‘Tin tức’ mà Draco mang đến làm Đấng cứu thế vừa mới cảm thấy an tâm đôi chút, giờ lại trở về bộ dáng khẩn trương. Cả buổi chiều, anh đều không để cánh tay mình rời khỏi thắt lưng Snape, cho tới tận sau bữa tối, khi đã tắm rửa xong, anh cùng hắn chậm rãi quấn quít trong vườn, ngẩng đầu ngắm trăng tròn trên trời đêm, sau đó lại nhìn những cây dược thảo lấp lánh trong nhà kính dưới ánh trăng. Mỉm cười, Harry ôm Snape tiến vào gian phòng nho nhỏ mà anh đã tự tay xây dựng cho người trong lòng mình.
Đem con người im lặng ấy ngồi xuống, Harry dúi đầu vào lồng ngực tản ra mùi hương sau khi tắm rửa, hít vào hương vị khiến anh mê say, nhẹ nhàng cọ.
Snape do dự, chạm tay lên mái tóc đen thoạt nhìn thô ráp kia, sau đó không ngờ phát hiện xúc cảm không tồi, mặc dù có hơi cứng nhưng khô mát xuông bóng, những cọng râu ngắn lởm chởm ma xát trên da mang đến cảm giác ngưa ngứa. Hắn sờ soạng một trận, vừa muốn rời đi lại bị hai bàn tay ấm áp bắt lấy.
Harry đưa đầu ngón tay lành lạnh kia lên môi, nhẹ nhàng hôn. Đầu lưỡi ngẫu nhiên đụng chạm, lúc người trước ngực run nhè nhẹ muốn thu hồi, anh ngậm lấy, khẽ liếm mút. “Sev… Tôi không muốn đi làm, không muốn rời khỏi em… Tôi… Ôi chết tiệt!”
Snape cúi đầu, nhìn Harry nhăn mặt. Những lời mà anh chưa từng nói hết, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Đấng cứu thế sợ rằng hắn lại bỏ đi, dù sao cũng đã một lần, lại còn ngay trước mắt Harry. Tất cả những chuyện hắn đã làm cũng là nguyên nhân khiến hắn hiện giờ không thể rời khỏi bên người Đấng cứu thế dù chỉ nửa thước.
Trầm mặc, Snape không biết nên làm thế nào, khi mà bản thân hắn cũng không nguyện ý rời khỏi bên người Harry. Lần thứ hai trở về vòng tay ấm áp này, nỗi thống khổ mà hắn còn có thể nhẫn nại sau khi rời khỏi anh cũng đã hoàn toàn biến mất. Hắn không xác định được liệu mình còn có thể chống đỡ nổi không, nhưng đúng như lời Draco đã nói, Harry không thể vẫn sống cuộc sống như thế này cùng hắn, như một ẩn sĩ. Harry có bạn bè, có trách nhiệm mà anh phải gánh vác, mà hắn, cũng chỉ có Harry mà thôi. Nếu vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến anh hoàn toàn an tâm đây? Ôi Merlin! Chuyện này còn khó khăn hơn cả đối phó với Voldemort!
Nhưng lúc này, điều làm hắn càng thấy bối rối hơn chính là đầu ngón tay bị cắn nhẹ nhàng, cảm giác ngưa ngứa và ướt át tạo thành làn sóng lan ra, theo ngón tay, tới cánh tay, tiến vào trái tim, sau đó quay cuồng lan tràn đến toàn thân, hơi ấm kỳ lạ bùng lên từ bụng dưới, còn có – nơi đó!
Cắn răng, Snape không biết thân thể mình rốt cuộc làm sao, từ chuyện ‘ngoài ý muốn’ vào buổi chiều, dưới từng đụng chạm nhỏ nhất của Harry, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, rạo rực, cái nơi xấu hổ không thể nói thành lời kia, thế nhưng, thế nhưng bắt đầu chậm rãi ướt át! Chết tiệt! Snape cảm thấy kích động, nhưng những cơn sóng trào dâng mãnh liệt trong nội tâm, niềm khát vọng hướng tới người đàn ông đang ôm hắn khiến thoáng kinh hoảng kia trong nháy mắt tan biến.
Tận lực không làm ra động tác lớn, Snape nhúc nhích hai chân, muốn che dấu phản ứng thân thể do động tác của Harry mang đến, sau đó, vừa ảo não vừa xấu hổ thấy người thanh niên đang ôm hắn kinh ngạc nhìn độ cung nho nhỏ dựng lên sau áo ngủ ở dưới bụng. Ôi Merlin! Hắn có nên nguyền rủa không đây!
Harry ngạc nhiên nhìn cảnh trí trước mắt. Độ cung nho nhỏ dưới lớp áo ngủ dày khiến miệng anh khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Anh vươn tay chụp lên nó, nhẹ nhàng động chạm, sau đó trong tai truyền đến tiếng rên kiềm nén không thành lời. Thân thể trong lòng anh sau nháy mắt cứng ngắc, run rẩy dần trở nên mềm mại.
Ngẩng đầu, Harry nhìn Snape từ từ nhắm mắt lại, gắt gao mím môi, mang bộ dáng cực lực nhẫn nại. Thân thể gầy gò trong lòng anh nhẹ nhàng run rẩy, làn da tái nhợt dần dần ửng hồng, chậm rãi mà đậm dần lên, mái tóc đen dài hơi hơi đung đưa theo nhịp run rẩy của cơ thể. Không thể khống chế, Harry hơi hơi ép xuống cánh tay đang vòng qua cổ hắn, kéo đôi môi mềm mại nhợt nhạt chạm lên môi mình.
Anh nhẹ nhàng nhấp nháp đôi môi đương mấp máy, đầu lưỡi khiêu khích tách hai hàm răng hơi mở ra, khẽ liếm, sau khi thấy mình được ngầm cho phép liền sung sướng xâm nhập, nuốt lấy vị ngọt lành khiến anh trầm mê.
Cổ được cánh tay hơi lành lạnh ôm lấy, thật cẩn thận, mang theo một thoáng do dự, theo sự đụng chạm ngọt ngào chưa từng dừng lại, Harry mê muội đưa tay kia thâm nhập tiến vào bên dưới áo ngủ hơi hơi rộng mở của đối phương, dịu dàng vuốt ve làn da tuy không trơn nhẵn nhưng lại mát lạnh khiến anh muốn thở ra sung sướng.
…
Vườn cây bao phủ dưới ánh trăng, căn nhà ấm nho nhỏ vốn luôn yên tĩnh giờ tràn ngập tiếng thân thể va chạm, tiếng rên rỉ nức nở, tiếng nỉ non dỗ dành khàn khàn và hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ tiết lộ…
“A a… Har… ry… Không… đừng… Ưm a a…”
“Ha… Sev… của tôi… Em là của tôi…” …
Vững vàng ôm lấy người đã mê man trong lòng mình, Harry không ngừng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi cùng mi mắt hơi hơi rung động. Anh rốt cuộc đã chiếm được người đàn ông này, không phải trong tình trạng hỗn loạn do bị ma dược khống chế mà là chân chân thật thật, được đón nhận, được cần đến. Ôi Merlin! Anh không biết phải làm thế nào mới có thể biểu đạt sự cảm kích và vui sướng tràn ngập lòng mình.
Cẩn thận tắm rửa cho thân thể gầy gò, tái nhợt, phủ kín những dấu hôn của chính mình, Harry đưa ngón tay dịu dàng mơn trớn từng tấc da thịt, sau đó ôm lấy người anh yêu thỏa mãn nằm lên trên chiếc giường lớn của họ, nhìn hắn không hề bị đánh thức, siết chặt tay, nhẹ nhàng cọ lên trán người trước ngực mình. Anh mỉm cười, thì thầm, “Ngủ ngon… Sev của tôi…”
‘Tin tức’ mà Draco mang đến làm Đấng cứu thế vừa mới cảm thấy an tâm đôi chút, giờ lại trở về bộ dáng khẩn trương. Cả buổi chiều, anh đều không để cánh tay mình rời khỏi thắt lưng Snape, cho tới tận sau bữa tối, khi đã tắm rửa xong, anh cùng hắn chậm rãi quấn quít trong vườn, ngẩng đầu ngắm trăng tròn trên trời đêm, sau đó lại nhìn những cây dược thảo lấp lánh trong nhà kính dưới ánh trăng. Mỉm cười, Harry ôm Snape tiến vào gian phòng nho nhỏ mà anh đã tự tay xây dựng cho người trong lòng mình.
Đem con người im lặng ấy ngồi xuống, Harry dúi đầu vào lồng ngực tản ra mùi hương sau khi tắm rửa, hít vào hương vị khiến anh mê say, nhẹ nhàng cọ.
Snape do dự, chạm tay lên mái tóc đen thoạt nhìn thô ráp kia, sau đó không ngờ phát hiện xúc cảm không tồi, mặc dù có hơi cứng nhưng khô mát xuông bóng, những cọng râu ngắn lởm chởm ma xát trên da mang đến cảm giác ngưa ngứa. Hắn sờ soạng một trận, vừa muốn rời đi lại bị hai bàn tay ấm áp bắt lấy.
Harry đưa đầu ngón tay lành lạnh kia lên môi, nhẹ nhàng hôn. Đầu lưỡi ngẫu nhiên đụng chạm, lúc người trước ngực run nhè nhẹ muốn thu hồi, anh ngậm lấy, khẽ liếm mút. “Sev… Tôi không muốn đi làm, không muốn rời khỏi em… Tôi… Ôi chết tiệt!”
