Thoải mái pha tách cà phê đắng tiếp theo, hai tháng qua, Harry hoàn toàn hình thành thói quen dùng loại đồ uống này. Anh kéo kéo cổ áo sơ mi, thở ra, mỉm cười nhìn bạn thân và cha đỡ đầu ngồi đối diện, đang nhíu mày nhìn mình. “Ha ~ lâu rồi không gặp, chú Sirius, có chuyện gì vậy?”
“… Harry, hai tháng qua, con… vẫn tốt chứ?” Sirius mở miệng thăm dò.
Kinh ngạc, giống như Sirius vừa hỏi một vấn đề gì kỳ quái lắm, Harry cười to, “Ha ha, chú Sirius, chú đang nói gì thế? Con đương nhiên rất tốt ~ ừm, chú không biết đâu, đám trẻ ranh láu cá kia quả thực hay lắm ~ ha ha, con nghĩ con chờ mong đến ngày bọn họ có thể nhận nhiệm vụ ~ chắc chắn sẽ là ngày đại hạn của bọn tội phạm đấy!”
Sirius nhìn nụ cười thoải mái tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục như trước của Harry, sự lo lắng trong thâm tâm càng thêm trĩu nặng. “… Harry, hai tháng qua, Hermione và Ron bảo chú rằng cả ngày cả đêm con đều ở cùng bọn nhỏ này… Con một tuần rồi chưa về nhà… Chẳng lẽ… sự ra đi của Severus…”
“Chú đang nói gì thế, Sirius?! Ha…. Có lẽ hiện tại Sev đang ôm vạc cảm thấy vô cùng hạnh phúc… Ừm, tuy rằng ngay cả một phong thư lão khốn chết tiệt ấy cũng lười gửi cho con…” Ánh mắt của Đấng cứu thế liếc ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên cười, nhưng trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cùng Hermione trao đổi ánh mắt, Sirius ngậm miệng lại, nội tâm tranh đấu dữ dội, cuối cùng, quả cân ‘vì tốt cho Harry’ thắng lợi. Hắn uống một ngụm đồ uống, nhìn Harry vẫn trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ với biểu cảm không thay đổi, hắng giọng, “Khụ khụ, Harry, cuối tuần, tại Quảng trường Grimmauld có một bữa tiệc nhỏ, ừ, tới tham dự đi, có lẽ tâm trạng của con sẽ khá hơn. Remus cũng lâu rồi chưa gặp con, ta nghĩ chúng ta cần một lần tụ hội!”
“Hả? Bữa tiệc?” Rốt cuộc quay đầu lại, Harry hơi nhíu mày. Anh không muốn tham gia, chỉ là, vẻ chờ mong trên gương mặt cha đỡ đầu và thái độ lo lắng của Hermione vẫn khiến anh miễn cưỡng gật đầu. “… Được rồi, chú Sirius, con đi…”
Nhận được câu trả lời thuyết phục khiến người ta vừa lòng, Sirius và Hermione đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu Harry đồng ý bước ra một bước đầu tiên, như vậy, để tìm về Harry trước đây, cô gái trong bữa tiệc đó… Quên đi, cứ tự nhiên đi, chỉ cần Harry không còn giống như hai tháng vừa qua, bọn họ không ngại kéo dài thời hạn kế hoạch tìm bạn đời cho anh.
Cố đứng dậy khỏi giường, Harry xoa đầu đau nhức, ôi… Chết tiệt, ngày hôm qua anh dường như đã uống sạch tất cả rượu trữ trong nhà, trong đó có loại rượu cực mạnh mà lần trước Narcissa mang về từ nước Pháp. Dạ dày đột nhiên cuộn lên khiến anh lảo đảo vọt vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, đợi đến lúc thật sự không thể nôn tiếp nữa, anh xoay người ngồi lên thành bồn cầu, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, miệng thở dốc…
Hai tháng căng thẳng làm việc không ngừng nghỉ, đột nhiên ngừng lại, khiến Harry trở nên bối rối không biết phải làm gì. Anh đã quen chăm sóc người đàn ông giờ đã bỏ đi, đã quen yên lặng chia sẻ tất cả thời gian bình thản mà vui vẻ. Mà sau khi tất cả những điều này biến mất, anh cũng chán ghét ra ngoài trác táng, cho dù trong cuộc đời 25 năm của mình, cũng chỉ có một kỳ nghỉ Giáng sinh ấy là như vậy, mùi vị của loại địa phương này làm anh buồn nôn.
Nhưng Harry cũng không muốn về nhà. Phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng chế tác ma dược, còn có nhà ấm được gia tinh Mimi cẩn thận chăm sóc, từng nơi từng góc trong ngôi nhà này đều khiến anh nhớ lại con người êm dịu từng sống dựa vào anh, người nô lệ mà anh bảo vệ, chăm sóc suốt hơn hai năm. Anh đơn giản không thể dừng lại ở đây, nhưng anh lại cũng không thể không trở về đây. Chết tiệt, anh hoàn toàn không biết mình bị làm sao vậy…
Hữu khí vô lực, Harry đứng lên, đi tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước, làm cho làn nước lạnh như băng đổ ướt đầu mình. Cơn nhức nhối bên thái dương hơi dịu đi, khiến anh thở ra. Harry cởi quần áo trong vẫn chưa thay từ tối qua, chợt sửng sốt khi nhìn thấy dấu sao màu đỏ trên cần cổ, màu sắc của đồ án có chút biến hóa, trở nên phai nhạt…
Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đồ án, Harry hơi hoảng hốt. Anh không biết điều này có nghĩa là gì, là tốt hay xấu. Chết tiệt, hai tháng qua anh thậm chí không nhận được một mẩu thư từ con người đã bỏ đi kia!
Trong đầu hỗn loạn, theo bản năng, Harry tìm kiếm sự giúp đỡ từ bạn thân. “Hermione! Mione! Tớ cần cậu!” Sau khi hướng về phía lò sưởi đã đượt ném bột Floo và la to, Harry nôn nóng bước tới bước lui trước lò sưởi, sau hai phút mà tựa như cả thế kỷ đã trôi qua, Harry túm lấy cánh tay của Hermione vừa bước ra khỏi lò sưởi, mở cổ áo ngủ, chỉ vào đồ án đã chuyển từ đỏ sẫm sang hồng nhạt.
“Chết tiệt! Thứ chết tiệt này biến sắc!” Lớn tiếng gầm rú, Harry nắm chặt Hermione, thậm chí tay anh còn hơi hơi phát run.
“Hơn hai năm, một chút biến hóa cũng không có! Mione! Nhưng Sev chỉ mới ra đi hai tháng! Hai tháng thôi, nó đã bắt đầu biến sắc! Merlin! Trời ạ! Cái gì vậy chứ! Nói cho tớ biết thế này là sao?!!” Sắc mặt đỏ bừng, Harry hoảng sợ bất an muốn có được đáp án từ bạn thân.
