Một chiếc Audi đang đi như tên bắn trên đường cao tốc từ Bắc Kinh đến thành phố Thiết Môn, thủ phủ của tỉnh Yến Bắc. Tốc độ xe rất nhanh, thế nhưng thân xe lại rất vững vàng. Nhiêu Vũ Đình một thân ăn mặc trang trọng ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe lật xem tài liệu.
Đây là báo cáo mà phân hội Yến Bắc đưa lên.
Nhiêu Vũ Đình gấp rút qua tổ chức một cuộc họp cho bọn họ, thương lượng tổ chức một số vấn đề.
Thực tế, Nhiêu Vũ Đình là một người quản lí chuyên nghiệp, mỗi năm đều không từ vất vả đi tới các nơi, hoặc điều tra khảo sát, hoặc chỉ đạo công việc, hoặc giải quyết vấn đề. Một số báo cáo điều tra nghiên cứu do bọn họ đưa ra, ngay cả lãnh đạo tầng cao nhất đều rất quan tâm.
Mặc dù xe chạy rất vững vàng, thế nhưng ngồi trên xe xem tài liệu một thời gian dài, đầu cũng có chút choáng váng.
Nhiêu Vũ Đình đặt tài liệu xuống, giơ tay dụi dụi vành mắt, đưa chiếc nhẫn ngọc bích đeo trên ngón áp út chạm đến chóp mũi, lập tức một cảm giác mát lạnh truyền đến. Chiếc nhẫn này và những chiếc nhẫn ngọc bình thường khác hoàn toàn không giống nhau. Nhẫn bình thường đeo trên ngón tay, thời gian càng dài, sẽ trở nên càng ấm, chiếc nhẫn ngọc bích này từ đầu đến cuối luôn lành lạnh, dường như “che không nóng”.
- Cực hung chi triệu, huyết quang chi tai?
Nhiêu Vũ Đình thấp giọng tự nói một câu, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Đứa bé của lão Tiêu gia kia cũng thật là, học đạo đã làm hư đầu óc rồi, nói với bà những lời kỳ quái này. Nhiêu Vũ Đình không tin những thứ này, bà là xuất thân khoa học chính phái, sinh viên khoa học tự nhiên, thích dùng quan điểm khoa học đi phân tích thế giới.
Thế nhưng hắn tặng chiếc nhẫn ngọc bích này, lại quả nhiên không tệ, Nhiêu Vũ Đình rất yêu thích. Trước khi ra cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại đeo ở trên tay. Đợi lần này từ Liêu Đông quay về, phải nói chuyện với Giản Tú Hoa, bất luận thế nào, đều phải bảo Tiêu Phàm đổi cơ quan làm việc.
Tiểu tử kia, bộ dạng nhã nhặn, đặc biệt tuấn tú, Nhiêu Vũ Đình vừa nhìn thấy liền có vài phần yêu thích. Cứ khăng khăng thích học vấn của Hoàng Lão. Đáng tiếc, nếu như hắn nghe lời khuyên, nguyện ý “lạc đường biết quay lại”, như thế thì Nhiêu Vũ Đình vẫn là thực sự muốn giới thiệu cho hắn một đối tượng tốt.
Bất kể nói thế nào, tấm biển vàng của lão Tiêu gia vẫn đủ sức lóe sáng.
Hơn nữa Tiêu Phàm nhìn lên, tính cách hiền lành, sau khi kết hôn, hẳn sẽ là một ông xã tốt biết quan tâm chu đáo.
Từ Bắc Kinh đến Thiết Môn cách khoảng ba trăm cây số, cộng với hành trình bên trong thành phố, xe đi trong khoảng từ ba tiếng rưỡi đến bốn tiếng đồng hồ. Nhiêu Vũ Đình nhẹ nhàng dựa về phía sau, hai mắt khép hờ, nghỉ ngơi một lát.
Nhiêu Vũ Đình dự định sau khi dùng xong bữa trưa ở Thiết Môn, lập tức triệu tập các đồng chí ở phân hội tham gia cuộc họp nghiên cứu, trên xe nghỉ ngơi một chút, lấy chút tinh thần.
Bên trong xe rất an tĩnh, chỉ có tiếng động cơ truyền ra âm thanh rất nhỏ “Sàn sạt”. Nhìn qua gương chiếu hậu thấy Quản lí trưởng đang nhắm mắt dưỡng thần, lái xe lập tức tắt nhạc.
