Tất cả mọi người không thể không rút đũa thần triển khai phép Protego để ngăn cản những mảnh nhỏ phép thuật cường đại mà cuồng loạn, dập nát và sắc bén bắn ra bốn phía. Cha đỡ đầu và bạn bè Harry cố gắng muốn tới gần người thanh niên đã lâm vào điên cuồng này, tới lúc họ cảm thấy bất lực không biết phải làm gì hơn, tuyệt vọng nghĩ Harry sẽ bị pháp lực bạo động xé nát, pháp lực cuồng nộ và sức ép phép thuật nặng nề đến mức làm người ta không thể hô hấp bắt đầu chậm rãi dịu xuống, cuối cùng trở về bình thản…
Phòng khách tại tòa nhà cổ xưa của Black đã hóa thành một mảnh trống không. May mắn rằng gia tộc này cũng đủ lâu đời nên nhờ trận pháp phòng ngự bảo vệ, tòa nhà không bị sức ép phép thuật và pháp lực cường đại của Đấng cứu thế phá hủy thành mảnh nhỏ. Khi pháp lực bắt đầu thu lại, mấy người Sirius và Hermione bắt đầu chậm rãi cố gắng tới gần Harry, người vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Không có phản ứng. Mấy người Hermione thật cẩn thận đến gần, thấy Harry hơi hơi mấp máy môi rồi nhẹ nhàng thở ra, liền nhanh chóng xúm đến quanh anh, nhưng tiếng kêu tuyệt vọng, tê tâm liệt phế phát ra từ người bạn của họ khiến tất cả đều sững sờ. “Không!!! Sev!!!”
Mà sau khi thét lên tiếng kêu in hằn nỗi thống khổ và tuyệt vọng sâu sắc đó, Harry rơi vào hôn mê. Tình cảnh pháp lực bạo động ở phù thủy trưởng thành, tuy rằng cuối cùng bị chính anh áp xuống trước khi phát triển đến mức không thể khống chế, hậu quả sau đó vẫn đủ để anh nằm bẹp ở bệnh viện Thánh Mungo mất vài ngày…
Chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn một mảnh trắng bệch, vài phút sau, Harry nhớ lại tất cả. Sự thống khổ, hối hận, tuyệt vọng trong nháy mắt bao phủ lấy anh, khiến thân thể tạm thời bị phong bế pháp lực run rẩy. Harry che mặt mình, nước mắt trào ra từ kẽ ngón tay, không ngừng rơi…
“Merlin! Harry, cậu tỉnh lại rồi!” Trăm miệng một lời, những tiếng gọi vui sướng vang lên. Mấy người Hermione vội vã quây lại quanh giường bệnh, vừa quan tâm, vừa nghi hoặc nhìn bạn thân của họ chìm đắm trong thống khổ tuyệt vọng. “Ôi Merlin!… Harry, rốt cuộc cậu làm sao vậy…”
Buông tay xuống, Harry đờ đẫn nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn thân và cha đỡ đầu. Một lúc lâu sau, anh gượng nhếch môi, lộ ra một nụ cười vặn vẹo. “Ha… Tớ là tên khốn nạn… khốn nạn từ đầu đến chân…”
Không hiểu rõ, mấy người Hermione nhìn nhau, sau đó nữ phù thủy thử hỏi dò, “Harry… Thế là sao? Bọn tớ nghe thấy cậu gọi…”
Lắc đầu, Harry cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh, hoàn toàn không quan tâm tới cảm giác đau đớn mãnh liệt và sự suy yếu của thân thể. Anh phải đi tìm, đi tìm người ‘nô lệ’ của anh, đi tìm lão Severus Snape Potter khốn kiếp, cái kẻ chết tiệt đáng lẽ phải ở bên cạnh anh, được anh che chở, chiều chuộng, tận hưởng sự ấm áp và bình yên chứ không phải đơn độc chịu đựng khế ước mà biến mất!!!
“Ôi không! Chết tiệt, Harry, pháp lực của con tạm thời bị phong bế, ngày mai mới có thể giải trừ, con đã hôn mê ba ngày nay rồi! Con định làm gì vậy chứ!” Thấy Harry cố gắng giãy giụa muốn đứng lên, Sirius kinh hoảng giữ chặt anh trên giường. Nhưng gương mặt anh khi ngẩng lên mang theo sự bi thương và hối hận, cùng với sự tưởng niệm mãnh liệt tới mức khiến người ta phải kinh hãi, làm cho Sirius buông lỏng tay theo bản năng.
“Buông ra, chú Sirius, con – muốn đi tìm Sev… Chết tiệt… Vì sao tôi không phát hiện ra đúng lúc chứ… Vì sao không tin tôi… Vì sao không thể đứng bên cạnh tôi… Vì sao… Lão khốn đáng hận kia!” Thở dốc, Harry rống giận, nắm tay đập mạnh lên đệm giường, phát ra tiếng vang nặng nề…
Khiếp sợ, mấy người Hermione sững sờ ngây ngẩn. Ôi Merlin! Ma dược của Snape mất đi hiệu lực! Chỉ có Remus là hơi hơi nhíu mày, bình rượu thuốc kia! Chết tiệt! Thật sự có tác dụng, có tác dụng quá mức…!
“Harry, bình tình lại nào! Cho dù cậu muốn đi tìm đi nữa! Chết tiệt, rốt cuộc chuyện này là sao?! Cũng phải chờ cậu khỏe lên rồi mới nói tiếp được! Với cái bộ dáng này của cậu, cậu làm được gì chứ?!” Hermione nhíu mày, cơn giận hiếm có khiến Đấng cứu thế bên bờ tan vỡ thanh tỉnh lại đôi chút. Sau khi do dự, anh ngừng giãy giụa, rồi yêu cầu bác sĩ đến…
Harry chấp nhận được kiểm tra, sau khi được xác định đã không có trở ngại, anh khẩn cấp yêu cầu xuất viện. Dưới ánh mắt bức ép ẩn ẩn lộ ra vẻ uy hiếp của anh, bác sĩ miễn cưỡng đồng ý. Sau đó, Harry kéo thân thể suy yếu, không để ý tới sự ngăn trở của bạn bè và cha đỡ đầu, ngay cả quần áo cũng không thay, chạy tới trụ sở của Hiệp hội nghiên cứu Ma dược, tuy rằng không ôm nhiều hy vọng nhưng vẫn cầu nguyện Merlin cho anh một chút thương xót.
“Hả? Severus Snape Potter? A, anh Potter, tuy rằng chúng tôi rất muốn mời được ông ấy, nhưng không phải tình hình sức khỏe của ông ấy vẫn không tốt lắm sao? À, anh Malfoy đề nghị chúng tôi không làm phiền ông ấy nên thư mời cũng không gửi đi!” Harry đờ đẫn nghe câu trả lời của người phụ trách rốt cuộc cũng xuất hiện, miễn cưỡng cảm ơn trước khi cùng bạn bè trầm mặc rời đi, sau đó, đứng trước mặt cậu quý tộc trẻ tóc bạch kim.
