Hôm đó Trần Lộc lấy cuộn thẻ tre từ trong tay áo lén trình cho tôi thì tôi mới phát giác hắn là người Lý Duyên Niên xếp vào bên cạnh tôi. Trần Lộc là một tiểu hoàng môn phục vụ trong Y Lan Điện, tôi không để ý đến hắn lắm, chỉ cho là người Lưu Triệt phái đến.
Tôi dẫn hắn vào, nhấc tháp gỗ lên để lộ một ngăn bí mật có lót lụa, “Sau này nếu muốn giao gì cho ta, cứ tìm cơ hội đặt vào đây, chớ mang theo bên mình.”
“Vâng.” Nam hài thanh tú cung kính đáp.
“Làm việc phải thận trọng, nếu có người hỏi cứ nói là nhạc phổ của Nhạc Phủ mới chế tác, ta muốn tấu cho bệ hạ nghe.”
“Vâng.”
“Ngươi có biết làm kiếm gỗ không?” Tôi gỡ trang sức xuống, khẽ hỏi.
“Biết ạ.” Hắn nhìn tôi không hiểu.
“Làm một thanh đoản kiếm, dài một thước, nhẹ nhưng đừng sắc, thích hợp cho trẻ nhỏ dùng.” Tôi miêu tả bằng tay.
“Mỹ nhân muốn làm gì ạ?” Hắn nhịn không được hỏi.
Tôi mỉm cười, “Đợi ngươi làm xong ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hắn khom người nhận lời, tôi hỏi han thêm vài câu rồi cho hắn lui xuống.
Một tỳ nữ bước vào mang theo một chậu than với những khúc gỗ bị đốt cháy bên trong, như được quay trở lại Thanh Tuyết Cư, tôi thất thần trong nháy mắt mà bị lửa nóng làm bỏng cổ tay.
Tôi mở thẻ tre ra đọc mấy lần vẫn không tìm được chút tin tức nào của chàng, lòng quạnh quẽ, không buồn không vui, không có tin tức chính là tin tốt nhất, nay tôi còn có thể mong ước chi xa vời?
Đốt thẻ tre thành tro không để lại chút gì.
Mồng một tết nhanh chóng đến, khi tôi từ Trường Thu Điện náo nhiệt bước ra thì chợt nhận ra, mới đó mà đã ba năm rồi. Nếu không bị đến nơi này thì năm nay tôi đã tốt nghiệp đại học, đột nhiên cảm thấy đó đã là chuyện rất xa xôi, như đã qua rất rất lâu rồi.
Năm tháng thoi đưa, một kiếp phù sinh bất quá chỉ là một hồi mộng mị.
Từ Vị Ương Cung đến Quế Cung tôi đã thuộc đường, khi ra khỏi cửa tôi mang theo Nam Lăng và Trần Lộc.
Đi ngang qua Tuyên Thất Điện tôi chọn đường vòng mà đi, nhưng càng cố tình tránh né lại càng đụng phải.
Mỗi lần đi ngang qua tôi đều thấy Hàn Bác trong quân trang đang lẫn giữa đám thị vệ, việc tình cờ chạm mặt hắn đã thành quen, sau khi vội vàng bái kiến thì lập tức rời khỏi.
Tôi còn hoài nghi, vì tôi phá hỏng việc của hắn và Doãn phu nhân mà hắn đang tiến hành âm thầm giám thị tôi, lại nghĩ, dù sao với phẩm cấp của tôi, hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Doãn phu nhân nếu biết được, chỉ sợ tôi chạy trời không khỏi nắng, Hàn Bác có nói với nàng chưa? Tôi nhìn vào mắt hắn mà nghĩ không ra đáp án.
“Mỹ nhân, cây quế thì có gì đẹp, không có hoa cũng chẳng có nụ.” Nam Lăng ở bên khẽ cằn nhằn.
Tôi vuốt ve từng cây, từ thân đến các nhánh, lòng càng lúc càng rối bời, ‘quế’ rốt cục có nghĩa gì?
Rừng quế rậm rạp không có quy luật gì đặc biệt, đến sẩm tối, khi trăng đã xuất hiện ở góc trời, tôi chăm chú nhìn lên ngọn cây, có lẽ là chỉ vị trí Bắc Đẩu Thất Tinh?