Tuyến đường cao tốc từ Bắc Kinh đến Thiết Môn bận rộn khác thường, lưu lượng xe cực kỳ lớn.
Ước chừng sau nửa giờ, một trận cảm giác bỏng rát từ ngón áp út tay trái truyền đến, Nhiêu Vũ Đình đột nhiên bừng tỉnh, liền lập tức ý thức được trận bỏng này là từ chiếc nhẫn ngọc bích kia, lập tức phản xạ có điều kiện đem rút chiếc nhẫn ra, ném qua một bên. Thế nhưng cảm giác bỏng rát kia lại không biến mất, trái lại ngày càng mãnh liệt. Nhiêu Vũ Đình chỉ cảm thấy từng đợt tim đập nhanh, phảng phất có một bàn tay vô hình bỗng nhiên bóp lấy trái tim của bà, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả thở cũng không ra.
- Dừng xe, mau, dừng xe….
Nhiêu Vũ Đình lập tức hạ cửa kính xe, gió to từ bên ngoài tràn vào trong xe, khiến búi tóc tinh xảo của bà đều bị gió thổi hỗn loạn.
Lái xe gần như là phản xạ có điều kiện, một cước đạp phanh lại.
Từ bên trong gương chiếu hậu có thể nhìn ra, Quản lí trưởng sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Xe vẫn chưa hoàn toàn dừng hẳn, Nhiêu Vũ Đình liền mở cửa xe, nhảy xuống, ghé vào vòng bảo hộ trên đường cao tốc, liên tục nôn khan, lại không nôn ra cái gì, chỉ có điều nói không ra cảm giác khó chịu.
- Quản lí trưởng, cô làm sao thế?
Lái xe và thư kí vội vã chạy từ trên xe xuống, liên tục hỏi.
Nhiêu Vũ Đình không nói lời nào, cả người đều ghé vào trên hàng lan can, nửa chút cũng không thèm để ý tới phong độ tao nhã.
- Tiểu Hạ, trong xe có tinh dầu không? Mau lấy lại đây.
Thư ký liền gọi lái xe, bước lên trước vỗ lưng cho Nhiêu Vũ Đình. Lái xe là con trai, sẽ không tiện làm động tác đó, nghe vậy vội vàng đáp ứng, xoay người quay lại xe lấy tinh dầu.
- Tiểu Hạ, cẩn thận….
Bỗng nhiên, thư ký thất kinh kêu lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chiếc xe tải lớn nhanh như chớp từ phía sau đâm tới.
Chuyện khi nãy phát sinh quá đột ngột, lái xe gần như không có suy nghĩ đến chuyện khác, trực tiếp dừng xe trên đường cao tốc, mặc dù cũng có dừng sát bên đường, chung quy cũng không phải dừng ở dải dừng xe khẩn cấp, đã vi phạm luật giao thông rất nghiêm trọng rồi.
Nhiêu Vũ Đình ngạc nhiên quay đầu.
Chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, chiếc xe Audi bị đâm bay ra ngoài, trực tiếp bay ra đến hơn mười mét, chiếc xe tải vẫn lao về phía trước, một tiếng thắng xe cực kỳ chói tai vang lên, ước chừng phải đến bốn năm mươi mét, chiếc xe tải cuối cùng mới có thể dừng lại.
Lúc này chiếc Audi sớm đã nát thành bảy tám mảnh không còn hình dáng, mảnh vỡ rơi đầy trên mặt đất.
Nhiêu Vũ Đình và thư ký trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt như pho tượng.
- Tiêu Hạ, tiểu Hạ đâu, tiểu Hạ thế nào rồi?
Trố mắt thật lâu sau, Nhiêu Vũ Đình mới khôi phục tinh thần lại, liên tiếp hỏi.
- Không biết….
Thư ký lắc đầu liên tục, vẻ mặt kinh hãi, không ngừng sợ hãi.
Ngay sau đó, lái xe Tiểu Hạ từ trong rãnh bên đường bò ra, máu chảy khắp mặt, cả người run rẩy. Lại nói tiếp, cũng là anh ta mạng lớn, khi chiếc xe tải kia lao đến, đúng lúc bên cạnh lóe lên một cái, thế nhưng vẫn là ngã vào trong rãnh, ngã thất điên bát đảo, cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có trở ngại. Chỉ bị dọa hết vía, tam hồn lục phách chạy mất hơn phân nửa.
