Có đáng không? Nếu trước mỗi chuyện đều cân nhắc đáng hay không, vậy chuyện đó vốn chẳng quan trọng! Tình cảm cũng thế, đáng không? Tình yêu tự nó đã là không công bằng, đạt được bao nhiêu mất đi bao nhiêu, ai có thể nói cho rõ được!
“Tôi muốn về!” Xốc chăn lên, tôi loạng choạng đứng dậy, nhặt tấm vải lên.
“Ta tiễn nàng.” Lương công tử đưa lưng về phía tôi, chậm rãi đi ra ngoài, tôi đột nhiên cảm thấy chán ngắt vô vị, vì sao lại lắm rối ren đến thế? Nếu tôi chỉ là một ca cơ bình thường ở phủ công chúa, không cần lo nghĩ cho tương lai của bản thân thì thật tốt biết bao? Nếu tôi chưa từng đến đây, năm nay tôi đã học năm thứ ba đại học, ngồi trong lớp học ấm cúng vùi đầu vào sách vở, tan học thì cùng Mặc Mặc dạo phố đêm, ăn tất cả những món ngon có thể ăn, chơi hết những trò có thể chơi, thật hạnh phúc biết bao, chứ chẳng phải giống như bây giờ, lẻ loi sống trong thế giới xa lạ này.
Nhưng nếu trở về, sẽ không gặp được Hoắc Khứ Bệnh, không có thiếu niên khi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh, chỉ có chút vết tích được ghi chép từ sách vở và khói mây mịt mù trên đỉnh Kỳ Liên Sơn.
Tựa vào xe, mắt tôi nhòa lệ, còn nhớ lần đầu tiên được thấy khuôn mặt rạng ngời của chàng, còn nhớ biểu tình vui sướng xen lẫn luống cuống của chàng khi nhận trái đu đủ, còn nhớ thân thủ mạnh mẽ khi chàng chơi cầu, còn nhớ những nụ hôn, vòng tay triền miên…
Kỷ niệm ít đến đáng thương, nhưng lại là không khí của tôi, là tất cả những gì tôi gửi gắm, nếu như không có chàng, sẽ không còn lý do để tôi tồn tại nơi này…
Nghĩ đi nghĩ lại tôi bất giác bật cười, một giọt nước mắt đọng trên khóe môi, là ấm áp, là ngọt ngào cũng là chua xót.
Thế nhưng tôi không biết những thứ ấy có phải thuộc về tôi, hay nói đúng hơn là của một mình tôi, tình yêu là độc chiếm, chứ không phải sẻ chia cùng người khác!
Bưng chén thuốc nằm trên giường, đại phu kê thang thuốc này thật khó uống, một chén đen sì sì, tôi bóp mũi uống liều.
Thời gian từng ngày qua đi, vẫn không có tin gì của Hoắc Khứ Bệnh, sự kiên nhẫn và chờ đợi của tôi dần hao mòn, không biết mình có thể chờ bao lâu, đợi cho đến khi nào nữa.
Nhưng, chờ đợi thì được gì?
Ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa từng nghĩ tới bản thân cũng có ngày trở nên thế này, mang tất cả những hỉ nộ ái ố của mình đặt trên một người khác, thậm chí đánh mất chính bản thân. Đây là tôi sao? Ngồi trước gương, nhìn dung nhan tiều tụy, vẫn xinh đẹp nhưng lại thiếu sinh khí, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, thân thể không khoẻ và tâm lý héo hon khiến tôi mệt mỏi khôn xiết. Nhếch môi cười, nụ cười kia còn khó coi hơn khóc.
Uống thuốc xong, tôi nằm trên giường xuất thần, Phàn Huy ở bên ngoài gõ cửa.
“Tôi đã sắp ngủ rồi, có chuyện gì nói sau đi.” Tôi to tiếng nói, bây giờ không muốn gặp ai cả.
Tiếng đập cửa dừng lại, vừa quay đầu, tiếng động lại vang lên, tôi hơi tức giận.
“Tôi đã ngủ rồi.” Tôi cao giọng hơn, nhìn ra cửa, Phàn Huy bảo thủ này thật đáng ghét.
Tôi trở mình, suy nghĩ hỗn loạn. Từ khi sinh bệnh tới nay tôi trở nên cáu gắt khó chiều, chuyện dù rất nhỏ cũng làm tôi bực bội, bản tính lạc quan vui vẻ trước kia của tôi đi đâu mất rồi? Bỗng nhiên phát hiện đã không thể trở về là chính mình được nữa. Mũi cay cay, nước mắt theo hai gò má chảy xuống gối, một mảng ướt lạnh.
