Trên lầu hai có người tinh mắt đã thốt lên.
Người đến chính là Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành và Tiểu Quế Tử đều là anh em một bang.
- Anh!
Tiêu Thiên chen vào bên trong, kêu lên, mặt đầy vẻ giận dữ.
- Tiêu Thiên, em đến đây làm gì?
- Em mà không đến, thì ở đây sẽ có người làm ra vẻ ta đây rồi!
Tiêu Thiên bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Phàm, tức giận nhìn Diệp Hạo Văn.
Diệp Hạo Văn thần sắc vẫn không đổi, còn bọn Kim Thiếu và La Soái đều rụt cổ xuống một cách không tự chủ.
Người ta Tiêu Nhị gia là một lão làng, chứ không phải là lính mới.
Đoán chừng chính là Bao Sư Hoa cố tình báo cho Tiêu Thiên biết, sợ Tiêu Phàm một mình đấu rượu với người ta ở đây, lỡ như gặp bất trắc gì, y không gánh nổi trách nhiệm.
- Tiểu tử họ Diệp, giỏi ra rồi nhỉ, lại còn biết bày trò xảo quyệt nữa.
Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo Văn, lạnh lung nói.
Hai người tuổi tác trạc nhau, thân hình cơ bản cũng giống nhau.
Diệp Hạo Văn thản nhiên nói:
- Tiêu Nhị, đừng nói khó nghe như vậy, gì mà bày trò xảo quyệt chứ?
- Một chọi bốn, có kiểu uống như vậy à? Không phải bày trò xảo quyệt là gì? Sao chứ, tưởng Tiêu Nhị ta là tên ngốc à?
- Này này, Tiêu Nhị, cái này ngươi phải hỏi anh trai của ngươi đi. Một chọi bốn, rượu xái, đều là đề nghị của hắn ta. Diệp Hạo Văn tôi đâu có ăn gian trong chuyện này, nếu ngươi không phục, bốn người các ngươi có thể cùng lên, chúng ta bốn chọi bốn, không ai thiệt thòi cả. Diệp Hạo Văn tôi nếu mànói sai, thì không phải là đàn ông.
Thấy Diệp Hạo Văn chắc chắn như vậy, Tiêu Thiên có chút nửa tin nửa ngờ, quay về phía Tiêu Phàm, hạ giọng nói:
- Anh?
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Đúng, quả thật là do anh đề xuất. Tiêu Thiên, các ngươi đứng sang một bên được rồi.
- Anh, như vậy không được!
Tiêu Thiên lập tức trở nên nóng nảy.
- Rượu không phải uống như vậy đâu, không có cái luật này. Chúng ta bốn chọi bốn công bằng hơn.
Gã biết anh mình võ nghệ cao cường, nhưng với việc uống rượu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đánh nhau giỏi không nhất thiết là uống cũng giỏi. Hơn nữa Tiêu Thiên biết Diệp Hạo Văn là được mệnh danh “Tửu thần” trong giới thượng lưu – chỉ sợ đại ca mình không biết việc này, trúng kế của tên Diệp Hạo Văn.
Tửu lượng của Tiêu Thiên, so sánh với Diệp Hạo Văn thì thua xa, nhưng Giang Vũ Thành tửu lượng rất tốt ,có lẽ vẫn còn thua cấp bậc của “tửu thần”, nhưng cộng thêm ba người, vẫn chắc ăn hơn. Dù thế nào cũng không thể để đại ca mình một chọi bốn.
Tiêu Phàm nhẹ lắc đầu, không hề để ý, nói:
- Tiêu Thiên, đứng xem một bên là được rồi. Một ít rượu như vậy, không say được ta đâu.
Tiêu Thiên trong mắt nổi đầy đom đóm.
Một ít rượu?
Đây là cả một cân rượu Hồng Tinh nhất phẩm 60 độ đấy!
