Thân thể thoải mái chưa từng có, Harry chậm rãi mở mắt, ôi, có chút mơ hồ… Dụi mạnh mắt, Harry duỗi thắt lưng, mỉm cười quay đầu, hướng về người bên phía giường còn lại, ân cần hỏi han, “Sev, buổi sớm…!!!”
Đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, Harry trợn trừng nhìn khoảng giường được dọn hoàn toàn phẳng phiu gọn ghẽ kia, thoạt nhìn giống như chưa ai từng nằm lên. Trong nháy mắt, sự kinh hoảng chiếm lĩnh tất cả suy nghĩ của anh, chỉ là, khi vừa định cất bước, Harry liền đờ người. Anh ‘nhớ rõ’, hôm nay là ngày Snape rời khỏi nhà, vậy mà người anh chăm sóc hơn hai năm qua thậm chí cự tuyệt để anh tiễn hắn, cự tuyệt để anh chuẩn bị cho hắn thứ gì đó…
Đờ đẫn ngồi trở lại giường, Harry buông mình xuống đệm mềm mại, trong lúc duỗi người giang tay, vô tình đụng đến vật gì đó cứng bên gối, những chữ cứng cáp đã nhìn đến quen lại khiến anh phảng phất cảm nhận được sự dịu dàng…
Cầm lấy bảng viết, ánh mắt trân trân nhìn hư không, một hồi lâu sau, Harry mới từ từ rời giường, đi đến trước tủ quần áo, muốn nhét bảng viết vào. Anh không muốn thấy vật nhỏ này, nhưng lại cũng không muốn ném nó xuống…
Mở cửa tủ ra, Harry sững sờ ngây người, quần áo của Snape gần như toàn bộ đều còn lại đó. Đột nhiên, gần như điên cuồng, Harry sục sạo kiểm tra những bộ quần áo anh chủ tâm làm riêng cho Snape, sau đó suy sụp ngồi trên thảm. “… Sev… Chẳng lẽ thầy vội vã xóa bỏ quan hệ giữa chúng ta đến thế sao… Chết tiệt, thầy thậm chí không khoác lấy một cái áo khoác cho ra hồn! Chỉ mặc mỗi cái áo khoác lông cừu quá mỏng kia!”
Trừng mắt nhìn tủ quần áo hơn nửa ngày, Harry đứng dậy, đóng cửa tủ thật mạnh, đồng thời tự thề rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không mở cánh cửa tủ chết tiệt này ra nữa! Harry hốt hoảng xuống dưới tầng, ngồi trên ghế sa lông, ngây ngây ngốc ngốc nhìn phòng khách đột nhiên có vẻ trống trải và lạnh lẽo đến cực điểm, bất chấp ngọn lửa trong lò sưởi đang hừng hực bốc cháy. Cảm giác mất mát nặng trĩu và nỗi đau đớn bắt đầu mãnh liệt trào lên trong nội tâm khiến anh khom lưng xuống, hung hăng giật tóc mình.
Tiếng bật ngón tay vang lên. Gia tinh Mimi xuất hiện trước mặt Harry. Nó cúi thấp đầu, vai sụp xuống, trong mắt tràn đầy tơ máu. Harry căn bản không để ý thấy sự dị thường của gia tinh, vẫn còn đắm chìm trong nỗi thống khổ và mất mác không hiểu nổi. Anh bảo gia tinh chuẩn bị cho mình một tách cà phê đắng, không cần đường, không cần sữa. Anh hiện tại chỉ cần vị ngọt đắng chát kia để giảm bớt cơn đau đầu nhức nhối của mình…
Một bụng đầy cà phê đắng khiến tinh thần Harry trở nên tốt hơn một chút. Anh chậm rãi đi lại, ôi… Phòng chế tác ma dược, Sev đi rồi… Quên đi, cứ giữ lại nó… Nhà ấm… Chết tiệt! Cây lam diệp đến kỳ thu hoạch, Sev!…
Nhìn một mảnh xanh lá mạ trước mắt, Harry ngồi xuống ghế mây lớn, cầm chiếc gối mềm mại lên ôm trước ngực, ngửi hương vị quen thuộc trên gối, gắt gao nhắm chặt mắt lại…
“Ôi! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Nổi giận, Harry ném gối xuống, vọt tới bên cạnh, điên cuồng đánh vào những dụng cụ tập thể hình mình đặt đó, một lát sau, thở hổn hển dừng lại, chống đầu gối, nhìn những cây dược liệu im lặng ở lại làm bạn anh, mãi cho đến khi mồ hôi chảy từ trán xuống làm mắt anh xon xót.
Lắc đầu, Harry đứng thẳng dậy, cố gắng hít sâu, sau đó lau đi mồ hôi trên mặt. Thế đấy, Severus Snape Potter đi rồi, mang theo họ Potter, mang theo dấu hiệu khế ước không thể giải trừ, đi tới cuộc sống mà mình mong muốn. Người đàn ông mềm mại vẫn dựa vào anh mà sống đã hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh anh.
Harry ngây ngẩn vượt qua ngày hôm đó. Anh không biết mình nên làm gì, ngày đầu tiên của lễ Giáng sinh, sự cô độc chưa từng cảm thụ bao phủ lấy anh.
Màn đêm buông xuống, Harry đờ đẫn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn xa xăm không có mục tiêu. Bữa tối bày ra trước mặt đã nguội lạnh, nước canh đậm đà đông lại, một hồi lâu sau, anh thở dài bỏ đồ ăn đi, chậm rãi cầm lấy áo khoác ở một bên đi ra khỏi cửa, quay đầu nhìn căn phòng tối như mực, sau vài giây đồng hồ ngây người, xoay mình rời đi…
Tại một góc yên lặng trong quán bar, Hermione và Ron nhíu mày nhìn người thanh niên đang uống rượu đối diện họ, một chút không đành lòng dâng lên từ trong nội tâm, nhưng lập tức lại biến mất không còn tăm tích. ‘Harry chỉ là chưa quen thôi’, bọn họ tự nói như vậy với mình.
“A, Harry ~ bồ tèo hãy phấn chấn lên, chuyện này không có gì đâu. Thầy Severus… có cuộc sống riêng của mình, đây không phải là điều cậu vẫn cố gắng muốn đạt được sao?” Mặt cứng đơ, Ron cực kỳ mất tự nhiên, nhưng Harry căn bản không tập trung để ý, chỉ ừ hữ một tiếng, chăm chú dùng rượu giải sầu.
“… Harry, chẳng lẽ cậu muốn thầy Severus vẫn cứ như trước kia? Ỷ lại vào cậu, không thể sống cuộc sống độc lập, giống như đứa nhỏ được cậu chăm sóc?” Hermione hít sâu một hơi, muốn ‘giảng đạo lý’ cùng Harry.”