Tôi nhắm mắt lại khẽ nức nở, chỉ có một mình tôi, tôi cảm thấy mình đã bị thế giới này vứt bỏ, vứt bỏ ở hai ngàn năm trước.
Nước mắt còn đang rơi, bỗng cảm thấy có gì đó dao động trên mặt, tôi đưa tay gạt lại đụng phải một đôi tay to lớn!
Tôi quay người lại, Lương công tử đang cúi người đứng bên giường tôi, bàn tay to giúp tôi lau nước mắt, tóc mai từ đầu vai hắn rũ xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi.
“Tại sao lại là ngài…” Tôi xoay người ngồi xuống, gạt mạnh nước mắt, ngẩng đầu, qua đôi mắt hắn tôi thấy được khuôn mặt lem luốc của mình.
Hắn cười buồn, đau lòng nhìn tôi nhưng không trả lời mà chỉ ngồi xuống cạnh tôi.
“Ha ha... Tôi không sao đâu.” Gượng gạo nói chuyện, lại nở nụ cười miễn cường, hít hà cái mũi.
Hắn bỗng nhiên vươn cánh tay dài ôm chầm lấy tôi, tay áo rộng thùng thình vây tôi trong lòng hắn. Hóa ra, những lúc thế này vẫn còn có một người có thể cho tôi dựa vào. Tôi òa khóc trong ngực hắn, cuối cùng cũng đã khóc được thành tiếng, nước mắt nước mũi cọ hết lên áo hắn, hai tay tôi nắm lấy vạt áo trước ngực hắn tùy tiện phát tiết cảm xúc.
Khóc một hồi, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn, bèn chui ra khỏi ngực hắn, thấy hắn đang cúi đầu nhìn tôi, vuốt ve hai má, tôi bỗng thấy ngượng ngùng, vội vàng che đôi mắt khóc đến sưng húp, dịch người sang hướng khác.
“Đã khỏe hơn chưa?” Hắn khẽ nói, sửa sang lại quần áo đã bị tôi dày vò.
Tôi gật đầu, trộm nhìn hắn, vừa rồi thất thố mà cảm thấy xấu hổ, tự nhiên những yếu đuối đều bị hắn thấy được.
“Hán quân đắc thắng, năm ngày trước đã khải hoàn quay về, sẽ nhanh chóng tới Định Tương.” Hắn quay đầu nhìn tôi, nói.
Bàn tay đang dụi mắt bỗng cứng lại, chiến tranh cuối cùng cũng đánh xong rồi, Hoắc Khứ Bệnh sắp về đến đây? Bỗng có chút lo lắng, lòng vẫn còn đang nghĩ về chuyện này, làm sao đối mặt với chàng đây.
“Ta cũng quay về Trường An, nàng có muốn trở về cùng ta không?” Hắn lặng lẽ nhìn tôi, một tay vỗ về khuôn mặt tôi, nét mặt ôn nhu mà đau xót.
Tôi mê man vươn tay ra, ngón tay tôi chạm vào thái dương hắn. Khoảnh khắc đó bỗng nảy ra xúc động muốn cùng hắn ra đi, rời xa cuộc sống hoang mang này. Nhưng nụ cười của Hoắc Khứ Bệnh tựa như ma chú, bủa vây lấy tôi khiến tôi không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng tôi lắc đầu, tôi muốn chờ Hoắc Khứ Bệnh trở về, chàng đã đồng ý sẽ đến đón tôi.
“Vậy nàng phải bảo trọng.” Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vạt áo bay bay chớp mắt đã biến mất ngoài cửa.
Tiếng đóng cửa kéo suy nghĩ của tôi trở về, ngỡ ngàng nhìn lại, hắn đã không còn ở đó, trong phòng trống không lại chỉ còn mình tôi.
Chỉ có mình tôi.
Những ngày chờ đợi dài lê thê, mỗi ngày chuyện đầu tiên khi tôi dậy là đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Thời tiết chuyển lạnh, mặc thêm một chiếc áo bông mới tạm chống chọi được với gió lạnh, cơ thể tôi tuy đã dần bình phục nhưng không có sức lực, căn bệnh này thật dai dẳng.
Tôi ôm lấy mình, đứng bên cửa sổ, tuy rằng tôi biết bệnh nhân không thể đón gió, có thể làm bệnh nặng thêm nhưng tôi ngoài việc muốn được gần với trời đất ra thì thật sự không biết nên làm sao. Thế giới này quá rộng lớn, nhưng lại dung không được trái tim tôi.