Nhiêu Vũ Đình cả người đều mềm nhũn, gọi thư kí:
- Điện thoại…..
Thứ kí run lẩy bẩy đưa điện thoại qua cho cô, Nhiêu Vũ Đình nhận lấy, lại không gọi 122, cũng không gọi 120, màtrực tiếp gọi cho Giản Tú Hoa.
- Alô, chị ….
- Vũ Đình, là em hả, chuyện gì? Em, ….em đang ở đâu?
Giản Thanh Tú tựa hồ nghe có chút không đúng, giọng nói của Nhiêu Vũ Đình vẫn chưa hoàn hồn.
- Chị, đừng hỏi nữa, xảy ra tai nạn xe rồi….
Giản Tú Hoa thất kinh kêu lên:
- Hả, ở chỗ nào? Làm sao lại xảy ra tai nạn rồi, có nặng lắm không?
- Không gấp, chị, chị đưa số điện thoại của Tiêu Phàm cho em. Đúng, đúng, em hiện tại cần điện thoại của nó….Được, em nhớ rồi, cảm ơn.
Tiêu Phàm là ở “Hãn Hãi Hào Môn” nhận được điện thoại của Nhiêu Vũ Đình.
Theo như Cơ Khinh Sa đưa ra ý kiến tham khảo cho hắn, Tiêu Phàm cuối cùng ở Hãn Hãi Hào Môn mua một căn nhà 120m2, ba phòng ngủ hai phòng khách, Dịch Thừa Hồng dành cho hắn sự ưu đãi lớn nhất.
Theo ý của Dịch Thừa Hồng, căn nhà này nên trực tiếp tặng cho Tiêu Phàm, Hơn nữa không kể Tiêu Phàm có phải là đại thiếu gia nhà giàu có hay không, dựa vào sự khách khí của Cơ Khinh Sa đối với Tiêu Phàm, liền có thể nhận lấy ân tình này.
Tuy nhiên Cơ Khinh Sa không có bất kỳ biểu thị nào trên phương diện này, Dịch Thừa Hồng chung quy không dám lỗ mãng.
Thân là tay lão luyện thương trường, Dịch Thừa Hồng cực kỳ hiểu một đạo lí, đó chính là tặng quà cũng cần có quan hệ, quan hệ còn chưa đến mức độ đó, ngươi cho dù ôm núi vàng núi bạc cũng tặng không nổi, ngay cả cửa cũng sờ không đến.
Cơ Khinh Sa một người quan trọng như vậy, có thể để ý một căn nhà của ngươi sao?
Không chọc giận Tiêu đại thiếu gia, vỗ mông ngựa rồi vỗ tới đùi ngựa, cũng là đẹp rồi.(Vỗ mông ngựa, cách nói ví von, chỉ ý nịnh hót)
Hai ngày này, Tiêu Phàm đều cùng Ager lena bận bịu việc tu sửa nội thất cho căn hộ. Ager lena đặc biệt hưng phấn, giống như tất cả các cô gái rơi vào dòng sông tình ái, đối với việc tu sửa nội thất trong căn hộ đều biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, thậm chí ngay cả “tiền riêng”của bản thân đều móc ra, bận trước bận sau, toàn bộ đều tham gia vào hành động tu sửa nội thất.
Tiêu Phàm trước sau vẫn cùng cô làm.
Ít nhất trong ánh mắt bên ngoài, hai người là một đôi.
- Chúng ta đi xem đồ nội thất đi, có được không? Chọn một chiếc giường lớn….
Đánh giá căn phòng ngủ chính đang trống rỗng, Ager lena kéo chặt tay Tiêu Phàm, buột miệng nói ra, bỗng nhiên như ý thức được điều gì, khuôn mặt trắng tinh nhỏ nhắn bỗng trở nên đỏ rực, vội vàng cúi đầu, khẽ cắn chặt đôi môi kiều diễm đỏ mọng, dáng vẻ hoang mang rối loạn, thật khiến cho người yêu mến.
- Được chứ!
Tiêu Phàm xoa xoa mái tóc vàng của cô, khẽ mỉm cười.