Vò mạnh mái tóc lộn xộn, Harry thống khổ từ từ nhắm mắt lại. “Tớ biết… Mione… Nhưng không biết tại sao, trong đầu tớ luôn luôn có tiếng nói ‘không đúng, không đúng’! Merlin chết tiệt! Tớ không biết không đúng chỗ nào! Tớ nhớ lại cuộc sống mấy ngày trước, vẫn tốt mà, rất bình thường! Bình thường đến mức tớ muốn đem mấy thằng khốn kia ra đào quất xác! Quá thuận lợi… Mione, tất cả đều quá thuận lợi… Tớ không muốn nói là Sev không thể… Tớ chỉ là… Ôi! Chết tiệt!”
Một lát sau, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Harry: “… Harry, con chỉ là đã quen với việc Severus ở bên cạnh con thôi… Thời gian hai năm đủ để thay đổi một số chuyện. Hiện tại, con phải chấp nhận sự thật, Severus đã khôi phục trí nhớ, hơn nữa có thể chống đỡ khế ước, hắn phải đi bắt đầu cuộc sống mà hắn thực sự muốn!”
Quay đầu, Harry nhìn Sirius và Remus không biết xuất hiện từ lúc nào, khó khắc nhếch môi: “Cha đỡ đầu, chú Remus… A… Đúng thế, con biết đây là sự thật, mà tất cả đều thuận lợi, con hẳn phải cảm tạ Merlin… Nhưng cha đỡ đầu, con nghĩ con cần thời gian…”
Sirius và Remus ngồi xuống bên cạnh Hermione và Ron, cùng trao đổi ánh mắt với hai vợ chồng họ, sau đó, ánh mắt mọi người dừng lại trên Harry, người đang uống từng ngụm rượu to. Remus nhíu mày, biểu hiện của Harry…
Đến lúc Sirius chịu không nổi muốn đoạt lấy ly rượu của Harry, Đấng cứu thế rốt cuộc ngừng vòng tuần hoàn uống rượu, rót rượu, uống rượu, rồi lại rót rượu. Anh kéo kéo cổ áo, nặng nề ngồi trên ghế, hai mắt vô thần nhìn hư không, thì thào lẩm bẩm: “A… Mấy giờ rồi nhỉ?”
“Mười giờ rưỡi rồi…” Hermione nói cho Harry biết thời gian, sau đó có chút khổ sở nghe giọng Harry vang lên, thanh âm phảng phất kinh hoảng: “A~ Chết tiệt! Tớ đã hứa với Sev rằng…” Giọng anh đột nhiên ngừng lại, Đấng cứu thế ngây ngẩn đứng đó, bên người, bạn bè và cha đỡ đầu của anh lo lắng nhìn anh.
Một hồi lâu sau, cào cào tóc, anh gian nan cười gượng: “Được rồi… Tớ nghĩ tớ sẽ quen thôi… Ôi… Tớ nên về nhà, Giáng Sinh vui vẻ…”
Lo lắng, mấy người Sirius theo đuôi đưa Harry về tới Thung lũng Godric, bất chấp sự cự tuyệt của anh. Họ nhìn Harry đi vào căn nhà tối đen, không ánh đèn kia, mãi cho tới gần một giờ sáng, phòng ngủ trên lầu hai mới sáng đèn. Hermione nhìn ánh đèn trong phòng ngủ, giọng mang theo sắc thái khổ sở: “Chú Sirius… Có phải chúng ta đã sai lầm rồi không? Có lẽ… chúng ta không nên đáp ứng yêu cầu của thầy Severus…”
Cũng ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa kính phòng ngủ của Harry, Sirius trầm mặc một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của Hermione: “… Không, Hermione, đây là vì tốt cho Harry. Chú tin Severus cũng cho là như thế… Cuộc ‘nói chuyện ‘ ngày đó, mọi người đều đã thấy đấy, hắn ta kiên trì muốn có ‘tự do’ như vậy, hắn cũng đã khôi phục trí nhớ rồi. Nếu sự thật giống như điều chúng ta ban đầu phán đoán, Harry có gia đình, mà Severus bị khế ước trói buộc phải gia nhập vào một nhà Harry, hắn sao chịu nổi? Con người kiêu ngạo đó sẽ không để chuyện ấy xảy ra đâu…”
Hít sâu một hơi, Sirius thu hồi ánh mắt, quay sang đối diện với nữ phù thủy: “Hơn nữa, Severus đối với Harry, tuy rằng không gay gắt như trước, dù sao ký ức về hai năm nay hắn vẫn giữ được, nhưng hắn không có ý tưởng tình cảm linh tinh gì. Harry cũng vậy, nó hoàn toàn coi Severus như người nhà, thậm chí chú còn nghi ngờ Severus trong đầu Harry căn bản là hình thái một đứa nhỏ… Harry giờ chỉ thấy mất mác một chút thôi, sau một thời gian ngắn… sẽ tốt…”
Remus bình tĩnh nhìn gương mặt cố gắng trấn tĩnh của Sirius, đưa ra nghi vấn xuất hiện trong lòng từ khi nhìn thấy biểu hiện của Harry ngày hôm nay: “Sirius… Nếu Harry vẫn cứ như vậy thì sao… Nếu Harry đúng như lời Draco nói trước đây, chỉ là chưa nhận ra tình cảm thực sự của mình, nó chỉ là chưa nhìn rõ…”
Ánh mắt phảng phất kinh hoảng và phiền não, Sirius nhìn người sói, cố gắng nghĩ theo phương hướng tốt đẹp: “… Không có nếu! Remus, sự thực bây giờ là, Severus đi rồi, đi tìm cuộc sống của chính mình, mà Harry cũng vậy, nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới của nó, sẽ có tình yêu ngọt ngào, sẽ có gia đình hạnh phúc. Nó chỉ cần thời gian mà thôi… Mấy cậu bé luôn dễ dàng bị rời đi lực chú ý… Đương nhiên, chúng ta phải phối hợp ~”
Nằm trên giường, trừng trừng nhìn trần nhà, Harry không biết đây là lần thứ mấy anh niệm lại cuộc sống của mấy ngày qua, lần đầu tiên được Snape thông báo rằng hắn bắt đầu khôi phục trí nhớ, sau đó ngày hôm sau, rồi ngày thứ ba… Dường như mỗi ngày đều có những tiến bộ thật lớn, mãi đến tối hôm qua, tựa hồ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó, tốt đẹp mà bi thương. Anh dường như đã thấy một đôi mắt rơi lệ, nghe được điều gì đó tốt đẹp khiến mình quyến luyến, chết tiệt! Cho dù là mộng, vì sao anh nghĩ không ra…
Trong toàn kỳ nghỉ Giáng Sinh, nhóm Sirius và Hermione đều không thể gặp lại Harry, thậm chí mấy phen tới Thung lũng Godric đều thấy anh vắng nhà. Ngay lúc bọn họ lo lắng muốn thông cáo tìm người toàn giới phù thủy, khi Hermione và Ron đi làm ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ, ở Bộ Pháp Thuật, họ gặp được một Harry tựa hồ không có gì thay đổi, nếu trừ vẻ trầm mặc và tiều tụy ở Đấng cứu thế, anh thoạt nhìn tất cả đều tốt.