Qua bữa trưa, Phàn Huy đột nhiên đẩy cửa vào, tôi chưa kịp phản ứng hắn đã hưng phấn nói cho tôi biết đại quân đã tới ngoài thành, các chủ tướng không lâu sau sẽ đến dịch quán nghỉ ngơi!
Tôi ngơ ngác, chân tay luống cuống, trông mong đến thế là vì muốn gặp được chàng. Tôi ôm má ngồi trước gương, chăm chú nhìn gương mặt này. Hai má hơi gầy, đôi mắt bởi bệnh mà lớn hơn, tôi tiều tụy thế này chàng còn thích không? Nghĩ đến đây, tôi cười buồn, nữ nhân luôn muốn đẹp trong mắt người thương.
Tôi vốn định đến cổng thành nghênh đón, lại cảm thấy không thích hợp lắm nên chỉ có thể mặc quần áo đứng bên cửa sổ nhìn ra.
Xa xa, một đội nhân mã đang chạy nhanh đến, dân chúng bên đường hoan hô chào đón đại quân trở về. Hai sắc đỏ đen từng chút xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay tôi bám vào thành cửa sổ, Hoắc Khứ Bệnh là chàng đó ư, chàng đã đến đón tôi phải không?
Tôi cho là mình có thể ung dung đối mặt nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người trong lòng kia thì mắt trở nên nhạt nhòa. Tôi gạt nước mắt, tự nói với mình không thể yếu đuối được.
Cửa phòng được mở ra, tôi quay phắt người lại, thấy chàng đang im lặng đứng ngoài cửa.
Tôi ngây ngốc, tay còn bám vào cửa sổ, thời gian như dừng lại, chờ đợi mỏi mòn chính vì giờ khắc này sao?
Chàng từ từ tiến về phía tôi, quân trang chưa thay còn mang theo bão cát Mạc Bắc. Làn da phơi nắng đến sạm đen, đánh giặc bên ngoài nhất định rất vất vả. Cằm chàng cũng lún phún râu, thiếu niên ngày xưa nay đã hoàn toàn trưởng thành rồi? Tôi muốn nhìn chàng thật kỹ, nhìn đôi mắt vẫn luôn quấn lấy tôi trong những giấc mộng kia, có phải vẫn trong suốt như thuở nào. Nhưng tầm mắt càng lúc càng mờ dần, mở miệng ra, cổ họng lại nghẹn ngào không thoát ra tiếng, tôi biết bộ dạng mình bây giờ nhất định rất khó coi.
Tôi si ngốc nhìn chàng bước đến trước mặt, đối diện với ánh mắt chàng, dường như đã qua mấy đời, tôi tham lam dõi theo khuôn mặt chàng, nhất thời không biết nói gì.
“Dao Ca, nàng gầy quá!” Chàng vươn tay chạm lên mặt tôi, bàn tay thô ráp xoa xoa làn da.
Tôi không nhịn được nữa, ôm chầm lấy chàng, chôn mặt vào lồng ngực chàng. Một mùi hương cỏ xanh tràn ngập khứu giác, những lo lắng bất an mấy ngày nay cũng tan biến. Hoắc Khứ Bệnh, tôi cuối cùng cũng đợi được chàng…Tôi biết chàng sẽ không gạt tôi!
Chàng vòng tay ôm siết lấy tôi, cằm cọ lên đầu tôi, tôi dán vào ngực chàng, nghe được tiếng tim đập và hơi thở ôn hòa của chàng, tôi không muốn rời xa.
“Ta đã trở về.” Chàng thầm thì, tăng thêm lực như muốn sáp nhập tôi vào cơ thể chàng. Tôi gật dầu, hơi thở của chàng khiến tâm tình mỏi mệt mấy ngày nay của tôi đã tìm lại được chút bình an.
Chàng nâng khuôn mặt tôi đang gác trên vai chàng, nói “Để ta nhìn nàng kỹ hơn nào.”
“Có gì đẹp mà…” Tôi giả bộ sẵng giọng, nhưng lời nói lại mang âm mũi nặng. Mạnh miệng không chịu thừa nhận, tôi cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay chàng.