Có lẽ đây chính là căn nhà thứ hai có ý nghĩa thật sự của Ager lena. Ngôi nhà của thời thơ ấu cách cô đã quá xa vời, trong ấn tượng đã sớm mơ hồ không rõ.
Tuy rằng Tiêu Phàm rất rõ ràng, tương lai của Ager lena sẽ không bằng phẳng an nhàn như vậy, nhưng ít nhất hiện tại, có thể cho cô một chút vui vẻ. Vì phần vui vẻ này, Tiêu Phàm không bận tâm bỏ ra nhiều tiền, bỏ ra chút thời gian.
Không phải chỉ là do môn quy của Vô Cực Môn hành thiện tích đức, Tiêu Phàm bản tính chính là như vậy.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tiêu Phàm reo lên.
- Xin chào?
- Tiêu Phàm sao? Ta là Nhiêu Vũ Đình- Dì Nhiêu.
Tiêu Phàm vội vàng nói:
- Dì Nhiêu!
Nhiêu Vũ Đình cười khổ một tiếng nói:
- Không được tốt. Ta bây giờ đang ở trên đường cao tốc đến Thiết Môn. Vừa rồi xảy ra tai nạn, xe của ta bị đâm bay rồi…..
Tim Tiêu Phàm liền trầm xuống, vội vàng hỏi:
- Dì Nhiêu, những người khác không có xảy ra thương vong chứ?
Về phần an nguy của Nhiêu Vũ Đình, không cần phải hỏi lại, đây không phải đang gọi điện thoại cho hắn sao?
- Lái xe bị thương rồi, bị rơi ở trong rãnh, thế nhưng nhìn tình hình, không phải quá nghiêm trọng.
Nhiêu Vũ Đình đã trấn định lại.
- A, vậy là tốt rồi, cháu một mực đang lo lắng đây.
Những lời này của Tiêu Phàm vẫn là xuất phát từ nội tâm, hắn giao cho Nhiêu Vũ Đình chiếc nhẫn kia, là báu vật tùy thân đeo trên người của Đại Năng thời Minh, bản thân nó chính là một pháp khí rất đặc biệt, chỉ cần Nhiêu Vũ Đình đeo trên người, nhất định có thể tránh được kiếp nạn lớn. Chỉ có điều những người đồng hành khác, thì không đảm bảo rồi. Hiện tại nghe tin mọi người không sao, Tiêu Phàm tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
-Tiêu Phàm, chiếc …..chiếc nhẫn kia…..
Nhiêu Vũ Đình bỗng nhiên hạ giọng, giọng điệu cũng trở nên vô cùng chần chừ do dự.
Vừa rồi nếu không phải chiếc nhẫn kia kịp thời “Cảnh báo”, hôm nay quả thật quá nguy hiểm rồi. Đương nhiên, nếu không phải bà bỗng nhiên yêu cầu dừng xe, dường như cũng sẽ không xảy ra tai nạn. Thế nhưng kết hợp với lời nhắc nhở của Tiêu Phàm hai ngày trước với bà, trong lòng Nhiêu Vũ Đình không nghĩ như vậy, Tiêu Phàm tuyệt đối không phải người mù mờ, bằng không làm sao có thể trùng hợp như thế?
Bà không đeo chiếc nhẫn kia, có lẽ xe tải lớn cũng sẽ không đâm phải chiếc xe Audi mà bà đang ngồi, thế nhưng tai nạn xe cộ trên đường cao tốc vô cùng kỳ quái, đương nhiên không chỉ có một loại này. Xe tải lớn không đâm trúng, không có nghĩa là một chuyến đi này của bà có thể bình an vô sự.
- Dì Nhiêu, chiếc nhẫn không cần tìm nữa rồi.
Tiêu Phàm nhẹ giọng nói.
Pháp khí đã chịu nạn thay, tìm thấy cũng chỉ là một đống ngọc vỡ.
- Vậy, tiếp theo làm thế nào?
Xem ra Nhiêu Vũ Đình thật sự bị dọa hết hồn rồi.
Bà thật sự không dám khẳng định, tiếp theo có xảy ra chuyện không ngờ khác gì hay không.
- Dì Nhiêu, đã không sao rồi, dì yên tâm đi.
- Vậy sao? Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi……
Nhiêu Vũ Đình thì thào nói, thở phào một hơi.