Ở phía bên kia, Diệp Hạo Văn bắt đầu cảm thấy khó chịu, nói:
- Tiêu Phàm, Tiêu Nhị, hai người đã quyết định chưa? Một chọi bốn cũng được, bốn chọi bốn cũng được, sớm quyết định đi. Nếu không, các người cứ lên hết đây, chúng ta bốn chọi sáu cũng không thành vấn đề.
Bọn người Tiêu Thiên tổng cộng có năm người, đều là con cháu của hào gia thế môn trong kinh thành.
Tiêu Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Hạo Văn.
Tiêu Phàm lắc lắc tay.
Tiêu Thiên không còn cách nào khác, đành đứng sang một bên. Từ khi Tiêu Phàm nửa năm trước một quyền đánh ngã Uông Phi, Tiêu Thiên đối với anh mình càng thêm hết mực kính phục. Mắt nhìn đại ca chủ đã định, y cũng không dám nói thêm gì. Tuy nhiên nếu đại ca thật sự không chịu được nữa, vậy nhất định bọn họ sẽ cùng lên. Không nên một mình chơi như vậy.
“Bóc” một cái, Tiêu Phàm mở hai bình rượu xái ra.
Tuy nhiên cách mở bình của hắn so với người khác là không giống. Hắn đã trực tiếp bẻ gãy miệng bình rượu.
Tất cả mọi người lập tức đều mở to hai mắt kinh ngạc.
Không phải chứ?
Vậy cũng được sao!
Đậy là đồ sứ cơ mà, rất là rắn chắc đấy.
Kết quả người ta đung hai ngón tay tách ra, trực tiếp đứt thành hai đoạn.
Diệp Hạo Văn giật bắn người.
Xem ra chuyện Tiêu Phàm một quyền đánh ngã Uông Phi, tuyệt đối không phải là dùng “yêu pháp” gì, mà chính là công phu thật sự của hắn. Diệp Hạo Văn uống rượu mười mấy năm trời, chưa từng thấy ai mở bình rượu như vậy.
Vẻ lo lắng nổi lên trong lòng Diệp Hạo Văn một ít. Trong lòng có chút cảm thấy không chắc thắng.
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể tiến chứ không thể lùi.
Chẳng lẽ lại nhận thua, rồi xéo đi một cách mất mặt?
Nếu vậy Diệp đại thiếu gia thật sự không cần lăn lộn trong giới ăn chơi ở Tứ Cửu Thành nữa rồi. Không có kiểu tự làm mình mất mặt như vậy được.
Tiêu Phàm lấy một bình rượu xái từ từ đổ đầy bốn ly thủy tinh trước mặt. Bề mặt rượu của bốn ly hoàn toàn nằm trên một đường thẳng, không cao hơn cũng không thấp hơn. Cứ vậy tùy ý đổ đã có thể phân ra bốn lượng rượu bằng nhau.
Tiêu Phàm nâng ly rượu lên, hướng về phía Diệp Hạo Văn ý mời rượu một cái.
Diệp Hạo Văn “hừ” một tiếng, cũng nâng chén rượu lên, một hơi “ực ực” uống không ngừng, ba lượng rượu xái 60 độ trong nháy mắt đã được uống sạch.
“Bóc”!
Đặt chén rượu lên mặt bàn, mặt không biến sắc, tim cũng không đập nhanh.
- Tốt!
- Diệp đại thiếu gia giỏi lắm!
- Phong độ lắm!
Khắp lầu lập tức vang lên tiếng hoan hô như sấm, xen lẫn tiếng vô tay.
Ba lượng rượu xái 60 độ uống một hơi cạn sạch, quả thật không phải là chuyện giỡn chơi.
Diệp Hạo Văn hơi mĩm cười, hai tay chấp lại, hướng về xung quanh biểu thị ý cảm ơn.
La Soái uống cũng không hề thua kém, chỉ chậm hơn Diệp Hạo Văn một nhịp, đợi khi Diệp Hạo Văn đáp tạ tất cả “khán giả”, ly rượu của gã cùng lúc cũng đã cạn.