Draco cau mày nhìn khuôn mặt tiều tụy trắng bệch nhưng mang theo ánh mắt lạnh như băng khiến người ta phải sợ hãi của Đấng cứu thế, tên Gryffindor ngu ngốc này đích thị là ngu xuẩn, nhưng cũng là – kẻ được Severus Snape yêu thương! “… Harry, có chuyện gì…”
“Sev ở đâu?” Rành rọt nói ra từng từ một, Harry nhìn cậu quý tộc trẻ. Hắn mặt không thay đổi biểu cảm, nhẹ nhàng đẩy người yêu tóc đỏ của mình ra, ngạo nghễ đi đến trước mặt Đấng cứu thế, bất chấp thấy rõ anh đang cố gắng kiềm chế mình. Draco hơi hơi hất hàm lên, nhìn đôi mắt xanh lục gần như điên cuồng, tầm mắt đảo qua vài phù thủy mang thần sắc đa dạng sau lưng anh, “Hừ, Harry Potter, cậu – dùng thân phận gì mà dám tới hỏi tôi về nơi cha đỡ đầu của tôi lưu lạc! ‘Chủ nhân’? Người nhà? Hay là cái gì khác?! Dựa vào cái gì mà muốn tôi nói cho cậu biết tung tích của ông ấy?!”
“… Ông ấy là của tôi! Toàn bộ giới phù thủy đều biết! Severus Snape Potter thuộc về Harry Potter!” Gào thét, Đấng cứu thế không hề yếu thế nhìn biểu tình dần dần dịu đi của cậu quý tộc. “Sev là người nhà duy nhất của tôi! Của tôi…” Anh tạm dừng trong chốc lát, như thể nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt xanh biếc trở nên buồn bã mà dịu dàng. “Người tôi yêu… Merlin! Tôi yêu ông ấy… Không… Tôi yêu ông ấy…”
Trong nháy mắt, sắc diện mấy người phía sau Đấng cứu thế trắng bệch. Sau đó, cậu quý tộc tóc bạch kim hoàn toàn thả lỏng, chẳng qua biểu tình lại trở nên bất đắc dĩ và lo lắng. “… Coi như cậu còn có chút đầu óc… Harry… Nhưng thật xin lỗi… Tôi chỉ biết được nơi đầu tiên cha đỡ đầu dừng chân sau khi rời khỏi cậu… Chết tiệt… Tính cảnh giác của ông ấy vẫn cao như vậy! Ông hủy đi thẻ căn cước mà tôi chuẩn bị! Tôi không thể theo dấu pháp thuật phù phép lên thẻ căn cước kia để biết được hành động tiếp theo của ông.”
“Cái gì! Không! Ôi…” Thở hổn hển, Harry cố gắng nén xuống nỗi xúc động và nôn nóng. Anh phải bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm. “Nói cho tôi biết địa phương kia đi, Draco… Tôi phải tìm được Sev! Ngoài thẻ căn cước kia, cậu còn chuẩn bị cho Sev gì nữa? Chết tiệt, lúc ông ấy ra đi, hầu như chẳng mang theo tiền bạc hay cái gì khác nữa!”
“Tôi đã bắt đầu tìm kiếm rồi, Harry, tìm gần hai tháng qua, nhưng chết tiệt, cha đỡ đầu của tôi chạy tới thế giới Muggle! Tiếp xúc của chúng ta với nơi đó quá ít! Tôi đã chuẩn bị cho ông một ít Galleons và bảng Anh, nếu không có điều gì ngoài ý muốn, hẳn cũng đủ để cha đỡ đầu sống mấy tháng, nhưng mà, chết tiệt, vào nhà đi! Chúng ta phải vào bàn bạc kỹ càng một chút!” Xoay người, lôi kéo George đang trầm mặc, Draco đi vào đại sảnh hoa lệ của nhà Malfoy. Harry vội vàng đuổi theo hắn, mà cha đỡ đầu và bạn bè anh, sau một lát do dự mới chậm chạp tiến vào.
Uống ngụm trà ấm áp, Harry bình tĩnh lại đôi chút, sau đó khẩn cấp hỏi han nơi đầu tiên Snape dừng chân sau khi ra đi. Draco trả lời chi tiết, nhưng hắn ngăn cản ý đồ muốn lập tức đứng lên của Harry. “Từ từ, Harry.” Đôi mắt màu lam thoáng liếc qua mấy phù thủy đang mang sắc mặt tái nhợt. “Tìm kiếm cha đỡ đầu của tôi là việc cậu phải làm. Nhưng khế ước giữa hai người chưa giải trừ, đồ án kia vẫn còn phải không? Như vậy chứng tỏ cha đỡ đầu của tôi hẳn không gặp vấn đề gì lớn. Hiện tại, trước tiên cậu cần làm rõ một số sự tình, sau đó hãy hành động cũng chưa muộn. Tôi không muốn đến lúc chúng ta tìm được ông ấy, lại vẫn còn phải đối mặt với mấy trò lộn xộn!”
“Hử? Sự tình gì?” Harry ngạc nhiên. Đầu anh hiện tại nhét đầy ý nghĩ muốn đi tìm con người êm dịu luôn dựa vào mình, muốn hung hăng giáo huấn cho cái kẻ tự cho mình là đúng đó một bài học, nhưng càng bức thiết hơn, quan trọng hơn là muốn ôm thật chặt thân thể gầy yếu kia. Hai tháng, Merlin chết tiệt! Anh không tưởng tượng nổi Sev của anh đã biến thành cái dạng gì nữa! Merlin, anh dùng thời gian hơn hai năm mới khiến hắn khá hơn được một chút!
“Gia tinh biết tất cả mọi chuyện trong ngôi nhà mà nó ký sinh! Harry, gọi Mimi lại đây!” Ánh mắt của Draco chưa từng rời khỏi mấy phù thủy kia, sau đó, hắn nhìn Đấng cứu thế mang vẻ mặt nghi hoặc gọi về gia tinh của anh.
“… Mimi xin chào chủ nhân…” Hai giây sau, Mimi xuất hiện trước mặt mọi người, tinh thần uể oải không phấn chấn, đôi mắt mở to kín tơ máu toát lên vẻ rầu rĩ khi nhìn Harry.
Như thể dự cảm được gì đó, Harry quay đầu nhìn bạn bè và cha đỡ đầu của anh, những gương mặt trắng bệch kia làm tâm tình của anh chìm đến đáy cốc. “… Mimi, nói cho ta hay ngươi đã biết những chuyện gì…”
“… Không! Chủ nhân Severus không để Mimi nói cho người khác biết, kể cả chủ nhân! Chủ nhân Severus không để Mimi nói cho chủ nhân hay ông ấy thương tâm và thống khổ đến thế nào! Ông ấy không cho Mimi nói ra hiệp nghị ông ấy đạt thành với ông Black, vợ chồng Weasley và cả ông Lupin nữa!” Gia tinh thét gào xong, liền túm lấy lỗ tai, rít lên biến mất.
