Lão phù thủy trong khung ảnh đau thương nhìn người đàn ông yếu ớt, thống khổ đến cả người run rẩy này, “Severus, thầy xác định phải làm như vậy sao? Ta biết tình cảm của thầy với Harry, ta có thể thấy được. Chẳng lẽ thầy không cho là Harry với thầy… Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác? Khế ước thật sự có thể khống chế bằng ma dược như lời thầy nói?”
Cúi đầu, Snape cố gắng ổn định thân thể, ‘Có thể! Tôi đã thề không phải sao? Tuy rằng chưa chắc sẽ trôi qua tốt đẹp, nhưng tôi sẽ sống sót. Albus, thầy biết điều đó không có khả năng, anh ta… tôi không thể hủy hoại anh ta…’
“Vì sao lại nói thầy sẽ hủy hoại nó? Chẳng lẽ thầy không cho là hai người… Được rồi, Severus, đứa nhỏ của ta, nếu đây là thỉnh cầu duy nhất của thầy, ta đáp ứng thầy, ‘chỉ cần nó không nghĩ ra’, ta sẽ không nói cho nó biết tất cả…” Nói xong, lão phù thủy thở dài biến mất khỏi bức họa, hơn nữa trong một thời gian dài sẽ không xuất hiện lại nữa, trừ phi xuất hiện kỳ tích…
Xoay người, cứng ngắc di chuyển đến ghế sa lông ngồi xuống, Snape vỗ lên bàn vài cái. Khi thấy gia tinh xuất hiện trước mặt, hắn không thay đổi biểu cảm đưa bảng viết qua, hắn biết gia tinh sẽ đọc được, ‘Không được nói ra tất cả mọi chuyện hôm nay với bất cứ ai, ngay cả chủ nhân của ngươi!’
Gia tinh ngây người xem bảng viết, sau đó kêu chói tai biến mất, “Ôi! Mimi là một gia tinh hư hỏng! Mimi đồng ý bảo vệ bí mật cho chủ nhân Severus! Mimi không thể nói cho chủ nhân biết chủ nhân Severus đau khổ đến thế nào!”
Nhìn gia tinh thét chói tai biến mất, Snape rốt cuộc không còn chút khí lực nào. Sắc mặt trắng bệch, hắn chằm chằm nhìn vào hư không, mãi cho tới khi màn đêm buông xuống…
Snape yên lặng chuẩn bị tất cả cho kế hoạch, hơn nữa hoàn toàn dấu diếm trước mặt Harry. Hắn tham lam nắm lấy từng giây từng phút ở chung cùng anh, cố gắng hấp thu nhiệt lượng từ lồng ngực ấm áp hữu lực kia. Mà Harry không hề nghi ngờ hắn, hoàn toàn cho đi tất cả những gì anh có thể cho.
Một ngày trước khi ma dược hoàn thành, Snape bắt đầu liên lạc với Draco. Nửa giờ sau khi nhận được tin tức, người thanh niên quý tộc tóc bạch kim xuất hiện. Hắn có chút hổn hển, hoàn toàn không còn phong độ quý tộc.
“Không! Cha đỡ đầu! Chết tiệt! Cha không thể làm như vậy! Vì sao không thể nói cho Harry Potter! Cha có thể khống chế khế ước thật sao? Con căn bản không tin! Xét theo tình huống hiện tại của cha, nếu rời đi, cha sẽ phải sống thế nào?!” Tạm dừng một chút, Draco đưa ra đề nghị, “A! Muốn con đồng ý cũng không phải không thể, nhưng cho dù cha thật sự có thể chống đỡ khế ước, cha cũng phải ở nơi con chuẩn bị cho cha. Con sẽ không để Harry tìm được cha, cho dù cậu ta có thể khôi phục trí nhớ và nguyện ý tìm kiếm đi nữa!”
Snape lẳng lặng nghe con đỡ đầu gầm nhẹ, sau đó khi Draco nói xong hết, đưa ra lí do thoái thác đã chuẩn bị tốt, ‘Ta là một người Slytherin, Draco, giống như con. Ta biết phải như thế nào mới tốt nhất! Con là một người họ Malfoy, không phải Gryffindor, không cần xử trí theo cảm tính. Nếu con làm vậy, ta sẽ hoài nghi rằng cách Lucius dạy con, cùng với sự tôi luyện trong chiến tranh tàn khốc, chẳng có hiệu quả gì! Đừng nói thêm về việc để ta sống ở nơi con chuẩn bị. Nếu con muốn ta rời đi trước, hơn nữa không bao giờ liên lạc với con, con có thể làm như vậy!”
Draco ngây ngẩn cả người, sau đó hắn nhìn Snape, biểu cảm bi thương và trầm trọng, “Cha đỡ đầu… Harry Potter đối với cha trọng yếu sao? Cho dù cha không rời đi, vì sao không cố gắng làm cậu ta yêu cha, cha cũng là một người anh hùng, cha thậm chí còn có huân chương Merlin đệ nhất!”
‘Huân chương? Anh hùng? Draco, chẳng lẽ suy nghĩ của con lại ngây thơ như vậy? Con biết ta, một Tử thần Thực tử, bất luận vì nguyên nhân gì đi nữa, thực sự đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ. Mà Harry, hắn là Đấng cứu thế, hắn nên được ánh hào quang bao quanh, hưởng thụ cuộc đời thay vì lãng phí sinh mệnh trên người một kẻ già nua như ta. Ta mệt mỏi rồi, Draco. Ta đã chẳng còn tinh lực để đi tranh đấu về tình yêu gì đó nữa. Cuộc sống yên lặng và bình thản là điều ta muốn có nhất. Con khác với ta. Lúc con chưa trầm luân đã có thể rút hai chân ra khỏi vũng bùn. Nếu con giống ta, ngẫm lại về Weasley đi, con sẽ làm như thế nào… Ta cần sự trợ giúp của con, Draco…’
Draco trầm mặc. Hắn khổ sở nhìn Snape, nhìn cha đỡ đầu của mình mang sắc mặt tái nhợt tràn đầy mỏi mệt, cơ thể gầy yếu giống như thân cây khô héo không có sinh lực. Cuối cùng, hắn thu hồi biểu tình yếu đuối, cố gắng mỉm cười. “Được rồi… Cha đỡ đầu, nếu đây là điều cha hy vọng. Tuy nhiên cha không thể cự tuyệt con chuẩn bị một ít cho cha… Hơn nữa, cha sẽ làm được điều mình hứa hẹn đúng không? Yên lặng và bình thản tiếp tục sống?”