Chàng giữ chặt lấy tôi, nắm hai tay tôi kéo đến trước mặt, nở nụ cười gian tà, hai chiếc răng khểnh khiến tâm trí tôi dao động, tuy đã cuối thu nhưng nụ cười kia lại như gió xuân. Tôi không thể không thừa nhận, đối diện với nụ cười của chàng, tôi vốn chẳng có sức kháng cự.
Chàng tiến đến gần tôi hơn, khẽ hỏi, “Dao Ca, nhớ ta không?” Hơi thở nóng ấm phả trên cổ tôi ngưa ngứa. Dựa vào vai chàng, lòng tôi ngọt ngào, khẽ lắc lư thân mình.
Đang định nói chuyện thì bỗng thấy một bóng người đứng ở cửa.
“Hoắc công tử, mọi người đang đợi chúng ta.” Giọng nói êm tai của nữ tử cất lên, tôi sững người, chớp mắt cảm giác như bị đẩy xuống đáy vực.
“Muội muội của Đình Úy Trương Canh - Trương Cơ không quản ngàn dặm xa xôi đến Nhạn Môn, ai nấy đều biết, trong quân doanh đã lan truyền một giai thoại! Khải hoàn trở về, nàng nghĩ kết quả sẽ thế nào?”
Lời nói của Lương công tử vang vọng trong đầu, tôi đờ đẫn đứng đó. Hóa ra tất cả đều là sự thật, Trương Cơ quả nhiên theo đến, dọc đường kề cận.
Lòng thắt lại, tôi đẩy Hoắc Khứ Bệnh ra, chàng vẫn ôm lấy tôi không buông, quay lại gật đầu cười nói với Trương Cơ, “Biết rồi.”
Trương cơ đi vào phòng, mỉm cười nhìn thẳng tôi, nụ cười đó thật chói mắt, còn mang theo tư thái của người chiến thắng.
Tôi tránh khỏi tay Hoắc Khứ Bệnh, gian nan duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trưng ra nụ cười giả tạo. Vào lúc tôi nhìn thấy hai người họ đi ra, mới hiểu được mình vốn chẳng thể chịu đựng nổi. Vừa nghĩ tới việc họ ở trên chiến trường đồng cam cộng khổ, lòng tôi lại đau đớn khó chịu. Tôi thì có là gì? Chỉ là một ca cơ vô danh vô phận, một nô tỳ thân phận thấp kém!
Nhìn về phía Hoắc Khứ Bệnh, ánh mắt chàng chợt lóe lên như đang hỏi ý kiến, nhìn tôi, “Dao Ca, cùng đi thôi.”
Tôi cảm thấy cả người suy nhược, vịn vào cửa sổ mà hai chân mềm nhũn khụy xuống đất, tôi thật sự cảm thấy mình thật không có tiền đồ, tôi còn chút tôn nghiêm, tôi không thể ở trước mặt họ mà khóc lóc được.
Hoắc Khứ Bệnh vội vàng đỡ lấy tôi, “Muội không khỏe sao?”
Tôi lắc đầu, không nhìn chàng, “Các người mau đi đi, muội muốn nghỉ ngơi một lát.” Nói xong bỏ tay chàng ra, không buồn để ý đến ánh mắt khinh thường của Trương Cơ, loạng choạng đi đến tháp nằm. Vài bước đi này kéo dài rất lâu, dường như có những mũi nhọn ở lưng, tôi không biết mình lúc này ở trong mắt họ đã thành cái dạng gì.
Hoắc Khứ Bệnh đau lòng nhìn về phía tôi, Trương Cơ kéo lấy tay áo chàng, ánh mắt ôn nhu mà tự nhiên, tự nhiên như những người thân thuộc đã ở bên nhau nhiều năm. Tôi cảm thấy trong ngực như có một con dao sắc nhọn đâm qua, càng lún càng sâu.
“Vậy nàng cố gắng nghỉ ngơi, ta sẽ trở lại thăm nàng!” Hoắc Khứ Bệnh không đến bên giường tôi mà chỉ đứng tại chỗ nói, tôi nhắm mắt lại gật đầu, họ nhanh chóng rời đi.
“Nàng đó là Lý cơ huynh nói đó sao?”
“Ừ.”
Tiếng nói của hai người vọng đến, theo tiếng bước chân dần dần đi xa.
Nàng đó? Tôi đột nhiên cười lớn, cười quá sức, đến nước mắt cũng bật ra. Hóa ra tôi trong lòng chàng cùng lắm chỉ là một ‘nàng đó’ mà thôi! Tôi đã đánh giá cao bản thân quá rồi. Danh môn thế gia, môn đăng hộ đối, tôi thì có là gì?