Dao Quang sẽ xuất hiện ở cuối trời, tôi bỗng thấy chỉ có mình mới tin câu chuyện hoang đường này.
Trần Lộc cũng sốt ruột hỏi tôi, đã liên tục mấy ngày, bọn họ theo tôi cũng mệt mỏi, thấy hành động quái lạ của tôi thì bực bội trong lòng.
Phiền muộn trở về Y Lan Điện, lúc đi lòng đầy hy vọng lại ôm nỗi thất bại quay về, cảm giác tuyệt vọng này thật khổ sở vô cùng.
“Mỹ nhân dùng bữa thôi.” Nam Lăng dè dặt nói.
“Các ngươi ăn trước đi, ta không đói.” Tôi nằm trên tháp mà tâm phiền ý loạn.
“Sức khỏe quan trọng hơn, nếu bệ hạ trách tội xuống…”
“Đi ra ngoài! Ta không muốn gặp ai hết!” Tôi chỉ ra cửa quát lớn
Nam Lăng bị tôi làm cho sợ chết khiếp, tôi chưa bao giờ giận dữ, trong mắt các nàng có lẽ tôi vẫn luôn là Lý mỹ nhân nhẫn nhục chịu đựng, được Lưu Triệt sủng hạnh, nuôi dưỡng trong thâm cung.
“Mỹ nhân, kiếm gỗ người cần đã làm xong.” Trần Lộc lặng yên đi vào.
“Để đó rồi ra ngoài đi.” Tôi cuộn mình trong chăn chẳng buồn nhìn hắn.
“Vâng.”
Chỉ lát sau lại có tiếng bước chân vang lên.
“Ta muốn yên tĩnh một mình.” Giọng tôi nghèn nghẹn.
Cách tấm chăn có người dịu dàng ôm choàng lấy tôi, mùi hương quen thuộc thoảng đến.
“Có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Tiếng nói trầm thấp của Lưu Triệt cất lên, tay lau nước mắt cho tôi.
“Ngày lành gì mà bệ hạ cao hứng như thế?” Tôi tránh ánh mắt của hắn, lúng túng che mặt lau lau quệt quệt.
Hắn lại rút trâm cài trên tóc tôi xuống làm mái tóc bung ra, ý cười sâu đậm.
“Người đặc biệt đến để trêu chọc nô tỳ sao? Lại phải búi tóc lại.” Tôi giận dỗi nhìn hắn.
“Ngày này năm trước, trên cầu.” Hắn ôm mặt tôi, con ngươi lấp lánh sáng.
Đây là nam nhân lạnh lùng bá đạo thường ngày đấy ư? Vì sao trước và sau lưng người khác hắn lại khác biệt như vậy, làm tôi chẳng biết đường nào mà lần.
Lúc thì nâng tôi lên chín tầng mây, khi lại ném tôi xuống đáy địa ngục.
“Nhớ chứ!” Tôi sao quên được?
“Kiếm gỗ này làm cho Hoành nhi?” Hắn ngắm nghía cây kiếm nhỏ, khoa lên vài đường, vẻ mặt như trẻ con chợt lóe lên rồi biến mất.
Tôi gật đầu, hắn lại ôm tôi vào lòng.
“Tiểu Dao!” Ngữ điệu Lưu Triệt lúc này mang theo sự ôn nhu vô tận mê hoặc tâm trí tôi.
Nhưng chỉ khi triền miên quấn quýt hắn mới gọi tôi như thế, tình nùng qua đi lại chỉ còn lãnh đạm thờ ơ.
Tôi khó lòng phòng bị, hết lần này đến lần khác tan tác trong tay hắn, có lẽ tôi thật sự rất sợ cô đơn, khát vọng có người quan tâm, cho dù người này là Lưu Triệt, là đế vương bạc tình. Có đôi khi tôi tự an ủi mình, tôi chỉ muốn dựa dẫm mà thôi, không liên quan gì đến yêu hận.
“Đối với mỗi nữ nhân người đều như thế sao?” Tôi dò xét trong đôi mắt hắn, bình tĩnh hỏi.