Nhưng như vậy là quá đủ. Những lời Mimi vừa nói đã đủ để Harry hiểu được một ít ‘chân tướng’. Anh thất vọng nhìn cha đỡ đầu và bạn bè, môi run rẩy, khàn khàn đứt quãng gọi tên những người bạn và thân nhân mà anh đã từng cùng vào sinh ra tử, “Mione… Ron… chú Sirius… Các người… đã làm gì…”
“… Bọn tớ nguyên bản muốn thầy Severus và cậu giữ một chút khoảng cách với nhau… Bọn tớ biết thầy đã khôi phục trí nhớ, gần như toàn bộ… Nhưng thầy, thầy chủ động nói rằng…” Thở sâu, Hermione ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn đầy thất vọng của Harry, bắt đầu buồn bã thuật lại sự tình. Đây là sai lầm của họ… Họ quên rằng người đàn ông kia kiên cường và ẩn nhẫn tới mức nào… Quên rằng người đàn ông kia đã trải qua chừng nào thống khổ… Bọn họ – quá mù quáng tự cho là đúng…
………
Lạ lùng thay, Harry cực kỳ yên lặng nghe xong tất cả lời Hermione nói, sau đó bình tĩnh đứng dậy, gật đầu với Draco. “… Draco, tôi trở về chuẩn bị một ít đồ, sáng mai, tôi sẽ quay lại nhà cậu. Chúng ta cùng nhau tìm. Tôi sẽ tìm được Sev…” Nói xong, anh rời đi mà không quay đầu lại, không liếc mắt nhìn cha đỡ đầu và những người bạn đang căng thẳng hối hận của mình.
Một hồi lâu sau, Hermione nhìn Draco, mấp máy môi giải thích. “Thật xin lỗi…”
Trầm mặc, cậu quý tộc trẻ nhìn mấy phù thủy đang mang vẻ mặt xin lỗi, thở dài, “… Người nên nhận lời giải thích của mấy người không phải là tôi… Giờ Harry đang rất tức giận, chuyện mấy người làm… Quên đi, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện của mấy người, tôi sẽ tiết lộ cho mấy người một ít tin tức, mấy người tự lo liệu đi…”
Sau khi những phù thủy kia vội vàng ra về, Draco mệt mỏi tựa vào vai George, được anh vỗ vai trấn an. “Draco… Chúng ta cũng có điểm sai, đặc biệt là anh, anh không nên đưa ra lời đề nghị ngu xuẩn đó…”
Draco lắc đầu, hít sâu, “Được rồi, tên ngốc này, hiện tại không phải là lúc thú nhận sai lầm. Đi thôi, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút, cái văn phòng thám tử gì đó của Muggle, chiều hôm nay sẽ báo cho em một ít tin tức…”…
Về đến nhà, Harry buông mình lên ghế sô pha, mỏi mệt thở dốc, sau đó nghe thấy tiếng thở dài của lão phù thủy đã biến mất hơn hai tháng khỏi khung ảnh trên lò sưởi. “… Harry!”
Cố sức quay đầu, Harry nhìn lão phù thủy mang vẻ mặt bi thương. “… Thầy Albus… Thầy biết gì phải không…”…
Trầm mặc nghe thuật lại tất cả, Harry miễn cưỡng nhếch môi. “Em chỉ biết… Chết tiệt… Em chỉ biết… thầy Albus, em là tên ngu xuẩn… Ngu xuẩn cả mười phần! Nhưng… Em sẽ tìm được ông ấy… Nhất định!”
Dùng đủ nhiều thuốc ngủ, Harry phải cam đoan tinh lực của bản thân đủ để anh bắt đầu hành động. Anh đệ trình đơn xin từ chức lên Luther, lại nhận được số ngày nghỉ không hạn chế, cho tới khi nào anh tìm được người kia mới thôi. Đối với điều này, ngoài cảm ơn, Harry cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa. Anh và Draco căn cứ theo một số manh mối do văn phòng thám tử cung cấp, bắt đầu gian nan, từng chút từng chút mò mẫm tìm kiếm. Thế giới Muggle quá lớn, anh thậm chí không biết con người kiên cường mà êm dịu kia có còn ở trong nước Anh không. Harry cũng không cự tuyệt sự trợ giúp lặng lẽ của mấy người Hermione và Sirius. Giờ không phải là thời điểm để thảo luận ai đúng ai sai, càng nhiều người chung tay, càng nhiều hy vọng.
Tất cả mọi người không thể không rút đũa thần triển khai phép Protego để ngăn cản những mảnh nhỏ phép thuật cường đại mà cuồng loạn, dập nát và sắc bén bắn ra bốn phía. Cha đỡ đầu và bạn bè Harry cố gắng muốn tới gần người thanh niên đã lâm vào điên cuồng này, tới lúc họ cảm thấy bất lực không biết phải làm gì hơn, tuyệt vọng nghĩ Harry sẽ bị pháp lực bạo động xé nát, pháp lực cuồng nộ và sức ép phép thuật nặng nề đến mức làm người ta không thể hô hấp bắt đầu chậm rãi dịu xuống, cuối cùng trở về bình thản…
Phòng khách tại tòa nhà cổ xưa của Black đã hóa thành một mảnh trống không. May mắn rằng gia tộc này cũng đủ lâu đời nên nhờ trận pháp phòng ngự bảo vệ, tòa nhà không bị sức ép phép thuật và pháp lực cường đại của Đấng cứu thế phá hủy thành mảnh nhỏ. Khi pháp lực bắt đầu thu lại, mấy người Sirius và Hermione bắt đầu chậm rãi cố gắng tới gần Harry, người vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Không có phản ứng. Mấy người Hermione thật cẩn thận đến gần, thấy Harry hơi hơi mấp máy môi rồi nhẹ nhàng thở ra, liền nhanh chóng xúm đến quanh anh, nhưng tiếng kêu tuyệt vọng, tê tâm liệt phế phát ra từ người bạn của họ khiến tất cả đều sững sờ. “Không!!! Sev!!!”