Khó khăn cười gượng, Snape nhìn con đỡ đầu, ‘Như vậy, con muốn ta thề?’
Nhìn vào mắt Snape, một lúc lâu sau, Draco lắc đầu. “Không! Cha đỡ đầu, cha và con đều hiểu rõ, có một vài thời điểm, lời thề đối với một người Slytherin, có cũng thế, không có cũng thế…”…
Nhìn Draco biến mất trong lò sưởi, Snape đứng yên trong chốc lát, lại nhìn bức họa trống rỗng trên lò sưởi. Hắn xoay người, đi nhanh về phía phòng pha chế ma dược. Thuốc sắp hoàn thành rồi…
Bảo Mimi mang đi tách trà đã cạn, Snape buông bảng viết xuống, ngồi bên giường, nhìn đôi mắt màu lục có chút đờ đẫn dần dần khôi phục sự thanh minh, thấy người thanh niên kia nghi hoặc cào cào tóc, sau đó giây tiếp theo, như thể nhớ ra gì đó, anh nhìn hắn có chút lo lắng và do dự. “A… Sev, thầy… bắt đầu khôi phục trí nhớ? Từ khi nào vậy? Merlin! Thầy thậm chí còn biết phương pháp giải trừ khế ước?”
Snape vừa nghe câu hỏi của Harry, vừa viết nhanh lên bảng viết, sau đó giơ lên. Chân mày Snape hơi hơi nhíu lại, có vẻ nhẫn nại và mê mang, ‘Trước bữa chiều tôi sẽ nói rõ cho anh biết. Hai ngày trước tôi bắt đầu nhớ lại, dần dần khôi phục ký ức, Potter! Ít nhất tôi nhớ được mấy hành vi ‘anh hùng’ của anh ở Hogwarts!’
“Ha… Vậy cũng thật sự là…” Harry khô cằn cười cười, tay cào tới cào lui trên tóc…
‘Khế ước không thể giải trừ nhưng tôi có thể khống chế và chống đỡ nó. Ừm, hẳn rất nhanh thôi, khế ước này không có ảnh hưởng lên anh cho nên anh không cần xen vào nhiều như vậy!” Snape lại viết tiếp rất nhanh.
“… Merlin, khế ước quả nhiên đơn phương trói buộc! Được rồi, tôi biết thầy rất lợi hại, nếu thế, Sev… Cần tôi làm gì không?” Có chút chần chờ, Harry nhìn đôi mắt đen bình tĩnh, trong đầu lộn xộn, trí nhớ hỗn loạn xung đột. Cảm giác không thể buông tay, mất mác, đau đớn và thất vọng làm Harry hoàn toàn không rõ mình đang nghĩ điều gì.
Cảm giác không thể buông tay và mất mát thì có thể hiểu được, dù sao anh cũng đã chăm sóc Snape hơn hai năm, đột nhiên lại biết rằng người mà mình vẫn luôn bảo hộ chăm sóc sắp sửa rời khỏi lòng mình, ôi Merlin! Anh không biết liệu mình có thể tự khống chế không làm một số động tác đã hoàn toàn trở thành thói quen không, như ôm ấp gì đó. Anh không thể xác định một khi Snape khôi phục tất cả trí nhớ, liệu hắn còn có thể chấp nhận điều đó hay không.
Sự đau đớn và thất vọng càng làm Harry rối rắm tới mức trong đầu như có một con quái vật lớn đang khiêu vũ. Gắng gạt bỏ cảm giác nhức nhối chẳng biết tại sao lại chậm rãi lớn dần lên trong lòng, Harry không hiểu nổi lý do khiến anh cảm thấy thất vọng. Sự hồi phục của Snape không phải là điều anh vẫn chờ mong sao? Vì điều này anh đã cố gắng thật lâu, chỉ là tại sao trong đầu luôn luôn có tiếng kêu gào ‘Không! Điều này không đúng!’?
‘… Nếu có thể, Potter, đầu tiên hãy cho tôi một cái giường! Sau đó tôi nghĩ chúng ta có thể từ từ thay đổi!’ Đè nén nhu cầu muốn tới gần Harry của thân thể, Snape hơi hơi cúi đầu, giơ bảng viết lên.
“Được rồi, nếu đây là điều thầy muốn, Sev… Chuyện này không thành vấn đề… A, thật xin lỗi, tôi còn có thể gọi thầy là Sev sao?” Sững sờ một chút, Harry khó khăn nhếch môi, sau đó rút đũa thần ra.
‘Ngay vài giây đồng hồ trước, miệng anh vẫn xưng hô như vậy, mà tôi cũng đâu có phản đối?’ Tạm dừng trong chốc lát, Snape thu hồi bảng viết, đi đến nằm xuống cái giường ở sát một mặt tường khác…
Một giờ, hai giờ, ba giờ… Phòng ngủ thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức Snape cảm thấy nặng nề, thậm chí cho là mình sẽ bị loại áp lực trầm trọng này dồn ép đến hít thở không thông. Khao khát muốn trở lại bên người Harry bắt đầu làm cho thân thể hắn dần dần có cảm giác đau đớn giống như bị khế ước trói buộc.
Cắn chặt môi, Snape cố gắng xoay người thật nhẹ, để mình quay lưng về phía người thanh niên đang nằm trên chiếc giường còn lại, tựa hồ cũng ngủ cực kỳ không yên. Hắn chậm rãi muốn cuộn mình lại, nhưng rồi đờ ra khi nghe giọng Harry vang lên, “Sev? Sev… Thầy ngủ rồi sao…”
Nhắm mắt lại, gắng để hơi thở trở nên đều đều, Snape nghe được tiếng thở dài thất vọng của Harry. Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, sau đó, nhận thấy Harry đã đứng ở bên cạnh giường mình.
Snape khẩn trương không nhúc nhích, mãi cho tới khi nghe thấy giọng Đấng cứu thế, “… Sev… Tôi biết thầy không ngủ… Chết tiệt… Tôi muốn nói… Lâu như vậy… có một vài thói quen chúng ta phải từ từ mới được… Được rồi… Tôi không ngủ được, có thể ngủ cùng thầy không…?”
