Chống đỡ ánh mắt ‘đừng quay lại nữa đấy’ của bác sĩ, Harry đi qua lò sưởi về nhà. Anh vừa định ôm Snape lên lầu để đi dọn dẹp phòng bếp hỗn loạn, lời của bác sĩ lại vang lên trong tai. Lôi Merlin ra chửi thề, Harry không thể không để Snape ngồi lên ghế sa lon có thể trông vào phòng bếp. Anh hạ người xuống, nhìn người vì mình buông tay ra mà run rẩy hơn. “Được rồi! Thầy sẽ nhìn thấy tôi! Giờ hãy giữ im lặng, ngoan ngoãn ở đây! Đây là, ặc, mệnh lệnh!”
Sau khi thấy Snape nghe lời anh, quy quy củ củ giống như học sinh tiểu học ngồi trên ghế sô pha, mắt không ngừng dõi theo anh, Harry gắng đè nén thôi thúc muốn an ủi con người vẫn đang không ngừng run rẩy, đứng dậy tự cho mình vài lời chú vệ sinh rồi đi sang phòng bếp, dọn dẹp bãi chiến trường và dốc sức vì dạ dày của anh lẫn Snape…
Bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Snape xuyên qua cửa phòng bếp mở rộng tập trung trên người mình. Dưới áp lực gấp bội ấy, Harry không thể không làm nhanh hơn, mãi cho tới khi anh bưng ra bữa sáng và cơm trưa của hai người, được rồi, có lẽ là cả trà chiều nữa… Đi vào phòng khách, thấy Snape vẫn không nhúc nhích duy trì tư thế trước khi anh rời đi, anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.
Đặt bát cháo làm riêng cho Snape trước mặt hắn, cúi đầu bày cơm canh của chính mình ra, nhưng chỉ vài giây sau đó, Harry lại ngẩng đầu lên. Trái tim đau đớn dữ dội, sự hối hận tột độ và lửa giận ngút trời bao trùm lấy anh trong nháy mắt. Giáo sư dạy ma dược cao ngạo của anh đang làm gì đó?! Hắn! Hắn lại run run rẩy rẩy cúi đầu, vươn đầu lưỡi, muốn liếm đồ ăn giống như động vật! Nếu không phải tại thạch cao trên đùi, trên cánh tay và băng vải trên hai tay hạn chế cử động, Harry không nghi ngờ rằng con người từng luôn lạnh lùng, cao ngạo và tao nhã đó sẽ thực sự làm ra điệu bộ ăn uống như vậy!
“Không! Dừng lại!!!” Không thể khống chế bản thân, Harry gầm lên. Nhưng sau khi nhìn thấy đối phương vì sự kích động của anh mà cuộn người co rúm lại như muốn trốn, anh không thể không cố gắng thở dốc dồn dập, rồi khi nhìn thấy động tác khẩn cầu hèn mọn của con người kiêu ngạo kia, máu anh trong nháy mắt như đã đóng thành băng. Anh trực tiếp lướt qua cái bàn ngăn cách giữa hai người đến bên cạnh kẻ đang tự thương tổn chính mình.
Chặn tay chân Snape lại, Harry cưỡng chế ngăn tất cả động tác của Snape, gắt gao ôm lấy người không ngừng run rẩy, cố gắng hít sâu cho tới khi có thể đủ bình tĩnh để miễn cưỡng mở miệng, thống khổ không ngừng xin lỗi bên tai Snape, “”Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Giáo sư…”
Dúi đầu vào mái tóc đen dài, Harry hít sâu mùi trên người Snape, sát ý mãnh liệt chưa từng có trào dâng, khiến anh muốn đào những kẻ đã nhận phán quyết, đã tiếp nhận nụ hôn của Giám ngục Azkaban ra mà phanh thây!
Đợi tới khi hô hấp đã hòa hoãn lại, lửa giận và sát ý cuồn cuộn trong lồng ngực cũng đã lắng xuống, Harry hơi do dự, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Snape, cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, lau đi nước cháo vì hành động vừa rồi mà dính trên tóc người trong ngực anh. Anh cầm lấy thìa, chậm rãi đưa tới bên môi người vẫn không ngừng run rẩy, nhẹ giọng dỗ dành. “Ăn nào, giáo sư, há miệng ra.”
Snape nơm nớp lo sợ nâng mắt lên, nhìn chằm chằm đôi mắt xanh của Harry, dường như không rõ người vừa nổi cơn thịnh nộ kia vì sao giờ lại trở nên ôn nhu như thế. Mãi cho tới khi Harry lại dịu dàng lên tiếng. “Sao nào? Ngoan, Severus, ăn thôi…”, dù vẫn còn một tia kinh sợ, Snape hơi hơi hé miệng, nhu thuận tiếp nhận thìa cháo Harry đưa lên, nuốt nhẹ xuống miếng cháo hương vị ngọt ngào.
Lòng đầy chua xót, Harry nhìn Snape sau khi nuốt ngụm cháo xuống liền giống như vừa được ăn thứ đồ ăn nào đó ngon nhất trên thế giới, chuyển ánh mắt vốn chăm chú nhìn anh sang bát trên bàn. Đợi một lúc, thấy Harry không cử động, Snape bất an lại đưa ánh mắt về phía Harry, sau đó lại nhìn bát cháo, vụng trộm khe khẽ nuốt nước miếng, rồi lại dừng ánh mắt trên mặt Harry.
Hít một hơi, Harry lặp lại động tác vừa gián đoạn, từng thìa từng thìa đút cho người vẫn căng thẳng trong ngực mình ăn hết bát cháo. Sau khi phát hiện Snape nhìn chằm chằm cái bát không, anh không thể không cắn răng nhẫn tâm nén xuống nỗi xúc động muốn lại cho hắn ăn thêm một bát. Lời bác sĩ dặn anh vẫn nhớ rất rõ ràng, phải thêm một lúc nữa, sau hai giờ mới lại có thể cho Snape ăn gì đó.
Harry gian nan đem cái bát không đặt ở nơi Snape không thể quay đầu nhìn tới được. “Giỏi lắm, Severus, một lát nữa mình lại ăn nhé? Giờ đi ngủ được không?”
Ôm người lên lầu, nhìn phòng ngủ như bãi chiến trường, Harry không thể không nhẹ nhàng đặt Snape lên thảm nhung dày Snape. “Được rồi, chờ tôi một chút, sẽ xong ngay đây!” Nhưng lúc Harry múa may đũa thần một chút, làm tất cả đồ vật khôi phục nguyên trạng xong, anh quay đầu, nhìn thấy một việc khiến anh như bị sét đánh trúng, ngây người như khúc gỗ.
Snape khó khăn dùng đầu gối và khuỷu tay di chuyển về phía góc tường, chậm rãi và lảo đảo bò từng chút một cho tới khi lưng chạm vào vách tường lạnh như băng mới từ từ nằm xuống, má cọ cọ lên thảm mềm mại và ấm áp, rồi thở ra một hơi tựa hồ cực kỳ thỏa mãn, nhìn về phía Harry đang đứng, thấy anh không rời đi mới chầm chậm nhắm mắt lại.