Tuy nhiên trước mặt Diệp thiếu gia, lần này lại không mấy ai vỗ tay khen ngợi, không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Kim thiếu và tên còn lại thì còn thua xa, cầm ly rượu lớn nhấp từng ngụm một, hai mắt nhắm tịt, bất kể là động tác hay là vẻ mặt, so với sự phóng khoáng của Diệp thiếu gia, hoàn toàn là một trời một vực. Xem ra, để bon họ có thể uống hết chén rượu này phải mất vài phút.
Tuy vậy, đây cũng khá là đáng khen rồi.
Tiêu Phàm cười cười, nâng chén rượu lên miệng, hơi ngửa đầu ra, hắn uống không có chút gì là gâp gáp, động tác cũng không thay đổi là mấy, nhưng rượu lại không ngừng chảy vào trong miệng hắn, trong nháy mắt chén rượu cũng đã cạn sạch.
Tiêu Phàm đặt cái chén không xuống, nâng chén thứ hai lên, vẫn cứ như vậy, không vội vàng hấp tấp mà uống, chưa từng nghe thấy phát ra một tiếng nào.
Chén thứ ba.
Rồi chén thứ tư!
Cho đến khi Tiêu Phàm đặt bốn chén rượu trống không xuống một cách ngay ngắn, thì trong chén rượu của Kim Thiếu và tên còn lại vẫn còn hơn phân nửa.
Sắc mặt của Tiêu Phàm vẫn trắng nhạt như trước, Một chút đỏ cũng không thấy, cứ như vậy lẳng lặng nhìn về phía Diệp Hạo Văn.
Tất cả mọi người ở đây đều đơ cả người.
Ngay cả bọn Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử cũng há hốc mồm nhìn Tiêu Phàm con người thư sinh ôn hòa nhã nhặn này một cách đầy kinh ngạc, sau một hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Nguyên một bình rượu Hồng Tinh nhất phẩm chứ chẳng đùa!
Vậy mà có thể uống một hơi mà mặt không hề biến sắc!
Tiêu Thiên có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, đại ca mình lại có tửu lượng kinh người như vậy.
- Hay lắm!
Trố mắt hồi lâu, cả quán rượu hoan hô khen ngợi như sấm.
- Tiêu nhất ca, xuất sắc lắm!
Những tiếng trầm trồ khen ngợi không ngớt.
Chí ít là tại Tinh Ngữ tửu quán này, Tiêu Phàm đã sớm trở nên danh tiếng lẫy lừng.
Diệp Hạo Văn mặt biến sắc cầm bình rượu lên, lại tiếp tục rót đây chén, đồng thời quét đôi mắt hung hăng về phía bọn Kim Thiếu, mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Đúng là hai tên rác rưởi!
Kim Thiếu giật mình kinh hãi, liền không ngừng ngửa đầu ra, đem nửa chén rượu còn lại đổ hết vào bụng. Sau đó lập tức lấy tay bịt lấy miệng.
Chỉ một khắc sau, mặt của y liền đỏ lên như Quan công.
“Rắc”!
Tiêu Phàm lại bẻ gãy miệng bình thứ hai.
Lại tiện tay phân rượu thành bốn phần bằng nhau.
Diệp Hạo Văn lập tức ngửa mặt ra, uống cạn chén rượu xái thứ hai. Tuy nhiên lần này thì Diệp Hạo Văn vẫn chưa uống hết chén rượu, vẫn chừa lại một ít.
Sắc mặt và nhịp tim vẫn không đổi.
Danh hiệu “tửu thần”, không phải tự nhiên mà có.
Tốc độ uống hết chén thứ hai của La Soái thì có chút chậm hơn trước.
- Ọc!
Kim Thiếu miễn cưỡng cầm chén rượu lên, vừa uống được một chút, đã bịt miệng lại, chồm người xuống, không ngừng rên lên, rõ ràng là chịu không nổi rồi.
Một vị con ông cháu cha khác vẫn đang hết sức chống đỡ, nhưng chống cũng không nổi, không phải đang uống mà là đang nhắm rượu.