Harry mỉm cười với các đồng nghiệp của mình, ôm Ron và Hermione, sau đó đi vào phòng làm việc, lật xem những tờ báo mà từ sau khi Snape rời khỏi nhà, anh không đọc nữa. Một dòng tiêu đề ‘Đoàn nghiên cứu ma dược của nước Anh xuất phát tới Hà Lan’ khiến ánh mắt Harry dừng lại trên tấm ảnh chụp không ngừng biến hóa, tìm kiếm hình ảnh người đàn ông kia giữa những bóng dáng mơ hồ, cuối cùng không thu hoạch được gì. Gian nan nhếch môi, Harry cười khổ, anh sớm nên biết Severus Snape cũng chẳng thích thú gì mấy trò phô trương này, ngày đó, lúc phóng viên chụp ảnh, có lẽ hắn đã lên xe lửa rồi…
Không còn hứng thú tiếp tục đọc, Harry ném báo qua một bên, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Toàn bộ kỳ nghỉ, anh đều chạy đến thế giới Muggle, tiêu khiển ở những quán bar hoặc mấy nơi ăn chơi vàng thau lẫn lộn, làm tất cả những việc mà trước khi anh vừa khinh thường, vừa không có thời gian, uống rượu, tán tỉnh nam nữ xa lạ, hoàn toàn phóng túng muốn buông thả mình phát tiết ra những áp lực và sự nôn nóng không hiểu được kia, nhưng mỗi lần, tới thời điểm cuối cùng, anh đều mất hưng trí, một mình buồn bực bỏ về.
Anh từ bỏ ‘con mồi’ vốn nghĩ sẽ cùng trải qua một đêm tuyệt vời, trở lại khách sạn đang tạm thời ở và vùi đầu ngủ, nhưng căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Khoảng trống trước ngực cùng nỗi đau đớn như đánh mất linh hồn làm đêm nào anh cũng trắng mắt đến hừng đông, trạng thái này cứ liên tục diễn ra như thế cho đến thời khắc cuối cùng của kỳ nghỉ…
Tiếng đập cửa rầm rầm làm Harry hồi tỉnh khỏi những suy nghĩ rối loạn. Anh hít sâu, tự nói với mình, được rồi, cuộc sống vẫn tiếp tục, nếu thế, anh chỉ cần một chút thời gian là có thể quay về lối sống trước đây: “… Vào đi!”…
Cuộc sống của Harry tựa hồ khôi phục về nguyên trạng. Anh xin chuyển từ bộ phận hậu cần sang những bộ phận có thể được điều động ra ngoài, mà Luther rất khoái trá phái anh đảm nhiệm chức đội trưởng của “đội truy bắt đặc nhiệm”, ném cho anh một đống ‘phù thủy nhiệt huyết’ khiến người ta phải đau đầu. Đối với điều này, Harry không có ý kiến, thậm chí còn cực kỳ biết ơn sự ‘an bài’ của bộ trưởng Luther, có Merlin biết, giờ anh cần sự bận rộn, càng bận rộn càng tốt, bận cho tới mức anh không có thời gian suy nghĩ xem người đàn ông ấy hiện giờ ở đâu, có ổn hay không, có mệt hay không, có dùng đủ bữa hay không, có còn sợ hãi bồn tắm như trước… Chết tiệt, người ấy ngay cả một mẩu thư nhỏ cũng không gửi cho anh…
Bận bù đầu đến mức anh vừa đặt lưng lên giường liền ngủ đến hôn thiên ám địa, sẽ không còn mơ thấy giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại kể từ khi người đàn ông kia ra đi, giấc mơ khiến anh cảm thấy cực kỳ nặng nề và bi thương, nhưng lại cũng cực kỳ ôn nhu mơ hồ… Thời gian cứ từng ngày, từng ngày trôi qua, Harry trở nên càng ngày càng trầm mặc, biểu tình trên mặt càng ngày càng ít, thân thể cũng dần trở nên gầy guộc, điều này khiến mấy người Sirius và Hermione bắt đầu cảm thấy bất an. Tới gần hai tháng sau khi Snape ra đi, vào lúc Harry tan tầm, Sirius và Hermione cản trở bước chân anh chuẩn bị rời khỏi nơi làm.
Thân thể thoải mái chưa từng có, Harry chậm rãi mở mắt, ôi, có chút mơ hồ… Dụi mạnh mắt, Harry duỗi thắt lưng, mỉm cười quay đầu, hướng về người bên phía giường còn lại, ân cần hỏi han, “Sev, buổi sớm…!!!”
Đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, Harry trợn trừng nhìn khoảng giường được dọn hoàn toàn phẳng phiu gọn ghẽ kia, thoạt nhìn giống như chưa ai từng nằm lên. Trong nháy mắt, sự kinh hoảng chiếm lĩnh tất cả suy nghĩ của anh, chỉ là, khi vừa định cất bước, Harry liền đờ người. Anh ‘nhớ rõ’, hôm nay là ngày Snape rời khỏi nhà, vậy mà người anh chăm sóc hơn hai năm qua thậm chí cự tuyệt để anh tiễn hắn, cự tuyệt để anh chuẩn bị cho hắn thứ gì đó…
Đờ đẫn ngồi trở lại giường, Harry buông mình xuống đệm mềm mại, trong lúc duỗi người giang tay, vô tình đụng đến vật gì đó cứng bên gối, những chữ cứng cáp đã nhìn đến quen lại khiến anh phảng phất cảm nhận được sự dịu dàng…
Cầm lấy bảng viết, ánh mắt trân trân nhìn hư không, một hồi lâu sau, Harry mới từ từ rời giường, đi đến trước tủ quần áo, muốn nhét bảng viết vào. Anh không muốn thấy vật nhỏ này, nhưng lại cũng không muốn ném nó xuống…
Mở cửa tủ ra, Harry sững sờ ngây người, quần áo của Snape gần như toàn bộ đều còn lại đó. Đột nhiên, gần như điên cuồng, Harry sục sạo kiểm tra những bộ quần áo anh chủ tâm làm riêng cho Snape, sau đó suy sụp ngồi trên thảm. “… Sev… Chẳng lẽ thầy vội vã xóa bỏ quan hệ giữa chúng ta đến thế sao… Chết tiệt, thầy thậm chí không khoác lấy một cái áo khoác cho ra hồn! Chỉ mặc mỗi cái áo khoác lông cừu quá mỏng kia!”
