Giản Tú Hoa và Nhiêu Vũ Đình làm đẹp xong, thần thái hồng hào đi ra, Tiêu Phàm đang cùng hai người đàn ông nói chuyện phiếm.
Người đàn ông có tuổi tác lớn, hơn bốn mươi tuổi, sống lưng rất thẳng, tuy rằng mặc thường phục, nhưng trên tóc có một “đai”, vừa nhìn đã biết chính là thường xuyên đội mũ, thần thái phong độ cũng giống một nhân vật có quyền lực.
Vị trẻ tuổi kia, lại là một người mới khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc quần áo khá mộc mạc, mỉm cười đứng ở một bên, nghe Tiêu Phàm và người đàn ông tuổi kia nói chuyện, không hề nói xen vào. Phương Do Mỹ lại là đứng ở nơi cách xa một chút, ngoài dự đoán của mọi người chính là, cô bé lại không hề chơi điện thoại, mà có rất nhiều hứng thú nhìn Tiêu Phàm, nhìn không ngừng, dường như đang tiến hành nghiên cứu cái gì đó.
Nhìn thấy Giản Tú Hoa và Nhiêu Vũ Đình, người đàn ông trung niên liền vội vàng tiến lên phía trước, vẻ mặt tươi cười.
- Chủ nhiệm Giản, Quản lí trưởng Nhiêu.
Giản Tú Hoa cảm thấy kinh ngạc:
- Cục trưởng Quế.
Người đàn ông trung niên nàychính là cha của Tiểu Quế Tử, Phó Cục trưởng cục thành phố Bắc Kinh, Quế Thanh Thu.
- Chủ nhiệm Giản, tôi là Quế Thanh Thu.
Nhiêu Vũ Đình sóng mắt lưu chuyển, mỉm cười hỏi:
- Phó Cục trưởng Quế, ông là hội viên của hội sở Hoa Nhài ư?
Bố chồng của Nhiêu Vũ Đình cũng là đại lão của hệ thống chính pháp, ông xãPhương Lê trước mắt cũng đang làm việc ở Uỷ ban chính trị pháp luật. Quế Thanh Thu là Phó Cục Trưởng xếp tên hàng đầu của thành phố Bắc Kinh, Nhiêu Vũ Đình hiển nhiên cũng là có quen biết.
Quế Thanh Thu vội vàng đáp:
- Quản lí trưởng Nhiêu, tôi không phải là hội viên của Hoa Nhài, đi cùng với mấy người bạn đến đây ăn bữa cơm, vừa hay gặp Phó trưởng phòng Tiêu, liền hàn huyên một hồi.
- Ồ, là vậy à. Phó Cục trưởng Quế và Tiêu Phàm là bằng hữu ư?
- Phải rồi, phải rồi, Quản lí trưởng Nhiêu.
Đối với Nhiêu Vũ Đình, Quế Thanh Thu cực kỳ tôn trọng.
Trên thực tế, ông cũng không phải là ngẫu nhiên gặp Tiêu Phàm ở chỗ này, mà là nhận được điện thoại của Tiêu Phàm, đặc biệt chạy tới đây. Tiêu Phàm cần ông chọn thời điểm thích hợp, lộ diện trước mặt Nhiêu Vũ Đình.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
- Được, được, vậy mọi người tiếp tục nói chuyện đi, tôi xin phép.
Nhiêu Vũ Đình không có nói chuyện nhiều với Quế Thanh Thu, ra hiệu với Phương Do Mỹ một chút, liền nói với Giản Tú Hoa:
- Chị, chị cùng về với Tiêu Phàm, hay là em đưa chị về nhà trước?
Giản Tú Hoa cười nói:
- Chúng ta cùng đi đi, cũng không sớm nữa, lão Tiêu một mình ở nhà, ta cũng không yên tâm.
- Được, vậy em đưa chị về trước. Tiêu Phàm, dì Nhiêu xem xét đối tượng cho cháu, nếu như thành rồi, cháu phải mời dì Nhiêu uống rượu mừng đó.
Nhiêu Vũ Đình cười nói, giọng điệu vô cùng tùy ý.
- Đó là đương nhiên rồi, quên ai cũng không thể quên dì là bà mối chứ!
Tiêu Phàm cũng mỉm cười đáp.