Mà sau khi thét lên tiếng kêu in hằn nỗi thống khổ và tuyệt vọng sâu sắc đó, Harry rơi vào hôn mê. Tình cảnh pháp lực bạo động ở phù thủy trưởng thành, tuy rằng cuối cùng bị chính anh áp xuống trước khi phát triển đến mức không thể khống chế, hậu quả sau đó vẫn đủ để anh nằm bẹp ở bệnh viện Thánh Mungo mất vài ngày…
Chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn một mảnh trắng bệch, vài phút sau, Harry nhớ lại tất cả. Sự thống khổ, hối hận, tuyệt vọng trong nháy mắt bao phủ lấy anh, khiến thân thể tạm thời bị phong bế pháp lực run rẩy. Harry che mặt mình, nước mắt trào ra từ kẽ ngón tay, không ngừng rơi…
“Merlin! Harry, cậu tỉnh lại rồi!” Trăm miệng một lời, những tiếng gọi vui sướng vang lên. Mấy người Hermione vội vã quây lại quanh giường bệnh, vừa quan tâm, vừa nghi hoặc nhìn bạn thân của họ chìm đắm trong thống khổ tuyệt vọng. “Ôi Merlin!… Harry, rốt cuộc cậu làm sao vậy…”
Buông tay xuống, Harry đờ đẫn nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn thân và cha đỡ đầu. Một lúc lâu sau, anh gượng nhếch môi, lộ ra một nụ cười vặn vẹo. “Ha… Tớ là tên khốn nạn… khốn nạn từ đầu đến chân…”
Không hiểu rõ, mấy người Hermione nhìn nhau, sau đó nữ phù thủy thử hỏi dò, “Harry… Thế là sao? Bọn tớ nghe thấy cậu gọi…”
Lắc đầu, Harry cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh, hoàn toàn không quan tâm tới cảm giác đau đớn mãnh liệt và sự suy yếu của thân thể. Anh phải đi tìm, đi tìm người ‘nô lệ’ của anh, đi tìm lão Severus Snape Potter khốn kiếp, cái kẻ chết tiệt đáng lẽ phải ở bên cạnh anh, được anh che chở, chiều chuộng, tận hưởng sự ấm áp và bình yên chứ không phải đơn độc chịu đựng khế ước mà biến mất!!!
“Ôi không! Chết tiệt, Harry, pháp lực của con tạm thời bị phong bế, ngày mai mới có thể giải trừ, con đã hôn mê ba ngày nay rồi! Con định làm gì vậy chứ!” Thấy Harry cố gắng giãy giụa muốn đứng lên, Sirius kinh hoảng giữ chặt anh trên giường. Nhưng gương mặt anh khi ngẩng lên mang theo sự bi thương và hối hận, cùng với sự tưởng niệm mãnh liệt tới mức khiến người ta phải kinh hãi, làm cho Sirius buông lỏng tay theo bản năng.
“Buông ra, chú Sirius, con – muốn đi tìm Sev… Chết tiệt… Vì sao tôi không phát hiện ra đúng lúc chứ… Vì sao không tin tôi… Vì sao không thể đứng bên cạnh tôi… Vì sao… Lão khốn đáng hận kia!” Thở dốc, Harry rống giận, nắm tay đập mạnh lên đệm giường, phát ra tiếng vang nặng nề…
Khiếp sợ, mấy người Hermione sững sờ ngây ngẩn. Ôi Merlin! Ma dược của Snape mất đi hiệu lực! Chỉ có Remus là hơi hơi nhíu mày, bình rượu thuốc kia! Chết tiệt! Thật sự có tác dụng, có tác dụng quá mức…!
“Harry, bình tình lại nào! Cho dù cậu muốn đi tìm đi nữa! Chết tiệt, rốt cuộc chuyện này là sao?! Cũng phải chờ cậu khỏe lên rồi mới nói tiếp được! Với cái bộ dáng này của cậu, cậu làm được gì chứ?!” Hermione nhíu mày, cơn giận hiếm có khiến Đấng cứu thế bên bờ tan vỡ thanh tỉnh lại đôi chút. Sau khi do dự, anh ngừng giãy giụa, rồi yêu cầu bác sĩ đến…
Harry chấp nhận được kiểm tra, sau khi được xác định đã không có trở ngại, anh khẩn cấp yêu cầu xuất viện. Dưới ánh mắt bức ép ẩn ẩn lộ ra vẻ uy hiếp của anh, bác sĩ miễn cưỡng đồng ý. Sau đó, Harry kéo thân thể suy yếu, không để ý tới sự ngăn trở của bạn bè và cha đỡ đầu, ngay cả quần áo cũng không thay, chạy tới trụ sở của Hiệp hội nghiên cứu Ma dược, tuy rằng không ôm nhiều hy vọng nhưng vẫn cầu nguyện Merlin cho anh một chút thương xót.
“Hả? Severus Snape Potter? A, anh Potter, tuy rằng chúng tôi rất muốn mời được ông ấy, nhưng không phải tình hình sức khỏe của ông ấy vẫn không tốt lắm sao? À, anh Malfoy đề nghị chúng tôi không làm phiền ông ấy nên thư mời cũng không gửi đi!” Harry đờ đẫn nghe câu trả lời của người phụ trách rốt cuộc cũng xuất hiện, miễn cưỡng cảm ơn trước khi cùng bạn bè trầm mặc rời đi, sau đó, đứng trước mặt cậu quý tộc trẻ tóc bạch kim.
Draco cau mày nhìn khuôn mặt tiều tụy trắng bệch nhưng mang theo ánh mắt lạnh như băng khiến người ta phải sợ hãi của Đấng cứu thế, tên Gryffindor ngu ngốc này đích thị là ngu xuẩn, nhưng cũng là – kẻ được Severus Snape yêu thương! “… Harry, có chuyện gì…”
“Sev ở đâu?” Rành rọt nói ra từng từ một, Harry nhìn cậu quý tộc trẻ. Hắn mặt không thay đổi biểu cảm, nhẹ nhàng đẩy người yêu tóc đỏ của mình ra, ngạo nghễ đi đến trước mặt Đấng cứu thế, bất chấp thấy rõ anh đang cố gắng kiềm chế mình. Draco hơi hơi hất hàm lên, nhìn đôi mắt xanh lục gần như điên cuồng, tầm mắt đảo qua vài phù thủy mang thần sắc đa dạng sau lưng anh, “Hừ, Harry Potter, cậu – dùng thân phận gì mà dám tới hỏi tôi về nơi cha đỡ đầu của tôi lưu lạc! ‘Chủ nhân’? Người nhà? Hay là cái gì khác?! Dựa vào cái gì mà muốn tôi nói cho cậu biết tung tích của ông ấy?!”
“… Ông ấy là của tôi! Toàn bộ giới phù thủy đều biết! Severus Snape Potter thuộc về Harry Potter!” Gào thét, Đấng cứu thế không hề yếu thế nhìn biểu tình dần dần dịu đi của cậu quý tộc. “Sev là người nhà duy nhất của tôi! Của tôi…” Anh tạm dừng trong chốc lát, như thể nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt xanh biếc trở nên buồn bã mà dịu dàng. “Người tôi yêu… Merlin! Tôi yêu ông ấy… Không… Tôi yêu ông ấy…”
Trong nháy mắt, sắc diện mấy người phía sau Đấng cứu thế trắng bệch. Sau đó, cậu quý tộc tóc bạch kim hoàn toàn thả lỏng, chẳng qua biểu tình lại trở nên bất đắc dĩ và lo lắng. “… Coi như cậu còn có chút đầu óc… Harry… Nhưng thật xin lỗi… Tôi chỉ biết được nơi đầu tiên cha đỡ đầu dừng chân sau khi rời khỏi cậu… Chết tiệt… Tính cảnh giác của ông ấy vẫn cao như vậy! Ông hủy đi thẻ căn cước mà tôi chuẩn bị! Tôi không thể theo dấu pháp thuật phù phép lên thẻ căn cước kia để biết được hành động tiếp theo của ông.”