Trừng mắt nhìn tủ quần áo hơn nửa ngày, Harry đứng dậy, đóng cửa tủ thật mạnh, đồng thời tự thề rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không mở cánh cửa tủ chết tiệt này ra nữa! Harry hốt hoảng xuống dưới tầng, ngồi trên ghế sa lông, ngây ngây ngốc ngốc nhìn phòng khách đột nhiên có vẻ trống trải và lạnh lẽo đến cực điểm, bất chấp ngọn lửa trong lò sưởi đang hừng hực bốc cháy. Cảm giác mất mát nặng trĩu và nỗi đau đớn bắt đầu mãnh liệt trào lên trong nội tâm khiến anh khom lưng xuống, hung hăng giật tóc mình.
Tiếng bật ngón tay vang lên. Gia tinh Mimi xuất hiện trước mặt Harry. Nó cúi thấp đầu, vai sụp xuống, trong mắt tràn đầy tơ máu. Harry căn bản không để ý thấy sự dị thường của gia tinh, vẫn còn đắm chìm trong nỗi thống khổ và mất mác không hiểu nổi. Anh bảo gia tinh chuẩn bị cho mình một tách cà phê đắng, không cần đường, không cần sữa. Anh hiện tại chỉ cần vị ngọt đắng chát kia để giảm bớt cơn đau đầu nhức nhối của mình…
Một bụng đầy cà phê đắng khiến tinh thần Harry trở nên tốt hơn một chút. Anh chậm rãi đi lại, ôi… Phòng chế tác ma dược, Sev đi rồi… Quên đi, cứ giữ lại nó… Nhà ấm… Chết tiệt! Cây lam diệp đến kỳ thu hoạch, Sev!…
Nhìn một mảnh xanh lá mạ trước mắt, Harry ngồi xuống ghế mây lớn, cầm chiếc gối mềm mại lên ôm trước ngực, ngửi hương vị quen thuộc trên gối, gắt gao nhắm chặt mắt lại…
“Ôi! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Nổi giận, Harry ném gối xuống, vọt tới bên cạnh, điên cuồng đánh vào những dụng cụ tập thể hình mình đặt đó, một lát sau, thở hổn hển dừng lại, chống đầu gối, nhìn những cây dược liệu im lặng ở lại làm bạn anh, mãi cho đến khi mồ hôi chảy từ trán xuống làm mắt anh xon xót.
Lắc đầu, Harry đứng thẳng dậy, cố gắng hít sâu, sau đó lau đi mồ hôi trên mặt. Thế đấy, Severus Snape Potter đi rồi, mang theo họ Potter, mang theo dấu hiệu khế ước không thể giải trừ, đi tới cuộc sống mà mình mong muốn. Người đàn ông mềm mại vẫn dựa vào anh mà sống đã hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh anh.
Harry ngây ngẩn vượt qua ngày hôm đó. Anh không biết mình nên làm gì, ngày đầu tiên của lễ Giáng sinh, sự cô độc chưa từng cảm thụ bao phủ lấy anh.
Màn đêm buông xuống, Harry đờ đẫn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn xa xăm không có mục tiêu. Bữa tối bày ra trước mặt đã nguội lạnh, nước canh đậm đà đông lại, một hồi lâu sau, anh thở dài bỏ đồ ăn đi, chậm rãi cầm lấy áo khoác ở một bên đi ra khỏi cửa, quay đầu nhìn căn phòng tối như mực, sau vài giây đồng hồ ngây người, xoay mình rời đi…
Tại một góc yên lặng trong quán bar, Hermione và Ron nhíu mày nhìn người thanh niên đang uống rượu đối diện họ, một chút không đành lòng dâng lên từ trong nội tâm, nhưng lập tức lại biến mất không còn tăm tích. ‘Harry chỉ là chưa quen thôi’, bọn họ tự nói như vậy với mình.
“A, Harry ~ bồ tèo hãy phấn chấn lên, chuyện này không có gì đâu. Thầy Severus… có cuộc sống riêng của mình, đây không phải là điều cậu vẫn cố gắng muốn đạt được sao?” Mặt cứng đơ, Ron cực kỳ mất tự nhiên, nhưng Harry căn bản không tập trung để ý, chỉ ừ hữ một tiếng, chăm chú dùng rượu giải sầu.
“… Harry, chẳng lẽ cậu muốn thầy Severus vẫn cứ như trước kia? Ỷ lại vào cậu, không thể sống cuộc sống độc lập, giống như đứa nhỏ được cậu chăm sóc?” Hermione hít sâu một hơi, muốn ‘giảng đạo lý’ cùng Harry.”
Vò mạnh mái tóc lộn xộn, Harry thống khổ từ từ nhắm mắt lại. “Tớ biết… Mione… Nhưng không biết tại sao, trong đầu tớ luôn luôn có tiếng nói ‘không đúng, không đúng’! Merlin chết tiệt! Tớ không biết không đúng chỗ nào! Tớ nhớ lại cuộc sống mấy ngày trước, vẫn tốt mà, rất bình thường! Bình thường đến mức tớ muốn đem mấy thằng khốn kia ra đào quất xác! Quá thuận lợi… Mione, tất cả đều quá thuận lợi… Tớ không muốn nói là Sev không thể… Tớ chỉ là… Ôi! Chết tiệt!”
Một lát sau, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Harry: “… Harry, con chỉ là đã quen với việc Severus ở bên cạnh con thôi… Thời gian hai năm đủ để thay đổi một số chuyện. Hiện tại, con phải chấp nhận sự thật, Severus đã khôi phục trí nhớ, hơn nữa có thể chống đỡ khế ước, hắn phải đi bắt đầu cuộc sống mà hắn thực sự muốn!”
Quay đầu, Harry nhìn Sirius và Remus không biết xuất hiện từ lúc nào, khó khắc nhếch môi: “Cha đỡ đầu, chú Remus… A… Đúng thế, con biết đây là sự thật, mà tất cả đều thuận lợi, con hẳn phải cảm tạ Merlin… Nhưng cha đỡ đầu, con nghĩ con cần thời gian…”
Sirius và Remus ngồi xuống bên cạnh Hermione và Ron, cùng trao đổi ánh mắt với hai vợ chồng họ, sau đó, ánh mắt mọi người dừng lại trên Harry, người đang uống từng ngụm rượu to. Remus nhíu mày, biểu hiện của Harry…
Đến lúc Sirius chịu không nổi muốn đoạt lấy ly rượu của Harry, Đấng cứu thế rốt cuộc ngừng vòng tuần hoàn uống rượu, rót rượu, uống rượu, rồi lại rót rượu. Anh kéo kéo cổ áo, nặng nề ngồi trên ghế, hai mắt vô thần nhìn hư không, thì thào lẩm bẩm: “A… Mấy giờ rồi nhỉ?”