Harry ngậm miệng lại chờ đợi, thật lâu sau, tới lúc anh bất lực suy sụp hạ vai, cho là mình sẽ phải trừng mắt tới bình minh, anh thấy người trên giường hơi hơi xê dịch về một bên. Nhếch môi, Harry rất nhanh tiến vào trong chăn ấm áp, chần chờ một chút, cẩn thận thử choàng tay qua thắt lưng thanh mảnh, ban đầu còn hơi hơi cứng ngắc, sau thả lỏng hơn. Cảm giác mềm mại kéo đến làm anh muốn thở dài, dịu dàng kéo thân thể đối phương vào ngực mình. Được rồi, đêm nay, anh vẫn có thể làm như vậy…
Trong lúc Snape đang ở phòng điều chế ma dược để pha chế loại ma dược mà theo lời hắn có thể chống lại và làm khế ước suy yếu, Harry đọc sách trên ghế sa lông trong chốc lát, sau đó quyết định báo tin Snape bắt đầu khôi phục trí nhớ cho bạn bè.
“Mione… Sev bắt đầu khôi phục trí nhớ, hơn nữa thầy nói mình có thể chống đỡ khế ước, dùng loại ma dược nào đó tựa hồ rất khó pha chế…”
Nữ phù thủy trên song diện kính hơi hơi trố mắt, sau đó mỉm cười: “Vậy à ~ Harry, đó đúng là một tin tốt!”
Đầu vẫn lộn xộn hỗn loạn, Harry không phát hiện nụ cười của bạn thân có phần gượng gạo, chỉ chăm chăm thổ lộ nỗi phiền muộn của mình, “Nhưng mà, Mione, tớ cảm thấy có điều không thích hợp, chuyện này quá đột ngột!”
“… Harry, chuyện này đâu có gì lạ đâu, lúc trước bác sĩ Wills không phải đã nói sao? Thầy Severus có thể khôi phục trí nhớ bất cứ lúc nào. Đây là việc tốt!” Dần dần diễn nhập vai, Hermione trong gương có vẻ tự nhiên hơn.
“… Tớ biết, chỉ là không sao tin nổi. Hai ngày trước Sev còn êm dịu như vậy, ỷ lại trong lòng tớ như vậy, thế mà hôm nay… Tuy cũng không hẳn giống giáo sư môn Độc dược hơn bảy năm trước, thầy thậm chí vẫn nhận nụ hôn buổi sớm của tớ, nhưng mà, nhưng mà ~!!!”
Phiền não, Harry túm tóc, “Ôi Merlin chết tiệt! Tớ không thể thích ứng!”
“Harry… Thầy Severus nên có cuộc sống của chính mình, đây là điều cậu vẫn nói. Nếu vậy, đây chính là lúc đó, không phải sao? Thầy đang khôi phục, vì bản thân mà cố gắng. Chẳng lẽ cậu hy vọng thầy cứ ngây ngô như vậy, giống một đứa trẻ được cậu chăm sóc cả cuộc đời?” Cố gắng để giọng mình không gượng gạo, Hermione thề, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ làm chuyện tương tự nữa!
Harry quay đầu nhìn cánh cửa phòng chế tác ma dược đang đóng chặt trên lầu hai. Trước đây nó luôn luôn mở rộng, chỉ để nghênh đón anh tiến vào. Một hồi lâu sau, lúc nữ phù thủy trong song diện kính gọi, Harry mới chậm rãi thu hồi ánh mắt phức tạp mà chính mình cũng không lý giải được.
“Harry, Harry?”
“… Có lẽ cậu nói đúng, Mione… Được rồi, tớ sẽ cố gắng… quen với sự độc lập của Sev, quen với… Merlin chết tiệt!” Harry xoa thái dương, cúi đầu rống giận, chìm ngập trong cảm giác thất vọng và luống cuống.
“Ừm… Harry, tất cả đều đã tốt hơn rồi… Cậu cần phải kiên trì… A, tớ còn có việc cần làm, ừ, nếu có tiến triển thì báo cho tớ ngay lập tức nhé, hẹn gặp lại, Harry!” Nữ phù thủy miễn cưỡng tỏ ra khẩn trương, cắt đứt liên lạc, thậm chí không nghe thấy câu trả lời theo phản xạ của bạn thân, “A? Vậy… hẹn gặp lại…”
Harry tùy tiện ném song diện kính lên mặt bàn, trầm mình vào ghế sô pha. Một hồi lâu sau, anh lại nhìn thoáng qua cánh cửa phòng chế tác ma dược đang đóng chặt, cất bước đi về phía vườn nhà, anh nghĩ mình cần một nơi thoáng đãng nhiều không khí…
Lão phù thủy trong khung ảnh đau thương nhìn người đàn ông yếu ớt, thống khổ đến cả người run rẩy này, “Severus, thầy xác định phải làm như vậy sao? Ta biết tình cảm của thầy với Harry, ta có thể thấy được. Chẳng lẽ thầy không cho là Harry với thầy… Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác? Khế ước thật sự có thể khống chế bằng ma dược như lời thầy nói?”
Cúi đầu, Snape cố gắng ổn định thân thể, ‘Có thể! Tôi đã thề không phải sao? Tuy rằng chưa chắc sẽ trôi qua tốt đẹp, nhưng tôi sẽ sống sót. Albus, thầy biết điều đó không có khả năng, anh ta… tôi không thể hủy hoại anh ta…’
“Vì sao lại nói thầy sẽ hủy hoại nó? Chẳng lẽ thầy không cho là hai người… Được rồi, Severus, đứa nhỏ của ta, nếu đây là thỉnh cầu duy nhất của thầy, ta đáp ứng thầy, ‘chỉ cần nó không nghĩ ra’, ta sẽ không nói cho nó biết tất cả…” Nói xong, lão phù thủy thở dài biến mất khỏi bức họa, hơn nữa trong một thời gian dài sẽ không xuất hiện lại nữa, trừ phi xuất hiện kỳ tích…
Xoay người, cứng ngắc di chuyển đến ghế sa lông ngồi xuống, Snape vỗ lên bàn vài cái. Khi thấy gia tinh xuất hiện trước mặt, hắn không thay đổi biểu cảm đưa bảng viết qua, hắn biết gia tinh sẽ đọc được, ‘Không được nói ra tất cả mọi chuyện hôm nay với bất cứ ai, ngay cả chủ nhân của ngươi!’
Gia tinh ngây người xem bảng viết, sau đó kêu chói tai biến mất, “Ôi! Mimi là một gia tinh hư hỏng! Mimi đồng ý bảo vệ bí mật cho chủ nhân Severus! Mimi không thể nói cho chủ nhân biết chủ nhân Severus đau khổ đến thế nào!”