Có đáng không? Nếu trước mỗi chuyện đều cân nhắc đáng hay không, vậy chuyện đó vốn chẳng quan trọng! Tình cảm cũng thế, đáng không? Tình yêu tự nó đã là không công bằng, đạt được bao nhiêu mất đi bao nhiêu, ai có thể nói cho rõ được!
“Tôi muốn về!” Xốc chăn lên, tôi loạng choạng đứng dậy, nhặt tấm vải lên.
“Ta tiễn nàng.” Lương công tử đưa lưng về phía tôi, chậm rãi đi ra ngoài, tôi đột nhiên cảm thấy chán ngắt vô vị, vì sao lại lắm rối ren đến thế? Nếu tôi chỉ là một ca cơ bình thường ở phủ công chúa, không cần lo nghĩ cho tương lai của bản thân thì thật tốt biết bao? Nếu tôi chưa từng đến đây, năm nay tôi đã học năm thứ ba đại học, ngồi trong lớp học ấm cúng vùi đầu vào sách vở, tan học thì cùng Mặc Mặc dạo phố đêm, ăn tất cả những món ngon có thể ăn, chơi hết những trò có thể chơi, thật hạnh phúc biết bao, chứ chẳng phải giống như bây giờ, lẻ loi sống trong thế giới xa lạ này.
Nhưng nếu trở về, sẽ không gặp được Hoắc Khứ Bệnh, không có thiếu niên khi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh, chỉ có chút vết tích được ghi chép từ sách vở và khói mây mịt mù trên đỉnh Kỳ Liên Sơn.
Tựa vào xe, mắt tôi nhòa lệ, còn nhớ lần đầu tiên được thấy khuôn mặt rạng ngời của chàng, còn nhớ biểu tình vui sướng xen lẫn luống cuống của chàng khi nhận trái đu đủ, còn nhớ thân thủ mạnh mẽ khi chàng chơi cầu, còn nhớ những nụ hôn, vòng tay triền miên…
Kỷ niệm ít đến đáng thương, nhưng lại là không khí của tôi, là tất cả những gì tôi gửi gắm, nếu như không có chàng, sẽ không còn lý do để tôi tồn tại nơi này…
Nghĩ đi nghĩ lại tôi bất giác bật cười, một giọt nước mắt đọng trên khóe môi, là ấm áp, là ngọt ngào cũng là chua xót.
Thế nhưng tôi không biết những thứ ấy có phải thuộc về tôi, hay nói đúng hơn là của một mình tôi, tình yêu là độc chiếm, chứ không phải sẻ chia cùng người khác!
Bưng chén thuốc nằm trên giường, đại phu kê thang thuốc này thật khó uống, một chén đen sì sì, tôi bóp mũi uống liều.
Thời gian từng ngày qua đi, vẫn không có tin gì của Hoắc Khứ Bệnh, sự kiên nhẫn và chờ đợi của tôi dần hao mòn, không biết mình có thể chờ bao lâu, đợi cho đến khi nào nữa.
Nhưng, chờ đợi thì được gì?
Ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa từng nghĩ tới bản thân cũng có ngày trở nên thế này, mang tất cả những hỉ nộ ái ố của mình đặt trên một người khác, thậm chí đánh mất chính bản thân. Đây là tôi sao? Ngồi trước gương, nhìn dung nhan tiều tụy, vẫn xinh đẹp nhưng lại thiếu sinh khí, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, thân thể không khoẻ và tâm lý héo hon khiến tôi mệt mỏi khôn xiết. Nhếch môi cười, nụ cười kia còn khó coi hơn khóc.
Uống thuốc xong, tôi nằm trên giường xuất thần, Phàn Huy ở bên ngoài gõ cửa.
“Tôi đã sắp ngủ rồi, có chuyện gì nói sau đi.” Tôi to tiếng nói, bây giờ không muốn gặp ai cả.
Tiếng đập cửa dừng lại, vừa quay đầu, tiếng động lại vang lên, tôi hơi tức giận.
“Tôi đã ngủ rồi.” Tôi cao giọng hơn, nhìn ra cửa, Phàn Huy bảo thủ này thật đáng ghét.
Tôi trở mình, suy nghĩ hỗn loạn. Từ khi sinh bệnh tới nay tôi trở nên cáu gắt khó chiều, chuyện dù rất nhỏ cũng làm tôi bực bội, bản tính lạc quan vui vẻ trước kia của tôi đi đâu mất rồi? Bỗng nhiên phát hiện đã không thể trở về là chính mình được nữa. Mũi cay cay, nước mắt theo hai gò má chảy xuống gối, một mảng ướt lạnh.