“Mười giờ rưỡi rồi…” Hermione nói cho Harry biết thời gian, sau đó có chút khổ sở nghe giọng Harry vang lên, thanh âm phảng phất kinh hoảng: “A~ Chết tiệt! Tớ đã hứa với Sev rằng…” Giọng anh đột nhiên ngừng lại, Đấng cứu thế ngây ngẩn đứng đó, bên người, bạn bè và cha đỡ đầu của anh lo lắng nhìn anh.
Một hồi lâu sau, cào cào tóc, anh gian nan cười gượng: “Được rồi… Tớ nghĩ tớ sẽ quen thôi… Ôi… Tớ nên về nhà, Giáng Sinh vui vẻ…”
Lo lắng, mấy người Sirius theo đuôi đưa Harry về tới Thung lũng Godric, bất chấp sự cự tuyệt của anh. Họ nhìn Harry đi vào căn nhà tối đen, không ánh đèn kia, mãi cho tới gần một giờ sáng, phòng ngủ trên lầu hai mới sáng đèn. Hermione nhìn ánh đèn trong phòng ngủ, giọng mang theo sắc thái khổ sở: “Chú Sirius… Có phải chúng ta đã sai lầm rồi không? Có lẽ… chúng ta không nên đáp ứng yêu cầu của thầy Severus…”
Cũng ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa kính phòng ngủ của Harry, Sirius trầm mặc một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của Hermione: “… Không, Hermione, đây là vì tốt cho Harry. Chú tin Severus cũng cho là như thế… Cuộc ‘nói chuyện ‘ ngày đó, mọi người đều đã thấy đấy, hắn ta kiên trì muốn có ‘tự do’ như vậy, hắn cũng đã khôi phục trí nhớ rồi. Nếu sự thật giống như điều chúng ta ban đầu phán đoán, Harry có gia đình, mà Severus bị khế ước trói buộc phải gia nhập vào một nhà Harry, hắn sao chịu nổi? Con người kiêu ngạo đó sẽ không để chuyện ấy xảy ra đâu…”
Hít sâu một hơi, Sirius thu hồi ánh mắt, quay sang đối diện với nữ phù thủy: “Hơn nữa, Severus đối với Harry, tuy rằng không gay gắt như trước, dù sao ký ức về hai năm nay hắn vẫn giữ được, nhưng hắn không có ý tưởng tình cảm linh tinh gì. Harry cũng vậy, nó hoàn toàn coi Severus như người nhà, thậm chí chú còn nghi ngờ Severus trong đầu Harry căn bản là hình thái một đứa nhỏ… Harry giờ chỉ thấy mất mác một chút thôi, sau một thời gian ngắn… sẽ tốt…”
Remus bình tĩnh nhìn gương mặt cố gắng trấn tĩnh của Sirius, đưa ra nghi vấn xuất hiện trong lòng từ khi nhìn thấy biểu hiện của Harry ngày hôm nay: “Sirius… Nếu Harry vẫn cứ như vậy thì sao… Nếu Harry đúng như lời Draco nói trước đây, chỉ là chưa nhận ra tình cảm thực sự của mình, nó chỉ là chưa nhìn rõ…”
Ánh mắt phảng phất kinh hoảng và phiền não, Sirius nhìn người sói, cố gắng nghĩ theo phương hướng tốt đẹp: “… Không có nếu! Remus, sự thực bây giờ là, Severus đi rồi, đi tìm cuộc sống của chính mình, mà Harry cũng vậy, nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới của nó, sẽ có tình yêu ngọt ngào, sẽ có gia đình hạnh phúc. Nó chỉ cần thời gian mà thôi… Mấy cậu bé luôn dễ dàng bị rời đi lực chú ý… Đương nhiên, chúng ta phải phối hợp ~”
Nằm trên giường, trừng trừng nhìn trần nhà, Harry không biết đây là lần thứ mấy anh niệm lại cuộc sống của mấy ngày qua, lần đầu tiên được Snape thông báo rằng hắn bắt đầu khôi phục trí nhớ, sau đó ngày hôm sau, rồi ngày thứ ba… Dường như mỗi ngày đều có những tiến bộ thật lớn, mãi đến tối hôm qua, tựa hồ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó, tốt đẹp mà bi thương. Anh dường như đã thấy một đôi mắt rơi lệ, nghe được điều gì đó tốt đẹp khiến mình quyến luyến, chết tiệt! Cho dù là mộng, vì sao anh nghĩ không ra…
Trong toàn kỳ nghỉ Giáng Sinh, nhóm Sirius và Hermione đều không thể gặp lại Harry, thậm chí mấy phen tới Thung lũng Godric đều thấy anh vắng nhà. Ngay lúc bọn họ lo lắng muốn thông cáo tìm người toàn giới phù thủy, khi Hermione và Ron đi làm ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ, ở Bộ Pháp Thuật, họ gặp được một Harry tựa hồ không có gì thay đổi, nếu trừ vẻ trầm mặc và tiều tụy ở Đấng cứu thế, anh thoạt nhìn tất cả đều tốt.
Harry mỉm cười với các đồng nghiệp của mình, ôm Ron và Hermione, sau đó đi vào phòng làm việc, lật xem những tờ báo mà từ sau khi Snape rời khỏi nhà, anh không đọc nữa. Một dòng tiêu đề ‘Đoàn nghiên cứu ma dược của nước Anh xuất phát tới Hà Lan’ khiến ánh mắt Harry dừng lại trên tấm ảnh chụp không ngừng biến hóa, tìm kiếm hình ảnh người đàn ông kia giữa những bóng dáng mơ hồ, cuối cùng không thu hoạch được gì. Gian nan nhếch môi, Harry cười khổ, anh sớm nên biết Severus Snape cũng chẳng thích thú gì mấy trò phô trương này, ngày đó, lúc phóng viên chụp ảnh, có lẽ hắn đã lên xe lửa rồi…
Không còn hứng thú tiếp tục đọc, Harry ném báo qua một bên, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Toàn bộ kỳ nghỉ, anh đều chạy đến thế giới Muggle, tiêu khiển ở những quán bar hoặc mấy nơi ăn chơi vàng thau lẫn lộn, làm tất cả những việc mà trước khi anh vừa khinh thường, vừa không có thời gian, uống rượu, tán tỉnh nam nữ xa lạ, hoàn toàn phóng túng muốn buông thả mình phát tiết ra những áp lực và sự nôn nóng không hiểu được kia, nhưng mỗi lần, tới thời điểm cuối cùng, anh đều mất hưng trí, một mình buồn bực bỏ về.