Tay chân lạnh lẽo, không thể thở nổi, Harry đờ đẫn đứng đó, nhìn thấy giáo sư ma dược của hắn nhắm mắt lại vẫn không thể phản ứng, mà một lát sau, cặp mắt kia lại mở, len lén cẩn thận liếc về phía anh, khiến anh rốt cuộc có thể cử động.
Từng bước từng bước, Harry tới bên người Snape, nhìn hắn cuộn người lại, quỳ thật mạnh xuống. Cổ anh như thể bị ai siết, khiến dù môi mấp máy, không một tiếng nào bật ra được. Anh nhìn đôi mắt đen tràn ngập kinh sợ, nhìn thân thể Snape lại bắt đầu run rẩy. Sự thống khổ sâu sắc khiến anh muốn gào thét điên cuồng, muốn phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt, chẳng qua nỗi xúc động này bị anh mạnh mẽ nén xuống.
Vươn tay ra, tránh thương thế của Snape, Harry vô cùng nhẹ nhàng ôm lấy người đang cuộn mình lại kia, đứng lên không nói được một lời, đi đến bên giường, để hắn xuống trên giường, nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo ngủ dày, kéo chăn mềm mại qua thân thể nhợt nhạt chằng chịt vết thương, sau đó ngồi ở đầu giường, cẩn thận cầm lấy bàn tay quấn đầy băng vải, dịu dàng nỉ non, “Ngủ đi, giáo sư, Severus… Tôi đang ở đây…”
Thân thể cuộn trong chăn, Severus chậm rãi bình tĩnh lại, hoang mang nhìn Harry trong chốc lát, nhưng cuộc trị liệu khổ sở cùng với sự đau đớn qua hai lần băng bó vết thương khiến thể lực hắn tiêu hao hầu như không còn gì. Cuối cùng, hắn không thể không nhắm đôi mắt vẫn dõi theo Harry lại, an tĩnh, nhè nhẹ thở chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Snape ngủ, Harry yên lặng ngồi ở đầu giường, ánh mắt nhìn xa xăm không có mục tiêu, biểu cảm không thay đổi. Khoảng một giờ sau, anh nhẹ nhàng buông bàn tay quấn băng kia xuống, vừa thấy Snape bất an mấp máy môi liền nhanh chóng phóng ra phép thuật có thể khiến con người đã mệt mỏi đến tột độ này một giấc ngủ càng sâu.
Trầm mặc vào phòng tắm, mở vòi sen, để nước lạnh như băng làm những ý nghĩ hỗn độn trở nên rõ ràng. Sau khi thay quần áo ở nhà sạch sẽ, Harry đi vào phòng bếp, cho thêm một ít thịt băm vào khuấy, lại bật bếp từ từ đun kỹ lại, nửa giờ sau, cho thêm chút gia vị, tắt lửa, bắc ra, yểm phép giữ ấm rồi rời đi.
Vừa vào phòng khách, từ song diện kính trên bàn truyền đến giọng Hermione. “Harry? Harry, cậu ở đâu?” Đi qua cầm lấy gương. “… Tớ đây!”
“Ừ, tốt lắm, giờ tớ và Ron sẽ qua chỗ cậu. Tớ tra được một ít thông tin về khế ước nô lệ, tớ định xem có liên hệ gì với hai người không! Có lẽ chúng ta có thể tìm được manh mối!”
Nghe xong lời Hermione nói, Harry lấy lại được một chút tinh thần. Cuộc sống ‘chủ nô’ còn chưa qua được một ngày, anh đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, vội vàng trả lời. “Hay quá, Mione, giờ cậu và Ron có thể lại đây luôn đấy, tớ ở trong phòng khách này!”
Anh vừa cất song diện kính xong, Ron và Hermione liền bước ra khỏi lò sưởi, trong tay họ ôm mấy cuốn sách dầy cộp.
Cùng bạn mình ngồi xuống ghế sa lông, Hermione vội vàng lên tiếng. “Harry, hôm nay trôi qua thế nào? Có thể nói cho tớ biết chút tình huống của hai người hay không? Tớ muốn đối chiếu với nội dung tra được trong sách một chút!”
Hơi cứng người, Harry thong thả mà rành mạch kể lại những gì anh đã trải qua ngày hôm nay cho hai người bạn thân nghe. Hermione và Ron ban đầu còn trợn mắt há mồm, đến lúc Harry tường thuật lại cuộc trị liệu của Snape, Ron không tự giác rùng mình vài cái, thì thào, “Merlin…”, mà lúc anh nhắc lại biểu hiện của Snape lúc dùng bữa và đi ngủ, Ron tức giận tới mức cả mặt đỏ phừng, còn Hermione cũng đã sớm gục đầu lên vai cậu ta khóc to. “Đáng chết!! Lũ súc sinh, sao chúng có thể làm như vậy!!”
Harry cúi đầu, nắm chặt nắm tay nhưng không có cách nào trả lời. Một vài phút sau, Hermione bình tĩnh lại, mở nhanh những cuốn sách họ mang tới, muốn căn cứ vào sự miêu tả của Harry để tìm nội dung rất có thể là về ‘khế ước nô lệ’ giữa Snape và Harry. Ron cũng xung phong tìm giúp.
Tiếng sách sột soạt vang lên trong phòng khách yên tĩnh. Harry ngơ ngác ngồi đó, suy nghĩ hỗn loạn nhưng tinh thần vẫn tập trung cao độ. Chợt nghe từ phòng ngủ không đóng cửa trên tầng hai truyền ra tiếng động, anh lập tức đứng dậy, vừa chửi thề vừa nhanh chóng lên lầu.
Hermione và Ron liếc nhìn nhau, buông sách trên tay xuống, do dự không biết có lên xem không. Khoảng mấy phút sau, họ thấy Harry ôm Snape bọc trong áo ngủ dày từ từ đi xuống.
Hermione và Ron nhìn Harry nhẹ nhàng để Snape ngồi xuống trên ghế sa lon, mà Snape vốn đang chăm chú nhìn Harry, sau khi phát hiện sự có mặt của Hermione và Ron, liền hoảng sợ dùng bàn tay quấn băng dầy bắt lấy góc áo Harry, bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Hai người không dám cử động, cứ thế duy trì tư thế ngồi trên sô pha, dùng mắt đánh giá con người vốn từng cường đại, cao ngạo, lạnh lùng, âm trầm này. Tối qua vội vàng gặp mặt, họ không có đủ thời gian để nhìn kĩ giáo sư ma dược cũ của mình, mà hiện tại…
Không còn ánh mắt trống rỗng vô thần, nhưng thay vào đó là sự hoảng sợ, dè dặt, lo lắng không yên. Thân thể trước đây tuy thanh mảnh nhưng vẫn rắn chắc cao ráo giờ gầy guộc co quắp, giống như một cơn gió có thể thổi bay. Tóc dài tới thắt lưng tuy đã được gội sạch nhưng vẫn khô khốc xơ xác, lộn xộn buông trên cổ, mơ hồ để lộ ra vết sẹo dữ tợn. Màu da tái nhợt xanh xao. Hai tay quấn đầy băng vải, thạch cao cố định trên cánh tay cũng không ngăn được hắn gắt gao túm lấy góc áo Harry, đồng thời hai chân cũng cố định thạch cao bất an co lại, giống như đang tránh né gì đó…
Harry ra hiệu cho bạn mình thu hồi ánh mắt đánh giá. Snape đã run bần bật đến không thể khống chế. Anh cẩn thận cầm lấy tay Snape trấn an, “Không sao đâu, Severus, không sao hết. Họ là bạn của tôi, sẽ không làm hại thầy đâu. Giờ hãy ngoan ngoãn ngồi đây, tôi đi lấy đồ ăn cho thầy… Thầy sẽ nhìn thấy tôi, tôi cam đoan đó!”
