- Đại Đương gia, ngươi nói vào việc chính đi, thời gian của mọi người đều rất quý báu.
Tân Lâm nhắc một câu, giọng vẫn lạnh lùng.
Uyển Thiên Thiên liếc nhìn Tân Lâm, khóe miệng lộ vẻ tươi cười:
- Tỷ tỷ, tỷ còn nóng vội hơn ta. Phải rồi, ta còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của tỷ.
- Tân Lâm
- Tân tỷ tỷ xin chào!
Uyển Thiên Thiên giơ tay về phía Tân Lâm, tươi cười rạng rỡ.
- Thiên Thiên cô nương, tối qua Tống tiên sinh hẳn là đã đưa cho cô chiếc phù của ta rồi chứ?
Tiêu Phàm quyết định đi thẳng vào vấn đề.
- Anh đẹp trai , ai vẽ cái phù đó nhỉ? Không phải ngươi chứ? Nhìn ngươi không giống một đạo sĩ mà.
Tiêu Phàm đã không nhường, kiên quyết không chịu thỏa hiệp thì Uyển Thiên Thiên cũng đành phải tiếp tục gọi hắn là “anh đẹp trai” , điệu bộ cười cợt, rõ ràng có chủ ý trêu chọc.
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- Thiên Thiên cô nương, sở dĩ tôi đưa chiếc phù chính khí cho cô vì hi vọng có thể giúp cô giảm bớt sự đau đớn khi bệnh phát tác. Tất nhiên là cũng muốn giao dịch với cô.
- Giảm bớt sự đau đơn khi bệnh ta phát tác ư? Anh đẹp trai, câu này ta nghe không ổn nhỉ? Chúng ta lần đầu gặp mặt, trước nay ta cũng chưa đắc tội với ngươi, ngươi cứ mở miệng là rủa ta, như vậy là không được đâu.
Uyển Thiên Thiên nũng nịu cười như trước, trong đôi mắt to long lanh nước bỗng thoáng qua tia nhìn sắc sảo, linh hoạt cực điểm. Giờ khắc này, mới là phong thái thực sự của giang hồ đệ nhất nữ ma đầu.
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Thiên Thiên cô nương, ta không có ý soi mói chuyện riêng của cô. Hôm qua, ta cũng gặp Tống tiên sinh lần đầu, thấy tình hình âm sát trong người anh ta cực rõ ràng. Mấy năm nay, những nơi mà anh ta tiếp xúc với âm sát thật sự là quá nhiều. Thiên Thiên cô nương, nghề này của các ngươi, có quy tắc của tổ tông, tần suất vào những nơi âm sát không được quá cao, nếu tần suất quá cao, cho dù ngươi có thuật trừ tà cao minh đến đâu, cũng khó chống đỡ được sự tấn công từ từ của âm sát khí, đặc biệt là mộ phần của các đại sư phong thủy càng không thể tùy tiện ra vào. Ngôi mộ ở Thanh Sơn lần này, các ngươi quả thật không nên vào, quấy rầy âm linh của Dương Minh tiên sinh, sức mạnh bật lại của âm sát khí, chắc chắn sẽ nằm ngoại dự đoán của các ngươi.
Uyển Thiên Thiên không cười nữa, ngồi thẳng người, hai mắt lóe sang, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm
- Anh đẹp trai, ngươi đừng nói với ta, đây là ngươi dùng thuật phong thủy để suy đoán ra đấy.
Giọng nói trở nên hơi lạnh lung.
Lưu Bát gia kinh ngạc nói:
- Nhất thiếu, đó thực sự là huyệt mộ của Dương Minh tiên sinh ư?
Vương Dương Minh mộ rõ ràng là ở tỉnh Đông Hải, là đơn vị giữ gìn những văn vật trọng điểm của quốc gia.
Tiêu Phàm nói:
- Có thể thấy từ nội dung chiếc quạt mà Đường Dần vẽ và hơi thở trên khóa ngọc mà Tống tiên sinh đeo. Thanh Sơn là nơi có nhiều khả năng là huyệt mộ thật sự của Dương Minh tiên sinh.