Anh từ bỏ ‘con mồi’ vốn nghĩ sẽ cùng trải qua một đêm tuyệt vời, trở lại khách sạn đang tạm thời ở và vùi đầu ngủ, nhưng căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Khoảng trống trước ngực cùng nỗi đau đớn như đánh mất linh hồn làm đêm nào anh cũng trắng mắt đến hừng đông, trạng thái này cứ liên tục diễn ra như thế cho đến thời khắc cuối cùng của kỳ nghỉ…
Tiếng đập cửa rầm rầm làm Harry hồi tỉnh khỏi những suy nghĩ rối loạn. Anh hít sâu, tự nói với mình, được rồi, cuộc sống vẫn tiếp tục, nếu thế, anh chỉ cần một chút thời gian là có thể quay về lối sống trước đây: “… Vào đi!”…
Cuộc sống của Harry tựa hồ khôi phục về nguyên trạng. Anh xin chuyển từ bộ phận hậu cần sang những bộ phận có thể được điều động ra ngoài, mà Luther rất khoái trá phái anh đảm nhiệm chức đội trưởng của “đội truy bắt đặc nhiệm”, ném cho anh một đống ‘phù thủy nhiệt huyết’ khiến người ta phải đau đầu. Đối với điều này, Harry không có ý kiến, thậm chí còn cực kỳ biết ơn sự ‘an bài’ của bộ trưởng Luther, có Merlin biết, giờ anh cần sự bận rộn, càng bận rộn càng tốt, bận cho tới mức anh không có thời gian suy nghĩ xem người đàn ông ấy hiện giờ ở đâu, có ổn hay không, có mệt hay không, có dùng đủ bữa hay không, có còn sợ hãi bồn tắm như trước… Chết tiệt, người ấy ngay cả một mẩu thư nhỏ cũng không gửi cho anh…
Bận bù đầu đến mức anh vừa đặt lưng lên giường liền ngủ đến hôn thiên ám địa, sẽ không còn mơ thấy giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại kể từ khi người đàn ông kia ra đi, giấc mơ khiến anh cảm thấy cực kỳ nặng nề và bi thương, nhưng lại cũng cực kỳ ôn nhu mơ hồ… Thời gian cứ từng ngày, từng ngày trôi qua, Harry trở nên càng ngày càng trầm mặc, biểu tình trên mặt càng ngày càng ít, thân thể cũng dần trở nên gầy guộc, điều này khiến mấy người Sirius và Hermione bắt đầu cảm thấy bất an. Tới gần hai tháng sau khi Snape ra đi, vào lúc Harry tan tầm, Sirius và Hermione cản trở bước chân anh chuẩn bị rời khỏi nơi làm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thân thể thoải mái chưa từng có, Harry chậm rãi mở mắt, ôi, có chút mơ hồ… Dụi mạnh mắt, Harry duỗi thắt lưng, mỉm cười quay đầu, hướng về người bên phía giường còn lại, ân cần hỏi han, “Sev, buổi sớm…!!!”
Đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, Harry trợn trừng nhìn khoảng giường được dọn hoàn toàn phẳng phiu gọn ghẽ kia, thoạt nhìn giống như chưa ai từng nằm lên. Trong nháy mắt, sự kinh hoảng chiếm lĩnh tất cả suy nghĩ của anh, chỉ là, khi vừa định cất bước, Harry liền đờ người. Anh ‘nhớ rõ’, hôm nay là ngày Snape rời khỏi nhà, vậy mà người anh chăm sóc hơn hai năm qua thậm chí cự tuyệt để anh tiễn hắn, cự tuyệt để anh chuẩn bị cho hắn thứ gì đó…
Đờ đẫn ngồi trở lại giường, Harry buông mình xuống đệm mềm mại, trong lúc duỗi người giang tay, vô tình đụng đến vật gì đó cứng bên gối, những chữ cứng cáp đã nhìn đến quen lại khiến anh phảng phất cảm nhận được sự dịu dàng…
Cầm lấy bảng viết, ánh mắt trân trân nhìn hư không, một hồi lâu sau, Harry mới từ từ rời giường, đi đến trước tủ quần áo, muốn nhét bảng viết vào. Anh không muốn thấy vật nhỏ này, nhưng lại cũng không muốn ném nó xuống…
Mở cửa tủ ra, Harry sững sờ ngây người, quần áo của Snape gần như toàn bộ đều còn lại đó. Đột nhiên, gần như điên cuồng, Harry sục sạo kiểm tra những bộ quần áo anh chủ tâm làm riêng cho Snape, sau đó suy sụp ngồi trên thảm. “… Sev… Chẳng lẽ thầy vội vã xóa bỏ quan hệ giữa chúng ta đến thế sao… Chết tiệt, thầy thậm chí không khoác lấy một cái áo khoác cho ra hồn! Chỉ mặc mỗi cái áo khoác lông cừu quá mỏng kia!”
Trừng mắt nhìn tủ quần áo hơn nửa ngày, Harry đứng dậy, đóng cửa tủ thật mạnh, đồng thời tự thề rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không mở cánh cửa tủ chết tiệt này ra nữa! Harry hốt hoảng xuống dưới tầng, ngồi trên ghế sa lông, ngây ngây ngốc ngốc nhìn phòng khách đột nhiên có vẻ trống trải và lạnh lẽo đến cực điểm, bất chấp ngọn lửa trong lò sưởi đang hừng hực bốc cháy. Cảm giác mất mát nặng trĩu và nỗi đau đớn bắt đầu mãnh liệt trào lên trong nội tâm khiến anh khom lưng xuống, hung hăng giật tóc mình.
Tiếng bật ngón tay vang lên. Gia tinh Mimi xuất hiện trước mặt Harry. Nó cúi thấp đầu, vai sụp xuống, trong mắt tràn đầy tơ máu. Harry căn bản không để ý thấy sự dị thường của gia tinh, vẫn còn đắm chìm trong nỗi thống khổ và mất mác không hiểu nổi. Anh bảo gia tinh chuẩn bị cho mình một tách cà phê đắng, không cần đường, không cần sữa. Anh hiện tại chỉ cần vị ngọt đắng chát kia để giảm bớt cơn đau đầu nhức nhối của mình…
Một bụng đầy cà phê đắng khiến tinh thần Harry trở nên tốt hơn một chút. Anh chậm rãi đi lại, ôi… Phòng chế tác ma dược, Sev đi rồi… Quên đi, cứ giữ lại nó… Nhà ấm… Chết tiệt! Cây lam diệp đến kỳ thu hoạch, Sev!…
Nhìn một mảnh xanh lá mạ trước mắt, Harry ngồi xuống ghế mây lớn, cầm chiếc gối mềm mại lên ôm trước ngực, ngửi hương vị quen thuộc trên gối, gắt gao nhắm chặt mắt lại…
“Ôi! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Nổi giận, Harry ném gối xuống, vọt tới bên cạnh, điên cuồng đánh vào những dụng cụ tập thể hình mình đặt đó, một lát sau, thở hổn hển dừng lại, chống đầu gối, nhìn những cây dược liệu im lặng ở lại làm bạn anh, mãi cho đến khi mồ hôi chảy từ trán xuống làm mắt anh xon xót.