Một chiếc Audi đang đi như tên bắn trên đường cao tốc từ Bắc Kinh đến thành phố Thiết Môn, thủ phủ của tỉnh Yến Bắc. Tốc độ xe rất nhanh, thế nhưng thân xe lại rất vững vàng. Nhiêu Vũ Đình một thân ăn mặc trang trọng ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe lật xem tài liệu.
Đây là báo cáo mà phân hội Yến Bắc đưa lên.
Nhiêu Vũ Đình gấp rút qua tổ chức một cuộc họp cho bọn họ, thương lượng tổ chức một số vấn đề.
Thực tế, Nhiêu Vũ Đình là một người quản lí chuyên nghiệp, mỗi năm đều không từ vất vả đi tới các nơi, hoặc điều tra khảo sát, hoặc chỉ đạo công việc, hoặc giải quyết vấn đề. Một số báo cáo điều tra nghiên cứu do bọn họ đưa ra, ngay cả lãnh đạo tầng cao nhất đều rất quan tâm.
Mặc dù xe chạy rất vững vàng, thế nhưng ngồi trên xe xem tài liệu một thời gian dài, đầu cũng có chút choáng váng.
Nhiêu Vũ Đình đặt tài liệu xuống, giơ tay dụi dụi vành mắt, đưa chiếc nhẫn ngọc bích đeo trên ngón áp út chạm đến chóp mũi, lập tức một cảm giác mát lạnh truyền đến. Chiếc nhẫn này và những chiếc nhẫn ngọc bình thường khác hoàn toàn không giống nhau. Nhẫn bình thường đeo trên ngón tay, thời gian càng dài, sẽ trở nên càng ấm, chiếc nhẫn ngọc bích này từ đầu đến cuối luôn lành lạnh, dường như “che không nóng”.
- Cực hung chi triệu, huyết quang chi tai?
Nhiêu Vũ Đình thấp giọng tự nói một câu, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Đứa bé của lão Tiêu gia kia cũng thật là, học đạo đã làm hư đầu óc rồi, nói với bà những lời kỳ quái này. Nhiêu Vũ Đình không tin những thứ này, bà là xuất thân khoa học chính phái, sinh viên khoa học tự nhiên, thích dùng quan điểm khoa học đi phân tích thế giới.
Thế nhưng hắn tặng chiếc nhẫn ngọc bích này, lại quả nhiên không tệ, Nhiêu Vũ Đình rất yêu thích. Trước khi ra cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại đeo ở trên tay. Đợi lần này từ Liêu Đông quay về, phải nói chuyện với Giản Tú Hoa, bất luận thế nào, đều phải bảo Tiêu Phàm đổi cơ quan làm việc.
Tiểu tử kia, bộ dạng nhã nhặn, đặc biệt tuấn tú, Nhiêu Vũ Đình vừa nhìn thấy liền có vài phần yêu thích. Cứ khăng khăng thích học vấn của Hoàng Lão. Đáng tiếc, nếu như hắn nghe lời khuyên, nguyện ý “lạc đường biết quay lại”, như thế thì Nhiêu Vũ Đình vẫn là thực sự muốn giới thiệu cho hắn một đối tượng tốt.
Bất kể nói thế nào, tấm biển vàng của lão Tiêu gia vẫn đủ sức lóe sáng.
Hơn nữa Tiêu Phàm nhìn lên, tính cách hiền lành, sau khi kết hôn, hẳn sẽ là một ông xã tốt biết quan tâm chu đáo.
Từ Bắc Kinh đến Thiết Môn cách khoảng ba trăm cây số, cộng với hành trình bên trong thành phố, xe đi trong khoảng từ ba tiếng rưỡi đến bốn tiếng đồng hồ. Nhiêu Vũ Đình nhẹ nhàng dựa về phía sau, hai mắt khép hờ, nghỉ ngơi một lát.
Nhiêu Vũ Đình dự định sau khi dùng xong bữa trưa ở Thiết Môn, lập tức triệu tập các đồng chí ở phân hội tham gia cuộc họp nghiên cứu, trên xe nghỉ ngơi một chút, lấy chút tinh thần.
Bên trong xe rất an tĩnh, chỉ có tiếng động cơ truyền ra âm thanh rất nhỏ “Sàn sạt”. Nhìn qua gương chiếu hậu thấy Quản lí trưởng đang nhắm mắt dưỡng thần, lái xe lập tức tắt nhạc.