Vương Dương Minh là một trong những tác giả của trường phái phong thủy lý luận tâm học, thậm chí có thể nói là tổ sư sáng lập thật sự của trường phái này, danh tiếng còn lớn hơn vị tổ sư trường phái tâm học là Lục Cửu Uyên tiên sinh.
Trong “ Vô cực thuật tàng” có một chương hoàn chỉnh ghi chép có liên quan đến phong thủy lý luận của trường phái tâm học, Tiêu Phàm đã từng thâm nhập nghiên cứu. Các lý luận Vô Cực truyền lại, vốn là thu thập rộng rãi những sở trường của dân chúng, trước nay đều không cấm đệ tử môn nhân nghiên cứu sự kế thừa và lý luận của các trường phái phong thủy thuật tướng khác.
Đúng là quan điểm của môn phái là hàng rào lớn nhất ngăn cản sự tiến bộ.
Là chưởng giáo chân nhân đời thứ sáu mươi tư của Võ Cực Môn, lấy được khóa trường mệnh đeo trên ngực của Dương Minh tiên sinh sau khi chết, có thể cảm nhận rất rõ ràng nhiều hơi thở của trường phái tâm học còn lưu lại trên khóa ngọc.
Phân tích theo trình độ cao thâm về thuật pháp phong thủy của Dương minh tiên sinh cùng với thân phận của đại tông sư luyện khí, đối với ghi chép liên quan đến việc Dương Minh tiên sinh qua đời mà lịch sử để lại, Tiêu Phàm luôn giữ một thái độ: đại tông sư như vậy, không có lý do nào mà không thể không sống đến 60 tuổi.
Đại Minh Gia Tĩnh năm thứ 7, Dương Minh tiên sinh bệnh nặng, trên đường về quê nhà thì qua đời ở cảnh nội Thanh Sơn. Tiêu Phàm cứ cảm giác trong chuyện này hẳn có ẩn tình gì khác, còn ẩn tình như thế nào thì niên đại đã quá lâu, cũng không dám suy đoán lung tung.
Uyển Thiên Thiên cười nhạt một tiếng:
- Cho dù là huyệt mộ thật sự của Vương Dương Minh, bọn ta đã quấy rầy âm linh ông ta, thì làm sao?
Tiêu Phàm nhìn Uyển Thiên Thiên từ đầu đến chân.
Trong mắt của người bình thường, vị Đại Đương gia của Yên Chi xã này chính là một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết như một con búp bê nước ngoài, khỏe mạnh hoạt bát, sức sống tuổi trẻ căng tràn. Nhưng dưới mắt Tiêu Phàm thì hoàn toàn không phải như vậy.
Ấn đường của Uyển Thiên Thiên mơ hồ xanh xao, thái dương cũng mang sắc xám, bốc hơi sương. Tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy âm sát khí tích tụ trong cơ thể cô ta đã cực kỳ đậm đặc.
- Thiên Thiên cô nương, cô không hiểu thấu đáo việc nghiên cứu phong thủy. Phong thủy của trường phái tâm học về sát cục, nhìn thì như bình thản, kỳ thực thì vô cùng nguy hiểm. Tất cả âm sát khí tích tụ, đi thẳng vào tim là khó loại trừ nhất. Chiếc phù chính khí mà ta đưa cho cô nương chỉ có thể bảo vệ cô an toàn một tháng. Trong một tháng này, chỉ cần cô nương không tiếp tục hấp thụ thêm nhiều âm sát khí, như vậy bệnh sẽ tạm thời được khống chế. Qua tháng này rồi, cũng rất khó nói.
Uyển Thiên Thiên tay ôm gò má trắng mịn, ánh mắt long lanh, không ngừng chuyển động, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc mức độ tin cậy của những lời Tiêu Phàm nói.