“Trẫm đang ở bên nàng, đừng đề cập đến người khác.” Hắn in dấu xuống môi tôi.
Tôi nghiêng đầu đi, mỗi lần thân mật với hắn tôi lại nghĩ đến hình ảnh hắn cùng những nữ nhân khác.
“Trẫm muốn hài tử của nàng.” Hắn vừa nói vừa lần vào áo tôi, áp lên nơi mềm mại trước ngực tôi, xoa nắn vỗ về.
Tôi cười mỉm, tôi chắc chắn sẽ không sinh con trong chốn thâm cung này, để nó trở thành vật hy sinh cho mưu đồ chính trị.
“Nàng sẽ là mẫu thân tốt.” Hắn xoay người đặt tôi xuống, không kịp thoát đi y phục nặng nề trên người, hắn kéo váy tôi lên, cảm giác mát lạnh ập đến.
Nhiều ngày không gặp, hắn có vẻ vội vàng, cách lớp vải vóc mà tìm kiếm say sưa.
Hai lần hoan ái trước tôi đã không nhận ra, còn hôm nay, hắn lại như đứa trẻ không biết thỏa mãn, cứ phóng thích hết lần này đến lần khác.
Khoảnh khắc lên đỉnh, hắn không ngừng gọi tên tôi, tôi vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn với cảm giác thỏa mãn khác thường.
Chỉ có vào thời khắc này, tôi mới có thể cảm thấy hắn không phải là quân vương cao cao tại thượng mà cũng động tình vì một nữ nhân, dù chỉ là ngắn ngủi hư vô. (so does Whoever!)
Đêm nay tôi nằm ngủ trong lòng Lưu Triệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời.
Sớm hôm sau vừa mở mắt ra đã bị hơi thở của hắn vờn quanh, người đang say ngủ trong bộ dáng cực kỳ hồn nhiên.
Nếu đôi mắt không mở ra, có lẽ tôi sẽ vì thế mà trầm luân.
Nhưng tôi quá tỉnh táo, tỉnh táo đến hồ đồ.
“Nàng thích quế?” Lưu Triệt bỗng mở mắt, vòng tay sang ôm tôi.
“Vâng.” Tôi thầm giật mình, hóa ra chuyện tôi thường đến Quế Cung hắn đã biết.
“Nếu nàng thích, trẫm sẽ sai người trồng ở Y Lan Điện vài cây.”
“Không cần đâu, nhìn nhiều cũng chán.” Tôi nói lấy lệ.
“Nếu không có việc gì thì ở lại Vị Ương Cung, đừng đi lung tung.”
Như vừa bị hắt một gáo nước lạnh, tôi mặc áo choàng vào nói, “Sau này nô tỳ sẽ không đến Quế Cung quấy nhiễu nhã hứng của bệ hạ nữa.”
Chẳng biết tại sao đối với Doãn phu nhân, tôi luôn có địch ý, rất không thích kiểu kiêu căng hợm hĩnh của nàng ta.
Hắn không nói gì, chỉ truyền Nhã Dư vào thay y phục, tầng tầng lớp lớp triều phục huyền sắc khoác lên người, mũ miện rèm châu che khuất cặp mặt thâm trầm của hắn, hắn lại trở về với hình mẫu quân vương lạnh lùng trên triều của mình.
“Qua thời gian này cũng nên cho nhị ca nàng tiến cung đoàn tụ.” Lưu Triệt trước khi ra khỏi cửa dừng một chút nói.
Tôi bị chủ ý bất ngờ của hắn làm sững sờ, Lý Duyên Niên đã bắt đầu hành động? Lòng lo lắng bất an nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ tạ ơn.
Khi những nhành đào đều đã thôi nở hoa, trận tuyết đầu đông đã bắt đầu rơi xuống, tháng ngày trong cung lại tịch mịch như tuyết.
Gần đây cơ thể tôi có chút khác thường, hay buồn ngủ lại thường xuyên tỉnh giấc, Lưu Triệt luôn vào triều từ sớm.