“A, Harry! Bình tĩnh! Tỉnh táo lại nào!” Hermione cố gắng cầm tay Harry, muốn làm người thanh niên dường như đã lâm vào điên cuồng này an tĩnh lại. Một hồi lâu sau, tới lúc Harry rốt cuộc cũng ngừng lời, há miệng thở dốc, nữ phù thủy mới hít sâu, “Ừm… Harry, nếu đồ án thay đổi thì chỉ có một khả năng xảy ra, chính là khế ước giữa thầy Sev và cậu đang chậm rãi có biến hóa, hoặc – đã giải trừ!”
Trong giây lát ngừng hô hấp, Harry không dám tin nhìn Hermione, mãi tới lúc cô bạn thân nhíu mày, kinh nghi bất định nhìn anh. “Harry? Làm sao thế?”
“A? À không… không có gì đâu…” Tâm tình kích động chậm rãi dịu xuống, nhưng lại xuất hiện một loại bất an khác khiến trái tim Harry cơ hồ có thể ngừng đập, “… Mione… Khế ước đang biến hóa – hoặc giải trừ… Sev có phải đã…”
Nén xuống sự kinh nghi chính mình cũng cảm thấy, Hermione cắn răng, “Không đâu, Harry, nếu thầy Sev đã xảy ra chuyện gì, đồ án sẽ biến mất nhanh hơn. Vậy giờ cậu mới phát hiện nó biến sắc thôi, không có thay đổi nào khác phải không?”
Lắc đầu, Harry tỏ vẻ không có, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Khóe miệng Hermione hơi hơi cong lên, thực sự yên tâm. Có lẽ giáo sư môn Độc dược của cô thực sự đã tìm được phương pháp giải trừ khế ước… “Tốt lắm, Harry, ừ, nhưng mấy ngày này cậu cứ để ý thêm một chút đi, nếu nó nhanh chóng có chuyển biến, ừm, có lẽ chúng ta có thể nghĩ biện pháp~”
Chấp nhận phân tích của Hermione, những ngày tiếp theo, Harry cố gắng không nghĩ tới hình ảnh luôn khiến tim anh muốn ngừng đập kia nữa, nhưng bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi, anh đều chú ý đến đồ án của khế ước trên người mình, sau đó muốn liên hệ với Hiệp hội nghiên cứu Ma dược để hỏi thăm tin tức về Snape, nhưng vừa vặn người phụ trách các mối quan hệ của hiệp hội lại vắng mặt, anh chỉ có thể chờ đợi.
Mỗi tối lúc đi ngủ, thường khoảng hơn một giờ đêm, Harry đều phải chạy vào phòng tắm, tới trước gương, cẩn thận nhìn đồ án kia, nhìn điều duy nhất có thể chứng minh anh và người ấy vẫn còn một mối dây liên hệ.
Mà đồ án sau vài ngày liên tục nhạt dần, nhạt tới lúc Harry cơ hồ hoảng sợ tới không thể nhẫn nại được nữa, rốt cuộc nó ngừng biến hóa. A không, kỳ thật nó vẫn đang biến hóa. Dấu sao của đồ án bắt đầu từng chút, từng chút chuyển thành một hình dạng khác, nhưng quá mức thong thả chậm rãi, khiến Harry không phát hiện ra ngay.
Đấng cứu thế rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào, sau đó phát hiện anh không thể tiến vào giấc ngủ, vì thế trở nên tiều tụy chẳng khác nào một người tuổi xế chiều già yếu. Anh tới gặp bác sĩ Wills, đối mặt với vẻ kinh ngạc và bất đắc dĩ của ông, nhận từ ông đủ loại ma dược.
Cảm thấy không khỏe, Harry cởi bớt cúc cổ áo, nhìn cửa lớn trước mặt. Được rồi, anh đã đáp ứng sẽ đến bữa tiệc tại Quảng trường Grimmauld để cha đỡ đầu và bạn bè đỡ lo lắng, tuy rằng anh thà xách đám nhóc con vào trong rừng lăn lộn huấn luyện đột kích còn hơn, hoặc là đi tới cái Hiệp hội nghiên cứu Ma dược chết tiệt kia, nhìn xem người phụ trách đã trở về từ Đức hay chưa…
Nhìn những nhóm nam nữ trẻ tuổi, có quen thuộc, có xa lạ, hoặc ngồi hoặc đứng rì rầm chuyện trò, làm như không thấy ánh mắt nóng rực của các cô gái trên người mình, Harry cầm một ly Remus đưa cho, nghe nói là rượu thuốc được pha chế từ dược liệu cực kỳ trân quý, có tác dụng điều trị thần kinh căng thẳng cùng với làm đầu óc tỉnh táo. Đây là loại rượu thuốc mà Remus ngẫu nhiên phát hiện trong một lần giao dịch. Nó chỉ chứa trong bình nhỏ, mà nhà buôn kia nói chỉ còn có một bình duy nhất, nhưng người sói theo bản năng cảm thấy Harry cần thứ này.
Hương vị của rượu thuốc không giống vẻ ngoài của nó, thứ màu sắc ảm đạm nhạt nhòa khiến người ta khó chịu. Harry rất nhanh uống hết bình rượu nhỏ, tuy rằng anh không cảm thấy nó sẽ giúp được gì mình. Ma dược mà bác sĩ Wills cung cấp cho anh còn tốt hơn, nhưng anh không muốn cự tuyệt ý tốt của Remus.
Sirius nhìn Harry nhàm chán đứng một chỗ, ngẫu nhiên nói chuyện cùng Hermione và Ron, đôi lúc khóe miệng miễn cưỡng gợi lên. Hình ảnh đó khiến hắn muốn thở dài, nhưng hắn lấy lại tinh thần, rút đũa thần ra nhẹ nhàng khua. Âm nhạc chậm rãi vang lên, đèn trong phòng khách dịu xuống, khách dự tiệc chủ động tách ra một khoảng sàn trống coi như sân nhảy, chỉ sau vài giây đồng hồ đã có mấy đôi tình nhân bắt đầu khiêu vũ.
Thấy Harry buông chiếc ly không xuống, Sirius đi đến bên người con đỡ đầu của mình, vỗ bả vai, bĩu môi chỉ về một hướng, “A ~ Harry, con nhìn chỗ kia xem, có cô gái, ừ, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của con, tóc dài, cao gầy, da trắng nõn, ha! Đừng vội cự tuyệt, tới mời cô bé khiêu vũ nhé? Chú không phải bắt con làm gì, nhưng thư giãn một chút đi, Harry yêu quí, con căng thẳng quá lâu rồi ~”
Trầm mặc, Harry nhìn nụ cười có ý khẩn cầu của cha đỡ đầu, sau đó hít sâu. Được rồi, đây là một nhiệm vụ, một cuộc khiêu vũ mà thôi, cũng không khó thực hiện. Sau đó anh sẽ có thể ra về, trở về nhà anh, anh đột nhiên tưởng niệm căn nhà ấm nho nhỏ kia, cây nguyệt quang do Mimi chăm sóc đã tới kỳ trưởng thành, vào đêm, cực kỳ mỹ lệ…
Cầm lấy bàn tay của cô gái vì được anh mời mà gương mặt ửng hồng, dưới những ánh mắt hoặc ghen tị, hoặc hâm mộ, hoặc tò mò dừng trên người họ, Harry dẫn cô bé vào sân. Với động tác mời bắt đầu khiêu vũ đủ tiêu chuẩn, anh dùng khoảng cách và tư thái đủ ‘lịch duyệt’ dẫn bạn nhảy bắt đầu xoay tròn.