Giang hồ đệ nhất ma nữ, chắc chắn sẽ không bị thuyết phục dễ dàng như vậy.
Bất luận một người làm nên đại sự nào, suy nghĩ đều cực kỳ cố chấp, không dễ dàng thay đổi suy nghĩ của mình.
- Thôi được, anh đẹp trai, xem ra ngươi cũng khá tự tin. Ta có bệnh hay không thì tự mình biết, không phải ngươi nói mới biết. Được, cho là ngươi nói đúng thì ngươi có cách nào giúp ta?
Đợi một lúc, Uyển Thiên Thiên hỏi.
Tiêu Phàm nói :
- Thứ nhất, ba vật lấy từ huyệt mộ Dương Minh tiên sinh, các ngươi không được đeo nữa. Cái nhẫn ngọc trên tay Thiên Thiên cô nương, viên ngọc trai đen mà Nhị Đương gia đeo, khóa ngọc Tống tiên sinh đeo bên người, đều phải lập tức bỏ xuống. Đeo thêm một ngày, sát khí xâm nhập thêm một ngày, không hề có lợi cho ba người, giống như chất kịch độc, cứ thêm một ngày là thêm nhiều phần độc tính.
Uyển Thiên Thiên ngắm chiếc nhẫn xanh biếc trên ngón tay mình, chất ngọc cực tốt, được chạm khăc từ ngọc Phỉ Thúy thượng đẳng. Khiến cho cả bàn tay đều ánh lên một sắc xanh mươn mướt, một cảm giác quái dị.
Trước ngực cao của Nhị Đương gia đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai, đen bóng. Viên ngọc trai ở chính giữa lớn bằng ngón cái, lấp lánh ánh đen, đặc biệt chói mắt.
Viên ngọc trai đen này vốn được ngậm trong miệng mộ chủ.
Nhị Đương gia bất giác đưa tay mân mê viên ngọc trai, rồi lại vội vàng bỏ tay xuống, mặt thoáng ửng đỏ, lại đã vô tình mà nghe hết những lời Tiêu Phàm nói.
Cô biết rất rõ, tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Chiếc Phù chính khí mà Tống Tam mang về, quả thật đã làm ngưng cơn đau bệnh đang phát tác của Uyển Thiên Thiên. Chứng đau tim của Uyển Thiên Thiên ngày càng thường xuyên, giống như đám mây đen, đè nặng lên đỉnh đầu của bọn họ.
Yên Chi Hồng là chủ nhân cả Yên Chi xã. Nếu như Uyển Thiên Thiên suy sụp, thì cả Yên Chi xã cũng sụp đổ.
Điều này thì cơ bản không phải nghi ngờ.
Chính vì tác dụng đặc biệt của chiếc Phù chính khí nên Uyển Thiên Thiên mới gọi điện cả đêm cho Lưu Bát gia để hẹn gặp Tiêu Phàm. Chỉ có điều không ngờ sau khi gặp, mới phát hiện Tiêu Phàm hóa ra trẻ như vậy, còn là một “anh đẹp trai” thể hiện một chí khí lớn bên trong khí chất trầm ổn, nho nhã.
Không giống với những gì Tống Hoàn miêu tả.
Theo Lưu Bát gia tiết lộ, vị Tiêu Nhất thiếu này dường như có quan hệ với Tiêu gia đại hào môn của kinh sư nhất đẳng. Nếu thực sự là con cháu của Tiêu gia, vậy thì khó trách. Gia thế quyền quý như vậy, người thường tuyệt đối không thể tùy tiện phỏng đoán.
Uyển Thiên Thiên lấy chiếc nhẫn phỉ thúy ra, đặt trong lòng bàn tay trắng muốt của mình, thong thả nghịch nghịch.
- Thứ hai, chính là trị liệu. Thiên Thiên cô nương, ta phải xem mạch cho hai người trước. Hai người nội công tu luyện khác nhau, cách trị liệu cũng sẽ phải khác nhau.