Món thịt ngày thường tôi thích ăn nhất nhưng vài ngày nay chẳng có khẩu vị. Canh thịt bò trắng đổi thành cháo ngô, ngắm những bông tuyết bồng bềnh ngoài khung cửa, tôi lại chỉ muốn ăn hoa quả, bèn sai Nam Lăng mang đến quả mận và sơn trà, xay thành nước, chua chua tê tê đến ngon miệng.
Nàng đứng bên lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt thường dừng lại trên bụng tôi.
Tôi hơi hoảng, cẩn thận tính ngày thì nguyệt sự hình như đã muộn một tuần.
Nhất thời bối rối, tôi buông nước trái cây xuống vuốt ve cái bụng bằng phẳng. Lưu Triệt lúc nào cũng ngủ lại Y Lan Điện, hơn nữa mỗi lần hoan ái đều không thực hiện biện pháp bảo hộ nào.
Suy nghĩ điên cuồng này lấp đầy đầu óc tôi, da đầu run lên, chẳng lẽ tôi đã có cốt nhục của hắn?
“Truyền thái y cho ta.” Tôi nói vào tai Nam Lăng.
“Vâng.” Nàng hoan hỉ vui mừng chạy ra lại bị tôi gọi giật lại.
Nàng khó hiểu nhìn sắc mặc nghiêm trọng của tôi, hoài long thai đối với phi tần hậu cung mà nói là chuyện cực kỳ tốt, nhưng tôi lại chỉ có lo lắng.
“Tìm thái y vô danh, chiều quay lại, không được nói ra bên ngoài.”
“Vâng.”
Trương Thái y râu tóc bạc phơ bắt mạch cho tôi bên ngoài tấm rèm, một lúc sau vẫn không nói gì.
“Bổn cung mắc bệnh gì?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Cựu thần làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ chẩn phải loại mạch tượng này.”
Tim thót lên cổ, tôi cố kiềm chế hỏi thử, “Là hỉ mạch?”
“Quả quyết không phải.” Hắn chắc chắn.
Không có thai! Tôi mừng rỡ ngồi dậy khỏi tháp, sức lực như đã quay lại.
“Có phải dạ dày trướng căng, nguyệt sự rối loạn?”
Hắn cân nhắc lại bệnh trạng của tôi, “Đúng vậy!”
“Mỹ nhân khí nóng tích tụ, ngấm sâu vào trong, cần phải điều dưỡng lâu dài.”
“Ngươi kê thuốc và châm cứu đi.” Tôi nằm lại tháp, cơ thể luôn suy yếu nên không bận tâm lắm đến lời hắn nói.
Thưởng cho hắn xong, Nam Lăng khó hiểu, vì sao không có thai lại làm tôi vui mừng đến vậy.
“Trương đại nhân.” Tôi đứng dậy.
“Có vi thần.” Hắn cúi đầu thật sâu.
“Bổn cung rất hứng thú với hương liệu, nhất là lan xạ hương, hãy tìm giúp bổn cung.” Vừa nói tôi vừa đặt vào tay hắn một viên ngọc lớn.
“Xạ hương chỉ sợ…” Hắn dùng ánh mắt tỏ ý.
Xạ hương vị ngọt, từ xa đã ngửi thấy, ngọt đến phát ngấy nhưng được dùng làm hương liệu chế thuốc. Dùng trường kỳ sẽ làm thai phụ sinh non, nữ tử không thụ thai được.
“Bệ hạ cũng thích nhất mùi hương này, nếu ngươi không giúp, ta chỉ còn cách bẩm báo bệ hạ.” Tôi than khẽ.
“Vi thần sẽ cố hết sức, ngày mai phái người đưa tới Y Lan Điện.”
“Bệ hạ không thích kẻ nhiều chuyện.” Tôi dịu dàng cười.
“Vâng.” Hắn thong thả lui bước ra ngoài, không nói thêm một câu.
Tựa vào cửa sổ, lòng tôi rối bời, tôi tự lừa mình dối người nghĩ rằng chỉ cần không có hài tử ràng buộc, tôi cũng sẽ có ngày thoát thân, dù cho trái tim trống rỗng nhưng có thể giả như không hổ thẹn với Hoắc Khứ Bệnh.
Trốn tránh cũng được, bất đắc dĩ cũng chẳng sao, tôi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, đi đến ngày cuối cùng.
