôn nhu và trìu mến lúc này có thể kéo dài thật lâu, mãi cho tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh…
Mộng, là phương thức phóng túng duy nhất mà Snape cho rằng từ nay về sau hắn có thể sử dụng. Trong mộng, hắn có thể thoải mái hưởng thụ vòng tay ôm ấp của Harry, hưởng thụ sự chăm sóc của anh, hưởng thụ tất cả sự tốt đẹp mà hắn có khả năng nghĩ tới, độc chiếm tất cả thời gian cuộc đời của người đàn ông này. Sau đó, hắn sẽ đem giấc mộng đẹp đẽ ấy cẩn thận cất giấu vào lòng, chậm rãi trở về với kiếp sống cô độc trong bóng đêm…
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lên chiếc giường lớn màu xanh lục. Harry khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt, chẳng qua, lúc còn chưa tỉnh hẳn, cảm giác vòng tay mình trống không khiến anh sợ hãi tới mức bật dậy, kích động tìm kiếm xung quanh, thế rồi bên cánh cửa sổ to gần sát đất, anh thấy người lẽ ra nên nép vào mình và được mình ôm ấp, đang lẳng lặng đứng đó.
Chân trần dẫm trên thảm nhung mềm mại, tóc dài màu đen phủ kín toàn bộ bờ vai, thân thể gầy yếu mặc áo ngủ đen dày chìm đắm trong ánh mặt trời, đối lập với tuyết trắng ngoài cửa sổ toát lên vẻ cô độc và tuyệt vọng. Harry nhìn người không biết đã đứng đó bao lâu, vừa thở dài nhẹ nhõm, vừa hơi nhíu mi, hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên Snape không tỉnh lại trong lòng anh. Điều này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, trong lòng buồn bực, lại có chút trống trải, giống như đánh mất cái gì.
Harry ngơ ngác ngồi trên giường, mà người bên cửa sổ xoay người khi nghe thấy động tĩnh. Nhìn đôi mắt đen mê mang mà thống khổ, Harry cảm thấy lòng mình đau như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua. Anh thở dài, mở hai tay ra, dịu dàng gọi người đàn ông có điểm khác ngày thường này, “Sev? Thầy sao vậy? Lại đây đi, nơi đó lạnh lắm!”
Snape nhìn đôi tay hữu lực mở ra, không do dự từ từ đi qua, lên giường, nhu thuận để mình được ôm lấy, đôi chân lạnh như băng được nhét vào vùng không gian ấm áp dưới bụng, trên người được khoác lên chăn ấm mềm mại, hơi lạnh thấm tận xương cốt chậm rãi tan đi. Hắn ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn dừng trên gương mặt. “Này ~ buổi sớm tốt lành, Sev ~ sao thầy dậy sớm vậy? Ngủ không được à? Vì sao không đánh thức tôi?”
Không phản hồi câu hỏi của Harry, Snape chỉ hôn rất nhanh lên gương mặt anh, không tiếng động dâng lên lời chào ‘buổi sớm tốt lành’.
Harry siết chặt cánh tay, nhất thời cũng không nói gì, một mảnh im lặng bao trùm phòng ngủ ấm áp, một lát sau, anh mở miệng định nói gì đó, nhưng vài giây đồng hồ tiếp theo lại thở dài chuyển đề tài, “Ừm… hôm nay là ngày cuối tuần, mấy bữa trước Draco gửi thư, thầy cũng thấy đấy, bác Narcissa đã trở lại, bác ấy – muốn gặp thầy, thầy muốn đi không?”
Nghe xong lời Harry, Snape trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu. Trang viên Malfoy, ngoài Hogwarts và Đường Bàn Xoay, từng là nơi hắn tới nhiều nhất, chẳng qua người duy nhất có thể tính là bạn bè đã trở về sự ôm ấp của Merlin, mà Narcissa… người phụ nữ kiên cường ấy, hắn vẫn còn nhớ rõ đêm mưa tầm tã đó, người mẹ ấy cầu xin hắn…
Tuy được đồng ý, Harry vẫn không cảm thấy sung sướng. Snape đồng ý cùng anh đi thăm bạn bè, nếu là mấy buổi sáng trước đây, chuyện này không nghi ngờ chắc chắn sẽ làm anh vui sướng hôn lên mặt hắn, nhưng hiện tại, Harry chỉ muốn giam cầm đối phương trong lòng mình, thậm chí căn bản còn không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp. Chết tiệt! Anh làm sao vậy?!
Harry cứ thế trầm mặc ôm Snape ngồi trên giường, mãi tới khi gia tinh đã chuẩn bị xong bữa sáng và tới gọi, anh mới chậm rãi mang người đi rửa mặt, thay quần áo, ăn điểm tâm, sau đó gửi lời đề nghị buổi trưa tới thăm cho Draco, chẳng qua, cả quá trình anh vẫn đều gắt gao ôm Snape vào trong ngực, thậm chí không muốn để ‘nô lệ’ của mình đi giầy chạm chân xuống mặt đất, điều này khiến Snape hơi hơi kinh ngạc, cũng không biết phải làm thế nào. Harry làm sao vậy?
Chỉ đến khi hai người đứng trước cổng lớn vào trang viên Malfoy, sự khác thường của Harry mới giảm bớt một chút, nhưng tuy buông Snape xuống để người ta tự mình đứng vững, một cánh tay vẫn gắt gao choàng qua thắt lưng thanh mảnh như trước, giống như chỉ cần anh thả tay ra, người đàn ông lặng lẽ này sẽ biến mất.
Snape yên lặng nhìn cảnh sắc vẫn giống như trong ký ức, trang viên hoa lệ mà nơi nơi chốn chốn đều tràn đầy cảm giác lịch sử xưa cũ nặng nề. Cột hành lang đá cẩm thạch xám trắng, con đường nhỏ lát đá cuội tinh xảo, đình viện cây cối mơn mởn, khổng tước khoan thai thong thả bước bên bể phun nước, giống như tất cả đều chưa hề thay đổi, sự thay đổi duy nhất, chính là thiếu đi một người họ Malfoy.