Lắc đầu, Harry đứng thẳng dậy, cố gắng hít sâu, sau đó lau đi mồ hôi trên mặt. Thế đấy, Severus Snape Potter đi rồi, mang theo họ Potter, mang theo dấu hiệu khế ước không thể giải trừ, đi tới cuộc sống mà mình mong muốn. Người đàn ông mềm mại vẫn dựa vào anh mà sống đã hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh anh.
Harry ngây ngẩn vượt qua ngày hôm đó. Anh không biết mình nên làm gì, ngày đầu tiên của lễ Giáng sinh, sự cô độc chưa từng cảm thụ bao phủ lấy anh.
Màn đêm buông xuống, Harry đờ đẫn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn xa xăm không có mục tiêu. Bữa tối bày ra trước mặt đã nguội lạnh, nước canh đậm đà đông lại, một hồi lâu sau, anh thở dài bỏ đồ ăn đi, chậm rãi cầm lấy áo khoác ở một bên đi ra khỏi cửa, quay đầu nhìn căn phòng tối như mực, sau vài giây đồng hồ ngây người, xoay mình rời đi…
Tại một góc yên lặng trong quán bar, Hermione và Ron nhíu mày nhìn người thanh niên đang uống rượu đối diện họ, một chút không đành lòng dâng lên từ trong nội tâm, nhưng lập tức lại biến mất không còn tăm tích. ‘Harry chỉ là chưa quen thôi’, bọn họ tự nói như vậy với mình.
“A, Harry ~ bồ tèo hãy phấn chấn lên, chuyện này không có gì đâu. Thầy Severus… có cuộc sống riêng của mình, đây không phải là điều cậu vẫn cố gắng muốn đạt được sao?” Mặt cứng đơ, Ron cực kỳ mất tự nhiên, nhưng Harry căn bản không tập trung để ý, chỉ ừ hữ một tiếng, chăm chú dùng rượu giải sầu.
“… Harry, chẳng lẽ cậu muốn thầy Severus vẫn cứ như trước kia? Ỷ lại vào cậu, không thể sống cuộc sống độc lập, giống như đứa nhỏ được cậu chăm sóc?” Hermione hít sâu một hơi, muốn ‘giảng đạo lý’ cùng Harry.”
Vò mạnh mái tóc lộn xộn, Harry thống khổ từ từ nhắm mắt lại. “Tớ biết… Mione… Nhưng không biết tại sao, trong đầu tớ luôn luôn có tiếng nói ‘không đúng, không đúng’! Merlin chết tiệt! Tớ không biết không đúng chỗ nào! Tớ nhớ lại cuộc sống mấy ngày trước, vẫn tốt mà, rất bình thường! Bình thường đến mức tớ muốn đem mấy thằng khốn kia ra đào quất xác! Quá thuận lợi… Mione, tất cả đều quá thuận lợi… Tớ không muốn nói là Sev không thể… Tớ chỉ là… Ôi! Chết tiệt!”
Một lát sau, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Harry: “… Harry, con chỉ là đã quen với việc Severus ở bên cạnh con thôi… Thời gian hai năm đủ để thay đổi một số chuyện. Hiện tại, con phải chấp nhận sự thật, Severus đã khôi phục trí nhớ, hơn nữa có thể chống đỡ khế ước, hắn phải đi bắt đầu cuộc sống mà hắn thực sự muốn!”
Quay đầu, Harry nhìn Sirius và Remus không biết xuất hiện từ lúc nào, khó khắc nhếch môi: “Cha đỡ đầu, chú Remus… A… Đúng thế, con biết đây là sự thật, mà tất cả đều thuận lợi, con hẳn phải cảm tạ Merlin… Nhưng cha đỡ đầu, con nghĩ con cần thời gian…”
Sirius và Remus ngồi xuống bên cạnh Hermione và Ron, cùng trao đổi ánh mắt với hai vợ chồng họ, sau đó, ánh mắt mọi người dừng lại trên Harry, người đang uống từng ngụm rượu to. Remus nhíu mày, biểu hiện của Harry…
Đến lúc Sirius chịu không nổi muốn đoạt lấy ly rượu của Harry, Đấng cứu thế rốt cuộc ngừng vòng tuần hoàn uống rượu, rót rượu, uống rượu, rồi lại rót rượu. Anh kéo kéo cổ áo, nặng nề ngồi trên ghế, hai mắt vô thần nhìn hư không, thì thào lẩm bẩm: “A… Mấy giờ rồi nhỉ?”
“Mười giờ rưỡi rồi…” Hermione nói cho Harry biết thời gian, sau đó có chút khổ sở nghe giọng Harry vang lên, thanh âm phảng phất kinh hoảng: “A~ Chết tiệt! Tớ đã hứa với Sev rằng…” Giọng anh đột nhiên ngừng lại, Đấng cứu thế ngây ngẩn đứng đó, bên người, bạn bè và cha đỡ đầu của anh lo lắng nhìn anh.