Mắt nhìn Uyển Thiên Thiên, Tiêu Phàm dịu dàng nói.
Uyển Thiên Thiên cười khúc khích, giơ cổ tay nhỏ nhắn về phía Tiêu Phàm.
- Được, vậy cho ngươi được lợi rồi nhé.
Miệng nói vậy nhưng mắt cứ liếc nhìn mặt Tân Lâm, lườm qua lườm lại vẻ tinh nghịch, bỡn cợt.
Sắc mặt bình tĩnh của Tân Lâm thoáng trầm xuống.
Tiêu Phàm bắt mạch xem bệnh cho người khác, Tân Lâm trước nay chưa từng khó chịu, giờ mắt nhìn ngón tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng để trên cổ tay trắng muốt như ngọc của Uyển Thiên Thiên, trong lòng Tân Lâm thốt nhiên lại bừng bừng ngọn lửa ghen tuông.
Quả thật là ánh mắt của Uyển Thiên Thiên khá chọc người.
Khi ngón tay thon dài của Tiêu Phàm để trên mạch cổ tay mình, Uyển Thiên Thiên liền cười khúc khích nho nhỏ, mắt lúng liếng, mặt ửng đỏ, đầy vẻ kiều mị lẳng lơ.
Đến Lưu Bát gia ngồi một bên làm Bích thượng quan cũng không thể không rung động.
Mỗi một nét mỹ miều của nữ nhân, đều như thể tác phẩm nghệ thuật được ông trời chuyên tâm gọt giũa, mang xuống trần gian làm điên đảo chúng sinh.
Sắc mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, tập trung bắt mạch, lòng không xao động. Sau một lát, hai hàng lông mày dài hơi nhíu lại, ước chừng thời gian uống hết nửa tách trà, mới từ từ bỏ tay ra, hai mắt hơi nhắm, vẻ suy nghĩ.
Lần này, Uyển Thiên Thiên khó lắm mới giữ im lặng, cũng không dám mở miệng quấy rầy.
Cả trà đình đều yên tĩnh.
Thật lâu sau, mày Tiêu Phàm giãn ra, hướng về mỹ nữ cao gầy đứng sau Uyển Thiên Thiên, gật đầu nói :
- Nhị Đương gia.
Nhị Đương gia liếc Uyển Thiên Thiên một cái.
Uyển Thiên Thiên cười một tiếng, nói :
- Nhị tỷ, anh đẹp trai người ta muốn được lợi thì chúng ta phải chịu thiệt thòi thôi, ai bảo hắn là bậc đại phu chứ?
Tiêu Phàm không kìm nổi, nhẹ lắc đầu, giống như một vị huynh trưởng dịu dàng đứng trước cô em gái thích quấy rối, vẻ hết thuốc chữa! Tính tình Tiêu Phàm, vốn không thích đấu khẩu với người khác, gặp phải “Yêu nữ” xảo trá, tai quái như Uyển Thiên Thiên này, càng như trói chân trói tay them.
Mỹ nữ cao gầy cười tự nhiên, bước tới, giơ cổ tay về phía Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu Nhất thiếu, làm phiền.
- Nhị Đương gia khách khí rồi.
Tiêu Phàm để tay lên mạch cổ tay của cô, tập trung chẩn bệnh.
Thời gian xem mạch cho Nhị Đương gia, so sánh thì ngắn hơn một chút.
- Tân nhi, giấy bút.
Tân Lâm lấy giấy bút từ cái bóp nhỏ vẫn mang theo người, đưa cho Tiêu Phàm.
Uyển Thiên Thiên lại cười khúc khích, dường như cảm thấy đặc biệt hứng thú với quan hệ giữa Tiêu Phàm và Tân Lâm.
Sắc mặt Tân Lâm lại trầm xuống.
Tình huống này, đối với Tân Lâm mà nói, thật sự là vô cùng hiếm gặp.
Mỹ nữ và một mỹ nữ khác, ước chừng trời sinh ra đã là kẻ thù rồi.