Cửa lớn nặng nề chậm rãi mở ra, theo ánh sáng khe cửa dần dần mở rộng, Snape thoáng cảm thấy do dự và hoảng sợ, nhưng cánh tay ôm qua hông hắn siết chặt hơn, làm hắn dần thả lỏng, có thể bình tĩnh nhìn con đỡ đầu của mình và nữ chủ nhân trang viên Malfoy dần xuất hiện trong tầm mắt.
Draco lên tiếng chào Harry và Snape ngay, nhưng Narcissa tựa hồ cũng có cùng cảm xúc như Snape. Vị phu nhân luôn khéo léo này thậm chí còn trầm mặc vài giây, sau đó mới dần cong lên khóe miệng, đôi mắt màu lam nhuốm ánh sáng thoải mái và ôn nhu. “… Đã lâu không gặp, Harry – cả Severus nữa!”
Harry cười gật đầu. “Vâng, từ sau khi bác tới nước Pháp vào hai năm trước, chúng ta chưa gặp lại nhau, nhưng có vẻ bác đã sống rất tốt, bác Narcissa ~” Anh quay đầu, thấy Snape đang lẳng lặng nhìn Narcissa. “Sev?”
Snape chậm rãi, hơi hơi gật đầu cùng Narcissa và Draco, thậm chí khóe miệng còn xuất hiện một độ cung nhỏ. Điều này khiến người biết tình huống của hắn như Draco nheo mắt lại, mấy tháng qua, bởi vì không muốn dính líu tới kế hoạch của Sirius và Hermione, và cũng bởi một ít sự vụ gia tộc, Draco không đi thăm Harry, chỉ thỉnh thoảng liên lạc với nhau qua cú mèo. Nhưng hiện tại, xem ra tình huống của Snape hình như đã có biến hóa!
Draco liếc về phía Harry, thấy anh vừa ôm chặt Snape vừa nói chuyện cùng Narcissa. Hả? Harry hình như không phát hiện? Vì đã thành thói quen mà không để ý, hay vì điều gì khác…
“Được rồi, mẹ à, chúng ta không thể cứ để khách đứng ở cửa chính. Thế này không hợp lễ nghi quý tộc chút nào!” Draco chậm rãi thu hồi ánh mắt đặt trên người Harry, nhắc nhở Narcissa đang tán ngẫu tới nghiện với anh.
Đương nhiên, vì lời của Draco, một phút sau, bọn họ an vị trên ghế sa lông bọc da thoải mái xa hoa, cùng hưởng thụ hồng trà thoang thoảng thơm ngát.
Harry cuối cùng cũng đã buông Snape ra. Uống mấy ngụm trà, Narcissa bắt đầu hỏi han tình huống giữa hai người, mà Draco sau khi lắng nghe trong chốc lát, yêu cầu Harry, “Harry, tôi muốn đưa cha đỡ đầu của tôi tới thư phòng một lát, có mấy cuốn sách tôi nghĩ cha tôi hẳn sẽ thích!”
Nghĩ một chút, Harry đồng ý. Narcissa nhìn Snape chậm rãi đứng dậy, đi theo con mình tới thư phòng, mãi tới khi bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, bà mới nhẹ nhàng thở ra, “Thật xin lỗi, Harry, bác nghĩ bác vẫn chưa quen được…”
Cười cười, Harry an ủi vị nữ chủ nhân đang có chút mất mác, “Không sao, thế này đã tốt lắm rồi, bác Narcissa. Bác xem, hiện tại Sev thậm chí có thể cùng Draco làm chuyện gì đó, ha ha, bác không biết đâu, điều này một năm trước quả thực không dám mơ tới!”
“Vậy à? Ừ, Harry, bác biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều. Nếu vậy, cháu có đồng ý kể cho bác nghe không? Tất cả?” Narcissa mỉm cười. Ở nước Pháp xa xôi, bà đã biết một ít chuyện qua báo chí, tuy rằng thời điểm bắt đầu, bà nhất thời xúc động muốn lập tức trở về, nhưng lại vì nội tâm quá rối loạn mà buông tha cho ý định đó, cũng ngây người nơi đất khách hơn hai năm.
“A ~ Đương nhiên, bác Narcissa, cháu sẽ kể cho bác nghe, chỉ cần bác muốn nghe ~” Harry bắt đầu khoái trá kể từng chuyện nhỏ nhặt xoay quanh ‘Sev của hắn’ cho người phụ nữ đang lẳng lặng lắng nghe. Mà trong suốt câu chuyện, anh kinh ngạc phát hiện, sự nôn nóng thống khổ ban đầu, hiện giờ đã chuyển thành bình thản…
Draco đưa Snape vào thư phòng, ở đó đúng là có một vài cuốn sách hắn chuẩn bị cho cha đỡ đầu của mình. Tuy nhiên, vốn hắn chỉ muốn đưa ra lúc chuyến đến thăm kết thúc, hiện tại lại thay đổi chủ ý. Hắn muốn thử một lần xem phán đoán của mình có chính xác hay không.
Draco nhìn Snape đứng bên bàn, bất an nhìn mình, sau khi mình gật đầu mới bắt đầu chậm rãi lật sách xem. Một lát sau, đột nhiên Draco lên tiếng, sau đó thấy cha đỡ đầu của mình trong nháy mắt cứng đờ, hơi thở tản mát lạnh như băng mang theo một tia tuyệt vọng, “… Cha đỡ đầu … cha nhớ được bao nhiêu…”…
Đem chăn kéo khiến người trong lòng lộ ra chút da thịt, Harry siết chặt tay, để đối phương dính sát vào mình, sau đó mới thỏa mãn nhắm mắt lại. Chẳng qua trong mộng, giáo sư môn Độc dược từng kiêu ngạo, âm trầm, quen ẩn mình trong bóng tối cười nhạo ‘Đấng cứu thế’, dần dần hòa nhập vào con người yên lặng, mềm mại nằm trong lòng anh, hoàn toàn giao phó bản thân cho anh.