Tôi nhắm mắt lại khẽ nức nở, chỉ có một mình tôi, tôi cảm thấy mình đã bị thế giới này vứt bỏ, vứt bỏ ở hai ngàn năm trước.
Nước mắt còn đang rơi, bỗng cảm thấy có gì đó dao động trên mặt, tôi đưa tay gạt lại đụng phải một đôi tay to lớn!
Tôi quay người lại, Lương công tử đang cúi người đứng bên giường tôi, bàn tay to giúp tôi lau nước mắt, tóc mai từ đầu vai hắn rũ xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi.
“Tại sao lại là ngài…” Tôi xoay người ngồi xuống, gạt mạnh nước mắt, ngẩng đầu, qua đôi mắt hắn tôi thấy được khuôn mặt lem luốc của mình.
Hắn cười buồn, đau lòng nhìn tôi nhưng không trả lời mà chỉ ngồi xuống cạnh tôi.
“Ha ha... Tôi không sao đâu.” Gượng gạo nói chuyện, lại nở nụ cười miễn cường, hít hà cái mũi.
Hắn bỗng nhiên vươn cánh tay dài ôm chầm lấy tôi, tay áo rộng thùng thình vây tôi trong lòng hắn. Hóa ra, những lúc thế này vẫn còn có một người có thể cho tôi dựa vào. Tôi òa khóc trong ngực hắn, cuối cùng cũng đã khóc được thành tiếng, nước mắt nước mũi cọ hết lên áo hắn, hai tay tôi nắm lấy vạt áo trước ngực hắn tùy tiện phát tiết cảm xúc.
Khóc một hồi, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn, bèn chui ra khỏi ngực hắn, thấy hắn đang cúi đầu nhìn tôi, vuốt ve hai má, tôi bỗng thấy ngượng ngùng, vội vàng che đôi mắt khóc đến sưng húp, dịch người sang hướng khác.
“Đã khỏe hơn chưa?” Hắn khẽ nói, sửa sang lại quần áo đã bị tôi dày vò.
Tôi gật đầu, trộm nhìn hắn, vừa rồi thất thố mà cảm thấy xấu hổ, tự nhiên những yếu đuối đều bị hắn thấy được.
“Hán quân đắc thắng, năm ngày trước đã khải hoàn quay về, sẽ nhanh chóng tới Định Tương.” Hắn quay đầu nhìn tôi, nói.
Bàn tay đang dụi mắt bỗng cứng lại, chiến tranh cuối cùng cũng đánh xong rồi, Hoắc Khứ Bệnh sắp về đến đây? Bỗng có chút lo lắng, lòng vẫn còn đang nghĩ về chuyện này, làm sao đối mặt với chàng đây.
“Ta cũng quay về Trường An, nàng có muốn trở về cùng ta không?” Hắn lặng lẽ nhìn tôi, một tay vỗ về khuôn mặt tôi, nét mặt ôn nhu mà đau xót.
Tôi mê man vươn tay ra, ngón tay tôi chạm vào thái dương hắn. Khoảnh khắc đó bỗng nảy ra xúc động muốn cùng hắn ra đi, rời xa cuộc sống hoang mang này. Nhưng nụ cười của Hoắc Khứ Bệnh tựa như ma chú, bủa vây lấy tôi khiến tôi không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng tôi lắc đầu, tôi muốn chờ Hoắc Khứ Bệnh trở về, chàng đã đồng ý sẽ đến đón tôi.
“Vậy nàng phải bảo trọng.” Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vạt áo bay bay chớp mắt đã biến mất ngoài cửa.
Tiếng đóng cửa kéo suy nghĩ của tôi trở về, ngỡ ngàng nhìn lại, hắn đã không còn ở đó, trong phòng trống không lại chỉ còn mình tôi.
Chỉ có mình tôi.
Những ngày chờ đợi dài lê thê, mỗi ngày chuyện đầu tiên khi tôi dậy là đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Thời tiết chuyển lạnh, mặc thêm một chiếc áo bông mới tạm chống chọi được với gió lạnh, cơ thể tôi tuy đã dần bình phục nhưng không có sức lực, căn bệnh này thật dai dẳng.
Tôi ôm lấy mình, đứng bên cửa sổ, tuy rằng tôi biết bệnh nhân không thể đón gió, có thể làm bệnh nặng thêm nhưng tôi ngoài việc muốn được gần với trời đất ra thì thật sự không biết nên làm sao. Thế giới này quá rộng lớn, nhưng lại dung không được trái tim tôi.