Ánh mắt Snape dao động giữa Harry, Hermione và Ron. Một lát sau, hắn nghe lời thả lỏng tay, làm Harry thở dài nhẹ nhõm. Sau đó, dưới ánh mắt của Snape, anh vội mang từ bếp sang một bát cháo nấu kỹ, thịt bên trong đã nhừ tới mức không cần phải nhai.
Lắc đầu ngăn Ron mở miệng, Harry bưng bát lên, ngồi xổm trước mặt Snape, cầm thìa đút cho hắn từng miếng cháo. Sau khi ăn hết một bát cháo nhỏ, anh lắc đầu với Snape khi thấy hắn lén nhìn về phía cái bát không. “Nào, lần này chỉ có thể ăn như vậy thôi. Một lát sau thầy sẽ được ăn càng nhiều đồ ngon hơn nữa, cho nên giờ nghỉ ngơi một chút!”
Hermione và Ron ngẩn người nhìn Harry ngồi xuống trên ghế sa lông, sau đó, Snape dè dặt, rất dè dặt, từng chút nhích hông sáp tới gần, sau khi sắp đụng vào thân thể Harry thì ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ nghiêng đầu, chăm chú thẳng tắp nhìn Harry.
Mấy người trở nên trầm mặc. Một lát sau Harry không thể không cử động, muốn ôm lấy Snape vẫn đang nghiêng đầu nhìn mình. Hành động của anh khiến hắn lại bắt đầu dùng những ngón tay bị thương túm lấy mép áo ngủ, mà với đụng chạm của Harry, Snape lại giống như theo bản năng tránh né.
Harry kiên quyết túm lấy người vừa run rẩy tránh né, lại vừa miễn cưỡng bắt mình ngồi yên, bắt hắn điều chỉnh một tư thế, để Snape dù không cần cố sức quay đầu hay làm những động tác khác vẫn có thể thấy được anh. Lát sau, anh nhìn về phía Ron đang ngây người và Hermione đang nhíu mày, cười khổ, “Nhìn xem… chính là cái dạng này. Suốt một ngày trời, thầy sợ tớ tới gần, rồi lại muốn tới gần tớ, mà tớ không thể ngăn cản thầy nhìn tớ. Mỗi khi tớ có động tác ngăn cản hoặc biểu hiện ra ý muốn tương tự, thầy sẽ hoảng sợ lúng túng, cả người run lên, hoặc cứ như thể sợ đã chọc giận đến tớ, bày ra tư thế chờ trừng phạt…”
Ron ngậm lại cái miệng đã há ra cả nửa ngày, còn Hermione bắt đầu thu lại chồng sách cô mang tới, sau đó nghiêm túc nói với Harry, “Harry, điều này không thích hợp. Kết quả do khế ước nô lệ tạo thành và quan hệ giữa chủ – nô hoàn toàn không đồng dạng với những gì đang diễn ra giữa cậu với thầy Snape! Có lẽ đây không phải là khế ước nô lệ bình thường.” Cô đưa ánh mắt đầy thâm ý về phía Snape, người vừa căng thẳng, vừa không muốn rời khỏi ngực Harry. “Chúng ta cần đổi hướng tìm kiếm…”
Harry sửng sốt, “Mione, vì sao lại bảo không phải là khế ước nô lệ bình thường? Hành vi giữa tớ và thầy có gì lạ sao?”
Hermione không đáp, liếc liếc nhìn cái kẻ chẳng có chút kiến thức “thường thức” nào. Được rồi, khế ước nô lệ hẳn cũng không thể coi là “thường thức”… Cô khua đũa thần, mang trà tới cho Ron, Harry và mình, sau đó bưng chén lên nhấp một ngụm, nhìn Harry gật đầu với cô mang theo chút xấu hổ và xin lỗi, hắng giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt…
Chống đỡ ánh mắt ‘đừng quay lại nữa đấy’ của bác sĩ, Harry đi qua lò sưởi về nhà. Anh vừa định ôm Snape lên lầu để đi dọn dẹp phòng bếp hỗn loạn, lời của bác sĩ lại vang lên trong tai. Lôi Merlin ra chửi thề, Harry không thể không để Snape ngồi lên ghế sa lon có thể trông vào phòng bếp. Anh hạ người xuống, nhìn người vì mình buông tay ra mà run rẩy hơn. “Được rồi! Thầy sẽ nhìn thấy tôi! Giờ hãy giữ im lặng, ngoan ngoãn ở đây! Đây là, ặc, mệnh lệnh!”
Sau khi thấy Snape nghe lời anh, quy quy củ củ giống như học sinh tiểu học ngồi trên ghế sô pha, mắt không ngừng dõi theo anh, Harry gắng đè nén thôi thúc muốn an ủi con người vẫn đang không ngừng run rẩy, đứng dậy tự cho mình vài lời chú vệ sinh rồi đi sang phòng bếp, dọn dẹp bãi chiến trường và dốc sức vì dạ dày của anh lẫn Snape…
Bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Snape xuyên qua cửa phòng bếp mở rộng tập trung trên người mình. Dưới áp lực gấp bội ấy, Harry không thể không làm nhanh hơn, mãi cho tới khi anh bưng ra bữa sáng và cơm trưa của hai người, được rồi, có lẽ là cả trà chiều nữa… Đi vào phòng khách, thấy Snape vẫn không nhúc nhích duy trì tư thế trước khi anh rời đi, anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.
Đặt bát cháo làm riêng cho Snape trước mặt hắn, cúi đầu bày cơm canh của chính mình ra, nhưng chỉ vài giây sau đó, Harry lại ngẩng đầu lên. Trái tim đau đớn dữ dội, sự hối hận tột độ và lửa giận ngút trời bao trùm lấy anh trong nháy mắt. Giáo sư dạy ma dược cao ngạo của anh đang làm gì đó?! Hắn! Hắn lại run run rẩy rẩy cúi đầu, vươn đầu lưỡi, muốn liếm đồ ăn giống như động vật! Nếu không phải tại thạch cao trên đùi, trên cánh tay và băng vải trên hai tay hạn chế cử động, Harry không nghi ngờ rằng con người từng luôn lạnh lùng, cao ngạo và tao nhã đó sẽ thực sự làm ra điệu bộ ăn uống như vậy!