Tuyến đường cao tốc từ Bắc Kinh đến Thiết Môn bận rộn khác thường, lưu lượng xe cực kỳ lớn.
Ước chừng sau nửa giờ, một trận cảm giác bỏng rát từ ngón áp út tay trái truyền đến, Nhiêu Vũ Đình đột nhiên bừng tỉnh, liền lập tức ý thức được trận bỏng này là từ chiếc nhẫn ngọc bích kia, lập tức phản xạ có điều kiện đem rút chiếc nhẫn ra, ném qua một bên. Thế nhưng cảm giác bỏng rát kia lại không biến mất, trái lại ngày càng mãnh liệt. Nhiêu Vũ Đình chỉ cảm thấy từng đợt tim đập nhanh, phảng phất có một bàn tay vô hình bỗng nhiên bóp lấy trái tim của bà, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả thở cũng không ra.
- Dừng xe, mau, dừng xe….
Nhiêu Vũ Đình lập tức hạ cửa kính xe, gió to từ bên ngoài tràn vào trong xe, khiến búi tóc tinh xảo của bà đều bị gió thổi hỗn loạn.
Lái xe gần như là phản xạ có điều kiện, một cước đạp phanh lại.
Từ bên trong gương chiếu hậu có thể nhìn ra, Quản lí trưởng sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Xe vẫn chưa hoàn toàn dừng hẳn, Nhiêu Vũ Đình liền mở cửa xe, nhảy xuống, ghé vào vòng bảo hộ trên đường cao tốc, liên tục nôn khan, lại không nôn ra cái gì, chỉ có điều nói không ra cảm giác khó chịu.
- Quản lí trưởng, cô làm sao thế?
Lái xe và thư kí vội vã chạy từ trên xe xuống, liên tục hỏi.
Nhiêu Vũ Đình không nói lời nào, cả người đều ghé vào trên hàng lan can, nửa chút cũng không thèm để ý tới phong độ tao nhã.
- Tiểu Hạ, trong xe có tinh dầu không? Mau lấy lại đây.
Thư ký liền gọi lái xe, bước lên trước vỗ lưng cho Nhiêu Vũ Đình. Lái xe là con trai, sẽ không tiện làm động tác đó, nghe vậy vội vàng đáp ứng, xoay người quay lại xe lấy tinh dầu.
- Tiểu Hạ, cẩn thận….
Bỗng nhiên, thư ký thất kinh kêu lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chiếc xe tải lớn nhanh như chớp từ phía sau đâm tới.
Chuyện khi nãy phát sinh quá đột ngột, lái xe gần như không có suy nghĩ đến chuyện khác, trực tiếp dừng xe trên đường cao tốc, mặc dù cũng có dừng sát bên đường, chung quy cũng không phải dừng ở dải dừng xe khẩn cấp, đã vi phạm luật giao thông rất nghiêm trọng rồi.
Nhiêu Vũ Đình ngạc nhiên quay đầu.
Chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, chiếc xe Audi bị đâm bay ra ngoài, trực tiếp bay ra đến hơn mười mét, chiếc xe tải vẫn lao về phía trước, một tiếng thắng xe cực kỳ chói tai vang lên, ước chừng phải đến bốn năm mươi mét, chiếc xe tải cuối cùng mới có thể dừng lại.
Lúc này chiếc Audi sớm đã nát thành bảy tám mảnh không còn hình dáng, mảnh vỡ rơi đầy trên mặt đất.
Nhiêu Vũ Đình và thư ký trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt như pho tượng.
- Tiêu Hạ, tiểu Hạ đâu, tiểu Hạ thế nào rồi?
Trố mắt thật lâu sau, Nhiêu Vũ Đình mới khôi phục tinh thần lại, liên tiếp hỏi.
- Không biết….
Thư ký lắc đầu liên tục, vẻ mặt kinh hãi, không ngừng sợ hãi.
Ngay sau đó, lái xe Tiểu Hạ từ trong rãnh bên đường bò ra, máu chảy khắp mặt, cả người run rẩy. Lại nói tiếp, cũng là anh ta mạng lớn, khi chiếc xe tải kia lao đến, đúng lúc bên cạnh lóe lên một cái, thế nhưng vẫn là ngã vào trong rãnh, ngã thất điên bát đảo, cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có trở ngại. Chỉ bị dọa hết vía, tam hồn lục phách chạy mất hơn phân nửa.