Nhìn gia tinh thét chói tai biến mất, Snape rốt cuộc không còn chút khí lực nào. Sắc mặt trắng bệch, hắn chằm chằm nhìn vào hư không, mãi cho tới khi màn đêm buông xuống…
Snape yên lặng chuẩn bị tất cả cho kế hoạch, hơn nữa hoàn toàn dấu diếm trước mặt Harry. Hắn tham lam nắm lấy từng giây từng phút ở chung cùng anh, cố gắng hấp thu nhiệt lượng từ lồng ngực ấm áp hữu lực kia. Mà Harry không hề nghi ngờ hắn, hoàn toàn cho đi tất cả những gì anh có thể cho.
Một ngày trước khi ma dược hoàn thành, Snape bắt đầu liên lạc với Draco. Nửa giờ sau khi nhận được tin tức, người thanh niên quý tộc tóc bạch kim xuất hiện. Hắn có chút hổn hển, hoàn toàn không còn phong độ quý tộc.
“Không! Cha đỡ đầu! Chết tiệt! Cha không thể làm như vậy! Vì sao không thể nói cho Harry Potter! Cha có thể khống chế khế ước thật sao? Con căn bản không tin! Xét theo tình huống hiện tại của cha, nếu rời đi, cha sẽ phải sống thế nào?!” Tạm dừng một chút, Draco đưa ra đề nghị, “A! Muốn con đồng ý cũng không phải không thể, nhưng cho dù cha thật sự có thể chống đỡ khế ước, cha cũng phải ở nơi con chuẩn bị cho cha. Con sẽ không để Harry tìm được cha, cho dù cậu ta có thể khôi phục trí nhớ và nguyện ý tìm kiếm đi nữa!”
Snape lẳng lặng nghe con đỡ đầu gầm nhẹ, sau đó khi Draco nói xong hết, đưa ra lí do thoái thác đã chuẩn bị tốt, ‘Ta là một người Slytherin, Draco, giống như con. Ta biết phải như thế nào mới tốt nhất! Con là một người họ Malfoy, không phải Gryffindor, không cần xử trí theo cảm tính. Nếu con làm vậy, ta sẽ hoài nghi rằng cách Lucius dạy con, cùng với sự tôi luyện trong chiến tranh tàn khốc, chẳng có hiệu quả gì! Đừng nói thêm về việc để ta sống ở nơi con chuẩn bị. Nếu con muốn ta rời đi trước, hơn nữa không bao giờ liên lạc với con, con có thể làm như vậy!”
Draco ngây ngẩn cả người, sau đó hắn nhìn Snape, biểu cảm bi thương và trầm trọng, “Cha đỡ đầu… Harry Potter đối với cha trọng yếu sao? Cho dù cha không rời đi, vì sao không cố gắng làm cậu ta yêu cha, cha cũng là một người anh hùng, cha thậm chí còn có huân chương Merlin đệ nhất!”
‘Huân chương? Anh hùng? Draco, chẳng lẽ suy nghĩ của con lại ngây thơ như vậy? Con biết ta, một Tử thần Thực tử, bất luận vì nguyên nhân gì đi nữa, thực sự đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ. Mà Harry, hắn là Đấng cứu thế, hắn nên được ánh hào quang bao quanh, hưởng thụ cuộc đời thay vì lãng phí sinh mệnh trên người một kẻ già nua như ta. Ta mệt mỏi rồi, Draco. Ta đã chẳng còn tinh lực để đi tranh đấu về tình yêu gì đó nữa. Cuộc sống yên lặng và bình thản là điều ta muốn có nhất. Con khác với ta. Lúc con chưa trầm luân đã có thể rút hai chân ra khỏi vũng bùn. Nếu con giống ta, ngẫm lại về Weasley đi, con sẽ làm như thế nào… Ta cần sự trợ giúp của con, Draco…’
Draco trầm mặc. Hắn khổ sở nhìn Snape, nhìn cha đỡ đầu của mình mang sắc mặt tái nhợt tràn đầy mỏi mệt, cơ thể gầy yếu giống như thân cây khô héo không có sinh lực. Cuối cùng, hắn thu hồi biểu tình yếu đuối, cố gắng mỉm cười. “Được rồi… Cha đỡ đầu, nếu đây là điều cha hy vọng. Tuy nhiên cha không thể cự tuyệt con chuẩn bị một ít cho cha… Hơn nữa, cha sẽ làm được điều mình hứa hẹn đúng không? Yên lặng và bình thản tiếp tục sống?”
Khó khăn cười gượng, Snape nhìn con đỡ đầu, ‘Như vậy, con muốn ta thề?’
Nhìn vào mắt Snape, một lúc lâu sau, Draco lắc đầu. “Không! Cha đỡ đầu, cha và con đều hiểu rõ, có một vài thời điểm, lời thề đối với một người Slytherin, có cũng thế, không có cũng thế…”…
Nhìn Draco biến mất trong lò sưởi, Snape đứng yên trong chốc lát, lại nhìn bức họa trống rỗng trên lò sưởi. Hắn xoay người, đi nhanh về phía phòng pha chế ma dược. Thuốc sắp hoàn thành rồi…
Bảo Mimi mang đi tách trà đã cạn, Snape buông bảng viết xuống, ngồi bên giường, nhìn đôi mắt màu lục có chút đờ đẫn dần dần khôi phục sự thanh minh, thấy người thanh niên kia nghi hoặc cào cào tóc, sau đó giây tiếp theo, như thể nhớ ra gì đó, anh nhìn hắn có chút lo lắng và do dự. “A… Sev, thầy… bắt đầu khôi phục trí nhớ? Từ khi nào vậy? Merlin! Thầy thậm chí còn biết phương pháp giải trừ khế ước?”
Snape vừa nghe câu hỏi của Harry, vừa viết nhanh lên bảng viết, sau đó giơ lên. Chân mày Snape hơi hơi nhíu lại, có vẻ nhẫn nại và mê mang, ‘Trước bữa chiều tôi sẽ nói rõ cho anh biết. Hai ngày trước tôi bắt đầu nhớ lại, dần dần khôi phục ký ức, Potter! Ít nhất tôi nhớ được mấy hành vi ‘anh hùng’ của anh ở Hogwarts!’
“Ha… Vậy cũng thật sự là…” Harry khô cằn cười cười, tay cào tới cào lui trên tóc…
‘Khế ước không thể giải trừ nhưng tôi có thể khống chế và chống đỡ nó. Ừm, hẳn rất nhanh thôi, khế ước này không có ảnh hưởng lên anh cho nên anh không cần xen vào nhiều như vậy!” Snape lại viết tiếp rất nhanh.