Nhiêu Vũ Đình và Quế Thanh Thu bắt tay một chút, cùng với Giản Tú Hoa, dẫn theo Phương Do Mỹ đi ra ngoài.
Phương Do Mỹ nghiêng đầu sang phía Tiêu Phàm làm mặt quỷ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhúc nhích, dường như nói thầm câu gì, người khác nghe không hiểu, Tiêu Phàm lại nghe thấy rất rõ ràng.
- Yêu quái!
Cô bé nói thầm đúng là hai chữ này.
Một con gà mờ vừa mới học đánh bowling, lần đầu không chính thức thi đấu, đã chơi được tối đa ba trăm điểm, không phải là yêu quái thì là cái gì? Cho dù là vận động viên chuyên nghiệp cấp quán quân thế giới, cũng rất khó chơi được một thành tích ngang ngược như vậy.
Cả mười hai lần đều trúng, không chỉ đều là do vận may.
Thế nhưng tiểu nha đầu làm mặt quỷ phía trước, lẩm bẩm “yêu quái” ở phía sau, cảm giác quan sát của cô với Tiêu Phàm dường như lại xảy ra một biến hóa rất kỳ diệu nào đó.
Tiêu Phàm cười lắc đầu.
Cô bé có tin hắn hay không cũng không sao cả, chỉ cần Nhiêu Vũ Đình tin tưởng là được rồi.
Nhìn theo ba người rời đi, Tiểu Quế Tử nhảy lên cao, giơ ngón tay cái lên với Tiêu Phàm:
- Hi đại ca, anh thật trâu bò, em đối với anh quả thật là bội phục sát đất.
Thực ra mấy hôm trước Tiểu Quế Tử gọi điện thoại cho Tiêu Phàm, cũng là ôm tâm thái liều thử một lần. Cậu và em trai của Tiêu Phàm là Tiêu Thiên là anh em bang hội , không có nghĩa Tiêu gia sẽ vì cái này mà vươn tay ra viện trợ với cha của cậu, ngựa chết cũng làm thành ngựa sống, hoặc là có một tia hy vọng cũng chưa biết chừng.
- Không ngờ đại ca nhanh như thế đã có “hồi đáp”, còn không phải là cách nói linh tinh lập lờ đại loại như có lẽ, có khả năng, mà gọn gàng dứt khoát dẫn cha của cậu đến trước mặt Nhiêu Vũ Đình.
Nữ chủ nhân thế gia thuộc loại phụ nữ mạnh mẽ như Nhiêu Vũ Đình có lẽ nào không hiểu được dụng ý trong hành động này của Tiêu Phàm? Mặc dù không có bất kỳ biểu thị nào, thế nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là động tác này của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nếu như không có vài phần nắm chắc, làm sao có thể lỗ mãng, hấp tấp để Quế Thanh Thu xuất hiện trước mặt Nhiêu Vũ Đình chứ?
Rất dễ bị hiểu lầm.
Tiểu Quế Tử và Tiêu Phàm tuy rằng số lần giao tiếp vẫn chưa nhiều, song đối với năng lực và sự phóng khoáng của Tiêu Phàm, đã nhận thức cực kỳ rõ ràng. Cho đến tận hôm nay, Tiểu Quế Tử vẫn chưa từng nhìn thấy Tiêu Phàm làm những việc mà không có nắm chắc.
- Phó Trưởng phòng Tiêu, cảm ơn!
Quế Thanh Thu cũng là lời nói từ đáy lòng.
Ông hiển nhiên không thể như Tiểu Quế Tử gọi Tiêu Phàm là “đại ca” hay là “đại thiếu gia “, mà là xưng hô chức vụ của Tiêu Phàm. Đường đường là Phó Cục trưởng Cục thành phố Bắc Kinh, nhất định phải làm cho có thể thống.
Tiêu Phàm mỉm cười xua tay, nói:
- Chú Quế, đừng khách khí. Chú Quế làm việc trong cục thời gian tương đối dài, ý kiến cá nhân của cháu, đi vào Bộ công tác một thời gian cũng tốt.