“Không! Dừng lại!!!” Không thể khống chế bản thân, Harry gầm lên. Nhưng sau khi nhìn thấy đối phương vì sự kích động của anh mà cuộn người co rúm lại như muốn trốn, anh không thể không cố gắng thở dốc dồn dập, rồi khi nhìn thấy động tác khẩn cầu hèn mọn của con người kiêu ngạo kia, máu anh trong nháy mắt như đã đóng thành băng. Anh trực tiếp lướt qua cái bàn ngăn cách giữa hai người đến bên cạnh kẻ đang tự thương tổn chính mình.
Chặn tay chân Snape lại, Harry cưỡng chế ngăn tất cả động tác của Snape, gắt gao ôm lấy người không ngừng run rẩy, cố gắng hít sâu cho tới khi có thể đủ bình tĩnh để miễn cưỡng mở miệng, thống khổ không ngừng xin lỗi bên tai Snape, “”Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Giáo sư…”
Dúi đầu vào mái tóc đen dài, Harry hít sâu mùi trên người Snape, sát ý mãnh liệt chưa từng có trào dâng, khiến anh muốn đào những kẻ đã nhận phán quyết, đã tiếp nhận nụ hôn của Giám ngục Azkaban ra mà phanh thây!
Đợi tới khi hô hấp đã hòa hoãn lại, lửa giận và sát ý cuồn cuộn trong lồng ngực cũng đã lắng xuống, Harry hơi do dự, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Snape, cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, lau đi nước cháo vì hành động vừa rồi mà dính trên tóc người trong ngực anh. Anh cầm lấy thìa, chậm rãi đưa tới bên môi người vẫn không ngừng run rẩy, nhẹ giọng dỗ dành. “Ăn nào, giáo sư, há miệng ra.”
Snape nơm nớp lo sợ nâng mắt lên, nhìn chằm chằm đôi mắt xanh của Harry, dường như không rõ người vừa nổi cơn thịnh nộ kia vì sao giờ lại trở nên ôn nhu như thế. Mãi cho tới khi Harry lại dịu dàng lên tiếng. “Sao nào? Ngoan, Severus, ăn thôi…”, dù vẫn còn một tia kinh sợ, Snape hơi hơi hé miệng, nhu thuận tiếp nhận thìa cháo Harry đưa lên, nuốt nhẹ xuống miếng cháo hương vị ngọt ngào.
Lòng đầy chua xót, Harry nhìn Snape sau khi nuốt ngụm cháo xuống liền giống như vừa được ăn thứ đồ ăn nào đó ngon nhất trên thế giới, chuyển ánh mắt vốn chăm chú nhìn anh sang bát trên bàn. Đợi một lúc, thấy Harry không cử động, Snape bất an lại đưa ánh mắt về phía Harry, sau đó lại nhìn bát cháo, vụng trộm khe khẽ nuốt nước miếng, rồi lại dừng ánh mắt trên mặt Harry.
Hít một hơi, Harry lặp lại động tác vừa gián đoạn, từng thìa từng thìa đút cho người vẫn căng thẳng trong ngực mình ăn hết bát cháo. Sau khi phát hiện Snape nhìn chằm chằm cái bát không, anh không thể không cắn răng nhẫn tâm nén xuống nỗi xúc động muốn lại cho hắn ăn thêm một bát. Lời bác sĩ dặn anh vẫn nhớ rất rõ ràng, phải thêm một lúc nữa, sau hai giờ mới lại có thể cho Snape ăn gì đó.
Harry gian nan đem cái bát không đặt ở nơi Snape không thể quay đầu nhìn tới được. “Giỏi lắm, Severus, một lát nữa mình lại ăn nhé? Giờ đi ngủ được không?”
Ôm người lên lầu, nhìn phòng ngủ như bãi chiến trường, Harry không thể không nhẹ nhàng đặt Snape lên thảm nhung dày Snape. “Được rồi, chờ tôi một chút, sẽ xong ngay đây!” Nhưng lúc Harry múa may đũa thần một chút, làm tất cả đồ vật khôi phục nguyên trạng xong, anh quay đầu, nhìn thấy một việc khiến anh như bị sét đánh trúng, ngây người như khúc gỗ.
Snape khó khăn dùng đầu gối và khuỷu tay di chuyển về phía góc tường, chậm rãi và lảo đảo bò từng chút một cho tới khi lưng chạm vào vách tường lạnh như băng mới từ từ nằm xuống, má cọ cọ lên thảm mềm mại và ấm áp, rồi thở ra một hơi tựa hồ cực kỳ thỏa mãn, nhìn về phía Harry đang đứng, thấy anh không rời đi mới chầm chậm nhắm mắt lại.
Tay chân lạnh lẽo, không thể thở nổi, Harry đờ đẫn đứng đó, nhìn thấy giáo sư ma dược của hắn nhắm mắt lại vẫn không thể phản ứng, mà một lát sau, cặp mắt kia lại mở, len lén cẩn thận liếc về phía anh, khiến anh rốt cuộc có thể cử động.
Từng bước từng bước, Harry tới bên người Snape, nhìn hắn cuộn người lại, quỳ thật mạnh xuống. Cổ anh như thể bị ai siết, khiến dù môi mấp máy, không một tiếng nào bật ra được. Anh nhìn đôi mắt đen tràn ngập kinh sợ, nhìn thân thể Snape lại bắt đầu run rẩy. Sự thống khổ sâu sắc khiến anh muốn gào thét điên cuồng, muốn phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt, chẳng qua nỗi xúc động này bị anh mạnh mẽ nén xuống.
Vươn tay ra, tránh thương thế của Snape, Harry vô cùng nhẹ nhàng ôm lấy người đang cuộn mình lại kia, đứng lên không nói được một lời, đi đến bên giường, để hắn xuống trên giường, nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo ngủ dày, kéo chăn mềm mại qua thân thể nhợt nhạt chằng chịt vết thương, sau đó ngồi ở đầu giường, cẩn thận cầm lấy bàn tay quấn đầy băng vải, dịu dàng nỉ non, “Ngủ đi, giáo sư, Severus… Tôi đang ở đây…”
Thân thể cuộn trong chăn, Severus chậm rãi bình tĩnh lại, hoang mang nhìn Harry trong chốc lát, nhưng cuộc trị liệu khổ sở cùng với sự đau đớn qua hai lần băng bó vết thương khiến thể lực hắn tiêu hao hầu như không còn gì. Cuối cùng, hắn không thể không nhắm đôi mắt vẫn dõi theo Harry lại, an tĩnh, nhè nhẹ thở chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Snape ngủ, Harry yên lặng ngồi ở đầu giường, ánh mắt nhìn xa xăm không có mục tiêu, biểu cảm không thay đổi. Khoảng một giờ sau, anh nhẹ nhàng buông bàn tay quấn băng kia xuống, vừa thấy Snape bất an mấp máy môi liền nhanh chóng phóng ra phép thuật có thể khiến con người đã mệt mỏi đến tột độ này một giấc ngủ càng sâu.