“… Merlin, khế ước quả nhiên đơn phương trói buộc! Được rồi, tôi biết thầy rất lợi hại, nếu thế, Sev… Cần tôi làm gì không?” Có chút chần chờ, Harry nhìn đôi mắt đen bình tĩnh, trong đầu lộn xộn, trí nhớ hỗn loạn xung đột. Cảm giác không thể buông tay, mất mác, đau đớn và thất vọng làm Harry hoàn toàn không rõ mình đang nghĩ điều gì.
Cảm giác không thể buông tay và mất mát thì có thể hiểu được, dù sao anh cũng đã chăm sóc Snape hơn hai năm, đột nhiên lại biết rằng người mà mình vẫn luôn bảo hộ chăm sóc sắp sửa rời khỏi lòng mình, ôi Merlin! Anh không biết liệu mình có thể tự khống chế không làm một số động tác đã hoàn toàn trở thành thói quen không, như ôm ấp gì đó. Anh không thể xác định một khi Snape khôi phục tất cả trí nhớ, liệu hắn còn có thể chấp nhận điều đó hay không.
Sự đau đớn và thất vọng càng làm Harry rối rắm tới mức trong đầu như có một con quái vật lớn đang khiêu vũ. Gắng gạt bỏ cảm giác nhức nhối chẳng biết tại sao lại chậm rãi lớn dần lên trong lòng, Harry không hiểu nổi lý do khiến anh cảm thấy thất vọng. Sự hồi phục của Snape không phải là điều anh vẫn chờ mong sao? Vì điều này anh đã cố gắng thật lâu, chỉ là tại sao trong đầu luôn luôn có tiếng kêu gào ‘Không! Điều này không đúng!’?
‘… Nếu có thể, Potter, đầu tiên hãy cho tôi một cái giường! Sau đó tôi nghĩ chúng ta có thể từ từ thay đổi!’ Đè nén nhu cầu muốn tới gần Harry của thân thể, Snape hơi hơi cúi đầu, giơ bảng viết lên.
“Được rồi, nếu đây là điều thầy muốn, Sev… Chuyện này không thành vấn đề… A, thật xin lỗi, tôi còn có thể gọi thầy là Sev sao?” Sững sờ một chút, Harry khó khăn nhếch môi, sau đó rút đũa thần ra.
‘Ngay vài giây đồng hồ trước, miệng anh vẫn xưng hô như vậy, mà tôi cũng đâu có phản đối?’ Tạm dừng trong chốc lát, Snape thu hồi bảng viết, đi đến nằm xuống cái giường ở sát một mặt tường khác…
Một giờ, hai giờ, ba giờ… Phòng ngủ thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức Snape cảm thấy nặng nề, thậm chí cho là mình sẽ bị loại áp lực trầm trọng này dồn ép đến hít thở không thông. Khao khát muốn trở lại bên người Harry bắt đầu làm cho thân thể hắn dần dần có cảm giác đau đớn giống như bị khế ước trói buộc.
Cắn chặt môi, Snape cố gắng xoay người thật nhẹ, để mình quay lưng về phía người thanh niên đang nằm trên chiếc giường còn lại, tựa hồ cũng ngủ cực kỳ không yên. Hắn chậm rãi muốn cuộn mình lại, nhưng rồi đờ ra khi nghe giọng Harry vang lên, “Sev? Sev… Thầy ngủ rồi sao…”
Nhắm mắt lại, gắng để hơi thở trở nên đều đều, Snape nghe được tiếng thở dài thất vọng của Harry. Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, sau đó, nhận thấy Harry đã đứng ở bên cạnh giường mình.
Snape khẩn trương không nhúc nhích, mãi cho tới khi nghe thấy giọng Đấng cứu thế, “… Sev… Tôi biết thầy không ngủ… Chết tiệt… Tôi muốn nói… Lâu như vậy… có một vài thói quen chúng ta phải từ từ mới được… Được rồi… Tôi không ngủ được, có thể ngủ cùng thầy không…?”
Harry ngậm miệng lại chờ đợi, thật lâu sau, tới lúc anh bất lực suy sụp hạ vai, cho là mình sẽ phải trừng mắt tới bình minh, anh thấy người trên giường hơi hơi xê dịch về một bên. Nhếch môi, Harry rất nhanh tiến vào trong chăn ấm áp, chần chờ một chút, cẩn thận thử choàng tay qua thắt lưng thanh mảnh, ban đầu còn hơi hơi cứng ngắc, sau thả lỏng hơn. Cảm giác mềm mại kéo đến làm anh muốn thở dài, dịu dàng kéo thân thể đối phương vào ngực mình. Được rồi, đêm nay, anh vẫn có thể làm như vậy…
Trong lúc Snape đang ở phòng điều chế ma dược để pha chế loại ma dược mà theo lời hắn có thể chống lại và làm khế ước suy yếu, Harry đọc sách trên ghế sa lông trong chốc lát, sau đó quyết định báo tin Snape bắt đầu khôi phục trí nhớ cho bạn bè.
“Mione… Sev bắt đầu khôi phục trí nhớ, hơn nữa thầy nói mình có thể chống đỡ khế ước, dùng loại ma dược nào đó tựa hồ rất khó pha chế…”
Nữ phù thủy trên song diện kính hơi hơi trố mắt, sau đó mỉm cười: “Vậy à ~ Harry, đó đúng là một tin tốt!”
Đầu vẫn lộn xộn hỗn loạn, Harry không phát hiện nụ cười của bạn thân có phần gượng gạo, chỉ chăm chăm thổ lộ nỗi phiền muộn của mình, “Nhưng mà, Mione, tớ cảm thấy có điều không thích hợp, chuyện này quá đột ngột!”
“… Harry, chuyện này đâu có gì lạ đâu, lúc trước bác sĩ Wills không phải đã nói sao? Thầy Severus có thể khôi phục trí nhớ bất cứ lúc nào. Đây là việc tốt!” Dần dần diễn nhập vai, Hermione trong gương có vẻ tự nhiên hơn.
“… Tớ biết, chỉ là không sao tin nổi. Hai ngày trước Sev còn êm dịu như vậy, ỷ lại trong lòng tớ như vậy, thế mà hôm nay… Tuy cũng không hẳn giống giáo sư môn Độc dược hơn bảy năm trước, thầy thậm chí vẫn nhận nụ hôn buổi sớm của tớ, nhưng mà, nhưng mà ~!!!”