Tiêu Phàm vẫn không hề hấp tấp, từ từ uống cạn ba chén rượu xái, sắc mặt vẫn không có gì thay đổi, chẳng khác nào thứ mà hắn vừa uống là ba chén nước bình thường, không ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Tiêu Phàm nâng hai chén rượu lên, thản nhiên nhìn Diệp Hạo Văn.
Kim Thiếu đã được nhân viên đỡ ra ghế sô-pha, nửa ngồi nửa nằm, vẻ mặt đỏ chót, nằm ở đó không ngừng thở dốc vẻ mặt vô cùng hổ thẹn.
Chén rượu của y, gần như là chưa được đụng đến đặt ở trên bàn.
Diệp Hạo Văn “hừ” một tiếng, cầm chén rượu đó lên, không nói không rằng, uống sạch chém rượu đó.
Chỉ trong chốc lát, đã uống sạch chín lượng rượu xái. Diệp Hạo Văn đã có thể được gọi là tửu lượng vô cùng cao. Tuy nhiên lần này, đã không còn ai vỗ tay nữa, càng không có ai khen ngợi nữa.
Sự thật tất cả đều đã bị Tiêu Phàm dọa đến mất hồn.
Trong cùng một thời gian, Tiêu Phàm đã uống hết gần hai bình rượu xái.
Đây mới thật sự là “tửu thần”!
“Rầm” một tiếng!
Vị công tử vẫn đang cố gắng chống đỡ còn lại, chống tay trên bàn, trượt chân ngã lăn lóc trên sàn, mềm nhũn ra, nửa chén rượu chưa uống xong đổ cả lên người, nước giải đầm đìa, tóc tai rủ rượi. Hồng Tinh nhất phẩm 60 độ, người bình thường là kham không nổi đâu. Mấy tên nhân viên phục vụ vội vã chạy tới khiêng anh ta đi.
- Tốt, vậy chén này coi như anh ta đã uống hết.
Tiêu Phàm khẽ cười, từ uống cạn chén rượu xái thứ tư.
- Anh hai, đúng là giỏi thật. Bây giờ một chọi hai rồi, Diệp đại thiếu gia ngươi phải cố lên đó!
Tiêu Thiên cười lớn, nhìn sang Diệp Hạo Văn, mang ý mỉa mai rõ mồn một. Thấy đại ca tửu lượng cao như vậy, Tiêu Thiên ngoài kinh ngạc ra, cũng đã không còn lo lắng nữa.
Bây giờ kẻ nên lo lắng là Diệp đại thiếu gia!
Bọn Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử thì giơ ngón tay cái về phía Tiêu Phàm, bội phục sát đất.
Thật sự không thể ngờ tới, Tiêu nhất ca lại lợi hại như vậy.
Trong đôi mắt xanh thẳm của Adger Lena, toát ra đầy sự ngưỡng mộ. Đôi môi yêu kiều khẽ cong lên một cách quyến rũ, trong vẻ yêu kiều có mang chút tinh nghịch đáng yêu, càng làm tăng thêm vẻ diễm lệ.
Không ít người không kìm lòng được mà nuốt nước miếng.
Vì báu vật như vậy mà say đến chết cũng đáng!
Tiêu Phàm cười cười, mở bình rượu xái thứ ba ra, vẫn cứ đều đều phân thành bốn phần. Rượu ngon, ở dưới ngọn đèn sáng, trở nên long lanh mê người. Mùi rượu ngon thơm nồng từ từ lan tỏa.
Tiêu Phàm lần này không đợi Diệp Hạo Văn mà “cạn trước để kính”, tự động nâng chén rượu lên, vẫn đầy tiết tấu như vậy, không chút vội vàng mà uống hết hai chén, sau đó nâng chén rượu thứ ba lên, nhìn về phía Diệp Hạo Văn và La Soái.
- Hai vị, mời!
Tiêu Phàm nhẹ nhàng đưa tay ra, làm động tác mời mọc.