“Cái gì! Không! Ôi…” Thở hổn hển, Harry cố gắng nén xuống nỗi xúc động và nôn nóng. Anh phải bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm. “Nói cho tôi biết địa phương kia đi, Draco… Tôi phải tìm được Sev! Ngoài thẻ căn cước kia, cậu còn chuẩn bị cho Sev gì nữa? Chết tiệt, lúc ông ấy ra đi, hầu như chẳng mang theo tiền bạc hay cái gì khác nữa!”
“Tôi đã bắt đầu tìm kiếm rồi, Harry, tìm gần hai tháng qua, nhưng chết tiệt, cha đỡ đầu của tôi chạy tới thế giới Muggle! Tiếp xúc của chúng ta với nơi đó quá ít! Tôi đã chuẩn bị cho ông một ít Galleons và bảng Anh, nếu không có điều gì ngoài ý muốn, hẳn cũng đủ để cha đỡ đầu sống mấy tháng, nhưng mà, chết tiệt, vào nhà đi! Chúng ta phải vào bàn bạc kỹ càng một chút!” Xoay người, lôi kéo George đang trầm mặc, Draco đi vào đại sảnh hoa lệ của nhà Malfoy. Harry vội vàng đuổi theo hắn, mà cha đỡ đầu và bạn bè anh, sau một lát do dự mới chậm chạp tiến vào.
Uống ngụm trà ấm áp, Harry bình tĩnh lại đôi chút, sau đó khẩn cấp hỏi han nơi đầu tiên Snape dừng chân sau khi ra đi. Draco trả lời chi tiết, nhưng hắn ngăn cản ý đồ muốn lập tức đứng lên của Harry. “Từ từ, Harry.” Đôi mắt màu lam thoáng liếc qua mấy phù thủy đang mang sắc mặt tái nhợt. “Tìm kiếm cha đỡ đầu của tôi là việc cậu phải làm. Nhưng khế ước giữa hai người chưa giải trừ, đồ án kia vẫn còn phải không? Như vậy chứng tỏ cha đỡ đầu của tôi hẳn không gặp vấn đề gì lớn. Hiện tại, trước tiên cậu cần làm rõ một số sự tình, sau đó hãy hành động cũng chưa muộn. Tôi không muốn đến lúc chúng ta tìm được ông ấy, lại vẫn còn phải đối mặt với mấy trò lộn xộn!”
“Hử? Sự tình gì?” Harry ngạc nhiên. Đầu anh hiện tại nhét đầy ý nghĩ muốn đi tìm con người êm dịu luôn dựa vào mình, muốn hung hăng giáo huấn cho cái kẻ tự cho mình là đúng đó một bài học, nhưng càng bức thiết hơn, quan trọng hơn là muốn ôm thật chặt thân thể gầy yếu kia. Hai tháng, Merlin chết tiệt! Anh không tưởng tượng nổi Sev của anh đã biến thành cái dạng gì nữa! Merlin, anh dùng thời gian hơn hai năm mới khiến hắn khá hơn được một chút!
“Gia tinh biết tất cả mọi chuyện trong ngôi nhà mà nó ký sinh! Harry, gọi Mimi lại đây!” Ánh mắt của Draco chưa từng rời khỏi mấy phù thủy kia, sau đó, hắn nhìn Đấng cứu thế mang vẻ mặt nghi hoặc gọi về gia tinh của anh.
“… Mimi xin chào chủ nhân…” Hai giây sau, Mimi xuất hiện trước mặt mọi người, tinh thần uể oải không phấn chấn, đôi mắt mở to kín tơ máu toát lên vẻ rầu rĩ khi nhìn Harry.
Như thể dự cảm được gì đó, Harry quay đầu nhìn bạn bè và cha đỡ đầu của anh, những gương mặt trắng bệch kia làm tâm tình của anh chìm đến đáy cốc. “… Mimi, nói cho ta hay ngươi đã biết những chuyện gì…”
“… Không! Chủ nhân Severus không để Mimi nói cho người khác biết, kể cả chủ nhân! Chủ nhân Severus không để Mimi nói cho chủ nhân hay ông ấy thương tâm và thống khổ đến thế nào! Ông ấy không cho Mimi nói ra hiệp nghị ông ấy đạt thành với ông Black, vợ chồng Weasley và cả ông Lupin nữa!” Gia tinh thét gào xong, liền túm lấy lỗ tai, rít lên biến mất.
Nhưng như vậy là quá đủ. Những lời Mimi vừa nói đã đủ để Harry hiểu được một ít ‘chân tướng’. Anh thất vọng nhìn cha đỡ đầu và bạn bè, môi run rẩy, khàn khàn đứt quãng gọi tên những người bạn và thân nhân mà anh đã từng cùng vào sinh ra tử, “Mione… Ron… chú Sirius… Các người… đã làm gì…”
“… Bọn tớ nguyên bản muốn thầy Severus và cậu giữ một chút khoảng cách với nhau… Bọn tớ biết thầy đã khôi phục trí nhớ, gần như toàn bộ… Nhưng thầy, thầy chủ động nói rằng…” Thở sâu, Hermione ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn đầy thất vọng của Harry, bắt đầu buồn bã thuật lại sự tình. Đây là sai lầm của họ… Họ quên rằng người đàn ông kia kiên cường và ẩn nhẫn tới mức nào… Quên rằng người đàn ông kia đã trải qua chừng nào thống khổ… Bọn họ – quá mù quáng tự cho là đúng…
………
Lạ lùng thay, Harry cực kỳ yên lặng nghe xong tất cả lời Hermione nói, sau đó bình tĩnh đứng dậy, gật đầu với Draco. “… Draco, tôi trở về chuẩn bị một ít đồ, sáng mai, tôi sẽ quay lại nhà cậu. Chúng ta cùng nhau tìm. Tôi sẽ tìm được Sev…” Nói xong, anh rời đi mà không quay đầu lại, không liếc mắt nhìn cha đỡ đầu và những người bạn đang căng thẳng hối hận của mình.