- Đại Đương gia, ngươi nói vào việc chính đi, thời gian của mọi người đều rất quý báu.
Tân Lâm nhắc một câu, giọng vẫn lạnh lùng.
Uyển Thiên Thiên liếc nhìn Tân Lâm, khóe miệng lộ vẻ tươi cười:
- Tỷ tỷ, tỷ còn nóng vội hơn ta. Phải rồi, ta còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của tỷ.
- Tân Lâm
- Tân tỷ tỷ xin chào!
Uyển Thiên Thiên giơ tay về phía Tân Lâm, tươi cười rạng rỡ.
- Thiên Thiên cô nương, tối qua Tống tiên sinh hẳn là đã đưa cho cô chiếc phù của ta rồi chứ?
Tiêu Phàm quyết định đi thẳng vào vấn đề.
- Anh đẹp trai , ai vẽ cái phù đó nhỉ? Không phải ngươi chứ? Nhìn ngươi không giống một đạo sĩ mà.
Tiêu Phàm đã không nhường, kiên quyết không chịu thỏa hiệp thì Uyển Thiên Thiên cũng đành phải tiếp tục gọi hắn là “anh đẹp trai” , điệu bộ cười cợt, rõ ràng có chủ ý trêu chọc.
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- Thiên Thiên cô nương, sở dĩ tôi đưa chiếc phù chính khí cho cô vì hi vọng có thể giúp cô giảm bớt sự đau đớn khi bệnh phát tác. Tất nhiên là cũng muốn giao dịch với cô.
- Giảm bớt sự đau đơn khi bệnh ta phát tác ư? Anh đẹp trai, câu này ta nghe không ổn nhỉ? Chúng ta lần đầu gặp mặt, trước nay ta cũng chưa đắc tội với ngươi, ngươi cứ mở miệng là rủa ta, như vậy là không được đâu.
Uyển Thiên Thiên nũng nịu cười như trước, trong đôi mắt to long lanh nước bỗng thoáng qua tia nhìn sắc sảo, linh hoạt cực điểm. Giờ khắc này, mới là phong thái thực sự của giang hồ đệ nhất nữ ma đầu.
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Thiên Thiên cô nương, ta không có ý soi mói chuyện riêng của cô. Hôm qua, ta cũng gặp Tống tiên sinh lần đầu, thấy tình hình âm sát trong người anh ta cực rõ ràng. Mấy năm nay, những nơi mà anh ta tiếp xúc với âm sát thật sự là quá nhiều. Thiên Thiên cô nương, nghề này của các ngươi, có quy tắc của tổ tông, tần suất vào những nơi âm sát không được quá cao, nếu tần suất quá cao, cho dù ngươi có thuật trừ tà cao minh đến đâu, cũng khó chống đỡ được sự tấn công từ từ của âm sát khí, đặc biệt là mộ phần của các đại sư phong thủy càng không thể tùy tiện ra vào. Ngôi mộ ở Thanh Sơn lần này, các ngươi quả thật không nên vào, quấy rầy âm linh của Dương Minh tiên sinh, sức mạnh bật lại của âm sát khí, chắc chắn sẽ nằm ngoại dự đoán của các ngươi.
Uyển Thiên Thiên không cười nữa, ngồi thẳng người, hai mắt lóe sang, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm
- Anh đẹp trai, ngươi đừng nói với ta, đây là ngươi dùng thuật phong thủy để suy đoán ra đấy.
Giọng nói trở nên hơi lạnh lung.
Lưu Bát gia kinh ngạc nói:
- Nhất thiếu, đó thực sự là huyệt mộ của Dương Minh tiên sinh ư?
Vương Dương Minh mộ rõ ràng là ở tỉnh Đông Hải, là đơn vị giữ gìn những văn vật trọng điểm của quốc gia.
Tiêu Phàm nói:
- Có thể thấy từ nội dung chiếc quạt mà Đường Dần vẽ và hơi thở trên khóa ngọc mà Tống tiên sinh đeo. Thanh Sơn là nơi có nhiều khả năng là huyệt mộ thật sự của Dương Minh tiên sinh.