Ánh đèn càng thêm mờ ảo, đầu có chút choáng váng khiến Harry kinh ngạc. Ngoài bình rượu thuốc nhỏ kia, anh không uống bất cứ loại đồ uống nào khác có cồn, mà bình rượu thuốc duy nhất đó, hương vị của dược vật còn lâu mới so với rượu mạnh được.
Lắc lắc đầu, Harry cố gắng tập trung ánh mắt trên gương mặt ngày càng ửng hồng của cô gái. Anh không muốn tỏ ra thất lễ, cho dù đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh muốn khiêu vũ cùng phụ nữ. Thế nhưng trong đầu anh lại bắt đầu xuất hiện một vài ý nghĩ cổ quái.
Gương mặt ửng đỏ? A, không đúng, trên gò má tái nhợt kia, sắc hồng nhạt hơn, hơn nữa từ gò má lan tràn tới sau tai… Tóc không đủ dài, hơn nữa không phải màu đen, hơi cứng, không có cảm giác mềm mại như tơ lụa… Thắt lưng… Không, thắt lưng trắng nõn kia còn mềm mại hơn một chút… Ánh mắt… Không, không phải như vậy… Ánh mắt kia ẩn chứa sự bất an, còn có cả hy vọng, hơi hơi e lệ, mang theo tuyệt vọng… Không phải con ngươi màu nâu, mà là màu đen… Nhàn nhạt ướt lệ… Môi mỏng hơn… bị răng cắn thành vết thương sâu…
Đột nhiên, tất cả ý thức bị cơn đau đột ngột bùng nổ trong đầu xua tan. Trong nháy mắt, Harry cứng đờ, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trán, anh buông cô gái đang kinh ngạc ra, cố gắng muốn rời khỏi sân nhảy, chết tiệt, loại thống khổ này quả thực không sao tả nổi! Tựa như đầu anh bị bổ ra, dùng cây gậy sắt mạnh mẽ quấy nát óc!
Không thể chống đỡ, Harry quỳ rạp xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy, dù cắn chặt răng cũng không thể ngăn cản những tiếng gào thét thỉnh thoảng tràn ra khỏi khóe môi. Anh gắt gao ôm đầu, bắt đầu quay cuồng trên mặt đất, dùng lực không ngừng đập mạnh trán lên sàn…
Sự phát tác đột ngột của Harry làm tất cả mọi người hoảng sợ. Âm nhạc im bặt, bạn bè anh vội vã xúm đến muốn xốc anh dậy, lại bởi vì sức ép của pháp lực bất ngờ bộc phát mà không thể không lui về một khoảng cách nhất định.
Đôi mắt màu xanh biếc đã gần như biến thành màu xanh thẫm, trong mắt kín tơ máu. Thần sắc dữ tợn, Harry chống chọi với cơn đau kịch liệt, kinh ngạc phát hiện trong đầu hiện lên những ký ức hỗn loạn không chịu nổi, tách trà hàng đêm, bảng viết giơ lên trước mắt, những từ ngữ mơ hồ, cuộc đối thoại sau đó, cuối cùng – là đêm hôm ấy.
‘Nô lệ’ của anh! Sev của anh! Harry hoảng sợ nhìn người kia yên lặng chịu đựng, cố gắng mở rộng thân thể nghênh đón sự thô bạo của anh, nhìn mình càn rỡ đùa bỡn thân thể tái nhợt gầy gò, nhìn sự thâm tình không thể phủ nhận trong con ngươi màu đen, nhìn lệ chảy xuống từ đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và không muốn xa rời, nghe tiếng gọi khàn khàn mỏng manh thoát ra từ đôi môi bị cắn đến rỉ máu, ngọt ngào mà quyết tuyệt, “Har… ry…”
“Không!!!!!!!!!” Sức ép pháp thuật dâng cao, mang theo pháp lực cường đại hỗn loạn đến cực điểm quét qua toàn bộ đại sảnh yến hội – Đấng cứu thế pháp lực bạo động!!!
Thoải mái pha tách cà phê đắng tiếp theo, hai tháng qua, Harry hoàn toàn hình thành thói quen dùng loại đồ uống này. Anh kéo kéo cổ áo sơ mi, thở ra, mỉm cười nhìn bạn thân và cha đỡ đầu ngồi đối diện, đang nhíu mày nhìn mình. “Ha ~ lâu rồi không gặp, chú Sirius, có chuyện gì vậy?”
“… Harry, hai tháng qua, con… vẫn tốt chứ?” Sirius mở miệng thăm dò.
Kinh ngạc, giống như Sirius vừa hỏi một vấn đề gì kỳ quái lắm, Harry cười to, “Ha ha, chú Sirius, chú đang nói gì thế? Con đương nhiên rất tốt ~ ừm, chú không biết đâu, đám trẻ ranh láu cá kia quả thực hay lắm ~ ha ha, con nghĩ con chờ mong đến ngày bọn họ có thể nhận nhiệm vụ ~ chắc chắn sẽ là ngày đại hạn của bọn tội phạm đấy!”
Sirius nhìn nụ cười thoải mái tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục như trước của Harry, sự lo lắng trong thâm tâm càng thêm trĩu nặng. “… Harry, hai tháng qua, Hermione và Ron bảo chú rằng cả ngày cả đêm con đều ở cùng bọn nhỏ này… Con một tuần rồi chưa về nhà… Chẳng lẽ… sự ra đi của Severus…”
“Chú đang nói gì thế, Sirius?! Ha…. Có lẽ hiện tại Sev đang ôm vạc cảm thấy vô cùng hạnh phúc… Ừm, tuy rằng ngay cả một phong thư lão khốn chết tiệt ấy cũng lười gửi cho con…” Ánh mắt của Đấng cứu thế liếc ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên cười, nhưng trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cùng Hermione trao đổi ánh mắt, Sirius ngậm miệng lại, nội tâm tranh đấu dữ dội, cuối cùng, quả cân ‘vì tốt cho Harry’ thắng lợi. Hắn uống một ngụm đồ uống, nhìn Harry vẫn trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ với biểu cảm không thay đổi, hắng giọng, “Khụ khụ, Harry, cuối tuần, tại Quảng trường Grimmauld có một bữa tiệc nhỏ, ừ, tới tham dự đi, có lẽ tâm trạng của con sẽ khá hơn. Remus cũng lâu rồi chưa gặp con, ta nghĩ chúng ta cần một lần tụ hội!”