Một hồi lâu sau, Hermione nhìn Draco, mấp máy môi giải thích. “Thật xin lỗi…”
Trầm mặc, cậu quý tộc trẻ nhìn mấy phù thủy đang mang vẻ mặt xin lỗi, thở dài, “… Người nên nhận lời giải thích của mấy người không phải là tôi… Giờ Harry đang rất tức giận, chuyện mấy người làm… Quên đi, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện của mấy người, tôi sẽ tiết lộ cho mấy người một ít tin tức, mấy người tự lo liệu đi…”
Sau khi những phù thủy kia vội vàng ra về, Draco mệt mỏi tựa vào vai George, được anh vỗ vai trấn an. “Draco… Chúng ta cũng có điểm sai, đặc biệt là anh, anh không nên đưa ra lời đề nghị ngu xuẩn đó…”
Draco lắc đầu, hít sâu, “Được rồi, tên ngốc này, hiện tại không phải là lúc thú nhận sai lầm. Đi thôi, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút, cái văn phòng thám tử gì đó của Muggle, chiều hôm nay sẽ báo cho em một ít tin tức…”…
Về đến nhà, Harry buông mình lên ghế sô pha, mỏi mệt thở dốc, sau đó nghe thấy tiếng thở dài của lão phù thủy đã biến mất hơn hai tháng khỏi khung ảnh trên lò sưởi. “… Harry!”
Cố sức quay đầu, Harry nhìn lão phù thủy mang vẻ mặt bi thương. “… Thầy Albus… Thầy biết gì phải không…”…
Trầm mặc nghe thuật lại tất cả, Harry miễn cưỡng nhếch môi. “Em chỉ biết… Chết tiệt… Em chỉ biết… thầy Albus, em là tên ngu xuẩn… Ngu xuẩn cả mười phần! Nhưng… Em sẽ tìm được ông ấy… Nhất định!”
Dùng đủ nhiều thuốc ngủ, Harry phải cam đoan tinh lực của bản thân đủ để anh bắt đầu hành động. Anh đệ trình đơn xin từ chức lên Luther, lại nhận được số ngày nghỉ không hạn chế, cho tới khi nào anh tìm được người kia mới thôi. Đối với điều này, ngoài cảm ơn, Harry cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa. Anh và Draco căn cứ theo một số manh mối do văn phòng thám tử cung cấp, bắt đầu gian nan, từng chút từng chút mò mẫm tìm kiếm. Thế giới Muggle quá lớn, anh thậm chí không biết con người kiên cường mà êm dịu kia có còn ở trong nước Anh không. Harry cũng không cự tuyệt sự trợ giúp lặng lẽ của mấy người Hermione và Sirius. Giờ không phải là thời điểm để thảo luận ai đúng ai sai, càng nhiều người chung tay, càng nhiều hy vọng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tất cả mọi người không thể không rút đũa thần triển khai phép Protego để ngăn cản những mảnh nhỏ phép thuật cường đại mà cuồng loạn, dập nát và sắc bén bắn ra bốn phía. Cha đỡ đầu và bạn bè Harry cố gắng muốn tới gần người thanh niên đã lâm vào điên cuồng này, tới lúc họ cảm thấy bất lực không biết phải làm gì hơn, tuyệt vọng nghĩ Harry sẽ bị pháp lực bạo động xé nát, pháp lực cuồng nộ và sức ép phép thuật nặng nề đến mức làm người ta không thể hô hấp bắt đầu chậm rãi dịu xuống, cuối cùng trở về bình thản…
Phòng khách tại tòa nhà cổ xưa của Black đã hóa thành một mảnh trống không. May mắn rằng gia tộc này cũng đủ lâu đời nên nhờ trận pháp phòng ngự bảo vệ, tòa nhà không bị sức ép phép thuật và pháp lực cường đại của Đấng cứu thế phá hủy thành mảnh nhỏ. Khi pháp lực bắt đầu thu lại, mấy người Sirius và Hermione bắt đầu chậm rãi cố gắng tới gần Harry, người vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Không có phản ứng. Mấy người Hermione thật cẩn thận đến gần, thấy Harry hơi hơi mấp máy môi rồi nhẹ nhàng thở ra, liền nhanh chóng xúm đến quanh anh, nhưng tiếng kêu tuyệt vọng, tê tâm liệt phế phát ra từ người bạn của họ khiến tất cả đều sững sờ. “Không!!! Sev!!!”
Mà sau khi thét lên tiếng kêu in hằn nỗi thống khổ và tuyệt vọng sâu sắc đó, Harry rơi vào hôn mê. Tình cảnh pháp lực bạo động ở phù thủy trưởng thành, tuy rằng cuối cùng bị chính anh áp xuống trước khi phát triển đến mức không thể khống chế, hậu quả sau đó vẫn đủ để anh nằm bẹp ở bệnh viện Thánh Mungo mất vài ngày…
Chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn một mảnh trắng bệch, vài phút sau, Harry nhớ lại tất cả. Sự thống khổ, hối hận, tuyệt vọng trong nháy mắt bao phủ lấy anh, khiến thân thể tạm thời bị phong bế pháp lực run rẩy. Harry che mặt mình, nước mắt trào ra từ kẽ ngón tay, không ngừng rơi…
“Merlin! Harry, cậu tỉnh lại rồi!” Trăm miệng một lời, những tiếng gọi vui sướng vang lên. Mấy người Hermione vội vã quây lại quanh giường bệnh, vừa quan tâm, vừa nghi hoặc nhìn bạn thân của họ chìm đắm trong thống khổ tuyệt vọng. “Ôi Merlin!… Harry, rốt cuộc cậu làm sao vậy…”
Buông tay xuống, Harry đờ đẫn nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn thân và cha đỡ đầu. Một lúc lâu sau, anh gượng nhếch môi, lộ ra một nụ cười vặn vẹo. “Ha… Tớ là tên khốn nạn… khốn nạn từ đầu đến chân…”
Không hiểu rõ, mấy người Hermione nhìn nhau, sau đó nữ phù thủy thử hỏi dò, “Harry… Thế là sao? Bọn tớ nghe thấy cậu gọi…”
Lắc đầu, Harry cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh, hoàn toàn không quan tâm tới cảm giác đau đớn mãnh liệt và sự suy yếu của thân thể. Anh phải đi tìm, đi tìm người ‘nô lệ’ của anh, đi tìm lão Severus Snape Potter khốn kiếp, cái kẻ chết tiệt đáng lẽ phải ở bên cạnh anh, được anh che chở, chiều chuộng, tận hưởng sự ấm áp và bình yên chứ không phải đơn độc chịu đựng khế ước mà biến mất!!!
“Ôi không! Chết tiệt, Harry, pháp lực của con tạm thời bị phong bế, ngày mai mới có thể giải trừ, con đã hôn mê ba ngày nay rồi! Con định làm gì vậy chứ!” Thấy Harry cố gắng giãy giụa muốn đứng lên, Sirius kinh hoảng giữ chặt anh trên giường. Nhưng gương mặt anh khi ngẩng lên mang theo sự bi thương và hối hận, cùng với sự tưởng niệm mãnh liệt tới mức khiến người ta phải kinh hãi, làm cho Sirius buông lỏng tay theo bản năng.