Phiền não, Harry túm tóc, “Ôi Merlin chết tiệt! Tớ không thể thích ứng!”
“Harry… Thầy Severus nên có cuộc sống của chính mình, đây là điều cậu vẫn nói. Nếu vậy, đây chính là lúc đó, không phải sao? Thầy đang khôi phục, vì bản thân mà cố gắng. Chẳng lẽ cậu hy vọng thầy cứ ngây ngô như vậy, giống một đứa trẻ được cậu chăm sóc cả cuộc đời?” Cố gắng để giọng mình không gượng gạo, Hermione thề, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ làm chuyện tương tự nữa!
Harry quay đầu nhìn cánh cửa phòng chế tác ma dược đang đóng chặt trên lầu hai. Trước đây nó luôn luôn mở rộng, chỉ để nghênh đón anh tiến vào. Một hồi lâu sau, lúc nữ phù thủy trong song diện kính gọi, Harry mới chậm rãi thu hồi ánh mắt phức tạp mà chính mình cũng không lý giải được.
“Harry, Harry?”
“… Có lẽ cậu nói đúng, Mione… Được rồi, tớ sẽ cố gắng… quen với sự độc lập của Sev, quen với… Merlin chết tiệt!” Harry xoa thái dương, cúi đầu rống giận, chìm ngập trong cảm giác thất vọng và luống cuống.
“Ừm… Harry, tất cả đều đã tốt hơn rồi… Cậu cần phải kiên trì… A, tớ còn có việc cần làm, ừ, nếu có tiến triển thì báo cho tớ ngay lập tức nhé, hẹn gặp lại, Harry!” Nữ phù thủy miễn cưỡng tỏ ra khẩn trương, cắt đứt liên lạc, thậm chí không nghe thấy câu trả lời theo phản xạ của bạn thân, “A? Vậy… hẹn gặp lại…”
Harry tùy tiện ném song diện kính lên mặt bàn, trầm mình vào ghế sô pha. Một hồi lâu sau, anh lại nhìn thoáng qua cánh cửa phòng chế tác ma dược đang đóng chặt, cất bước đi về phía vườn nhà, anh nghĩ mình cần một nơi thoáng đãng nhiều không khí…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lão phù thủy trong khung ảnh đau thương nhìn người đàn ông yếu ớt, thống khổ đến cả người run rẩy này, “Severus, thầy xác định phải làm như vậy sao? Ta biết tình cảm của thầy với Harry, ta có thể thấy được. Chẳng lẽ thầy không cho là Harry với thầy… Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác? Khế ước thật sự có thể khống chế bằng ma dược như lời thầy nói?”
Cúi đầu, Snape cố gắng ổn định thân thể, ‘Có thể! Tôi đã thề không phải sao? Tuy rằng chưa chắc sẽ trôi qua tốt đẹp, nhưng tôi sẽ sống sót. Albus, thầy biết điều đó không có khả năng, anh ta… tôi không thể hủy hoại anh ta…’
“Vì sao lại nói thầy sẽ hủy hoại nó? Chẳng lẽ thầy không cho là hai người… Được rồi, Severus, đứa nhỏ của ta, nếu đây là thỉnh cầu duy nhất của thầy, ta đáp ứng thầy, ‘chỉ cần nó không nghĩ ra’, ta sẽ không nói cho nó biết tất cả…” Nói xong, lão phù thủy thở dài biến mất khỏi bức họa, hơn nữa trong một thời gian dài sẽ không xuất hiện lại nữa, trừ phi xuất hiện kỳ tích…
Xoay người, cứng ngắc di chuyển đến ghế sa lông ngồi xuống, Snape vỗ lên bàn vài cái. Khi thấy gia tinh xuất hiện trước mặt, hắn không thay đổi biểu cảm đưa bảng viết qua, hắn biết gia tinh sẽ đọc được, ‘Không được nói ra tất cả mọi chuyện hôm nay với bất cứ ai, ngay cả chủ nhân của ngươi!’
Gia tinh ngây người xem bảng viết, sau đó kêu chói tai biến mất, “Ôi! Mimi là một gia tinh hư hỏng! Mimi đồng ý bảo vệ bí mật cho chủ nhân Severus! Mimi không thể nói cho chủ nhân biết chủ nhân Severus đau khổ đến thế nào!”
Nhìn gia tinh thét chói tai biến mất, Snape rốt cuộc không còn chút khí lực nào. Sắc mặt trắng bệch, hắn chằm chằm nhìn vào hư không, mãi cho tới khi màn đêm buông xuống…
Snape yên lặng chuẩn bị tất cả cho kế hoạch, hơn nữa hoàn toàn dấu diếm trước mặt Harry. Hắn tham lam nắm lấy từng giây từng phút ở chung cùng anh, cố gắng hấp thu nhiệt lượng từ lồng ngực ấm áp hữu lực kia. Mà Harry không hề nghi ngờ hắn, hoàn toàn cho đi tất cả những gì anh có thể cho.
Một ngày trước khi ma dược hoàn thành, Snape bắt đầu liên lạc với Draco. Nửa giờ sau khi nhận được tin tức, người thanh niên quý tộc tóc bạch kim xuất hiện. Hắn có chút hổn hển, hoàn toàn không còn phong độ quý tộc.
“Không! Cha đỡ đầu! Chết tiệt! Cha không thể làm như vậy! Vì sao không thể nói cho Harry Potter! Cha có thể khống chế khế ước thật sao? Con căn bản không tin! Xét theo tình huống hiện tại của cha, nếu rời đi, cha sẽ phải sống thế nào?!” Tạm dừng một chút, Draco đưa ra đề nghị, “A! Muốn con đồng ý cũng không phải không thể, nhưng cho dù cha thật sự có thể chống đỡ khế ước, cha cũng phải ở nơi con chuẩn bị cho cha. Con sẽ không để Harry tìm được cha, cho dù cậu ta có thể khôi phục trí nhớ và nguyện ý tìm kiếm đi nữa!”
Snape lẳng lặng nghe con đỡ đầu gầm nhẹ, sau đó khi Draco nói xong hết, đưa ra lí do thoái thác đã chuẩn bị tốt, ‘Ta là một người Slytherin, Draco, giống như con. Ta biết phải như thế nào mới tốt nhất! Con là một người họ Malfoy, không phải Gryffindor, không cần xử trí theo cảm tính. Nếu con làm vậy, ta sẽ hoài nghi rằng cách Lucius dạy con, cùng với sự tôi luyện trong chiến tranh tàn khốc, chẳng có hiệu quả gì! Đừng nói thêm về việc để ta sống ở nơi con chuẩn bị. Nếu con muốn ta rời đi trước, hơn nữa không bao giờ liên lạc với con, con có thể làm như vậy!”