Vương Dương Minh là một trong những tác giả của trường phái phong thủy lý luận tâm học, thậm chí có thể nói là tổ sư sáng lập thật sự của trường phái này, danh tiếng còn lớn hơn vị tổ sư trường phái tâm học là Lục Cửu Uyên tiên sinh.
Trong “ Vô cực thuật tàng” có một chương hoàn chỉnh ghi chép có liên quan đến phong thủy lý luận của trường phái tâm học, Tiêu Phàm đã từng thâm nhập nghiên cứu. Các lý luận Vô Cực truyền lại, vốn là thu thập rộng rãi những sở trường của dân chúng, trước nay đều không cấm đệ tử môn nhân nghiên cứu sự kế thừa và lý luận của các trường phái phong thủy thuật tướng khác.
Đúng là quan điểm của môn phái là hàng rào lớn nhất ngăn cản sự tiến bộ.
Là chưởng giáo chân nhân đời thứ sáu mươi tư của Võ Cực Môn, lấy được khóa trường mệnh đeo trên ngực của Dương Minh tiên sinh sau khi chết, có thể cảm nhận rất rõ ràng nhiều hơi thở của trường phái tâm học còn lưu lại trên khóa ngọc.
Phân tích theo trình độ cao thâm về thuật pháp phong thủy của Dương minh tiên sinh cùng với thân phận của đại tông sư luyện khí, đối với ghi chép liên quan đến việc Dương Minh tiên sinh qua đời mà lịch sử để lại, Tiêu Phàm luôn giữ một thái độ: đại tông sư như vậy, không có lý do nào mà không thể không sống đến tuổi.
Đại Minh Gia Tĩnh năm thứ , Dương Minh tiên sinh bệnh nặng, trên đường về quê nhà thì qua đời ở cảnh nội Thanh Sơn. Tiêu Phàm cứ cảm giác trong chuyện này hẳn có ẩn tình gì khác, còn ẩn tình như thế nào thì niên đại đã quá lâu, cũng không dám suy đoán lung tung.
Uyển Thiên Thiên cười nhạt một tiếng:
- Cho dù là huyệt mộ thật sự của Vương Dương Minh, bọn ta đã quấy rầy âm linh ông ta, thì làm sao?
Tiêu Phàm nhìn Uyển Thiên Thiên từ đầu đến chân.
Trong mắt của người bình thường, vị Đại Đương gia của Yên Chi xã này chính là một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết như một con búp bê nước ngoài, khỏe mạnh hoạt bát, sức sống tuổi trẻ căng tràn. Nhưng dưới mắt Tiêu Phàm thì hoàn toàn không phải như vậy.
Ấn đường của Uyển Thiên Thiên mơ hồ xanh xao, thái dương cũng mang sắc xám, bốc hơi sương. Tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy âm sát khí tích tụ trong cơ thể cô ta đã cực kỳ đậm đặc.
- Thiên Thiên cô nương, cô không hiểu thấu đáo việc nghiên cứu phong thủy. Phong thủy của trường phái tâm học về sát cục, nhìn thì như bình thản, kỳ thực thì vô cùng nguy hiểm. Tất cả âm sát khí tích tụ, đi thẳng vào tim là khó loại trừ nhất. Chiếc phù chính khí mà ta đưa cho cô nương chỉ có thể bảo vệ cô an toàn một tháng. Trong một tháng này, chỉ cần cô nương không tiếp tục hấp thụ thêm nhiều âm sát khí, như vậy bệnh sẽ tạm thời được khống chế. Qua tháng này rồi, cũng rất khó nói.
Uyển Thiên Thiên tay ôm gò má trắng mịn, ánh mắt long lanh, không ngừng chuyển động, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc mức độ tin cậy của những lời Tiêu Phàm nói.