“Hả? Bữa tiệc?” Rốt cuộc quay đầu lại, Harry hơi nhíu mày. Anh không muốn tham gia, chỉ là, vẻ chờ mong trên gương mặt cha đỡ đầu và thái độ lo lắng của Hermione vẫn khiến anh miễn cưỡng gật đầu. “… Được rồi, chú Sirius, con đi…”
Nhận được câu trả lời thuyết phục khiến người ta vừa lòng, Sirius và Hermione đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu Harry đồng ý bước ra một bước đầu tiên, như vậy, để tìm về Harry trước đây, cô gái trong bữa tiệc đó… Quên đi, cứ tự nhiên đi, chỉ cần Harry không còn giống như hai tháng vừa qua, bọn họ không ngại kéo dài thời hạn kế hoạch tìm bạn đời cho anh.
Cố đứng dậy khỏi giường, Harry xoa đầu đau nhức, ôi… Chết tiệt, ngày hôm qua anh dường như đã uống sạch tất cả rượu trữ trong nhà, trong đó có loại rượu cực mạnh mà lần trước Narcissa mang về từ nước Pháp. Dạ dày đột nhiên cuộn lên khiến anh lảo đảo vọt vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, đợi đến lúc thật sự không thể nôn tiếp nữa, anh xoay người ngồi lên thành bồn cầu, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, miệng thở dốc…
Hai tháng căng thẳng làm việc không ngừng nghỉ, đột nhiên ngừng lại, khiến Harry trở nên bối rối không biết phải làm gì. Anh đã quen chăm sóc người đàn ông giờ đã bỏ đi, đã quen yên lặng chia sẻ tất cả thời gian bình thản mà vui vẻ. Mà sau khi tất cả những điều này biến mất, anh cũng chán ghét ra ngoài trác táng, cho dù trong cuộc đời năm của mình, cũng chỉ có một kỳ nghỉ Giáng sinh ấy là như vậy, mùi vị của loại địa phương này làm anh buồn nôn.
Nhưng Harry cũng không muốn về nhà. Phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng chế tác ma dược, còn có nhà ấm được gia tinh Mimi cẩn thận chăm sóc, từng nơi từng góc trong ngôi nhà này đều khiến anh nhớ lại con người êm dịu từng sống dựa vào anh, người nô lệ mà anh bảo vệ, chăm sóc suốt hơn hai năm. Anh đơn giản không thể dừng lại ở đây, nhưng anh lại cũng không thể không trở về đây. Chết tiệt, anh hoàn toàn không biết mình bị làm sao vậy…
Hữu khí vô lực, Harry đứng lên, đi tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước, làm cho làn nước lạnh như băng đổ ướt đầu mình. Cơn nhức nhối bên thái dương hơi dịu đi, khiến anh thở ra. Harry cởi quần áo trong vẫn chưa thay từ tối qua, chợt sửng sốt khi nhìn thấy dấu sao màu đỏ trên cần cổ, màu sắc của đồ án có chút biến hóa, trở nên phai nhạt…
Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đồ án, Harry hơi hoảng hốt. Anh không biết điều này có nghĩa là gì, là tốt hay xấu. Chết tiệt, hai tháng qua anh thậm chí không nhận được một mẩu thư từ con người đã bỏ đi kia!
Trong đầu hỗn loạn, theo bản năng, Harry tìm kiếm sự giúp đỡ từ bạn thân. “Hermione! Mione! Tớ cần cậu!” Sau khi hướng về phía lò sưởi đã đượt ném bột Floo và la to, Harry nôn nóng bước tới bước lui trước lò sưởi, sau hai phút mà tựa như cả thế kỷ đã trôi qua, Harry túm lấy cánh tay của Hermione vừa bước ra khỏi lò sưởi, mở cổ áo ngủ, chỉ vào đồ án đã chuyển từ đỏ sẫm sang hồng nhạt.
“Chết tiệt! Thứ chết tiệt này biến sắc!” Lớn tiếng gầm rú, Harry nắm chặt Hermione, thậm chí tay anh còn hơi hơi phát run.
“Hơn hai năm, một chút biến hóa cũng không có! Mione! Nhưng Sev chỉ mới ra đi hai tháng! Hai tháng thôi, nó đã bắt đầu biến sắc! Merlin! Trời ạ! Cái gì vậy chứ! Nói cho tớ biết thế này là sao?!!” Sắc mặt đỏ bừng, Harry hoảng sợ bất an muốn có được đáp án từ bạn thân.
“A, Harry! Bình tĩnh! Tỉnh táo lại nào!” Hermione cố gắng cầm tay Harry, muốn làm người thanh niên dường như đã lâm vào điên cuồng này an tĩnh lại. Một hồi lâu sau, tới lúc Harry rốt cuộc cũng ngừng lời, há miệng thở dốc, nữ phù thủy mới hít sâu, “Ừm… Harry, nếu đồ án thay đổi thì chỉ có một khả năng xảy ra, chính là khế ước giữa thầy Sev và cậu đang chậm rãi có biến hóa, hoặc – đã giải trừ!”
Trong giây lát ngừng hô hấp, Harry không dám tin nhìn Hermione, mãi tới lúc cô bạn thân nhíu mày, kinh nghi bất định nhìn anh. “Harry? Làm sao thế?”
“A? À không… không có gì đâu…” Tâm tình kích động chậm rãi dịu xuống, nhưng lại xuất hiện một loại bất an khác khiến trái tim Harry cơ hồ có thể ngừng đập, “… Mione… Khế ước đang biến hóa – hoặc giải trừ… Sev có phải đã…”
Nén xuống sự kinh nghi chính mình cũng cảm thấy, Hermione cắn răng, “Không đâu, Harry, nếu thầy Sev đã xảy ra chuyện gì, đồ án sẽ biến mất nhanh hơn. Vậy giờ cậu mới phát hiện nó biến sắc thôi, không có thay đổi nào khác phải không?”
Lắc đầu, Harry tỏ vẻ không có, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Khóe miệng Hermione hơi hơi cong lên, thực sự yên tâm. Có lẽ giáo sư môn Độc dược của cô thực sự đã tìm được phương pháp giải trừ khế ước… “Tốt lắm, Harry, ừ, nhưng mấy ngày này cậu cứ để ý thêm một chút đi, nếu nó nhanh chóng có chuyển biến, ừm, có lẽ chúng ta có thể nghĩ biện pháp~”
Chấp nhận phân tích của Hermione, những ngày tiếp theo, Harry cố gắng không nghĩ tới hình ảnh luôn khiến tim anh muốn ngừng đập kia nữa, nhưng bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi, anh đều chú ý đến đồ án của khế ước trên người mình, sau đó muốn liên hệ với Hiệp hội nghiên cứu Ma dược để hỏi thăm tin tức về Snape, nhưng vừa vặn người phụ trách các mối quan hệ của hiệp hội lại vắng mặt, anh chỉ có thể chờ đợi.