Hôm đó Trần Lộc lấy cuộn thẻ tre từ trong tay áo lén trình cho tôi thì tôi mới phát giác hắn là người Lý Duyên Niên xếp vào bên cạnh tôi. Trần Lộc là một tiểu hoàng môn phục vụ trong Y Lan Điện, tôi không để ý đến hắn lắm, chỉ cho là người Lưu Triệt phái đến.
Tôi dẫn hắn vào, nhấc tháp gỗ lên để lộ một ngăn bí mật có lót lụa, “Sau này nếu muốn giao gì cho ta, cứ tìm cơ hội đặt vào đây, chớ mang theo bên mình.”
“Vâng.” Nam hài thanh tú cung kính đáp.
“Làm việc phải thận trọng, nếu có người hỏi cứ nói là nhạc phổ của Nhạc Phủ mới chế tác, ta muốn tấu cho bệ hạ nghe.”
“Vâng.”
“Ngươi có biết làm kiếm gỗ không?” Tôi gỡ trang sức xuống, khẽ hỏi.
“Biết ạ.” Hắn nhìn tôi không hiểu.
“Làm một thanh đoản kiếm, dài một thước, nhẹ nhưng đừng sắc, thích hợp cho trẻ nhỏ dùng.” Tôi miêu tả bằng tay.
“Mỹ nhân muốn làm gì ạ?” Hắn nhịn không được hỏi.
Tôi mỉm cười, “Đợi ngươi làm xong ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hắn khom người nhận lời, tôi hỏi han thêm vài câu rồi cho hắn lui xuống.
Một tỳ nữ bước vào mang theo một chậu than với những khúc gỗ bị đốt cháy bên trong, như được quay trở lại Thanh Tuyết Cư, tôi thất thần trong nháy mắt mà bị lửa nóng làm bỏng cổ tay.
Tôi mở thẻ tre ra đọc mấy lần vẫn không tìm được chút tin tức nào của chàng, lòng quạnh quẽ, không buồn không vui, không có tin tức chính là tin tốt nhất, nay tôi còn có thể mong ước chi xa vời?
Đốt thẻ tre thành tro không để lại chút gì.
Mồng một tết nhanh chóng đến, khi tôi từ Trường Thu Điện náo nhiệt bước ra thì chợt nhận ra, mới đó mà đã ba năm rồi. Nếu không bị đến nơi này thì năm nay tôi đã tốt nghiệp đại học, đột nhiên cảm thấy đó đã là chuyện rất xa xôi, như đã qua rất rất lâu rồi.
Năm tháng thoi đưa, một kiếp phù sinh bất quá chỉ là một hồi mộng mị.
Từ Vị Ương Cung đến Quế Cung tôi đã thuộc đường, khi ra khỏi cửa tôi mang theo Nam Lăng và Trần Lộc.
Đi ngang qua Tuyên Thất Điện tôi chọn đường vòng mà đi, nhưng càng cố tình tránh né lại càng đụng phải.
Mỗi lần đi ngang qua tôi đều thấy Hàn Bác trong quân trang đang lẫn giữa đám thị vệ, việc tình cờ chạm mặt hắn đã thành quen, sau khi vội vàng bái kiến thì lập tức rời khỏi.
Tôi còn hoài nghi, vì tôi phá hỏng việc của hắn và Doãn phu nhân mà hắn đang tiến hành âm thầm giám thị tôi, lại nghĩ, dù sao với phẩm cấp của tôi, hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Doãn phu nhân nếu biết được, chỉ sợ tôi chạy trời không khỏi nắng, Hàn Bác có nói với nàng chưa? Tôi nhìn vào mắt hắn mà nghĩ không ra đáp án.
“Mỹ nhân, cây quế thì có gì đẹp, không có hoa cũng chẳng có nụ.” Nam Lăng ở bên khẽ cằn nhằn.
Tôi vuốt ve từng cây, từ thân đến các nhánh, lòng càng lúc càng rối bời, ‘quế’ rốt cục có nghĩa gì?
Rừng quế rậm rạp không có quy luật gì đặc biệt, đến sẩm tối, khi trăng đã xuất hiện ở góc trời, tôi chăm chú nhìn lên ngọn cây, có lẽ là chỉ vị trí Bắc Đẩu Thất Tinh?