Trầm mặc vào phòng tắm, mở vòi sen, để nước lạnh như băng làm những ý nghĩ hỗn độn trở nên rõ ràng. Sau khi thay quần áo ở nhà sạch sẽ, Harry đi vào phòng bếp, cho thêm một ít thịt băm vào khuấy, lại bật bếp từ từ đun kỹ lại, nửa giờ sau, cho thêm chút gia vị, tắt lửa, bắc ra, yểm phép giữ ấm rồi rời đi.
Vừa vào phòng khách, từ song diện kính trên bàn truyền đến giọng Hermione. “Harry? Harry, cậu ở đâu?” Đi qua cầm lấy gương. “… Tớ đây!”
“Ừ, tốt lắm, giờ tớ và Ron sẽ qua chỗ cậu. Tớ tra được một ít thông tin về khế ước nô lệ, tớ định xem có liên hệ gì với hai người không! Có lẽ chúng ta có thể tìm được manh mối!”
Nghe xong lời Hermione nói, Harry lấy lại được một chút tinh thần. Cuộc sống ‘chủ nô’ còn chưa qua được một ngày, anh đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, vội vàng trả lời. “Hay quá, Mione, giờ cậu và Ron có thể lại đây luôn đấy, tớ ở trong phòng khách này!”
Anh vừa cất song diện kính xong, Ron và Hermione liền bước ra khỏi lò sưởi, trong tay họ ôm mấy cuốn sách dầy cộp.
Cùng bạn mình ngồi xuống ghế sa lông, Hermione vội vàng lên tiếng. “Harry, hôm nay trôi qua thế nào? Có thể nói cho tớ biết chút tình huống của hai người hay không? Tớ muốn đối chiếu với nội dung tra được trong sách một chút!”
Hơi cứng người, Harry thong thả mà rành mạch kể lại những gì anh đã trải qua ngày hôm nay cho hai người bạn thân nghe. Hermione và Ron ban đầu còn trợn mắt há mồm, đến lúc Harry tường thuật lại cuộc trị liệu của Snape, Ron không tự giác rùng mình vài cái, thì thào, “Merlin…”, mà lúc anh nhắc lại biểu hiện của Snape lúc dùng bữa và đi ngủ, Ron tức giận tới mức cả mặt đỏ phừng, còn Hermione cũng đã sớm gục đầu lên vai cậu ta khóc to. “Đáng chết!! Lũ súc sinh, sao chúng có thể làm như vậy!!”
Harry cúi đầu, nắm chặt nắm tay nhưng không có cách nào trả lời. Một vài phút sau, Hermione bình tĩnh lại, mở nhanh những cuốn sách họ mang tới, muốn căn cứ vào sự miêu tả của Harry để tìm nội dung rất có thể là về ‘khế ước nô lệ’ giữa Snape và Harry. Ron cũng xung phong tìm giúp.
Tiếng sách sột soạt vang lên trong phòng khách yên tĩnh. Harry ngơ ngác ngồi đó, suy nghĩ hỗn loạn nhưng tinh thần vẫn tập trung cao độ. Chợt nghe từ phòng ngủ không đóng cửa trên tầng hai truyền ra tiếng động, anh lập tức đứng dậy, vừa chửi thề vừa nhanh chóng lên lầu.
Hermione và Ron liếc nhìn nhau, buông sách trên tay xuống, do dự không biết có lên xem không. Khoảng mấy phút sau, họ thấy Harry ôm Snape bọc trong áo ngủ dày từ từ đi xuống.
Hermione và Ron nhìn Harry nhẹ nhàng để Snape ngồi xuống trên ghế sa lon, mà Snape vốn đang chăm chú nhìn Harry, sau khi phát hiện sự có mặt của Hermione và Ron, liền hoảng sợ dùng bàn tay quấn băng dầy bắt lấy góc áo Harry, bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Hai người không dám cử động, cứ thế duy trì tư thế ngồi trên sô pha, dùng mắt đánh giá con người vốn từng cường đại, cao ngạo, lạnh lùng, âm trầm này. Tối qua vội vàng gặp mặt, họ không có đủ thời gian để nhìn kĩ giáo sư ma dược cũ của mình, mà hiện tại…
Không còn ánh mắt trống rỗng vô thần, nhưng thay vào đó là sự hoảng sợ, dè dặt, lo lắng không yên. Thân thể trước đây tuy thanh mảnh nhưng vẫn rắn chắc cao ráo giờ gầy guộc co quắp, giống như một cơn gió có thể thổi bay. Tóc dài tới thắt lưng tuy đã được gội sạch nhưng vẫn khô khốc xơ xác, lộn xộn buông trên cổ, mơ hồ để lộ ra vết sẹo dữ tợn. Màu da tái nhợt xanh xao. Hai tay quấn đầy băng vải, thạch cao cố định trên cánh tay cũng không ngăn được hắn gắt gao túm lấy góc áo Harry, đồng thời hai chân cũng cố định thạch cao bất an co lại, giống như đang tránh né gì đó…
Harry ra hiệu cho bạn mình thu hồi ánh mắt đánh giá. Snape đã run bần bật đến không thể khống chế. Anh cẩn thận cầm lấy tay Snape trấn an, “Không sao đâu, Severus, không sao hết. Họ là bạn của tôi, sẽ không làm hại thầy đâu. Giờ hãy ngoan ngoãn ngồi đây, tôi đi lấy đồ ăn cho thầy… Thầy sẽ nhìn thấy tôi, tôi cam đoan đó!”
Ánh mắt Snape dao động giữa Harry, Hermione và Ron. Một lát sau, hắn nghe lời thả lỏng tay, làm Harry thở dài nhẹ nhõm. Sau đó, dưới ánh mắt của Snape, anh vội mang từ bếp sang một bát cháo nấu kỹ, thịt bên trong đã nhừ tới mức không cần phải nhai.
Lắc đầu ngăn Ron mở miệng, Harry bưng bát lên, ngồi xổm trước mặt Snape, cầm thìa đút cho hắn từng miếng cháo. Sau khi ăn hết một bát cháo nhỏ, anh lắc đầu với Snape khi thấy hắn lén nhìn về phía cái bát không. “Nào, lần này chỉ có thể ăn như vậy thôi. Một lát sau thầy sẽ được ăn càng nhiều đồ ngon hơn nữa, cho nên giờ nghỉ ngơi một chút!”
Hermione và Ron ngẩn người nhìn Harry ngồi xuống trên ghế sa lông, sau đó, Snape dè dặt, rất dè dặt, từng chút nhích hông sáp tới gần, sau khi sắp đụng vào thân thể Harry thì ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ nghiêng đầu, chăm chú thẳng tắp nhìn Harry.
Mấy người trở nên trầm mặc. Một lát sau Harry không thể không cử động, muốn ôm lấy Snape vẫn đang nghiêng đầu nhìn mình. Hành động của anh khiến hắn lại bắt đầu dùng những ngón tay bị thương túm lấy mép áo ngủ, mà với đụng chạm của Harry, Snape lại giống như theo bản năng tránh né.