Mỗi tối lúc đi ngủ, thường khoảng hơn một giờ đêm, Harry đều phải chạy vào phòng tắm, tới trước gương, cẩn thận nhìn đồ án kia, nhìn điều duy nhất có thể chứng minh anh và người ấy vẫn còn một mối dây liên hệ.
Mà đồ án sau vài ngày liên tục nhạt dần, nhạt tới lúc Harry cơ hồ hoảng sợ tới không thể nhẫn nại được nữa, rốt cuộc nó ngừng biến hóa. A không, kỳ thật nó vẫn đang biến hóa. Dấu sao của đồ án bắt đầu từng chút, từng chút chuyển thành một hình dạng khác, nhưng quá mức thong thả chậm rãi, khiến Harry không phát hiện ra ngay.
Đấng cứu thế rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào, sau đó phát hiện anh không thể tiến vào giấc ngủ, vì thế trở nên tiều tụy chẳng khác nào một người tuổi xế chiều già yếu. Anh tới gặp bác sĩ Wills, đối mặt với vẻ kinh ngạc và bất đắc dĩ của ông, nhận từ ông đủ loại ma dược.
Cảm thấy không khỏe, Harry cởi bớt cúc cổ áo, nhìn cửa lớn trước mặt. Được rồi, anh đã đáp ứng sẽ đến bữa tiệc tại Quảng trường Grimmauld để cha đỡ đầu và bạn bè đỡ lo lắng, tuy rằng anh thà xách đám nhóc con vào trong rừng lăn lộn huấn luyện đột kích còn hơn, hoặc là đi tới cái Hiệp hội nghiên cứu Ma dược chết tiệt kia, nhìn xem người phụ trách đã trở về từ Đức hay chưa…
Nhìn những nhóm nam nữ trẻ tuổi, có quen thuộc, có xa lạ, hoặc ngồi hoặc đứng rì rầm chuyện trò, làm như không thấy ánh mắt nóng rực của các cô gái trên người mình, Harry cầm một ly Remus đưa cho, nghe nói là rượu thuốc được pha chế từ dược liệu cực kỳ trân quý, có tác dụng điều trị thần kinh căng thẳng cùng với làm đầu óc tỉnh táo. Đây là loại rượu thuốc mà Remus ngẫu nhiên phát hiện trong một lần giao dịch. Nó chỉ chứa trong bình nhỏ, mà nhà buôn kia nói chỉ còn có một bình duy nhất, nhưng người sói theo bản năng cảm thấy Harry cần thứ này.
Hương vị của rượu thuốc không giống vẻ ngoài của nó, thứ màu sắc ảm đạm nhạt nhòa khiến người ta khó chịu. Harry rất nhanh uống hết bình rượu nhỏ, tuy rằng anh không cảm thấy nó sẽ giúp được gì mình. Ma dược mà bác sĩ Wills cung cấp cho anh còn tốt hơn, nhưng anh không muốn cự tuyệt ý tốt của Remus.
Sirius nhìn Harry nhàm chán đứng một chỗ, ngẫu nhiên nói chuyện cùng Hermione và Ron, đôi lúc khóe miệng miễn cưỡng gợi lên. Hình ảnh đó khiến hắn muốn thở dài, nhưng hắn lấy lại tinh thần, rút đũa thần ra nhẹ nhàng khua. Âm nhạc chậm rãi vang lên, đèn trong phòng khách dịu xuống, khách dự tiệc chủ động tách ra một khoảng sàn trống coi như sân nhảy, chỉ sau vài giây đồng hồ đã có mấy đôi tình nhân bắt đầu khiêu vũ.
Thấy Harry buông chiếc ly không xuống, Sirius đi đến bên người con đỡ đầu của mình, vỗ bả vai, bĩu môi chỉ về một hướng, “A ~ Harry, con nhìn chỗ kia xem, có cô gái, ừ, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của con, tóc dài, cao gầy, da trắng nõn, ha! Đừng vội cự tuyệt, tới mời cô bé khiêu vũ nhé? Chú không phải bắt con làm gì, nhưng thư giãn một chút đi, Harry yêu quí, con căng thẳng quá lâu rồi ~”
Trầm mặc, Harry nhìn nụ cười có ý khẩn cầu của cha đỡ đầu, sau đó hít sâu. Được rồi, đây là một nhiệm vụ, một cuộc khiêu vũ mà thôi, cũng không khó thực hiện. Sau đó anh sẽ có thể ra về, trở về nhà anh, anh đột nhiên tưởng niệm căn nhà ấm nho nhỏ kia, cây nguyệt quang do Mimi chăm sóc đã tới kỳ trưởng thành, vào đêm, cực kỳ mỹ lệ…
Cầm lấy bàn tay của cô gái vì được anh mời mà gương mặt ửng hồng, dưới những ánh mắt hoặc ghen tị, hoặc hâm mộ, hoặc tò mò dừng trên người họ, Harry dẫn cô bé vào sân. Với động tác mời bắt đầu khiêu vũ đủ tiêu chuẩn, anh dùng khoảng cách và tư thái đủ ‘lịch duyệt’ dẫn bạn nhảy bắt đầu xoay tròn.
Ánh đèn càng thêm mờ ảo, đầu có chút choáng váng khiến Harry kinh ngạc. Ngoài bình rượu thuốc nhỏ kia, anh không uống bất cứ loại đồ uống nào khác có cồn, mà bình rượu thuốc duy nhất đó, hương vị của dược vật còn lâu mới so với rượu mạnh được.
Lắc lắc đầu, Harry cố gắng tập trung ánh mắt trên gương mặt ngày càng ửng hồng của cô gái. Anh không muốn tỏ ra thất lễ, cho dù đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh muốn khiêu vũ cùng phụ nữ. Thế nhưng trong đầu anh lại bắt đầu xuất hiện một vài ý nghĩ cổ quái.
Gương mặt ửng đỏ? A, không đúng, trên gò má tái nhợt kia, sắc hồng nhạt hơn, hơn nữa từ gò má lan tràn tới sau tai… Tóc không đủ dài, hơn nữa không phải màu đen, hơi cứng, không có cảm giác mềm mại như tơ lụa… Thắt lưng… Không, thắt lưng trắng nõn kia còn mềm mại hơn một chút… Ánh mắt… Không, không phải như vậy… Ánh mắt kia ẩn chứa sự bất an, còn có cả hy vọng, hơi hơi e lệ, mang theo tuyệt vọng… Không phải con ngươi màu nâu, mà là màu đen… Nhàn nhạt ướt lệ… Môi mỏng hơn… bị răng cắn thành vết thương sâu…
Đột nhiên, tất cả ý thức bị cơn đau đột ngột bùng nổ trong đầu xua tan. Trong nháy mắt, Harry cứng đờ, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trán, anh buông cô gái đang kinh ngạc ra, cố gắng muốn rời khỏi sân nhảy, chết tiệt, loại thống khổ này quả thực không sao tả nổi! Tựa như đầu anh bị bổ ra, dùng cây gậy sắt mạnh mẽ quấy nát óc!