Dao Quang sẽ xuất hiện ở cuối trời, tôi bỗng thấy chỉ có mình mới tin câu chuyện hoang đường này.
Trần Lộc cũng sốt ruột hỏi tôi, đã liên tục mấy ngày, bọn họ theo tôi cũng mệt mỏi, thấy hành động quái lạ của tôi thì bực bội trong lòng.
Phiền muộn trở về Y Lan Điện, lúc đi lòng đầy hy vọng lại ôm nỗi thất bại quay về, cảm giác tuyệt vọng này thật khổ sở vô cùng.
“Mỹ nhân dùng bữa thôi.” Nam Lăng dè dặt nói.
“Các ngươi ăn trước đi, ta không đói.” Tôi nằm trên tháp mà tâm phiền ý loạn.
“Sức khỏe quan trọng hơn, nếu bệ hạ trách tội xuống…”
“Đi ra ngoài! Ta không muốn gặp ai hết!” Tôi chỉ ra cửa quát lớn
Nam Lăng bị tôi làm cho sợ chết khiếp, tôi chưa bao giờ giận dữ, trong mắt các nàng có lẽ tôi vẫn luôn là Lý mỹ nhân nhẫn nhục chịu đựng, được Lưu Triệt sủng hạnh, nuôi dưỡng trong thâm cung.
“Mỹ nhân, kiếm gỗ người cần đã làm xong.” Trần Lộc lặng yên đi vào.
“Để đó rồi ra ngoài đi.” Tôi cuộn mình trong chăn chẳng buồn nhìn hắn.
“Vâng.”
Chỉ lát sau lại có tiếng bước chân vang lên.
“Ta muốn yên tĩnh một mình.” Giọng tôi nghèn nghẹn.
Cách tấm chăn có người dịu dàng ôm choàng lấy tôi, mùi hương quen thuộc thoảng đến.
“Có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Tiếng nói trầm thấp của Lưu Triệt cất lên, tay lau nước mắt cho tôi.
“Ngày lành gì mà bệ hạ cao hứng như thế?” Tôi tránh ánh mắt của hắn, lúng túng che mặt lau lau quệt quệt.
Hắn lại rút trâm cài trên tóc tôi xuống làm mái tóc bung ra, ý cười sâu đậm.
“Người đặc biệt đến để trêu chọc nô tỳ sao? Lại phải búi tóc lại.” Tôi giận dỗi nhìn hắn.
“Ngày này năm trước, trên cầu.” Hắn ôm mặt tôi, con ngươi lấp lánh sáng.
Đây là nam nhân lạnh lùng bá đạo thường ngày đấy ư? Vì sao trước và sau lưng người khác hắn lại khác biệt như vậy, làm tôi chẳng biết đường nào mà lần.
Lúc thì nâng tôi lên chín tầng mây, khi lại ném tôi xuống đáy địa ngục.
“Nhớ chứ!” Tôi sao quên được?
“Kiếm gỗ này làm cho Hoành nhi?” Hắn ngắm nghía cây kiếm nhỏ, khoa lên vài đường, vẻ mặt như trẻ con chợt lóe lên rồi biến mất.
Tôi gật đầu, hắn lại ôm tôi vào lòng.
“Tiểu Dao!” Ngữ điệu Lưu Triệt lúc này mang theo sự ôn nhu vô tận mê hoặc tâm trí tôi.
Nhưng chỉ khi triền miên quấn quýt hắn mới gọi tôi như thế, tình nùng qua đi lại chỉ còn lãnh đạm thờ ơ.
Tôi khó lòng phòng bị, hết lần này đến lần khác tan tác trong tay hắn, có lẽ tôi thật sự rất sợ cô đơn, khát vọng có người quan tâm, cho dù người này là Lưu Triệt, là đế vương bạc tình. Có đôi khi tôi tự an ủi mình, tôi chỉ muốn dựa dẫm mà thôi, không liên quan gì đến yêu hận.
“Đối với mỗi nữ nhân người đều như thế sao?” Tôi dò xét trong đôi mắt hắn, bình tĩnh hỏi.