Phó Cục trưởng Cục thành phố Bắc Kinh xưa nay đều là kiêm chức Uỷ viên thường vụ Thành ủy thành phố, được coi là nhân vật chính trị. Quế Thanh Thu lại là một lãnh đạo nghiệp vụ. Đây chính là sự khác biệt giữa chức vụ chính và phụ. Quế Thanh Thu muốn trong Cục thành phố càng tiến thêm một bước, khó khăn quá lớn, gần như không có khả năng.
Điều đi làm việc ở Bộ, thực ra là một lựa chọn không tệ, mấu chốt là ở chỗ,sau khi đi vào Bộ, sẽ sắp xếp như thế nào.
Quế Thanh Thu vội vàng nói:
- Ý kiến này của Phó trưởng phòng Tiêu hoàn toàn chính xác, ta cũng là nghĩ như thế. Bất kể đi đâu đều là công việc yêu cầu, ta kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, chỉ cần có việc để làm, không nhàn rỗi là được rồi.
- Lãnh đạo bên trong Bộ khẳng định cũng sẽ xem xét mới dùng.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, lãnh đạo đều có suy xét.
Với thế mạnh trong hệ thống chính pháp của lão Phương gia, cùng với vị trí hiện nay của Phương Lê, nói đề bạt Quế Thanh Thu, hiển nhiên không phải đơn giản như vậy. Thế nhưng chỉ là giành giúp ông một chức vụ có thực quyền bên trong bộ, độ khó sẽ nhỏ đi nhiều rồi.
- PhóTrưởng phòng Tiêu, Quế Văn Minh vẫn còn trẻ, nếu như nó có chỗ nào làm không đúng, mong Phó trưởng phòng Tiêu nhất định phải giáo giục phê bình nhiều hơn với nó. Nếu như không nghe lời, Phó trưởng phòng Tiêu cứ tùy ý gọi điện thoại cho ta, ta sẽ giáo huấn nó.
Quế Văn Minh chính là tên khai sinh của Tiểu Quế Tử.
- Cha, xem cha nói kìa. Chỉ cần là lời của đại ca nói, con đều nghe từng câu, nhớ kỹ từng chữ.
Tiểu Quế Tử ở một bên liền nói.
Tiêu Phàm cười mà không nói.
Tiểu Quế Tử chung quy vẫn là trẻ tuổi một chút, nghe lời nói nghe không được thấu triệt như thế. Trọng điểm những lời này của Quế Thanh Thu, căn bản không phải là nói Tiểu Quế Tử cậu ta, trọng điểm là câu nói “ Phó trưởng phòng Tiêu cứ tùy ý gọi điện thoại cho ta”.
Quế Thanh Thu chẳng khác gì đang “biểu thị lòng thành”với Tiêu Phàm, hoặc là toàn bộ Tiêu gia. Chỉ cần chuyện này ta được như nguyện, sau này bất kể là chuyện gì, phàm là dùng đến Quế Thanh Thu ta, Phó trưởng phòng Tiêu ngài gọi một cú điện thoại là được rồi, ta sẽ cố gắng làm hết sức.
Bên này đang trò chuyện, Nhiêu Vũ Đình đã đích thân tiễn Giản Tú Hoa về tận cửa nhà.
Giản Tú Hoa mời mẹ con Nhiêu Vũ Đình vào trong nhà ngồi một chút, Nhiêu Vũ Đình cười khéo léo từ chối, lấy lí do thời gian quá muộn, lái xe rời khỏi khu ký túc xá của cán bộ viên chức.
Giản Tú Hoa tự mở cửa nhà đi vào, cảm thấy hơi bất ngờ.
Tiêu Trạm không ở trong thư phòng làm việc, mà là châm một điếu thuốc, đi qua đi lại ở phòng khách, giống như là đang suy nghĩ vấn đề gì quan trọng, lại giống như vận động một chút, hoạt động gân cốt.
- Về rồi à?
Tiêu Trạm nhìn thấy vợ, nhàn nhạt lên tiếng.
- Về rồi!
Giản Tú Hoa vẻ mặt hồng nhuận, nhìn qua vẻ mặt có chút phấn chấn.
- Lão Tiêu, nói cho anh nghe chuyện này.
Tiêu Trạm liền dừng bước, giống như tiếp thu nhìn về phía Gản Tú Hoa.
- Chuyện điều động công tác của Quế Thanh Thu, anh biết rồi chứ? Khi đó tiểu Phàm nói, chuyện này do nó đi giải quyết, em còn lo là nó khoác lác chứ, bây giờ anh đoán thế nào?