Không thể chống đỡ, Harry quỳ rạp xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy, dù cắn chặt răng cũng không thể ngăn cản những tiếng gào thét thỉnh thoảng tràn ra khỏi khóe môi. Anh gắt gao ôm đầu, bắt đầu quay cuồng trên mặt đất, dùng lực không ngừng đập mạnh trán lên sàn…
Sự phát tác đột ngột của Harry làm tất cả mọi người hoảng sợ. Âm nhạc im bặt, bạn bè anh vội vã xúm đến muốn xốc anh dậy, lại bởi vì sức ép của pháp lực bất ngờ bộc phát mà không thể không lui về một khoảng cách nhất định.
Đôi mắt màu xanh biếc đã gần như biến thành màu xanh thẫm, trong mắt kín tơ máu. Thần sắc dữ tợn, Harry chống chọi với cơn đau kịch liệt, kinh ngạc phát hiện trong đầu hiện lên những ký ức hỗn loạn không chịu nổi, tách trà hàng đêm, bảng viết giơ lên trước mắt, những từ ngữ mơ hồ, cuộc đối thoại sau đó, cuối cùng – là đêm hôm ấy.
‘Nô lệ’ của anh! Sev của anh! Harry hoảng sợ nhìn người kia yên lặng chịu đựng, cố gắng mở rộng thân thể nghênh đón sự thô bạo của anh, nhìn mình càn rỡ đùa bỡn thân thể tái nhợt gầy gò, nhìn sự thâm tình không thể phủ nhận trong con ngươi màu đen, nhìn lệ chảy xuống từ đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và không muốn xa rời, nghe tiếng gọi khàn khàn mỏng manh thoát ra từ đôi môi bị cắn đến rỉ máu, ngọt ngào mà quyết tuyệt, “Har… ry…”
“Không!!!!!!!!!” Sức ép pháp thuật dâng cao, mang theo pháp lực cường đại hỗn loạn đến cực điểm quét qua toàn bộ đại sảnh yến hội – Đấng cứu thế pháp lực bạo động!!!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thoải mái pha tách cà phê đắng tiếp theo, hai tháng qua, Harry hoàn toàn hình thành thói quen dùng loại đồ uống này. Anh kéo kéo cổ áo sơ mi, thở ra, mỉm cười nhìn bạn thân và cha đỡ đầu ngồi đối diện, đang nhíu mày nhìn mình. “Ha ~ lâu rồi không gặp, chú Sirius, có chuyện gì vậy?”
“… Harry, hai tháng qua, con… vẫn tốt chứ?” Sirius mở miệng thăm dò.
Kinh ngạc, giống như Sirius vừa hỏi một vấn đề gì kỳ quái lắm, Harry cười to, “Ha ha, chú Sirius, chú đang nói gì thế? Con đương nhiên rất tốt ~ ừm, chú không biết đâu, đám trẻ ranh láu cá kia quả thực hay lắm ~ ha ha, con nghĩ con chờ mong đến ngày bọn họ có thể nhận nhiệm vụ ~ chắc chắn sẽ là ngày đại hạn của bọn tội phạm đấy!”
Sirius nhìn nụ cười thoải mái tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục như trước của Harry, sự lo lắng trong thâm tâm càng thêm trĩu nặng. “… Harry, hai tháng qua, Hermione và Ron bảo chú rằng cả ngày cả đêm con đều ở cùng bọn nhỏ này… Con một tuần rồi chưa về nhà… Chẳng lẽ… sự ra đi của Severus…”
“Chú đang nói gì thế, Sirius?! Ha…. Có lẽ hiện tại Sev đang ôm vạc cảm thấy vô cùng hạnh phúc… Ừm, tuy rằng ngay cả một phong thư lão khốn chết tiệt ấy cũng lười gửi cho con…” Ánh mắt của Đấng cứu thế liếc ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên cười, nhưng trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cùng Hermione trao đổi ánh mắt, Sirius ngậm miệng lại, nội tâm tranh đấu dữ dội, cuối cùng, quả cân ‘vì tốt cho Harry’ thắng lợi. Hắn uống một ngụm đồ uống, nhìn Harry vẫn trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ với biểu cảm không thay đổi, hắng giọng, “Khụ khụ, Harry, cuối tuần, tại Quảng trường Grimmauld có một bữa tiệc nhỏ, ừ, tới tham dự đi, có lẽ tâm trạng của con sẽ khá hơn. Remus cũng lâu rồi chưa gặp con, ta nghĩ chúng ta cần một lần tụ hội!”
“Hả? Bữa tiệc?” Rốt cuộc quay đầu lại, Harry hơi nhíu mày. Anh không muốn tham gia, chỉ là, vẻ chờ mong trên gương mặt cha đỡ đầu và thái độ lo lắng của Hermione vẫn khiến anh miễn cưỡng gật đầu. “… Được rồi, chú Sirius, con đi…”
Nhận được câu trả lời thuyết phục khiến người ta vừa lòng, Sirius và Hermione đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu Harry đồng ý bước ra một bước đầu tiên, như vậy, để tìm về Harry trước đây, cô gái trong bữa tiệc đó… Quên đi, cứ tự nhiên đi, chỉ cần Harry không còn giống như hai tháng vừa qua, bọn họ không ngại kéo dài thời hạn kế hoạch tìm bạn đời cho anh.
Cố đứng dậy khỏi giường, Harry xoa đầu đau nhức, ôi… Chết tiệt, ngày hôm qua anh dường như đã uống sạch tất cả rượu trữ trong nhà, trong đó có loại rượu cực mạnh mà lần trước Narcissa mang về từ nước Pháp. Dạ dày đột nhiên cuộn lên khiến anh lảo đảo vọt vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, đợi đến lúc thật sự không thể nôn tiếp nữa, anh xoay người ngồi lên thành bồn cầu, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, miệng thở dốc…
Hai tháng căng thẳng làm việc không ngừng nghỉ, đột nhiên ngừng lại, khiến Harry trở nên bối rối không biết phải làm gì. Anh đã quen chăm sóc người đàn ông giờ đã bỏ đi, đã quen yên lặng chia sẻ tất cả thời gian bình thản mà vui vẻ. Mà sau khi tất cả những điều này biến mất, anh cũng chán ghét ra ngoài trác táng, cho dù trong cuộc đời 25 năm của mình, cũng chỉ có một kỳ nghỉ Giáng sinh ấy là như vậy, mùi vị của loại địa phương này làm anh buồn nôn.