“Trẫm đang ở bên nàng, đừng đề cập đến người khác.” Hắn in dấu xuống môi tôi.
Tôi nghiêng đầu đi, mỗi lần thân mật với hắn tôi lại nghĩ đến hình ảnh hắn cùng những nữ nhân khác.
“Trẫm muốn hài tử của nàng.” Hắn vừa nói vừa lần vào áo tôi, áp lên nơi mềm mại trước ngực tôi, xoa nắn vỗ về.
Tôi cười mỉm, tôi chắc chắn sẽ không sinh con trong chốn thâm cung này, để nó trở thành vật hy sinh cho mưu đồ chính trị.
“Nàng sẽ là mẫu thân tốt.” Hắn xoay người đặt tôi xuống, không kịp thoát đi y phục nặng nề trên người, hắn kéo váy tôi lên, cảm giác mát lạnh ập đến.
Nhiều ngày không gặp, hắn có vẻ vội vàng, cách lớp vải vóc mà tìm kiếm say sưa.
Hai lần hoan ái trước tôi đã không nhận ra, còn hôm nay, hắn lại như đứa trẻ không biết thỏa mãn, cứ phóng thích hết lần này đến lần khác.
Khoảnh khắc lên đỉnh, hắn không ngừng gọi tên tôi, tôi vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn với cảm giác thỏa mãn khác thường.
Chỉ có vào thời khắc này, tôi mới có thể cảm thấy hắn không phải là quân vương cao cao tại thượng mà cũng động tình vì một nữ nhân, dù chỉ là ngắn ngủi hư vô. (so does Whoever!)
Đêm nay tôi nằm ngủ trong lòng Lưu Triệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời.
Sớm hôm sau vừa mở mắt ra đã bị hơi thở của hắn vờn quanh, người đang say ngủ trong bộ dáng cực kỳ hồn nhiên.
Nếu đôi mắt không mở ra, có lẽ tôi sẽ vì thế mà trầm luân.
Nhưng tôi quá tỉnh táo, tỉnh táo đến hồ đồ.
“Nàng thích quế?” Lưu Triệt bỗng mở mắt, vòng tay sang ôm tôi.
“Vâng.” Tôi thầm giật mình, hóa ra chuyện tôi thường đến Quế Cung hắn đã biết.
“Nếu nàng thích, trẫm sẽ sai người trồng ở Y Lan Điện vài cây.”
“Không cần đâu, nhìn nhiều cũng chán.” Tôi nói lấy lệ.
“Nếu không có việc gì thì ở lại Vị Ương Cung, đừng đi lung tung.”
Như vừa bị hắt một gáo nước lạnh, tôi mặc áo choàng vào nói, “Sau này nô tỳ sẽ không đến Quế Cung quấy nhiễu nhã hứng của bệ hạ nữa.”
Chẳng biết tại sao đối với Doãn phu nhân, tôi luôn có địch ý, rất không thích kiểu kiêu căng hợm hĩnh của nàng ta.
Hắn không nói gì, chỉ truyền Nhã Dư vào thay y phục, tầng tầng lớp lớp triều phục huyền sắc khoác lên người, mũ miện rèm châu che khuất cặp mặt thâm trầm của hắn, hắn lại trở về với hình mẫu quân vương lạnh lùng trên triều của mình.
“Qua thời gian này cũng nên cho nhị ca nàng tiến cung đoàn tụ.” Lưu Triệt trước khi ra khỏi cửa dừng một chút nói.
Tôi bị chủ ý bất ngờ của hắn làm sững sờ, Lý Duyên Niên đã bắt đầu hành động? Lòng lo lắng bất an nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ tạ ơn.
Khi những nhành đào đều đã thôi nở hoa, trận tuyết đầu đông đã bắt đầu rơi xuống, tháng ngày trong cung lại tịch mịch như tuyết.
Gần đây cơ thể tôi có chút khác thường, hay buồn ngủ lại thường xuyên tỉnh giấc, Lưu Triệt luôn vào triều từ sớm.