Mà cuối cùng, cảnh xuất hiện trong giấc mơ của Harry chính là Severus Snape Potter, đôi môi hơi hơi cong lên mang theo sự bất an, ánh mắt chờ mong và tín nhiệm, hai cánh tay vươn về phía anh, khiến anh muốn chặt chẽ ôm hắn vào trong ngực, tận lực yêu thương, chăm sóc. Anh thấy họ cùng nhau sống, cùng nhau làm tất cả mọi chuyện. Anh thấy đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng vui sướng, thấy chính mình cười to ôm lấy người đàn ông đã trải qua vô số cực khổ và tra tấn này…
Đợi tới lúc Harry đã ngủ, Snape chậm rãi mở mắt, phóng túng để mình tham lam ngắm gương mặt anh, không bỏ qua dù chỉ một chỗ nhỏ nhất. Hắn bắt đầu nhớ lại từng chút, từng chút liên quan tới thời niên thiếu của người đàn ông đang ôm mình. Những chuyện giằng co từng bị mình chán ghét coi là ‘ngốc nghếch’, ‘bốc đồng’ và ‘tự đại’, không ngờ giờ chỉ có thể làm mình mỉm cười.
Hắn bắt đầu thử dùng trí tưởng tượng của mình để bổ khuyết năm của Harry mà hắn chưa từng tham dự. Hắn nghĩ về người đàn ông ôm ấp hắn, bảo hộ hắn, chiều chuộng hắn. Hắn tưởng tượng xem người thiếu niên kiên cường kia đã đi từng bước như thế nào để trở thành vị phù thủy thành thục và cường đại hiện tại. Hắn tưởng tượng về những biến cố và trải nghiệm trong cuộc sống năm đó của Harry…
Thiếu niên trong đầu được Snape ‘bổ khuyết’ từng chút, từng chút một, dần dần biến thành bộ dáng hiện tại của Harry, khuôn mặt anh tuấn đến mức có thể làm phần đông nam nữ phù thủy thét chói tai, thực lực cường đại và sự tự tin không gì sánh được đến từ những thăng trầm vượt xa trải nghiệm của người đồng lứa tuổi. Đấng cứu thế từng hướng nội, bướng bỉnh, dễ dàng xúc động, giờ lại có thể làm người ta tin phục, làm người ta thật tâm muốn dựa vào và phục tùng. Nếu Harry mong muốn, anh thậm chí có thể đi lên ngai vàng của giới phù thủy, không giống như bây giờ, làm một Thần Sáng bình thường, chăm sóc một gánh nặng như hắn…
Ánh sáng trong đôi mắt đen dần dần trở nên ảm đạm. Chua xót cong lên khóe miệng, Snape lại rơi vào tuyệt vọng. Nếu lúc đó hắn chết đi hoặc không được Harry cứu ra, như vậy tất cả những chuyện này sẽ không phát sinh, hắn sẽ bình tĩnh và sung sướng lùi vào dĩ vãng hoặc vô tri sống hết đời người, hắn sẽ không phá hoại cuộc sống của anh, không để mình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng này. Từ sau khi thanh tỉnh và khôi phục trí nhớ, hắn thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến ánh mặt trời mình từng trân trọng giữ trong tim, từng là cột trụ chống đỡ để hắn hoàn thành tất cả những chuyện tàn khốc đó – Lily.
Chỉ là, không có nếu, tuy rằng tuyệt vọng nhưng Snape không phủ nhận tình cảm của mình, hắn khát cầu Harry, không chỉ vì khế ước hay những lí do gì khác. Trái tim hắn, thân thể hắn, tất cả đều khát khao người đàn ông này, đứa nhỏ mà hắn từng bảo hộ, nhưng hắn chỉ là một tên nô lệ, tuy rằng Harry chưa bao giờ nghĩ vậy. Và cho dù không có thân phận này, Snape cũng sẽ không để mình khuất phục khát vọng trong nội tâm. Hắn là một người đàn ông có tuổi đã sống năm, chịu đủ tra tấn, thân thể ốm yếu giống như lá cây sắp rụng khỏi cành.
Lúc đang tắm, Snape ngẫu nhiên thấy mình trong gương. Năng lực nói chuyện mất đi, khuôn mặt tuy bị cố định ở thời điểm hắn tuổi, nhưng mà gương mặt quá mức gầy yếu, mũi to xông ra, xương gò má cao ngất, vì quá gầy yếu mà hai mắt dường như to hơn, đôi mắt đen tràn đầy hờ hững lạnh lẽo, thân thể nhợt nhạt che kín vết thương, tay chân gầy giơ xương, khô quắt, tưởng chừng có thể thấy cả xương sườn, xấu xí, đáng sợ như một khối xác ướp vừa được khai quật, làm chính hắn cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn lần thứ hai. Còn Harry, trẻ tuổi, khỏe mạnh, an tuấn, có đủ tất cả để trở thành ánh mặt trời khiến người ta không thể nhìn gần.
Hắn thấy chính mình tựa như sinh vật chỉ có thể tồn tại trong bóng đêm, tuy khát vọng ánh mặt trời nhưng ánh sáng cháy bỏng này lại đủ để hủy diệt hắn. Nếu tất cả đã không thể thay đổi, ít nhất hắn có thể yên lặng đứng sang một bên, cho Harry tự do, nhìn Harry mặc sức sống dưới ánh mặt trời, chẳng sợ sẽ phải chịu thống khổ khôn cùng. Chỉ cần chia cho hắn một chút ấm áp thôi, để hắn giữ lấy cõi Niết bàn duy nhất trong thế giới của mình mà chống đỡ nội tâm tan vỡ, không đến mức hóa thành sương khói trong nỗi tuyệt vọng lạnh như băng…
Nhắm mắt lại, Snape đưa tay vắt qua ngực Harry, đôi chân thon dài cuốn lấy chân anh, cẩn thận mà nhẹ nhàng để mình quấn quanh anh, tựa như một cây leo non nớt, cố gắng bám víu vươn lên hy vọng tồn tại của chính mình. Mà tựa hồ nhận ra khát vọng của hắn, bàn tay ấm áp trên lưng bắt đầm chậm rãi vuốt ve như thể trấn an, vòng ôm càng thêm chặt, cũng càng thêm dịu dàng.