Qua bữa trưa, Phàn Huy đột nhiên đẩy cửa vào, tôi chưa kịp phản ứng hắn đã hưng phấn nói cho tôi biết đại quân đã tới ngoài thành, các chủ tướng không lâu sau sẽ đến dịch quán nghỉ ngơi!
Tôi ngơ ngác, chân tay luống cuống, trông mong đến thế là vì muốn gặp được chàng. Tôi ôm má ngồi trước gương, chăm chú nhìn gương mặt này. Hai má hơi gầy, đôi mắt bởi bệnh mà lớn hơn, tôi tiều tụy thế này chàng còn thích không? Nghĩ đến đây, tôi cười buồn, nữ nhân luôn muốn đẹp trong mắt người thương.
Tôi vốn định đến cổng thành nghênh đón, lại cảm thấy không thích hợp lắm nên chỉ có thể mặc quần áo đứng bên cửa sổ nhìn ra.
Xa xa, một đội nhân mã đang chạy nhanh đến, dân chúng bên đường hoan hô chào đón đại quân trở về. Hai sắc đỏ đen từng chút xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay tôi bám vào thành cửa sổ, Hoắc Khứ Bệnh là chàng đó ư, chàng đã đến đón tôi phải không?
Tôi cho là mình có thể ung dung đối mặt nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người trong lòng kia thì mắt trở nên nhạt nhòa. Tôi gạt nước mắt, tự nói với mình không thể yếu đuối được.
Cửa phòng được mở ra, tôi quay phắt người lại, thấy chàng đang im lặng đứng ngoài cửa.
Tôi ngây ngốc, tay còn bám vào cửa sổ, thời gian như dừng lại, chờ đợi mỏi mòn chính vì giờ khắc này sao?
Chàng từ từ tiến về phía tôi, quân trang chưa thay còn mang theo bão cát Mạc Bắc. Làn da phơi nắng đến sạm đen, đánh giặc bên ngoài nhất định rất vất vả. Cằm chàng cũng lún phún râu, thiếu niên ngày xưa nay đã hoàn toàn trưởng thành rồi? Tôi muốn nhìn chàng thật kỹ, nhìn đôi mắt vẫn luôn quấn lấy tôi trong những giấc mộng kia, có phải vẫn trong suốt như thuở nào. Nhưng tầm mắt càng lúc càng mờ dần, mở miệng ra, cổ họng lại nghẹn ngào không thoát ra tiếng, tôi biết bộ dạng mình bây giờ nhất định rất khó coi.
Tôi si ngốc nhìn chàng bước đến trước mặt, đối diện với ánh mắt chàng, dường như đã qua mấy đời, tôi tham lam dõi theo khuôn mặt chàng, nhất thời không biết nói gì.
“Dao Ca, nàng gầy quá!” Chàng vươn tay chạm lên mặt tôi, bàn tay thô ráp xoa xoa làn da.
Tôi không nhịn được nữa, ôm chầm lấy chàng, chôn mặt vào lồng ngực chàng. Một mùi hương cỏ xanh tràn ngập khứu giác, những lo lắng bất an mấy ngày nay cũng tan biến. Hoắc Khứ Bệnh, tôi cuối cùng cũng đợi được chàng…Tôi biết chàng sẽ không gạt tôi!
Chàng vòng tay ôm siết lấy tôi, cằm cọ lên đầu tôi, tôi dán vào ngực chàng, nghe được tiếng tim đập và hơi thở ôn hòa của chàng, tôi không muốn rời xa.
“Ta đã trở về.” Chàng thầm thì, tăng thêm lực như muốn sáp nhập tôi vào cơ thể chàng. Tôi gật dầu, hơi thở của chàng khiến tâm tình mỏi mệt mấy ngày nay của tôi đã tìm lại được chút bình an.
Chàng nâng khuôn mặt tôi đang gác trên vai chàng, nói “Để ta nhìn nàng kỹ hơn nào.”
“Có gì đẹp mà…” Tôi giả bộ sẵng giọng, nhưng lời nói lại mang âm mũi nặng. Mạnh miệng không chịu thừa nhận, tôi cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay chàng.