Nhưng Harry cũng không muốn về nhà. Phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng chế tác ma dược, còn có nhà ấm được gia tinh Mimi cẩn thận chăm sóc, từng nơi từng góc trong ngôi nhà này đều khiến anh nhớ lại con người êm dịu từng sống dựa vào anh, người nô lệ mà anh bảo vệ, chăm sóc suốt hơn hai năm. Anh đơn giản không thể dừng lại ở đây, nhưng anh lại cũng không thể không trở về đây. Chết tiệt, anh hoàn toàn không biết mình bị làm sao vậy…
Hữu khí vô lực, Harry đứng lên, đi tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước, làm cho làn nước lạnh như băng đổ ướt đầu mình. Cơn nhức nhối bên thái dương hơi dịu đi, khiến anh thở ra. Harry cởi quần áo trong vẫn chưa thay từ tối qua, chợt sửng sốt khi nhìn thấy dấu sao màu đỏ trên cần cổ, màu sắc của đồ án có chút biến hóa, trở nên phai nhạt…
Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đồ án, Harry hơi hoảng hốt. Anh không biết điều này có nghĩa là gì, là tốt hay xấu. Chết tiệt, hai tháng qua anh thậm chí không nhận được một mẩu thư từ con người đã bỏ đi kia!
Trong đầu hỗn loạn, theo bản năng, Harry tìm kiếm sự giúp đỡ từ bạn thân. “Hermione! Mione! Tớ cần cậu!” Sau khi hướng về phía lò sưởi đã đượt ném bột Floo và la to, Harry nôn nóng bước tới bước lui trước lò sưởi, sau hai phút mà tựa như cả thế kỷ đã trôi qua, Harry túm lấy cánh tay của Hermione vừa bước ra khỏi lò sưởi, mở cổ áo ngủ, chỉ vào đồ án đã chuyển từ đỏ sẫm sang hồng nhạt.
“Chết tiệt! Thứ chết tiệt này biến sắc!” Lớn tiếng gầm rú, Harry nắm chặt Hermione, thậm chí tay anh còn hơi hơi phát run.
“Hơn hai năm, một chút biến hóa cũng không có! Mione! Nhưng Sev chỉ mới ra đi hai tháng! Hai tháng thôi, nó đã bắt đầu biến sắc! Merlin! Trời ạ! Cái gì vậy chứ! Nói cho tớ biết thế này là sao?!!” Sắc mặt đỏ bừng, Harry hoảng sợ bất an muốn có được đáp án từ bạn thân.
“A, Harry! Bình tĩnh! Tỉnh táo lại nào!” Hermione cố gắng cầm tay Harry, muốn làm người thanh niên dường như đã lâm vào điên cuồng này an tĩnh lại. Một hồi lâu sau, tới lúc Harry rốt cuộc cũng ngừng lời, há miệng thở dốc, nữ phù thủy mới hít sâu, “Ừm… Harry, nếu đồ án thay đổi thì chỉ có một khả năng xảy ra, chính là khế ước giữa thầy Sev và cậu đang chậm rãi có biến hóa, hoặc – đã giải trừ!”
Trong giây lát ngừng hô hấp, Harry không dám tin nhìn Hermione, mãi tới lúc cô bạn thân nhíu mày, kinh nghi bất định nhìn anh. “Harry? Làm sao thế?”
“A? À không… không có gì đâu…” Tâm tình kích động chậm rãi dịu xuống, nhưng lại xuất hiện một loại bất an khác khiến trái tim Harry cơ hồ có thể ngừng đập, “… Mione… Khế ước đang biến hóa – hoặc giải trừ… Sev có phải đã…”
Nén xuống sự kinh nghi chính mình cũng cảm thấy, Hermione cắn răng, “Không đâu, Harry, nếu thầy Sev đã xảy ra chuyện gì, đồ án sẽ biến mất nhanh hơn. Vậy giờ cậu mới phát hiện nó biến sắc thôi, không có thay đổi nào khác phải không?”
Lắc đầu, Harry tỏ vẻ không có, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Khóe miệng Hermione hơi hơi cong lên, thực sự yên tâm. Có lẽ giáo sư môn Độc dược của cô thực sự đã tìm được phương pháp giải trừ khế ước… “Tốt lắm, Harry, ừ, nhưng mấy ngày này cậu cứ để ý thêm một chút đi, nếu nó nhanh chóng có chuyển biến, ừm, có lẽ chúng ta có thể nghĩ biện pháp~”
Chấp nhận phân tích của Hermione, những ngày tiếp theo, Harry cố gắng không nghĩ tới hình ảnh luôn khiến tim anh muốn ngừng đập kia nữa, nhưng bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi, anh đều chú ý đến đồ án của khế ước trên người mình, sau đó muốn liên hệ với Hiệp hội nghiên cứu Ma dược để hỏi thăm tin tức về Snape, nhưng vừa vặn người phụ trách các mối quan hệ của hiệp hội lại vắng mặt, anh chỉ có thể chờ đợi.
Mỗi tối lúc đi ngủ, thường khoảng hơn một giờ đêm, Harry đều phải chạy vào phòng tắm, tới trước gương, cẩn thận nhìn đồ án kia, nhìn điều duy nhất có thể chứng minh anh và người ấy vẫn còn một mối dây liên hệ.
Mà đồ án sau vài ngày liên tục nhạt dần, nhạt tới lúc Harry cơ hồ hoảng sợ tới không thể nhẫn nại được nữa, rốt cuộc nó ngừng biến hóa. A không, kỳ thật nó vẫn đang biến hóa. Dấu sao của đồ án bắt đầu từng chút, từng chút chuyển thành một hình dạng khác, nhưng quá mức thong thả chậm rãi, khiến Harry không phát hiện ra ngay.
Đấng cứu thế rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào, sau đó phát hiện anh không thể tiến vào giấc ngủ, vì thế trở nên tiều tụy chẳng khác nào một người tuổi xế chiều già yếu. Anh tới gặp bác sĩ Wills, đối mặt với vẻ kinh ngạc và bất đắc dĩ của ông, nhận từ ông đủ loại ma dược.
Cảm thấy không khỏe, Harry cởi bớt cúc cổ áo, nhìn cửa lớn trước mặt. Được rồi, anh đã đáp ứng sẽ đến bữa tiệc tại Quảng trường Grimmauld để cha đỡ đầu và bạn bè đỡ lo lắng, tuy rằng anh thà xách đám nhóc con vào trong rừng lăn lộn huấn luyện đột kích còn hơn, hoặc là đi tới cái Hiệp hội nghiên cứu Ma dược chết tiệt kia, nhìn xem người phụ trách đã trở về từ Đức hay chưa…
Nhìn những nhóm nam nữ trẻ tuổi, có quen thuộc, có xa lạ, hoặc ngồi hoặc đứng rì rầm chuyện trò, làm như không thấy ánh mắt nóng rực của các cô gái trên người mình, Harry cầm một ly Remus đưa cho, nghe nói là rượu thuốc được pha chế từ dược liệu cực kỳ trân quý, có tác dụng điều trị thần kinh căng thẳng cùng với làm đầu óc tỉnh táo. Đây là loại rượu thuốc mà Remus ngẫu nhiên phát hiện trong một lần giao dịch. Nó chỉ chứa trong bình nhỏ, mà nhà buôn kia nói chỉ còn có một bình duy nhất, nhưng người sói theo bản năng cảm thấy Harry cần thứ này.