Tất cả những điều này khiến Snape thở dài. Hắn gối đầu lên vị trí trái tim Harry, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng hữu lực, tuyệt vọng cầu mong thời gian có thể ngừng lại, để sự ôn nhu và trìu mến lúc này có thể kéo dài thật lâu, mãi cho tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh…
Mộng, là phương thức phóng túng duy nhất mà Snape cho rằng từ nay về sau hắn có thể sử dụng. Trong mộng, hắn có thể thoải mái hưởng thụ vòng tay ôm ấp của Harry, hưởng thụ sự chăm sóc của anh, hưởng thụ tất cả sự tốt đẹp mà hắn có khả năng nghĩ tới, độc chiếm tất cả thời gian cuộc đời của người đàn ông này. Sau đó, hắn sẽ đem giấc mộng đẹp đẽ ấy cẩn thận cất giấu vào lòng, chậm rãi trở về với kiếp sống cô độc trong bóng đêm…
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lên chiếc giường lớn màu xanh lục. Harry khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt, chẳng qua, lúc còn chưa tỉnh hẳn, cảm giác vòng tay mình trống không khiến anh sợ hãi tới mức bật dậy, kích động tìm kiếm xung quanh, thế rồi bên cánh cửa sổ to gần sát đất, anh thấy người lẽ ra nên nép vào mình và được mình ôm ấp, đang lẳng lặng đứng đó.
Chân trần dẫm trên thảm nhung mềm mại, tóc dài màu đen phủ kín toàn bộ bờ vai, thân thể gầy yếu mặc áo ngủ đen dày chìm đắm trong ánh mặt trời, đối lập với tuyết trắng ngoài cửa sổ toát lên vẻ cô độc và tuyệt vọng. Harry nhìn người không biết đã đứng đó bao lâu, vừa thở dài nhẹ nhõm, vừa hơi nhíu mi, hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên Snape không tỉnh lại trong lòng anh. Điều này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, trong lòng buồn bực, lại có chút trống trải, giống như đánh mất cái gì.
Harry ngơ ngác ngồi trên giường, mà người bên cửa sổ xoay người khi nghe thấy động tĩnh. Nhìn đôi mắt đen mê mang mà thống khổ, Harry cảm thấy lòng mình đau như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua. Anh thở dài, mở hai tay ra, dịu dàng gọi người đàn ông có điểm khác ngày thường này, “Sev? Thầy sao vậy? Lại đây đi, nơi đó lạnh lắm!”
Snape nhìn đôi tay hữu lực mở ra, không do dự từ từ đi qua, lên giường, nhu thuận để mình được ôm lấy, đôi chân lạnh như băng được nhét vào vùng không gian ấm áp dưới bụng, trên người được khoác lên chăn ấm mềm mại, hơi lạnh thấm tận xương cốt chậm rãi tan đi. Hắn ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn dừng trên gương mặt. “Này ~ buổi sớm tốt lành, Sev ~ sao thầy dậy sớm vậy? Ngủ không được à? Vì sao không đánh thức tôi?”
Không phản hồi câu hỏi của Harry, Snape chỉ hôn rất nhanh lên gương mặt anh, không tiếng động dâng lên lời chào ‘buổi sớm tốt lành’.
Harry siết chặt cánh tay, nhất thời cũng không nói gì, một mảnh im lặng bao trùm phòng ngủ ấm áp, một lát sau, anh mở miệng định nói gì đó, nhưng vài giây đồng hồ tiếp theo lại thở dài chuyển đề tài, “Ừm… hôm nay là ngày cuối tuần, mấy bữa trước Draco gửi thư, thầy cũng thấy đấy, bác Narcissa đã trở lại, bác ấy – muốn gặp thầy, thầy muốn đi không?”
Nghe xong lời Harry, Snape trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu. Trang viên Malfoy, ngoài Hogwarts và Đường Bàn Xoay, từng là nơi hắn tới nhiều nhất, chẳng qua người duy nhất có thể tính là bạn bè đã trở về sự ôm ấp của Merlin, mà Narcissa… người phụ nữ kiên cường ấy, hắn vẫn còn nhớ rõ đêm mưa tầm tã đó, người mẹ ấy cầu xin hắn…
Tuy được đồng ý, Harry vẫn không cảm thấy sung sướng. Snape đồng ý cùng anh đi thăm bạn bè, nếu là mấy buổi sáng trước đây, chuyện này không nghi ngờ chắc chắn sẽ làm anh vui sướng hôn lên mặt hắn, nhưng hiện tại, Harry chỉ muốn giam cầm đối phương trong lòng mình, thậm chí căn bản còn không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp. Chết tiệt! Anh làm sao vậy?!
Harry cứ thế trầm mặc ôm Snape ngồi trên giường, mãi tới khi gia tinh đã chuẩn bị xong bữa sáng và tới gọi, anh mới chậm rãi mang người đi rửa mặt, thay quần áo, ăn điểm tâm, sau đó gửi lời đề nghị buổi trưa tới thăm cho Draco, chẳng qua, cả quá trình anh vẫn đều gắt gao ôm Snape vào trong ngực, thậm chí không muốn để ‘nô lệ’ của mình đi giầy chạm chân xuống mặt đất, điều này khiến Snape hơi hơi kinh ngạc, cũng không biết phải làm thế nào. Harry làm sao vậy?
Chỉ đến khi hai người đứng trước cổng lớn vào trang viên Malfoy, sự khác thường của Harry mới giảm bớt một chút, nhưng tuy buông Snape xuống để người ta tự mình đứng vững, một cánh tay vẫn gắt gao choàng qua thắt lưng thanh mảnh như trước, giống như chỉ cần anh thả tay ra, người đàn ông lặng lẽ này sẽ biến mất.