Snape cúi đầu, nhìn Harry nhăn mặt. Những lời mà anh chưa từng nói hết, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Đấng cứu thế sợ rằng hắn lại bỏ đi, dù sao cũng đã một lần, lại còn ngay trước mắt Harry. Tất cả những chuyện hắn đã làm cũng là nguyên nhân khiến hắn hiện giờ không thể rời khỏi bên người Đấng cứu thế dù chỉ nửa thước.
Trầm mặc, Snape không biết nên làm thế nào, khi mà bản thân hắn cũng không nguyện ý rời khỏi bên người Harry. Lần thứ hai trở về vòng tay ấm áp này, nỗi thống khổ mà hắn còn có thể nhẫn nại sau khi rời khỏi anh cũng đã hoàn toàn biến mất. Hắn không xác định được liệu mình còn có thể chống đỡ nổi không, nhưng đúng như lời Draco đã nói, Harry không thể vẫn sống cuộc sống như thế này cùng hắn, như một ẩn sĩ. Harry có bạn bè, có trách nhiệm mà anh phải gánh vác, mà hắn, cũng chỉ có Harry mà thôi. Nếu vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến anh hoàn toàn an tâm đây? Ôi Merlin! Chuyện này còn khó khăn hơn cả đối phó với Voldemort!
Nhưng lúc này, điều làm hắn càng thấy bối rối hơn chính là đầu ngón tay bị cắn nhẹ nhàng, cảm giác ngưa ngứa và ướt át tạo thành làn sóng lan ra, theo ngón tay, tới cánh tay, tiến vào trái tim, sau đó quay cuồng lan tràn đến toàn thân, hơi ấm kỳ lạ bùng lên từ bụng dưới, còn có – nơi đó!
Cắn răng, Snape không biết thân thể mình rốt cuộc làm sao, từ chuyện ‘ngoài ý muốn’ vào buổi chiều, dưới từng đụng chạm nhỏ nhất của Harry, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, rạo rực, cái nơi xấu hổ không thể nói thành lời kia, thế nhưng, thế nhưng bắt đầu chậm rãi ướt át! Chết tiệt! Snape cảm thấy kích động, nhưng những cơn sóng trào dâng mãnh liệt trong nội tâm, niềm khát vọng hướng tới người đàn ông đang ôm hắn khiến thoáng kinh hoảng kia trong nháy mắt tan biến.
Tận lực không làm ra động tác lớn, Snape nhúc nhích hai chân, muốn che dấu phản ứng thân thể do động tác của Harry mang đến, sau đó, vừa ảo não vừa xấu hổ thấy người thanh niên đang ôm hắn kinh ngạc nhìn độ cung nho nhỏ dựng lên sau áo ngủ ở dưới bụng. Ôi Merlin! Hắn có nên nguyền rủa không đây!
Harry ngạc nhiên nhìn cảnh trí trước mắt. Độ cung nho nhỏ dưới lớp áo ngủ dày khiến miệng anh khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Anh vươn tay chụp lên nó, nhẹ nhàng động chạm, sau đó trong tai truyền đến tiếng rên kiềm nén không thành lời. Thân thể trong lòng anh sau nháy mắt cứng ngắc, run rẩy dần trở nên mềm mại.
Ngẩng đầu, Harry nhìn Snape từ từ nhắm mắt lại, gắt gao mím môi, mang bộ dáng cực lực nhẫn nại. Thân thể gầy gò trong lòng anh nhẹ nhàng run rẩy, làn da tái nhợt dần dần ửng hồng, chậm rãi mà đậm dần lên, mái tóc đen dài hơi hơi đung đưa theo nhịp run rẩy của cơ thể. Không thể khống chế, Harry hơi hơi ép xuống cánh tay đang vòng qua cổ hắn, kéo đôi môi mềm mại nhợt nhạt chạm lên môi mình.
Anh nhẹ nhàng nhấp nháp đôi môi đương mấp máy, đầu lưỡi khiêu khích tách hai hàm răng hơi mở ra, khẽ liếm, sau khi thấy mình được ngầm cho phép liền sung sướng xâm nhập, nuốt lấy vị ngọt lành khiến anh trầm mê.
Cổ được cánh tay hơi lành lạnh ôm lấy, thật cẩn thận, mang theo một thoáng do dự, theo sự đụng chạm ngọt ngào chưa từng dừng lại, Harry mê muội đưa tay kia thâm nhập tiến vào bên dưới áo ngủ hơi hơi rộng mở của đối phương, dịu dàng vuốt ve làn da tuy không trơn nhẵn nhưng lại mát lạnh khiến anh muốn thở ra sung sướng.
Da thịt dưới tay có chút co rúm, Harry dùng đầu ngón tay, rồi toàn bộ bàn tay, từng tấc từng tấc tôn thờ thân thể không ngừng run rẩy đó. Anh rất tự nhiên tháo ra thắt lưng đã buông lỏng, ôn nhu ôm lấy vòng eo thanh mảnh, sau đó chậm rãi xoa nắn cánh mông mềm dẻo, trong tai nghe được tiếng thở dốc của đối phương.
“Ôi… ưm…”
Rốt cuộc buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ và ướt át của người trong lòng, Harry nhìn báu vật của anh cố gắng dồn dập thở dốc, đôi mắt vẫn nhắm, lông mi theo cử động của mí mắt mà hơi hơi rung rung. Ánh trăng rất sáng, sáng đủ để Harry thấy tất cả những khẩn trương, ngượng ngùng, luống cuống của người anh yêu, nhưng đồng thời cũng cả sự tốt đẹp không hề che dấu.
Dưới ánh trăng, cần cổ trắng nõn có cảm giác như trong suốt; hầu kết nhô ra, phập phồng theo mỗi lần nuốt xuống nho nhỏ; trên lồng ngực đơn bạc, hai điểm đỏ hồng lộ ra dưới áo ngủ rộng mở, từ từ cứng lên; đường cong mượt mà, thắt lưng mềm mại… tất cả dần dần chồng lên trùng khớp với bóng dáng từng làm anh điên đảo trong giấc mộng xuân, cùng với trí nhớ của đêm hôm đó.
Hoàn toàn quên mấy ý nghĩ rối rắm trong đầu, Harry chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt đẹp, vô thức dần áp sát vào đối phương, không nhận thấy người trong lòng cứng đơ, luống cuống và căng thẳng. Lưỡi anh thăm dò, nhẹ nhàng đụng chạm nụ hoa dỏ bừng, sau khi bên tai vang lên tiếng hít sâu, anh ngậm lấy nó, từ mềm nhẹ liếm tới hơi hơi dùng sức mút vào. Thế rồi, trong nháy mắt, cổ bị níu chặt lấy, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt kia dướn về phía anh.
Snape ôm thật chặt cổ Harry, cắn răng chịu đựng khoái cảm xa lạ, để mặc anh bừa bãi càn quấy trên ngực hắn, tuyệt vọng cảm nhận nơi đó bắt đầu tự chủ khép mở, tiết ra chất lỏng cổ quái, dính ướt cả quần lót, lại càng không cần nhắc tới dục vọng đã cứng tới đau đớn.
Sợ hãi trước biến hóa quá mức quái dị của thân thể, Snape cố gắng nhớ lại đám con hoang kia rốt cuộc đã làm gì mình. Hắn đè nén nỗi sợ, nhớ lại vài chú ngữ bị yểm lên người mình vào buổi tối trước ngày mình bị đưa đến trước mặt Harry. Không biết là do thả lỏng hay do xấu hổ, Snape cắn môi, từ bỏ ý định tìm rõ nguồn cơn những biến chuyển trên thân thể mình, bị khoái cảm quá mức mãnh liệt mà Harry đem tới bao phủ lấy – đám con hoang chết tiệt! Không ngờ! Không ngờ chúng lại yểm lên người hắn cái loại lời chú dùng để… dạy dỗ theo cách này!
Từ từ nhắm mắt lại, Snape không dám nhìn biểu tình của Harry. Lúc này không giống như lúc bị ma dược khống chế. Harry của hiện tại có đầy đủ ý thức, hoàn toàn có thể thấy rõ từng lông tơ trên người hắn, điều này khiến hắn không dám cẩn thận nghĩ về thân thể xấu xí của mình. Snape hoàn toàn không hiểu được người đàn ông đang cố gắng nỗ lực lưu lại ấn ký trên ngực hắn kia vì sao vẫn còn có thể nóng bỏng như thế, nóng bỏng đến mức hắn không sao không chế nổi thân thể mình!
Cả người được ôm lấy, sau đó tiến vào một không gian mềm mại, a, ghế mây lớn! Merlin! Nơi này là nhà ấm! Nhà ấm bốn phía đều là kính, nếu, nếu có người tiến vào vườn! A a! Chết tiệt!
Đột nhiên thanh tỉnh nhận thức được hai người đang ở chỗ nào, Snape bắt đầu giãy giụa. Hắn không tưởng tượng được cảnh mình bị lộ ra dưới mắt mọi người, trong vòng tay của Harry. Nhưng tứ chi hắn vô lực, hoàn toàn bị tình cảm mãnh liệt và khoái cảm dâng trào trấn áp, căn bản không thể chống đỡ sức nặng thân thể của anh. Huống chi, sau khi tay hắn chạm đến làn da nóng bỏng kia, muốn đẩy anh ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó, khiến hắn ngoài cắn môi không để mình thét lên, không dám làm ra hành động gì nữa.