Hương vị của rượu thuốc không giống vẻ ngoài của nó, thứ màu sắc ảm đạm nhạt nhòa khiến người ta khó chịu. Harry rất nhanh uống hết bình rượu nhỏ, tuy rằng anh không cảm thấy nó sẽ giúp được gì mình. Ma dược mà bác sĩ Wills cung cấp cho anh còn tốt hơn, nhưng anh không muốn cự tuyệt ý tốt của Remus.
Sirius nhìn Harry nhàm chán đứng một chỗ, ngẫu nhiên nói chuyện cùng Hermione và Ron, đôi lúc khóe miệng miễn cưỡng gợi lên. Hình ảnh đó khiến hắn muốn thở dài, nhưng hắn lấy lại tinh thần, rút đũa thần ra nhẹ nhàng khua. Âm nhạc chậm rãi vang lên, đèn trong phòng khách dịu xuống, khách dự tiệc chủ động tách ra một khoảng sàn trống coi như sân nhảy, chỉ sau vài giây đồng hồ đã có mấy đôi tình nhân bắt đầu khiêu vũ.
Thấy Harry buông chiếc ly không xuống, Sirius đi đến bên người con đỡ đầu của mình, vỗ bả vai, bĩu môi chỉ về một hướng, “A ~ Harry, con nhìn chỗ kia xem, có cô gái, ừ, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của con, tóc dài, cao gầy, da trắng nõn, ha! Đừng vội cự tuyệt, tới mời cô bé khiêu vũ nhé? Chú không phải bắt con làm gì, nhưng thư giãn một chút đi, Harry yêu quí, con căng thẳng quá lâu rồi ~”
Trầm mặc, Harry nhìn nụ cười có ý khẩn cầu của cha đỡ đầu, sau đó hít sâu. Được rồi, đây là một nhiệm vụ, một cuộc khiêu vũ mà thôi, cũng không khó thực hiện. Sau đó anh sẽ có thể ra về, trở về nhà anh, anh đột nhiên tưởng niệm căn nhà ấm nho nhỏ kia, cây nguyệt quang do Mimi chăm sóc đã tới kỳ trưởng thành, vào đêm, cực kỳ mỹ lệ…
Cầm lấy bàn tay của cô gái vì được anh mời mà gương mặt ửng hồng, dưới những ánh mắt hoặc ghen tị, hoặc hâm mộ, hoặc tò mò dừng trên người họ, Harry dẫn cô bé vào sân. Với động tác mời bắt đầu khiêu vũ đủ tiêu chuẩn, anh dùng khoảng cách và tư thái đủ ‘lịch duyệt’ dẫn bạn nhảy bắt đầu xoay tròn.
Ánh đèn càng thêm mờ ảo, đầu có chút choáng váng khiến Harry kinh ngạc. Ngoài bình rượu thuốc nhỏ kia, anh không uống bất cứ loại đồ uống nào khác có cồn, mà bình rượu thuốc duy nhất đó, hương vị của dược vật còn lâu mới so với rượu mạnh được.
Lắc lắc đầu, Harry cố gắng tập trung ánh mắt trên gương mặt ngày càng ửng hồng của cô gái. Anh không muốn tỏ ra thất lễ, cho dù đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh muốn khiêu vũ cùng phụ nữ. Thế nhưng trong đầu anh lại bắt đầu xuất hiện một vài ý nghĩ cổ quái.
Gương mặt ửng đỏ? A, không đúng, trên gò má tái nhợt kia, sắc hồng nhạt hơn, hơn nữa từ gò má lan tràn tới sau tai… Tóc không đủ dài, hơn nữa không phải màu đen, hơi cứng, không có cảm giác mềm mại như tơ lụa… Thắt lưng… Không, thắt lưng trắng nõn kia còn mềm mại hơn một chút… Ánh mắt… Không, không phải như vậy… Ánh mắt kia ẩn chứa sự bất an, còn có cả hy vọng, hơi hơi e lệ, mang theo tuyệt vọng… Không phải con ngươi màu nâu, mà là màu đen… Nhàn nhạt ướt lệ… Môi mỏng hơn… bị răng cắn thành vết thương sâu…
Đột nhiên, tất cả ý thức bị cơn đau đột ngột bùng nổ trong đầu xua tan. Trong nháy mắt, Harry cứng đờ, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trán, anh buông cô gái đang kinh ngạc ra, cố gắng muốn rời khỏi sân nhảy, chết tiệt, loại thống khổ này quả thực không sao tả nổi! Tựa như đầu anh bị bổ ra, dùng cây gậy sắt mạnh mẽ quấy nát óc!
Không thể chống đỡ, Harry quỳ rạp xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy, dù cắn chặt răng cũng không thể ngăn cản những tiếng gào thét thỉnh thoảng tràn ra khỏi khóe môi. Anh gắt gao ôm đầu, bắt đầu quay cuồng trên mặt đất, dùng lực không ngừng đập mạnh trán lên sàn…
Sự phát tác đột ngột của Harry làm tất cả mọi người hoảng sợ. Âm nhạc im bặt, bạn bè anh vội vã xúm đến muốn xốc anh dậy, lại bởi vì sức ép của pháp lực bất ngờ bộc phát mà không thể không lui về một khoảng cách nhất định.
Đôi mắt màu xanh biếc đã gần như biến thành màu xanh thẫm, trong mắt kín tơ máu. Thần sắc dữ tợn, Harry chống chọi với cơn đau kịch liệt, kinh ngạc phát hiện trong đầu hiện lên những ký ức hỗn loạn không chịu nổi, tách trà hàng đêm, bảng viết giơ lên trước mắt, những từ ngữ mơ hồ, cuộc đối thoại sau đó, cuối cùng – là đêm hôm ấy.
‘Nô lệ’ của anh! Sev của anh! Harry hoảng sợ nhìn người kia yên lặng chịu đựng, cố gắng mở rộng thân thể nghênh đón sự thô bạo của anh, nhìn mình càn rỡ đùa bỡn thân thể tái nhợt gầy gò, nhìn sự thâm tình không thể phủ nhận trong con ngươi màu đen, nhìn lệ chảy xuống từ đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và không muốn xa rời, nghe tiếng gọi khàn khàn mỏng manh thoát ra từ đôi môi bị cắn đến rỉ máu, ngọt ngào mà quyết tuyệt, “Har… ry…”
“Không!!!!!!!!!” Sức ép pháp thuật dâng cao, mang theo pháp lực cường đại hỗn loạn đến cực điểm quét qua toàn bộ đại sảnh yến hội – Đấng cứu thế pháp lực bạo động!!!