Giang hồ đệ nhất ma nữ, chắc chắn sẽ không bị thuyết phục dễ dàng như vậy.
Bất luận một người làm nên đại sự nào, suy nghĩ đều cực kỳ cố chấp, không dễ dàng thay đổi suy nghĩ của mình.
- Thôi được, anh đẹp trai, xem ra ngươi cũng khá tự tin. Ta có bệnh hay không thì tự mình biết, không phải ngươi nói mới biết. Được, cho là ngươi nói đúng thì ngươi có cách nào giúp ta?
Đợi một lúc, Uyển Thiên Thiên hỏi.
Tiêu Phàm nói :
- Thứ nhất, ba vật lấy từ huyệt mộ Dương Minh tiên sinh, các ngươi không được đeo nữa. Cái nhẫn ngọc trên tay Thiên Thiên cô nương, viên ngọc trai đen mà Nhị Đương gia đeo, khóa ngọc Tống tiên sinh đeo bên người, đều phải lập tức bỏ xuống. Đeo thêm một ngày, sát khí xâm nhập thêm một ngày, không hề có lợi cho ba người, giống như chất kịch độc, cứ thêm một ngày là thêm nhiều phần độc tính.
Uyển Thiên Thiên ngắm chiếc nhẫn xanh biếc trên ngón tay mình, chất ngọc cực tốt, được chạm khăc từ ngọc Phỉ Thúy thượng đẳng. Khiến cho cả bàn tay đều ánh lên một sắc xanh mươn mướt, một cảm giác quái dị.
Trước ngực cao của Nhị Đương gia đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai, đen bóng. Viên ngọc trai ở chính giữa lớn bằng ngón cái, lấp lánh ánh đen, đặc biệt chói mắt.
Viên ngọc trai đen này vốn được ngậm trong miệng mộ chủ.
Nhị Đương gia bất giác đưa tay mân mê viên ngọc trai, rồi lại vội vàng bỏ tay xuống, mặt thoáng ửng đỏ, lại đã vô tình mà nghe hết những lời Tiêu Phàm nói.
Cô biết rất rõ, tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Chiếc Phù chính khí mà Tống Tam mang về, quả thật đã làm ngưng cơn đau bệnh đang phát tác của Uyển Thiên Thiên. Chứng đau tim của Uyển Thiên Thiên ngày càng thường xuyên, giống như đám mây đen, đè nặng lên đỉnh đầu của bọn họ.
Yên Chi Hồng là chủ nhân cả Yên Chi xã. Nếu như Uyển Thiên Thiên suy sụp, thì cả Yên Chi xã cũng sụp đổ.
Điều này thì cơ bản không phải nghi ngờ.
Chính vì tác dụng đặc biệt của chiếc Phù chính khí nên Uyển Thiên Thiên mới gọi điện cả đêm cho Lưu Bát gia để hẹn gặp Tiêu Phàm. Chỉ có điều không ngờ sau khi gặp, mới phát hiện Tiêu Phàm hóa ra trẻ như vậy, còn là một “anh đẹp trai” thể hiện một chí khí lớn bên trong khí chất trầm ổn, nho nhã.
Không giống với những gì Tống Hoàn miêu tả.
Theo Lưu Bát gia tiết lộ, vị Tiêu Nhất thiếu này dường như có quan hệ với Tiêu gia đại hào môn của kinh sư nhất đẳng. Nếu thực sự là con cháu của Tiêu gia, vậy thì khó trách. Gia thế quyền quý như vậy, người thường tuyệt đối không thể tùy tiện phỏng đoán.
Uyển Thiên Thiên lấy chiếc nhẫn phỉ thúy ra, đặt trong lòng bàn tay trắng muốt của mình, thong thả nghịch nghịch.
- Thứ hai, chính là trị liệu. Thiên Thiên cô nương, ta phải xem mạch cho hai người trước. Hai người nội công tu luyện khác nhau, cách trị liệu cũng sẽ phải khác nhau.