“Buông ra, chú Sirius, con – muốn đi tìm Sev… Chết tiệt… Vì sao tôi không phát hiện ra đúng lúc chứ… Vì sao không tin tôi… Vì sao không thể đứng bên cạnh tôi… Vì sao… Lão khốn đáng hận kia!” Thở dốc, Harry rống giận, nắm tay đập mạnh lên đệm giường, phát ra tiếng vang nặng nề…
Khiếp sợ, mấy người Hermione sững sờ ngây ngẩn. Ôi Merlin! Ma dược của Snape mất đi hiệu lực! Chỉ có Remus là hơi hơi nhíu mày, bình rượu thuốc kia! Chết tiệt! Thật sự có tác dụng, có tác dụng quá mức…!
“Harry, bình tình lại nào! Cho dù cậu muốn đi tìm đi nữa! Chết tiệt, rốt cuộc chuyện này là sao?! Cũng phải chờ cậu khỏe lên rồi mới nói tiếp được! Với cái bộ dáng này của cậu, cậu làm được gì chứ?!” Hermione nhíu mày, cơn giận hiếm có khiến Đấng cứu thế bên bờ tan vỡ thanh tỉnh lại đôi chút. Sau khi do dự, anh ngừng giãy giụa, rồi yêu cầu bác sĩ đến…
Harry chấp nhận được kiểm tra, sau khi được xác định đã không có trở ngại, anh khẩn cấp yêu cầu xuất viện. Dưới ánh mắt bức ép ẩn ẩn lộ ra vẻ uy hiếp của anh, bác sĩ miễn cưỡng đồng ý. Sau đó, Harry kéo thân thể suy yếu, không để ý tới sự ngăn trở của bạn bè và cha đỡ đầu, ngay cả quần áo cũng không thay, chạy tới trụ sở của Hiệp hội nghiên cứu Ma dược, tuy rằng không ôm nhiều hy vọng nhưng vẫn cầu nguyện Merlin cho anh một chút thương xót.
“Hả? Severus Snape Potter? A, anh Potter, tuy rằng chúng tôi rất muốn mời được ông ấy, nhưng không phải tình hình sức khỏe của ông ấy vẫn không tốt lắm sao? À, anh Malfoy đề nghị chúng tôi không làm phiền ông ấy nên thư mời cũng không gửi đi!” Harry đờ đẫn nghe câu trả lời của người phụ trách rốt cuộc cũng xuất hiện, miễn cưỡng cảm ơn trước khi cùng bạn bè trầm mặc rời đi, sau đó, đứng trước mặt cậu quý tộc trẻ tóc bạch kim.
Draco cau mày nhìn khuôn mặt tiều tụy trắng bệch nhưng mang theo ánh mắt lạnh như băng khiến người ta phải sợ hãi của Đấng cứu thế, tên Gryffindor ngu ngốc này đích thị là ngu xuẩn, nhưng cũng là – kẻ được Severus Snape yêu thương! “… Harry, có chuyện gì…”
“Sev ở đâu?” Rành rọt nói ra từng từ một, Harry nhìn cậu quý tộc trẻ. Hắn mặt không thay đổi biểu cảm, nhẹ nhàng đẩy người yêu tóc đỏ của mình ra, ngạo nghễ đi đến trước mặt Đấng cứu thế, bất chấp thấy rõ anh đang cố gắng kiềm chế mình. Draco hơi hơi hất hàm lên, nhìn đôi mắt xanh lục gần như điên cuồng, tầm mắt đảo qua vài phù thủy mang thần sắc đa dạng sau lưng anh, “Hừ, Harry Potter, cậu – dùng thân phận gì mà dám tới hỏi tôi về nơi cha đỡ đầu của tôi lưu lạc! ‘Chủ nhân’? Người nhà? Hay là cái gì khác?! Dựa vào cái gì mà muốn tôi nói cho cậu biết tung tích của ông ấy?!”
“… Ông ấy là của tôi! Toàn bộ giới phù thủy đều biết! Severus Snape Potter thuộc về Harry Potter!” Gào thét, Đấng cứu thế không hề yếu thế nhìn biểu tình dần dần dịu đi của cậu quý tộc. “Sev là người nhà duy nhất của tôi! Của tôi…” Anh tạm dừng trong chốc lát, như thể nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt xanh biếc trở nên buồn bã mà dịu dàng. “Người tôi yêu… Merlin! Tôi yêu ông ấy… Không… Tôi yêu ông ấy…”
Trong nháy mắt, sắc diện mấy người phía sau Đấng cứu thế trắng bệch. Sau đó, cậu quý tộc tóc bạch kim hoàn toàn thả lỏng, chẳng qua biểu tình lại trở nên bất đắc dĩ và lo lắng. “… Coi như cậu còn có chút đầu óc… Harry… Nhưng thật xin lỗi… Tôi chỉ biết được nơi đầu tiên cha đỡ đầu dừng chân sau khi rời khỏi cậu… Chết tiệt… Tính cảnh giác của ông ấy vẫn cao như vậy! Ông hủy đi thẻ căn cước mà tôi chuẩn bị! Tôi không thể theo dấu pháp thuật phù phép lên thẻ căn cước kia để biết được hành động tiếp theo của ông.”
“Cái gì! Không! Ôi…” Thở hổn hển, Harry cố gắng nén xuống nỗi xúc động và nôn nóng. Anh phải bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm. “Nói cho tôi biết địa phương kia đi, Draco… Tôi phải tìm được Sev! Ngoài thẻ căn cước kia, cậu còn chuẩn bị cho Sev gì nữa? Chết tiệt, lúc ông ấy ra đi, hầu như chẳng mang theo tiền bạc hay cái gì khác nữa!”
“Tôi đã bắt đầu tìm kiếm rồi, Harry, tìm gần hai tháng qua, nhưng chết tiệt, cha đỡ đầu của tôi chạy tới thế giới Muggle! Tiếp xúc của chúng ta với nơi đó quá ít! Tôi đã chuẩn bị cho ông một ít Galleons và bảng Anh, nếu không có điều gì ngoài ý muốn, hẳn cũng đủ để cha đỡ đầu sống mấy tháng, nhưng mà, chết tiệt, vào nhà đi! Chúng ta phải vào bàn bạc kỹ càng một chút!” Xoay người, lôi kéo George đang trầm mặc, Draco đi vào đại sảnh hoa lệ của nhà Malfoy. Harry vội vàng đuổi theo hắn, mà cha đỡ đầu và bạn bè anh, sau một lát do dự mới chậm chạp tiến vào.
Uống ngụm trà ấm áp, Harry bình tĩnh lại đôi chút, sau đó khẩn cấp hỏi han nơi đầu tiên Snape dừng chân sau khi ra đi. Draco trả lời chi tiết, nhưng hắn ngăn cản ý đồ muốn lập tức đứng lên của Harry. “Từ từ, Harry.” Đôi mắt màu lam thoáng liếc qua mấy phù thủy đang mang sắc mặt tái nhợt. “Tìm kiếm cha đỡ đầu của tôi là việc cậu phải làm. Nhưng khế ước giữa hai người chưa giải trừ, đồ án kia vẫn còn phải không? Như vậy chứng tỏ cha đỡ đầu của tôi hẳn không gặp vấn đề gì lớn. Hiện tại, trước tiên cậu cần làm rõ một số sự tình, sau đó hãy hành động cũng chưa muộn. Tôi không muốn đến lúc chúng ta tìm được ông ấy, lại vẫn còn phải đối mặt với mấy trò lộn xộn!”