Snape yên lặng nhìn cảnh sắc vẫn giống như trong ký ức, trang viên hoa lệ mà nơi nơi chốn chốn đều tràn đầy cảm giác lịch sử xưa cũ nặng nề. Cột hành lang đá cẩm thạch xám trắng, con đường nhỏ lát đá cuội tinh xảo, đình viện cây cối mơn mởn, khổng tước khoan thai thong thả bước bên bể phun nước, giống như tất cả đều chưa hề thay đổi, sự thay đổi duy nhất, chính là thiếu đi một người họ Malfoy.
Cửa lớn nặng nề chậm rãi mở ra, theo ánh sáng khe cửa dần dần mở rộng, Snape thoáng cảm thấy do dự và hoảng sợ, nhưng cánh tay ôm qua hông hắn siết chặt hơn, làm hắn dần thả lỏng, có thể bình tĩnh nhìn con đỡ đầu của mình và nữ chủ nhân trang viên Malfoy dần xuất hiện trong tầm mắt.
Draco lên tiếng chào Harry và Snape ngay, nhưng Narcissa tựa hồ cũng có cùng cảm xúc như Snape. Vị phu nhân luôn khéo léo này thậm chí còn trầm mặc vài giây, sau đó mới dần cong lên khóe miệng, đôi mắt màu lam nhuốm ánh sáng thoải mái và ôn nhu. “… Đã lâu không gặp, Harry – cả Severus nữa!”
Harry cười gật đầu. “Vâng, từ sau khi bác tới nước Pháp vào hai năm trước, chúng ta chưa gặp lại nhau, nhưng có vẻ bác đã sống rất tốt, bác Narcissa ~” Anh quay đầu, thấy Snape đang lẳng lặng nhìn Narcissa. “Sev?”
Snape chậm rãi, hơi hơi gật đầu cùng Narcissa và Draco, thậm chí khóe miệng còn xuất hiện một độ cung nhỏ. Điều này khiến người biết tình huống của hắn như Draco nheo mắt lại, mấy tháng qua, bởi vì không muốn dính líu tới kế hoạch của Sirius và Hermione, và cũng bởi một ít sự vụ gia tộc, Draco không đi thăm Harry, chỉ thỉnh thoảng liên lạc với nhau qua cú mèo. Nhưng hiện tại, xem ra tình huống của Snape hình như đã có biến hóa!
Draco liếc về phía Harry, thấy anh vừa ôm chặt Snape vừa nói chuyện cùng Narcissa. Hả? Harry hình như không phát hiện? Vì đã thành thói quen mà không để ý, hay vì điều gì khác…
“Được rồi, mẹ à, chúng ta không thể cứ để khách đứng ở cửa chính. Thế này không hợp lễ nghi quý tộc chút nào!” Draco chậm rãi thu hồi ánh mắt đặt trên người Harry, nhắc nhở Narcissa đang tán ngẫu tới nghiện với anh.
Đương nhiên, vì lời của Draco, một phút sau, bọn họ an vị trên ghế sa lông bọc da thoải mái xa hoa, cùng hưởng thụ hồng trà thoang thoảng thơm ngát.
Harry cuối cùng cũng đã buông Snape ra. Uống mấy ngụm trà, Narcissa bắt đầu hỏi han tình huống giữa hai người, mà Draco sau khi lắng nghe trong chốc lát, yêu cầu Harry, “Harry, tôi muốn đưa cha đỡ đầu của tôi tới thư phòng một lát, có mấy cuốn sách tôi nghĩ cha tôi hẳn sẽ thích!”
Nghĩ một chút, Harry đồng ý. Narcissa nhìn Snape chậm rãi đứng dậy, đi theo con mình tới thư phòng, mãi tới khi bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, bà mới nhẹ nhàng thở ra, “Thật xin lỗi, Harry, bác nghĩ bác vẫn chưa quen được…”
Cười cười, Harry an ủi vị nữ chủ nhân đang có chút mất mác, “Không sao, thế này đã tốt lắm rồi, bác Narcissa. Bác xem, hiện tại Sev thậm chí có thể cùng Draco làm chuyện gì đó, ha ha, bác không biết đâu, điều này một năm trước quả thực không dám mơ tới!”
“Vậy à? Ừ, Harry, bác biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều. Nếu vậy, cháu có đồng ý kể cho bác nghe không? Tất cả?” Narcissa mỉm cười. Ở nước Pháp xa xôi, bà đã biết một ít chuyện qua báo chí, tuy rằng thời điểm bắt đầu, bà nhất thời xúc động muốn lập tức trở về, nhưng lại vì nội tâm quá rối loạn mà buông tha cho ý định đó, cũng ngây người nơi đất khách hơn hai năm.
“A ~ Đương nhiên, bác Narcissa, cháu sẽ kể cho bác nghe, chỉ cần bác muốn nghe ~” Harry bắt đầu khoái trá kể từng chuyện nhỏ nhặt xoay quanh ‘Sev của hắn’ cho người phụ nữ đang lẳng lặng lắng nghe. Mà trong suốt câu chuyện, anh kinh ngạc phát hiện, sự nôn nóng thống khổ ban đầu, hiện giờ đã chuyển thành bình thản…
Draco đưa Snape vào thư phòng, ở đó đúng là có một vài cuốn sách hắn chuẩn bị cho cha đỡ đầu của mình. Tuy nhiên, vốn hắn chỉ muốn đưa ra lúc chuyến đến thăm kết thúc, hiện tại lại thay đổi chủ ý. Hắn muốn thử một lần xem phán đoán của mình có chính xác hay không.
Draco nhìn Snape đứng bên bàn, bất an nhìn mình, sau khi mình gật đầu mới bắt đầu chậm rãi lật sách xem. Một lát sau, đột nhiên Draco lên tiếng, sau đó thấy cha đỡ đầu của mình trong nháy mắt cứng đờ, hơi thở tản mát lạnh như băng mang theo một tia tuyệt vọng, “… Cha đỡ đầu … cha nhớ được bao nhiêu…”…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đem chăn kéo khiến người trong lòng lộ ra chút da thịt, Harry siết chặt tay, để đối phương dính sát vào mình, sau đó mới thỏa mãn nhắm mắt lại. Chẳng qua trong mộng, giáo sư môn Độc dược từng kiêu ngạo, âm trầm, quen ẩn mình trong bóng tối cười nhạo ‘Đấng cứu thế’, dần dần hòa nhập vào con người yên lặng, mềm mại nằm trong lòng anh, hoàn toàn giao phó bản thân cho anh.