- Thế nào?
Tiêu Trạm thuận miệng hỏi ngược lại.
- Haiz, tiểu Phàm quả thật giải quyết xong chuyện này rồi.
- Ồ, nó giải quyết thế nào?
Tiêu Trạm lập tức hứng thú, truy hỏi một câu
- Cứ như vậy giải quyết thôi. Nó trực tiếp tìm Nhiêu Vũ Đình của lão Phương gia, chính là vừa rồi, dẫn Quế Thanh Thu đến trước mặt Nhiêu Vũ Đình rồi. Em xem chừng, Nhiêu Vũ Đình khẳng định sẽ giúp đỡ đấy.
Giản Tú Hoa nói xong, thật sự hưng phấn.
Tiêu Trạm càng thêm kinh ngạc, hơi khó tin, nói:
- Tiêu Phàm trực tiếp dẫn Quế Thanh Thu tới trước mặt Nhiêu Vũ Đình ư? Người ta dựa vào cái gì mà giúp đỡ nó?
- Chỉ dựa vào bản lĩnh thật sự của con trai anh, chuyện ở đây, ngoạn mục lắm, em nói cho anh biết nhé, lão Tiêu, sự việc trải qua là thế này này…..
Giản Tú Hoa kể toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối một lần cặn kẽ.
- Cái gì?
Tiêu Trạm cũng chấn động.
- Em nói là, tai nạn xe cộ xảy ra trên đường cao tốc kia, Tiêu Phàm sớm đã dự liệu được ư?
Với thân phận của Nhiêu Vũ Đình, bỗng nhiên trên đường cao tốc xảy ra sự cố bất ngờ, hiển nhiên sớm đã lan truyền khắp hào môn thế gia trong thành Bắc Kinh với tốc độ nhanh nhất, Tiêu Trạm cũng đã nghe đến hồi báo như vậy rồi.
- Còn không phải sao? Em nói với anh, khi đó em cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, còn nói tiểu Phàm không nên nói linh tinh. Ai biết nó lại tiên đoán chính xác như thế, Nhiêu Vũ Đình vốn dĩ cũng không tin, qua chuyện này đã triệt để tin rồi.
Giản Tú Hoa nói xong, liền có chút đắc ý.
Tiêu Phàm là bà sinh đấy, nhà mình có đứa con lợi hại như vậy, có người mẹ nào lại không vui?
Hai hàng lông mày của Tiêu Trạm gắt gao nhíu chặt lại, cho thấy nhất thời rất khó tiếp nhận sự giải thích như vậy.
Hoàn toàn đảo điên thế giới quan của Tiêu Trạm.
- Lão Tiêu, xem ra chúng ta trước đây đối với con nó có chút hiểu lầm rồi. Tiểu Phàm chuyên môn nghiên cứu học vấn như vậy, quả thực có chỗ thần kỳ, khó trách cha nhắc nhở anh, có chuyện có thể bàn bạc với tiểu Phàm, thì ra đạo lí là ở đây. Theo như vậy, tiểu Phàm xác thực có thể giúp đỡ cho anh. Lão Tiêu, em cảm thấy cha nói mười phần chính xác, chúng ta sau này phải thay đổi quan niệm rồi, nhất là anh, không nên hơi một tí là đi giáo huấn, con đều sợ anh rồi. Chúng ta là người một nhà, tục ngữ nói rất hay, đánh hổ phải dựa vào anh em, ra chiến trường dựa vào phụ tử, em chính là cảm thấy, con chúng ta đều trưởng thành rồi.
Giản Tú Hoa rất thành khẩn nói.
Từ trước đến nay, giữa cha con họ kết nối giao lưu quá ít. Nhất là Tiêu Thiên, nhìn thấy Tiêu Trạm giống như chuột nhìn thấy mèo vậy. Tình hình này, Giản Tú Hoa nhìn ở trong mắt, chỉ có thể âm thầm sốt ruột.
Tiêu Trạm không lên tiếng, chậm rãi đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, lại thêm một lần nữa nhíu chặt đôi lông mày.
Không nghi ngờ chút nào, những lời này của vợTiêu Trạm đều đã nghe lọt rồi.