“Hử? Sự tình gì?” Harry ngạc nhiên. Đầu anh hiện tại nhét đầy ý nghĩ muốn đi tìm con người êm dịu luôn dựa vào mình, muốn hung hăng giáo huấn cho cái kẻ tự cho mình là đúng đó một bài học, nhưng càng bức thiết hơn, quan trọng hơn là muốn ôm thật chặt thân thể gầy yếu kia. Hai tháng, Merlin chết tiệt! Anh không tưởng tượng nổi Sev của anh đã biến thành cái dạng gì nữa! Merlin, anh dùng thời gian hơn hai năm mới khiến hắn khá hơn được một chút!
“Gia tinh biết tất cả mọi chuyện trong ngôi nhà mà nó ký sinh! Harry, gọi Mimi lại đây!” Ánh mắt của Draco chưa từng rời khỏi mấy phù thủy kia, sau đó, hắn nhìn Đấng cứu thế mang vẻ mặt nghi hoặc gọi về gia tinh của anh.
“… Mimi xin chào chủ nhân…” Hai giây sau, Mimi xuất hiện trước mặt mọi người, tinh thần uể oải không phấn chấn, đôi mắt mở to kín tơ máu toát lên vẻ rầu rĩ khi nhìn Harry.
Như thể dự cảm được gì đó, Harry quay đầu nhìn bạn bè và cha đỡ đầu của anh, những gương mặt trắng bệch kia làm tâm tình của anh chìm đến đáy cốc. “… Mimi, nói cho ta hay ngươi đã biết những chuyện gì…”
“… Không! Chủ nhân Severus không để Mimi nói cho người khác biết, kể cả chủ nhân! Chủ nhân Severus không để Mimi nói cho chủ nhân hay ông ấy thương tâm và thống khổ đến thế nào! Ông ấy không cho Mimi nói ra hiệp nghị ông ấy đạt thành với ông Black, vợ chồng Weasley và cả ông Lupin nữa!” Gia tinh thét gào xong, liền túm lấy lỗ tai, rít lên biến mất.
Nhưng như vậy là quá đủ. Những lời Mimi vừa nói đã đủ để Harry hiểu được một ít ‘chân tướng’. Anh thất vọng nhìn cha đỡ đầu và bạn bè, môi run rẩy, khàn khàn đứt quãng gọi tên những người bạn và thân nhân mà anh đã từng cùng vào sinh ra tử, “Mione… Ron… chú Sirius… Các người… đã làm gì…”
“… Bọn tớ nguyên bản muốn thầy Severus và cậu giữ một chút khoảng cách với nhau… Bọn tớ biết thầy đã khôi phục trí nhớ, gần như toàn bộ… Nhưng thầy, thầy chủ động nói rằng…” Thở sâu, Hermione ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn đầy thất vọng của Harry, bắt đầu buồn bã thuật lại sự tình. Đây là sai lầm của họ… Họ quên rằng người đàn ông kia kiên cường và ẩn nhẫn tới mức nào… Quên rằng người đàn ông kia đã trải qua chừng nào thống khổ… Bọn họ – quá mù quáng tự cho là đúng…
………
Lạ lùng thay, Harry cực kỳ yên lặng nghe xong tất cả lời Hermione nói, sau đó bình tĩnh đứng dậy, gật đầu với Draco. “… Draco, tôi trở về chuẩn bị một ít đồ, sáng mai, tôi sẽ quay lại nhà cậu. Chúng ta cùng nhau tìm. Tôi sẽ tìm được Sev…” Nói xong, anh rời đi mà không quay đầu lại, không liếc mắt nhìn cha đỡ đầu và những người bạn đang căng thẳng hối hận của mình.
Một hồi lâu sau, Hermione nhìn Draco, mấp máy môi giải thích. “Thật xin lỗi…”
Trầm mặc, cậu quý tộc trẻ nhìn mấy phù thủy đang mang vẻ mặt xin lỗi, thở dài, “… Người nên nhận lời giải thích của mấy người không phải là tôi… Giờ Harry đang rất tức giận, chuyện mấy người làm… Quên đi, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện của mấy người, tôi sẽ tiết lộ cho mấy người một ít tin tức, mấy người tự lo liệu đi…”
Sau khi những phù thủy kia vội vàng ra về, Draco mệt mỏi tựa vào vai George, được anh vỗ vai trấn an. “Draco… Chúng ta cũng có điểm sai, đặc biệt là anh, anh không nên đưa ra lời đề nghị ngu xuẩn đó…”
Draco lắc đầu, hít sâu, “Được rồi, tên ngốc này, hiện tại không phải là lúc thú nhận sai lầm. Đi thôi, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút, cái văn phòng thám tử gì đó của Muggle, chiều hôm nay sẽ báo cho em một ít tin tức…”…
Về đến nhà, Harry buông mình lên ghế sô pha, mỏi mệt thở dốc, sau đó nghe thấy tiếng thở dài của lão phù thủy đã biến mất hơn hai tháng khỏi khung ảnh trên lò sưởi. “… Harry!”
Cố sức quay đầu, Harry nhìn lão phù thủy mang vẻ mặt bi thương. “… Thầy Albus… Thầy biết gì phải không…”…
Trầm mặc nghe thuật lại tất cả, Harry miễn cưỡng nhếch môi. “Em chỉ biết… Chết tiệt… Em chỉ biết… thầy Albus, em là tên ngu xuẩn… Ngu xuẩn cả mười phần! Nhưng… Em sẽ tìm được ông ấy… Nhất định!”
Dùng đủ nhiều thuốc ngủ, Harry phải cam đoan tinh lực của bản thân đủ để anh bắt đầu hành động. Anh đệ trình đơn xin từ chức lên Luther, lại nhận được số ngày nghỉ không hạn chế, cho tới khi nào anh tìm được người kia mới thôi. Đối với điều này, ngoài cảm ơn, Harry cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa. Anh và Draco căn cứ theo một số manh mối do văn phòng thám tử cung cấp, bắt đầu gian nan, từng chút từng chút mò mẫm tìm kiếm. Thế giới Muggle quá lớn, anh thậm chí không biết con người kiên cường mà êm dịu kia có còn ở trong nước Anh không. Harry cũng không cự tuyệt sự trợ giúp lặng lẽ của mấy người Hermione và Sirius. Giờ không phải là thời điểm để thảo luận ai đúng ai sai, càng nhiều người chung tay, càng nhiều hy vọng.