Mà cuối cùng, cảnh xuất hiện trong giấc mơ của Harry chính là Severus Snape Potter, đôi môi hơi hơi cong lên mang theo sự bất an, ánh mắt chờ mong và tín nhiệm, hai cánh tay vươn về phía anh, khiến anh muốn chặt chẽ ôm hắn vào trong ngực, tận lực yêu thương, chăm sóc. Anh thấy họ cùng nhau sống, cùng nhau làm tất cả mọi chuyện. Anh thấy đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng vui sướng, thấy chính mình cười to ôm lấy người đàn ông đã trải qua vô số cực khổ và tra tấn này…
Đợi tới lúc Harry đã ngủ, Snape chậm rãi mở mắt, phóng túng để mình tham lam ngắm gương mặt anh, không bỏ qua dù chỉ một chỗ nhỏ nhất. Hắn bắt đầu nhớ lại từng chút, từng chút liên quan tới thời niên thiếu của người đàn ông đang ôm mình. Những chuyện giằng co từng bị mình chán ghét coi là ‘ngốc nghếch’, ‘bốc đồng’ và ‘tự đại’, không ngờ giờ chỉ có thể làm mình mỉm cười.
Hắn bắt đầu thử dùng trí tưởng tượng của mình để bổ khuyết 5 năm của Harry mà hắn chưa từng tham dự. Hắn nghĩ về người đàn ông ôm ấp hắn, bảo hộ hắn, chiều chuộng hắn. Hắn tưởng tượng xem người thiếu niên kiên cường kia đã đi từng bước như thế nào để trở thành vị phù thủy thành thục và cường đại hiện tại. Hắn tưởng tượng về những biến cố và trải nghiệm trong cuộc sống 5 năm đó của Harry…
Thiếu niên trong đầu được Snape ‘bổ khuyết’ từng chút, từng chút một, dần dần biến thành bộ dáng hiện tại của Harry, khuôn mặt anh tuấn đến mức có thể làm phần đông nam nữ phù thủy thét chói tai, thực lực cường đại và sự tự tin không gì sánh được đến từ những thăng trầm vượt xa trải nghiệm của người đồng lứa tuổi. Đấng cứu thế từng hướng nội, bướng bỉnh, dễ dàng xúc động, giờ lại có thể làm người ta tin phục, làm người ta thật tâm muốn dựa vào và phục tùng. Nếu Harry mong muốn, anh thậm chí có thể đi lên ngai vàng của giới phù thủy, không giống như bây giờ, làm một Thần Sáng bình thường, chăm sóc một gánh nặng như hắn…
Ánh sáng trong đôi mắt đen dần dần trở nên ảm đạm. Chua xót cong lên khóe miệng, Snape lại rơi vào tuyệt vọng. Nếu lúc đó hắn chết đi hoặc không được Harry cứu ra, như vậy tất cả những chuyện này sẽ không phát sinh, hắn sẽ bình tĩnh và sung sướng lùi vào dĩ vãng hoặc vô tri sống hết đời người, hắn sẽ không phá hoại cuộc sống của anh, không để mình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng này. Từ sau khi thanh tỉnh và khôi phục trí nhớ, hắn thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến ánh mặt trời mình từng trân trọng giữ trong tim, từng là cột trụ chống đỡ để hắn hoàn thành tất cả những chuyện tàn khốc đó – Lily.
Chỉ là, không có nếu, tuy rằng tuyệt vọng nhưng Snape không phủ nhận tình cảm của mình, hắn khát cầu Harry, không chỉ vì khế ước hay những lí do gì khác. Trái tim hắn, thân thể hắn, tất cả đều khát khao người đàn ông này, đứa nhỏ mà hắn từng bảo hộ, nhưng hắn chỉ là một tên nô lệ, tuy rằng Harry chưa bao giờ nghĩ vậy. Và cho dù không có thân phận này, Snape cũng sẽ không để mình khuất phục khát vọng trong nội tâm. Hắn là một người đàn ông có tuổi đã sống 45 năm, chịu đủ tra tấn, thân thể ốm yếu giống như lá cây sắp rụng khỏi cành.
Lúc đang tắm, Snape ngẫu nhiên thấy mình trong gương. Năng lực nói chuyện mất đi, khuôn mặt tuy bị cố định ở thời điểm hắn 37 tuổi, nhưng mà gương mặt quá mức gầy yếu, mũi to xông ra, xương gò má cao ngất, vì quá gầy yếu mà hai mắt dường như to hơn, đôi mắt đen tràn đầy hờ hững lạnh lẽo, thân thể nhợt nhạt che kín vết thương, tay chân gầy giơ xương, khô quắt, tưởng chừng có thể thấy cả xương sườn, xấu xí, đáng sợ như một khối xác ướp vừa được khai quật, làm chính hắn cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn lần thứ hai. Còn Harry, trẻ tuổi, khỏe mạnh, an tuấn, có đủ tất cả để trở thành ánh mặt trời khiến người ta không thể nhìn gần.
Hắn thấy chính mình tựa như sinh vật chỉ có thể tồn tại trong bóng đêm, tuy khát vọng ánh mặt trời nhưng ánh sáng cháy bỏng này lại đủ để hủy diệt hắn. Nếu tất cả đã không thể thay đổi, ít nhất hắn có thể yên lặng đứng sang một bên, cho Harry tự do, nhìn Harry mặc sức sống dưới ánh mặt trời, chẳng sợ sẽ phải chịu thống khổ khôn cùng. Chỉ cần chia cho hắn một chút ấm áp thôi, để hắn giữ lấy cõi Niết bàn duy nhất trong thế giới của mình mà chống đỡ nội tâm tan vỡ, không đến mức hóa thành sương khói trong nỗi tuyệt vọng lạnh như băng…
Nhắm mắt lại, Snape đưa tay vắt qua ngực Harry, đôi chân thon dài cuốn lấy chân anh, cẩn thận mà nhẹ nhàng để mình quấn quanh anh, tựa như một cây leo non nớt, cố gắng bám víu vươn lên hy vọng tồn tại của chính mình. Mà tựa hồ nhận ra khát vọng của hắn, bàn tay ấm áp trên lưng bắt đầm chậm rãi vuốt ve như thể trấn an, vòng ôm càng thêm chặt, cũng càng thêm dịu dàng.