Giản Tú Hoa và Nhiêu Vũ Đình làm đẹp xong, thần thái hồng hào đi ra, Tiêu Phàm đang cùng hai người đàn ông nói chuyện phiếm.
Người đàn ông có tuổi tác lớn, hơn bốn mươi tuổi, sống lưng rất thẳng, tuy rằng mặc thường phục, nhưng trên tóc có một “đai”, vừa nhìn đã biết chính là thường xuyên đội mũ, thần thái phong độ cũng giống một nhân vật có quyền lực.
Vị trẻ tuổi kia, lại là một người mới khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc quần áo khá mộc mạc, mỉm cười đứng ở một bên, nghe Tiêu Phàm và người đàn ông tuổi kia nói chuyện, không hề nói xen vào. Phương Do Mỹ lại là đứng ở nơi cách xa một chút, ngoài dự đoán của mọi người chính là, cô bé lại không hề chơi điện thoại, mà có rất nhiều hứng thú nhìn Tiêu Phàm, nhìn không ngừng, dường như đang tiến hành nghiên cứu cái gì đó.
Nhìn thấy Giản Tú Hoa và Nhiêu Vũ Đình, người đàn ông trung niên liền vội vàng tiến lên phía trước, vẻ mặt tươi cười.
- Chủ nhiệm Giản, Quản lí trưởng Nhiêu.
Giản Tú Hoa cảm thấy kinh ngạc:
- Cục trưởng Quế.
Người đàn ông trung niên nàychính là cha của Tiểu Quế Tử, Phó Cục trưởng cục thành phố Bắc Kinh, Quế Thanh Thu.
- Chủ nhiệm Giản, tôi là Quế Thanh Thu.
Nhiêu Vũ Đình sóng mắt lưu chuyển, mỉm cười hỏi:
- Phó Cục trưởng Quế, ông là hội viên của hội sở Hoa Nhài ư?
Bố chồng của Nhiêu Vũ Đình cũng là đại lão của hệ thống chính pháp, ông xãPhương Lê trước mắt cũng đang làm việc ở Uỷ ban chính trị pháp luật. Quế Thanh Thu là Phó Cục Trưởng xếp tên hàng đầu của thành phố Bắc Kinh, Nhiêu Vũ Đình hiển nhiên cũng là có quen biết.
Quế Thanh Thu vội vàng đáp:
- Quản lí trưởng Nhiêu, tôi không phải là hội viên của Hoa Nhài, đi cùng với mấy người bạn đến đây ăn bữa cơm, vừa hay gặp Phó trưởng phòng Tiêu, liền hàn huyên một hồi.
- Ồ, là vậy à. Phó Cục trưởng Quế và Tiêu Phàm là bằng hữu ư?
- Phải rồi, phải rồi, Quản lí trưởng Nhiêu.
Đối với Nhiêu Vũ Đình, Quế Thanh Thu cực kỳ tôn trọng.
Trên thực tế, ông cũng không phải là ngẫu nhiên gặp Tiêu Phàm ở chỗ này, mà là nhận được điện thoại của Tiêu Phàm, đặc biệt chạy tới đây. Tiêu Phàm cần ông chọn thời điểm thích hợp, lộ diện trước mặt Nhiêu Vũ Đình.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
- Được, được, vậy mọi người tiếp tục nói chuyện đi, tôi xin phép.
Nhiêu Vũ Đình không có nói chuyện nhiều với Quế Thanh Thu, ra hiệu với Phương Do Mỹ một chút, liền nói với Giản Tú Hoa:
- Chị, chị cùng về với Tiêu Phàm, hay là em đưa chị về nhà trước?
Giản Tú Hoa cười nói:
- Chúng ta cùng đi đi, cũng không sớm nữa, lão Tiêu một mình ở nhà, ta cũng không yên tâm.
- Được, vậy em đưa chị về trước. Tiêu Phàm, dì Nhiêu xem xét đối tượng cho cháu, nếu như thành rồi, cháu phải mời dì Nhiêu uống rượu mừng đó.
Nhiêu Vũ Đình cười nói, giọng điệu vô cùng tùy ý.
- Đó là đương nhiên rồi, quên ai cũng không thể quên dì là bà mối chứ!
Tiêu Phàm cũng mỉm cười đáp.