Draco ngây ngẩn cả người, sau đó hắn nhìn Snape, biểu cảm bi thương và trầm trọng, “Cha đỡ đầu… Harry Potter đối với cha trọng yếu sao? Cho dù cha không rời đi, vì sao không cố gắng làm cậu ta yêu cha, cha cũng là một người anh hùng, cha thậm chí còn có huân chương Merlin đệ nhất!”
‘Huân chương? Anh hùng? Draco, chẳng lẽ suy nghĩ của con lại ngây thơ như vậy? Con biết ta, một Tử thần Thực tử, bất luận vì nguyên nhân gì đi nữa, thực sự đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ. Mà Harry, hắn là Đấng cứu thế, hắn nên được ánh hào quang bao quanh, hưởng thụ cuộc đời thay vì lãng phí sinh mệnh trên người một kẻ già nua như ta. Ta mệt mỏi rồi, Draco. Ta đã chẳng còn tinh lực để đi tranh đấu về tình yêu gì đó nữa. Cuộc sống yên lặng và bình thản là điều ta muốn có nhất. Con khác với ta. Lúc con chưa trầm luân đã có thể rút hai chân ra khỏi vũng bùn. Nếu con giống ta, ngẫm lại về Weasley đi, con sẽ làm như thế nào… Ta cần sự trợ giúp của con, Draco…’
Draco trầm mặc. Hắn khổ sở nhìn Snape, nhìn cha đỡ đầu của mình mang sắc mặt tái nhợt tràn đầy mỏi mệt, cơ thể gầy yếu giống như thân cây khô héo không có sinh lực. Cuối cùng, hắn thu hồi biểu tình yếu đuối, cố gắng mỉm cười. “Được rồi… Cha đỡ đầu, nếu đây là điều cha hy vọng. Tuy nhiên cha không thể cự tuyệt con chuẩn bị một ít cho cha… Hơn nữa, cha sẽ làm được điều mình hứa hẹn đúng không? Yên lặng và bình thản tiếp tục sống?”
Khó khăn cười gượng, Snape nhìn con đỡ đầu, ‘Như vậy, con muốn ta thề?’
Nhìn vào mắt Snape, một lúc lâu sau, Draco lắc đầu. “Không! Cha đỡ đầu, cha và con đều hiểu rõ, có một vài thời điểm, lời thề đối với một người Slytherin, có cũng thế, không có cũng thế…”…
Nhìn Draco biến mất trong lò sưởi, Snape đứng yên trong chốc lát, lại nhìn bức họa trống rỗng trên lò sưởi. Hắn xoay người, đi nhanh về phía phòng pha chế ma dược. Thuốc sắp hoàn thành rồi…
Bảo Mimi mang đi tách trà đã cạn, Snape buông bảng viết xuống, ngồi bên giường, nhìn đôi mắt màu lục có chút đờ đẫn dần dần khôi phục sự thanh minh, thấy người thanh niên kia nghi hoặc cào cào tóc, sau đó giây tiếp theo, như thể nhớ ra gì đó, anh nhìn hắn có chút lo lắng và do dự. “A… Sev, thầy… bắt đầu khôi phục trí nhớ? Từ khi nào vậy? Merlin! Thầy thậm chí còn biết phương pháp giải trừ khế ước?”
Snape vừa nghe câu hỏi của Harry, vừa viết nhanh lên bảng viết, sau đó giơ lên. Chân mày Snape hơi hơi nhíu lại, có vẻ nhẫn nại và mê mang, ‘Trước bữa chiều tôi sẽ nói rõ cho anh biết. Hai ngày trước tôi bắt đầu nhớ lại, dần dần khôi phục ký ức, Potter! Ít nhất tôi nhớ được mấy hành vi ‘anh hùng’ của anh ở Hogwarts!’
“Ha… Vậy cũng thật sự là…” Harry khô cằn cười cười, tay cào tới cào lui trên tóc…
‘Khế ước không thể giải trừ nhưng tôi có thể khống chế và chống đỡ nó. Ừm, hẳn rất nhanh thôi, khế ước này không có ảnh hưởng lên anh cho nên anh không cần xen vào nhiều như vậy!” Snape lại viết tiếp rất nhanh.
“… Merlin, khế ước quả nhiên đơn phương trói buộc! Được rồi, tôi biết thầy rất lợi hại, nếu thế, Sev… Cần tôi làm gì không?” Có chút chần chờ, Harry nhìn đôi mắt đen bình tĩnh, trong đầu lộn xộn, trí nhớ hỗn loạn xung đột. Cảm giác không thể buông tay, mất mác, đau đớn và thất vọng làm Harry hoàn toàn không rõ mình đang nghĩ điều gì.
Cảm giác không thể buông tay và mất mát thì có thể hiểu được, dù sao anh cũng đã chăm sóc Snape hơn hai năm, đột nhiên lại biết rằng người mà mình vẫn luôn bảo hộ chăm sóc sắp sửa rời khỏi lòng mình, ôi Merlin! Anh không biết liệu mình có thể tự khống chế không làm một số động tác đã hoàn toàn trở thành thói quen không, như ôm ấp gì đó. Anh không thể xác định một khi Snape khôi phục tất cả trí nhớ, liệu hắn còn có thể chấp nhận điều đó hay không.
Sự đau đớn và thất vọng càng làm Harry rối rắm tới mức trong đầu như có một con quái vật lớn đang khiêu vũ. Gắng gạt bỏ cảm giác nhức nhối chẳng biết tại sao lại chậm rãi lớn dần lên trong lòng, Harry không hiểu nổi lý do khiến anh cảm thấy thất vọng. Sự hồi phục của Snape không phải là điều anh vẫn chờ mong sao? Vì điều này anh đã cố gắng thật lâu, chỉ là tại sao trong đầu luôn luôn có tiếng kêu gào ‘Không! Điều này không đúng!’?
‘… Nếu có thể, Potter, đầu tiên hãy cho tôi một cái giường! Sau đó tôi nghĩ chúng ta có thể từ từ thay đổi!’ Đè nén nhu cầu muốn tới gần Harry của thân thể, Snape hơi hơi cúi đầu, giơ bảng viết lên.