Tất cả những điều này khiến Snape thở dài. Hắn gối đầu lên vị trí trái tim Harry, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng hữu lực, tuyệt vọng cầu mong thời gian có thể ngừng lại, để sự ôn nhu và trìu mến lúc này có thể kéo dài thật lâu, mãi cho tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh…
Mộng, là phương thức phóng túng duy nhất mà Snape cho rằng từ nay về sau hắn có thể sử dụng. Trong mộng, hắn có thể thoải mái hưởng thụ vòng tay ôm ấp của Harry, hưởng thụ sự chăm sóc của anh, hưởng thụ tất cả sự tốt đẹp mà hắn có khả năng nghĩ tới, độc chiếm tất cả thời gian cuộc đời của người đàn ông này. Sau đó, hắn sẽ đem giấc mộng đẹp đẽ ấy cẩn thận cất giấu vào lòng, chậm rãi trở về với kiếp sống cô độc trong bóng đêm…
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lên chiếc giường lớn màu xanh lục. Harry khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt, chẳng qua, lúc còn chưa tỉnh hẳn, cảm giác vòng tay mình trống không khiến anh sợ hãi tới mức bật dậy, kích động tìm kiếm xung quanh, thế rồi bên cánh cửa sổ to gần sát đất, anh thấy người lẽ ra nên nép vào mình và được mình ôm ấp, đang lẳng lặng đứng đó.
Chân trần dẫm trên thảm nhung mềm mại, tóc dài màu đen phủ kín toàn bộ bờ vai, thân thể gầy yếu mặc áo ngủ đen dày chìm đắm trong ánh mặt trời, đối lập với tuyết trắng ngoài cửa sổ toát lên vẻ cô độc và tuyệt vọng. Harry nhìn người không biết đã đứng đó bao lâu, vừa thở dài nhẹ nhõm, vừa hơi nhíu mi, hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên Snape không tỉnh lại trong lòng anh. Điều này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, trong lòng buồn bực, lại có chút trống trải, giống như đánh mất cái gì.
Harry ngơ ngác ngồi trên giường, mà người bên cửa sổ xoay người khi nghe thấy động tĩnh. Nhìn đôi mắt đen mê mang mà thống khổ, Harry cảm thấy lòng mình đau như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua. Anh thở dài, mở hai tay ra, dịu dàng gọi người đàn ông có điểm khác ngày thường này, “Sev? Thầy sao vậy? Lại đây đi, nơi đó lạnh lắm!”
Snape nhìn đôi tay hữu lực mở ra, không do dự từ từ đi qua, lên giường, nhu thuận để mình được ôm lấy, đôi chân lạnh như băng được nhét vào vùng không gian ấm áp dưới bụng, trên người được khoác lên chăn ấm mềm mại, hơi lạnh thấm tận xương cốt chậm rãi tan đi. Hắn ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn dừng trên gương mặt. “Này ~ buổi sớm tốt lành, Sev ~ sao thầy dậy sớm vậy? Ngủ không được à? Vì sao không đánh thức tôi?”
Không phản hồi câu hỏi của Harry, Snape chỉ hôn rất nhanh lên gương mặt anh, không tiếng động dâng lên lời chào ‘buổi sớm tốt lành’.
Harry siết chặt cánh tay, nhất thời cũng không nói gì, một mảnh im lặng bao trùm phòng ngủ ấm áp, một lát sau, anh mở miệng định nói gì đó, nhưng vài giây đồng hồ tiếp theo lại thở dài chuyển đề tài, “Ừm… hôm nay là ngày cuối tuần, mấy bữa trước Draco gửi thư, thầy cũng thấy đấy, bác Narcissa đã trở lại, bác ấy – muốn gặp thầy, thầy muốn đi không?”
Nghe xong lời Harry, Snape trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu. Trang viên Malfoy, ngoài Hogwarts và Đường Bàn Xoay, từng là nơi hắn tới nhiều nhất, chẳng qua người duy nhất có thể tính là bạn bè đã trở về sự ôm ấp của Merlin, mà Narcissa… người phụ nữ kiên cường ấy, hắn vẫn còn nhớ rõ đêm mưa tầm tã đó, người mẹ ấy cầu xin hắn…
Tuy được đồng ý, Harry vẫn không cảm thấy sung sướng. Snape đồng ý cùng anh đi thăm bạn bè, nếu là mấy buổi sáng trước đây, chuyện này không nghi ngờ chắc chắn sẽ làm anh vui sướng hôn lên mặt hắn, nhưng hiện tại, Harry chỉ muốn giam cầm đối phương trong lòng mình, thậm chí căn bản còn không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp. Chết tiệt! Anh làm sao vậy?!
Harry cứ thế trầm mặc ôm Snape ngồi trên giường, mãi tới khi gia tinh đã chuẩn bị xong bữa sáng và tới gọi, anh mới chậm rãi mang người đi rửa mặt, thay quần áo, ăn điểm tâm, sau đó gửi lời đề nghị buổi trưa tới thăm cho Draco, chẳng qua, cả quá trình anh vẫn đều gắt gao ôm Snape vào trong ngực, thậm chí không muốn để ‘nô lệ’ của mình đi giầy chạm chân xuống mặt đất, điều này khiến Snape hơi hơi kinh ngạc, cũng không biết phải làm thế nào. Harry làm sao vậy?
Chỉ đến khi hai người đứng trước cổng lớn vào trang viên Malfoy, sự khác thường của Harry mới giảm bớt một chút, nhưng tuy buông Snape xuống để người ta tự mình đứng vững, một cánh tay vẫn gắt gao choàng qua thắt lưng thanh mảnh như trước, giống như chỉ cần anh thả tay ra, người đàn ông lặng lẽ này sẽ biến mất.