Hắn sợ hãi, sợ sự đau đớn khắc sâu trong trí nhớ của đêm hôm đó. Hắn chờ mong, chờ mong sự tuyệt vời khi được thân thể nóng bỏng kia quấn lấy. Hai loại tình tự hoàn toàn bất đồng kịch liệt giao tranh trong đầu Snape, mà bàn tay của Harry trong giây lát nắm giữ dục vọng của hắn, cũng bắt đầu chậm rãi trượt lên xuống, khiến cho tất cả đều biến thành ánh sao lóe sáng đầy trời. Tiếng rên rỉ gắt gao kiềm nén thoát ra, mang theo sự xấu hổ, mang theo khát cầu, ngọt ngào và hưng phấn.
“A… Ha, ô…..”
Được cổ vũ bởi tiếng rên rỉ tràn qua môi người dưới mình, Harry ra sức liếm mút trên da thịt hắn, bàn tay nắm lấy dục vọng của Snape linh hoạt chuyển động, đầu ngón tay ma xát trên đỉnh chóp mượt mà, miết nhẹ xuống linh khẩu hơi hơi tiết ra ái dịch. Lúc dục vọng cứng rắn trên tay run rẩy, anh không ngừng âm yếm dịu dàng, mãi cho tới khi người bên dưới anh cong người lên, nức nở phun trào.
Ngón tay run lên vì hưng phấn, tham lam hướng về nhập khẩu giữa hai chân, nơi khiến anh thấy vô cùng mĩ diệu, Lúc đụng phải chất dịch ướt át trắng mịn, Harry kinh ngạc mở to mắt, một ngón tay tiến vào huyệt khẩu hơi hơi khép mở một cách dễ dàng, hơn nữa còn được vây quanh nhiệt tình dị thường. Lắp bắp, Harry nhìn gương mặt đỏ bừng của Snape: “Ôi Merlin! Chuyện này, không thể tưởng tượng nổi! Sev!”
Gian nan, Snape quay đầu, không muốn đối diện với ánh mắt dò xét kinh thường hẳn sẽ xuất hiện trong đôi mắt xanh kia. Hắn khô khan, khó khăn mở miệng: “Nếu như… anh… không… Đó là… một loại… lời… chú… Đám… con… hoang… Ôi a a a…”
Harry ôn nhu động ngón tay trong lối vào mềm mại ướt át, thăm dò, khiến người đang cảm thấy hổ thẹn và muốn giải thích kia phát ra tiếng thét ngọt ngào: “Không! Sev! Ôi Merlin! Điều này thực sự quá mỹ diệu!”
Cúi đầu, hôn lên làn môi đương dồn dập thở dốc, nhìn đôi mắt đen ầng ậng nước, trong nội tâm, Harry lần thứ hai cảm tạ thứ lời chú nào đó, đương nhiên, không quên nguyền rủa bọn con hoang đã chết từ lâu kia!
Môi bị chiếm đoạt một cách dịu dàng, ngón tay trong cơ thể mang đến sự sung sướng kỳ lạ, Snape run rẩy nhìn vào đôi mắt xanh, chỉ thấy duy nhất tình yêu sâu sắc và sự thương tiếc vô hạn. Hắn phục tùng ý chí của thân thể, hai chân thon dài chậm rãi leo lên thắt lưng Harry, đưa nhập khẩu ướt át của mình dâng lên đón nhận anh, giờ đây đã là ba ngón tay. Khoái cảm lập tức ập đến, khiến hắn thét lên, ưỡn người thành một đường cong tuyệt đẹp.
Thở dốc dồn dập, Harry đè nén thôi thúc mãnh liệt muốn nắm giữ thân thể đang được ánh trăng và hương khí thảo dược hăng hắc ôm ấp. Anh giật giật ngón tay, làm quần áo trên người biến mất trong nháy mắt, sau đó cẩn thận đưa dục vọng cương lớn của mình từ từ tiến vào huyệt khẩu đương mấp máy khép mở kia. Giây tiếp theo, anh lập tức bị cảm giác vây quanh đưa đến khoái cảm tột cùng, thần trì như đánh mất: “Ôi… Thật xin lỗi… Sev… Tôi nghĩ… tôi không thể nhẫn nại nữa…”
Đột nhiên bị tiến vào mạnh, thân thể trong nháy mắt lấp đầy, hắn chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, an tâm, được bảo vệ, được chiếm hữu… Cảm giác ấy dù có dùng tất cả mọi từ ngữ tốt đẹp cũng không thể miêu tả được. Đôi mắt mờ sương mở to nhìn trăng sáng trên nóc nhà kính, thân thể không ngừng lắc lư, đưa đẩy theo những va chạm mạnh mẽ, thô bạo, nhưng không lúc nào không mang theo tình yêu say đắm.
Tình cảm mãnh liệt chưa từng phai nhạt lại được khơi gợi. Hắn thút thít, đong đưa, nỗ lực nghênh hợp, kêu lên những tiếng kêu vỡ vụn và khẩn cầu. Hắn muốn càng nhiều, hắn muốn được xâm nhập sâu hơn, muốn được hơi thở của người đàn ông này lưu lại dấu vết, muốn – muốn được hoàn toàn chiếm hữu…
Vườn cây bao phủ dưới ánh trăng, căn nhà ấm nho nhỏ vốn luôn yên tĩnh giờ tràn ngập tiếng thân thể va chạm, tiếng rên rỉ nức nở, tiếng nỉ non dỗ dành khàn khàn và hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ tiết lộ…
“A a… Har… ry… Không… đừng… Ưm a a…”
“Ha… Sev… của tôi… Em là của tôi…” …
Vững vàng ôm lấy người đã mê man trong lòng mình, Harry không ngừng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi cùng mi mắt hơi hơi rung động. Anh rốt cuộc đã chiếm được người đàn ông này, không phải trong tình trạng hỗn loạn do bị ma dược khống chế mà là chân chân thật thật, được đón nhận, được cần đến. Ôi Merlin! Anh không biết phải làm thế nào mới có thể biểu đạt sự cảm kích và vui sướng tràn ngập lòng mình.
Cẩn thận tắm rửa cho thân thể gầy gò, tái nhợt, phủ kín những dấu hôn của chính mình, Harry đưa ngón tay dịu dàng mơn trớn từng tấc da thịt, sau đó ôm lấy người anh yêu thỏa mãn nằm lên trên chiếc giường lớn của họ, nhìn hắn không hề bị đánh thức, siết chặt tay, nhẹ nhàng cọ lên trán người trước ngực mình. Anh mỉm cười, thì thầm, “Ngủ ngon… Sev của tôi…”
‘Tin tức’ mà Draco mang đến làm Đấng cứu thế vừa mới cảm thấy an tâm đôi chút, giờ lại trở về bộ dáng khẩn trương. Cả buổi chiều, anh đều không để cánh tay mình rời khỏi thắt lưng Snape, cho tới tận sau bữa tối, khi đã tắm rửa xong, anh cùng hắn chậm rãi quấn quít trong vườn, ngẩng đầu ngắm trăng tròn trên trời đêm, sau đó lại nhìn những cây dược thảo lấp lánh trong nhà kính dưới ánh trăng. Mỉm cười, Harry ôm Snape tiến vào gian phòng nho nhỏ mà anh đã tự tay xây dựng cho người trong lòng mình.
Đem con người im lặng ấy ngồi xuống, Harry dúi đầu vào lồng ngực tản ra mùi hương sau khi tắm rửa, hít vào hương vị khiến anh mê say, nhẹ nhàng cọ.
Snape do dự, chạm tay lên mái tóc đen thoạt nhìn thô ráp kia, sau đó không ngờ phát hiện xúc cảm không tồi, mặc dù có hơi cứng nhưng khô mát xuông bóng, những cọng râu ngắn lởm chởm ma xát trên da mang đến cảm giác ngưa ngứa. Hắn sờ soạng một trận, vừa muốn rời đi lại bị hai bàn tay ấm áp bắt lấy.
Harry đưa đầu ngón tay lành lạnh kia lên môi, nhẹ nhàng hôn. Đầu lưỡi ngẫu nhiên đụng chạm, lúc người trước ngực run nhè nhẹ muốn thu hồi, anh ngậm lấy, khẽ liếm mút. “Sev… Tôi không muốn đi làm, không muốn rời khỏi em… Tôi… Ôi chết tiệt!”
Snape cúi đầu, nhìn Harry nhăn mặt. Những lời mà anh chưa từng nói hết, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Đấng cứu thế sợ rằng hắn lại bỏ đi, dù sao cũng đã một lần, lại còn ngay trước mắt Harry. Tất cả những chuyện hắn đã làm cũng là nguyên nhân khiến hắn hiện giờ không thể rời khỏi bên người Đấng cứu thế dù chỉ nửa thước.
Trầm mặc, Snape không biết nên làm thế nào, khi mà bản thân hắn cũng không nguyện ý rời khỏi bên người Harry. Lần thứ hai trở về vòng tay ấm áp này, nỗi thống khổ mà hắn còn có thể nhẫn nại sau khi rời khỏi anh cũng đã hoàn toàn biến mất. Hắn không xác định được liệu mình còn có thể chống đỡ nổi không, nhưng đúng như lời Draco đã nói, Harry không thể vẫn sống cuộc sống như thế này cùng hắn, như một ẩn sĩ. Harry có bạn bè, có trách nhiệm mà anh phải gánh vác, mà hắn, cũng chỉ có Harry mà thôi. Nếu vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến anh hoàn toàn an tâm đây? Ôi Merlin! Chuyện này còn khó khăn hơn cả đối phó với Voldemort!
Nhưng lúc này, điều làm hắn càng thấy bối rối hơn chính là đầu ngón tay bị cắn nhẹ nhàng, cảm giác ngưa ngứa và ướt át tạo thành làn sóng lan ra, theo ngón tay, tới cánh tay, tiến vào trái tim, sau đó quay cuồng lan tràn đến toàn thân, hơi ấm kỳ lạ bùng lên từ bụng dưới, còn có – nơi đó!
Cắn răng, Snape không biết thân thể mình rốt cuộc làm sao, từ chuyện ‘ngoài ý muốn’ vào buổi chiều, dưới từng đụng chạm nhỏ nhất của Harry, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, rạo rực, cái nơi xấu hổ không thể nói thành lời kia, thế nhưng, thế nhưng bắt đầu chậm rãi ướt át! Chết tiệt! Snape cảm thấy kích động, nhưng những cơn sóng trào dâng mãnh liệt trong nội tâm, niềm khát vọng hướng tới người đàn ông đang ôm hắn khiến thoáng kinh hoảng kia trong nháy mắt tan biến.
Tận lực không làm ra động tác lớn, Snape nhúc nhích hai chân, muốn che dấu phản ứng thân thể do động tác của Harry mang đến, sau đó, vừa ảo não vừa xấu hổ thấy người thanh niên đang ôm hắn kinh ngạc nhìn độ cung nho nhỏ dựng lên sau áo ngủ ở dưới bụng. Ôi Merlin! Hắn có nên nguyền rủa không đây!
Harry ngạc nhiên nhìn cảnh trí trước mắt. Độ cung nho nhỏ dưới lớp áo ngủ dày khiến miệng anh khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Anh vươn tay chụp lên nó, nhẹ nhàng động chạm, sau đó trong tai truyền đến tiếng rên kiềm nén không thành lời. Thân thể trong lòng anh sau nháy mắt cứng ngắc, run rẩy dần trở nên mềm mại.
Ngẩng đầu, Harry nhìn Snape từ từ nhắm mắt lại, gắt gao mím môi, mang bộ dáng cực lực nhẫn nại. Thân thể gầy gò trong lòng anh nhẹ nhàng run rẩy, làn da tái nhợt dần dần ửng hồng, chậm rãi mà đậm dần lên, mái tóc đen dài hơi hơi đung đưa theo nhịp run rẩy của cơ thể. Không thể khống chế, Harry hơi hơi ép xuống cánh tay đang vòng qua cổ hắn, kéo đôi môi mềm mại nhợt nhạt chạm lên môi mình.
Anh nhẹ nhàng nhấp nháp đôi môi đương mấp máy, đầu lưỡi khiêu khích tách hai hàm răng hơi mở ra, khẽ liếm, sau khi thấy mình được ngầm cho phép liền sung sướng xâm nhập, nuốt lấy vị ngọt lành khiến anh trầm mê.
Cổ được cánh tay hơi lành lạnh ôm lấy, thật cẩn thận, mang theo một thoáng do dự, theo sự đụng chạm ngọt ngào chưa từng dừng lại, Harry mê muội đưa tay kia thâm nhập tiến vào bên dưới áo ngủ hơi hơi rộng mở của đối phương, dịu dàng vuốt ve làn da tuy không trơn nhẵn nhưng lại mát lạnh khiến anh muốn thở ra sung sướng.
…
Vườn cây bao phủ dưới ánh trăng, căn nhà ấm nho nhỏ vốn luôn yên tĩnh giờ tràn ngập tiếng thân thể va chạm, tiếng rên rỉ nức nở, tiếng nỉ non dỗ dành khàn khàn và hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ tiết lộ…
“A a… Har… ry… Không… đừng… Ưm a a…”
“Ha… Sev… của tôi… Em là của tôi…” …
Vững vàng ôm lấy người đã mê man trong lòng mình, Harry không ngừng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi cùng mi mắt hơi hơi rung động. Anh rốt cuộc đã chiếm được người đàn ông này, không phải trong tình trạng hỗn loạn do bị ma dược khống chế mà là chân chân thật thật, được đón nhận, được cần đến. Ôi Merlin! Anh không biết phải làm thế nào mới có thể biểu đạt sự cảm kích và vui sướng tràn ngập lòng mình.
Cẩn thận tắm rửa cho thân thể gầy gò, tái nhợt, phủ kín những dấu hôn của chính mình, Harry đưa ngón tay dịu dàng mơn trớn từng tấc da thịt, sau đó ôm lấy người anh yêu thỏa mãn nằm lên trên chiếc giường lớn của họ, nhìn hắn không hề bị đánh thức, siết chặt tay, nhẹ nhàng cọ lên trán người trước ngực mình. Anh mỉm cười, thì thầm, “Ngủ ngon… Sev của tôi…”
‘Tin tức’ mà Draco mang đến làm Đấng cứu thế vừa mới cảm thấy an tâm đôi chút, giờ lại trở về bộ dáng khẩn trương. Cả buổi chiều, anh đều không để cánh tay mình rời khỏi thắt lưng Snape, cho tới tận sau bữa tối, khi đã tắm rửa xong, anh cùng hắn chậm rãi quấn quít trong vườn, ngẩng đầu ngắm trăng tròn trên trời đêm, sau đó lại nhìn những cây dược thảo lấp lánh trong nhà kính dưới ánh trăng. Mỉm cười, Harry ôm Snape tiến vào gian phòng nho nhỏ mà anh đã tự tay xây dựng cho người trong lòng mình.
Đem con người im lặng ấy ngồi xuống, Harry dúi đầu vào lồng ngực tản ra mùi hương sau khi tắm rửa, hít vào hương vị khiến anh mê say, nhẹ nhàng cọ.
Snape do dự, chạm tay lên mái tóc đen thoạt nhìn thô ráp kia, sau đó không ngờ phát hiện xúc cảm không tồi, mặc dù có hơi cứng nhưng khô mát xuông bóng, những cọng râu ngắn lởm chởm ma xát trên da mang đến cảm giác ngưa ngứa. Hắn sờ soạng một trận, vừa muốn rời đi lại bị hai bàn tay ấm áp bắt lấy.
Harry đưa đầu ngón tay lành lạnh kia lên môi, nhẹ nhàng hôn. Đầu lưỡi ngẫu nhiên đụng chạm, lúc người trước ngực run nhè nhẹ muốn thu hồi, anh ngậm lấy, khẽ liếm mút. “Sev… Tôi không muốn đi làm, không muốn rời khỏi em… Tôi… Ôi chết tiệt!”
Snape cúi đầu, nhìn Harry nhăn mặt. Những lời mà anh chưa từng nói hết, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Đấng cứu thế sợ rằng hắn lại bỏ đi, dù sao cũng đã một lần, lại còn ngay trước mắt Harry. Tất cả những chuyện hắn đã làm cũng là nguyên nhân khiến hắn hiện giờ không thể rời khỏi bên người Đấng cứu thế dù chỉ nửa thước.
Trầm mặc, Snape không biết nên làm thế nào, khi mà bản thân hắn cũng không nguyện ý rời khỏi bên người Harry. Lần thứ hai trở về vòng tay ấm áp này, nỗi thống khổ mà hắn còn có thể nhẫn nại sau khi rời khỏi anh cũng đã hoàn toàn biến mất. Hắn không xác định được liệu mình còn có thể chống đỡ nổi không, nhưng đúng như lời Draco đã nói, Harry không thể vẫn sống cuộc sống như thế này cùng hắn, như một ẩn sĩ. Harry có bạn bè, có trách nhiệm mà anh phải gánh vác, mà hắn, cũng chỉ có Harry mà thôi. Nếu vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến anh hoàn toàn an tâm đây? Ôi Merlin! Chuyện này còn khó khăn hơn cả đối phó với Voldemort!
Nhưng lúc này, điều làm hắn càng thấy bối rối hơn chính là đầu ngón tay bị cắn nhẹ nhàng, cảm giác ngưa ngứa và ướt át tạo thành làn sóng lan ra, theo ngón tay, tới cánh tay, tiến vào trái tim, sau đó quay cuồng lan tràn đến toàn thân, hơi ấm kỳ lạ bùng lên từ bụng dưới, còn có – nơi đó!
Cắn răng, Snape không biết thân thể mình rốt cuộc làm sao, từ chuyện ‘ngoài ý muốn’ vào buổi chiều, dưới từng đụng chạm nhỏ nhất của Harry, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, rạo rực, cái nơi xấu hổ không thể nói thành lời kia, thế nhưng, thế nhưng bắt đầu chậm rãi ướt át! Chết tiệt! Snape cảm thấy kích động, nhưng những cơn sóng trào dâng mãnh liệt trong nội tâm, niềm khát vọng hướng tới người đàn ông đang ôm hắn khiến thoáng kinh hoảng kia trong nháy mắt tan biến.
Tận lực không làm ra động tác lớn, Snape nhúc nhích hai chân, muốn che dấu phản ứng thân thể do động tác của Harry mang đến, sau đó, vừa ảo não vừa xấu hổ thấy người thanh niên đang ôm hắn kinh ngạc nhìn độ cung nho nhỏ dựng lên sau áo ngủ ở dưới bụng. Ôi Merlin! Hắn có nên nguyền rủa không đây!
Harry ngạc nhiên nhìn cảnh trí trước mắt. Độ cung nho nhỏ dưới lớp áo ngủ dày khiến miệng anh khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Anh vươn tay chụp lên nó, nhẹ nhàng động chạm, sau đó trong tai truyền đến tiếng rên kiềm nén không thành lời. Thân thể trong lòng anh sau nháy mắt cứng ngắc, run rẩy dần trở nên mềm mại.
Ngẩng đầu, Harry nhìn Snape từ từ nhắm mắt lại, gắt gao mím môi, mang bộ dáng cực lực nhẫn nại. Thân thể gầy gò trong lòng anh nhẹ nhàng run rẩy, làn da tái nhợt dần dần ửng hồng, chậm rãi mà đậm dần lên, mái tóc đen dài hơi hơi đung đưa theo nhịp run rẩy của cơ thể. Không thể khống chế, Harry hơi hơi ép xuống cánh tay đang vòng qua cổ hắn, kéo đôi môi mềm mại nhợt nhạt chạm lên môi mình.
Anh nhẹ nhàng nhấp nháp đôi môi đương mấp máy, đầu lưỡi khiêu khích tách hai hàm răng hơi mở ra, khẽ liếm, sau khi thấy mình được ngầm cho phép liền sung sướng xâm nhập, nuốt lấy vị ngọt lành khiến anh trầm mê.
Cổ được cánh tay hơi lành lạnh ôm lấy, thật cẩn thận, mang theo một thoáng do dự, theo sự đụng chạm ngọt ngào chưa từng dừng lại, Harry mê muội đưa tay kia thâm nhập tiến vào bên dưới áo ngủ hơi hơi rộng mở của đối phương, dịu dàng vuốt ve làn da tuy không trơn nhẵn nhưng lại mát lạnh khiến anh muốn thở ra sung sướng.
Da thịt dưới tay có chút co rúm, Harry dùng đầu ngón tay, rồi toàn bộ bàn tay, từng tấc từng tấc tôn thờ thân thể không ngừng run rẩy đó. Anh rất tự nhiên tháo ra thắt lưng đã buông lỏng, ôn nhu ôm lấy vòng eo thanh mảnh, sau đó chậm rãi xoa nắn cánh mông mềm dẻo, trong tai nghe được tiếng thở dốc của đối phương.
“Ôi… ưm…”
Rốt cuộc buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ và ướt át của người trong lòng, Harry nhìn báu vật của anh cố gắng dồn dập thở dốc, đôi mắt vẫn nhắm, lông mi theo cử động của mí mắt mà hơi hơi rung rung. Ánh trăng rất sáng, sáng đủ để Harry thấy tất cả những khẩn trương, ngượng ngùng, luống cuống của người anh yêu, nhưng đồng thời cũng cả sự tốt đẹp không hề che dấu.
Dưới ánh trăng, cần cổ trắng nõn có cảm giác như trong suốt; hầu kết nhô ra, phập phồng theo mỗi lần nuốt xuống nho nhỏ; trên lồng ngực đơn bạc, hai điểm đỏ hồng lộ ra dưới áo ngủ rộng mở, từ từ cứng lên; đường cong mượt mà, thắt lưng mềm mại… tất cả dần dần chồng lên trùng khớp với bóng dáng từng làm anh điên đảo trong giấc mộng xuân, cùng với trí nhớ của đêm hôm đó.
Hoàn toàn quên mấy ý nghĩ rối rắm trong đầu, Harry chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt đẹp, vô thức dần áp sát vào đối phương, không nhận thấy người trong lòng cứng đơ, luống cuống và căng thẳng. Lưỡi anh thăm dò, nhẹ nhàng đụng chạm nụ hoa dỏ bừng, sau khi bên tai vang lên tiếng hít sâu, anh ngậm lấy nó, từ mềm nhẹ liếm tới hơi hơi dùng sức mút vào. Thế rồi, trong nháy mắt, cổ bị níu chặt lấy, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt kia dướn về phía anh.
Snape ôm thật chặt cổ Harry, cắn răng chịu đựng khoái cảm xa lạ, để mặc anh bừa bãi càn quấy trên ngực hắn, tuyệt vọng cảm nhận nơi đó bắt đầu tự chủ khép mở, tiết ra chất lỏng cổ quái, dính ướt cả quần lót, lại càng không cần nhắc tới dục vọng đã cứng tới đau đớn.
Sợ hãi trước biến hóa quá mức quái dị của thân thể, Snape cố gắng nhớ lại đám con hoang kia rốt cuộc đã làm gì mình. Hắn đè nén nỗi sợ, nhớ lại vài chú ngữ bị yểm lên người mình vào buổi tối trước ngày mình bị đưa đến trước mặt Harry. Không biết là do thả lỏng hay do xấu hổ, Snape cắn môi, từ bỏ ý định tìm rõ nguồn cơn những biến chuyển trên thân thể mình, bị khoái cảm quá mức mãnh liệt mà Harry đem tới bao phủ lấy – đám con hoang chết tiệt! Không ngờ! Không ngờ chúng lại yểm lên người hắn cái loại lời chú dùng để… dạy dỗ theo cách này!
Từ từ nhắm mắt lại, Snape không dám nhìn biểu tình của Harry. Lúc này không giống như lúc bị ma dược khống chế. Harry của hiện tại có đầy đủ ý thức, hoàn toàn có thể thấy rõ từng lông tơ trên người hắn, điều này khiến hắn không dám cẩn thận nghĩ về thân thể xấu xí của mình. Snape hoàn toàn không hiểu được người đàn ông đang cố gắng nỗ lực lưu lại ấn ký trên ngực hắn kia vì sao vẫn còn có thể nóng bỏng như thế, nóng bỏng đến mức hắn không sao không chế nổi thân thể mình!
Cả người được ôm lấy, sau đó tiến vào một không gian mềm mại, a, ghế mây lớn! Merlin! Nơi này là nhà ấm! Nhà ấm bốn phía đều là kính, nếu, nếu có người tiến vào vườn! A a! Chết tiệt!
Đột nhiên thanh tỉnh nhận thức được hai người đang ở chỗ nào, Snape bắt đầu giãy giụa. Hắn không tưởng tượng được cảnh mình bị lộ ra dưới mắt mọi người, trong vòng tay của Harry. Nhưng tứ chi hắn vô lực, hoàn toàn bị tình cảm mãnh liệt và khoái cảm dâng trào trấn áp, căn bản không thể chống đỡ sức nặng thân thể của anh. Huống chi, sau khi tay hắn chạm đến làn da nóng bỏng kia, muốn đẩy anh ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó, khiến hắn ngoài cắn môi không để mình thét lên, không dám làm ra hành động gì nữa.
Hắn sợ hãi, sợ sự đau đớn khắc sâu trong trí nhớ của đêm hôm đó. Hắn chờ mong, chờ mong sự tuyệt vời khi được thân thể nóng bỏng kia quấn lấy. Hai loại tình tự hoàn toàn bất đồng kịch liệt giao tranh trong đầu Snape, mà bàn tay của Harry trong giây lát nắm giữ dục vọng của hắn, cũng bắt đầu chậm rãi trượt lên xuống, khiến cho tất cả đều biến thành ánh sao lóe sáng đầy trời. Tiếng rên rỉ gắt gao kiềm nén thoát ra, mang theo sự xấu hổ, mang theo khát cầu, ngọt ngào và hưng phấn.
“A… Ha, ô…..”
Được cổ vũ bởi tiếng rên rỉ tràn qua môi người dưới mình, Harry ra sức liếm mút trên da thịt hắn, bàn tay nắm lấy dục vọng của Snape linh hoạt chuyển động, đầu ngón tay ma xát trên đỉnh chóp mượt mà, miết nhẹ xuống linh khẩu hơi hơi tiết ra ái dịch. Lúc dục vọng cứng rắn trên tay run rẩy, anh không ngừng âm yếm dịu dàng, mãi cho tới khi người bên dưới anh cong người lên, nức nở phun trào.
Ngón tay run lên vì hưng phấn, tham lam hướng về nhập khẩu giữa hai chân, nơi khiến anh thấy vô cùng mĩ diệu, Lúc đụng phải chất dịch ướt át trắng mịn, Harry kinh ngạc mở to mắt, một ngón tay tiến vào huyệt khẩu hơi hơi khép mở một cách dễ dàng, hơn nữa còn được vây quanh nhiệt tình dị thường. Lắp bắp, Harry nhìn gương mặt đỏ bừng của Snape: “Ôi Merlin! Chuyện này, không thể tưởng tượng nổi! Sev!”
Gian nan, Snape quay đầu, không muốn đối diện với ánh mắt dò xét kinh thường hẳn sẽ xuất hiện trong đôi mắt xanh kia. Hắn khô khan, khó khăn mở miệng: “Nếu như… anh… không… Đó là… một loại… lời… chú… Đám… con… hoang… Ôi a a a…”
Harry ôn nhu động ngón tay trong lối vào mềm mại ướt át, thăm dò, khiến người đang cảm thấy hổ thẹn và muốn giải thích kia phát ra tiếng thét ngọt ngào: “Không! Sev! Ôi Merlin! Điều này thực sự quá mỹ diệu!”
Cúi đầu, hôn lên làn môi đương dồn dập thở dốc, nhìn đôi mắt đen ầng ậng nước, trong nội tâm, Harry lần thứ hai cảm tạ thứ lời chú nào đó, đương nhiên, không quên nguyền rủa bọn con hoang đã chết từ lâu kia!
Môi bị chiếm đoạt một cách dịu dàng, ngón tay trong cơ thể mang đến sự sung sướng kỳ lạ, Snape run rẩy nhìn vào đôi mắt xanh, chỉ thấy duy nhất tình yêu sâu sắc và sự thương tiếc vô hạn. Hắn phục tùng ý chí của thân thể, hai chân thon dài chậm rãi leo lên thắt lưng Harry, đưa nhập khẩu ướt át của mình dâng lên đón nhận anh, giờ đây đã là ba ngón tay. Khoái cảm lập tức ập đến, khiến hắn thét lên, ưỡn người thành một đường cong tuyệt đẹp.
Thở dốc dồn dập, Harry đè nén thôi thúc mãnh liệt muốn nắm giữ thân thể đang được ánh trăng và hương khí thảo dược hăng hắc ôm ấp. Anh giật giật ngón tay, làm quần áo trên người biến mất trong nháy mắt, sau đó cẩn thận đưa dục vọng cương lớn của mình từ từ tiến vào huyệt khẩu đương mấp máy khép mở kia. Giây tiếp theo, anh lập tức bị cảm giác vây quanh đưa đến khoái cảm tột cùng, thần trì như đánh mất: “Ôi… Thật xin lỗi… Sev… Tôi nghĩ… tôi không thể nhẫn nại nữa…”
Đột nhiên bị tiến vào mạnh, thân thể trong nháy mắt lấp đầy, hắn chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, an tâm, được bảo vệ, được chiếm hữu… Cảm giác ấy dù có dùng tất cả mọi từ ngữ tốt đẹp cũng không thể miêu tả được. Đôi mắt mờ sương mở to nhìn trăng sáng trên nóc nhà kính, thân thể không ngừng lắc lư, đưa đẩy theo những va chạm mạnh mẽ, thô bạo, nhưng không lúc nào không mang theo tình yêu say đắm.
Tình cảm mãnh liệt chưa từng phai nhạt lại được khơi gợi. Hắn thút thít, đong đưa, nỗ lực nghênh hợp, kêu lên những tiếng kêu vỡ vụn và khẩn cầu. Hắn muốn càng nhiều, hắn muốn được xâm nhập sâu hơn, muốn được hơi thở của người đàn ông này lưu lại dấu vết, muốn – muốn được hoàn toàn chiếm hữu…
Vườn cây bao phủ dưới ánh trăng, căn nhà ấm nho nhỏ vốn luôn yên tĩnh giờ tràn ngập tiếng thân thể va chạm, tiếng rên rỉ nức nở, tiếng nỉ non dỗ dành khàn khàn và hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ tiết lộ…
“A a… Har… ry… Không… đừng… Ưm a a…”
“Ha… Sev… của tôi… Em là của tôi…” …
Vững vàng ôm lấy người đã mê man trong lòng mình, Harry không ngừng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi cùng mi mắt hơi hơi rung động. Anh rốt cuộc đã chiếm được người đàn ông này, không phải trong tình trạng hỗn loạn do bị ma dược khống chế mà là chân chân thật thật, được đón nhận, được cần đến. Ôi Merlin! Anh không biết phải làm thế nào mới có thể biểu đạt sự cảm kích và vui sướng tràn ngập lòng mình.
Cẩn thận tắm rửa cho thân thể gầy gò, tái nhợt, phủ kín những dấu hôn của chính mình, Harry đưa ngón tay dịu dàng mơn trớn từng tấc da thịt, sau đó ôm lấy người anh yêu thỏa mãn nằm lên trên chiếc giường lớn của họ, nhìn hắn không hề bị đánh thức, siết chặt tay, nhẹ nhàng cọ lên trán người trước ngực mình. Anh mỉm cười, thì thầm, “Ngủ ngon… Sev của tôi…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
‘Tin tức’ mà Draco mang đến làm Đấng cứu thế vừa mới cảm thấy an tâm đôi chút, giờ lại trở về bộ dáng khẩn trương. Cả buổi chiều, anh đều không để cánh tay mình rời khỏi thắt lưng Snape, cho tới tận sau bữa tối, khi đã tắm rửa xong, anh cùng hắn chậm rãi quấn quít trong vườn, ngẩng đầu ngắm trăng tròn trên trời đêm, sau đó lại nhìn những cây dược thảo lấp lánh trong nhà kính dưới ánh trăng. Mỉm cười, Harry ôm Snape tiến vào gian phòng nho nhỏ mà anh đã tự tay xây dựng cho người trong lòng mình.
Đem con người im lặng ấy ngồi xuống, Harry dúi đầu vào lồng ngực tản ra mùi hương sau khi tắm rửa, hít vào hương vị khiến anh mê say, nhẹ nhàng cọ.
Snape do dự, chạm tay lên mái tóc đen thoạt nhìn thô ráp kia, sau đó không ngờ phát hiện xúc cảm không tồi, mặc dù có hơi cứng nhưng khô mát xuông bóng, những cọng râu ngắn lởm chởm ma xát trên da mang đến cảm giác ngưa ngứa. Hắn sờ soạng một trận, vừa muốn rời đi lại bị hai bàn tay ấm áp bắt lấy.
Harry đưa đầu ngón tay lành lạnh kia lên môi, nhẹ nhàng hôn. Đầu lưỡi ngẫu nhiên đụng chạm, lúc người trước ngực run nhè nhẹ muốn thu hồi, anh ngậm lấy, khẽ liếm mút. “Sev… Tôi không muốn đi làm, không muốn rời khỏi em… Tôi… Ôi chết tiệt!”
Snape cúi đầu, nhìn Harry nhăn mặt. Những lời mà anh chưa từng nói hết, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Đấng cứu thế sợ rằng hắn lại bỏ đi, dù sao cũng đã một lần, lại còn ngay trước mắt Harry. Tất cả những chuyện hắn đã làm cũng là nguyên nhân khiến hắn hiện giờ không thể rời khỏi bên người Đấng cứu thế dù chỉ nửa thước.
Trầm mặc, Snape không biết nên làm thế nào, khi mà bản thân hắn cũng không nguyện ý rời khỏi bên người Harry. Lần thứ hai trở về vòng tay ấm áp này, nỗi thống khổ mà hắn còn có thể nhẫn nại sau khi rời khỏi anh cũng đã hoàn toàn biến mất. Hắn không xác định được liệu mình còn có thể chống đỡ nổi không, nhưng đúng như lời Draco đã nói, Harry không thể vẫn sống cuộc sống như thế này cùng hắn, như một ẩn sĩ. Harry có bạn bè, có trách nhiệm mà anh phải gánh vác, mà hắn, cũng chỉ có Harry mà thôi. Nếu vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến anh hoàn toàn an tâm đây? Ôi Merlin! Chuyện này còn khó khăn hơn cả đối phó với Voldemort!
Nhưng lúc này, điều làm hắn càng thấy bối rối hơn chính là đầu ngón tay bị cắn nhẹ nhàng, cảm giác ngưa ngứa và ướt át tạo thành làn sóng lan ra, theo ngón tay, tới cánh tay, tiến vào trái tim, sau đó quay cuồng lan tràn đến toàn thân, hơi ấm kỳ lạ bùng lên từ bụng dưới, còn có – nơi đó!
Cắn răng, Snape không biết thân thể mình rốt cuộc làm sao, từ chuyện ‘ngoài ý muốn’ vào buổi chiều, dưới từng đụng chạm nhỏ nhất của Harry, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, rạo rực, cái nơi xấu hổ không thể nói thành lời kia, thế nhưng, thế nhưng bắt đầu chậm rãi ướt át! Chết tiệt! Snape cảm thấy kích động, nhưng những cơn sóng trào dâng mãnh liệt trong nội tâm, niềm khát vọng hướng tới người đàn ông đang ôm hắn khiến thoáng kinh hoảng kia trong nháy mắt tan biến.
Tận lực không làm ra động tác lớn, Snape nhúc nhích hai chân, muốn che dấu phản ứng thân thể do động tác của Harry mang đến, sau đó, vừa ảo não vừa xấu hổ thấy người thanh niên đang ôm hắn kinh ngạc nhìn độ cung nho nhỏ dựng lên sau áo ngủ ở dưới bụng. Ôi Merlin! Hắn có nên nguyền rủa không đây!
Harry ngạc nhiên nhìn cảnh trí trước mắt. Độ cung nho nhỏ dưới lớp áo ngủ dày khiến miệng anh khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Anh vươn tay chụp lên nó, nhẹ nhàng động chạm, sau đó trong tai truyền đến tiếng rên kiềm nén không thành lời. Thân thể trong lòng anh sau nháy mắt cứng ngắc, run rẩy dần trở nên mềm mại.
Ngẩng đầu, Harry nhìn Snape từ từ nhắm mắt lại, gắt gao mím môi, mang bộ dáng cực lực nhẫn nại. Thân thể gầy gò trong lòng anh nhẹ nhàng run rẩy, làn da tái nhợt dần dần ửng hồng, chậm rãi mà đậm dần lên, mái tóc đen dài hơi hơi đung đưa theo nhịp run rẩy của cơ thể. Không thể khống chế, Harry hơi hơi ép xuống cánh tay đang vòng qua cổ hắn, kéo đôi môi mềm mại nhợt nhạt chạm lên môi mình.
Anh nhẹ nhàng nhấp nháp đôi môi đương mấp máy, đầu lưỡi khiêu khích tách hai hàm răng hơi mở ra, khẽ liếm, sau khi thấy mình được ngầm cho phép liền sung sướng xâm nhập, nuốt lấy vị ngọt lành khiến anh trầm mê.
Cổ được cánh tay hơi lành lạnh ôm lấy, thật cẩn thận, mang theo một thoáng do dự, theo sự đụng chạm ngọt ngào chưa từng dừng lại, Harry mê muội đưa tay kia thâm nhập tiến vào bên dưới áo ngủ hơi hơi rộng mở của đối phương, dịu dàng vuốt ve làn da tuy không trơn nhẵn nhưng lại mát lạnh khiến anh muốn thở ra sung sướng.
…
Vườn cây bao phủ dưới ánh trăng, căn nhà ấm nho nhỏ vốn luôn yên tĩnh giờ tràn ngập tiếng thân thể va chạm, tiếng rên rỉ nức nở, tiếng nỉ non dỗ dành khàn khàn và hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ tiết lộ…
“A a… Har… ry… Không… đừng… Ưm a a…”
“Ha… Sev… của tôi… Em là của tôi…” …
Vững vàng ôm lấy người đã mê man trong lòng mình, Harry không ngừng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi cùng mi mắt hơi hơi rung động. Anh rốt cuộc đã chiếm được người đàn ông này, không phải trong tình trạng hỗn loạn do bị ma dược khống chế mà là chân chân thật thật, được đón nhận, được cần đến. Ôi Merlin! Anh không biết phải làm thế nào mới có thể biểu đạt sự cảm kích và vui sướng tràn ngập lòng mình.
Cẩn thận tắm rửa cho thân thể gầy gò, tái nhợt, phủ kín những dấu hôn của chính mình, Harry đưa ngón tay dịu dàng mơn trớn từng tấc da thịt, sau đó ôm lấy người anh yêu thỏa mãn nằm lên trên chiếc giường lớn của họ, nhìn hắn không hề bị đánh thức, siết chặt tay, nhẹ nhàng cọ lên trán người trước ngực mình. Anh mỉm cười, thì thầm, “Ngủ ngon… Sev của tôi…”
‘Tin tức’ mà Draco mang đến làm Đấng cứu thế vừa mới cảm thấy an tâm đôi chút, giờ lại trở về bộ dáng khẩn trương. Cả buổi chiều, anh đều không để cánh tay mình rời khỏi thắt lưng Snape, cho tới tận sau bữa tối, khi đã tắm rửa xong, anh cùng hắn chậm rãi quấn quít trong vườn, ngẩng đầu ngắm trăng tròn trên trời đêm, sau đó lại nhìn những cây dược thảo lấp lánh trong nhà kính dưới ánh trăng. Mỉm cười, Harry ôm Snape tiến vào gian phòng nho nhỏ mà anh đã tự tay xây dựng cho người trong lòng mình.
Đem con người im lặng ấy ngồi xuống, Harry dúi đầu vào lồng ngực tản ra mùi hương sau khi tắm rửa, hít vào hương vị khiến anh mê say, nhẹ nhàng cọ.
Snape do dự, chạm tay lên mái tóc đen thoạt nhìn thô ráp kia, sau đó không ngờ phát hiện xúc cảm không tồi, mặc dù có hơi cứng nhưng khô mát xuông bóng, những cọng râu ngắn lởm chởm ma xát trên da mang đến cảm giác ngưa ngứa. Hắn sờ soạng một trận, vừa muốn rời đi lại bị hai bàn tay ấm áp bắt lấy.
Harry đưa đầu ngón tay lành lạnh kia lên môi, nhẹ nhàng hôn. Đầu lưỡi ngẫu nhiên đụng chạm, lúc người trước ngực run nhè nhẹ muốn thu hồi, anh ngậm lấy, khẽ liếm mút. “Sev… Tôi không muốn đi làm, không muốn rời khỏi em… Tôi… Ôi chết tiệt!”
Snape cúi đầu, nhìn Harry nhăn mặt. Những lời mà anh chưa từng nói hết, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Đấng cứu thế sợ rằng hắn lại bỏ đi, dù sao cũng đã một lần, lại còn ngay trước mắt Harry. Tất cả những chuyện hắn đã làm cũng là nguyên nhân khiến hắn hiện giờ không thể rời khỏi bên người Đấng cứu thế dù chỉ nửa thước.
Trầm mặc, Snape không biết nên làm thế nào, khi mà bản thân hắn cũng không nguyện ý rời khỏi bên người Harry. Lần thứ hai trở về vòng tay ấm áp này, nỗi thống khổ mà hắn còn có thể nhẫn nại sau khi rời khỏi anh cũng đã hoàn toàn biến mất. Hắn không xác định được liệu mình còn có thể chống đỡ nổi không, nhưng đúng như lời Draco đã nói, Harry không thể vẫn sống cuộc sống như thế này cùng hắn, như một ẩn sĩ. Harry có bạn bè, có trách nhiệm mà anh phải gánh vác, mà hắn, cũng chỉ có Harry mà thôi. Nếu vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến anh hoàn toàn an tâm đây? Ôi Merlin! Chuyện này còn khó khăn hơn cả đối phó với Voldemort!
Nhưng lúc này, điều làm hắn càng thấy bối rối hơn chính là đầu ngón tay bị cắn nhẹ nhàng, cảm giác ngưa ngứa và ướt át tạo thành làn sóng lan ra, theo ngón tay, tới cánh tay, tiến vào trái tim, sau đó quay cuồng lan tràn đến toàn thân, hơi ấm kỳ lạ bùng lên từ bụng dưới, còn có – nơi đó!
Cắn răng, Snape không biết thân thể mình rốt cuộc làm sao, từ chuyện ‘ngoài ý muốn’ vào buổi chiều, dưới từng đụng chạm nhỏ nhất của Harry, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, rạo rực, cái nơi xấu hổ không thể nói thành lời kia, thế nhưng, thế nhưng bắt đầu chậm rãi ướt át! Chết tiệt! Snape cảm thấy kích động, nhưng những cơn sóng trào dâng mãnh liệt trong nội tâm, niềm khát vọng hướng tới người đàn ông đang ôm hắn khiến thoáng kinh hoảng kia trong nháy mắt tan biến.
Tận lực không làm ra động tác lớn, Snape nhúc nhích hai chân, muốn che dấu phản ứng thân thể do động tác của Harry mang đến, sau đó, vừa ảo não vừa xấu hổ thấy người thanh niên đang ôm hắn kinh ngạc nhìn độ cung nho nhỏ dựng lên sau áo ngủ ở dưới bụng. Ôi Merlin! Hắn có nên nguyền rủa không đây!
Harry ngạc nhiên nhìn cảnh trí trước mắt. Độ cung nho nhỏ dưới lớp áo ngủ dày khiến miệng anh khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Anh vươn tay chụp lên nó, nhẹ nhàng động chạm, sau đó trong tai truyền đến tiếng rên kiềm nén không thành lời. Thân thể trong lòng anh sau nháy mắt cứng ngắc, run rẩy dần trở nên mềm mại.
Ngẩng đầu, Harry nhìn Snape từ từ nhắm mắt lại, gắt gao mím môi, mang bộ dáng cực lực nhẫn nại. Thân thể gầy gò trong lòng anh nhẹ nhàng run rẩy, làn da tái nhợt dần dần ửng hồng, chậm rãi mà đậm dần lên, mái tóc đen dài hơi hơi đung đưa theo nhịp run rẩy của cơ thể. Không thể khống chế, Harry hơi hơi ép xuống cánh tay đang vòng qua cổ hắn, kéo đôi môi mềm mại nhợt nhạt chạm lên môi mình.
Anh nhẹ nhàng nhấp nháp đôi môi đương mấp máy, đầu lưỡi khiêu khích tách hai hàm răng hơi mở ra, khẽ liếm, sau khi thấy mình được ngầm cho phép liền sung sướng xâm nhập, nuốt lấy vị ngọt lành khiến anh trầm mê.
Cổ được cánh tay hơi lành lạnh ôm lấy, thật cẩn thận, mang theo một thoáng do dự, theo sự đụng chạm ngọt ngào chưa từng dừng lại, Harry mê muội đưa tay kia thâm nhập tiến vào bên dưới áo ngủ hơi hơi rộng mở của đối phương, dịu dàng vuốt ve làn da tuy không trơn nhẵn nhưng lại mát lạnh khiến anh muốn thở ra sung sướng.
Da thịt dưới tay có chút co rúm, Harry dùng đầu ngón tay, rồi toàn bộ bàn tay, từng tấc từng tấc tôn thờ thân thể không ngừng run rẩy đó. Anh rất tự nhiên tháo ra thắt lưng đã buông lỏng, ôn nhu ôm lấy vòng eo thanh mảnh, sau đó chậm rãi xoa nắn cánh mông mềm dẻo, trong tai nghe được tiếng thở dốc của đối phương.
“Ôi… ưm…”
Rốt cuộc buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ và ướt át của người trong lòng, Harry nhìn báu vật của anh cố gắng dồn dập thở dốc, đôi mắt vẫn nhắm, lông mi theo cử động của mí mắt mà hơi hơi rung rung. Ánh trăng rất sáng, sáng đủ để Harry thấy tất cả những khẩn trương, ngượng ngùng, luống cuống của người anh yêu, nhưng đồng thời cũng cả sự tốt đẹp không hề che dấu.
Dưới ánh trăng, cần cổ trắng nõn có cảm giác như trong suốt; hầu kết nhô ra, phập phồng theo mỗi lần nuốt xuống nho nhỏ; trên lồng ngực đơn bạc, hai điểm đỏ hồng lộ ra dưới áo ngủ rộng mở, từ từ cứng lên; đường cong mượt mà, thắt lưng mềm mại… tất cả dần dần chồng lên trùng khớp với bóng dáng từng làm anh điên đảo trong giấc mộng xuân, cùng với trí nhớ của đêm hôm đó.
Hoàn toàn quên mấy ý nghĩ rối rắm trong đầu, Harry chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt đẹp, vô thức dần áp sát vào đối phương, không nhận thấy người trong lòng cứng đơ, luống cuống và căng thẳng. Lưỡi anh thăm dò, nhẹ nhàng đụng chạm nụ hoa dỏ bừng, sau khi bên tai vang lên tiếng hít sâu, anh ngậm lấy nó, từ mềm nhẹ liếm tới hơi hơi dùng sức mút vào. Thế rồi, trong nháy mắt, cổ bị níu chặt lấy, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt kia dướn về phía anh.
Snape ôm thật chặt cổ Harry, cắn răng chịu đựng khoái cảm xa lạ, để mặc anh bừa bãi càn quấy trên ngực hắn, tuyệt vọng cảm nhận nơi đó bắt đầu tự chủ khép mở, tiết ra chất lỏng cổ quái, dính ướt cả quần lót, lại càng không cần nhắc tới dục vọng đã cứng tới đau đớn.
Sợ hãi trước biến hóa quá mức quái dị của thân thể, Snape cố gắng nhớ lại đám con hoang kia rốt cuộc đã làm gì mình. Hắn đè nén nỗi sợ, nhớ lại vài chú ngữ bị yểm lên người mình vào buổi tối trước ngày mình bị đưa đến trước mặt Harry. Không biết là do thả lỏng hay do xấu hổ, Snape cắn môi, từ bỏ ý định tìm rõ nguồn cơn những biến chuyển trên thân thể mình, bị khoái cảm quá mức mãnh liệt mà Harry đem tới bao phủ lấy – đám con hoang chết tiệt! Không ngờ! Không ngờ chúng lại yểm lên người hắn cái loại lời chú dùng để… dạy dỗ theo cách này!
Từ từ nhắm mắt lại, Snape không dám nhìn biểu tình của Harry. Lúc này không giống như lúc bị ma dược khống chế. Harry của hiện tại có đầy đủ ý thức, hoàn toàn có thể thấy rõ từng lông tơ trên người hắn, điều này khiến hắn không dám cẩn thận nghĩ về thân thể xấu xí của mình. Snape hoàn toàn không hiểu được người đàn ông đang cố gắng nỗ lực lưu lại ấn ký trên ngực hắn kia vì sao vẫn còn có thể nóng bỏng như thế, nóng bỏng đến mức hắn không sao không chế nổi thân thể mình!
Cả người được ôm lấy, sau đó tiến vào một không gian mềm mại, a, ghế mây lớn! Merlin! Nơi này là nhà ấm! Nhà ấm bốn phía đều là kính, nếu, nếu có người tiến vào vườn! A a! Chết tiệt!
Đột nhiên thanh tỉnh nhận thức được hai người đang ở chỗ nào, Snape bắt đầu giãy giụa. Hắn không tưởng tượng được cảnh mình bị lộ ra dưới mắt mọi người, trong vòng tay của Harry. Nhưng tứ chi hắn vô lực, hoàn toàn bị tình cảm mãnh liệt và khoái cảm dâng trào trấn áp, căn bản không thể chống đỡ sức nặng thân thể của anh. Huống chi, sau khi tay hắn chạm đến làn da nóng bỏng kia, muốn đẩy anh ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó, khiến hắn ngoài cắn môi không để mình thét lên, không dám làm ra hành động gì nữa.
Hắn sợ hãi, sợ sự đau đớn khắc sâu trong trí nhớ của đêm hôm đó. Hắn chờ mong, chờ mong sự tuyệt vời khi được thân thể nóng bỏng kia quấn lấy. Hai loại tình tự hoàn toàn bất đồng kịch liệt giao tranh trong đầu Snape, mà bàn tay của Harry trong giây lát nắm giữ dục vọng của hắn, cũng bắt đầu chậm rãi trượt lên xuống, khiến cho tất cả đều biến thành ánh sao lóe sáng đầy trời. Tiếng rên rỉ gắt gao kiềm nén thoát ra, mang theo sự xấu hổ, mang theo khát cầu, ngọt ngào và hưng phấn.
“A… Ha, ô…..”
Được cổ vũ bởi tiếng rên rỉ tràn qua môi người dưới mình, Harry ra sức liếm mút trên da thịt hắn, bàn tay nắm lấy dục vọng của Snape linh hoạt chuyển động, đầu ngón tay ma xát trên đỉnh chóp mượt mà, miết nhẹ xuống linh khẩu hơi hơi tiết ra ái dịch. Lúc dục vọng cứng rắn trên tay run rẩy, anh không ngừng âm yếm dịu dàng, mãi cho tới khi người bên dưới anh cong người lên, nức nở phun trào.
Ngón tay run lên vì hưng phấn, tham lam hướng về nhập khẩu giữa hai chân, nơi khiến anh thấy vô cùng mĩ diệu, Lúc đụng phải chất dịch ướt át trắng mịn, Harry kinh ngạc mở to mắt, một ngón tay tiến vào huyệt khẩu hơi hơi khép mở một cách dễ dàng, hơn nữa còn được vây quanh nhiệt tình dị thường. Lắp bắp, Harry nhìn gương mặt đỏ bừng của Snape: “Ôi Merlin! Chuyện này, không thể tưởng tượng nổi! Sev!”
Gian nan, Snape quay đầu, không muốn đối diện với ánh mắt dò xét kinh thường hẳn sẽ xuất hiện trong đôi mắt xanh kia. Hắn khô khan, khó khăn mở miệng: “Nếu như… anh… không… Đó là… một loại… lời… chú… Đám… con… hoang… Ôi a a a…”
Harry ôn nhu động ngón tay trong lối vào mềm mại ướt át, thăm dò, khiến người đang cảm thấy hổ thẹn và muốn giải thích kia phát ra tiếng thét ngọt ngào: “Không! Sev! Ôi Merlin! Điều này thực sự quá mỹ diệu!”
Cúi đầu, hôn lên làn môi đương dồn dập thở dốc, nhìn đôi mắt đen ầng ậng nước, trong nội tâm, Harry lần thứ hai cảm tạ thứ lời chú nào đó, đương nhiên, không quên nguyền rủa bọn con hoang đã chết từ lâu kia!
Môi bị chiếm đoạt một cách dịu dàng, ngón tay trong cơ thể mang đến sự sung sướng kỳ lạ, Snape run rẩy nhìn vào đôi mắt xanh, chỉ thấy duy nhất tình yêu sâu sắc và sự thương tiếc vô hạn. Hắn phục tùng ý chí của thân thể, hai chân thon dài chậm rãi leo lên thắt lưng Harry, đưa nhập khẩu ướt át của mình dâng lên đón nhận anh, giờ đây đã là ba ngón tay. Khoái cảm lập tức ập đến, khiến hắn thét lên, ưỡn người thành một đường cong tuyệt đẹp.
Thở dốc dồn dập, Harry đè nén thôi thúc mãnh liệt muốn nắm giữ thân thể đang được ánh trăng và hương khí thảo dược hăng hắc ôm ấp. Anh giật giật ngón tay, làm quần áo trên người biến mất trong nháy mắt, sau đó cẩn thận đưa dục vọng cương lớn của mình từ từ tiến vào huyệt khẩu đương mấp máy khép mở kia. Giây tiếp theo, anh lập tức bị cảm giác vây quanh đưa đến khoái cảm tột cùng, thần trì như đánh mất: “Ôi… Thật xin lỗi… Sev… Tôi nghĩ… tôi không thể nhẫn nại nữa…”
Đột nhiên bị tiến vào mạnh, thân thể trong nháy mắt lấp đầy, hắn chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, an tâm, được bảo vệ, được chiếm hữu… Cảm giác ấy dù có dùng tất cả mọi từ ngữ tốt đẹp cũng không thể miêu tả được. Đôi mắt mờ sương mở to nhìn trăng sáng trên nóc nhà kính, thân thể không ngừng lắc lư, đưa đẩy theo những va chạm mạnh mẽ, thô bạo, nhưng không lúc nào không mang theo tình yêu say đắm.
Tình cảm mãnh liệt chưa từng phai nhạt lại được khơi gợi. Hắn thút thít, đong đưa, nỗ lực nghênh hợp, kêu lên những tiếng kêu vỡ vụn và khẩn cầu. Hắn muốn càng nhiều, hắn muốn được xâm nhập sâu hơn, muốn được hơi thở của người đàn ông này lưu lại dấu vết, muốn – muốn được hoàn toàn chiếm hữu…
Vườn cây bao phủ dưới ánh trăng, căn nhà ấm nho nhỏ vốn luôn yên tĩnh giờ tràn ngập tiếng thân thể va chạm, tiếng rên rỉ nức nở, tiếng nỉ non dỗ dành khàn khàn và hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ tiết lộ…
“A a… Har… ry… Không… đừng… Ưm a a…”
“Ha… Sev… của tôi… Em là của tôi…” …
Vững vàng ôm lấy người đã mê man trong lòng mình, Harry không ngừng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi cùng mi mắt hơi hơi rung động. Anh rốt cuộc đã chiếm được người đàn ông này, không phải trong tình trạng hỗn loạn do bị ma dược khống chế mà là chân chân thật thật, được đón nhận, được cần đến. Ôi Merlin! Anh không biết phải làm thế nào mới có thể biểu đạt sự cảm kích và vui sướng tràn ngập lòng mình.
Cẩn thận tắm rửa cho thân thể gầy gò, tái nhợt, phủ kín những dấu hôn của chính mình, Harry đưa ngón tay dịu dàng mơn trớn từng tấc da thịt, sau đó ôm lấy người anh yêu thỏa mãn nằm lên trên chiếc giường lớn của họ, nhìn hắn không hề bị đánh thức, siết chặt tay, nhẹ nhàng cọ lên trán người trước ngực mình. Anh mỉm cười, thì thầm, “Ngủ ngon… Sev của tôi…”