Nhiêu Vũ Đình cả người đều mềm nhũn, gọi thư kí:
- Điện thoại…..
Thứ kí run lẩy bẩy đưa điện thoại qua cho cô, Nhiêu Vũ Đình nhận lấy, lại không gọi , cũng không gọi , màtrực tiếp gọi cho Giản Tú Hoa.
- Alô, chị ….
- Vũ Đình, là em hả, chuyện gì? Em, ….em đang ở đâu?
Giản Thanh Tú tựa hồ nghe có chút không đúng, giọng nói của Nhiêu Vũ Đình vẫn chưa hoàn hồn.
- Chị, đừng hỏi nữa, xảy ra tai nạn xe rồi….
Giản Tú Hoa thất kinh kêu lên:
- Hả, ở chỗ nào? Làm sao lại xảy ra tai nạn rồi, có nặng lắm không?
- Không gấp, chị, chị đưa số điện thoại của Tiêu Phàm cho em. Đúng, đúng, em hiện tại cần điện thoại của nó….Được, em nhớ rồi, cảm ơn.
Tiêu Phàm là ở “Hãn Hãi Hào Môn” nhận được điện thoại của Nhiêu Vũ Đình.
Theo như Cơ Khinh Sa đưa ra ý kiến tham khảo cho hắn, Tiêu Phàm cuối cùng ở Hãn Hãi Hào Môn mua một căn nhà m, ba phòng ngủ hai phòng khách, Dịch Thừa Hồng dành cho hắn sự ưu đãi lớn nhất.
Theo ý của Dịch Thừa Hồng, căn nhà này nên trực tiếp tặng cho Tiêu Phàm, Hơn nữa không kể Tiêu Phàm có phải là đại thiếu gia nhà giàu có hay không, dựa vào sự khách khí của Cơ Khinh Sa đối với Tiêu Phàm, liền có thể nhận lấy ân tình này.
Tuy nhiên Cơ Khinh Sa không có bất kỳ biểu thị nào trên phương diện này, Dịch Thừa Hồng chung quy không dám lỗ mãng.
Thân là tay lão luyện thương trường, Dịch Thừa Hồng cực kỳ hiểu một đạo lí, đó chính là tặng quà cũng cần có quan hệ, quan hệ còn chưa đến mức độ đó, ngươi cho dù ôm núi vàng núi bạc cũng tặng không nổi, ngay cả cửa cũng sờ không đến.
Cơ Khinh Sa một người quan trọng như vậy, có thể để ý một căn nhà của ngươi sao?
Không chọc giận Tiêu đại thiếu gia, vỗ mông ngựa rồi vỗ tới đùi ngựa, cũng là đẹp rồi.(Vỗ mông ngựa, cách nói ví von, chỉ ý nịnh hót)
Hai ngày này, Tiêu Phàm đều cùng Ager lena bận bịu việc tu sửa nội thất cho căn hộ. Ager lena đặc biệt hưng phấn, giống như tất cả các cô gái rơi vào dòng sông tình ái, đối với việc tu sửa nội thất trong căn hộ đều biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, thậm chí ngay cả “tiền riêng”của bản thân đều móc ra, bận trước bận sau, toàn bộ đều tham gia vào hành động tu sửa nội thất.
Tiêu Phàm trước sau vẫn cùng cô làm.
Ít nhất trong ánh mắt bên ngoài, hai người là một đôi.
- Chúng ta đi xem đồ nội thất đi, có được không? Chọn một chiếc giường lớn….
Đánh giá căn phòng ngủ chính đang trống rỗng, Ager lena kéo chặt tay Tiêu Phàm, buột miệng nói ra, bỗng nhiên như ý thức được điều gì, khuôn mặt trắng tinh nhỏ nhắn bỗng trở nên đỏ rực, vội vàng cúi đầu, khẽ cắn chặt đôi môi kiều diễm đỏ mọng, dáng vẻ hoang mang rối loạn, thật khiến cho người yêu mến.
- Được chứ!
Tiêu Phàm xoa xoa mái tóc vàng của cô, khẽ mỉm cười.
Có lẽ đây chính là căn nhà thứ hai có ý nghĩa thật sự của Ager lena. Ngôi nhà của thời thơ ấu cách cô đã quá xa vời, trong ấn tượng đã sớm mơ hồ không rõ.
Tuy rằng Tiêu Phàm rất rõ ràng, tương lai của Ager lena sẽ không bằng phẳng an nhàn như vậy, nhưng ít nhất hiện tại, có thể cho cô một chút vui vẻ. Vì phần vui vẻ này, Tiêu Phàm không bận tâm bỏ ra nhiều tiền, bỏ ra chút thời gian.
Không phải chỉ là do môn quy của Vô Cực Môn hành thiện tích đức, Tiêu Phàm bản tính chính là như vậy.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tiêu Phàm reo lên.
- Xin chào?
- Tiêu Phàm sao? Ta là Nhiêu Vũ Đình- Dì Nhiêu.
Tiêu Phàm vội vàng nói:
- Dì Nhiêu!
Nhiêu Vũ Đình cười khổ một tiếng nói:
- Không được tốt. Ta bây giờ đang ở trên đường cao tốc đến Thiết Môn. Vừa rồi xảy ra tai nạn, xe của ta bị đâm bay rồi…..
Tim Tiêu Phàm liền trầm xuống, vội vàng hỏi:
- Dì Nhiêu, những người khác không có xảy ra thương vong chứ?
Về phần an nguy của Nhiêu Vũ Đình, không cần phải hỏi lại, đây không phải đang gọi điện thoại cho hắn sao?
- Lái xe bị thương rồi, bị rơi ở trong rãnh, thế nhưng nhìn tình hình, không phải quá nghiêm trọng.
Nhiêu Vũ Đình đã trấn định lại.
- A, vậy là tốt rồi, cháu một mực đang lo lắng đây.
Những lời này của Tiêu Phàm vẫn là xuất phát từ nội tâm, hắn giao cho Nhiêu Vũ Đình chiếc nhẫn kia, là báu vật tùy thân đeo trên người của Đại Năng thời Minh, bản thân nó chính là một pháp khí rất đặc biệt, chỉ cần Nhiêu Vũ Đình đeo trên người, nhất định có thể tránh được kiếp nạn lớn. Chỉ có điều những người đồng hành khác, thì không đảm bảo rồi. Hiện tại nghe tin mọi người không sao, Tiêu Phàm tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
-Tiêu Phàm, chiếc …..chiếc nhẫn kia…..
Nhiêu Vũ Đình bỗng nhiên hạ giọng, giọng điệu cũng trở nên vô cùng chần chừ do dự.
Vừa rồi nếu không phải chiếc nhẫn kia kịp thời “Cảnh báo”, hôm nay quả thật quá nguy hiểm rồi. Đương nhiên, nếu không phải bà bỗng nhiên yêu cầu dừng xe, dường như cũng sẽ không xảy ra tai nạn. Thế nhưng kết hợp với lời nhắc nhở của Tiêu Phàm hai ngày trước với bà, trong lòng Nhiêu Vũ Đình không nghĩ như vậy, Tiêu Phàm tuyệt đối không phải người mù mờ, bằng không làm sao có thể trùng hợp như thế?
Bà không đeo chiếc nhẫn kia, có lẽ xe tải lớn cũng sẽ không đâm phải chiếc xe Audi mà bà đang ngồi, thế nhưng tai nạn xe cộ trên đường cao tốc vô cùng kỳ quái, đương nhiên không chỉ có một loại này. Xe tải lớn không đâm trúng, không có nghĩa là một chuyến đi này của bà có thể bình an vô sự.
- Dì Nhiêu, chiếc nhẫn không cần tìm nữa rồi.
Tiêu Phàm nhẹ giọng nói.
Pháp khí đã chịu nạn thay, tìm thấy cũng chỉ là một đống ngọc vỡ.
- Vậy, tiếp theo làm thế nào?
Xem ra Nhiêu Vũ Đình thật sự bị dọa hết hồn rồi.
Bà thật sự không dám khẳng định, tiếp theo có xảy ra chuyện không ngờ khác gì hay không.
- Dì Nhiêu, đã không sao rồi, dì yên tâm đi.
- Vậy sao? Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi……
Nhiêu Vũ Đình thì thào nói, thở phào một hơi.