Nhiêu Vũ Đình và Quế Thanh Thu bắt tay một chút, cùng với Giản Tú Hoa, dẫn theo Phương Do Mỹ đi ra ngoài.
Phương Do Mỹ nghiêng đầu sang phía Tiêu Phàm làm mặt quỷ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhúc nhích, dường như nói thầm câu gì, người khác nghe không hiểu, Tiêu Phàm lại nghe thấy rất rõ ràng.
- Yêu quái!
Cô bé nói thầm đúng là hai chữ này.
Một con gà mờ vừa mới học đánh bowling, lần đầu không chính thức thi đấu, đã chơi được tối đa ba trăm điểm, không phải là yêu quái thì là cái gì? Cho dù là vận động viên chuyên nghiệp cấp quán quân thế giới, cũng rất khó chơi được một thành tích ngang ngược như vậy.
Cả mười hai lần đều trúng, không chỉ đều là do vận may.
Thế nhưng tiểu nha đầu làm mặt quỷ phía trước, lẩm bẩm “yêu quái” ở phía sau, cảm giác quan sát của cô với Tiêu Phàm dường như lại xảy ra một biến hóa rất kỳ diệu nào đó.
Tiêu Phàm cười lắc đầu.
Cô bé có tin hắn hay không cũng không sao cả, chỉ cần Nhiêu Vũ Đình tin tưởng là được rồi.
Nhìn theo ba người rời đi, Tiểu Quế Tử nhảy lên cao, giơ ngón tay cái lên với Tiêu Phàm:
- Hi đại ca, anh thật trâu bò, em đối với anh quả thật là bội phục sát đất.
Thực ra mấy hôm trước Tiểu Quế Tử gọi điện thoại cho Tiêu Phàm, cũng là ôm tâm thái liều thử một lần. Cậu và em trai của Tiêu Phàm là Tiêu Thiên là anh em bang hội , không có nghĩa Tiêu gia sẽ vì cái này mà vươn tay ra viện trợ với cha của cậu, ngựa chết cũng làm thành ngựa sống, hoặc là có một tia hy vọng cũng chưa biết chừng.
- Không ngờ đại ca nhanh như thế đã có “hồi đáp”, còn không phải là cách nói linh tinh lập lờ đại loại như có lẽ, có khả năng, mà gọn gàng dứt khoát dẫn cha của cậu đến trước mặt Nhiêu Vũ Đình.
Nữ chủ nhân thế gia thuộc loại phụ nữ mạnh mẽ như Nhiêu Vũ Đình có lẽ nào không hiểu được dụng ý trong hành động này của Tiêu Phàm? Mặc dù không có bất kỳ biểu thị nào, thế nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là động tác này của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nếu như không có vài phần nắm chắc, làm sao có thể lỗ mãng, hấp tấp để Quế Thanh Thu xuất hiện trước mặt Nhiêu Vũ Đình chứ?
Rất dễ bị hiểu lầm.
Tiểu Quế Tử và Tiêu Phàm tuy rằng số lần giao tiếp vẫn chưa nhiều, song đối với năng lực và sự phóng khoáng của Tiêu Phàm, đã nhận thức cực kỳ rõ ràng. Cho đến tận hôm nay, Tiểu Quế Tử vẫn chưa từng nhìn thấy Tiêu Phàm làm những việc mà không có nắm chắc.
- Phó Trưởng phòng Tiêu, cảm ơn!
Quế Thanh Thu cũng là lời nói từ đáy lòng.
Ông hiển nhiên không thể như Tiểu Quế Tử gọi Tiêu Phàm là “đại ca” hay là “đại thiếu gia “, mà là xưng hô chức vụ của Tiêu Phàm. Đường đường là Phó Cục trưởng Cục thành phố Bắc Kinh, nhất định phải làm cho có thể thống.
Tiêu Phàm mỉm cười xua tay, nói:
- Chú Quế, đừng khách khí. Chú Quế làm việc trong cục thời gian tương đối dài, ý kiến cá nhân của cháu, đi vào Bộ công tác một thời gian cũng tốt.