Chàng giữ chặt lấy tôi, nắm hai tay tôi kéo đến trước mặt, nở nụ cười gian tà, hai chiếc răng khểnh khiến tâm trí tôi dao động, tuy đã cuối thu nhưng nụ cười kia lại như gió xuân. Tôi không thể không thừa nhận, đối diện với nụ cười của chàng, tôi vốn chẳng có sức kháng cự.
Chàng tiến đến gần tôi hơn, khẽ hỏi, “Dao Ca, nhớ ta không?” Hơi thở nóng ấm phả trên cổ tôi ngưa ngứa. Dựa vào vai chàng, lòng tôi ngọt ngào, khẽ lắc lư thân mình.
Đang định nói chuyện thì bỗng thấy một bóng người đứng ở cửa.
“Hoắc công tử, mọi người đang đợi chúng ta.” Giọng nói êm tai của nữ tử cất lên, tôi sững người, chớp mắt cảm giác như bị đẩy xuống đáy vực.
“Muội muội của Đình Úy Trương Canh - Trương Cơ không quản ngàn dặm xa xôi đến Nhạn Môn, ai nấy đều biết, trong quân doanh đã lan truyền một giai thoại! Khải hoàn trở về, nàng nghĩ kết quả sẽ thế nào?”
Lời nói của Lương công tử vang vọng trong đầu, tôi đờ đẫn đứng đó. Hóa ra tất cả đều là sự thật, Trương Cơ quả nhiên theo đến, dọc đường kề cận.
Lòng thắt lại, tôi đẩy Hoắc Khứ Bệnh ra, chàng vẫn ôm lấy tôi không buông, quay lại gật đầu cười nói với Trương Cơ, “Biết rồi.”
Trương cơ đi vào phòng, mỉm cười nhìn thẳng tôi, nụ cười đó thật chói mắt, còn mang theo tư thái của người chiến thắng.
Tôi tránh khỏi tay Hoắc Khứ Bệnh, gian nan duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trưng ra nụ cười giả tạo. Vào lúc tôi nhìn thấy hai người họ đi ra, mới hiểu được mình vốn chẳng thể chịu đựng nổi. Vừa nghĩ tới việc họ ở trên chiến trường đồng cam cộng khổ, lòng tôi lại đau đớn khó chịu. Tôi thì có là gì? Chỉ là một ca cơ vô danh vô phận, một nô tỳ thân phận thấp kém!
Nhìn về phía Hoắc Khứ Bệnh, ánh mắt chàng chợt lóe lên như đang hỏi ý kiến, nhìn tôi, “Dao Ca, cùng đi thôi.”
Tôi cảm thấy cả người suy nhược, vịn vào cửa sổ mà hai chân mềm nhũn khụy xuống đất, tôi thật sự cảm thấy mình thật không có tiền đồ, tôi còn chút tôn nghiêm, tôi không thể ở trước mặt họ mà khóc lóc được.
Hoắc Khứ Bệnh vội vàng đỡ lấy tôi, “Muội không khỏe sao?”
Tôi lắc đầu, không nhìn chàng, “Các người mau đi đi, muội muốn nghỉ ngơi một lát.” Nói xong bỏ tay chàng ra, không buồn để ý đến ánh mắt khinh thường của Trương Cơ, loạng choạng đi đến tháp nằm. Vài bước đi này kéo dài rất lâu, dường như có những mũi nhọn ở lưng, tôi không biết mình lúc này ở trong mắt họ đã thành cái dạng gì.
Hoắc Khứ Bệnh đau lòng nhìn về phía tôi, Trương Cơ kéo lấy tay áo chàng, ánh mắt ôn nhu mà tự nhiên, tự nhiên như những người thân thuộc đã ở bên nhau nhiều năm. Tôi cảm thấy trong ngực như có một con dao sắc nhọn đâm qua, càng lún càng sâu.
“Vậy nàng cố gắng nghỉ ngơi, ta sẽ trở lại thăm nàng!” Hoắc Khứ Bệnh không đến bên giường tôi mà chỉ đứng tại chỗ nói, tôi nhắm mắt lại gật đầu, họ nhanh chóng rời đi.
“Nàng đó là Lý cơ huynh nói đó sao?”
“Ừ.”
Tiếng nói của hai người vọng đến, theo tiếng bước chân dần dần đi xa.
Nàng đó? Tôi đột nhiên cười lớn, cười quá sức, đến nước mắt cũng bật ra. Hóa ra tôi trong lòng chàng cùng lắm chỉ là một ‘nàng đó’ mà thôi! Tôi đã đánh giá cao bản thân quá rồi. Danh môn thế gia, môn đăng hộ đối, tôi thì có là gì?