Harry kiên quyết túm lấy người vừa run rẩy tránh né, lại vừa miễn cưỡng bắt mình ngồi yên, bắt hắn điều chỉnh một tư thế, để Snape dù không cần cố sức quay đầu hay làm những động tác khác vẫn có thể thấy được anh. Lát sau, anh nhìn về phía Ron đang ngây người và Hermione đang nhíu mày, cười khổ, “Nhìn xem… chính là cái dạng này. Suốt một ngày trời, thầy sợ tớ tới gần, rồi lại muốn tới gần tớ, mà tớ không thể ngăn cản thầy nhìn tớ. Mỗi khi tớ có động tác ngăn cản hoặc biểu hiện ra ý muốn tương tự, thầy sẽ hoảng sợ lúng túng, cả người run lên, hoặc cứ như thể sợ đã chọc giận đến tớ, bày ra tư thế chờ trừng phạt…”
Ron ngậm lại cái miệng đã há ra cả nửa ngày, còn Hermione bắt đầu thu lại chồng sách cô mang tới, sau đó nghiêm túc nói với Harry, “Harry, điều này không thích hợp. Kết quả do khế ước nô lệ tạo thành và quan hệ giữa chủ – nô hoàn toàn không đồng dạng với những gì đang diễn ra giữa cậu với thầy Snape! Có lẽ đây không phải là khế ước nô lệ bình thường.” Cô đưa ánh mắt đầy thâm ý về phía Snape, người vừa căng thẳng, vừa không muốn rời khỏi ngực Harry. “Chúng ta cần đổi hướng tìm kiếm…”
Harry sửng sốt, “Mione, vì sao lại bảo không phải là khế ước nô lệ bình thường? Hành vi giữa tớ và thầy có gì lạ sao?”
Hermione không đáp, liếc liếc nhìn cái kẻ chẳng có chút kiến thức “thường thức” nào. Được rồi, khế ước nô lệ hẳn cũng không thể coi là “thường thức”… Cô khua đũa thần, mang trà tới cho Ron, Harry và mình, sau đó bưng chén lên nhấp một ngụm, nhìn Harry gật đầu với cô mang theo chút xấu hổ và xin lỗi, hắng giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chống đỡ ánh mắt ‘đừng quay lại nữa đấy’ của bác sĩ, Harry đi qua lò sưởi về nhà. Anh vừa định ôm Snape lên lầu để đi dọn dẹp phòng bếp hỗn loạn, lời của bác sĩ lại vang lên trong tai. Lôi Merlin ra chửi thề, Harry không thể không để Snape ngồi lên ghế sa lon có thể trông vào phòng bếp. Anh hạ người xuống, nhìn người vì mình buông tay ra mà run rẩy hơn. “Được rồi! Thầy sẽ nhìn thấy tôi! Giờ hãy giữ im lặng, ngoan ngoãn ở đây! Đây là, ặc, mệnh lệnh!”
Sau khi thấy Snape nghe lời anh, quy quy củ củ giống như học sinh tiểu học ngồi trên ghế sô pha, mắt không ngừng dõi theo anh, Harry gắng đè nén thôi thúc muốn an ủi con người vẫn đang không ngừng run rẩy, đứng dậy tự cho mình vài lời chú vệ sinh rồi đi sang phòng bếp, dọn dẹp bãi chiến trường và dốc sức vì dạ dày của anh lẫn Snape…
Bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Snape xuyên qua cửa phòng bếp mở rộng tập trung trên người mình. Dưới áp lực gấp bội ấy, Harry không thể không làm nhanh hơn, mãi cho tới khi anh bưng ra bữa sáng và cơm trưa của hai người, được rồi, có lẽ là cả trà chiều nữa… Đi vào phòng khách, thấy Snape vẫn không nhúc nhích duy trì tư thế trước khi anh rời đi, anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.
Đặt bát cháo làm riêng cho Snape trước mặt hắn, cúi đầu bày cơm canh của chính mình ra, nhưng chỉ vài giây sau đó, Harry lại ngẩng đầu lên. Trái tim đau đớn dữ dội, sự hối hận tột độ và lửa giận ngút trời bao trùm lấy anh trong nháy mắt. Giáo sư dạy ma dược cao ngạo của anh đang làm gì đó?! Hắn! Hắn lại run run rẩy rẩy cúi đầu, vươn đầu lưỡi, muốn liếm đồ ăn giống như động vật! Nếu không phải tại thạch cao trên đùi, trên cánh tay và băng vải trên hai tay hạn chế cử động, Harry không nghi ngờ rằng con người từng luôn lạnh lùng, cao ngạo và tao nhã đó sẽ thực sự làm ra điệu bộ ăn uống như vậy!
“Không! Dừng lại!!!” Không thể khống chế bản thân, Harry gầm lên. Nhưng sau khi nhìn thấy đối phương vì sự kích động của anh mà cuộn người co rúm lại như muốn trốn, anh không thể không cố gắng thở dốc dồn dập, rồi khi nhìn thấy động tác khẩn cầu hèn mọn của con người kiêu ngạo kia, máu anh trong nháy mắt như đã đóng thành băng. Anh trực tiếp lướt qua cái bàn ngăn cách giữa hai người đến bên cạnh kẻ đang tự thương tổn chính mình.
Chặn tay chân Snape lại, Harry cưỡng chế ngăn tất cả động tác của Snape, gắt gao ôm lấy người không ngừng run rẩy, cố gắng hít sâu cho tới khi có thể đủ bình tĩnh để miễn cưỡng mở miệng, thống khổ không ngừng xin lỗi bên tai Snape, “”Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Giáo sư…”
Dúi đầu vào mái tóc đen dài, Harry hít sâu mùi trên người Snape, sát ý mãnh liệt chưa từng có trào dâng, khiến anh muốn đào những kẻ đã nhận phán quyết, đã tiếp nhận nụ hôn của Giám ngục Azkaban ra mà phanh thây!
Đợi tới khi hô hấp đã hòa hoãn lại, lửa giận và sát ý cuồn cuộn trong lồng ngực cũng đã lắng xuống, Harry hơi do dự, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Snape, cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, lau đi nước cháo vì hành động vừa rồi mà dính trên tóc người trong ngực anh. Anh cầm lấy thìa, chậm rãi đưa tới bên môi người vẫn không ngừng run rẩy, nhẹ giọng dỗ dành. “Ăn nào, giáo sư, há miệng ra.”
Snape nơm nớp lo sợ nâng mắt lên, nhìn chằm chằm đôi mắt xanh của Harry, dường như không rõ người vừa nổi cơn thịnh nộ kia vì sao giờ lại trở nên ôn nhu như thế. Mãi cho tới khi Harry lại dịu dàng lên tiếng. “Sao nào? Ngoan, Severus, ăn thôi…”, dù vẫn còn một tia kinh sợ, Snape hơi hơi hé miệng, nhu thuận tiếp nhận thìa cháo Harry đưa lên, nuốt nhẹ xuống miếng cháo hương vị ngọt ngào.