Snape yên lặng nhìn cảnh sắc vẫn giống như trong ký ức, trang viên hoa lệ mà nơi nơi chốn chốn đều tràn đầy cảm giác lịch sử xưa cũ nặng nề. Cột hành lang đá cẩm thạch xám trắng, con đường nhỏ lát đá cuội tinh xảo, đình viện cây cối mơn mởn, khổng tước khoan thai thong thả bước bên bể phun nước, giống như tất cả đều chưa hề thay đổi, sự thay đổi duy nhất, chính là thiếu đi một người họ Malfoy.
Cửa lớn nặng nề chậm rãi mở ra, theo ánh sáng khe cửa dần dần mở rộng, Snape thoáng cảm thấy do dự và hoảng sợ, nhưng cánh tay ôm qua hông hắn siết chặt hơn, làm hắn dần thả lỏng, có thể bình tĩnh nhìn con đỡ đầu của mình và nữ chủ nhân trang viên Malfoy dần xuất hiện trong tầm mắt.
Draco lên tiếng chào Harry và Snape ngay, nhưng Narcissa tựa hồ cũng có cùng cảm xúc như Snape. Vị phu nhân luôn khéo léo này thậm chí còn trầm mặc vài giây, sau đó mới dần cong lên khóe miệng, đôi mắt màu lam nhuốm ánh sáng thoải mái và ôn nhu. “… Đã lâu không gặp, Harry – cả Severus nữa!”
Harry cười gật đầu. “Vâng, từ sau khi bác tới nước Pháp vào hai năm trước, chúng ta chưa gặp lại nhau, nhưng có vẻ bác đã sống rất tốt, bác Narcissa ~” Anh quay đầu, thấy Snape đang lẳng lặng nhìn Narcissa. “Sev?”
Snape chậm rãi, hơi hơi gật đầu cùng Narcissa và Draco, thậm chí khóe miệng còn xuất hiện một độ cung nhỏ. Điều này khiến người biết tình huống của hắn như Draco nheo mắt lại, mấy tháng qua, bởi vì không muốn dính líu tới kế hoạch của Sirius và Hermione, và cũng bởi một ít sự vụ gia tộc, Draco không đi thăm Harry, chỉ thỉnh thoảng liên lạc với nhau qua cú mèo. Nhưng hiện tại, xem ra tình huống của Snape hình như đã có biến hóa!
Draco liếc về phía Harry, thấy anh vừa ôm chặt Snape vừa nói chuyện cùng Narcissa. Hả? Harry hình như không phát hiện? Vì đã thành thói quen mà không để ý, hay vì điều gì khác…
“Được rồi, mẹ à, chúng ta không thể cứ để khách đứng ở cửa chính. Thế này không hợp lễ nghi quý tộc chút nào!” Draco chậm rãi thu hồi ánh mắt đặt trên người Harry, nhắc nhở Narcissa đang tán ngẫu tới nghiện với anh.
Đương nhiên, vì lời của Draco, một phút sau, bọn họ an vị trên ghế sa lông bọc da thoải mái xa hoa, cùng hưởng thụ hồng trà thoang thoảng thơm ngát.
Harry cuối cùng cũng đã buông Snape ra. Uống mấy ngụm trà, Narcissa bắt đầu hỏi han tình huống giữa hai người, mà Draco sau khi lắng nghe trong chốc lát, yêu cầu Harry, “Harry, tôi muốn đưa cha đỡ đầu của tôi tới thư phòng một lát, có mấy cuốn sách tôi nghĩ cha tôi hẳn sẽ thích!”
Nghĩ một chút, Harry đồng ý. Narcissa nhìn Snape chậm rãi đứng dậy, đi theo con mình tới thư phòng, mãi tới khi bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, bà mới nhẹ nhàng thở ra, “Thật xin lỗi, Harry, bác nghĩ bác vẫn chưa quen được…”
Cười cười, Harry an ủi vị nữ chủ nhân đang có chút mất mác, “Không sao, thế này đã tốt lắm rồi, bác Narcissa. Bác xem, hiện tại Sev thậm chí có thể cùng Draco làm chuyện gì đó, ha ha, bác không biết đâu, điều này một năm trước quả thực không dám mơ tới!”
“Vậy à? Ừ, Harry, bác biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều. Nếu vậy, cháu có đồng ý kể cho bác nghe không? Tất cả?” Narcissa mỉm cười. Ở nước Pháp xa xôi, bà đã biết một ít chuyện qua báo chí, tuy rằng thời điểm bắt đầu, bà nhất thời xúc động muốn lập tức trở về, nhưng lại vì nội tâm quá rối loạn mà buông tha cho ý định đó, cũng ngây người nơi đất khách hơn hai năm.
“A ~ Đương nhiên, bác Narcissa, cháu sẽ kể cho bác nghe, chỉ cần bác muốn nghe ~” Harry bắt đầu khoái trá kể từng chuyện nhỏ nhặt xoay quanh ‘Sev của hắn’ cho người phụ nữ đang lẳng lặng lắng nghe. Mà trong suốt câu chuyện, anh kinh ngạc phát hiện, sự nôn nóng thống khổ ban đầu, hiện giờ đã chuyển thành bình thản…
Draco đưa Snape vào thư phòng, ở đó đúng là có một vài cuốn sách hắn chuẩn bị cho cha đỡ đầu của mình. Tuy nhiên, vốn hắn chỉ muốn đưa ra lúc chuyến đến thăm kết thúc, hiện tại lại thay đổi chủ ý. Hắn muốn thử một lần xem phán đoán của mình có chính xác hay không.
Draco nhìn Snape đứng bên bàn, bất an nhìn mình, sau khi mình gật đầu mới bắt đầu chậm rãi lật sách xem. Một lát sau, đột nhiên Draco lên tiếng, sau đó thấy cha đỡ đầu của mình trong nháy mắt cứng đờ, hơi thở tản mát lạnh như băng mang theo một tia tuyệt vọng, “… Cha đỡ đầu … cha nhớ được bao nhiêu…”…