Phó Cục trưởng Cục thành phố Bắc Kinh xưa nay đều là kiêm chức Uỷ viên thường vụ Thành ủy thành phố, được coi là nhân vật chính trị. Quế Thanh Thu lại là một lãnh đạo nghiệp vụ. Đây chính là sự khác biệt giữa chức vụ chính và phụ. Quế Thanh Thu muốn trong Cục thành phố càng tiến thêm một bước, khó khăn quá lớn, gần như không có khả năng.
Điều đi làm việc ở Bộ, thực ra là một lựa chọn không tệ, mấu chốt là ở chỗ,sau khi đi vào Bộ, sẽ sắp xếp như thế nào.
Quế Thanh Thu vội vàng nói:
- Ý kiến này của Phó trưởng phòng Tiêu hoàn toàn chính xác, ta cũng là nghĩ như thế. Bất kể đi đâu đều là công việc yêu cầu, ta kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, chỉ cần có việc để làm, không nhàn rỗi là được rồi.
- Lãnh đạo bên trong Bộ khẳng định cũng sẽ xem xét mới dùng.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, lãnh đạo đều có suy xét.
Với thế mạnh trong hệ thống chính pháp của lão Phương gia, cùng với vị trí hiện nay của Phương Lê, nói đề bạt Quế Thanh Thu, hiển nhiên không phải đơn giản như vậy. Thế nhưng chỉ là giành giúp ông một chức vụ có thực quyền bên trong bộ, độ khó sẽ nhỏ đi nhiều rồi.
- PhóTrưởng phòng Tiêu, Quế Văn Minh vẫn còn trẻ, nếu như nó có chỗ nào làm không đúng, mong Phó trưởng phòng Tiêu nhất định phải giáo giục phê bình nhiều hơn với nó. Nếu như không nghe lời, Phó trưởng phòng Tiêu cứ tùy ý gọi điện thoại cho ta, ta sẽ giáo huấn nó.
Quế Văn Minh chính là tên khai sinh của Tiểu Quế Tử.
- Cha, xem cha nói kìa. Chỉ cần là lời của đại ca nói, con đều nghe từng câu, nhớ kỹ từng chữ.
Tiểu Quế Tử ở một bên liền nói.
Tiêu Phàm cười mà không nói.
Tiểu Quế Tử chung quy vẫn là trẻ tuổi một chút, nghe lời nói nghe không được thấu triệt như thế. Trọng điểm những lời này của Quế Thanh Thu, căn bản không phải là nói Tiểu Quế Tử cậu ta, trọng điểm là câu nói “ Phó trưởng phòng Tiêu cứ tùy ý gọi điện thoại cho ta”.
Quế Thanh Thu chẳng khác gì đang “biểu thị lòng thành”với Tiêu Phàm, hoặc là toàn bộ Tiêu gia. Chỉ cần chuyện này ta được như nguyện, sau này bất kể là chuyện gì, phàm là dùng đến Quế Thanh Thu ta, Phó trưởng phòng Tiêu ngài gọi một cú điện thoại là được rồi, ta sẽ cố gắng làm hết sức.
Bên này đang trò chuyện, Nhiêu Vũ Đình đã đích thân tiễn Giản Tú Hoa về tận cửa nhà.
Giản Tú Hoa mời mẹ con Nhiêu Vũ Đình vào trong nhà ngồi một chút, Nhiêu Vũ Đình cười khéo léo từ chối, lấy lí do thời gian quá muộn, lái xe rời khỏi khu ký túc xá của cán bộ viên chức.
Giản Tú Hoa tự mở cửa nhà đi vào, cảm thấy hơi bất ngờ.
Tiêu Trạm không ở trong thư phòng làm việc, mà là châm một điếu thuốc, đi qua đi lại ở phòng khách, giống như là đang suy nghĩ vấn đề gì quan trọng, lại giống như vận động một chút, hoạt động gân cốt.
- Về rồi à?
Tiêu Trạm nhìn thấy vợ, nhàn nhạt lên tiếng.
- Về rồi!
Giản Tú Hoa vẻ mặt hồng nhuận, nhìn qua vẻ mặt có chút phấn chấn.
- Lão Tiêu, nói cho anh nghe chuyện này.
Tiêu Trạm liền dừng bước, giống như tiếp thu nhìn về phía Gản Tú Hoa.
- Chuyện điều động công tác của Quế Thanh Thu, anh biết rồi chứ? Khi đó tiểu Phàm nói, chuyện này do nó đi giải quyết, em còn lo là nó khoác lác chứ, bây giờ anh đoán thế nào?