Lòng đầy chua xót, Harry nhìn Snape sau khi nuốt ngụm cháo xuống liền giống như vừa được ăn thứ đồ ăn nào đó ngon nhất trên thế giới, chuyển ánh mắt vốn chăm chú nhìn anh sang bát trên bàn. Đợi một lúc, thấy Harry không cử động, Snape bất an lại đưa ánh mắt về phía Harry, sau đó lại nhìn bát cháo, vụng trộm khe khẽ nuốt nước miếng, rồi lại dừng ánh mắt trên mặt Harry.
Hít một hơi, Harry lặp lại động tác vừa gián đoạn, từng thìa từng thìa đút cho người vẫn căng thẳng trong ngực mình ăn hết bát cháo. Sau khi phát hiện Snape nhìn chằm chằm cái bát không, anh không thể không cắn răng nhẫn tâm nén xuống nỗi xúc động muốn lại cho hắn ăn thêm một bát. Lời bác sĩ dặn anh vẫn nhớ rất rõ ràng, phải thêm một lúc nữa, sau hai giờ mới lại có thể cho Snape ăn gì đó.
Harry gian nan đem cái bát không đặt ở nơi Snape không thể quay đầu nhìn tới được. “Giỏi lắm, Severus, một lát nữa mình lại ăn nhé? Giờ đi ngủ được không?”
Ôm người lên lầu, nhìn phòng ngủ như bãi chiến trường, Harry không thể không nhẹ nhàng đặt Snape lên thảm nhung dày Snape. “Được rồi, chờ tôi một chút, sẽ xong ngay đây!” Nhưng lúc Harry múa may đũa thần một chút, làm tất cả đồ vật khôi phục nguyên trạng xong, anh quay đầu, nhìn thấy một việc khiến anh như bị sét đánh trúng, ngây người như khúc gỗ.
Snape khó khăn dùng đầu gối và khuỷu tay di chuyển về phía góc tường, chậm rãi và lảo đảo bò từng chút một cho tới khi lưng chạm vào vách tường lạnh như băng mới từ từ nằm xuống, má cọ cọ lên thảm mềm mại và ấm áp, rồi thở ra một hơi tựa hồ cực kỳ thỏa mãn, nhìn về phía Harry đang đứng, thấy anh không rời đi mới chầm chậm nhắm mắt lại.
Tay chân lạnh lẽo, không thể thở nổi, Harry đờ đẫn đứng đó, nhìn thấy giáo sư ma dược của hắn nhắm mắt lại vẫn không thể phản ứng, mà một lát sau, cặp mắt kia lại mở, len lén cẩn thận liếc về phía anh, khiến anh rốt cuộc có thể cử động.
Từng bước từng bước, Harry tới bên người Snape, nhìn hắn cuộn người lại, quỳ thật mạnh xuống. Cổ anh như thể bị ai siết, khiến dù môi mấp máy, không một tiếng nào bật ra được. Anh nhìn đôi mắt đen tràn ngập kinh sợ, nhìn thân thể Snape lại bắt đầu run rẩy. Sự thống khổ sâu sắc khiến anh muốn gào thét điên cuồng, muốn phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt, chẳng qua nỗi xúc động này bị anh mạnh mẽ nén xuống.
Vươn tay ra, tránh thương thế của Snape, Harry vô cùng nhẹ nhàng ôm lấy người đang cuộn mình lại kia, đứng lên không nói được một lời, đi đến bên giường, để hắn xuống trên giường, nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo ngủ dày, kéo chăn mềm mại qua thân thể nhợt nhạt chằng chịt vết thương, sau đó ngồi ở đầu giường, cẩn thận cầm lấy bàn tay quấn đầy băng vải, dịu dàng nỉ non, “Ngủ đi, giáo sư, Severus… Tôi đang ở đây…”
Thân thể cuộn trong chăn, Severus chậm rãi bình tĩnh lại, hoang mang nhìn Harry trong chốc lát, nhưng cuộc trị liệu khổ sở cùng với sự đau đớn qua hai lần băng bó vết thương khiến thể lực hắn tiêu hao hầu như không còn gì. Cuối cùng, hắn không thể không nhắm đôi mắt vẫn dõi theo Harry lại, an tĩnh, nhè nhẹ thở chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Snape ngủ, Harry yên lặng ngồi ở đầu giường, ánh mắt nhìn xa xăm không có mục tiêu, biểu cảm không thay đổi. Khoảng một giờ sau, anh nhẹ nhàng buông bàn tay quấn băng kia xuống, vừa thấy Snape bất an mấp máy môi liền nhanh chóng phóng ra phép thuật có thể khiến con người đã mệt mỏi đến tột độ này một giấc ngủ càng sâu.
Trầm mặc vào phòng tắm, mở vòi sen, để nước lạnh như băng làm những ý nghĩ hỗn độn trở nên rõ ràng. Sau khi thay quần áo ở nhà sạch sẽ, Harry đi vào phòng bếp, cho thêm một ít thịt băm vào khuấy, lại bật bếp từ từ đun kỹ lại, nửa giờ sau, cho thêm chút gia vị, tắt lửa, bắc ra, yểm phép giữ ấm rồi rời đi.
Vừa vào phòng khách, từ song diện kính trên bàn truyền đến giọng Hermione. “Harry? Harry, cậu ở đâu?” Đi qua cầm lấy gương. “… Tớ đây!”
“Ừ, tốt lắm, giờ tớ và Ron sẽ qua chỗ cậu. Tớ tra được một ít thông tin về khế ước nô lệ, tớ định xem có liên hệ gì với hai người không! Có lẽ chúng ta có thể tìm được manh mối!”
Nghe xong lời Hermione nói, Harry lấy lại được một chút tinh thần. Cuộc sống ‘chủ nô’ còn chưa qua được một ngày, anh đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, vội vàng trả lời. “Hay quá, Mione, giờ cậu và Ron có thể lại đây luôn đấy, tớ ở trong phòng khách này!”
Anh vừa cất song diện kính xong, Ron và Hermione liền bước ra khỏi lò sưởi, trong tay họ ôm mấy cuốn sách dầy cộp.
Cùng bạn mình ngồi xuống ghế sa lông, Hermione vội vàng lên tiếng. “Harry, hôm nay trôi qua thế nào? Có thể nói cho tớ biết chút tình huống của hai người hay không? Tớ muốn đối chiếu với nội dung tra được trong sách một chút!”
Hơi cứng người, Harry thong thả mà rành mạch kể lại những gì anh đã trải qua ngày hôm nay cho hai người bạn thân nghe. Hermione và Ron ban đầu còn trợn mắt há mồm, đến lúc Harry tường thuật lại cuộc trị liệu của Snape, Ron không tự giác rùng mình vài cái, thì thào, “Merlin…”, mà lúc anh nhắc lại biểu hiện của Snape lúc dùng bữa và đi ngủ, Ron tức giận tới mức cả mặt đỏ phừng, còn Hermione cũng đã sớm gục đầu lên vai cậu ta khóc to. “Đáng chết!! Lũ súc sinh, sao chúng có thể làm như vậy!!”