Món thịt ngày thường tôi thích ăn nhất nhưng vài ngày nay chẳng có khẩu vị. Canh thịt bò trắng đổi thành cháo ngô, ngắm những bông tuyết bồng bềnh ngoài khung cửa, tôi lại chỉ muốn ăn hoa quả, bèn sai Nam Lăng mang đến quả mận và sơn trà, xay thành nước, chua chua tê tê đến ngon miệng.
Nàng đứng bên lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt thường dừng lại trên bụng tôi.
Tôi hơi hoảng, cẩn thận tính ngày thì nguyệt sự hình như đã muộn một tuần.
Nhất thời bối rối, tôi buông nước trái cây xuống vuốt ve cái bụng bằng phẳng. Lưu Triệt lúc nào cũng ngủ lại Y Lan Điện, hơn nữa mỗi lần hoan ái đều không thực hiện biện pháp bảo hộ nào.
Suy nghĩ điên cuồng này lấp đầy đầu óc tôi, da đầu run lên, chẳng lẽ tôi đã có cốt nhục của hắn?
“Truyền thái y cho ta.” Tôi nói vào tai Nam Lăng.
“Vâng.” Nàng hoan hỉ vui mừng chạy ra lại bị tôi gọi giật lại.
Nàng khó hiểu nhìn sắc mặc nghiêm trọng của tôi, hoài long thai đối với phi tần hậu cung mà nói là chuyện cực kỳ tốt, nhưng tôi lại chỉ có lo lắng.
“Tìm thái y vô danh, chiều quay lại, không được nói ra bên ngoài.”
“Vâng.”
Trương Thái y râu tóc bạc phơ bắt mạch cho tôi bên ngoài tấm rèm, một lúc sau vẫn không nói gì.
“Bổn cung mắc bệnh gì?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Cựu thần làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ chẩn phải loại mạch tượng này.”
Tim thót lên cổ, tôi cố kiềm chế hỏi thử, “Là hỉ mạch?”
“Quả quyết không phải.” Hắn chắc chắn.
Không có thai! Tôi mừng rỡ ngồi dậy khỏi tháp, sức lực như đã quay lại.
“Có phải dạ dày trướng căng, nguyệt sự rối loạn?”
Hắn cân nhắc lại bệnh trạng của tôi, “Đúng vậy!”
“Mỹ nhân khí nóng tích tụ, ngấm sâu vào trong, cần phải điều dưỡng lâu dài.”
“Ngươi kê thuốc và châm cứu đi.” Tôi nằm lại tháp, cơ thể luôn suy yếu nên không bận tâm lắm đến lời hắn nói.
Thưởng cho hắn xong, Nam Lăng khó hiểu, vì sao không có thai lại làm tôi vui mừng đến vậy.
“Trương đại nhân.” Tôi đứng dậy.
“Có vi thần.” Hắn cúi đầu thật sâu.
“Bổn cung rất hứng thú với hương liệu, nhất là lan xạ hương, hãy tìm giúp bổn cung.” Vừa nói tôi vừa đặt vào tay hắn một viên ngọc lớn.
“Xạ hương chỉ sợ…” Hắn dùng ánh mắt tỏ ý.
Xạ hương vị ngọt, từ xa đã ngửi thấy, ngọt đến phát ngấy nhưng được dùng làm hương liệu chế thuốc. Dùng trường kỳ sẽ làm thai phụ sinh non, nữ tử không thụ thai được.
“Bệ hạ cũng thích nhất mùi hương này, nếu ngươi không giúp, ta chỉ còn cách bẩm báo bệ hạ.” Tôi than khẽ.
“Vi thần sẽ cố hết sức, ngày mai phái người đưa tới Y Lan Điện.”
“Bệ hạ không thích kẻ nhiều chuyện.” Tôi dịu dàng cười.
“Vâng.” Hắn thong thả lui bước ra ngoài, không nói thêm một câu.
Tựa vào cửa sổ, lòng tôi rối bời, tôi tự lừa mình dối người nghĩ rằng chỉ cần không có hài tử ràng buộc, tôi cũng sẽ có ngày thoát thân, dù cho trái tim trống rỗng nhưng có thể giả như không hổ thẹn với Hoắc Khứ Bệnh.
Trốn tránh cũng được, bất đắc dĩ cũng chẳng sao, tôi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, đi đến ngày cuối cùng.