- Thế nào?
Tiêu Trạm thuận miệng hỏi ngược lại.
- Haiz, tiểu Phàm quả thật giải quyết xong chuyện này rồi.
- Ồ, nó giải quyết thế nào?
Tiêu Trạm lập tức hứng thú, truy hỏi một câu
- Cứ như vậy giải quyết thôi. Nó trực tiếp tìm Nhiêu Vũ Đình của lão Phương gia, chính là vừa rồi, dẫn Quế Thanh Thu đến trước mặt Nhiêu Vũ Đình rồi. Em xem chừng, Nhiêu Vũ Đình khẳng định sẽ giúp đỡ đấy.
Giản Tú Hoa nói xong, thật sự hưng phấn.
Tiêu Trạm càng thêm kinh ngạc, hơi khó tin, nói:
- Tiêu Phàm trực tiếp dẫn Quế Thanh Thu tới trước mặt Nhiêu Vũ Đình ư? Người ta dựa vào cái gì mà giúp đỡ nó?
- Chỉ dựa vào bản lĩnh thật sự của con trai anh, chuyện ở đây, ngoạn mục lắm, em nói cho anh biết nhé, lão Tiêu, sự việc trải qua là thế này này…..
Giản Tú Hoa kể toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối một lần cặn kẽ.
- Cái gì?
Tiêu Trạm cũng chấn động.
- Em nói là, tai nạn xe cộ xảy ra trên đường cao tốc kia, Tiêu Phàm sớm đã dự liệu được ư?
Với thân phận của Nhiêu Vũ Đình, bỗng nhiên trên đường cao tốc xảy ra sự cố bất ngờ, hiển nhiên sớm đã lan truyền khắp hào môn thế gia trong thành Bắc Kinh với tốc độ nhanh nhất, Tiêu Trạm cũng đã nghe đến hồi báo như vậy rồi.
- Còn không phải sao? Em nói với anh, khi đó em cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, còn nói tiểu Phàm không nên nói linh tinh. Ai biết nó lại tiên đoán chính xác như thế, Nhiêu Vũ Đình vốn dĩ cũng không tin, qua chuyện này đã triệt để tin rồi.
Giản Tú Hoa nói xong, liền có chút đắc ý.
Tiêu Phàm là bà sinh đấy, nhà mình có đứa con lợi hại như vậy, có người mẹ nào lại không vui?
Hai hàng lông mày của Tiêu Trạm gắt gao nhíu chặt lại, cho thấy nhất thời rất khó tiếp nhận sự giải thích như vậy.
Hoàn toàn đảo điên thế giới quan của Tiêu Trạm.
- Lão Tiêu, xem ra chúng ta trước đây đối với con nó có chút hiểu lầm rồi. Tiểu Phàm chuyên môn nghiên cứu học vấn như vậy, quả thực có chỗ thần kỳ, khó trách cha nhắc nhở anh, có chuyện có thể bàn bạc với tiểu Phàm, thì ra đạo lí là ở đây. Theo như vậy, tiểu Phàm xác thực có thể giúp đỡ cho anh. Lão Tiêu, em cảm thấy cha nói mười phần chính xác, chúng ta sau này phải thay đổi quan niệm rồi, nhất là anh, không nên hơi một tí là đi giáo huấn, con đều sợ anh rồi. Chúng ta là người một nhà, tục ngữ nói rất hay, đánh hổ phải dựa vào anh em, ra chiến trường dựa vào phụ tử, em chính là cảm thấy, con chúng ta đều trưởng thành rồi.
Giản Tú Hoa rất thành khẩn nói.
Từ trước đến nay, giữa cha con họ kết nối giao lưu quá ít. Nhất là Tiêu Thiên, nhìn thấy Tiêu Trạm giống như chuột nhìn thấy mèo vậy. Tình hình này, Giản Tú Hoa nhìn ở trong mắt, chỉ có thể âm thầm sốt ruột.
Tiêu Trạm không lên tiếng, chậm rãi đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, lại thêm một lần nữa nhíu chặt đôi lông mày.
Không nghi ngờ chút nào, những lời này của vợTiêu Trạm đều đã nghe lọt rồi.