Harry cúi đầu, nắm chặt nắm tay nhưng không có cách nào trả lời. Một vài phút sau, Hermione bình tĩnh lại, mở nhanh những cuốn sách họ mang tới, muốn căn cứ vào sự miêu tả của Harry để tìm nội dung rất có thể là về ‘khế ước nô lệ’ giữa Snape và Harry. Ron cũng xung phong tìm giúp.
Tiếng sách sột soạt vang lên trong phòng khách yên tĩnh. Harry ngơ ngác ngồi đó, suy nghĩ hỗn loạn nhưng tinh thần vẫn tập trung cao độ. Chợt nghe từ phòng ngủ không đóng cửa trên tầng hai truyền ra tiếng động, anh lập tức đứng dậy, vừa chửi thề vừa nhanh chóng lên lầu.
Hermione và Ron liếc nhìn nhau, buông sách trên tay xuống, do dự không biết có lên xem không. Khoảng mấy phút sau, họ thấy Harry ôm Snape bọc trong áo ngủ dày từ từ đi xuống.
Hermione và Ron nhìn Harry nhẹ nhàng để Snape ngồi xuống trên ghế sa lon, mà Snape vốn đang chăm chú nhìn Harry, sau khi phát hiện sự có mặt của Hermione và Ron, liền hoảng sợ dùng bàn tay quấn băng dầy bắt lấy góc áo Harry, bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Hai người không dám cử động, cứ thế duy trì tư thế ngồi trên sô pha, dùng mắt đánh giá con người vốn từng cường đại, cao ngạo, lạnh lùng, âm trầm này. Tối qua vội vàng gặp mặt, họ không có đủ thời gian để nhìn kĩ giáo sư ma dược cũ của mình, mà hiện tại…
Không còn ánh mắt trống rỗng vô thần, nhưng thay vào đó là sự hoảng sợ, dè dặt, lo lắng không yên. Thân thể trước đây tuy thanh mảnh nhưng vẫn rắn chắc cao ráo giờ gầy guộc co quắp, giống như một cơn gió có thể thổi bay. Tóc dài tới thắt lưng tuy đã được gội sạch nhưng vẫn khô khốc xơ xác, lộn xộn buông trên cổ, mơ hồ để lộ ra vết sẹo dữ tợn. Màu da tái nhợt xanh xao. Hai tay quấn đầy băng vải, thạch cao cố định trên cánh tay cũng không ngăn được hắn gắt gao túm lấy góc áo Harry, đồng thời hai chân cũng cố định thạch cao bất an co lại, giống như đang tránh né gì đó…
Harry ra hiệu cho bạn mình thu hồi ánh mắt đánh giá. Snape đã run bần bật đến không thể khống chế. Anh cẩn thận cầm lấy tay Snape trấn an, “Không sao đâu, Severus, không sao hết. Họ là bạn của tôi, sẽ không làm hại thầy đâu. Giờ hãy ngoan ngoãn ngồi đây, tôi đi lấy đồ ăn cho thầy… Thầy sẽ nhìn thấy tôi, tôi cam đoan đó!”
Ánh mắt Snape dao động giữa Harry, Hermione và Ron. Một lát sau, hắn nghe lời thả lỏng tay, làm Harry thở dài nhẹ nhõm. Sau đó, dưới ánh mắt của Snape, anh vội mang từ bếp sang một bát cháo nấu kỹ, thịt bên trong đã nhừ tới mức không cần phải nhai.
Lắc đầu ngăn Ron mở miệng, Harry bưng bát lên, ngồi xổm trước mặt Snape, cầm thìa đút cho hắn từng miếng cháo. Sau khi ăn hết một bát cháo nhỏ, anh lắc đầu với Snape khi thấy hắn lén nhìn về phía cái bát không. “Nào, lần này chỉ có thể ăn như vậy thôi. Một lát sau thầy sẽ được ăn càng nhiều đồ ngon hơn nữa, cho nên giờ nghỉ ngơi một chút!”
Hermione và Ron ngẩn người nhìn Harry ngồi xuống trên ghế sa lông, sau đó, Snape dè dặt, rất dè dặt, từng chút nhích hông sáp tới gần, sau khi sắp đụng vào thân thể Harry thì ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ nghiêng đầu, chăm chú thẳng tắp nhìn Harry.
Mấy người trở nên trầm mặc. Một lát sau Harry không thể không cử động, muốn ôm lấy Snape vẫn đang nghiêng đầu nhìn mình. Hành động của anh khiến hắn lại bắt đầu dùng những ngón tay bị thương túm lấy mép áo ngủ, mà với đụng chạm của Harry, Snape lại giống như theo bản năng tránh né.
Harry kiên quyết túm lấy người vừa run rẩy tránh né, lại vừa miễn cưỡng bắt mình ngồi yên, bắt hắn điều chỉnh một tư thế, để Snape dù không cần cố sức quay đầu hay làm những động tác khác vẫn có thể thấy được anh. Lát sau, anh nhìn về phía Ron đang ngây người và Hermione đang nhíu mày, cười khổ, “Nhìn xem… chính là cái dạng này. Suốt một ngày trời, thầy sợ tớ tới gần, rồi lại muốn tới gần tớ, mà tớ không thể ngăn cản thầy nhìn tớ. Mỗi khi tớ có động tác ngăn cản hoặc biểu hiện ra ý muốn tương tự, thầy sẽ hoảng sợ lúng túng, cả người run lên, hoặc cứ như thể sợ đã chọc giận đến tớ, bày ra tư thế chờ trừng phạt…”
Ron ngậm lại cái miệng đã há ra cả nửa ngày, còn Hermione bắt đầu thu lại chồng sách cô mang tới, sau đó nghiêm túc nói với Harry, “Harry, điều này không thích hợp. Kết quả do khế ước nô lệ tạo thành và quan hệ giữa chủ – nô hoàn toàn không đồng dạng với những gì đang diễn ra giữa cậu với thầy Snape! Có lẽ đây không phải là khế ước nô lệ bình thường.” Cô đưa ánh mắt đầy thâm ý về phía Snape, người vừa căng thẳng, vừa không muốn rời khỏi ngực Harry. “Chúng ta cần đổi hướng tìm kiếm…”
Harry sửng sốt, “Mione, vì sao lại bảo không phải là khế ước nô lệ bình thường? Hành vi giữa tớ và thầy có gì lạ sao?”
Hermione không đáp, liếc liếc nhìn cái kẻ chẳng có chút kiến thức “thường thức” nào. Được rồi, khế ước nô lệ hẳn cũng không thể coi là “thường thức”… Cô khua đũa thần, mang trà tới cho Ron, Harry và mình, sau đó bưng chén lên nhấp một ngụm, nhìn Harry gật đầu với cô mang theo chút xấu hổ và xin lỗi, hắng giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt…