Nhìn những người đứng ngoài cửa, Sirius, Remus, Hermione, Ron, còn có cả George đứng đó áy náy mỉm cười và Draco sắc mặt không tốt lắm, một hồi lâu sau, Harry cúi đầu nhìn Snape đang trầm mặc không nói gì, sau chốc lát lo lắng, anh ôm lấy hắn xoay người: “… Mời vào nhà.” Nếu tất cả đều đã đến đây, như vậy giải quyết hết một lần, trốn tránh thủy chung không phải phương pháp tốt nhất. Vô luận như thế nào, họ đã cùng anh trải qua rất nhiều chuyện, gian nan, thống khổ, niềm vui, thậm chí còn – vào sinh ra tử.
Tới ngồi xuống ghế sô pha, không ai mở miệng, mãi cho tới khi chú gia tinh đã biến mất cả buổi sáng vui mừng đưa trà bánh lên, Sirius mới ngẩng đầu, nhìn Harry, môi khép mở vài lần, lên tiếng: “… Harry… Chú thực sự xin lỗi… tuy rằng nghe giải thích cũng sẽ không làm con thấy dễ chịu hơn, nhưng chú muốn nói, chú chỉ là muốn con có được điều con nên nhận được… Mà thực hiển nhiên… Chú nhầm phương hướng…”
Có người đi đầu, tựa hồ việc nói ra trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Kế tiếp, Hermione nhìn Harry ôm Snape không nói lời nào, có chút buồn bã, nhưng nhiều hơn, chính là áy náy: “Harry, tớ biết phương pháp của bọn tớ sai lầm rồi, chỉ nhất nhất tự đem ý chí của bọn tớ áp đặt lên cậu. Được rồi, đúng như cậu từng nói đó, tới lần thứ mười, a không, sớm hơn nữa, bọn tớ nên dừng những hành động ngu xuẩn kia lại rồi mới phải…”
Ron túm tóc, tựa hồ không tìm thấy từ ngữ nào đủ tốt để diễn đạt điều muốn nói, chỉ không ngừng thì thào: “Bồ tèo! Harry! Tớ… Ôi! Chết tiệt!”
George nhìn biểu tình như cười như không của Draco, thở dài: “Harry, đề nghị ngu xuẩn kia là do anh nêu ra…”
Cúi đầu, Harry vẫn nắm tay Snape. Lúc nghe thấy tiếng đằng hắng của Draco, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi, nhìn một lượt cha đỡ đầu và bạn bè đang quan sát mình, nhìn vẻ tiều tụy và căng thẳng rõ ràng của họ. Thật lâu sau, anh mới khó khăn cười gượng: “… A, thoạt nhìn chúng ta đúng là giống như đám trẻ con gây họa xong tranh nhau gánh vác trách nhiệm…”
Hít sâu một hơi, Harry nghiêng đầu nhìn hư không, ôm thật chặt Snape vào lòng, tự hỏi không biết hắn đang suy nghĩ gì. “Con thừa nhận, chú Sirius, con thực sự đã giật mình và – thất vọng. Giật mình là vì mọi người lại có thể đưa ra loại yêu cầu này với Sev. Thất vọng là vì mọi người lại không nhìn ra tình huống thật sự của Sev. Con nghĩ rằng hơn hai năm qua, mọi người đã thấy đủ nhiều, cho nên con tin tưởng mọi người, con để mọi người có thể tiếp cận với Sev, nhưng con tuyệt không nghĩ mọi người lại xúi giục, hoặc vui vẻ phối hợp để Sev rời khỏi con!”
Nhếch môi, Harry tiếp tục có chút không lưu loát: “Đương nhiên, kẻ nên bị trách nhiều nhất chính là con. Hơn hai năm qua, con không hề thấy rõ mình nên làm gì, cứ khăng khăng tự che dấu chính mình, cố chấp với cái gọi là ‘bình thường’. Con không nên chỉ hiểu rõ tất cả sau khi đã phải nếm trải sự thống khổ, sau khi bắt Sev phải nhận tất cả những đau khổ mà thầy không thể lại tiếp nhận nữa. Điều duy nhất khiến con cảm thấy may mắn, chính là tất cả đã chấm dứt trước khi sự tình không còn có thể vãn hồi. Cho nên, con sẽ dùng cả cuộc đời con để bù đắp.”
Nhìn những biểu tình khác nhau lướt qua gương mặt của cha đỡ đầu và bạn bè, Harry tạm ngừng lời, chốc lát sau mới mở miệng: “Sirius, cả Mione nữa… Con nghĩ con không có tư cách trách cứ mọi người điều gì, dù sao điều con làm lại càng quá phận, nhưng thực sự xin lỗi, con nghĩ lúc này con không có biện pháp trở lại như ngày xưa với mọi người, ở bên mọi người. Con không thể ngăn mình không nghĩ rằng vì con – và vì những hành động ngu ngốc của mọi người, Sev đã phải chịu đựng những gì… Mặc dù thầy là vì con mà lợi dụng sự quan tâm cực đoan của mọi người, nhưng con vẫn không thể tiếp nhận, ít nhất là lúc này không thể…”
Nhìn ánh mắt chờ mong của cha đỡ đầu và bạn bè trở nên ảm đạm, Harry đem mình dấn vào hơi thở trong trẻo của người mình ôm. Tuy rằng biết toàn bộ sự tình là do Snape chủ động, nhưng khả dĩ anh trách cứ, tâm tâm niệm niệm oán giận chính là vì sự lo lắng cho mình của cha đỡ đầu và bạn bè, vì mặc dù thế nào đi nữa, ngoài anh, họ có càng nhiều bạn bè và người thân, nhưng họ lại cho rằng anh không thể sinh ra tình cảm gì với Snape ngoài sự thương tiếc và áy náy.
Người đàn ông này, ngoài anh ra, hắn hai bàn tay trắng, hơn nữa, trong tình huống đã hoàn toàn tuyệt vọng, điều khiến hắn lo lắng nhất vẫn là anh. Snape, mang theo quyết tuyệt, mang theo hèn mọn, không ngần ngại trả giá, không mong cầu hồi báo, thậm chí còn vì muốn cho anh một cuộc sống ‘bình thường’ mà bắt buộc bản thân nhẫn nại, chấp nhận một mình đứng trong bóng đêm lạnh lẽo, chỉ mang theo ký ức về những ngày tháng mà chính Harry cũng coi là tốt đẹp và trọn vẹn, như vậy đã đủ để hắn thấy thỏa mãn.
Nghĩ lại, nhớ lại tất cả những điều này khiến trái tim Harry bắt đầu đau đớn. Anh thậm chí còn ôm lấy Snape, bắt đầu run rẩy, khiến người đàn ông vẫn im lặng đó cảm thấy kinh hoảng.
Snape luống cuống ôm lấy đầu Harry, buộc anh ngẩng đầu nhìn mình, sau đó khi thấy đôi mắt xanh ngập nước mắt, hắn run lên, vươn tay ôm chặt lấy anh, cố gắng như muốn đem thân thể cường tráng hơn mình rất nhiều đó bảo vệ thật tốt…
Mấy người Sirius và Hermione nhìn thấy một màn này, nhìn hai người gắt gao ôm nhau, đột nhiên phát hiện những lời giải thích mà họ chuẩn bị trước khi tới đây, thậm chí còn mang theo một chút ủy khuất nho nhỏ, đúng là khiến người ta chán ghét vô cùng. Chỉ có Draco và George là hơi mỉm cười khi nhìn Harry và Snape.
Trao đổi ánh mắt, họ đứng dậy, đồng thời cũng ngầm bảo nhóm người ‘ngốc nghếch’ đang ngây ngẩn nhìn hai người kia ôm nhau đứng lên: “Harry… anh nghĩ bọn anh đã có được đáp án, nếu vậy, anh cho rằng em sẽ rất muốn giảng hòa với cha đỡ đầu của em. Hẹn gặp lại!”
Mấy người Sirius yên lặng theo Draco và George ra về. Cảnh Harry run rẩy ôm lấy Snape, cùng với ký ức mà Hermione cho họ xem, cảnh tương phùng khi anh ôm lấy con người gầy gò, ốm yếu đó mà nức nở và hôn môi lại hiện lên trong đầu họ. Tự trách và giải thích là vô nghĩa, trốn tránh trách nhiệm còn ngu ngốc hơn, tất cả những điều này không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.
Điều mà họ cần làm là thu hồi lại sự thương hại mà trước đây họ không chấp nhận – đối với Snape, sau đó nỗ lực trả giá bằng sự quan tâm yêu thương thật lòng, dùng thân phận của người thân và bạn bè, hơn nữa, không phải chỉ đối với một mình Harry, mà đối với cả anh và Snape…
Năm ngày yên tĩnh và thỏa mãn trôi qua. Thứ hai, Harry rối rắm đứng ở cạnh cửa chính, nhìn Snape mà do dự không muốn rời đi, thậm chí còn lo lắng không biết liệu có thể cùng thảo luận với bộ trưởng Luther về vấn đề ‘từ chức’ hay không.
Snape thấy Harry cứ do dự không đâu, lại nhìn lại đủ thứ ‘đạo cụ nhỏ’ linh tinh trên người mình, khóa cảng song hướng làm thành 6 chiếc khuy áo khâu vào trên bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt kẻ ô vuông trắng, được rồi, khuy áo trên tất cả quần áo của hắn đều có loại công năng này! Vòng cổ được yểm pháp thuật phòng ngự và pháp thuật truy tung, hắn thậm chí không thể tháo nó xuống khỏi cổ mình. Trên cổ tay là một chiếc vòng vô cùng đơn giản làm từ dây da màu đen, nhưng phép thuật dao động phía trên đủ để ứng phó một Lời nguyền không thể tha thứ!
Sau khi đứng gần 15 phút cùng Đấng cứu thế ở cửa nhà, bỏ cuộc, Snape tiến lên, không được tự nhiên nhưng rất nhanh hôn lên mặt Harry, sau đó không đợi người kịp phản ứng, xoay mình đi vào nhà, nhân tiện đóng kỹ cửa.
Harry ngây ngẩn nhìn cánh cửa khép kín, tay chạm lên má nơi vừa được hôn, thật lâu sau, ha ha ngây ngô cười, ảo ảnh di hình…
Làm việc còn chưa được 7 tiếng gì đó, với vẻ mặt đương nhiên, Harry lần thứ chín tuyên bố với nhóm Thần Sáng trẻ tuổi đang mang biểu tình ‘Ối trời! Lại thế rồi!’: “Tôi phải ra ngoài một lúc, 10 phút, hừ hừ, hy vọng rằng lúc tôi trở về, các cậu đã hoàn thành xong việc mà tôi muốn các cậu hoàn thành!”
Nói xong, anh vội vã chạy ra khỏi phòng huấn luyện, không thèm để ý tới những tiếng ‘khe khẽ thì thầm’ của đám trẻ ranh truyền đến từ phía sau, thanh âm đủ lớn để có thể truyền khắp toàn Bộ Pháp Thuật.
‘Ối?! Đội trưởng lại đi làm chi nữa?!”
“Có Merlin mới biết! Đùng một cái biến mất nhiều tháng, ngày đầu tiên sau khi trở về, anh ấy đã đi WC bốn lần, đi pha hai chén cà phê, đi nhận hai lần thư tín, giờ thì lại biến mất ‘một lúc’!”
“Ha! Tôi nghe nói lúc trước, đội trưởng biến mất trong một thời gian ngắn là bởi vì người kia~”
“Hả? Người kia? Ai vậy? Nói nghe một chút đi! Ôi Merlin! Gemma, cậu đúng là hùng hồn!”…
Ảo ảnh di hình về đến nhà, vội vã đẩy cửa chính, Harry theo dấu phép thuật đi về nơi Snape đang ở, sau đó tìm được hắn đang bận rộn trong phòng chế tác ma dược. Kệ trời đất xông bừa vào ôm lấy hắn, anh lẩm bẩm lần thứ chín từ sau khi rời khỏi nhà vào sáng sớm: “Sev… Tôi rất nhớ em…”
9 lần! 9 lần rồi đó! Lúc đầu Snape còn kinh ngạc, xấu hố, luống cuống, giờ trở thành bình tĩnh như thường, lưu loát đổ ma dược đã pha chế tới lần thứ 3 rốt cuộc mới hoàn thành vào bình thủy tinh, một hồi lâu sau, khoảng 5 phút, hắn thong thả đáp: “Ừ…”
Mỉm cười vì câu trả lời nhẹ nhàng đó, Harry cọ má lên những lọn tóc đen được ghim lên, kiệt tác của anh, sau khi hưởng thụ đủ – được rồi, căn bản bao nhiêu cũng không đủ – được vây quanh trong hơi thở quen thuộc, rốt cuộc anh buông tay ra một cách miễn cưỡng: “Tôi đi làm việc đây…”
Đợi Harry biến mất, Snape mới xoay người, cố gắng vuốt bằng khóe miệng cong lên. Đứng lẳng lặng hồi lâu rồi hắn bắt đầu dọn dẹp bàn pha chế, lúc hoàn thành xong hết, hắn nhìn đồng hồ, tắm rửa sạch sẽ, khi tóc vẫn còn hơi hơi ẩm, hắn ra đứng chỗ hiên cửa, yên lặng chờ đợi.
Không nhiều hơn một giây đồng hồ, 6 giờ 5 phút, cửa chính bị đẩy mở, gương mặt hơi hơi kinh ngạc của Harry xuất hiện. Hắn có chút mất tự nhiên, hai tay trộm kéo cổ tay áo, cố gắng nhìn lên đôi mắt xanh dần dần tràn đầy sự sung sướng thỏa nguyện và hạnh phúc. Hơi căng thẳng, hắn chậm rãi mở miệng, cố gắng nói liền mạch: “Hoan… nghênh… anh… về nhà!”
Người thanh niên trước mặt như thể đã bị dọa, sự vui sướng và hạnh phúc trong đôi mắt thoáng ngừng trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Sắc mặt dần dần tái nhợt, Snape muốn lui về phía sau, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn chìm trong vòng ôm ấm áp hữu lực nhưng lại êm ái dịu dàng, cùng với một nụ hôn vội vàng ập đến, nhiệt tình đến mức làm hắn cơ hồ choáng váng, cuối cùng, hắn chỉ có thể thở hổn hển, tiếp nhận những mong cầu tựa hồ vĩnh viễn không có chừng mực của Harry…
Đêm dài, Harry bị một câu ‘hoan nghênh về nhà’ kia kích thích. Anh nhìn con người đang an ổn tựa vào ngực anh ngủ say, người đã mệt mỏi kiệt sức sau khi đáp lại những đòi hỏi không có tiết chế của anh, nhẹ nhàng thong thả khắc sâu hình dáng người thương vào lòng. Anh thì thầm nỉ non: “Severus Snape, nếu đại giới để em bảo hộ tôi, hoàn thành lời hứa của em là trả giá tất cả, thậm chí cả tôn nghiêm, như vậy, Severus Snape, chăm sóc em, yêu thương em, cưng chiều em – cả đời, chính là đại giới mà tôi, Harry James Potter có khả năng trả giá! Dùng tất cả tình yêu và sự tận tâm của tôi!”
Người trước ngực anh tựa hồ nghe được lời hứa hẹn ấy, đôi môi nhợt nhạt hơi hơi cong lên. Gương mặt vẫn mang theo một chút ửng hồng, không anh tuấn mà cũng không mị hoặc, nhưng lại khiến Harry cảm thấy cho dù có dùng hết tâm lực, anh cũng không thể miêu tả hết sự quyến luyến của mình. Anh nhẹ nhàng điều chỉnh một chút tư thế vì người thương, thấy đã thỏa mãn liền nhắm mắt lại. Harry Potter đã có được tất cả, có bạn bè, có gia đình, có người bạn đời mà mỗi giây anh đều yêu thương nhiều hơn giây trước… Phải, mỗi giây anh đều yêu thương nhiều hơn giây trước…
Nhìn những người đứng ngoài cửa, Sirius, Remus, Hermione, Ron, còn có cả George đứng đó áy náy mỉm cười và Draco sắc mặt không tốt lắm, một hồi lâu sau, Harry cúi đầu nhìn Snape đang trầm mặc không nói gì, sau chốc lát lo lắng, anh ôm lấy hắn xoay người: “… Mời vào nhà.” Nếu tất cả đều đã đến đây, như vậy giải quyết hết một lần, trốn tránh thủy chung không phải phương pháp tốt nhất. Vô luận như thế nào, họ đã cùng anh trải qua rất nhiều chuyện, gian nan, thống khổ, niềm vui, thậm chí còn – vào sinh ra tử.
Tới ngồi xuống ghế sô pha, không ai mở miệng, mãi cho tới khi chú gia tinh đã biến mất cả buổi sáng vui mừng đưa trà bánh lên, Sirius mới ngẩng đầu, nhìn Harry, môi khép mở vài lần, lên tiếng: “… Harry… Chú thực sự xin lỗi… tuy rằng nghe giải thích cũng sẽ không làm con thấy dễ chịu hơn, nhưng chú muốn nói, chú chỉ là muốn con có được điều con nên nhận được… Mà thực hiển nhiên… Chú nhầm phương hướng…”
Có người đi đầu, tựa hồ việc nói ra trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Kế tiếp, Hermione nhìn Harry ôm Snape không nói lời nào, có chút buồn bã, nhưng nhiều hơn, chính là áy náy: “Harry, tớ biết phương pháp của bọn tớ sai lầm rồi, chỉ nhất nhất tự đem ý chí của bọn tớ áp đặt lên cậu. Được rồi, đúng như cậu từng nói đó, tới lần thứ mười, a không, sớm hơn nữa, bọn tớ nên dừng những hành động ngu xuẩn kia lại rồi mới phải…”
Ron túm tóc, tựa hồ không tìm thấy từ ngữ nào đủ tốt để diễn đạt điều muốn nói, chỉ không ngừng thì thào: “Bồ tèo! Harry! Tớ… Ôi! Chết tiệt!”
George nhìn biểu tình như cười như không của Draco, thở dài: “Harry, đề nghị ngu xuẩn kia là do anh nêu ra…”
Cúi đầu, Harry vẫn nắm tay Snape. Lúc nghe thấy tiếng đằng hắng của Draco, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi, nhìn một lượt cha đỡ đầu và bạn bè đang quan sát mình, nhìn vẻ tiều tụy và căng thẳng rõ ràng của họ. Thật lâu sau, anh mới khó khăn cười gượng: “… A, thoạt nhìn chúng ta đúng là giống như đám trẻ con gây họa xong tranh nhau gánh vác trách nhiệm…”
Hít sâu một hơi, Harry nghiêng đầu nhìn hư không, ôm thật chặt Snape vào lòng, tự hỏi không biết hắn đang suy nghĩ gì. “Con thừa nhận, chú Sirius, con thực sự đã giật mình và – thất vọng. Giật mình là vì mọi người lại có thể đưa ra loại yêu cầu này với Sev. Thất vọng là vì mọi người lại không nhìn ra tình huống thật sự của Sev. Con nghĩ rằng hơn hai năm qua, mọi người đã thấy đủ nhiều, cho nên con tin tưởng mọi người, con để mọi người có thể tiếp cận với Sev, nhưng con tuyệt không nghĩ mọi người lại xúi giục, hoặc vui vẻ phối hợp để Sev rời khỏi con!”
Nhếch môi, Harry tiếp tục có chút không lưu loát: “Đương nhiên, kẻ nên bị trách nhiều nhất chính là con. Hơn hai năm qua, con không hề thấy rõ mình nên làm gì, cứ khăng khăng tự che dấu chính mình, cố chấp với cái gọi là ‘bình thường’. Con không nên chỉ hiểu rõ tất cả sau khi đã phải nếm trải sự thống khổ, sau khi bắt Sev phải nhận tất cả những đau khổ mà thầy không thể lại tiếp nhận nữa. Điều duy nhất khiến con cảm thấy may mắn, chính là tất cả đã chấm dứt trước khi sự tình không còn có thể vãn hồi. Cho nên, con sẽ dùng cả cuộc đời con để bù đắp.”
Nhìn những biểu tình khác nhau lướt qua gương mặt của cha đỡ đầu và bạn bè, Harry tạm ngừng lời, chốc lát sau mới mở miệng: “Sirius, cả Mione nữa… Con nghĩ con không có tư cách trách cứ mọi người điều gì, dù sao điều con làm lại càng quá phận, nhưng thực sự xin lỗi, con nghĩ lúc này con không có biện pháp trở lại như ngày xưa với mọi người, ở bên mọi người. Con không thể ngăn mình không nghĩ rằng vì con – và vì những hành động ngu ngốc của mọi người, Sev đã phải chịu đựng những gì… Mặc dù thầy là vì con mà lợi dụng sự quan tâm cực đoan của mọi người, nhưng con vẫn không thể tiếp nhận, ít nhất là lúc này không thể…”
Nhìn ánh mắt chờ mong của cha đỡ đầu và bạn bè trở nên ảm đạm, Harry đem mình dấn vào hơi thở trong trẻo của người mình ôm. Tuy rằng biết toàn bộ sự tình là do Snape chủ động, nhưng khả dĩ anh trách cứ, tâm tâm niệm niệm oán giận chính là vì sự lo lắng cho mình của cha đỡ đầu và bạn bè, vì mặc dù thế nào đi nữa, ngoài anh, họ có càng nhiều bạn bè và người thân, nhưng họ lại cho rằng anh không thể sinh ra tình cảm gì với Snape ngoài sự thương tiếc và áy náy.
Người đàn ông này, ngoài anh ra, hắn hai bàn tay trắng, hơn nữa, trong tình huống đã hoàn toàn tuyệt vọng, điều khiến hắn lo lắng nhất vẫn là anh. Snape, mang theo quyết tuyệt, mang theo hèn mọn, không ngần ngại trả giá, không mong cầu hồi báo, thậm chí còn vì muốn cho anh một cuộc sống ‘bình thường’ mà bắt buộc bản thân nhẫn nại, chấp nhận một mình đứng trong bóng đêm lạnh lẽo, chỉ mang theo ký ức về những ngày tháng mà chính Harry cũng coi là tốt đẹp và trọn vẹn, như vậy đã đủ để hắn thấy thỏa mãn.
Nghĩ lại, nhớ lại tất cả những điều này khiến trái tim Harry bắt đầu đau đớn. Anh thậm chí còn ôm lấy Snape, bắt đầu run rẩy, khiến người đàn ông vẫn im lặng đó cảm thấy kinh hoảng.
Snape luống cuống ôm lấy đầu Harry, buộc anh ngẩng đầu nhìn mình, sau đó khi thấy đôi mắt xanh ngập nước mắt, hắn run lên, vươn tay ôm chặt lấy anh, cố gắng như muốn đem thân thể cường tráng hơn mình rất nhiều đó bảo vệ thật tốt…
Mấy người Sirius và Hermione nhìn thấy một màn này, nhìn hai người gắt gao ôm nhau, đột nhiên phát hiện những lời giải thích mà họ chuẩn bị trước khi tới đây, thậm chí còn mang theo một chút ủy khuất nho nhỏ, đúng là khiến người ta chán ghét vô cùng. Chỉ có Draco và George là hơi mỉm cười khi nhìn Harry và Snape.
Trao đổi ánh mắt, họ đứng dậy, đồng thời cũng ngầm bảo nhóm người ‘ngốc nghếch’ đang ngây ngẩn nhìn hai người kia ôm nhau đứng lên: “Harry… anh nghĩ bọn anh đã có được đáp án, nếu vậy, anh cho rằng em sẽ rất muốn giảng hòa với cha đỡ đầu của em. Hẹn gặp lại!”
Mấy người Sirius yên lặng theo Draco và George ra về. Cảnh Harry run rẩy ôm lấy Snape, cùng với ký ức mà Hermione cho họ xem, cảnh tương phùng khi anh ôm lấy con người gầy gò, ốm yếu đó mà nức nở và hôn môi lại hiện lên trong đầu họ. Tự trách và giải thích là vô nghĩa, trốn tránh trách nhiệm còn ngu ngốc hơn, tất cả những điều này không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.
Điều mà họ cần làm là thu hồi lại sự thương hại mà trước đây họ không chấp nhận – đối với Snape, sau đó nỗ lực trả giá bằng sự quan tâm yêu thương thật lòng, dùng thân phận của người thân và bạn bè, hơn nữa, không phải chỉ đối với một mình Harry, mà đối với cả anh và Snape…
Năm ngày yên tĩnh và thỏa mãn trôi qua. Thứ hai, Harry rối rắm đứng ở cạnh cửa chính, nhìn Snape mà do dự không muốn rời đi, thậm chí còn lo lắng không biết liệu có thể cùng thảo luận với bộ trưởng Luther về vấn đề ‘từ chức’ hay không.
Snape thấy Harry cứ do dự không đâu, lại nhìn lại đủ thứ ‘đạo cụ nhỏ’ linh tinh trên người mình, khóa cảng song hướng làm thành chiếc khuy áo khâu vào trên bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt kẻ ô vuông trắng, được rồi, khuy áo trên tất cả quần áo của hắn đều có loại công năng này! Vòng cổ được yểm pháp thuật phòng ngự và pháp thuật truy tung, hắn thậm chí không thể tháo nó xuống khỏi cổ mình. Trên cổ tay là một chiếc vòng vô cùng đơn giản làm từ dây da màu đen, nhưng phép thuật dao động phía trên đủ để ứng phó một Lời nguyền không thể tha thứ!
Sau khi đứng gần phút cùng Đấng cứu thế ở cửa nhà, bỏ cuộc, Snape tiến lên, không được tự nhiên nhưng rất nhanh hôn lên mặt Harry, sau đó không đợi người kịp phản ứng, xoay mình đi vào nhà, nhân tiện đóng kỹ cửa.
Harry ngây ngẩn nhìn cánh cửa khép kín, tay chạm lên má nơi vừa được hôn, thật lâu sau, ha ha ngây ngô cười, ảo ảnh di hình…
Làm việc còn chưa được tiếng gì đó, với vẻ mặt đương nhiên, Harry lần thứ chín tuyên bố với nhóm Thần Sáng trẻ tuổi đang mang biểu tình ‘Ối trời! Lại thế rồi!’: “Tôi phải ra ngoài một lúc, phút, hừ hừ, hy vọng rằng lúc tôi trở về, các cậu đã hoàn thành xong việc mà tôi muốn các cậu hoàn thành!”
Nói xong, anh vội vã chạy ra khỏi phòng huấn luyện, không thèm để ý tới những tiếng ‘khe khẽ thì thầm’ của đám trẻ ranh truyền đến từ phía sau, thanh âm đủ lớn để có thể truyền khắp toàn Bộ Pháp Thuật.
‘Ối?! Đội trưởng lại đi làm chi nữa?!”
“Có Merlin mới biết! Đùng một cái biến mất nhiều tháng, ngày đầu tiên sau khi trở về, anh ấy đã đi WC bốn lần, đi pha hai chén cà phê, đi nhận hai lần thư tín, giờ thì lại biến mất ‘một lúc’!”
“Ha! Tôi nghe nói lúc trước, đội trưởng biến mất trong một thời gian ngắn là bởi vì người kia~”
“Hả? Người kia? Ai vậy? Nói nghe một chút đi! Ôi Merlin! Gemma, cậu đúng là hùng hồn!”…
Ảo ảnh di hình về đến nhà, vội vã đẩy cửa chính, Harry theo dấu phép thuật đi về nơi Snape đang ở, sau đó tìm được hắn đang bận rộn trong phòng chế tác ma dược. Kệ trời đất xông bừa vào ôm lấy hắn, anh lẩm bẩm lần thứ chín từ sau khi rời khỏi nhà vào sáng sớm: “Sev… Tôi rất nhớ em…”
lần! lần rồi đó! Lúc đầu Snape còn kinh ngạc, xấu hố, luống cuống, giờ trở thành bình tĩnh như thường, lưu loát đổ ma dược đã pha chế tới lần thứ rốt cuộc mới hoàn thành vào bình thủy tinh, một hồi lâu sau, khoảng phút, hắn thong thả đáp: “Ừ…”
Mỉm cười vì câu trả lời nhẹ nhàng đó, Harry cọ má lên những lọn tóc đen được ghim lên, kiệt tác của anh, sau khi hưởng thụ đủ – được rồi, căn bản bao nhiêu cũng không đủ – được vây quanh trong hơi thở quen thuộc, rốt cuộc anh buông tay ra một cách miễn cưỡng: “Tôi đi làm việc đây…”
Đợi Harry biến mất, Snape mới xoay người, cố gắng vuốt bằng khóe miệng cong lên. Đứng lẳng lặng hồi lâu rồi hắn bắt đầu dọn dẹp bàn pha chế, lúc hoàn thành xong hết, hắn nhìn đồng hồ, tắm rửa sạch sẽ, khi tóc vẫn còn hơi hơi ẩm, hắn ra đứng chỗ hiên cửa, yên lặng chờ đợi.
Không nhiều hơn một giây đồng hồ, giờ phút, cửa chính bị đẩy mở, gương mặt hơi hơi kinh ngạc của Harry xuất hiện. Hắn có chút mất tự nhiên, hai tay trộm kéo cổ tay áo, cố gắng nhìn lên đôi mắt xanh dần dần tràn đầy sự sung sướng thỏa nguyện và hạnh phúc. Hơi căng thẳng, hắn chậm rãi mở miệng, cố gắng nói liền mạch: “Hoan… nghênh… anh… về nhà!”
Người thanh niên trước mặt như thể đã bị dọa, sự vui sướng và hạnh phúc trong đôi mắt thoáng ngừng trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Sắc mặt dần dần tái nhợt, Snape muốn lui về phía sau, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn chìm trong vòng ôm ấm áp hữu lực nhưng lại êm ái dịu dàng, cùng với một nụ hôn vội vàng ập đến, nhiệt tình đến mức làm hắn cơ hồ choáng váng, cuối cùng, hắn chỉ có thể thở hổn hển, tiếp nhận những mong cầu tựa hồ vĩnh viễn không có chừng mực của Harry…
Đêm dài, Harry bị một câu ‘hoan nghênh về nhà’ kia kích thích. Anh nhìn con người đang an ổn tựa vào ngực anh ngủ say, người đã mệt mỏi kiệt sức sau khi đáp lại những đòi hỏi không có tiết chế của anh, nhẹ nhàng thong thả khắc sâu hình dáng người thương vào lòng. Anh thì thầm nỉ non: “Severus Snape, nếu đại giới để em bảo hộ tôi, hoàn thành lời hứa của em là trả giá tất cả, thậm chí cả tôn nghiêm, như vậy, Severus Snape, chăm sóc em, yêu thương em, cưng chiều em – cả đời, chính là đại giới mà tôi, Harry James Potter có khả năng trả giá! Dùng tất cả tình yêu và sự tận tâm của tôi!”
Người trước ngực anh tựa hồ nghe được lời hứa hẹn ấy, đôi môi nhợt nhạt hơi hơi cong lên. Gương mặt vẫn mang theo một chút ửng hồng, không anh tuấn mà cũng không mị hoặc, nhưng lại khiến Harry cảm thấy cho dù có dùng hết tâm lực, anh cũng không thể miêu tả hết sự quyến luyến của mình. Anh nhẹ nhàng điều chỉnh một chút tư thế vì người thương, thấy đã thỏa mãn liền nhắm mắt lại. Harry Potter đã có được tất cả, có bạn bè, có gia đình, có người bạn đời mà mỗi giây anh đều yêu thương nhiều hơn giây trước… Phải, mỗi giây anh đều yêu thương nhiều hơn giây trước…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn những người đứng ngoài cửa, Sirius, Remus, Hermione, Ron, còn có cả George đứng đó áy náy mỉm cười và Draco sắc mặt không tốt lắm, một hồi lâu sau, Harry cúi đầu nhìn Snape đang trầm mặc không nói gì, sau chốc lát lo lắng, anh ôm lấy hắn xoay người: “… Mời vào nhà.” Nếu tất cả đều đã đến đây, như vậy giải quyết hết một lần, trốn tránh thủy chung không phải phương pháp tốt nhất. Vô luận như thế nào, họ đã cùng anh trải qua rất nhiều chuyện, gian nan, thống khổ, niềm vui, thậm chí còn – vào sinh ra tử.
Tới ngồi xuống ghế sô pha, không ai mở miệng, mãi cho tới khi chú gia tinh đã biến mất cả buổi sáng vui mừng đưa trà bánh lên, Sirius mới ngẩng đầu, nhìn Harry, môi khép mở vài lần, lên tiếng: “… Harry… Chú thực sự xin lỗi… tuy rằng nghe giải thích cũng sẽ không làm con thấy dễ chịu hơn, nhưng chú muốn nói, chú chỉ là muốn con có được điều con nên nhận được… Mà thực hiển nhiên… Chú nhầm phương hướng…”
Có người đi đầu, tựa hồ việc nói ra trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Kế tiếp, Hermione nhìn Harry ôm Snape không nói lời nào, có chút buồn bã, nhưng nhiều hơn, chính là áy náy: “Harry, tớ biết phương pháp của bọn tớ sai lầm rồi, chỉ nhất nhất tự đem ý chí của bọn tớ áp đặt lên cậu. Được rồi, đúng như cậu từng nói đó, tới lần thứ mười, a không, sớm hơn nữa, bọn tớ nên dừng những hành động ngu xuẩn kia lại rồi mới phải…”
Ron túm tóc, tựa hồ không tìm thấy từ ngữ nào đủ tốt để diễn đạt điều muốn nói, chỉ không ngừng thì thào: “Bồ tèo! Harry! Tớ… Ôi! Chết tiệt!”
George nhìn biểu tình như cười như không của Draco, thở dài: “Harry, đề nghị ngu xuẩn kia là do anh nêu ra…”
Cúi đầu, Harry vẫn nắm tay Snape. Lúc nghe thấy tiếng đằng hắng của Draco, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi, nhìn một lượt cha đỡ đầu và bạn bè đang quan sát mình, nhìn vẻ tiều tụy và căng thẳng rõ ràng của họ. Thật lâu sau, anh mới khó khăn cười gượng: “… A, thoạt nhìn chúng ta đúng là giống như đám trẻ con gây họa xong tranh nhau gánh vác trách nhiệm…”
Hít sâu một hơi, Harry nghiêng đầu nhìn hư không, ôm thật chặt Snape vào lòng, tự hỏi không biết hắn đang suy nghĩ gì. “Con thừa nhận, chú Sirius, con thực sự đã giật mình và – thất vọng. Giật mình là vì mọi người lại có thể đưa ra loại yêu cầu này với Sev. Thất vọng là vì mọi người lại không nhìn ra tình huống thật sự của Sev. Con nghĩ rằng hơn hai năm qua, mọi người đã thấy đủ nhiều, cho nên con tin tưởng mọi người, con để mọi người có thể tiếp cận với Sev, nhưng con tuyệt không nghĩ mọi người lại xúi giục, hoặc vui vẻ phối hợp để Sev rời khỏi con!”
Nhếch môi, Harry tiếp tục có chút không lưu loát: “Đương nhiên, kẻ nên bị trách nhiều nhất chính là con. Hơn hai năm qua, con không hề thấy rõ mình nên làm gì, cứ khăng khăng tự che dấu chính mình, cố chấp với cái gọi là ‘bình thường’. Con không nên chỉ hiểu rõ tất cả sau khi đã phải nếm trải sự thống khổ, sau khi bắt Sev phải nhận tất cả những đau khổ mà thầy không thể lại tiếp nhận nữa. Điều duy nhất khiến con cảm thấy may mắn, chính là tất cả đã chấm dứt trước khi sự tình không còn có thể vãn hồi. Cho nên, con sẽ dùng cả cuộc đời con để bù đắp.”
Nhìn những biểu tình khác nhau lướt qua gương mặt của cha đỡ đầu và bạn bè, Harry tạm ngừng lời, chốc lát sau mới mở miệng: “Sirius, cả Mione nữa… Con nghĩ con không có tư cách trách cứ mọi người điều gì, dù sao điều con làm lại càng quá phận, nhưng thực sự xin lỗi, con nghĩ lúc này con không có biện pháp trở lại như ngày xưa với mọi người, ở bên mọi người. Con không thể ngăn mình không nghĩ rằng vì con – và vì những hành động ngu ngốc của mọi người, Sev đã phải chịu đựng những gì… Mặc dù thầy là vì con mà lợi dụng sự quan tâm cực đoan của mọi người, nhưng con vẫn không thể tiếp nhận, ít nhất là lúc này không thể…”
Nhìn ánh mắt chờ mong của cha đỡ đầu và bạn bè trở nên ảm đạm, Harry đem mình dấn vào hơi thở trong trẻo của người mình ôm. Tuy rằng biết toàn bộ sự tình là do Snape chủ động, nhưng khả dĩ anh trách cứ, tâm tâm niệm niệm oán giận chính là vì sự lo lắng cho mình của cha đỡ đầu và bạn bè, vì mặc dù thế nào đi nữa, ngoài anh, họ có càng nhiều bạn bè và người thân, nhưng họ lại cho rằng anh không thể sinh ra tình cảm gì với Snape ngoài sự thương tiếc và áy náy.
Người đàn ông này, ngoài anh ra, hắn hai bàn tay trắng, hơn nữa, trong tình huống đã hoàn toàn tuyệt vọng, điều khiến hắn lo lắng nhất vẫn là anh. Snape, mang theo quyết tuyệt, mang theo hèn mọn, không ngần ngại trả giá, không mong cầu hồi báo, thậm chí còn vì muốn cho anh một cuộc sống ‘bình thường’ mà bắt buộc bản thân nhẫn nại, chấp nhận một mình đứng trong bóng đêm lạnh lẽo, chỉ mang theo ký ức về những ngày tháng mà chính Harry cũng coi là tốt đẹp và trọn vẹn, như vậy đã đủ để hắn thấy thỏa mãn.
Nghĩ lại, nhớ lại tất cả những điều này khiến trái tim Harry bắt đầu đau đớn. Anh thậm chí còn ôm lấy Snape, bắt đầu run rẩy, khiến người đàn ông vẫn im lặng đó cảm thấy kinh hoảng.
Snape luống cuống ôm lấy đầu Harry, buộc anh ngẩng đầu nhìn mình, sau đó khi thấy đôi mắt xanh ngập nước mắt, hắn run lên, vươn tay ôm chặt lấy anh, cố gắng như muốn đem thân thể cường tráng hơn mình rất nhiều đó bảo vệ thật tốt…
Mấy người Sirius và Hermione nhìn thấy một màn này, nhìn hai người gắt gao ôm nhau, đột nhiên phát hiện những lời giải thích mà họ chuẩn bị trước khi tới đây, thậm chí còn mang theo một chút ủy khuất nho nhỏ, đúng là khiến người ta chán ghét vô cùng. Chỉ có Draco và George là hơi mỉm cười khi nhìn Harry và Snape.
Trao đổi ánh mắt, họ đứng dậy, đồng thời cũng ngầm bảo nhóm người ‘ngốc nghếch’ đang ngây ngẩn nhìn hai người kia ôm nhau đứng lên: “Harry… anh nghĩ bọn anh đã có được đáp án, nếu vậy, anh cho rằng em sẽ rất muốn giảng hòa với cha đỡ đầu của em. Hẹn gặp lại!”
Mấy người Sirius yên lặng theo Draco và George ra về. Cảnh Harry run rẩy ôm lấy Snape, cùng với ký ức mà Hermione cho họ xem, cảnh tương phùng khi anh ôm lấy con người gầy gò, ốm yếu đó mà nức nở và hôn môi lại hiện lên trong đầu họ. Tự trách và giải thích là vô nghĩa, trốn tránh trách nhiệm còn ngu ngốc hơn, tất cả những điều này không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.
Điều mà họ cần làm là thu hồi lại sự thương hại mà trước đây họ không chấp nhận – đối với Snape, sau đó nỗ lực trả giá bằng sự quan tâm yêu thương thật lòng, dùng thân phận của người thân và bạn bè, hơn nữa, không phải chỉ đối với một mình Harry, mà đối với cả anh và Snape…
Năm ngày yên tĩnh và thỏa mãn trôi qua. Thứ hai, Harry rối rắm đứng ở cạnh cửa chính, nhìn Snape mà do dự không muốn rời đi, thậm chí còn lo lắng không biết liệu có thể cùng thảo luận với bộ trưởng Luther về vấn đề ‘từ chức’ hay không.
Snape thấy Harry cứ do dự không đâu, lại nhìn lại đủ thứ ‘đạo cụ nhỏ’ linh tinh trên người mình, khóa cảng song hướng làm thành 6 chiếc khuy áo khâu vào trên bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt kẻ ô vuông trắng, được rồi, khuy áo trên tất cả quần áo của hắn đều có loại công năng này! Vòng cổ được yểm pháp thuật phòng ngự và pháp thuật truy tung, hắn thậm chí không thể tháo nó xuống khỏi cổ mình. Trên cổ tay là một chiếc vòng vô cùng đơn giản làm từ dây da màu đen, nhưng phép thuật dao động phía trên đủ để ứng phó một Lời nguyền không thể tha thứ!
Sau khi đứng gần 15 phút cùng Đấng cứu thế ở cửa nhà, bỏ cuộc, Snape tiến lên, không được tự nhiên nhưng rất nhanh hôn lên mặt Harry, sau đó không đợi người kịp phản ứng, xoay mình đi vào nhà, nhân tiện đóng kỹ cửa.
Harry ngây ngẩn nhìn cánh cửa khép kín, tay chạm lên má nơi vừa được hôn, thật lâu sau, ha ha ngây ngô cười, ảo ảnh di hình…
Làm việc còn chưa được 7 tiếng gì đó, với vẻ mặt đương nhiên, Harry lần thứ chín tuyên bố với nhóm Thần Sáng trẻ tuổi đang mang biểu tình ‘Ối trời! Lại thế rồi!’: “Tôi phải ra ngoài một lúc, 10 phút, hừ hừ, hy vọng rằng lúc tôi trở về, các cậu đã hoàn thành xong việc mà tôi muốn các cậu hoàn thành!”
Nói xong, anh vội vã chạy ra khỏi phòng huấn luyện, không thèm để ý tới những tiếng ‘khe khẽ thì thầm’ của đám trẻ ranh truyền đến từ phía sau, thanh âm đủ lớn để có thể truyền khắp toàn Bộ Pháp Thuật.
‘Ối?! Đội trưởng lại đi làm chi nữa?!”
“Có Merlin mới biết! Đùng một cái biến mất nhiều tháng, ngày đầu tiên sau khi trở về, anh ấy đã đi WC bốn lần, đi pha hai chén cà phê, đi nhận hai lần thư tín, giờ thì lại biến mất ‘một lúc’!”
“Ha! Tôi nghe nói lúc trước, đội trưởng biến mất trong một thời gian ngắn là bởi vì người kia~”
“Hả? Người kia? Ai vậy? Nói nghe một chút đi! Ôi Merlin! Gemma, cậu đúng là hùng hồn!”…
Ảo ảnh di hình về đến nhà, vội vã đẩy cửa chính, Harry theo dấu phép thuật đi về nơi Snape đang ở, sau đó tìm được hắn đang bận rộn trong phòng chế tác ma dược. Kệ trời đất xông bừa vào ôm lấy hắn, anh lẩm bẩm lần thứ chín từ sau khi rời khỏi nhà vào sáng sớm: “Sev… Tôi rất nhớ em…”
9 lần! 9 lần rồi đó! Lúc đầu Snape còn kinh ngạc, xấu hố, luống cuống, giờ trở thành bình tĩnh như thường, lưu loát đổ ma dược đã pha chế tới lần thứ 3 rốt cuộc mới hoàn thành vào bình thủy tinh, một hồi lâu sau, khoảng 5 phút, hắn thong thả đáp: “Ừ…”
Mỉm cười vì câu trả lời nhẹ nhàng đó, Harry cọ má lên những lọn tóc đen được ghim lên, kiệt tác của anh, sau khi hưởng thụ đủ – được rồi, căn bản bao nhiêu cũng không đủ – được vây quanh trong hơi thở quen thuộc, rốt cuộc anh buông tay ra một cách miễn cưỡng: “Tôi đi làm việc đây…”
Đợi Harry biến mất, Snape mới xoay người, cố gắng vuốt bằng khóe miệng cong lên. Đứng lẳng lặng hồi lâu rồi hắn bắt đầu dọn dẹp bàn pha chế, lúc hoàn thành xong hết, hắn nhìn đồng hồ, tắm rửa sạch sẽ, khi tóc vẫn còn hơi hơi ẩm, hắn ra đứng chỗ hiên cửa, yên lặng chờ đợi.
Không nhiều hơn một giây đồng hồ, 6 giờ 5 phút, cửa chính bị đẩy mở, gương mặt hơi hơi kinh ngạc của Harry xuất hiện. Hắn có chút mất tự nhiên, hai tay trộm kéo cổ tay áo, cố gắng nhìn lên đôi mắt xanh dần dần tràn đầy sự sung sướng thỏa nguyện và hạnh phúc. Hơi căng thẳng, hắn chậm rãi mở miệng, cố gắng nói liền mạch: “Hoan… nghênh… anh… về nhà!”
Người thanh niên trước mặt như thể đã bị dọa, sự vui sướng và hạnh phúc trong đôi mắt thoáng ngừng trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Sắc mặt dần dần tái nhợt, Snape muốn lui về phía sau, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn chìm trong vòng ôm ấm áp hữu lực nhưng lại êm ái dịu dàng, cùng với một nụ hôn vội vàng ập đến, nhiệt tình đến mức làm hắn cơ hồ choáng váng, cuối cùng, hắn chỉ có thể thở hổn hển, tiếp nhận những mong cầu tựa hồ vĩnh viễn không có chừng mực của Harry…
Đêm dài, Harry bị một câu ‘hoan nghênh về nhà’ kia kích thích. Anh nhìn con người đang an ổn tựa vào ngực anh ngủ say, người đã mệt mỏi kiệt sức sau khi đáp lại những đòi hỏi không có tiết chế của anh, nhẹ nhàng thong thả khắc sâu hình dáng người thương vào lòng. Anh thì thầm nỉ non: “Severus Snape, nếu đại giới để em bảo hộ tôi, hoàn thành lời hứa của em là trả giá tất cả, thậm chí cả tôn nghiêm, như vậy, Severus Snape, chăm sóc em, yêu thương em, cưng chiều em – cả đời, chính là đại giới mà tôi, Harry James Potter có khả năng trả giá! Dùng tất cả tình yêu và sự tận tâm của tôi!”
Người trước ngực anh tựa hồ nghe được lời hứa hẹn ấy, đôi môi nhợt nhạt hơi hơi cong lên. Gương mặt vẫn mang theo một chút ửng hồng, không anh tuấn mà cũng không mị hoặc, nhưng lại khiến Harry cảm thấy cho dù có dùng hết tâm lực, anh cũng không thể miêu tả hết sự quyến luyến của mình. Anh nhẹ nhàng điều chỉnh một chút tư thế vì người thương, thấy đã thỏa mãn liền nhắm mắt lại. Harry Potter đã có được tất cả, có bạn bè, có gia đình, có người bạn đời mà mỗi giây anh đều yêu thương nhiều hơn giây trước… Phải, mỗi giây anh đều yêu thương nhiều hơn giây trước…