Mắt nhìn Uyển Thiên Thiên, Tiêu Phàm dịu dàng nói.
Uyển Thiên Thiên cười khúc khích, giơ cổ tay nhỏ nhắn về phía Tiêu Phàm.
- Được, vậy cho ngươi được lợi rồi nhé.
Miệng nói vậy nhưng mắt cứ liếc nhìn mặt Tân Lâm, lườm qua lườm lại vẻ tinh nghịch, bỡn cợt.
Sắc mặt bình tĩnh của Tân Lâm thoáng trầm xuống.
Tiêu Phàm bắt mạch xem bệnh cho người khác, Tân Lâm trước nay chưa từng khó chịu, giờ mắt nhìn ngón tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng để trên cổ tay trắng muốt như ngọc của Uyển Thiên Thiên, trong lòng Tân Lâm thốt nhiên lại bừng bừng ngọn lửa ghen tuông.
Quả thật là ánh mắt của Uyển Thiên Thiên khá chọc người.
Khi ngón tay thon dài của Tiêu Phàm để trên mạch cổ tay mình, Uyển Thiên Thiên liền cười khúc khích nho nhỏ, mắt lúng liếng, mặt ửng đỏ, đầy vẻ kiều mị lẳng lơ.
Đến Lưu Bát gia ngồi một bên làm Bích thượng quan cũng không thể không rung động.
Mỗi một nét mỹ miều của nữ nhân, đều như thể tác phẩm nghệ thuật được ông trời chuyên tâm gọt giũa, mang xuống trần gian làm điên đảo chúng sinh.
Sắc mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, tập trung bắt mạch, lòng không xao động. Sau một lát, hai hàng lông mày dài hơi nhíu lại, ước chừng thời gian uống hết nửa tách trà, mới từ từ bỏ tay ra, hai mắt hơi nhắm, vẻ suy nghĩ.
Lần này, Uyển Thiên Thiên khó lắm mới giữ im lặng, cũng không dám mở miệng quấy rầy.
Cả trà đình đều yên tĩnh.
Thật lâu sau, mày Tiêu Phàm giãn ra, hướng về mỹ nữ cao gầy đứng sau Uyển Thiên Thiên, gật đầu nói :
- Nhị Đương gia.
Nhị Đương gia liếc Uyển Thiên Thiên một cái.
Uyển Thiên Thiên cười một tiếng, nói :
- Nhị tỷ, anh đẹp trai người ta muốn được lợi thì chúng ta phải chịu thiệt thòi thôi, ai bảo hắn là bậc đại phu chứ?
Tiêu Phàm không kìm nổi, nhẹ lắc đầu, giống như một vị huynh trưởng dịu dàng đứng trước cô em gái thích quấy rối, vẻ hết thuốc chữa! Tính tình Tiêu Phàm, vốn không thích đấu khẩu với người khác, gặp phải “Yêu nữ” xảo trá, tai quái như Uyển Thiên Thiên này, càng như trói chân trói tay them.
Mỹ nữ cao gầy cười tự nhiên, bước tới, giơ cổ tay về phía Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu Nhất thiếu, làm phiền.
- Nhị Đương gia khách khí rồi.
Tiêu Phàm để tay lên mạch cổ tay của cô, tập trung chẩn bệnh.
Thời gian xem mạch cho Nhị Đương gia, so sánh thì ngắn hơn một chút.
- Tân nhi, giấy bút.
Tân Lâm lấy giấy bút từ cái bóp nhỏ vẫn mang theo người, đưa cho Tiêu Phàm.
Uyển Thiên Thiên lại cười khúc khích, dường như cảm thấy đặc biệt hứng thú với quan hệ giữa Tiêu Phàm và Tân Lâm.
Sắc mặt Tân Lâm lại trầm xuống.
Tình huống này, đối với Tân Lâm mà nói, thật sự là vô cùng hiếm gặp.
Mỹ nữ và một mỹ nữ khác, ước chừng trời sinh ra đã là kẻ thù rồi.