Một hồi lâu sau, cào cào tóc, anh gian nan cười gượng: “Được rồi… Tớ nghĩ tớ sẽ quen thôi… Ôi… Tớ nên về nhà, Giáng Sinh vui vẻ…”
Lo lắng, mấy người Sirius theo đuôi đưa Harry về tới Thung lũng Godric, bất chấp sự cự tuyệt của anh. Họ nhìn Harry đi vào căn nhà tối đen, không ánh đèn kia, mãi cho tới gần một giờ sáng, phòng ngủ trên lầu hai mới sáng đèn. Hermione nhìn ánh đèn trong phòng ngủ, giọng mang theo sắc thái khổ sở: “Chú Sirius… Có phải chúng ta đã sai lầm rồi không? Có lẽ… chúng ta không nên đáp ứng yêu cầu của thầy Severus…”
Cũng ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa kính phòng ngủ của Harry, Sirius trầm mặc một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của Hermione: “… Không, Hermione, đây là vì tốt cho Harry. Chú tin Severus cũng cho là như thế… Cuộc ‘nói chuyện ‘ ngày đó, mọi người đều đã thấy đấy, hắn ta kiên trì muốn có ‘tự do’ như vậy, hắn cũng đã khôi phục trí nhớ rồi. Nếu sự thật giống như điều chúng ta ban đầu phán đoán, Harry có gia đình, mà Severus bị khế ước trói buộc phải gia nhập vào một nhà Harry, hắn sao chịu nổi? Con người kiêu ngạo đó sẽ không để chuyện ấy xảy ra đâu…”
Hít sâu một hơi, Sirius thu hồi ánh mắt, quay sang đối diện với nữ phù thủy: “Hơn nữa, Severus đối với Harry, tuy rằng không gay gắt như trước, dù sao ký ức về hai năm nay hắn vẫn giữ được, nhưng hắn không có ý tưởng tình cảm linh tinh gì. Harry cũng vậy, nó hoàn toàn coi Severus như người nhà, thậm chí chú còn nghi ngờ Severus trong đầu Harry căn bản là hình thái một đứa nhỏ… Harry giờ chỉ thấy mất mác một chút thôi, sau một thời gian ngắn… sẽ tốt…”
Remus bình tĩnh nhìn gương mặt cố gắng trấn tĩnh của Sirius, đưa ra nghi vấn xuất hiện trong lòng từ khi nhìn thấy biểu hiện của Harry ngày hôm nay: “Sirius… Nếu Harry vẫn cứ như vậy thì sao… Nếu Harry đúng như lời Draco nói trước đây, chỉ là chưa nhận ra tình cảm thực sự của mình, nó chỉ là chưa nhìn rõ…”
Ánh mắt phảng phất kinh hoảng và phiền não, Sirius nhìn người sói, cố gắng nghĩ theo phương hướng tốt đẹp: “… Không có nếu! Remus, sự thực bây giờ là, Severus đi rồi, đi tìm cuộc sống của chính mình, mà Harry cũng vậy, nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới của nó, sẽ có tình yêu ngọt ngào, sẽ có gia đình hạnh phúc. Nó chỉ cần thời gian mà thôi… Mấy cậu bé luôn dễ dàng bị rời đi lực chú ý… Đương nhiên, chúng ta phải phối hợp ~”
Nằm trên giường, trừng trừng nhìn trần nhà, Harry không biết đây là lần thứ mấy anh niệm lại cuộc sống của mấy ngày qua, lần đầu tiên được Snape thông báo rằng hắn bắt đầu khôi phục trí nhớ, sau đó ngày hôm sau, rồi ngày thứ ba… Dường như mỗi ngày đều có những tiến bộ thật lớn, mãi đến tối hôm qua, tựa hồ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó, tốt đẹp mà bi thương. Anh dường như đã thấy một đôi mắt rơi lệ, nghe được điều gì đó tốt đẹp khiến mình quyến luyến, chết tiệt! Cho dù là mộng, vì sao anh nghĩ không ra…
Trong toàn kỳ nghỉ Giáng Sinh, nhóm Sirius và Hermione đều không thể gặp lại Harry, thậm chí mấy phen tới Thung lũng Godric đều thấy anh vắng nhà. Ngay lúc bọn họ lo lắng muốn thông cáo tìm người toàn giới phù thủy, khi Hermione và Ron đi làm ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ, ở Bộ Pháp Thuật, họ gặp được một Harry tựa hồ không có gì thay đổi, nếu trừ vẻ trầm mặc và tiều tụy ở Đấng cứu thế, anh thoạt nhìn tất cả đều tốt.
Harry mỉm cười với các đồng nghiệp của mình, ôm Ron và Hermione, sau đó đi vào phòng làm việc, lật xem những tờ báo mà từ sau khi Snape rời khỏi nhà, anh không đọc nữa. Một dòng tiêu đề ‘Đoàn nghiên cứu ma dược của nước Anh xuất phát tới Hà Lan’ khiến ánh mắt Harry dừng lại trên tấm ảnh chụp không ngừng biến hóa, tìm kiếm hình ảnh người đàn ông kia giữa những bóng dáng mơ hồ, cuối cùng không thu hoạch được gì. Gian nan nhếch môi, Harry cười khổ, anh sớm nên biết Severus Snape cũng chẳng thích thú gì mấy trò phô trương này, ngày đó, lúc phóng viên chụp ảnh, có lẽ hắn đã lên xe lửa rồi…
Không còn hứng thú tiếp tục đọc, Harry ném báo qua một bên, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Toàn bộ kỳ nghỉ, anh đều chạy đến thế giới Muggle, tiêu khiển ở những quán bar hoặc mấy nơi ăn chơi vàng thau lẫn lộn, làm tất cả những việc mà trước khi anh vừa khinh thường, vừa không có thời gian, uống rượu, tán tỉnh nam nữ xa lạ, hoàn toàn phóng túng muốn buông thả mình phát tiết ra những áp lực và sự nôn nóng không hiểu được kia, nhưng mỗi lần, tới thời điểm cuối cùng, anh đều mất hưng trí, một mình buồn bực bỏ về.
Anh từ bỏ ‘con mồi’ vốn nghĩ sẽ cùng trải qua một đêm tuyệt vời, trở lại khách sạn đang tạm thời ở và vùi đầu ngủ, nhưng căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Khoảng trống trước ngực cùng nỗi đau đớn như đánh mất linh hồn làm đêm nào anh cũng trắng mắt đến hừng đông, trạng thái này cứ liên tục diễn ra như thế cho đến thời khắc cuối cùng của kỳ nghỉ…
Tiếng đập cửa rầm rầm làm Harry hồi tỉnh khỏi những suy nghĩ rối loạn. Anh hít sâu, tự nói với mình, được rồi, cuộc sống vẫn tiếp tục, nếu thế, anh chỉ cần một chút thời gian là có thể quay về lối sống trước đây: “… Vào đi!”…
Cuộc sống của Harry tựa hồ khôi phục về nguyên trạng. Anh xin chuyển từ bộ phận hậu cần sang những bộ phận có thể được điều động ra ngoài, mà Luther rất khoái trá phái anh đảm nhiệm chức đội trưởng của “đội truy bắt đặc nhiệm”, ném cho anh một đống ‘phù thủy nhiệt huyết’ khiến người ta phải đau đầu. Đối với điều này, Harry không có ý kiến, thậm chí còn cực kỳ biết ơn sự ‘an bài’ của bộ trưởng Luther, có Merlin biết, giờ anh cần sự bận rộn, càng bận rộn càng tốt, bận cho tới mức anh không có thời gian suy nghĩ xem người đàn ông ấy hiện giờ ở đâu, có ổn hay không, có mệt hay không, có dùng đủ bữa hay không, có còn sợ hãi bồn tắm như trước… Chết tiệt, người ấy ngay cả một mẩu thư nhỏ cũng không gửi cho anh…
Bận bù đầu đến mức anh vừa đặt lưng lên giường liền ngủ đến hôn thiên ám địa, sẽ không còn mơ thấy giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại kể từ khi người đàn ông kia ra đi, giấc mơ khiến anh cảm thấy cực kỳ nặng nề và bi thương, nhưng lại cũng cực kỳ ôn nhu mơ hồ… Thời gian cứ từng ngày, từng ngày trôi qua, Harry trở nên càng ngày càng trầm mặc, biểu tình trên mặt càng ngày càng ít, thân thể cũng dần trở nên gầy guộc, điều này khiến mấy người Sirius và Hermione bắt đầu cảm thấy bất an. Tới gần hai tháng sau khi Snape ra đi, vào lúc Harry tan tầm, Sirius và Hermione cản trở bước chân anh chuẩn bị rời khỏi nơi làm.