“Được rồi, nếu đây là điều thầy muốn, Sev… Chuyện này không thành vấn đề… A, thật xin lỗi, tôi còn có thể gọi thầy là Sev sao?” Sững sờ một chút, Harry khó khăn nhếch môi, sau đó rút đũa thần ra.
‘Ngay vài giây đồng hồ trước, miệng anh vẫn xưng hô như vậy, mà tôi cũng đâu có phản đối?’ Tạm dừng trong chốc lát, Snape thu hồi bảng viết, đi đến nằm xuống cái giường ở sát một mặt tường khác…
Một giờ, hai giờ, ba giờ… Phòng ngủ thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức Snape cảm thấy nặng nề, thậm chí cho là mình sẽ bị loại áp lực trầm trọng này dồn ép đến hít thở không thông. Khao khát muốn trở lại bên người Harry bắt đầu làm cho thân thể hắn dần dần có cảm giác đau đớn giống như bị khế ước trói buộc.
Cắn chặt môi, Snape cố gắng xoay người thật nhẹ, để mình quay lưng về phía người thanh niên đang nằm trên chiếc giường còn lại, tựa hồ cũng ngủ cực kỳ không yên. Hắn chậm rãi muốn cuộn mình lại, nhưng rồi đờ ra khi nghe giọng Harry vang lên, “Sev? Sev… Thầy ngủ rồi sao…”
Nhắm mắt lại, gắng để hơi thở trở nên đều đều, Snape nghe được tiếng thở dài thất vọng của Harry. Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, sau đó, nhận thấy Harry đã đứng ở bên cạnh giường mình.
Snape khẩn trương không nhúc nhích, mãi cho tới khi nghe thấy giọng Đấng cứu thế, “… Sev… Tôi biết thầy không ngủ… Chết tiệt… Tôi muốn nói… Lâu như vậy… có một vài thói quen chúng ta phải từ từ mới được… Được rồi… Tôi không ngủ được, có thể ngủ cùng thầy không…?”
Harry ngậm miệng lại chờ đợi, thật lâu sau, tới lúc anh bất lực suy sụp hạ vai, cho là mình sẽ phải trừng mắt tới bình minh, anh thấy người trên giường hơi hơi xê dịch về một bên. Nhếch môi, Harry rất nhanh tiến vào trong chăn ấm áp, chần chờ một chút, cẩn thận thử choàng tay qua thắt lưng thanh mảnh, ban đầu còn hơi hơi cứng ngắc, sau thả lỏng hơn. Cảm giác mềm mại kéo đến làm anh muốn thở dài, dịu dàng kéo thân thể đối phương vào ngực mình. Được rồi, đêm nay, anh vẫn có thể làm như vậy…
Trong lúc Snape đang ở phòng điều chế ma dược để pha chế loại ma dược mà theo lời hắn có thể chống lại và làm khế ước suy yếu, Harry đọc sách trên ghế sa lông trong chốc lát, sau đó quyết định báo tin Snape bắt đầu khôi phục trí nhớ cho bạn bè.
“Mione… Sev bắt đầu khôi phục trí nhớ, hơn nữa thầy nói mình có thể chống đỡ khế ước, dùng loại ma dược nào đó tựa hồ rất khó pha chế…”
Nữ phù thủy trên song diện kính hơi hơi trố mắt, sau đó mỉm cười: “Vậy à ~ Harry, đó đúng là một tin tốt!”
Đầu vẫn lộn xộn hỗn loạn, Harry không phát hiện nụ cười của bạn thân có phần gượng gạo, chỉ chăm chăm thổ lộ nỗi phiền muộn của mình, “Nhưng mà, Mione, tớ cảm thấy có điều không thích hợp, chuyện này quá đột ngột!”
“… Harry, chuyện này đâu có gì lạ đâu, lúc trước bác sĩ Wills không phải đã nói sao? Thầy Severus có thể khôi phục trí nhớ bất cứ lúc nào. Đây là việc tốt!” Dần dần diễn nhập vai, Hermione trong gương có vẻ tự nhiên hơn.
“… Tớ biết, chỉ là không sao tin nổi. Hai ngày trước Sev còn êm dịu như vậy, ỷ lại trong lòng tớ như vậy, thế mà hôm nay… Tuy cũng không hẳn giống giáo sư môn Độc dược hơn bảy năm trước, thầy thậm chí vẫn nhận nụ hôn buổi sớm của tớ, nhưng mà, nhưng mà ~!!!”
Phiền não, Harry túm tóc, “Ôi Merlin chết tiệt! Tớ không thể thích ứng!”
“Harry… Thầy Severus nên có cuộc sống của chính mình, đây là điều cậu vẫn nói. Nếu vậy, đây chính là lúc đó, không phải sao? Thầy đang khôi phục, vì bản thân mà cố gắng. Chẳng lẽ cậu hy vọng thầy cứ ngây ngô như vậy, giống một đứa trẻ được cậu chăm sóc cả cuộc đời?” Cố gắng để giọng mình không gượng gạo, Hermione thề, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ làm chuyện tương tự nữa!
Harry quay đầu nhìn cánh cửa phòng chế tác ma dược đang đóng chặt trên lầu hai. Trước đây nó luôn luôn mở rộng, chỉ để nghênh đón anh tiến vào. Một hồi lâu sau, lúc nữ phù thủy trong song diện kính gọi, Harry mới chậm rãi thu hồi ánh mắt phức tạp mà chính mình cũng không lý giải được.
“Harry, Harry?”
“… Có lẽ cậu nói đúng, Mione… Được rồi, tớ sẽ cố gắng… quen với sự độc lập của Sev, quen với… Merlin chết tiệt!” Harry xoa thái dương, cúi đầu rống giận, chìm ngập trong cảm giác thất vọng và luống cuống.
“Ừm… Harry, tất cả đều đã tốt hơn rồi… Cậu cần phải kiên trì… A, tớ còn có việc cần làm, ừ, nếu có tiến triển thì báo cho tớ ngay lập tức nhé, hẹn gặp lại, Harry!” Nữ phù thủy miễn cưỡng tỏ ra khẩn trương, cắt đứt liên lạc, thậm chí không nghe thấy câu trả lời theo phản xạ của bạn thân, “A? Vậy… hẹn gặp lại…”
Harry tùy tiện ném song diện kính lên mặt bàn, trầm mình vào ghế sô pha. Một hồi lâu sau, anh lại nhìn thoáng qua cánh cửa phòng chế tác ma dược đang đóng chặt, cất bước đi về phía vườn nhà, anh nghĩ mình cần một nơi thoáng đãng nhiều không khí…